Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Sao hôm nay cô bỗng nhiên hẹn tôi ra đây vậy?

Soyeon lơ đãng hỏi Qri, tay phải vẫn không ngừng giật giật sợi dây nối với con diều. Nửa tiếng trước, Soyeon đang ngồi ở quán café mà có lần từng đi chung với Qri thì thấy Qri gọi điện rủ ra bãi biển thả diều. Ra đến nơi đã thấy trên tay Qri là hai con diều lớn màu xanh và đỏ. Hôm nay Qri mặc chiếc quần sooc cùng áo phông bản rộng, mái tóc búi gọn phía trên trông rất dễ thương và xinh xắn.

- Tôi đã nói rồi mà, gọi cô ra thả diều.- Qri hậm hực nhìn chiếc diều của Soyeon bay tít trên cao còn diều của mình vẫn là là ở bên dưới.

- Đơn giản chỉ có vậy thôi hả?

- Vậy cô muốn nó phức tạp thế nào chứ?

- Nhưng jiyeon và hyomin đâu rồi mà không thấy đi cùng cô?

- Đừng nhắc tới họ nữa.- Qri xua xua tay.- jiyeon thì đi biến đâu từ sáng, còn hyomin đang làm nốt mấy việc, giờ vẫn đang ở trong khách sạn.

Câu chuyện đang dở dang thì bỗng trời nổi gió, diều của Qri liệng vài vòng trên không trung rồi mắc vào diều của Soyeon.

- Á, chết rồi!

Qri giật mình nhìn chiếc diều rồi vội vã chạy sang phía của Soyeon, hi vọng gỡ được sợi dây để tách hai con diều ra. Vừa chạy vừa nhìn lên chiếc diều nên Qri vấp phải chân của Soyeon lúc nào không biết: "Cẩn thận! Chân cô..."- Soyeon kêu lên nhưng không kịp nữa, Qri mất đà chúi xuống phía trước khiến cả hai người ngã ra bãi cát. Qri hoảng hốt ngồi bật dậy khi thấy mặt mình đang kề sát vào khuôn mặt Soyeon.

- Tôi...tôi xin lỗi!- Qri đỏ mặt rối rít.

Soyeon cũng bối rối không kém, vụng về quay mặt đi nơi khác. Như chợt nhớ ra điều gì đó, Soyeon bật cười:

- Kì lạ thật, tôi với cô hình như rất có duyên với mấy vụ va vào nhau hoặc vấp ngã thế này. Lần trước cũng vậy!

Câu nói của Soyeon làm cho không khí ngại ngùng tan biến hết khiến Qri cũng mỉm cười. Cả hai người cùng nhau ngồi nhìn ra phía biển, Soyeon lên tiếng:

- Cô đáng yêu như vậy chắc có bạn trai rồi?

- Sai bét!-Qri cười lớn.- Chẳng ai dám động đến người như tôi đâu.

- Tại sao vậy?

- Thứ nhất, tôi là người không có gì nổi bật: gia cảnh bình thường, mặt mũi bình thường, học hành cũng bình thường nốt. Thứ hai, tôi không hề đáng yêu như cô nói.

- Điều thứ nhất thì tôi không biết, nhưng...- Soyeon thoáng chút đỏ mặt.- Điều thứ hai thì tôi chắc chắn là tôi không sai.

Bãi biển đông nghịt nhưng dường như chỉ còn nghe thấy tiếng trái tim của hai con người hòa vào với tiếng sóng vỗ rì rào. Trên cát, hai con diều vẫn nằm im lìm, đoạn dây mắc vào nhau vẫn chưa hề được gỡ...

***

Hyomin đứng trên sân thượng của khách sạn, khuôn mặt vui vẻ thoải mái nhìn ra xa. Bầu trời buổi tối lấp lánh những ánh sao đang tỏa sáng, ngôi sao nào cũng đẹp lung linh, huyền ảo. Mấy ngày ở jeju, hyomin luôn cảm thấy như mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Có một người yêu luôn bên cạnh chăm sóc, chở che; có một người bạn tốt bụng, hết lòng vì mình.

- Liệu mình còn mong muốn gì nữa nhỉ?- Hyomin khẽ nói.

- Tất nhiên là mong có em bên cạnh ngắm cảnh cùng unnie rồi.

Jiyeon đã đứng bên cạnh hyomin từ lúc nào mà cô không hề hay biết.- Jiyeon quàng tay qua vai hyomin và gõ nhẹ lên trán cô:

- Sao lên đây mà không gọi em?

- unnie định gọi em rồi nhưng sợ em có việc gì đó.

- em biết rồi, unnie lén hẹn tên nào đó ra đây tâm sự đúng không?- Jiyeon tỏ vẻ giận dỗi liếc nhìn hyomin.

- em thông minh đấy.- Hyomin vênh mặt lên như thách thức.- Và...tên đó ở đây này!

Nói rồi nó lao tới jiyeon định "hành hung" nhưng jiyeon đã tránh kịp, vừa co chân chạy vừa nói:

- Giờ còn tính giết em để bịt đầu mối hả? Đừng mơ nhé.

Hyomin và jiyeon cùng nhau cười lớn làm cho những ngôi sao trên trời cũng như nhảy múa vui mừng cho tình yêu của họ. Đột nhiên cánh cửa sân thượng lại được mở ra, lần này là Soyeon.

- Xin lỗi đã làm phiền hai người.

- SOYEON ? Sao cô lại ở đây?- hyomin ngạc nhiên.

- Tôi đến định rủ mấy người đi chơi. Hyomin, tôi có thể nói chuyện riêng với jiyeon một chút được không?

- Ừ. Vậy unnie đi nhé.

Hyomin mỉm cười rồi bước đi, không quên nói sẽ chờ hai người ở dưới sảnh. Đợi hyomin đi khuất, Soyeon mới tiến lại gần chỗ jiyeon.

- Có chuyện gì cô mau nói đi.- jiyeon lạnh lùng lên tiếng.

- Cô thật sự yêu hyomin lắm sao?

- Nếu cô chỉ định hỏi tôi mấy điều chẳng lên quan thế này thì tôi không có thời gian cho cô.

Jiyeon toan bước đi nhưng câu hỏi của Soyeon đã khiến jiyeon sững người.

- Trên đời này thiếu gì những cô gái khác tốt hơn, sao cứ nhất định phải là hyomin?

Jiyeon im lặng một lát rồi chậm rãi quay lại, từng câu từng chữ vang lên đầy lạnh lùng nhưng quả quyết:

- Đúng, còn rất nhiều cô gái tốt, nhưng với tôi hyomin là người con gái tốt nhất, hoàn hảo nhất.

- Ngược lại, tôi thấy cô ta quá tầm thường.- Soyeon nói mà không nhìn jiyeon.

- Cô nói gì?- jiyeon gằn giọng.- Tôi hỏi cô vừa nói cái quái gì?

- Với một người như cô thì sao có thể yêu hyomin một cách nghiêm túc được. Nhưng chơi đùa với cô ta như vậy thì cũng hơi quá đáng.

Một luồng hơi nóng bốc lên đầu làm jiyeon không thể kiềm chế được nữa. Jiyeon lao đến và túm lấy cổ áo Soyeon.

- Câm miệng! Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dám nói về hyomin với những lời không sạch sẽ thế này, tôi sẽ giết cô!

Jiyeon nói rồi hất mạnh Soyeon ra, vẻ mặt đầy tức giận. Trước khi bỏ đi, jiyeon ném lại cho Soyeon một câu duy nhất: "Tôi nói là sẽ làm đấy nên đừng quên những gì tôi nói với cô".

***

Soyeon trầm ngâm ngồi trên giường, khuôn mặt lo âu suy nghĩ. Chiếc gạt tàn đặt trên bàn đầy ắp những mẩu đầu lọc thuốc lá từ bao giờ. Nghĩ tới người con gái đã bên mình trong mấy ngày qua, trái tim Soyeon chùng xuống. Một nụ cười khẽ nở trên môi mỗi lần Soyeon nhớ về ánh mắt, nụ cười, thậm chí là cả khi người đó đỏ mặt ngượng ngùng. Qri đã thực sự khiến Soyeon cảm thấy trái tim mình đang rung động. Nhưng rồi nghĩ tới việc cần làm của mình bây giờ- một công việc mà Soyeon không thể không tuân theo, khuôn mặt Soyeon đanh lại.Soyeon hít một hơi dài rồi bước ra khỏi phòng. Đã đến lúc chuyện đó phải xảy ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro