The End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời lạnh. Những cơn gió mùa đông bắc ùa đến cùng cơn mưa phùn lất phất càng làm thời tiết Seoul thêm khắc nghiệt. Mọi người ra đường đều khoác trên mình những chiếc áo to dày và ấm áp, ai ai cũng cắm cúi đi thật nhanh để mong thoát khỏi cái giá lạnh ngoài đường phố càng sớm càng tốt. Qri không nằm ngoài số đó, cô nhét hai tay sâu vào bên trong túi áo, vừa đi vừa xuýt xoa. Vì đi nhanh nên thoắt cái cô đã dừng chân trước cổng nhà hyomin. Sau khi được cô giúp việc dẫn vào, Qri chậm rãi tiến lại phía phòng khách.

- Cháu chào cô.- Qri cúi đầu khi thấy mẹ hyomin ngồi lặng lẽ trong phòng, ánh mắt không rời phía nhà bếp.

- Cháu đến rồi à? Ngồi đi.

Qri mỉm cười ngồi xuống ghế rồi đặt chiếc túi xách sang bên cạnh.

- Tình hình hyomin thế nào rồi cô?

- Vẫn không có gì tiến triển, cũng đã mấy tuần trôi qua rồi. Các bác sĩ đều nói đây là một triệu chứng tâm lí, nó phải tự mình thoát khỏi những điều ấy thì mới có thể hồi phục được.

- Cô để cháu vào thăm hyomin được không?

Mẹ hyomin gật đầu buồn bã. Qri đứng lên và đi vào trong bếp. Vừa tới nơi, Qri đã thấy hyomin đang lúi húi trộn bột mì để nướng bánh. Nướng bánh xong cô lại trộn bột mì...rồi lại nướng... Phát hiện ra có người đang quan sát mình,hyomin cười tươi và chạy lại phía Qri.

- Sao tới giờ bà mới đến. Mau vào đây!- hyomin nói rồi kéo tay Qri tới bên bàn ăn, nơi có đến hàng chục chiếc bánh đủ loại.- Bà nói jiyeon thích ăn bánh nào nhất? Bánh quy, hay là bánh kem? Tôi không biết nên cứ làm tất cả, lát nữa mang đến cho jiyeon.

- hyomin.- Qri xót xa nhìn cô bạn.- jiyeon đã chết rồi. Người chết thì không thể ăn bánh của bà nữa, bà hiểu không?

Hyomin ngơ ngác nhìn Qri, rồi lại ngơ ngác nhìn chỗ bánh như một đứa trẻ. Những chiếc bánh này đều rất ngon mà, sao jiyeon có thể không ăn được chứ? Hyomin lại nhoẻn miệng cười rồi tiến về chỗ lò nướng, đút khay bánh mới làm xong vào trong lò. Dường như không thể chịu đựng được cảnh này thêm một phút nào nữa, Qri chạy lên phòng hyomin và lôi ra một đống đồ đạc. Rồi cô lại chạy xuống bếp và ném tất cả những thứ ấy lên bàn.

- hyomin, bà nhìn đi! Đây là ảnh của jiyeon. Nhưng jiyeon đã chết rồi, ca phẫu thuật không thành công, cậu ấy đã chết thật rồi!

Hyomin ngừng tay và từ từ cầm mấy tấm ảnh lên.

- Đúng rồi, là jiyeon. Nhưng... jiyeon không chết. Bà đừng nói linh tinh, jiyeon không chết! Cậu ấy vẫn sống và sẽ nhanh trở về đây thôi.

- Bà đừng tự lừa gạt bản thân mình nữa!- Qri bóp mạnh vai hyomin.- Bà và jiyeon đã rất yêu nhau, hai người đã có những kỉ niêm đẹp với nhau nhưng đó chỉ là quá khứ! Bây giờ jiyeon đã chết, bà phải sống cho hiện tại và tương lại, hiểu chưa? Bà nghĩ bà hành hạ bản thân mình thế này thì jiyeon có thể sống lại ư? Bà làm vậy liệu jiyeon có thể mỉm cười được không?

Hyomin mở to mắt nhưng rồi đôi mắt ấy dần cụp lại, cô ngồi phịch xuống đất như một cái xác không hồn. Những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên. Một tiếng... Hai tiếng... Cuối cùng vỡ tan thành những giọt nước mắt đầy đau đớn.

- Tương lai? Tôi còn có tương lai sao? Đúng rồi, tương lai của tôi chính là làm cô dâu của jiyeon. Tôi muốn làm vợ của cô ấy.

- Bà nói cái gì?- Qri thốt lên kinh ngạc.

- Tôi muốn làm vợ của jiyeon.- Hyomin rành rọt nhắc lại từng tiếng.

- Bà điên sao? jiyeon đã chết rồi.

- jiyeon đã chết, nhưng ngoài jiyeon tôi cũng không lấy ai cả. Tôi sẽ tổ chức đám cưới...

- Bà... thực sự muốn như vậy sao? Bà đã suy nghĩ kĩ chưa? Nhưng còn bố mẹ của bà?

- Tôi tin rồi họ cũng sẽ đồng ý.

Hyomin chỉ nói như vậy rồi lẳng lặng bước ra ngoài. Bầu trời bên ngoài cũng giá lạnh y như tâm hồn của cô.

*** 

Hyomin đứng soi mình trước gương, bên cạnh là ngổn ngang đủ mọi thứ để chuẩn bị cho lễ cưới ngày mai. Đúng vậy, ngày mai hyomin sẽ đến lễ đường, sẽ chính thức trở thành vợ của jiyeon như lời mà cả hai đã hứa.

***

Buổi sáng, trời nắng đẹp. Giữa tiết trời mùa đông mà xuất hiện những ánh nắng ấm áp như vậy quả là hiếm hoi. Nhà thờ sáng đầu tuần trở nên vắng lặng, khách mời của đám cưới cũng chỉ ngồi đủ ở hai hàng ghế đầu. Ngoài bố mẹ hyomin ra là Qri, Soyeon, cô Kim giúp việc và một vài người bạn khác. Mỗi người đều mang trong mình một tâm trạng, một suy nghĩ khiến cho khuôn mặt họ mang đủ các loại biểu cảm vô cùng phong phú nhưng vẫn giữ được nét trang trọng trong ngày lễ vô cùng đặc biệt này. Đột nhiên tiếng nhạc quen thuộc vang lên, báo hiệu sự xuất hiện của nhân vật chính trong lễ cưới. Từ bên ngoài nhà thờ, cô dâu chầm chậm bước vào trong ánh nắng ban mai rực rỡ, bên cạnh không hề có chú rể. Hyomin xinh đẹp như một nàng công chúa từ trong truyện cổ tích với khuôn mặt được trang điểm lộng lẫy và mái tóc búi cao sang trọng. Chỉ có điều, tất cả mọi người có mặt đều ồ lên khi trông thấy bộ váy cưới của cô dâu: một bộ váy được làm bằng ren với ống tay dài có họa tiết đơn giản nhưng lại trông vô cùng quý phái. Đặc biệt nhất là từ đầu đến cuối, chiếc váy chỉ có một màu đó là màu đen- màu của sự bí ẩn nhưng cũng là màu của tang tóc và đau thương. Ánh nắng mặt trời hòa vào với màu đen áo cưới tạo thành một thứ màu sắc huyền bí và huyễn hoặc, khiến ai nhìn vào cũng không khỏi xúc động. Hyomin từng bước tiến về phía cha xứ, khuôn mặt thản nhiên không biểu lộ một chút cảm xúc. Lời của vị linh mục gì đáng kính vang lên giữa nhà thờ: " Hyomin, con có đồng ý lấy jiyeon làm chồng của con và ở bên cạnh người ấy khi khỏe mạnh cũng như khi ốm đau, khi giàu sang cũng như khi nghèo khó không?" hyomin mỉm cười. Đó là điều mà cô luôn hi vọng nhưng chẳng bao giờ có thể trở thành hiện thực nữa. Ở bên dưới, mẹ của hyomin đã bắt đầu rơi nước mắt khi nhìn thấy con gái mình đứng trên lễ đường làm đám cưới mà không có lấy một người mình yêu đứng bên cạnh mình . Hyomin im lặng một lát rồi toan cất tiếng: "Con đồng ý" thì bỗng cánh cửa nhà thờ mở tung! Từ xa, một bóng người cao gẦy bước nhanh về phía hyomin.

Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngưng đọng...

Trong khoảnh khắc đó, hyomin như ngừng thở...

Và trong khoảnh khắc đó, bóng người kia đã ôm chầm lấy hyomin như thể mạng sống của họ đã được hồi sinh nhờ cái ôm này.

"em nhớ unnie". Tiếng của jiyeon vang lên bên tai hyomin nhẹ như gió, vòng tay ấm áp của jiyeon siết chặt không rời. Hyomin sững sờ buông rơi đóa hoa đang cầm trên tay. Tất cả mọi người xung quanh cũng đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra!

- JIYEON...- hyomin thấy sống mũi mình cay cay.

Jiyeon càng siết chặt hyomin hơn.

- em thật sự rất nhớ unnie, nhớ đến phát điên lên rồi! Liệu unnie còn có thể chấp nhận em, chấp nhận tình yêu của em được chứ?

- Chuyện này là...?

- Mọi người có thể nghe tôi giải thích được không?

Bà Mi cũng từ đâu bước vào và tiến lại gần hyomin.

- Chuyện này đều là do tôi. Việc jiyeon cần thay tim gấp là có thật. Sau khi trải qua hai cuộc phẫu thuật ở bên Mĩ, sức khỏe của nó đã ổn định và tốt hơn rất nhiều. Nhưng tôi đã giấu nó và gọi điện cho hyomin, nói rằng cuộc phẫu thuật không thành công.- Nói đến đây, bà Mi nắm lấy tay hyomin.- Cô muốn đây sẽ là thử thách cuối cùng của cô dành cho con, cô muốn biết tình yêu của con với jiyeon có đủ lớn để vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết được hay không. Bây giờ thì cô đã thực sự thấy được tình cảm của con rồi. Hyomin, con có thể tha thứ cho cô và đón nhận đứa con ngốc nghếch của cô được chứ?

Hyomin không biết từ bao giờ mắt mình đã nhòe nước. Tất cả mọi thứ xảy ra đều giống như trong mơ làm cho cô không tin được chuyện này có thể xáy ra trong hiện thực. Cô ôm chầm lấy bà Mi, không nói nên lời. Rồi hyomin lại quay sang, hai tay đánh liên tục vào lưng jiyeon mà nức nở:

- em có biết unnie đã đau khổ thế nào không? em có biết trái tim unnie đã vỡ vụn ra khi biết em không còn trên cõi đời này nữa không? em là kẻ nhẫn tâm! Tại sao, tại sao từ lúc đi em không hề liên lạc với unnie? Không cho unnie một thứ dù là nhỏ nhoi để unnie bám víu? Tại sao?

- Bởi vì em muốn khi em đứng trước mặt unnie, em sẽ là một người thực sự khỏe mạnh, là một bờ vai thực sự vững chắc. Em thà không liên lạc, không cho unnie hi vọng còn hơn để unnie hi vọng rồi lại thất vọng vì ngay cả khi nằm trong phòng phẫu thuật, em cũng không hề biết mình có thể vượt qua và trở về bên unnie được hay không. Nhưng bây giờ em đã ở đây và em tuyệt đối không để unnie phải chịu đựng mọi thứ một mình nữa, em tuyệt đối không buông tay unnie nữa.

- em nói dối! Trước đây em cũng nói sẽ ở bên unnie, sẽ không rời xa unnie nhưng cuối cùng em vẫn bỏ rơi unnie. Unnie không tin em! unnie không tin! unnie không tin!

Hyomin vừa nói xong thì cũng là lúc jiyeon ghì chặt hyomin vào lòng và đặt lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt. Đôi mi thấm đẫm nước mắt của hyomin từ từ khép lại, cô ôm chặt lấy jiyeon như để đáp lại tình cảm đang bừng cháy của người mà cô yêu thương.

- Từ giờ chúng ta sẽ cùng nhau bù đắp hết những khoảng thời gian xa cách, những khoảng thời gian không có nhau, sẽ cùng nắm tay nhau đi tới cuối con đường. Và...Hyomin, unnie đồng ý làm vợ của em chứ?

Hyomin khẽ gật đầu rồi ôm chầm lấy jiyeon một cách hạnh phúc. Tất cả mọi người có mặt đều vui sướng vỗ tay chúc mừng cho một cái kết đẹp và vô cùng có hậu. Tuy rằng đám cưới ngày hôm nay đã không diễn ra như dự định nhưng rồi sẽ có một đám cưới sau đó hạnh phúc hơn, lộng lẫy hơn rất nhiều. Tất nhiên, đám cưới ấy sẽ có đầy đủ cả cô dâu chú rể và cô dâu sẽ là người xinh đẹp nhất, rạng rỡ nhất trong bộ váy trắng tinh khôi- bộ váy kết tinh từ sự tin tưởng, lòng kiên trì và niềm hi vọng, Nhưng trên hết vẫn là một tình yêu chân thành, bất diệt.

*****

Ba năm sau.

- Seobang, chắc là vợ chồng Qri và Soyeon đưa bé Sori sang chơi đấy. Em mau ra mở cửa đi.

- unnie ra đi yeobo, em đang bận.

- unnie còn đang dở tay nấu cơm. Em bận cái gì hả? Lại tính trốn việc đúng không?

- Em bận cho con ăn thật mà.

Jiyeon vừa đưa bình sữa vào miệng cô con gái bé bỏng vừa thầm thì:

- Mẹ con đúng là dữ dằn nhất nhà, con nhỉ?

- E hèm, em nói gì đấy hả?

Jiyeon giật mình quay lại phía sau thì đã thấy hyomin đứng giữa nhà, hai tay chống nạnh.

- Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp đấy.

Jiyeon mỉm cười kéo hyomin vào lòng và dịu dàng hôn lên môi cô:

- Điều duy nhất mà em không bao giờ hối hận đó là lấy unnie làm vợ, ngốc của em.

-HAAAAAAAAAAAAA............ 2 người có mở cửa cho chúng tôi không vậy - Soyeon la hét.

MinYeon nắm tay nhau ra mở cửa cho Soyeon và Qri

- Hai người định để chúng tôi chết nóng sau,thật là.... - soyeon cằn nhằng.

-Thui được rồi mời 2 người vô ăn,em đã nấu đồ ăn rồi.

Sau đó họ dọn ra những món ngon,ngồi vào bàn cùng tròn chuyện,ôn lại những chuyện cũ,vang những tiếng cười của trẻ con và hạnh phúc của Hyomin Jiyeon Soyeon Ri.


HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro