[ Oneshort ] Tôi Đơn Phương Anh, Anh Đơn Phương Tôi. Vậy Yêu Nhau Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Mỹ Thanh tôi từ nhỏ đã là một đứa trẻ mồ côi, mất cha, mất mẹ, 17 năm sống trong cô nhi viện, thiếu đi tình thương, thiếu đi sự hạnh phúc. Tôi từ nhỏ luôn muốn được một lần nằm trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Mỗi lần xem tivi, mỗi lần ra ngoài nhìn gia đình người khác hạnh phúc đều rất ghen tị.

Tôi là sinh viên năm ba trường đại học Y. Mỗi ngày, học xong tôi liền chạy đi làm thêm kiếm tiền trang trải việc học. Hôm nay, cũng vậy vừa học xong tôi chạy ngay đến quán cà phê gần trường.
- Xin lỗi chị em đến trễ _ Tôi hớn hải chạy đến để đổi ca cho chị Hà - chị lớn hơn tôi một tuổi, tôi xem chị như người thân của mình vì chị cho tôi cái cảm giác được che chở, yêu thương.

Tôi đang đơn phương một người một anh chàng điển trai, một cool boy chính hiệu - Đỗ Hoàng Phong. Đa số mấy anh chị phục vụ trong quán điều rất thích anh. Tôi là một đứa thích anh hơn ai hết. Tôi đơn phương anh đến nay đã 2 năm rồi. Hôm nay Phong lại đến, anh ngồi đúng chỗ cũ gọi đúng ly cà phê đen không đường. Tôi mang cafe đến, nhẹ nhàng đặt xuống. Anh liền ngẩng đầu, nở nụ cười nhạt thân thiện khiến tôi ngây ngẩn cả người. Tuy chỉ là nụ cười thoáng qua, nhưng vẫn là nụ cười đẹp nhất, ở trong tim tôi, Đỗ Hoàng Phong anh chính là nam nhân hoàn hảo nhất.

Hôm sau, tôi đến trường và tôi cố tình đạp xe ngang trường anh, hầu như sáng nào cũng vậy. Mọi hôm tôi chỉ đạp ngang qua rồi thôi. Nhưng hôm nay trước mắt tôi là anh đang cùng chị Hà trò chuyện vui vẻ. Lần đầu tôi thấy anh cười tươi như vậy. Tim tôi nhói lên như muốn vỡ vụn ra, một giọt lệ trong suốt rơi xuống, tôi vội lấy tay gạt đi rồi đạp xe thật nhanh. Chị Hà học cùng trường với tôi, tôi đến trường được một lúc thì chị cũng đến trên tay cầm một hộp quà miệng cười tươi. Nếu tôi đoán không lầm thì đó là hộp quà của Phong tặng cho chị. Tim tôi lại nhói lên, tôi chạy đi thật nhanh để tránh mặt chị. Chị thấy tôi mỉm cười lắc đầu rồi quay đi. Một lúc sau tôi lên lớp thấy dưới ngăn bàn có một hộp quà nhưng do đang buồn nên tôi cũng chẳng để ý. Chiều về do vội đi làm nên tôi quên bén hộp quà. Đến quán gặp chị Hà tôi chỉ cười nhẹ không nói gì, chẳng như mọi hôm thấy chị là tôi lại líu ríu lên.
Hôm nay anh vẫn ngồi đó. Hôm nay tôi quyết định phải nói ra nỗi lòng của mình. Hôm nay quán vắng người, tôi lấy hết can đảm đến cạnh anh.
- Em có thể nói chuyện với anh một lát không ?
- Được, có việc gì ? _ Anh vẫn giữ gương mặt lạnh như tiền
- Em .... em muốn nói là ... là em thích anh lâu lắm rồi _ Tôi vừa nói tim vừa đập thình thịch
- Hôm nay em phải nói em sẽ không đơn phương anh nữa vì em biết anh có người yêu rồi. _ Tôi lấy hết can đảm nói một lần
- Em đang nói gì vậy ? _ Anh ngồi ngây ngốc nhìn tôi
- Thì em đã nói em sẽ không đơn phương anh nữa, em đơn phương anh quá lâu rồi
- Hà Mỹ Thanh tôi hỏi em, quà và thư của tôi em không nhận, lại còn hiểu nhầm tôi và nữ nhân khác có ý đồ ? Đồ ngốc, ngoài em ra, chẳng ai có thể khiến tôi hấp dẫn. _ Anh chau mày nhìn tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro