Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hít một hơi thật sâu trong khi nhìn bàn tay đang chìa ra cho mình.

Những gì xảy ra trước mặt tôi cứ như một giấc mơ, nên tôi không cầm lòng được. Nếu đây là một giấc mơ, nó sẽ biến mất khi tôi cố bắt lấy, điều đó thật đau đớn.

- "Nếu con cần thời gian, ta sẽ cho con thời gian để suy nghĩ."

- "........"

- "Nhưng, hãy để những suy nghĩ và lo lắng khi con ở bên cạnh ta, con gái."

- "........"

- "Ta đã rất ngạc nhiên khi thấy con gái mình đột nhiên biến mất."

- "........"

Nhớ lại giọng nói thân thiện, tôi hít một hơi thật sâu và nắm chặt tay lại.

Bàn tay dang rộng của anh ấy vẫn đang ở trước mặt tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thể chạm vào.

- "Chơi..... Ngủ......"

- "Con đang nói về cái gì vậy?"

- "Cha, con gái..... Nó đều là trò chơi, khi ngài chán nó rồi, con sẽ phải rời đi."

Nếu vậy thì tôi không muốn quay lại đâu. Một cuộc sống đầy khó khăn và luôn phải sống trong lo sợ.

Tôi mệt mỏi với việc diễn xuất để được yêu thương. Nhưng ở kiếp trước, tôi đã sống từng khoảnh khắc như vậy.

Tại nơi làm việc và ở trường đại học, tôi luôn sống theo sở thích của người khác. Bằng cách tạo ra cái 'tôi' mà người khác mong muốn.

Tuy nhiên, bạn không biết nó mệt mỏi như thế nào đâu.

Tôi có rất nhiều bạn bè, nhưng bạn thật thì không một ai. Bởi vì tôi chỉ có thể duy trì một mối quan hệ hời hợt và nông cạn với vẻ ngoài giả tạo.

"Đúng."

Anh nói nhẹ nhàng.

Vai tôi run lên rất nhiều.

"Đó là lúc đầu."

Không, có vẻ như không phải bây giờ.

- "Tuy nhiên, có vẻ ta đã chân thành với con hơn con nghĩ, và hơn cả những gì ta nghĩ."

- "........"

- "Khi con gọi ta là cha và mọi người bỏ chạy tán loạn, chỉ có con chạy tới để cứu ta. Kể từ giây phút đó, có lẽ ta đã thực sự coi con là con ruột của mình."

Thật không thể tin được.

Người ta có thể ghét bất cứ ai, ngay cả con cái của họ. Ngay cả khi sinh một đứa trẻ và bị đau bụng cũng có thể thực sự gây phẫn uất.

- "Con là..... Một con thằn lằn ghê tởm và xấu xí.... Cha, người rất ghét thằn lằn....."

Việc Erno Etham ghét loài bò sát đã được nhắc đến nhiều lần trong nguyên tác.

Trước lời nói của tôi, Erno Etham khẽ nhíu mày.

- "Không thể nào."

- "Vâng.....?"

- "Đó là con vật yêu thích của ta."

- "......Vâng?"

- "Ngay từ đầu, việc con có phải là nhân thú hay không đều không quan trọng."

Tôi thở dài trước những lời thú nhận bất ngờ đó.

- "Tuy nhiên, ta không muốn con nói trước. Bởi vì ta không muốn biết điều đó."

- ".......Ah."

- "Nhưng chắc hẳn con đã rất sợ."

Tôi đã sợ.

Tôi sợ rằng giấc mơ nhất thời mà tôi vừa mới ấp ủ sẽ bị dập tắt.

- "Con thậm chí còn không thể nhân cách hóa đúng cách..."

- "Ta sẽ nhờ một nhân thú ở lục địa phía nam dạy nó cho con."

- "Con có một bí mật....."

- "Cứ việc bám trên lưng ta và làm những điều con muốn. Con gái của ta có thể ngồi xuống và ra lệnh bất cứ điều gì."

Tôi từ từ giơ bàn tay đang run rẩy của mình lên.

Tôi không có gia đình.

Chưa bao giờ trong đời tôi cảm thấy mình thuộc về một nơi nào đó.

Anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi, bất chấp cho cử động của tôi có chậm chạp đến đâu.

Sau đó, khi tôi đặt tay mình vào lòng bàn tay anh ấy, Erno Etham đã nắm lấy tay tôi và bế tôi trên tay.

Anh chậm rãi mở miệng.

"Nó có mùi sảng khoái."

Nói xong, Erno Etham ôm chặt tôi vào lòng.

'Một mùi sảng khoái?'

Tôi thò mũi vào viền váy và ngửi, nhưng nó không có mùi gì đặc biệt.

- "Con có thích chạy trốn không, con gái?"

- ".......Không."

- "Được rồi. Vào lần bỏ trốn thứ hai.... Bất cứ là vì điều gì, con phải báo trước với ta."

Một giọng nói lạnh lùng, dịu dàng lặng lẽ cảnh báo.

'Nếu mình nói trước và bỏ chạy, đó có còn là chạy trốn không......?'

Nó bị loại.

- "Chào mừng trở lại, Erin."

- "Con về rồi."

Trước câu trả lời trầm thấp của tôi, anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi.

Có phải vì tôi đã yên tâm?

Mắt tôi nhanh chóng trở nên mờ đi. Một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng tôi và đầu tôi dựa vào Erno Etham.

'Lucillion..., mình đã quyết định đợi.'

Đó là suy nghĩ cuối cùng của tôi.

***

"Terem."

Nhìn thấy Erin đã ngủ, Erno Etham lẩm
bẩm trong không khí.

Lúc sau, ở đâu đó, một người đàn ông mặc đồ đen phủ phục trước mặt Erno Etham với chiếc mũ trùm đầu kéo xuống.

Terem.

Họ là một nhóm người đã hỗ trợ gia đình Etham trong một thời gian dài và có thể thực hiện bất kỳ công việc bẩn thỉu nào một cách hoàn hảo.

Họ là cái bóng của gia đình Etham, đồng thời là những sinh vật kiêu ngạo chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, người mà họ đã chọn và chủ nhân tiếp theo mà họ đã chọn.

- "Xử lý mọi thứ đi."

- "Vâng, thưa ngài Soga."

Người đàn ông đeo mặt nạ đen, thản nhiên đọc lại danh hiệu mà Erno Etham ghét nhất rồi biến mất.

Erno Etham không sử dụng Terem. Thông thường, họ thậm chí không được phép đến gần căn phòng nơi anh ở.

Đối với Erno Etham, người không có ý định thừa kế gia tộc Etham, việc không sử dụng Terem là một cuộc nổi loạn để chống lại Công tước Miriel.

Anh đã phá vỡ quy tắc tưởng chừng như là một quy tắc bất thành văn.

Vì vậy, thủ lĩnh của Terem - 'Khan', không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Việc Erno Etham sử dụng họ đồng nghĩa với việc anh ta đang cân nhắc việc thừa kế tước vị công tước.

'Có phải vì đứa trẻ đó không?'

Mặc dù họ đã rất cố gắng và đi theo anh ở khắp mọi nơi, nhưng họ luôn bị túm cổ áo và ném đi.

'Mình không thể tìm thấy nó ngay cả sau khi tìm kiếm nó.....'

Khan cùng với Terem cũng đã tìm kiếm đứa trẻ khắp nơi. Tuy nhiên, họ không thể tìm ra nó.

Khan nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của Erno Etham để báo tin vui cho các thành viên Terem khác.

"Nghĩ lại thì, ta có thể đặt cho con một cái họ, con gái ạ. Và ngay sau đó, thậm chí con sẽ không thể nghĩ đến việc rời khỏi nhà vì gia đình của mình." (erno nói)

Nếu không nghe thấy tiếng hô trầm của Erno Etham, điều mà tất cả Terem sẽ than thở nếu anh ta nghe thấy nó.

***

".......Ha."

Lucillion, người đã trở lại ngay sau khi đưa Enosh đến cung điện hoàng gia, thở ra một hơi thở trắng xóa.

"........Chủ nhân."

Cậu nhíu mày.

Lá chắn bảo vệ mà cậu ta để lại đã bị phá vỡ, và cỏ xung quanh bị giẫm nát.

Tuy nhiên, không có dấu chân của đứa trẻ có dấu hiệu đã trốn thoát.

Có thể nói, Erin đã ngoan ngoãn đi theo ai đó.

"Người đã nói là sẽ đợi...."

Cậu ta nghiêng đầu.

Không có phần thưởng nào cho những nỗ lực mà cậu ấy đã bỏ ra.

"Quá nhiều cho một lời nói dối."

Cậu hít một hơi ngắn và cúi đầu xuống. Mái tóc bạc trắng của cậu xõa xuống và tung bay trước mặt.

"Chủ nhân của mình đã đi đâu rồi...."

Cậu từ từ hạ mắt xuống.

"Mặc dù có hơi khó chịu, nhưng mình đoán ít nhất bản thân cũng nên dành một chút thời gian để đi cầu nguyện."

Như thể đang hối hận về điều đó, Lucillion dùng ngón chân chà xát vào chỗ lẽ ra là của Erin vài lần trước khi quay lại.

Không, cậu ta đã cố quay lại.

Nếu không phải có một gã cao lớn đeo mặt nạ hồ ly cầm thanh kiếm bầm tím chặn đường.

"Cái gì thế này? Ta không biết thằng nhóc này đến từ đâu... Nhưng nếu đưa nó vào gian hàng cao cấp cũng không tệ."

Lucillion mỉm cười rạng rỡ.

- "Ta hiện tại tâm tình không tốt, mời ngươi tránh ra một bên." (lucillion)

- "Người anh trai này cũng có tâm trạng không tốt. Một số con hàng cao cấp đã bỏ chạy. Hơn nữa......"

- "À, thế đấy."

- "Ừm, thật tốt khi nhóc hiểu nhanh. Tốt tốt. Đừng trách ta xấu xa......"

- "Quỳ xuống, ngươi dám ngẩng cao đầu trước mặt ai?"

Một vòng sáng trắng tinh khiết xuất hiện trong đôi mắt xanh của Lucillion, người đàn ông to lớn đang đeo chiếc mặt nạ cáo quỳ xuống.

Lucillion cười toe toét với người đàn ông cuối cùng đã lọt vào mắt cậu.

- "Sẽ tốt hơn nếu cho các tín đồ có thời gian để xám hối."

- "C-cái gì....... Thằng nhóc khốn khiếp này!"

- "Khi mọi thứ trở về hư vô, thì thực sự có thiện và ác, và không có gì để chia sẻ."

Lòng bàn tay nhỏ bé của Lucillion đặt lên đầu người đàn ông như một vị linh mục đang ban phước lành.

"Mày đang làm gì thế....!"

Một ánh sáng trắng phủ lên đầu người đàn ông. Một lúc sau, Lucillion buông tay ra.

"Hãy ăn năn suốt đời, vì hôm nay đứng trước mặt ta."

Đôi mắt của người đàn ông mở to và miệng há ra.

"Hehehe..... Ừm, ăn năn... Hehehehe, hehehehe... Ăn năn..."

Người đàn ông mở miệng và bắt đầu cười toe toét, như thể tâm trí anh ta đã trở thành một tờ giấy trắng.

Lucillion chậm rãi rời đi.

Chẳng bao lâu, lâu đài huyền ảo từng đứng đó tựa như một giấc mơ đêm, tràn ngập tiếng la hét và mùi máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro