Tôi, Em và cậu ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Jin

Rating: PG (để cho chắc ăn)

Category: romance, drama 

Couples: Teangsic, Yulsic, Taeny

....................................

Có lá rơi cuối đường để bay theo gió vấn vương

Giữa một trời yêu thương, mình tạm biệt nhau trên phố

Nụ cười đó Yul luôn khắc ghi

Từng ngày tháng ôi Yul ước gì

Chỉ một giây thôi Yul gặp em trước khi người ta đến

Nỗi tiếc thương vỡ òa chuyện gì rồi cũng sẽ qua

Chỉ cần mình cho nhau thời gian bôi xóa

Vì người đó không thôi ngóng trông

Và vì người đó Yul rất tôn trọng

Đừng vì Yul quên đi ân tình mà em đang có

Vì sao em không buông tay Yul

Cho Yul ra đi, chúng ta đâu nào có gì

Đường dài thênh thang trên đôi chân mang bao phân vân

Yul nấc lên niềm yêu thương khó nhọc

Vì sao không quên Yul đi em

Cho Yul xa em dù vui hay buồn cũng đành

Về nhà đi em, Yul xin em

Tin Yul đi em, người đó vẫn luôn cần em...

.........................................

Yuri 's pov

Tiếng gõ cửa lúc 12h đêm làm tôi thức giấc giật mình. Với gương mặt vẫn còn ngái ngủ và có phần bực bội, tôi mở cửa căn phòng 16 mét vuông của mình. Chào đón tôi đằng sau cánh cửa là gương mặt của một người mới quen

- Chào cậu, xin lỗi vì đã làm phiền cậu vào giờ này nhưng...có thể cho tôi một chỗ để ngủ!

Cô ấy nhìn tôi...ánh mắt mệt mỏi. Tôi lưỡng lự...

Căn phòng 16 mét vuông...liệu có đủ cho thêm một người...

- Cô vào đi, bên ngoài lạnh lắm!

Tôi xích qua bên nhường lối cho cô ấy, cô ấy đặt chiếc túi xách đắt tiền xuống sàn nhà và ngồi bệt ngay bên cạnh nó. Cô ấy lia mắt nhìn quanh căn phòng...

- Nó hơi bừa bộn một chút!

Tôi đóng cửa, gom mấy chiếc áo đồng phục lại một góc

- Ko sao, nó vẫn rất gọn gàng so với dorm của chúng tôi!

Tôi rót một ít nước ấm từ chiếc bình đưa cho cô ấy và ngồi sát tường chừa một khoảng trống nhỏ giữa cả hai.

- Cậu cứ ngủ tiếp đi, tôi chỉ mượn chỗ này để ngồi đêm nay thôi!

- Ko phải cô nói với tôi là cần một chỗ ngủ ah, cô ko định sẽ ngồi ngủ cả đêm đấy chứ!

Cô ấy ko trả lời chỉ cười nhẹ và đưa cốc nước lên miệng mình

- Cô có thể nằm trên nệm của tôi!

- Còn cậu!

-  Tôi còn một chiếc nệm dự phòng!

Tôi đứng lên lôi ra chiếc nệm trong tủ quần áo trải ra sàn.

- Sao cậu ko để tôi nằm ở đó!

Cô ấy chỉ tay vào chiếc đệm vừa được trải ra

- Tấm nệm này ít khi sử dụng nên sẽ ko ấm, nhưng nếu cô muốn thì tôi sẽ nằm bên trong!

Tôi ngồi xuống chỉnh lại một chút cho chiếc đệm ngay ngắn.

- Xin lỗi nhưng ngày mai tôi phải bắt đầu công việc lúc 5h sáng nên tôi phải ngủ nếu ko muốn ngày mai lại bị mắng!

Tôi nằm xuống chiếc đệm của mình sát tường và nhắm mắt lại. Một lúc sau tôi có thể nhận thấy cô ấy nằm xuống bên cạnh tôi bởi vì mùi hương rất đặc trưng ấy thoảng vào mũi tôi. Không gian bên trong căn phòng chợt ấm lại vì có thêm hơi ấm của một người....

....Đêm ấy tôi đã mơ...một giấc mơ với nụ cười của một người....từ rất lâu rồi...

..............................

- Yuri, cậu sẽ lên Seoul thật hả!

Người bạn thân vẫn ko ngừng hỏi tôi câu hỏi ấy hành chục lần trong suốt buổi tối.

- Soo Young, tớ sẽ đi vào sáng mai, đó là sự thật! và cậu thôi lặp đi lặp lại một câu hỏi đi!

Tôi càu nhàu trong khi tay vẫn đang bận rộn với việc sắp xếp quần áo của mình vào balo

- Nhưng...sao lại gấp như thế! Cậu cũng ko nói cho tớ biết trước đây!

Soo Young có vẻ giận dỗi ngồi trên giường khoanh tay lại

- Tớ xin lỗi Soo Young, tớ chỉ ko muốn cậu và mọi người lo lắng!

- Giờ thì tớ còn lo lắng hơn nhiều!

- Đừng giận dỗi như con nít thế! Tớ sẽ cố gắng về thăm cậu và mọi người thường xuyên mà!

Tôi ngồi xuống nắm tay cậu ấy vỗ về

- Nhưng....có phải vì chị ấy ko?

Soo Young đột nhiên quay mặt nhìn thẳng vào tôi

- Cậu biết mà Soo Young, ko phải vì ai cả, tớ và chị ấy...chỉ là bạn thôi!

- Cậu còn định nói dối đến khi nào nữa! Từ nhỏ cậu đã thích chị ấy, tại sao cậu ko nói rõ cho chị ấy biết tình cảm của cậu, biết đâu chị ấy sẽ thay đổi quyết định!

Tôi im lặng... Tôi ko biết phải nói thế nào cho cậu ấy hiểu chuyện của hai chúng tôi khi mà nó chẳng có gì rõ ràng để giải thích...

- Ngày mai tớ phải đi sớm, chúng ta ngủ thôi!

Tôi nằm xuống chiếc giường, Soo Young cũng lặng lẽ nằm bên cạnh. Hai chúng tôi im lặng cho đến khi trời dần sáng...

- Yuri! Lên đó chỉ có một mình cháu hãy cố gắng chăm sóc bản thân mình nhiều hơn!

Bác Choi ôm tôi vỗ nhẹ lên lưng

- Cháu biết mình phải làm gì, xin bác hãy yên tâm ạ!

Tôi cười để trấn an bác ấy.

- Khi nào ổn định hãy gọi điện thoại thông báo cho mọi người biết nhé Yuri!

Chị Soo Jin nắm tay tôi

- Vâng ạ, unnie hãy chăm sóc cho hai bác và Soo Young giúp em nhé!

Tôi nắm lại bàn tay nhỏ nhắn của chị ấy

- Này, nhớ về thăm mọi người ngay khi cậu rãnh đó!

Soo Young đấm nhẹ vào ngực tôi

- Tớ hứa mà, cậu ko được ăn nhiều quá đó Shikshin và đừng có làm cho bác và chị Soo Jin phải đau đầu vì cậu nữa!

Tôi cũng đấm nhẹ vào ngực cậu ấy.

Chiếc xe buýt đi đến nhà ga đang tới gần. Tôi ôm một lượt từng người, nhìn kỹ gương mặt họ thêm một lần nữa. Đôi mắt họ đã ươn ướt và mắt tôi cũng như thế, bầu trời gần đông ảm đạm màu tro...

Tôi leo lên xe ngồi vào chiếc ghế gần cửa sổ vẫy tay với những người ở lại với một nụ cười gượng

- Tạm biệt mọi người!

- Tạm biệt Yuri, tớ sẽ nhớ cậu lắm!

Soo Young đã khóc khi vẫy tay với tôi. Cậu ấy vẫn luôn là một người mau nước mắt như thế..

Chiếc xe lăn bánh , tôi đưa ánh mắt về con đường mòn dẫn đến ngôi nhà nơi cuối làng, mong manh cầu nguyện bóng dáng một người nào đó sẽ xuất hiện...

Nhưng...

Đáp lại tôi là hình ảnh nhòa dần nơi khóe mắt...

Bởi....nước mắt...

Tôi khóc...

"Tạm biệt...tình yêu của tôi!"

.......................

Mở cửa, tôi quăng chiếc balo của mình xuống sàn nhà, ngồi trên chiếc ghế duy nhất của căn phòng nơi có thể hướng ánh nhìn ra ngoài bầu trời đêm từ ô cửa sổ...

Căn phòng 16 mét vuông lại trở về không gian tĩnh lặng và lạnh lẽo vốn có của nó.

Tôi bước ra khỏi phòng để đi tắm đã gặp ngay cô chủ nhà đang đi lên cầu thang với chiếc hộp trên tay...

- Yuri, cháu có nhà thì hay quá, cháu có một bưu phẩm được gửi đến hôm nay!

Cô ấy đưa chiếc hộp cho tôi

- Cám ơn cô ạ!

- Hôm nay là sinh nhật cháu à!

Tôi cười nhẹ chợt nhớ hôm nay là 5/12...

- Vâng ạ!

- Cháu có muốn xuống nhà dùng cơm chung với bác và Min Ho ko?

Cô ấy vui vẻ mời tôi

- Cám ơn cô rất nhiều, nhưng ko cần đâu ạ, cháu có mua bữa tối rồi!

- Cháu cứ từ chồi mỗi khi cô mời cơm mãi thôi!

Cô ấy vỗ nhẹ vai tôi trách yêu

- Lần sau cháu sẽ ko mua bữa tối và sẽ làm phiền cô ạ!

- Hứa đấy nhé, thôi cô xuống dưới đây! À, sinh nhật vui vẻ nhé!

- Cám ơn cô!

Cô ấy quay trở lại cầu thang xuống nhà, tôi cầm chiếc hộp trên tay... Là quà của Soo Young...

Đặt món quà lên chiếc bàn học, tôi mỉm cười vì dòng chữ viết vội của cậu ấy

"Happy Birthday Kwon Yuri!"

Trong hộp là chiếc nón lưỡi trai màu đen... Đó là chiếc nón mà tôi đã rất thích lúc chúng tôi đến thị trấn để mua nguyên liệu cho quán ăn nhà bác Choi...

"Cám ơn cậu Soo Young!"

Nhìn lên tấm lịch trên bàn, con số 5 đập vào mắt tôi...

Nếu có thể...tôi ko muốn ngày này hiện diện trên tấm lịch...hay chính xác...tôi ko muốn mình hiện diện trên đời này làm gì...

Nhưng tôi ko thể chối bỏ nó hay sự thật là ko thể chối bỏ sự tồn tại của mình...

Đặt những bước chân lặng lẽ trên con đường trong đêm mùa đông lạnh vắng, những bông tuyết rơi nhẹ phủ đầu trên vai áo, chúng làm tôi nhớ đến ngày mình bước chân đến thành phố này...

Hôm đó cũng là một ngày mùa đông như thế, sau khi trải qua chuyến tàu dài tôi đặt bước chân đầu tiên xuống vùng đất Seoul. Xốc chiếc balo lên vai tôi bước vội ra khỏi bến tàu, chào đón tôi tại nơi này là những gương mặt xa lạ và bận rộn trong chuyến hành trình của họ.

Quyết định rời xa nơi tôi được sinh ra...àh ko phải gọi là nơi tôi bị sinh ra thì đúng hơn chứ! Nó xuất phát vào cái đêm tôi nhìn thấy chị ngả đầu vào vai người đàn ông ấy ở bãi biển... Vì thế tôi cũng ko biết nó có phải là một quyết định đúng đắn hay ko?

Nhưng tôi ko có thời gian để nghĩ đến điều đó. Tôi cần tìm một nơi để ở trọ wa đêm nếu ko muốn phải ngủ ngoài đường. Tôi bước vội vã wa một vài nhà nghỉ mà ko dừng lại, vì chúng có vẻ quá sang trọng cho một đứa tỉnh lẻ như tôi.

Sau gần hai tiếng đồng hồ tìm kiếm tôi bắt đầu thấm mệt và cả đói bụng nữa. Gió lạnh của buổi tối thổi xốc len vào áo khoát của tôi, tôi rùng mình...lạnh thật!

Trong khi tôi bắt đầu cảm thấy quyết định của mình thật ngu ngốc một tấm biển treo trên cửa một cửa hàng tạp hóa đập vào mắt tôi

"Cho thuê phòng"

Hơi ngần ngại nhưng tôi vẫn bước vào bên trong. Tôi chọn một chiếc bánh ngọt và một chai nước suối, trong khi người phụ nữ đang tính tiền cho mình tôi hỏi

- Xin lỗi cô nhưng tấm biển ngoài ấy...!

Cô ấy ngước lên nhìn tôi, ơn trời là dáng vẻ bên ngoài của tôi cũng ko đến nổi khó nhìn hay như Soo Young thường nói là "cậu rất xinh đẹp!" Vì thế cô ấy nở một nụ cười

- Nhà cô có một căn phòng trống, cháu muốn thuê à!

- Vâng ạ, cháu vừa từ quê lên và cháu cần một căn phòng để ở!

Tôi nhẹ nhàng giải thích

- Oh, thế sao? Cháu ở một mình hay với ai!

- Một mình ạ!

- Vậy cô nghĩ căn phòng sẽ đủ, nó hơi nhỏ nhưng với một người thì vẫn tốt! Đi theo cô, cô sẽ cho cháu xem!

Cô ấy bước ra khỏi quầy tính tiền và đi trước tôi cũng đi theo sau.

Chúng tôi đi ra khỏi cửa hàng, bên hông cửa hàng sát vách tường là một cầu thang dẫn lối lên trên kế bên cầu thang là một con hẻm lớn. Tôi bước lên cầu thang cùng với cô chủ cửa hàng, tôi nhìn thấy căn phòng mà mình sẽ ở, nó nằm bên trên cửa hàng, có một khoảng sân trước căn phòng tôi đoán nó là sân thượng, và.... thật tốt nó hoàn toàn tách biệt, ý tôi là căn phòng!

- Cháu vào đi, đây là phòng mà chồng cô hay đọc sách và sáng tác nhưng từ khi ông ấy mất cách đây một năm ko ai sử dụng nó nữ, để ko thì cũng phí nên cô mới để cho thuê!

Cô ấy mời tôi vào, tuy hơi nhỏ nhưng nó rất sạch sẽ. Trong phòng có một chiếc tủ quần áo cũ một giá sách trống và một chiếc bàn sách đặt ngay sát cửa sổ và khi nhìn ra khung cảnh bên ngoài ấy tôi ngay lập tức đặt cọc tiền để thuê nó.

Cô chủ nhà rất tốt bụng khi tặng tôi bộ chăn nệm vì hành lý mang theo của tôi ko có gì ngoài vài vật dụng cá nhân và quần áo. Một năm sau đó tôi đã có thể dành dụm tiền để mua sắm một vài thứ cần thiết cho cuộc sống bằng tiền lương từ công việc nhân viên hậu trường của công ty giải trí SM

Nó hoàn toàn là một công việc khá tốt nếu ko kể đến việc thường xuyên mệt mỏi vì phải thức khuya dậy sớm và thời gian bất ổn!

Vẫn những bước chân lặng lẽ trên con đường đầy tuyết trắng. Bất giác mắt tôi dừng lại nơi tấm biển quảng cáo ngay trạm chờ xe buýt. 7 cô gái trong nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng ... So Nyh Shi Dae...

Hay chính xác là mắt tôi dừng lại nơi hình ảnh của cô ấy... cô gái ước mơ của bất kỳ ai kể cả đàn ông hay phụ nữ... Cô gái mới quen của tôi... Cô gái với tên gọi... Jessica Jung!

Chẳng thể phủ nhận rằng cô ấy có một vẻ đẹp hoàn mĩ đến từng milimet...

Nhưng tôi ko dành bất kỳ một tình cảm nào với cô ấy ít nhất là cho đến hiện tại đơn giản bởi vì tôi ko theo chủ nghĩa tôn thờ cái đẹp. Với tôi, con người ko ai được gọi là hoàn hảo, mỗi người là một cá thể riêng biệt và thế nên tôi ko đặc biệt yêu thích ai kể cả bản thân tôi...

Có lẽ cũng nhờ vào bản tính này mà tôi mới có được công việc ở SM. Còn nhớ hôm đó một ngày sau gần một tháng lang thang khắp các con phố Seoul để tìm kiếm một công việc, trong ví tôi chỉ còn 21.000 won. Không ít nhưng chẳng đủ để làm được bất cứ gì! Tôi ngồi bệt xuống lề đường, đưa tay gạt những bông tuyết trắng trên vai áo, ngước nhìn những người vội vã trên đường phố, dường như ở thành phố đông đúc này chỉ có mình tôi lạc lõng không biết hướng đi tiếp theo là gì.

Không bằng cấp, không kinh nghiệm, không quen biết, tôi có thể làm gì ngoài việc quay trở lại với công việc ở quán ăn gia đình nhà Soo Young!

Một trang báo quảng cáo lăn lông lốc ngoài đường bay dạt đến ngay chân tôi, tôi thở dài

“Đến cả một tờ báo vô tri cũng muốn kiếm chuyện với mình!”

Thế nhưng, trời ko triệt đường con người, hay như người ta thường nói, người tốt sẽ gặp được điều tốt, tôi ko phải người tốt nhưng cũng chẳng phải người xấu. Thế nên ông trời vẫn còn rót một chút lỏng trắc ẩn của ông ấy cho tôi. Dòng chữ trong phần tuyển dụng đập vào mắt tôi

“Công Ty Giải Trí SM tuyển dụng

Nhân viên hậu trường

Không cần kinh nghiệm, sẽ được đào tạo.

Yêu cầu: sức khỏa tốt, chịu khó , trung thực và một số yêu cầu cần thiết.”

Tôi tự hỏi “yêu cầu cần thiết là cái gì?”  Nhưng mặc kệ cái yêu cầu đó là cái gì, tôi có thể đáp ứng được 3 trong số 4 yêu cầu đó vậy là đã đủ. Tôi cần thử vận may của mình một lần nữa trước khi quyết định ở lại đây hay quay về.

Tôi đến công ty ấy theo địa chỉ ghi trên tờ báo. Phỏng vấn tôi là một người đàn ông trung niên, ông ta ko biểu hiện bất cứ thái độ gì khi xem qua hồ sơ xin việc trong khi hai tay tôi đang nắm chặt lại trên đùi hồi hộp… Ông ta gấp hồ sơ của tôi lại, rút ra một vài tấm hình của những chàng trai và cô gái đặt trước mặt tôi,

- Cô thấy họ thế nào!

Tôi nhìn vào chúng và ngẩng mặt lên

- Xin lỗi nhưng tôi ko hiểu ý ông cho lắm!

- Cô ko thấy họ rất đẹp sao?

- Họ đẹp nhưng điều đó có gì quan trọng ạ!

- Cô ko cảm thấy mình bị hấp dẫn bởi họ?

“Ông ta đang muốn cái quái gì thế nhỉ!”

Tôi thầm nghĩ nhưng rồi vẫn trả lời với bản tính vốn có của mình

- Xin lỗi nếu câu trả lời của tôi làm ông phiền lòng nhưng việc họ đẹp và việc tôi bị hấp dẫn bởi họ hoàn toàn ko liên quan gì đến nhau!

Sau câu trả lời đó ý nghĩ ngay lúc ấy của tôi là làm cách nào để có thể mua vé tàu quay trở về. Nhưng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi, ông ấy nở một nụ cười

- Ok, cô được nhận. 8h sáng ngày mai cô hãy đến đây để nhận công việc!

Cho đến tận bây giờ tôi mới biết lý do của cuộc phỏng vấn ấy. Đây là công ty giải trí và những người ở đây đều là những ngôi sao nổi tiếng của Hàn Quốc. Vì thế việc tôi bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của họ sẽ ko khiến tôi xao nhãng công việc của mình khi làm việc chung với họ. Hơn nữa, việc có tình cảm riêng giữa nhân viên trong công ty và các idol  hoàn toàn bị cấm tuyệt đối, yêu cầu công việc của tôi nhìn thì đơn giản nhưng hoàn toàn ko đơn giản. Bởi vì bạn cứ thử tưởng tượng xung quanh bạn đều là những chàng trai, cô gái đẹp và tài năng liệu bạn có đủ tỉnh táo để giữ cho mình chuyên tâm vào việc bạn đang làm và liệu bạn có thể giữ cho trái tim mình ko nhảy khỏi lòng ngực! Nhưng đó là với bạn còn với tôi thì…như tôi đã nói tôi ko theo chủ nghĩa tôn thờ cái đẹp! Kết quả của điều đó là sau một năm tôi vẫn đang thực hiện rất tốt công việc của mình….

Vậy mà giờ đây tôi lại đứng yên ở đó và nhìn gương mặt ấy... Lạ nhỉ!

Tôi quyết định sẽ vào một nơi nào ấm áp để ăn cái gì đó khi nhận thấy bụng mình đang réo và cơ thể thì lạnh hơn rất nhiều vì không gian về đêm của mùa đông!

Một quán ăn nhỏ trong túp lều bên lề đường... Nó thích hợp cho một kẻ “quê mùa” như tôi!

Sau khi hoàn thành một tô mì nóng hổi, bụng tôi đã thôi réo nữa, tôi quay trở về phòng của mình.

Tiếng gõ cửa vang lên khi tôi vừa chuẩn bị cởi chiếc áo khoát ra.

- Chào cậu!

Là cô gái mới quen, với đôi mắt mệt mỏi

- Chào cô, cô lại cần một chỗ để ngủ à!

- Không, tôi cần một nơi yên tĩnh!

Mỗi ngày là một lý do... Hay chứ nhỉ!

- Cô vào đi bên ngoài lạnh lắm!

Tôi nhường chỗ để cô ấy bước vào...Có những thứ được lặp đi lặp lại mà ko phải một thói quen! Bởi tôi ko phải là người có thói quen tiếp chuyện với người lạ!

Cô ấy vẫn đặt chiếc túi xách đắt tiền xuống sàn nhà và định ngồi xuống bên cạnh nhưng tôi đã ngăn lại

- Nếu muốn yên tĩnh cô nên ngồi ở đây!

Tôi chỉ tay vào chiếc ghế trống.

- Cám ơn!

Cô ngồi vào chiếc ghế của tôi

- Cậu định đi ra ngoài sao!

- Không, sao cô nghĩ thế!

Cô ấy chỉ tay vào chiếc áo khoát và chiếc mũ trên đầu tôi

- Um, tôi vừa ra ngoài về!

Tôi cởi chiếc áo khoát móc lên cây treo đồ

- Chiếc mũ rất đẹp và hợp với cậu!

- Cám ơn, nó quà của một người bạn!

Tôi tiếp tục cởi chiếc nón để lên giá sách

- Bạn gái cậu à!

Thắc mắc về tôi sao_ một người lạ

- Không, một người bạn thân! Nhưng sao lại là bạn gái mà ko phải bạn trai!

Tôi nhìn cô ấy thắc mắc, sao cô ấy có thể nhận ra tôi ko thích con trai

Cô ko trả lời chỉ cười thật nhẹ rồi đưa mắt ra bầu trời đêm qua khung cửa sổ và tôi nghĩ đó là câu trả lời với ý nghĩa

"Ai cũng có thể nhìn thấy!"

Không gian của căn phòng lại chìm vào yên lặng...

Lạ thật đấy, cô ấy ko phải bạn tôi, tôi cũng ko phải bạn cô ấy, nhưng chúng tôi lại ngồi cùng nhau im lặng trong một căn phòng giữa đêm mùa đông lạnh giá...

Tôi tự hỏi rằng...

Giữa cuộc sống bộn bề... sao lại có những con người xa lạ ngồi cùng nhau trong cùng một không gian....

Có lẽ...vì cô ấy là cô gái có mái tóc vàng chăng!

.................................

Chap 2

Đồng hồ điểm hơn 1h sáng, cô ấy đứng lên quay về phía tôi trong khi tôi đang cầm trong tay một quyển sách… Chính xác quyển sách đó là thứ để tôi che dấu việc mình đang ngủ gục..

- Cám ơn cậu rất nhiều vì đã cho tôi một chỗ yên tĩnh như thế này! Tôi xin phép!

Tôi bỏ quyển sách xuống và nhún vai

- Không có gì, cô về cẩn thận!

Tôi ko mở cửa, hai lần đến đủ để cô ấy biết cách mở và đóng cửa.

Tôi ngồi vào chiếc ghế cô ấy vừa rời đi, cảm nhận hơi ấm còn xót lại…

Bất giác tôi mỉm cười… Và cả đêm hôm ấy dù nhắm mắt nhưng giấc ngủ vẫn ko thể đến...mặc dù lúc nãy tôi đã bị ngủ gật...

Sáng hôm sau lần đầu tiên sau 1 năm làm việc tôi đến muộn 10p, Kim Tae Woo_trưởng phòng bộ phận hậu trường SM nhìn tôi, ông ấy ko trách mắng chỉ mỉm cười nhẹ

- Lần đầu tiên tôi thấy cô đến muộn đấy! Thế này thì Kwon Yuri cũng là một người bình thường nhỉ!

Tôi ko biết ông ấy châm chọc hay khen ngợi nhưng tôi biết mình ko nên lặp lại điều đó một lần nữa!

- Tôi xin lỗi, sẽ ko có lần sau!

Tôi cúi người, sống một năm trong công ty này đủ để tôi biết cái gì mình nên làm và cái gì ko nên làm.

Tôi biết mọi người trong công ty này đều hay nhắc đến tôi trong những cuộc tán gẫu của họ. Rằng tôi là một người ít nói, trầm lặng và bí hiểm. Không bao giờ nói cái gì khác với họ ngoài công việc, không bao giờ tham gia bất kì cuộc vui nào với họ sau mỗi chương trình, tôi luôn lẳng lặng làm hết tất cả công việc mình được giao và chỉ thế thôi, ko hơn ko kém.

Không phải tôi ko muốn tham gia chỉ là tôi ko nghĩ mình thích hợp, thứ nhất tôi là dân tỉnh lẻ đi cùng họ chưa chắc tôi đã hiểu những gì họ nói, thứ hai tôi không thích những nơi ồn ào nó khiến cho đầu óc tôi ong ong, dĩ nhiên là ngoài những yêu cầu bắt buộc của công việc. thứ ba…như họ nói tôi bí ẩn và tôi ko có ý định mở cái bí ẩn đó trong tôi cho người khác thấy…

Hôm nay sẽ quay MV mới cho Album của SNSD vì thế tôi ko ngạc nhiên vì sự có mặt của họ ở đây. Hay đúng hơn là tôi đã quen với sự có mặt của những anh chàng điển trai hay những cô gái xinh đẹp này rồi.

Giữa buổi quay, cô ấy_ người_mà_ai_cũng_biết_là_ai_đấy đi đến chỗ tôi đưa cho tôi một tờ khăn giấy, tôi ngẩng mặt nhìn cô ấy với ánh mắt ngạc nhiên, như đọc được suy nghĩ của tôi, cô ấy chỉ mỉm cười nhẹ

- Mặt cậu đầy mồ hôi!

- Cám ơn!

Tôi cầm lấy tờ khăn giấy ko biểu hiện một chút gì, rồi lại quay mặt trở lại với công việc của mình. Đằng sau lưng, tôi biết cô ấy cũng đã rời đi…

“Để cám ơn tôi sao?”

Buổi quay diễn ra đến khá muộn, gần nửa đêm mọi người mới được về nghỉ nhưng sáng hôm sau sẽ lại tiếp tục. Tôi ko về nhà mà quyết định sẽ ở lại luôn ở đó vì phòng tôi quá xa ,tôi sẽ chẳng thể đến công ty sớm vào sáng sớm được.

Đèn đã được tắt hết, chỉ còn một góc nhỏ ở băng ghế chờ còn sáng vì tôi đang ngồi ở đó. Nhưng rồi không gian ngột ngạt của phim trường không thể cho tôi một giấc ngủ, tôi đi ra ngoài công viên bên ngoài công ty. Trời vẫn lạnh như nó vẫn thế, khung cảnh vắng tênh của con đường khiến tôi hơi rùng mình, tôi ngồi xuống một chiếc ghế đá, đã hơn 4h sáng rồi và tôi chỉ mới chợp mắt được một chút từ đêm hôm qua đến giờ… Không dỗ được giấc ngủ, tôi thả cho tâm trí mình bay đi, vào những chuyện ngày xưa…

Tôi nghĩ về những ngày mình còn ở quê, chưa bao giờ tôi thức muộn hơn 11h sáng, nhưng giờ thì chuyện đó quá đỗi bình thường.

Tôi nghĩ về những ngày thơ ấu, trong cô nhi viện, những ngày u ám…

Tôi nghĩ về cô bé có mái tóc vàng với tên gọi "công chúa"....

Tôi nghĩ về nơi tôi được nhận về nuôi, về gia đình bác Choi, về Soo Young và….về chị ấy….

Nếu như tôi được sinh ra trong một gia đình giàu có, nếu như tôi ko phải là một cô gái mà là một người đàn ông… Liệu chị ấy có chấp nhận tôi…

Nhưng rồi tôi cười ngạo chính mình….

Chẳng có cái nếu như nào là hiện thực cả…và tôi phải sống và chấp nhận sống với chính tôi.

Tôi lại nghĩ về cô ấy, về lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, về việc vì sao cô ấy lại trở thành “cô gái mới quen” của tôi!

Đó là ngày đầu tiên tôi đến nhận việc, khi 7 người họ bước xuống từ xe riêng, không phải vì họ đặc biệt hay là gì gì đó, chỉ vì có một nhóm Fan hâm mộ đứng bên ngoài đang reo hò tên họ, vấn đề là tôi ko thể vào được bên trong vì đám đông ấy. Tôi chỉ còn biết đứng đó khoanh tay dựa lưng vào tường chờ cho đám đông giải tán, may là chỉ mới 7h45p!

Họ đi lướt qua tôi, và cô ấy đi sát bên cạnh tôi, có lẽ vì tôi hơi đặc biệt khi ko nhìn về phía họ mà chỉ chăm chăm nhìn vào quyển sổ nhỏ trên tay mình (tôi vừa mua nó để tiện việc ghi chép khi cần thiết) nên hiển nhiên họ có một chút thắc mắc về tôi, 7 cặp mắt đồng loạt nhìn về phía tôi, những Fan hâm mộ cũng nhìn tôi, trước khi tôi kịp làm gì, cô ấy đã mỉm cười và đưa cho tôi một cây bút bi

- Tớ nghĩ cậu cần một cây bút!

22 năm ở quê, tôi chưa bao giờ nhận quà tặng từ một ai khác ngoài những người thân, thế nên việc nhận quà của một người ko quen khiến tôi có chút khó hiểu, nhưng cô gái hơi nhỏ nhắn với làn da trắng mịn và nụ cười đáng yêu bên cạnh cô ấy đã dúi nó vào tay tôi cười tươi

- Hãy giữ nó trước khi những người khác giành lấy!

Sau đó họ bước nhanh vào bên trong tòa nhà, tôi đứng ngây một chút nhưng ko lâu bởi vì tôi nhận thấy đồng hồ đã điểm gần 8h. Nhét vội cây bút vào túi tôi nhanh chóng đi vào trong. Cũng trong ngày hôm đó, tôi gặp lại họ nhưng có quan trọng gì khi họ là những idol còn tôi chỉ là một nhân viên mới. Tôi chỉ chăm chú vào những gì người ta hướng dẫn tôi làm, ko hề nhìn về phía họ dù chỉ một chút. Và tôi chắc là họ cũng chẳng nhận ra tôi…

1 tuần sau, tôi lại đụng mặt cô ấy và cô gái kia ở thang máy… Tôi có thể nhìn thấy họ đang nắm tay nhau….rất chặt. Vừa trông thấy tôi họ lập tức buông tay nhau ra,nhưng... đủ để tôi có thể nhận ra họ là gì của nhau. Lịch sự tôi cúi chào họ, hai người cũng cười với tôi. Trong không khí im lặng của thang máy bất giác cô ấy lên tiếng trước

- Cậu vẫn còn giữ cây bút ấy chứ!

- Vâng, tôi vẫn chưa cám ơn vì nó!

Tôi cúi đầu trả lời

- Cậu là nhân viên hậu trường mới của công ty à!

Cô gái đi cùng cô ấy hỏi

- Vâng ạ!

Tôi lại nhã nhặn gật đầu

- Xin lỗi nhé, lúc đó tôi còn tưởng cậu là Fan của chúng tôi!

- Không có gì đâu ạ!

- Tôi tên là Kim Tae Yeon, là nhóm trưởng của nhóm SNSD, chắc cậu cũng biết về chúng tôi!

Cậu ấy vui vẻ bắt chuyện

- Vâng, tôi có biết!

- Cậu tên là gì!

- Tôi là Kwon Yuri!

- Kwon Yuri sao? Tên cậu khá hay nhỉ!

Cô ấy lại nói...Một lời khen tặng cho cái tên của tôi...nhưng trong giọng nói ấy có cái gì đó khiến tôi nghĩ rằng tên tôi có cái gì đó đặc biệt chứ ko chỉ đơn giản là nó hay...

Tôi ko trả lời chỉ cười nhẹ, tôi ko thích tiếp chuyện với người lạ. May là cánh cửa thang máy vừa mở kịp lúc, tôi gật đầu chào họ rồi bước ra trước… Trước khi cánh cửa đóng lại tôi có thể nhìn thấy ánh mắt của cô ấy… Một ánh mắt rất khác thường, không phải dành cho người lạ, nhưng cũng chẳng phải dành cho người quen…

Đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện với họ, trong suốt 6 tháng sau đó, cũng chẳng có bao nhiêu lần tôi nói chuyện thêm với họ, nhưng tôi đã biết tất cả họ là ai, về gia thế và tài năng của họ, tin tôi đi tôi ko tò mò chỉ là ở công ty này chỉ cần bạn mở miệng ra thì ít có cái gì được gọi là bí mật!

Có lẽ họ cũng nhận thấy tôi ko phải là người dễ gần gũi nên cũng ko tiếp xúc nhiều với tôi, vả lại có cái gì cần nói giữa một nhân viên hậu trường và những idol đâu chứ!

Tôi cứ nghĩ mình sẽ như vậy mãi nhưng vào một ngày, một việc diễn ra và nó biến cô ấy từ một người chỉ biết mặt trở thành một người mới quen của tôi…

Hôm đó cô ấy tham gia vai diễn nữ chính trong MV mới của nhón Shinee, tôi đứng bên cạnh tấm màn quay cảnh để xem xét lại một số chi tiết của chiếc cầu thang, cô ấy tập tạo hình ngay phía trước mặt tôi, cũng như bình thường tôi chẳng quan tâm đến gì ngoài việc của mình…

…Keng….

Tai tôi nghe được tiếng gì đó giống như là tiếng một con ốc rớt xuống nền đất, bệnh nghề nghiệp của tôi trổi dậy tôi quan sát xung quanh…

Bên trên kia chiếc giá đỡ phông ảnh đang chuẩn bị rớt xuống ngay phía bên dưới là cô ấy… tôi hét lên

- CẨN THẬN!

Nhưng quá muộn, nó đã rớt xuống, phản ứng duy nhất của tôi lúc ấy là cố đẩy cô ấy ra khỏi chỗ đó…

Ngay khi nghe một tiếng động lớn, tôi nhận thấy mình đang nằm trên người cô ấy, gương mặt cả hai cách nhau chưa đến 5cm… Quá gần để ko phải nghe thấy hơi thở của nhau. Mắt cô ấy hốt hoảng nhìn vào mặt tôi, nhưng… tôi ko có một chút cảm xúc nào ngay lúc ấy bởi vì…. mặc dù chúng tôi ko nằm ngay phần trọng tâm của nó, nhưng chiếc móc của cái giá rạch ngang cánh tay tôi… Tôi quá đau để có thể cảm thấy bất cứ gì khác…

- Cô ko sao chứ Jessica!

Họ chỉ quan tâm đến cô ấy, còn tôi thì vẫn ngồi bệt dưới đất một mình ôm cánh tay đầy máu của mình, nghiến chặt răng cố ngăn cơn đau...

.. Đó chính là sự khác biệt khi bạn là một nhân viên hậu trường và một idol...

Nhưng chẳng sao...tôi đã quen với việc chỉ có một mình chịu đựng những cơn đau khi còn là một đứa trẻ... Đã quen với việc cái từ "công bằng" ko hiển thị trong danh mục người khác đối xử với tôi. Như bạn vẫn biết "đã cong thì làm sao bằng" và tôi chấp nhận điều đó chấp nhận cái sự ko công bằng ấy như một món quà ông trời đã mặc định dành cho tôi...

Tôi nhìn về phía cô ấy, gương mặt vẫn co lại hoảng sợ vì chưa định hình được cái gì đang xảy ra, đôi mắt nâu ấy nhìn quanh tìm kiếm cái gì đó tôi chẳng biết... Nhưng quan tâm làm gì chứ, tôi cần quan tâm mình trước đã. Tôi lẳng lặng đi vào phòng dành cho nhân viên hậu trường, tự lôi ra chiếc hộp cứu thương, kéo tay áo sơ mi lên cao, vết thương kéo dài từ cùi trỏ đến gần nửa cánh tay khá sâu và máu vẫn đang chảy. Tôi chặc lưỡi, kiểu này thì phải mất cả tháng mới có thể lành lặn được!

Lấy chai thuốc sát trùng, tôi cắn chặt răng đổ nó lên vết thương… Bạn đã bao giờ bị thương và phải sát trùng vết thương, nó đau thế nào, bạn hiểu mà đúng ko?

Tôi ko còn cảm nhận được nó có phải là cánh tay của mình nữa hay ko vì quá đau, mắt tôi hoa cả lên, mồ hôi đổ thấm ướt cả người, mắt tôi nhòe đi vì mồ hôi, ngay khi tôi vừa định với tay lấy bông gòn để lau đi chỗ máu chảy, một bàn tay nhỏ nhắn với những ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay đang run run của tôi

- Để tôi giúp cậu!

Tôi ngẩng mặt nhìn lên, đôi mắt nâu trong vắt đang chau lại

- Không cần đâu, tôi có thể tự làm!

Tôi giật nhẹ tay mình lại từ chối, đã nói tôi ko muốn dính dáng đến những người nổi tiếng

- Cậu ko thể tự làm nó với bàn tay run bần bật thế kia!

Cô ấy vẫn cương quyết dành lấy cánh tay tôi

- Cô đang làm tôi đau đấy thưa cô Jung!

Tôi cáu, một Kwon Yuri bình tĩnh đang cáu chỉ vì người khác muốn giúp đỡ, buồn cười nhỉ?  Nhận thấy mình hơi quá đáng tôi nhẹ giọng lại

- Xin lỗi, tôi ko có ý quát cô nhưng tôi nghĩ tôi cần một mình!

- Tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện, vết thương thế này ko phải chuyện đùa đâu! Nếu ko chăm sóc cẩn thận cậu có thể sẽ mất đi nó!

Cô ấy lại nhìn tôi một lần nữa. Thật sự là ánh mắt lạnh lùng ấy kiên định đến mức tôi ko còn cách nào để nói “không”...

- Nhưng tôi và cả cô nữa, chúng ta ko thể đi khỏi đây vào lúc này, đang trong giờ làm việc!

Từ chối một cách khéo léo thế này có thể là cách làm đúng đắn

- Đừng có lấy công việc ra làm cớ, tôi có thể đi bất cứ đâu và với bất cứ ai tôi muốn!

Trước khi tôi có thể hành động chống cự hay từ chối cô ấy đỡ tôi đứng dậy, 30p sau tôi thấy mình đang ở bệnh viện với sự chăm sóc của vị bác sĩ. Tay của tôi ko nhẹ như tôi nghĩ, 5 mũi kim khâu cho tất cả nếu tôi ko muốn mình trở thành một “Dương Quá” thời hiện đại!

Sau đó cô ấy đề nghị đưa tôi về nhà, à ko, chính xác là cô ấy ấn tôi ngồi vào chiếc xe BMW màu trắng của mình một lần nữa rồi lái xe đi với sự chỉ dẫn “bất đắc dĩ” của tôi…

- Nhà tôi ở đây! Cám ơn cô!

Tôi bước xuống khi chiếc xe đỗ xịch trước tiệm tạp hóa của cô chủ nhà

- Nhà cậu là tiệm tạp hóa này à!

Cô ấy nhìn vào bên trong

- Không, nhà tôi ở phía bên trên, là một căn phòng thì đúng hơn, nó hơi nhỏ!

Tôi chỉ tay về phía cầu thang

- Cậu ở một mình à!

- Um, một mình!

Tôi nhướng mày gật đầu, tôi thích từ “một mình” nghe có vẻ tự do ghê!

- Cậu hãy cố nghỉ ngơi, tôi sẽ nói với Kim Tae Woo để cậu được nghỉ vài ngày, tay cậu như thế ko thể đi làm được!

- Không sao, tôi có thể chịu được!

Tôi lắc đầu từ chối, tôi ko muốn lương của mình bị trừ

- Tùy cậu! Tôi về đây!

Cô ấy quay trở lại chiếc xe, nhưng trước khi dời đi cô ấy ló đầu ra cửa xe

- Yuri! Cám ơn cậu rất nhiều!

- Không có gì!

Tôi cười nhẹ rồi quay lưng bước lên cầu thang…

Việc ấy chỉ dừng lại như thế, nhưng từ sau hôm ấy tôi có thể cảm nhận ánh mắt của cô ấy hướng về tôi nhiều hơn một chút…chỉ một chút nhưng vừa đủ để tôi cảm thấy ngột ngạt, đã bảo tôi ko thích người khác quan tâm đến mình mà!

Nhưng cũng từ đó, mọi người trong công ty đều có thể nhận thấy cô ấy khác so với lúc trước khá nhiều. Thông thường cô ấy là một cô gái khá thân thiện, cười nhiều và đôi khi hơi lơ ngơ nhưng dạo gần đây, chính xác là từ ngày xảy ra tai nạn, cô ấy ít nói hơn ít cười hơn và thậm chí là ít khi tiếp xúc với ai hơn. Tôi ko thắc mắc vì sao, nó chẳng liên quan đến tôi, nhưng những người khác thắc mắc và dù ít dù nhiều nó cũng ảnh hưởng đến tôi một chút…

- Yuri!

Tiếng gọi to kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ của mình, tôi đứng lên quay mặt lại, là người quản lý của nhóm SNSD.

- Vâng, anh gọi tôi!

Tôi thắc mắc, sao anh ấy lại gọi tôi như thế.

- Cô ngồi đây bao lâu rồi!

Anh ta đến trước mặt tôi rồi

- Chắc cũng được hơn một tiếng!

Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, hơn 5h30 rồi!

- Cô có nhìn thấy Jessica ko?

“Jessica!”

- Không ạ, tôi ko thấy ai cả!

Tôi lắc đầu. Nhìn gương mặt hơi lo lắng của anh ta tôi nghĩ chắc có chuyện gì đó quan trọng

- Um, vậy cám ơn cô, nếu nhìn thấy cô ấy, cô hãy nói với cô ấy có mặt lúc 7h nhé, từ lúc mọi người về đến giờ tôi ko liên lạc được với cô ấy!

- Vâng, nếu tôi gặp được!

Anh ta đi về phía công ty dáng vẻ hơi vội. Tôi lại ngồi xuống băng ghế đá, tự mình ngẫm nghĩ

“Cô ấy đi đâu nhỉ! Nhưng việc ấy thì liên quan gì đến mình!”

Việc tôi cần làm bây giờ là phải kiếm một ly café vì tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rồi. Tôi đứng lên đi về máy bán hàng tự động của công viên. Bỏ vào một đồng xu nhấn chọn một lon café, trước khi tôi lấy nó ra từ ngăn đựng một bàn tay đã lấy nó trước, tôi ngẩng mặt nhìn lên…

- Cho tôi mượn được ko?

Ko nên nghĩ về một người nào đó nếu bạn thật sự ko muốn nếu ko sẽ giống như tôi lúc này_mất một lon café!

- Tất nhiên!

Tôi miễn cưỡng bỏ thêm một đồng xu vào, lon café thứ hai chạy ra và lần này tôi nhanh tay lấy nó

- Tôi…cậu có thể mở nó giúp tôi!

Cô ấy chìa lon café trước mặt tôi

“Gì thế này, tôi có phải osin của cô ấy đâu!”

Nghĩ thế nhưng tôi cho lon café của mình vào túi áo khoát và mở lon café cho cô ấy

- Cám ơn!

Tôi nhún vai

- Không có gì! Quản lý của cô muốn cô có mặt lúc 7h ở công ty!

Tôi định quay lưng bước đi nhưng cô ấy nắm lấy vạt áo của tôi

- Ngồi với tôi một chút được ko?

Tôi nhìn đồng hồ trên tay mình. 7h sẽ tiếp tục công việc và giờ là 6h

- Tôi có 1 tiếng!

- Tôi cũng thế!

Tôi và cô ấy ngồi trên một băng ghế đá gần máy bán hàng tự động. Đôi khi tôi thấy buồn cười, chỉ là một người mới quen nhưng đây là lần thứ 3 cô ấy và tôi cùng ngồi với nhau trong cùng một không gian, chẳng ai nói với ai điều gì chỉ có tiếng gió đông thổi mạnh…

- Sao cậu ko hỏi vì sao tôi lại hay đến nhà cậu!

Cô ấy hỏi trước khi nhấp một ngụm café

- Nếu hỏi cô cũng đâu có trả lời!

Tôi cũng tự nhấp lon café của mình

- Cậu ko hỏi làm sao biết tôi ko trả lời!

Cô ấy quay nhìn tôi

- Um….vậy giờ tôi hỏi được ko?

- Giờ thì tôi ko muốn trả lời!

Cô ấy quay mặt trở ra phía trước

Tôi cười khẩy, đây có phải là bản tính của những người nổi tiếng ko nhĩ? Thích làm màu!

Không khí lại chìm vào yên lặng, có lẽ tôi ko thích những người nổi tiếng, kể cả cô gái này!

.........................................

 Chap 3

 Sáng nay tôi vừa nhận được lương, thật vui khi cố sức làm việc suốt cả tháng trời và kết quả là công sức của tôi được ghi nhận bằng việc lương của tôi được tăng lên hẳn 2 bậc, nghĩa là nó gấp 3 lần con số của tháng đầu tiên. Cầm trong tay số tiền bước ra từ phòng kế toán, môi tôi nở nụ cười thật tươi. Tháng ngày còm cỏi của tôi sắp kết thúc rồi, với số lương hàng tháng này tôi có thể làm được rất nhiều việc chẳng hạn như sắm một chiếc điện thoại di động! Tôi ko phải một kẻ mù internet, cũng ko phải là người ko biết gì về công nghệ thông tin. Đừng thắc mắc vì sao tôi ko có nổi một chiếc điện thoại trong thời đại này. Chỉ là tôi nghĩ có mua cũng chẳng để làm gì , tôi ko có ai để liên lạc. Nhưng lần trước Soo Young đã hét vào lỗ tai tôi rằng cậu ấy chán phải chờ đợi mỗi khi gọi cho tôi trong lúc cô chủ nhà gọi tôi xuống nghe máy. Và cậu ấy đe dọa rằng nếu tôi còn ko mau chóng tìm một chiếc điện thoại liên lạc thì cậu ấy sẽ vứt em Mickey bằng bông của tôi vào sọt rác.

Nghĩ thế nên giờ tôi đang dạo vòng quanh khu bán hàng điện tử của trung tâm mua sắm. Ở quê tôi ko phải ko có trung tâm thương mại nhưng nó rất ít và ko lớn như Seoul. Và số lần tôi bước chân vào đó thì ko quá con số 2. Lần đầu tiên là khi bác Choi cần mua một cái máy xay sinh tố, lần thứ hai là khi chị Soo Jin thi đậu vào trường đại học Jeonju, bác Choi đã đưa chúng tôi đến để chọn một chiếc máy tính cho chị ấy, và lần ấy đã cách đây hơn 5 năm rồi! Tôi đi qua một vài cửa hàng và dừng lại trước một cửa hàng, nó hơi đặc biệt một chút... Um, có lẽ vì 7 cô gái trên tấm biển quảng cáo...

Nhờ sự giúp đỡ của cô gái trong cửa hàng tôi chọn được một chiếc điện thoại LG màu đen. Và thật buồn cười khi hình ảnh mặc định trong hình nền điện thoại lại là hình ảnh của 7 cô gái ấy. Họ đẹp vì thế ko có gì ảnh hưởng cho lắm về thẩm mỹ khi để họ trong hình nền của mình.

Tôi chưa về nhà vội mà đi lang thang nhìn ngắm mọi thứ một chút, cũng còn sớm, về nhà giờ này cũng chẳng để làm gì! Tôi chợt nhớ mình cần phải mua cái gì đó để làm quà cho cô chủ nhà, cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi lại bước chân vào một cửa hàng mỹ phẩm, tôi chọn cửa hàng này...um, cũng bởi vì 7 cô gái trên tấm biển quảng cáo...

Đến khi rời khỏi trung tâm mua sắm, nhìn hai túi đồ trên tay, tôi bật cười lắc đầu

"Chẳng lẽ mình bị lậm mấy cô gái này rồi sao!"

Cô chủ nhà cứ luôn miệng bảo rằng lần sau tôi ko nên mua quà cho cô ấy như thế, hãy dành dụm tiền để cho sau này nhưng tôi biết cô ấy rất vui, đứa con trai đang tuổi trưởng thành của cô ấy chẳng thể hiểu được nhu cầu của một người phụ nữ...

Tôi lên nhà, thấy trong người mình khá vui, làm người khác vui lẽ tất nhiên mình cũng sẽ cảm thấy vui rồi. Sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo tôi ngồi trên chiếc bàn sách, mở hộp điện thoại ra và bắt đầu đọc quyển sách chỉ dẫn, toàn tiếng hàn thế nên ko khó khăn gì để tôi có thể biết cách sử dụng nó. Tôi có nói mình thông minh chưa nhỉ!^^

Cuộc gọi đầu tiên của tôi là cho Soo Young

- Yuri! Có việc gì mà cậu gọi vào giờ này thế!

Cậu ấy có vẻ hơi ngạc nhiên. Tôi nhìn đồng hồ trên tay, 11h rồi, và đúng là giờ này ở quê được gọi là quá trễ

- Ko có gì, tớ nhớ cậu ko được à!

- Cái gì, cậu nhớ tớ á, ôi chúa ơi, chắc ngày mai mặt trời sẽ mọc ở hướng tây quá!

Tôi bật cười khằng khặc

- Cậu hơi quá rồi đấy!

- Không quá đâu Yuri, đây là lần đầu tiên cậu gọi cho tớ trước đó, cậu toàn để tớ gọi cho cậu thôi!

- Từ nay tớ sẽ gọi cho cậu nhiều hơn được chưa!

Tôi nhẹ giọng, chính xác suốt 1 năm qua cậu ấy toàn là người gọi cho tôi trước

- Khoan đã, số này lạ lắm, cậu mượn điện thoại của ai đấy!

- Này, tớ có phải là người thích mượn đồ của người khác đâu!

- Há, cậu mượn cái quần thể thao của tớ mà chưa trả lại kìa.

Tôi nhìn xuống chiếc quần thể thao đang mặc bật cười

- Này, cậu nhớ dai quá đấy!

- Vậy...cậu mới mua điện thoại đúng ko?

- Um, cậu là người đầu tiên tớ gọi đấy!

- Haha...là người duy nhất thì đúng hơn!

- Đừng nghĩ trên đời chỉ có mình cậu chứ Soo Young!

- Cậu phải thừa nhận trên đời chỉ có độc nhất một Choi Soo Young xinh đẹp này thôi Yuri à!

- Phải rồi, chỉ có duy nhất một Choi Shikshin trên đời là cậu thôi!

Câu chuyện của chúng tôi cứ thế kéo dài đến gần 10p sau... Tôi phải thừa nhận, cậu ấy là người bạn thân duy nhất trên đời này của tôi. Tôi chưa bao giờ mở lòng mình với ai ngoài cậu ấy và cũng ko ai có thể hiểu tôi như cậu ấy. Chúng tôi thân nhau còn hơn cả chị Soo Jin và cậu ấy nữa...

Cũng phải thôi, 15 năm trời sống cùng nhau dưới một mái nhà, nằm chung trên một chiếc giường, ngồi cùng một chiếc bàn suốt thời đi học, cùng trải qua nhiều chuyện vui buồn, nếu là bạn thì bạn có thân với người ấy ko?

Nhưng đối với tôi Soo Young ko chỉ như một người bạn thân mà còn như là một người anh em nữa. Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy, lúc đó tôi chỉ mới 8 tuổi thôi, sống trong cô nhi viện, chỉ vì tính tình của tôi trầm lặng và chẳng quan tâm đến ai nên thường bị bọn nhóc trong cô nhi viện ăn hiếp và đem ra làm trò đùa.

Hôm ấy Kwon Yuri 8 tuổi ngồi một mình trên chiếc xích đu sau cô nhi viện, ôm lấy con gấu bông Mickey_tài sản duy nhất có giá trị cả về vật chất lẫn tinh thần. Bỗng nhiên có một lực đẩy rất mạnh từ phía sau, tôi té nhào đập mặt xuống đất, con Mickey văng ra khỏi tay rơi xuống đất. Tôi lồm cồm ngồi dậy với tay lấy nó nhưng đã bị một bàn tay khác nhanh hơn. Tôi ngẩng nhìn lên là khuôn mặt của tên nhóc bự con nổi tiếng quậy phá của cô nhi viện

- Trả nó cho tao!

Tôi nghiến răng nhìn tên nhóc. Dù chỉ 8 tuổi nhưng tôi gai góc lắm, bản chất đó từ lúc mới sinh ra đã có rồi.

- Ko trả thì mày làm gì tao! Con nhỏ tóc vàng đi rồi nó bỏ mày rồi!

Tên nhóc lè lưỡi trêu chọc tôi, tôi tức giận xông tới giật lại nó nhưng đã bị hai đứa con trai manh khỏe khác giữ lại. Tôi giật mạnh tay mình và đánh đấm túi bụi ý nghĩ duy nhất là phải lấy lại cho được nó nhưng...dù thế nào tôi cũng chỉ là con gái. Thế nên dù có sức thế nào thì...lực bất tòng tâm, kết quả là tôi bị đánh bầm mình nhưng con Mickey vẫn trong tay tên to con ấy...

Tôi muốn khóc nhưng tôi nén lại, nước mắt chỉ dành cho kẻ yếu đuối, tôi thì ko phải kẻ yếu đuối. Tôi chống tay đứng lên một lần nữa, nhưng....lại khụy xuống rồi...

"

Công chúa, Yul ko thể giữ nó được cho công chúa!"

Nhìn vào gương mặt những tên nhóc đang hả hê cười tôi giận lắm, giận đến tím tái cả mặt, dồn hết sức mình một lần nữa tôi lao vào tên nhóc to con, nhưng chỉ một cái đẩy tay của nó tôi lại ngã lăn ra đất...

Ngay khi tôi nghĩ rằng mình thật vô dụng, một giọng nói vang lên

- Trả lại cho cậu ấy nếu ko tao sẽ mách sơ Ji Jun và chúng mày sẽ phải nhịn bữa tối!

Bọn nhóc nghe thế nên ko dám làm gì nữa. Tên to con quẳng con Mickey lại cho tôi, tôi nhanh chóng nhặt nó ôm vào lòng, cậu ấy tiến lại đỡ tôi đứng lên..

- Không sao chứ!

Cậu ấy phủi phủi đất trên áo tôi.

- Ko sao, cám ơn!

Tôi ngẩng nhìn lên cậu ấy cao hơn tôi một cái đầu..

- Tớ là Soo Young, cậu tên gì!

Cậu ấy cười với tôi. Người thứ hai trên đời cười với tôi từ lúc tôi sinh ra đến giờ..

- Tớ là Yuri!

Chúng tôi trở thành bạn sau đó. Mặc dù gia đình cậu ấy ko khá giả nhưng bác Choi đã xin tôi về làm con nuôi, cũng từ lúc ấy tôi mới định nghĩa được hai chữ gia đình, ko phải từ nơi tôi được sinh ra mà từ những con người không cùng một dòng máu...

Tiếng gõ cửa lại vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi. Không cần đoán tôi cũng biết đó là ai...

Tôi mở cửa, lần này đứng hẳn sang một bên chừa một khoảng trống. Cô ấy nhìn tôi có chút ngạc nhiên nhưng trước khi tôi có thể giải thích cho hành động của mình cô ấy nói

- Hôm nay, tôi muốn ngồi ở bên ngoài được ko, bầu trời rất đẹp!

Tôi ko nói gì chỉ nhún vai một cái,

- Để tôi lấy ghế!

- Không cần, chỉ có một cái ghế, chúng ta cùng ngồi dưới đất!

Cô ấy ngồi bệt dưới đất dựa hẳn lưng vào tường

- Cậu ngồi đi, đừng đứng như thế!

Cô ấy nói chứ ko ra lệnh nhưng ko hiểu sao tôi lại lập tức ngồi xuống bên cạnh...

Lại im lặng.... Cô ấy đưa mắt lên bầu trời đêm đầy sao trên cao... Còn tôi đưa mắt sang ngươi bên cạnh...

Cô ấy thật sự là rất đẹp... Nhìn nghiêng như thế này lại càng đẹp hơn nữa. Mặc dù tôi ko theo chủ nghĩa tôn thờ cái đẹp nhưng tôi ko thể ko thừa nhận, ánh mắt tôi đang bị thu hút bởi cô ấy... Đôi mắt nâu trong vắt nhưng buồn bã, hàng mi cong vuốt mà chắc là chẳng cần đến mascara đắt tiền, cánh mũi cao thon nhỏ phập phồng từng hơi thở trên gương mặt mịn màng ko tỳ vết,cô ấy móm nhưng đôi môi lại căng tròn màu hồng nhạt, dưới ánh sáng nhờ nhờ của ánh trăng từng lọn tóc con thơ thẩn trên vầng trán cao...cô ấy giống như hiện thân của một nàng tiên lưu lạc giữa trốn hồng trần...

Ko chỉ vậy....tôi còn cảm nhận cái gì đó rất thân quen toát ra từ cô ấy...

Cái gì đó...tôi ko biết giải thích như thế nào bằng lời...

Có lẽ vì...cô ấy có mái tóc màu vàng...

Tôi muốn hỏi cô ấy, vì sao cô ấy lại thay đổi chỉ khi gặp tôi nhưng tôi lại sợ cô ấy cho rằng tôi có tư tưởng đề cao mình...

Tôi muốn biết lý do cô ấy lại đến nhà tôi mà ko phải là một nơi nào khác...nhưng tôi sợ cô ấy nghĩ rằng tôi đang trách vì cô ấy làm phiền tôi...

Tôi muốn nghe vì sao cô ấy lại mang ánh mắt buồn đó mỗi khi nhìn tôi...nhưng tôi sợ cậu trả lời là ko phải vì tôi...

Tôi...quan tâm đến cô ấy...

Lần đầu tiên với một người...Ko phải Soo Young, ko phải chị ấy....và chắc cũng ko phải "công chúa" của tôi....

- Yuri...cậu có thấy bầu trời hôm nay rất đẹp ko? Hãy nhìn nó đừng nhìn tôi nữa!

Tôi hơi ngại, ko nhìn cô ấy nữa, mà quay về phía bầu trời. Đúng là nó rất đẹp, đầy sao và ánh trăng thì rất sáng...

- Xin lỗi!

- Nếu phải nói xin lỗi vì nhìn tôi thì chắc có rất nhiều người ngoài cậu rồi!

- Vậy cô muốn tôi phải nói gì!

- Đừng nói gì cả!

Phải rồi...đừng nói gì cả... Chẳng phải từ nhỏ đến giờ tôi luôn là kẻ im lặng sao?

- Cậu đã từng yêu chưa Yuri!

Tôi im lặng suy nghĩ câu hỏi của cô ấy. Tôi đã từng yêu... một hay là hai người...nhưng đó có phải là tình yêu hay ko khi nó chỉ xuất phát từ một hướng là tôi!

- Tôi ko biết!

Cô ấy mỉm cười vì câu trả lời của tôi. Yêu hay chưa cũng ko biết...cô ấy cười vì tôi là một kẻ ngốc cũng phải.

- Đừng cười, có những thứ tình cảm ngay cả bản thân mình cũng ko hiểu được nó có phải là tình yêu hay ko?

- Tôi ko cười vì cậu ko biết, tôi cười...vì chúng ta giống nhau thôi!

- Giống nhau à! Tôi nghĩ cô đang yêu chứ!

Cô ấy cúi mặt, cái nắm tay của họ...cô ấy và Tae Yeon... Tôi có thể hiểu...

- Cả tôi cũng ko hiểu mình có yêu cậu ấy hay ko nữa!

- Đừng đùa với tình yêu của người khác nếu cô ko muốn chính bản thân mình bị tổn thương!

- Tôi ko đùa Yuri, cậu ấy quá hoàn hảo để trở thành một người yêu nhưng...

Cô ấy ngắt giữa chừng câu nói...giữa chừng suy nghĩ của chính mình.

Kim Tae Yeon đúng thật là một người hoàn hảo. Cậu ấy là con gái của một gia đình giàu có, học thức cao, có một giọng hát tài năng thiên bẩm, có cái đầu của một nhà lãnh đạo, tính tình lại rất vui vẻ, luôn biết cách chăm sóc cho những người bên cạnh cậu ấy_ít nhất là với cô gái đang ngồi cạnh tôi... Ko có gì cần phải bàn cãi nếu như nói cô ấy là lựa chọn hàng đầu cho tất cả những cô gái hay...những chàng trai...

Những chữ nhưng luôn là nguyên nhân khiến người khác đau đầu! Nỗi buồn chất chứa trong lòng mỗi người chẳng phải cũng từ những chữ nhưng ấy mà ra cả sao?

- Tôi có nhiều thứ may mắn mà người khác ao ước, nhưng bản thân tôi lại ko cảm thấy mình vui và hạnh phúc vì nó!

Cô ấy tiếp tục nhìn về ánh trăng và nói. Một người ko thiếu thứ gì lại có những chữ "nhưng" đặt nặng trong tâm tưởng...

- Người ta chẳng bao giờ hài lòng với những gì mà người ta đang có! Nhưng đến khi mất đi rồi mới cảm thấy nuối tiếc!

- Cậu đã mất thứ gì sao?

Dù mắt vẫn nhìn lên bầu trời nhưng tôi biết cô ấy hướng ánh nhìn về tôi

- Không, tôi chẳng mất gì cả chính xác là tôi chẳng có gì để mất!

- Con người ít hay nhiều cũng có cái gì đó cho bản thân mình, ko ai ko thể ko có cái gì được!

Tôi cười vì câu nói ấy. Một đứa trẻ được sinh ra trong nỗi ân hận của người mẹ, một người trắng tay, một kẻ chẳng thể nói cho người mình yêu ba từ ấy thì có cái gì chứ!

- Sao cậu lại cười!

- Bởi vì thật sự là tôi chẳng có gì cả!

- Vậy, hãy nói rằng cậu chưa có chứ đừng nói rằng cậu ko có!

Cô gái này thật biết cách giữ ý kiến của mình. Tôi nhún vai uh thì tôi chấp nhận tôi chưa có chứ ko phải ko có...

Tiếng chuông điện thoại đổ vang, cô ấy rút điện thoại của mình nhìn vào ID và bấm nút màu đỏ trên bàn phím...

- Tôi nghĩ cô nên về! Cái mà cô ko biết quý trọng có lẽ đang cần cô!

- Um, cậu nói đúng, tôi cần về nhưng ko phải vì cái tôi ko biết quý trọng bởi vì tôi luôn quý trọng những gì mình đang có chỉ là tôi cảm thấy mình ko xứng đáng với nó thôi!

Sau câu nói của mình cô ấy đứng lên quay về phía cầu thang nhưng trước khi bước xuống cô ấy quay lại nhìn tôi

- Yuri, nhà cậu thiếu âm thanh, hãy tìm cho nó một chút âm thanh gì đó đi, im lặng quá sẽ khiến ta cảm thấy cô đơn!

Còn lại một mình, tôi ngẫm nghĩ về câu nói của cô ấy.... Cô đơn ư... Tôi ko cô đơn, tôi... Cô Độc thì đúng hơn....

.............................................

- Yul ah, sau này lớn lên Yul thích được làm gì!

- Um...Yul hok biết nữa, còn công chúa!

- Tớ muốn trở thành công chúa thật sự, được cùng Yul sống trong một tòa lâu đài thật đẹp!

- Vậy thì Yul sẽ thành hoàng tử để được ở cạnh công chúa hen!

- Yul là con gái mà sao thành hoàng tử được!

- Ờ vậy Yul sẽ cũng làm công chúa giống công chúa lun!

- Yul là công chúa của tớ, tớ là công chúa của Yul hihi...vui quá!

Tiếng cười đùa ngày ấy vẫn vang vọng đâu đây nơi gốc cây soài già... Công chúa cậu đã ở đâu rồi, cậu đã trở thành công chúa thật sự chưa, còn tớ vẫn chỉ là một kẻ cô độc lang thang trên con đường đời đầy chông gai....

...............................................

-

Yuri, em có bao giờ nghĩ đến mình sẽ trở thành gì trong tương lai chưa!

- Um...em...em chưa nghĩ đến!

- Sao thế!

- Vì ...em chẳng biết mình muốn gì!

- Ko được như thế, em phải tìm được ước mơ để phấn đấu hướng đến nó chứ!

- Còn chị, chị muốn trở thành gì?

- Chị muốn trở thành một người vợ đảm đang một người mẹ của những đứa trẻ thành công!

- Chỉ thế thôi à!

- Um, chỉ thế thôi, nhưng con đường ấy dài lắm!

Chị đã đi được nửa con đường của mình rồi nhưng còn em, con đường của em là gì đây khi người mà em muốn cùng đi đã rẽ sang con đường mới cùng một người khác....

..................................................

Tôi giật mình nửa đêm vì giấc mơ vừa trôi qua trong tâm thức.

Yên lặng quá... ko khí yên ắng của căn phòng....

Yên lặng quá... tim tôi sao lại yên ắng đến thế này...

Tôi cần một âm thanh...âm thanh có thể kéo tôi ra khỏi sự cô độc của mình...

Nhưng....

Âm thanh ấy...là gì đây!

Chap 4

Từ sau đêm hôm ấy, tình trạng giữa tôi và cô ấy có vẻ khá hơn một chút. Ít ra là mỗi ngày nếu có đụng mặt nhau ở công ty cô ấy sẽ mỉm cười gật đầu chào tôi và tôi cũng thế chứ ko còn coi nhau như những người chỉ biết mặt. Điều này ban đầu có vẻ gây ngạc nhiên cho cậu ấy_người vẫn thường đi cùng cô ấy_Kim Tae Yeon, nhưng có lẽ cô ấy biết cách để giải thích những mối quan hệ của mình với người_quan_trọng của cô ấy bởi vì lần thứ hai chúng tôi chào nhau như thế cậu ấy cũng cười và chào tôi.

Bạn sẽ ko chào người khác nếu bạn ko quen biết với người đó đúng ko? Và tôi xem như chúng tôi là những người mới quen...

Tôi vẫn đang tìm kiếm thứ âm thanh có thể làm cho không khí trong căn phòng của tôi bớt đi sự im ắng nhưng tôi chẳng biết phải tìm kiếm thứ gì. Cho đến một hôm, trên chiếc bàn làm việc của tôi trong công ty xuất hiện một gói quà màu hồng nhạt. Tôi nhìn quanh nhưng ko ai có vẻ là quan tâm đến ánh mắt của tôi, và tôi ko nghĩ nó là quà của một người nào đó cùng phòng của mình.

Tôi ko có thói quen tò mò những thứ ko thuộc về tôi, nhưng tấm thiệp nhỏ trên chiếc hộp ghi dòng chữ rất rõ ràng...

"Dear, Kwon Yuri"

Dòng chữ mềm mại chứ ko vội vàng, thế nên tôi có thể chắc nó ko phải là quà của Soo young

"Vậy thì là quà của ai?"

Tôi mở chiếc hộp ra, nhìn vào nó, tôi có thể đoán được là của ai rồi...

Một chiếc chuông gió màu hồng nhạt...

Người nghiện màu hồng và biết tôi cần âm thanh cho căn phòng của mình...

Chỉ có một người...

Có lẽ là cô gái tóc vàng...

Đung đưa nhẹ chiếc chuông gió trong tay, những âm thanh trong trẻo vang lên đánh động cả tâm hồn, tôi mỉm cười...

"Cám ơn!"

Tôi treo nó trước cửa sổ trong phòng, đúng là căn phòng của tôi đã bớt đi phần im ắng rất nhiều,

Buổi sáng, tiếng chuông gió đánh thức đôi mắt mơ ngủ của tôi...

Buổi tối, âm thanh dịu dàng đó đưa tôi vào những giấc ngủ muộn...

Tôi cười nhiều hơn...nhiều hơn mỗi lúc âm thanh ấy vang lên bởi những cơn gió vô tình, có thể gió vô tình nhưng mang đến cho tôi cảm giác êm ái...

........................................

Tối nay tôi lại về muộn, đã gần 1h sáng rồi cơ, cũng may ngày mai tôi chỉ phải bắt đầu công việc lúc 9h sáng. Quẳng chiếc balo trong góc phòng tôi lấy quần áo vào phòng tắm, tiếng gõ cửa vang lên giữa lúc tôi đang mặc chiếc quần thể thao vào, tôi nhanh chóng vơ lấy cái áo sơ mi tròng vào người, tiếng gõ cửa dồn dập hơn thế là tôi phải lao ra cửa trong khi đầu tóc vẫn đang rối và chiếc áo xộc xệch chưa được chỉnh sửa...

Tôi mở cửa, cô ấy nhìn tôi... mặt hơi đỏ, ngạc nhiên và buồn cười...

- Xin lỗi, tôi ko biết là cậu đang tắm!

- À, ừ...tôi vừa tắm xong!

Tôi chữa ngượng bằng cách vuốt tóc phía sau cho nó thẳng lại

- Cô vào nhà hay muốn ngồi bên ngoài!

Cô ấy trả lời tôi bằng cách lách mình qua cánh cửa và ngồi vào chiếc ghế duy nhất...

- Cậu nên cài lại khuy áo, nó bị lệch rất nhiều!

Tôi nhìn xuống chiếc áo, chà nó bị lệch những hai cái khuy cơ đấy! Và quan trọng hơn...phần bra màu trắng của tôi bị lồi lên một cách ko cố ý... Giờ thì tôi hiểu vì sao mặt cô ấy lại đỏ lên rồi...

- Xin lỗi, tôi vội quá!

Tôi nói trong khi cài lại cho nó ngay ngắn

- Um, lần sau cậu chỉ cần nói là cậu đang tắm và tôi sẽ chờ!

Cô ấy đưa mắt nhìn chiếc chuông gió...

Gió vô tình lại đưa đến luồng qua khung cửa sổ... Tiếng vang trong trẻo ngân dài....

Gió vô tình lại áp nhẹ vào gương mặt xinh đẹp ấy... Từng ngọn tóc con phất phơ trên vầng trán cao...

Gió vô tình quấn nhẹ mi mắt....Tôi ngơ người đắm chìm trong vẻ đẹp ấy....

- Chuông gió đẹp nhỉ!

Nụ cười hiền dịu ngọt ngào như mật ong

- Um, rất đẹp, thanh âm lại rất trong trẻo!

- Cậu thích nó ko?

- Tôi thích tiếng của nó nên đương nhiên cũng sẽ thích nó!

Cô ấy im lặng ngón tay đùa giỡn với từng ngôi sao trên chiếc chuông gió... Nó lại ngân lên, nhưng ko phải vì gió vô tình mà vì con người hữu tình...

- Vậy cậu có thích người tặng nó cho cậu ko?

Tôi trố mắt nhìn cô ấy, nhưng cô ấy thì hoàn toàn ko biểu hiện gì cứ như thể đó là một câu nói bình thường như người ta vẫn hay hỏi nhau có khỏe ko.

Đột nhiên cô ấy quay hẳn mặt lại nhìn tôi trong khi tôi vẫn còn đang nhìn vào cô ấy. Một khoảnh khắc hiếm hoi... đôi mắt nâu trong vắt chạm vào đáy mắt đen xám tro của tôi...

1 phần nghìn giây tôi nhanh chóng lãng nhìn hướng khác

- Có lẽ!

- Cũng giống như cậu ko biết mình đã từng yêu hay chưa à!

- Khác chứ, ko biết có thể là ko nhưng có lẽ thì chắc hẳn là có!

Cô ấy quay ánh nhìn trở lại khung cửa sổ... Tôi quay ánh nhìn trở lại gương mặt kia....

"Tôi có thích cô ấy ko?"

...Như một người mới quen...

- Cậu có thấy tôi hư hỏng ko?

Cô gái này luôn có những câu hỏi hết sức bất ngờ

- Vì sao?

- Ngủ cùng phòng với một người mới quen chưa bao lâu!

- Còn tùy người đó là người thế nào!

- Vậy cậu là người thế nào Yuri!

Người ta hay nói con gái đẹp thì rất nguy hiểm nhưng con gái vừa đẹp vừa thông minh thì càng nguy hiểm hơn gấp bội...

- Để làm gì?

Tôi cũng ko phải là một người kém thông minh

- Để chúng ta ko phải chỉ là một người mới quen!

Tôi bật cười ko thành tiếng, một người mới quen...hay một người đã quen có gì khác nhau...

- Có gì khác nhau sao?

- Tôi ko muốn cậu cô đơn với cuộc sống của mình, cảm giác đó...đáng sợ lắm!

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng cuốn vào tâm hồn tôi một luồng gió lạnh... Bộ tôi cô đơn đến nỗi người khác có thể nhìn thấy sao? Nhưng một người sống cuộc sống mà ai cũng mong ước sao hiểu được cảm giác của một kẻ như tôi!

- Cô hiểu được gì về nó, ý tôi là sự cô đơn đáng sợ mà cô nói ấy!

- Trước khi cậu ấy đến, cuộc sống của tôi cũng chẳng có gì ngoài hai từ ấy!

- Cậu ấy...là Tae Yeon à!

Tôi...ko biết vì sao...nhưng cái tên phát ra từ miệng khiến lòng tôi hơi chùn lại... Thất vọng thì chưa tới nhưng hụt hẫng thì còn thiếu....

- Không....một người khác, người đã dành toàn bộ những thứ tốt đẹp này cho tôi!

Trong giọng nói có cái gì nghẹn đắng. Tôi im lặng, cảm xúc của cô ấy đang dâng tràn trong đôi mắt ngấn nước hơi đỏ nhìn ra ngoài bầu trời...

Tiếng gió lại khẽ rung chiếc chuông gió, trong phòng giờ chỉ còn nghe thấy tiếng gió, tiếng chuông và có lẽ là tiếng hai trái tim ko cùng nhịp đập...

Dòng ký ức tràn về... thôi thúc... đã từng có một người kéo tôi ra khỏi sự cô đơn của mình nhưng rồi chính tôi lại từ chối nó để quay lại với hai chữ "cô đơn" một lần nữa...

- Xin hai bác hãy nhận nuôi công chúa ạ, cậu ấy cần gia đình hơn cháu! Cậu ấy học rất giỏi, lại rất ngoan ko nghịch ngợm như cháu!

Yuri 8 tuổi nắm chặt hai tay mím môi nói với hai người lớn trước mặt mình trong phòng giáo vụ cô nhi viện. Ước muốn của nó là được thoát khỏi cái nơi u ám này, thoát khỏi những trò trêu chọc của bọn nhóc, được sống êm ấm trong một gia đình, được yêu thương... nhưng nó sẽ nhường cái quyền ấy cho cô công chúa của nó... Bởi vì với một con nhóc 8 tuổi như nó công chúa là tất cả....

Chiếc xe hơi sang trọng màu đen lăn bánh rời khỏi khuôn viên cô nhi viện mang theo ánh mắt đỏ hoe của cô bé tóc vàng vẫn ngoái đầu nhìn lại phía sau, Yuri đứng nép vào gốc soài già, nước mắt lăn dài trên gương mặt trẻ con, ôm chặt con Mickey vào lòng nó tự nhủ đây sẽ là lần cuối cùng nó khóc...

- Khuya rồi, cô muốn về hay ngủ lại đây!

Ko muốn chìm vào ký ức nữa, tôi lên tiếng trước

- Tôi muốn nằm vào chiếc nệm bên trong của cậu được ko?

- Tất nhiên!

Tôi đứng lên trải hai tấm nệm ra sàn, 16 mét vuông vẫn đủ cho hai người....

Cô ấy nằm quay mặt vào tường còn tôi quay về hướng ngược lại. Trong không gian im ắng của căn phòng tôi nghe thấy tiếng kêu rột rột của người bên cạnh...

- Cô đói à!

- Um, một chút!

Vẫn quay mặt vào tường

- Có muốn tôi nấu cho cô cái gì đó không!

- Không cần đâu, phiền cậu lắm!

- Là bạn thì ko sợ bị làm phiền!

Phải...là bạn...chứ không phải người mới quen nữa...

Tôi ngồi dậy, căn bếp nhỏ của tôi bao gồm một cái bếp gas mini, một vài cái nồi + mấy cái bát nằm đối diện phòng tắm cuối căn phòng. Cô ấy cũng ngồi dậy sau đó, 5p sau tôi quay lại kéo chiếc bàn ăn nhỏ ra với nồi mì gói phía trên và một đĩa kimchi nhỏ

- Tôi chỉ có mì, hy vọng cô ko chê nó!

Tôi đưa cho cô ấy đôi đũa

- Là bạn sẽ ko chê những gì bạn mình làm cho mình!

Cô ấy đón lấy đôi đũa và bắt đầu gắp cọng mì đầu tiên.

Còn tôi nhớ đến món mì đầu tiên mà tôi làm...

-

Yul làm được ko?

Công chúa đứng bên cạnh háo hức nhìn gói mì trong tay tôi

- Công chúa hok tin Yul hả!

- Hok, công chúa dĩ nhiên tin Yul!

Người duy nhất luôn tin tưởng vào nó...không phải người sinh ra nó, ko phải người bạn thân bao năm, cũng ko phải người chị nó yêu, mà là cô bạn ấy...

Tác phẩm mì gói đầu tiên, ko biết có ngon ko nhưng sau đó công chúa phải vào toilet mấy lần trong đêm đó. Vậy mà công chúa vẫn đòi nó nấu cho ăn nhưng nó đã ko làm vì nó ko muốn công chúa lại đau bụng... Giá mà giờ công chúa biết được nó đã có thể tự tay nấu được rất nhiều món...

Nụ cười vừa chớm trên môi ngay lập tức tắt đi

- Sao đột nhiên cậu lại cười như thế!

Cô ấy ngước nhìn tôi

- Không có gì đâu, một chút chuyện cũ thôi!

- Chuyện có thể khiến cậu cười chắc hẳn phải là chuyện vui!

- Ko hẳn cứ cười là vui!

Cô ấy nhún vai quay lại với nồi mì của mình, còn tôi lại bận bịu với suy nghĩ của mình...

Tại sao...mỗi lúc cô ấy ở đây, kí ức về cô bé tóc vàng cứ quẩn quanh trong đầu tôi...

Có lẽ...vì cô ấy có mái tóc màu vàng...

.............................

Hôm nay tôi được nghỉ làm, một ngày nghỉ hiếm hoi của công việc bận rộn này. Tôi dự định sẽ đánh một giấc đến trưa, bù lại những lúc thiếu ngủ nhưng ánh nắng còn chưa kịp chiều vào cửa sổ tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa...

Tôi đang ngủ vì thế tóc tai rồi bù, mắt nhắm mắt mở tôi mở cửa...

- Cậu đang ngủ à!

- Um, cô đến sớm vậy!

Tôi nheo nheo mắt vì ánh sáng.

- Tôi vừa xong lịch, cậu có muốn đi đâu đó với tôi ko?

Cô ấy nhẹ nhàng đề nghị

- Đi đâu là đi đâu!

- Cậu trông có vẻ mệt, vậy tôi ko làm phiền cậu, tạm biệt!

Nhìn thấy mặt tôi ko có vẻ đồng tình, cô ấy quay mặt đi... Một chút do dự... Tôi kéo bàn tay ấy lại..

- Chờ tôi một chút được ko? Tôi phải thay quần áo!

Cô ấy gật gật đầu, phát hiện tay mình đang nắm tay cô ấy tôi ngay lập tức buông tay mình hơi ngượng ngùng

- Vậy...cô cứ tự nhiên!

Tôi quay vào phòng lấy quần áo đi vào phòng tắm. 10p sau tôi bước ra, chăn nệm đã được gấp lại gọn gàng

- Cô ko cần phải dọn dẹp nó!

- Ko có gì đâu, ngồi ko cũng ko có việc gì để làm!

- Giờ chúng ta sẽ đi đâu!

Tôi hỏi khi bước xuống cầu thang cùng cô ấy.

- Hôm nay cậu ko đi làm à!

- Tôi được nghỉ!

- Vậy...ra biển nhé, tôi muốn ngắm biển và...um...giải tỏa căng thẳng!

Tôi gật đầu...

- Cậu có bằng lái xe chứ!

- Lúc ở quê tôi có rồi!

- Cậu chở nhé!

Tôi trả lời bằng cách ngồi vào sau vô lăng. Chiếc xe lăn bánh trên con đường dẫn ra bãi biển Daecheon. Tuy nó hơi xa một chút nhưng lại yên tĩnh hơn...

- Nhưng cô ko mệt sao, vừa xong lịch diễn lại...

Tôi nói mắt vẫn nhìn ra phía trước kính xe, ko biết rằng cô gái bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào. Tôi thở dài khi nhìn thấy khuôn mặt ấy gục gặc theo từng dao động của chiếc xe, rồi quay lại tiếp tục việc lái xe...

Tôi nhớ lại tin tức mình đã nghe vào hôm qua từ những nhân viên khác trong công ty...

- Cậu biết gì ko, Jessica SNSD đang bị đồn là có quan hệ tình cảm với Lee Dong Wook đó, nghe nói còn đi ăn riêng với nhau!

- Ừ ,có cả hình được đăng trên mạng nữa này!

Chuyện người nổi tiếng bị đồn thổi cũng ko phải là gì lớn lao và tôi có bao giờ quan tâm tới nó nhưng vấn đề là... Kim Tae Yeon đang có mặt ở ngay sau đám đông... Cậu ấy rời đi ngay sau đó trông mặt cậu ấy trông có vẻ khó chịu...

Tôi ko biết giữa họ có vấn đề gì hay ko nhưng tôi chỉ biết...giờ cô ấy lại muốn đi ra biển để giải tỏa...chắc hẳn cô ấy đã rất mệt mỏi...

Đột nhiên đầu cô ấy nghiêng hẳn dựa vào vai tôi...Tôi nhìn sang gương mặt người bên cạnh...

Hơi thở ấm nóng từng đợt phả vào cổ làm tôi cảm giác nóng ran cả người. Đôi môi chúm chím chu lên, hai chiếc má trắng hồng thi thoảng lại phùng lên...

Tôi đạp thắng xe, lập tức quay mặt lại phía trước thở gấp...Tim tôi đột nhiên đập nhanh trong lồng ngực, buồng phổi đặc nghẹt hương thơm ấy, ko thở nổi...cả người tôi dường như đã tập trung hết tất cả sức để dồn cho tim rồi hay sao ấy.

Đưa tay vuốt nhẹ ngực trái cố trấn tỉnh lại nhịp tim và nhịp thở...

Ôi chúa ôi, cứ thế này thì cái khái niệm ko tôn thờ cái đẹp trong tôi đang dần bị cô ấy làm cho mất đi rồi...

Tôi muốn đẩy đầu cô ấy qua bên kia để nó ko dựa vào vai tôi nữa nhưng... cảm giác này...cảm giác bờ vai mình rất vững chắc, cảm giác mình là người bảo vệ lấn dần ý nghĩ tôi...

"- Công chúa thích dựa vai Yul nhỉ!

- Tại Yul cao vừa tầm công chúa ngả vào với lại... vai Yul rất mềm nhưng lại rất vững chải."

Sao cảm giác lại quen thuộc đến thế này chứ...

Tôi lắc lắc đầu...ko được suy nghĩ lung tung nữa... Tôi tiếp tục cho xe chạy đi với cái ngả đầu bên cạnh...

Biển hiện ra trước cửa kính, tôi dừng xe sát con đường lớn...

- Chúng ta đến rồi!

Tôi lắc nhẹ vai cô ấy, cô ấy chớp chớp  rồi đưa tay dụi mắt...

Tôi đã nói nó rất quen mà....một chú mèo con lười biếng.... Mắt dán chặt vào gương mặt ấy, tim tôi lại đập loạn xa nữa rồi...

- Tôi ko thích người ta nhìn tôi chằm chằm thế đâu!

Tôi giật mình quay mặt sang hướng khác... sao tự dưng tôi thấy mạch máu trên mặt mình chạy rần rần thế này.

- Cậu cũng biết ngượng cơ đấy Yuri!

Cô ấy cười khúc khích... Tôi ko nói gì, mở cửa xe bước ra ngoài...uh...tôi đang ngượng... Một người với cái bản tính lạnh lùng đang ngượng là thế này đây...

Tôi rảo bước chân ra bờ biển, nhắm mắt hít thở thật mạnh vào buồng phổi vị mặn của biển, nhưng vị biển đã bị lấn át bởi một mùi hương khác... Tôi mở mắt cô ấy đang đứng ngay bên cạnh tôi...

Mắt cô ấy nhìn ra tận nơi chân trời kia, phảng phất một chút u buồn, một chút kiêu hãnh,...

Lần thứ hai tôi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp này với góc nhìn nghiêng...

Vẫn đẹp như thế...đẹp đến khiến cho người khác ko cầm được nhịp tim... Rồi, tim tôi lại đập nhanh nữa rồi...

Gì nữa đây Kwon Yuri, làm ơn tôi ko có tiền để chữa bệnh tim đâu.

- Yuri này, có phải yêu một người là rất khó ko?

Cô gái này mà là giáo viên chắc học sinh sẽ nghĩ học hết vì những câu hỏi của cô ấy

- Khó hay ko nằm ở trong tim mỗi người!

Tôi chắc sẽ là học sinh giỏi nhất

- Nếu cậu yêu cậu có quan tâm đến xung quanh đang nhìn cậu thế nào ko?

- Cô biết câu trả lời mà!

Tôi là người thế nào, chắc cô ấy cũng hiểu. Cô ấy cười rất nhẹ, nụ cười hòa vào cơn gió xốc mùi mặn của biển... Có phải cô ấy đang phân vân về tình yêu của mình!

- Nhưng nếu mâu thuẫn hình thành trong chính bản thân cậu thì cậu phải nghe theo gì, lý trí hay con tim!

Tôi ko biết câu trả lời, thật lòng là ko biết vì...tôi đã chọn việc ko cho ra kết quả, bởi vì đâu phải câu hỏi nào cũng nhất thiết phải có câu trả lời...

Im lặng... Gió biển thổi dồn những con sóng chen nhau... Mặt trời chói chang trên đầu, ánh nhìn hạn hẹp hơn vì nheo lại chống ánh nắng... Tự tôi hiểu bản thân tôi đã chọn gì khi rời bỏ nơi ấy để lên thành phố này, nhưng đôi lúc lại cảm thấy hơi tiếc nuối cho quyết định đó. Tôi ko muốn cho cô ấy câu trả lời của bản thân mình vì tôi ko muốn lời khuyên của tôi lại mang đến cho người khác sự nuối tiếc...

- Làm một tách cf nhé!

Tôi chỉ tay vào quán cf nằm sát biển, cô ấy gật nhẹ đầu. Chúng tôi vào quán chọn một chiếc bàn trống bên ngoài ban công...

- Cô muốn uống gì?

Tôi hỏi khi xem menu thức uống

- Um, cho tôi 1 Espresso!

- Vậy 1 Espresso và một cafe nóng

Tôi đưa lại cho người nhân viên menu. 5p sau hai tách cf được mang ra, tôi mỉm cười nhẹ

- Sao cô lại chọn Espresso , ko phải cô gái nào cũng có thể uống nó đâu! Rất đắng!

- Ko biết nữa, đã quen rồi!

Cô ấy nhấp một ngụm cf

- Nhưng đúng là nó khá đắng!

- Thế này nhé, thói quen được hình thành là do trái tim, mặc dù lý trí cô nói cho cô biết nó đắng nhưng cô vẫn chọn nó! Cô ko nghĩ là mình đã làm sai, đơn giản vì cô thích nó, nhưng cô có biết rằng, cô có thể thêm một ít đường hoặc là sữa...

Tôi bỏ đường và sữa vào tách cf của mình rồi khuấy đều

- Có rất nhiều sự lựa chọn, và tôi nghĩ cô đủ thông minh để biết cái gì mà tốt cho mình! Không theo lý trí cũng chẳng nghiêng về con tim!

Tôi tự thưởng thức ly cf của mình. Tôi ko biết cô ấy có hiểu những gì tôi nói ko nhưng tôi nhìn thấy cô ấy cong đôi môi thành hình một nụ cười...

- Cám ơn cậu! Cậu đói ko, chúng ta đi ăn gì đó đi!

- Um, cũng được!

Cô ấy đưa tôi về nhà sau khi ăn một ít món mì hải sản ở Daecheon. Tôi lại ngồi trước chiếc chuông gió...

Liệu...tôi có đang mâu thuẫn chuyện gì trong lòng mình ko?

Về...cô gái ấy....

Về mối quan hệ đang được hình thành...Bạn....

....................................

Tôi lại nhìn thấy họ trong thang máy, cô ấy và cậu ấy, tay vẫn lại trong tay...Biểu hiện đó đủ để tôi biết cô ấy đã thêm gia vị gì để tình cảm của họ vẫn ổn...Tôi gật đầu chào họ rồi lại im lặng... nhưng đâu đó tôi nghe thấy tiếng động nhỏ trong lòng mình... giống như tiếng va vào nhau của những chiếc chuông gió...

Tôi lại nhìn thấy hình ảnh của chị tay trong tay với người đàn ông ấy trên bãi biển... Lúc ấy tôi cũng nghe thấy tiếng động...nhưng thanh âm ấy ko trong trẻo...nó vỡ vụn và âm ỉ...Rất đau...

Tôi lắc đầu cố xua đi những thứ đang chạy trong đầu mình. Điều đó làm cho cậu ấy chú ý...

- Cậu ko sao chứ Yuri!

- Không sao, cám ơn!

Tôi xoay nhẹ mặt cúi đầu

- Cuối tuần này công ty tổ chức tiệc, cậu có tham gia ko?

- Tôi chưa biết, nhưng chắc là ko, tôi ko thích tiệc tùng cho lắm!

Một nụ cười xã giao.

Thang máy mở cửa ở tầng 9, tôi chào họ một lần nữa rồi bước ra. Nhưng trước khi cánh cửa đóng lại tôi có thể kịp nhìn thấy ánh mắt cô ấy nhìn tôi... Nó như thể nói với tôi rằng

"Cậu hãy đến đó!"

Hay thật, tôi biết đọc ý nghĩ của người khác qua ánh mắt từ lúc nào thế nhỉ?

Một bữa tiệc đồng nghĩa với việc rất ồn ào... Tôi ghét ồn ào, và ko đời nào tôi tham gia vào nó...cho dù đó là mong muốn của cô ấy, trong trường hợp ánh mắt ấy theo đúng như tôi nghĩ...

Thế nhưng tôi ko thể ko đến đó, bởi vì...haiz...nó là công việc của tôi... Kim Tae Woo đã nói với tôi khi đưa tôi tấm thiệp mời...

- Nhân danh nhà nước Đại Hàn Dân Quốc và chủ tịch Lee Soo Man, cô mà ko đến đó thì cô ko yên với tôi đâu!

Ông ấy là cấp trên và tôi thì ko thể cãi lại lời ông ấy...

Nhưng có một vấn đề cực kì lớn... Tôi ko biết phải mặc gì để đến đó... Một bữa tiệc lớn kỷ niệm ngày thành lập của công ty, và việc tôi diện cái gì đến đó cũng nằm trong đánh giá của người khác về công ty của tôi...

Tối thứ bảy, tôi về nhà sớm hơn thường lệ, vì có thông báo tất cả các kế hoạch sẽ được hoãn trong ngày mai. Tôi đứng ở trạm xe buýt gần công ty, hôm nay tôi ko đón xe buýt về nhà bằng chuyến số 9 quen thuộc mà tôi bắt chuyến số 22, chuyến xe đi về khu Gangnam, tôi quyết định sẽ xa xỉ một chút để chọn một bộ trang phục ko khiến người khác đánh giá xấu...

Người ta nói nếu có duyên với một người nào đó, chúng ta sẽ gặp họ rất nhiều lần...

Và tôi đã gặp cô ấy... Vậy có gọi là có duyên ko nhỉ!

Chắc là ko rồi, cô ấy đến theo lịch trình làm việc được sắp đặt sẵn mà... Một nhãn hàng thời trang danh tiếng khai trương và sự có mặt của một idol như cô ấy sẽ gây tiếng vang lớn cho nhãn hiệu...

Rất nhiều Fan hâm mộ đứng chật cứng trước cửa, tôi nhìn thấy cô ấy wa chiếc kính ngăn từ bên hông... Cô ấy đang nhìn mình từ chiếc gương trong khi thử một chiếc áo khoát, đột nhiên cô ấy quay mặt lại những chiếc máy quay và làm một động tác ayego...nhún vai và một cái bĩu môi...

Trước khi mối quan hệ của chúng tôi là "người mới quen" tôi hay trông thấy cô ấy hay làm ayego với mọi người, nhưng từ sau tai nạn ấy, hay...từ khi mối quan hệ "người mới quen" bắt đầu, cô ấy chẳng bao giờ thể hiện ayego nữa ít nhất là khi có tôi. Rồi đến khi trở thành "bạn" tôi cũng chưa nhìn thấy nó thêm một lần nào...

Tôi bật cười... Cô gái hay đến nhà tôi và cô gái bên trong ấy...có phải là cùng một người ko?

Hay...chỉ những khi có tôi...cô ấy mới là một người trầm lặng...vì tôi là một người trầm lặng...

Thế rồi hình ảnh tôi xuất hiện trong đáy mắt nâu trong veo kia khi cô ấy quay lại, tôi cười và cúi chào, cô ấy cũng thế. Một nụ cười và cái cúi chào xã giao... nhưng có cái gì hơn thế_trong trường hợp tôi hiểu đúng ánh mắt của cô ấy...

Tôi làm động tác tạm biệt khi người quản lý đến bên cạnh cô ấy, cô ấy có công việc của mình, tôi có việc của tôi. Chúng tôi chỉ nên nói chuyện khi chỉ còn hai người...

Tôi lại tiếp tục nhìn ngắm những bộ quần áo xung quanh... Nhưng tuyệt nhiên lại chẳng có bộ nào hợp với tôi.

Tôi ko thích mặc váy, nó quá nữ tính với một người như tôi...

Nếu mặc quần Jean hay áo thun thì hơi bình thường cho một bữa tiệc sang trọng...

Aish...thêm một lý do để tôi ghét tiệc tùng...

Tôi quyết định về nhà, dù sao ngày mai tôi còn cả ngày để chọn tiếp. Với lại, bụng tôi đang réo rồi... Tôi nấu mì gói, không biết quái gì mà quán ăn đầu ngõ lại đóng cửa rồi.

Vừa ngay lúc tôi bắt đầu gắp cọng mì  đầu tiên, tiếng gõ cửa lại vang lên...

Khỏi nói cũng biết là ai rồi...

- Chào cậu!

- Chào cô, tôi nghĩ cô chưa kết thúc lịch làm việc chứ!

- Chính xác là chưa, tôi phải quay chương trình khác gần đây, tôi tạt ngang để đưa cậu cái này!

Cô ấy đưa cho tôi một chiếc túi lớn

- Cái gì vậy!

Tôi ngạc nhiên nhìn chiếc túi

- Chắc cậu chưa trọn được trang phục cho buổi tiệc, hy vọng cái này hợp với cậu!

- Cô ko cần phải làm thế, tôi có thể tự lo!

- Nếu có thể tự lo, cậu đã ko đi loanh quanh ở trung tâm thương mại rồi ra về bằng tay ko?

"Cố ấy quan sát tôi sao?"

Tôi nhíu mày suy nghĩ...Tôi ko muốn nhận quà của người khác...

- Là bạn thì cậu hãy nhận nó!

Nhưng...cô ấy là bạn... Tôi cầm lấy chiếc túi

- Cám ơn cô, tôi sẽ trả lại tiền cho cô!

- Là bạn thì sẽ ko tính toán với nhau! Tôi về đây, hẹn gặp cậu ngày mai!

Cô ấy cười nhẹ vẫy tay với tôi rồi quay lưng về hướng cầu thang... Nhưng trước khi bước xuống cô ấy quay lại nhìn tôi một lần nữa...

- Dù cậu nấu mì rất ngon nhưng hãy ăn mì ít thôi, nó ko tốt lắm cho sức khỏe!

Tôi lặng người mất vài phút...

Cô ấy đang quan tâm tôi...

Một người chưa từng chia sẻ bất cứ điều gì ngoài những câu nói trống rỗng....

Quan tâm tôi....

....Là bạn....

Chap 5

Sica 's pov

Sau khi đưa chiếc túi quần áo cho cậu ấy, tôi quay trở lại xe với oppa manager, anh ấy liền hỏi tôi khi tôi vừa yên vị trên xe

- Oppa ko biết là em có bạn ở Seoul này đấy Jessica!

- Còn nhiều điều mà oppa ko biết về em lắm!

Tôi trả lời bâng quơ rồi nhìn ra ngoài ô kính xe, hôm nay tôi còn một lịch diễn nữa mới được về dorm. Bầu trời hôm nay đầy sao, chỉ những nơi cách xa trung tâm thế này mới có thể nhìn thấy được nhiều sao từ trong ô kính xe.Bình thường chỉ khi ở trên căn phòng trên cao tôi mới có thể nhìn thấy chúng...

Mỗi người thường gắn số mệnh của mình với một ngôi sao, tôi thuộc về ngôi sao nào trong số những vì sao trên cao kia... Hay là ngôi sao định mệnh của tôi đã được hoán đổi với một người khác...

Nếu như ngày ấy, người được nhận nuôi là cậu ấy mà ko phải tôi thì liệu tôi có được như bây giờ hay ko?

"Yul à, giờ Yul đang ở đâu, Yul có vui vẻ ko, có hạnh phúc ko?"

Tiếng chuông điện thoại reo vang kéo tôi ra khỏi suy nghĩ của mình...

- Tae Tae!

- Cậu xong lịch diễn chưa?

- Tớ còn một lịch nữa là xong, cậu về dorm rồi à!

- Không tớ đang ở ngay sau lưng cậu nè!

Tôi quay mặt ra phía sau, chiếc xe Mescedes màu trắng của cậu ấy đang ở ngay sau xe tôi, cậu ấy mỉm cười và vẫy tay với tôi...

- Sao cậu ko về dorm, lại đến với tớ làm gì!

Tôi nói nhỏ trong điện thoại một phần vì sợ oppa manager sẽ nghe thấy, một phần vì ...um...cậu ấy luôn tạo những bất ngờ cho tôi...

- Tớ nhớ cậu, Sica!

Tôi mỉm cười, Tae Tae của tôi, cậu ấy luôn ấm áp như thế

- Ko phải lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở dorm sao?

- Lát nữa là những 2 tiếng đồng hồ, 120 phút ko có cậu, tớ ko chịu nổi đâu!

Tôi lại cười, nếu có ai dành danh hiệu người nịnh giỏi nhất thế giới chắc hẳn người đó sẽ là cậu ấy!

- Đến nơi rồi, cậu có vào ko, hay sẽ ở bên ngoài chờ tớ!

- Dĩ nhiên tớ sẽ vào rồi! Gặp tớ ở toilet nhé!

Tôi cúp máy vì oppa manager đã dừng xe lại, tôi bước xuống xe nhìn lại phía sau, cậu ấy đã đi vào bằng cửa sau...

- Oppa, em muốn vào toilet một lát!

- Um, nhanh nhé, chúng ta có 5p để chuẩn bị!

- Em biết rồi!

Tôi nhanh chân đi vào toilet, vừa bước vào trong một bàn tay kéo tôi tôi vào một phòng trống, vòng tay quanh eo đã cho tôi biết đó là ai...

- Sica, tớ nhớ cậu chết mất!

Cậu ấy vùi mặt vào hõm cỗ tôi hít hà

- Thôi nào Tae Tae, chúng ta đang ở nơi công cộng đấy! Cậu ko sợ người khác nghe thấy sao?

Tôi đưa tay vuốt nhẹ mấy cọng tóc trên mặt cậu ấy

- Ko sợ, vì cậu tớ chẳng sợ gì cả!

Cậu ấy càng siết chặt tay mình hơn nữa. Tôi mỉm cười, cậu ấy yêu tôi hơn bất cứ gì trên đời này...

- Nhưng tớ phải quay lại công việc rồi!

Tôi kéo tay cậu ấy ra khỏi eo mình, đôi má bầu bĩnh trễ xuống tôi bật cười, nhéo nhẹ vào nó

- Thôi mà Tae Tae, cậu đừng có phụng phịu như con nít thế chứ, tớ sẽ quay lại nhanh thôi!

- Hứa nhé!

Cậu ấy nháy mắt với tôi, Kim Tae Yeon là cô gái đáng yêu nhất mà tôi từng biết

- Tớ hứa, tớ sẽ nói oppa manager ko cần đưa tớ về, và cậu phải chờ để đưa tớ về đấy!

- Ok, bao lâu tớ cũng chờ cậu!

- Tạm biệt Tae Tae!

Tôi đặt một nụ hôn nhẹ vào má cậu, nhưng cậu ấy lại kéo tôi vào một nụ hôn bằng môi...  Nụ hôn nhẹ nhàng cuốn quanh đầu môi tôi

... Ngọt ngào...

Mặt tôi hơi đỏ lên khi dứt khỏi nụ hôn, đây ko phải lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau, nhưng lần nào cũng thế, cơ mặt tôi cứ đỏ một cách ko thể kiểm soát được...

-Tớ xin lỗi Sica! Nhưng cậu mắc cỡ thật là dễ thương!

Cậu ấy véo nhẹ vào đôi má đỏ ửng của tôi

- Tớ đi đây!

Tôi cười nhẹ với cậu ấy rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Trước khi bóng tôi khuất cửa tôi có thể cảm nhận ánh mắt cậu ấy dõi theo tôi, đong đầy tình yêu...

Tôi có yêu Tae Yeon ko? Tôi ko thể có câu trả lời... bởi vì lý trí tôi cho tôi biết, nếu tôi ko đáp lại tình cảm cậu ấy dành cho tôi, tôi sẽ đánh mất điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Vì cậu ấy luôn là người ở bên cạnh tôi mỗi lúc tôi mệt mỏi lại luôn tin tưởng tôi...

Nhưng đôi khi...con tim tôi lại nói với tôi rằng giữa tôi và cậu ấy có một vật cản nào đó, tôi ko thể thân mật nhiều hơn với cậu ấy ngoài những cái nắm tay, những cái ôm và nhiều nhất là những nụ hôn...

Vật cản ấy là gì... tôi ko biết... ko thể diễn ta nó bằng lời nói...

Nhưng tôi nghĩ...có lẽ nó liên quan đến một người....

Người đã mang tôi đến vinh quanh của sự nổi tiếng và tặng tôi tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian....

Tae Yeon đưa tôi về nhà hơi muộn nhưng mọi người vẫn chưa ngủ, họ ngồi trước tivi để xem bộ phim mới của Yoona. Trông thấy chúng tôi bước vào cùng nhau Seo Hyun_cô em maknae nhỏ nhất liền hỏi

- Hai unnie về cùng nhau à!

- Um, unnie có việc gần chỗ diễn của Jessica nên đưa Jessica về luôn!

Tae Yeon trả lời trong lúc cởi chiếc áo khoát của mình ra

- Có việc sao, ko phải sáng nay unnie bảo là unnie sẽ kết thúc lịch lúc 9h sao? Bận gì mà tới tận giờ này thế!

Yoona_cô nhóc "tiểu học" của chúng tôi vừa bỏ miếng khoai tay chiên vào miệng vừa châm chọc cậu ấy

- Mặc kệ unnie, em quan tâm đến làm gì lo mà giữ cái bịch khoai của em đi, Sunny sắp ăn hết rồi kìa!

Tae Yeon hất mặt về phía Sunny đang ngồi bên cạnh Yoona. Yoona liền quay mặt về phía Sunny và phát hiện ra Sunny lợi dụng sự sơ hở của Yoona mà bóc cả một nắm to khoai tây chiên...

- Unnie.....!

Yoona kéo dài cái giọng nhão nhẹt của cô nhóc +  một cái ayego "muốn đấm vào mặt" khiến cho Sunny rùng mình

- Unnie đã nói em dẹp cái giọng ấy đi, ko unnie sẽ ăn hết tất cả bánh trong nhà cho mà xem!

- Ai bảo unnie ăn bánh của em!

Yoona bĩu môi dài thườn thượt

- Không thèm, trả cho em nè, unnie ăn cái khác!

Sunny hếch mũi bỏ lại nắm khoai tây lại vào bao rồi quay sang maknae

- Maknae đi lấy cho unnie gói khác nhé!

- Sao unnie lại sai Hyungie của em!

Yoona kéo tay Sunny

- Ơ, unnie sai maknae chứ có sai em đâu! Liên quan gì đến em!

Sunny hất hất mặt với Yoona

- Cậu sai maknae chẳng khác nào sai nhóc ấy đâu!

Tiffany_cô nàng mắt cười của chúng tôi nói

- Phải đầy, thôi thì cậu cứ sai nó cho rồi! Ai chẳng biết Yoona là seobang ngoan chứ! Dễ gì nó để cho maknae phải đụng tới cái móng tay!

Hyo Yeon _ nữ hoàng dance cũng ùa vào trò trêu chọc

- Để tớ lấy cho các cậu đừng trêu nữa, mặt của maknae đỏ hết cả lên rồi kìa!

Tôi rất thương cô em út của mình nên ko muốn con bé phải đỏ mặt thêm nữa. Con bé dù đã lớn hơn rất nhiều so với hồi chúng tôi mới debut nhưng cái tính hay mắc cỡ của nó thì vẫn y như ngày nào. Tôi đi vào bếp lấy cho mình một lon nước hoa quả cùng với mấy bịch bánh snack, trước khi tôi đóng cánh cửa tủ lạnh lại , vòng tay ấm áp lại quấn lấy eo tôi...

- Tae Tae, mọi người thấy bây giờ!

Tôi gỡ cánh tay ấy ra nhưng người phía sau càng quấn chặt hơn

- Um...tớ ko buông đâu, ai biết thì mặc tớ chỉ muốn ôm cậu thôi!

Cậu ấy vùi mặt mình vào tóc tôi, môi cậu chạm nhẹ vào cổ khiến tôi hơi rùng mình

- Đừng đùa nữa, cậu quên lời hứa của chúng ta sao?

Tôi nghe thấy tiếng thở dài của cậu ấy...rồi vòng tay được buông ra, tôi biết có người dỗi rồi...

Tôi đặt lon nước xuống rồi đưa tay sờ vào má cậu dỗ dành

- Đừng dỗi Tae Tae, tớ hứa sẽ để cậu ôm nhiều hơn khi chỉ có hai chúng ta!

- Cậu hứa nhé!

Như một đứa trẻ được quà cậu ấy ngay lập tức tươi cười

- Um, tớ hứa! Giờ thì ra ngoài thôi, ko mọi người lại thắc mắc!

Tôi cầm lại lon nước rồi quay trở ra phòng khách. Tôi đưa bánh cho Sunny, Yoona, Tiffany và cả Hyo Yeon nhưng ko đưa cho maknae vì... ai cũng biết con bé ko thích những món ăn có nhiều "chất độc hại" đó.

Uống được nửa lon nước tôi đưa nó cho Tae Yeon rồi đi về phòng mình, sau cả ngày ở ngoài đường tôi muốn ngâm mình trong bồn tắm, như thế sẽ giúp tôi relax rất nhiều...

Tính đến thời điểm này, tôi đã debut được hơn 5 năm. Một khoảng thời gian ko dài nhưng ko ngắn cho một nhóm nhạc nữ trong thế giới Showbiz hào nhoáng. 5 năm qua tôi luôn mỉm cười để diễn tốt vai diễn một người nổi tiếng của mình, nhưng tận sâu trong thâm tâm mình tôi biết, những thứ mà tôi có hình như tôi ko xứng đáng nhận được nó. Tôi luôn cố gắng để làm cho cảm giác ấy tan đi nhưng càng ngày tôi càng phát hiện, những gì tôi đang có như một giấc mơ, khi tôi thức dậy, tôi vẫn chỉ là cô bé mồ côi ngày nào, nhưng nếu như thế, tôi sẽ lại có cậu ấy, lại được cậu ấy trêu chọc, lại được cậu ấy dỗ dành và yêu thương...

Tôi lại đang mâu thuẫn với chính mình rồi! Thật buồn cười....

Tôi muốn tìm một cảm giác yên bình ngay bây giờ, tìm đến nơi mà tôi cảm thấy mình được tỉnh lặng. Hay là...tôi muốn ở bên cạnh cậu ấy_một người bạn mới.

Suy nghĩ về cô gái có tên Kwon Yuri khiến tôi mỉm cười. Tôi ko biết vì lý do gì, nhưng mỗi khi ở bên cậu ấy, tâm hồn tôi thật sự rất thanh thản. Có phải vì cậu ấy chưa bao giờ làm phiền đến sự im lặng giữa chúng tôi. Cậu ấy ko bao giờ lên tiếng trước nếu như tôi ko hỏi chuyện, cũng chẳng bao giờ thắc mắc những vấn đề của tôi, thậm chí cũng chẳng quan tâm đến vì sao tôi lại có mặt ở nhà cậu ấy. Cậu ấy cứ bình thản giống như sự xuất hiện của tôi là một điều hết sức bình thường dù cho tôi là một người nổi tiếng...

Tôi nhớ lần đầu tiên gặp cậu ấy, dường như quyển sổ trên tay gây chú ý với cậu nhiều hơn là chúng tôi_những idol quốc dân. Dĩ nhiên tôi có một chút thắc mắc và hẳn là những người khác cũng thế, phải chăng cậu ấy làm thế để gây sự chú ý từ chúng tôi. Nhưng ánh mắt ngạc nhiên của cậu ấy thì chẳng giống như thế khi nhận cây viết của tôi. Ko phải sự lưỡng lự giả tạo mà là sự ngạc nhiên thật sự, có phải cậu ấy chưa bao giờ nhận quà của ai...

Rồi cả khi chúng tôi gặp lại nhau trong thang máy, ánh mắt cậu ấy luôn nói cho tôi biết, cậu ấy ko hề quan tâm đến việc tôi là ai và cả mối quan hệ giữa tôi với Tae Yeon là gì... Nói chính xác, cậu ấy lãnh đạm với tất cả mọi thứ... kể cả tôi! Nhưng tôi thì khác, ánh mắt màu xám tro của cậu ấy...rất quen thuộc... Còn cái tên...Kwon Yuri...nó làm tôi nhớ đến người ấy.....Yul....

Nhưng tôi nhanh chóng dẹp bỏ cái ý nghĩ ấy, chỉ bởi cái sự ko quan tâm của cậu ấy làm cho người khác nghĩ cậu ấy là một kẻ hơi lập dị và bản thân tôi cũng đã nghĩ mình nhầm lẫn giữa hai đôi mắt xám tro. Vậy nhưng...

Đừng nhìn người khác bằng mắt....mắt có thể sẽ đánh lừa bạn

Hãy nhìn họ bằng trái tim... Trái tim thì ko đánh lừa bạn...

Tôi ko biết nên cám ơn hay nguyền rủa tai nạn ngày hôm đó... Vòng tay cậu ấy vững chải như bức tường thành ko thể phá vỡ. Ở trong vòng tay ấy, cảm giác an toàn hoàn toàn đánh gục sự sợ hãi trong tôi. Lòng ngực bên trong cậu đập vang những nhịp tim nóng bức chứ ko hề lạnh giá như gương mặt bên ngoài.

Một lần nữa... tôi gần như nhìn thấy lại ánh mắt màu xám tro ngày ấy...

Như cái ngày mà Yul ôm tôi vào lòng 15 năm trước...

Nhưng cũng chính cái tai nạn đó suốt bao năm sống cùng nhau...

Lần đầu tiên tôi đã nói dối những người chị em và cả người yêu của mình....

Lần đầu tiên tôi ngủ cùng phòng một người lạ...

Lần đầu tiên tôi cảm nhận sự ấm áp trong căn phòng giữa đêm mùa đông lạnh giá ko phải từ Yul, ko phải từ Tae Yeon...

Lần đầu tiên sau 15 năm, tôi sống thật với cảm xúc trong tim mình trước biển cùng một người khác...

Tiếng gõ cửa vang lên, rồi âm thanh bên ngoài xộc vào tai đưa tôi trở lại hiện thực..

- Jessica unnie, em cần đi toilet, Sunny unnie đã dành cái toilet còn lại rồi!

Yoona hét lên bên ngoài, tôi nghe thấy cả tiếng của Tae Yeon

- Đấy, ăn bậy cho lắm vào giờ thì lại dành nhau toilet! Đáng đời em lắm Im Yoona!

Tôi kéo vội chiếc áo choàng quấn quanh người rồi mở cửa

- Em thật biết cách làm phiền người khác Yoona!

Con bé nhanh chóng nhảy vào trong toilet trước cánh cửa đóng lại tôi còn nhìn thấy nụ cười cá sấu của nó...

- Sorry unnie!

Tối lắc đầu... Ko biết sao mà chúng tôi lại có thể sống bên cạnh nhau ngần ấy thời gian cơ nhỉ!

- Cậu...ko mặc quần áo à!

Tae Yeon trố mắt nhìn tôi từ đầu đến chân.

- Tớ đang mặc, cậu ko thấy à!

Tôi cốc nhẹ vào đầu cậu ấy

- Ý tớ là...bên trong kìa!

Tôi nhíu mày. Kim Tae Yeon ơi là Kim Tae Yeon, ko biết cậu ấy có thật là một Kid Leader như người ta vẫn thường nói ko nữa, cái đầu của cậu ấy nhiều khi tối còn hơn đêm 30 ko trăng!

- Dừng ngay cái suy nghĩ trong đầu cậu lại đi, nếu cậu ko muốn tớ cấm túc cậu 1 tháng!

Tôi quay lưng đi về hướng phòng mình, cậu ấy chạy theo kéo tay tôi lại

- Tớ xin lỗi Sica, nhưng mà...tớ ko nghĩ là có ai cưỡng lại được độ HOT của cậu, nhất là...cậu là người yêu của tớ!

Môi cậu ấy mím chặt ở những từ cuối, vẻ mặt nửa thích thú nửa ăn năn của cậu ấy làm tôi ko thể nhịn được cười.

- Được rồi Tae Tae, đợi tớ ở ngoài, tớ sẽ cho cậu vào phòng sau khi tớ mặc quần áo!

Cậu ấy gật đầu liên tục, tôi vào phòng khóa trái cửa, đề phòng tên Byun trong người Tae Yeon trổi dậy. Ai mà biết được cái tên Byun ấy ranh ma như thế nào.

10p sau tôi mở cửa phòng và gương mặt xụ xuống của Tae Yeon ở ngay ngoài cửa. Vừa thấy tôi, cậu ấy lập tức lách mình vào phòng chốt cửa lại. Tôi hơi nhíu mày một chút, nhưng rồi để mặc cho vòng tay cậu ấy quấn chặt eo mình, tôi là người yêu của cậu ấy và ko có lý do gì để tôi từ chối việc được cậu ấy ôm trong vòng tay và bản thân tôi cũng biết mình thích nó...

- Sicai, có thể nói cho tớ biết, tại sao cậu luôn có mùi hương quyến rũ như thế này ko?

Cậu ấy thì thầm vào tai tôi, hơi thở ấm nóng phả vào cổ làm tôi lại rùng mình nhưng nó khiến tôi thích thú...

.....Tôi là một cô gái hư hỏng...

- Cậu yêu tớ nhiều đến thế sao!

- Dĩ nhiên, cậu nghe này, tim tớ đập là vì cậu!

Tae Yeon kéo bàn tay tôi đặt lên ngực cậu ấy, quả thật nó đang đập rất nhanh... Mũi chúng tôi chạm nhẹ vào nhau, mắt đối mắt. Chúng cùng đang ánh lên nụ cười....

Môi chúng tôi gần tìm đến nhau trong vô thức thì cánh cửa phòng bị đập mạnh, Tae Yeon cau mày nhìn về phía cánh cửa làu bàu

- Sao biết lựa thời điểm làm phiền thế này!

Tôi bật cười, dùng ngón tay kéo dãn hai chân mày đang cau lại ấy

- Đây là dorm của chung, ko phải của riêng cậu và tớ!

Tiếng đập cửa ngày càng dồn dập và kèm theo đó là tiếng hét của Yoona

- Tae unnie, Jessica unnie, hai người mau ra đây có chuyện lớn rồi!

Tae Yeon mở cánh cửa, cậu nhìn Yoona như té ra lửa

- Unnie nói cho em biết, nếu cái chuyện em nói mà ko quan trọng unnie thề sẽ cấm túc quà vặt của em trong một tuần!

Yoona nhăn mặt, bị cấm ăn vặt một tuần, đâu có ít với con bé.

- Chuyện này quan trọng thiệt mà!

- Chuyện gì thế Yoong!

Tôi đứng ngay phía sau lưng Tae Yeon, bàn tay tôi xoa nhẹ lưng cậu ấy để giúp Tae Yeon bớt cáu

- Ki Bum oppa nói có chuyện muốn thông báo với mọi người! Oppa ấy đang chờ bên ngoài!

Bình thường nếu là chuyện riêng Ki Bum oppa sẽ gọi điện thoại trực tiếp cho mọi người, trừ khi có chuyện gì đó quan trọng oppa ấy mới đến để thông báo cho mọi người

Chúng tôi ra phòng khách, mọi người đều có mặt ở đó cả, sắc mặt Tae Yeon có vẻ ko được tốt từ khi nghe Yoona thông báo Ki Bum oppa đến, cậu ấy cứ cắn môi liên tục, hai tròng mắt cứ đảo quanh, đó là dấu hiệu cho thấy Tae Yeon đang bối rối

- Tae Tae, cậu biết chuyện gì phải ko?

Tôi thì thầm nhỏ vào tai Tae Yeon khi cả hai ngồi xuống, cậu ấy mím môi nhìn tôi,

- Tớ...tớ...thật ra...

- Các em trật tự nào, oppa có một chuyện muốn thông báo cho mọi người!

Câu nói của Ki Bum oppa phá vỡ sự bối rối của cậu ấy, tất cả quay nhìn về phía Ki Bum oppa ,tôi nghĩ là Tae Yeon muốn nói gì đó với tôi, hai tay cậu ấy nắm chặt vào nhau...

- Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện, bây giờ thì im lặng nào!

Tôi nói nhỏ với Tae Yeon rồi cũng nhìn về phía oppa ấy

- Như các em đã biết về chương trình We Got Married của đài MBC, họ đã đưa ra lời mới một trong số các em sẽ tham gia chương trình đó, và theo như sự sắp xếp của cấp trên, Tae Yeon sẽ là người tham gia....

Oppa ấy còn nói thêm cái gì đó nữa, nhưng tôi chẳng để ý thêm. Giờ thì tôi biết lý do tại sao cậu ấy lại bối rối rồi, chắc hẳn cậu ấy đã biết trước việc này. Tôi nhìn về phía Tae Yeon, tôi biết là ánh mắt của tôi đang đanh lại có thể là tôi đang rất giận. Cậu ấy có thể nhìn thấy ánh nhìn của tôi thế nên cậu cúi gầm mặt, hai tay lại tiếp tục bấu chặt vào nhau.

Tôi xin phép đứng lên trước sau khi oppa ấy ngưng lại, nhanh chóng đi vào phòng mình đóng mạnh cửa lại, tôi ngồi trên giường, bó gối, khoanh hai tay lại ...

Tae Yeon 's pov

Tôi biết mình đã sai, tôi nên nói cho cô ấy biết trước mọi chuyện nếu biết trước cô ấy đã ko giận như thế. Tôi bước vào phòng, tôi biết là mỗi khi giận cô ấy muốn một mình, nhưng...tôi phải nói xin lỗi vì đó là lỗi của tôi...

Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, vòng tay ôm cô ấy vào lòng, giọng tôi nhẹ hẫng

- Sica, tớ xin lỗi!

Cô ấy vùng khỏi cái ôm, quay mặt nhìn tôi

- Tại sao cậu lại ko nói cho tớ biết!

Mắt cô ấy ươn ướt, cô ấy sắp khóc

- Tớ xin lỗi, tớ định sẽ tìm cơ hội nói cho cậu nghe nhưng ko ngờ Ki Bum oppa lại thông báo trước!

Tôi cúi mặt cắn môi giải thích

- Tae Yeon, cậu có xem tớ quan trọng ko?

- Điều đó là đương nhiên, cậu biết cậu quan trọng thế nào trong lòng tớ mà!

- Ko, cậu nói dối cậu ko coi tớ quan trọng, nếu có cậu đã ko dấu tớ chuyện này!

- Xin cậu đừng nói vậy Jessica, tớ thật sự ko có ý định dấu cậu, tớ đã định nói...

- Định chứ ko phải là nói!

Mắt cô ấy soi thẳng vào mắt tôi, tôi bối rối...tôi sai rồi...

- Tớ ko phải giận vì cậu tham gia chương trình, tớ hiểu đó là công việc nhưng...tớ giận vì cậu đã ko bàn bạc với tớ trước!

Cô ấy nói đúng, tôi đã ko hề bàn bạc với cô ấy trước mà tự ý để oppa manager sắp xếp tất cả

- Cậu đã hứa, sẽ nói với tớ mọi thứ nhưng cậu đã ko làm nó!

Tôi...nói gỉ nữa bây giờ...

- Cậu ra ngoài đi, tớ muốn một mình!

Tôi thở dài, đứng lên bước ra ngoài ko quên đóng cửa lại. Kim Tae Yeon đang làm cho cô gái mình yêu phải khóc, tôi thật ko ra gì mà....

Sunny thấy tôi bước ra khỏi phòng mặt mày ủ rũ nên hỏi ngay

- Sao vậy, Jessica bị gì thế!

- Không có gì đâu, cô ấy hơi bất ngờ thôi mà, cậu biết đó kết hôn ko phải đùa dù đó là chương trình!

Tôi cười gượng tỏ vẻ ko có gì.

- Bọn tớ cũng bất ngờ nữa này, sao cậu ko nói cho ai biết thế, bí mật ghê!

Hyo Yeon nói

Tôi nhún vai ko nói gì quay về phòng mình, đóng cửa lại tôi tự kiểm điểm bản thân. Đó là lỗi của tôi 100% còn gì nữa...

Sica 's pov

Phần thiên thần trong tôi nói, tôi giận cậu ấy vì cái gì đây chứ! Đó là công việc của cậu ấy cơ mà, sao tôi lại giận cậu được!

Nhưng phần ác quỷ thì nói, cậu ấy biết mà ko thèm nói với tôi một tiếng, cậu ấy ko tôn trọng tôi, vậy tôi là gì của cậu ấy!

Vì sao chứ, tôi ngăn mình tiến thật xa với cậu ấy, tôi ngần ngại bước gần hơn đến trái tim cậu ấy nhưng tại sao giờ tôi lại phát ghen, cuối cùng tôi yêu cậu ấy hay tôi đang cố để cậu ấy thuộc sở hữu của mình.

Tôi ko biết nữa, tôi đang rất rối, rất nhiều câu hỏi trong đầu tôi bây giờ...

Nếu như việc tôi chỉ là một con bé mồ côi bị người khác phát hiện,trong thế giới của những người nổi tiếng liệu cậu ấy có đạp bỏ dư luận để tiếp tục yêu tôi ko?

Nếu cậu ấy biết rằng, trong tim tôi ngoài cậu ấy còn có một người khác liệu cậu ấy có rộng lượng mà chấp nhận hay ko?

Nếu một ngày nào đó tôi gặp lại Yul, liệu tôi sẽ chọn ai đây, cậu ấy hay Yul!

Bất giác tôi muốn gặp một người, tôi muốn sự yên tĩnh... tôi muốn gặp Yuri...

Tôi là một kẻ tồi tệ, yêu một người nhưng nghĩ đến một người và giờ thì lại muốn ngồi với một người khác...

Jessica Jung....cuối cùng thì mày có biết mày đang làm gì ko?

...........................................

Chap 6

Yuri 's pov

Sau một hồi loay hoay với bộ quần áo của người bạn mới tôi nhíu mày nhìn mình trong chiếc gương soi... Quần da đen ôm sát, áo somi trắng bên trong, áo vest bên ngoài...

"Đây là Kwon Yuri sao? Cũng đẹp đấy chứ"

Ánh mắt lướt từ trên xuống dừng lại ở đôi giày của mình, tôi lại nhíu mày...

Đôi giày thể thao hình như ko hợp cho lắm với bộ quần áo này. Nhưng mà mặc kệ, tôi ko có đôi nào khác ngoài những đôi giày thể thao...

Đồng hồ điểm 5h30, bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc 6h tôi ko muốn mình là người đến trễ vì thế tôi ko ngại bỏ thêm một ít tiền xa xỉ để bắt một chiếc taxi đến khách sạn Seoul nơi diễn ra bữa tiệc.

Ơn trời giao thông trong ngày cuối tuần cũng ko quá đông nên tôi có mặt ở đó lúc 6h5' , vừa đủ để ko bị chú ý. Tôi lặng lẽ đi vào bên trong sảnh chính, rất nhiều người nổi tiếng có mặt ở đó, cả Chủ tịch Lee Soo Man, giám đốc các bộ phận, những idol của công ty và những khách mời khác.

Tae Woo nhìn thấy tôi, ông ấy đi đến đưa cho tôi một ly champagne

- Yuri, tôi ko nghĩ là cô lại đẹp đến thế! Bộ quần áo này rất hợp với cô! Rất Cool!

- Cám ơn ông vì lời khen!

- Cô có muốn tôi giới thiệu cô với một vài người ko?

Ông ấy nhã nhặn đề nghị

- Không cần đâu ạ, tôi ko giỏi việc tiếp xúc với người lạ, mắc công làm ông mất mặt, ông cứ để tôi một mình là được rồi!

- Ok, vậy cô tự nhiên nhé!

Ông ấy cười rồi quay lại với những người khác. Tôi lắc nhẹ ly champagne rồi tiến đến một góc khuất của sảnh tiệc, đứng đó đưa mắt quan sát những người xung quanh.

Bỗng ánh mắt tôi chạm phải mắt một người....

Cô gái tóc vàng....

Tôi cười...

Là bạn thì ko nên tiết kiệm nụ cười với nhau. Cô ấy cũng cười lại với tôi, khoảng cách của chúng tôi ko xa lắm, vì thế_nếu như tôi đoán đúng ý nghĩa ánh mắt của cô ấy_thì nó vui khi nhìn thấy tôi ở đây.

Cô ấy đi về phía tôi trong khi tôi vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ với một chút ngạc nhiên

- Bộ quần áo này hợp với cậu lắm Yuri! Trông cậu khác hẳn so với trước!

- Cám ơn vì cô đã tặng nó cho tôi! Nó rất đẹp và...um...chắc là giá của nó ko rẻ!

Tôi hơi ngại ngần, dù là bạn thì đối với tôi món quà này thật là hơi quá

- Nếu là ngừơi khác chắc hẳn tôi sẽ tiếc nhưng với cậu thì khác vì sự thật là nó đẹp khi cậu mặc! Và Yuri à, nếu là bạn thì đừng cám ơn tôi nữa!

Tôi dự định sẽ nói thêm gì đó với cô ấy nhưng Tae Yeon đã đến chỗ chúng tôi

- Chà, hôm nay trông cậu rất cool!

Cậu ấy cừơi tươi ngắm nghía tôi

- Cám ơn!

Hình như tôi chẳng bao giờ nói được gì ngòai hai từ ấy thì phải.

Nhưng tôi nhận thấy giữa hai ngừơi họ hôm nay có cái gì đó hơi lạ.

Tay họ ko nằm trong tay nhau và khoảng cách giữa họ có một khoảng trống...

Về cái thứ nhất có thể họ ko muốn thể hiện nó ở nơi đông ngừơi, nhưng cái thứ hai thì...

"Có lẽ họ đang giận nhau!"

Suy nghĩ của tôi là đúng vì sau câu nói của Tae Yeon, cô ấy nói

- Tôi phải quay lại để chuẩn bị, một lát sẽ có màn biểu diễn, cậu tự nhiên nhé!

Là "Tôi" chứ ko phải "chúng tôi"

Rồi cô ấy quay lưng bứơc đi khỏi chỗ tôi đứng, tôi nghe thấy tiếng thở dài của Tae Yeon trước khi cậu ấy chào tôi để quay lại sân khấu...

Bình thường tôi sẽ chẳng quan tâm đến việc của họ nhưng lần này thì khác... Cô ấy ko phải là người lạ, cô ấy là bạn tôi. Mà bạn thì sao chứ, tôi cũng đâu biết gì nhiều về chuyện của họ, khéo có thể gây hiểu lầm cũng nên.

Đến giữa buổi tiệc, không khí sôi nổi hơn sau màn dance của mấy cô gái F(x) và dĩ nhiên, tôi thì ko thích sự ồn ào đó. Tôi bỏ ra ngòai khu vừơn của khách sạn, lang thang trong ấy vẫn với ly rựơu trong tay, nó vẫn chưa vơi đựơc bao nhiêu vì tôi ko thích chất cồn, mặc dù tửu lựơng của tôi cũng khá cao...

Chọn một băng ghế gỗ tôi ngồi xuống, dự định sẽ thả trôi cho tâm trí mình đến một nơi nào đó nhưng tiếng nói bên cạnh đã ngăn việc đó lại...

- Sao cậu ko vào trong ấy, bữa tiệc chỉ mới có một nửa mà!

Tôi quay mặt về nơi phát ra giọng nói, Tae Yeon cũng như tôi, tay cầm ly rượu nhưng nó đã vơi đi còn chưa đến 1/4

- Tôi ko thích ồn ào!

- Đôi khi ồn ào một chút cũng hay hơn sự im lặng quá mức!

Giọng cậu ấy chắc ko chỉ nói về bữa tiệc... Tôi thông mình và đủ để biết cậu ấy đang nói về cái gì

- Ồn ào mãi ngừơi ta cũng cần dành cho mình những khoảng lặng!

- Có lẽ cậu đúng nhưng ko phải rõ ràng sẽ tốt cho mọi ngừơi sao?

- Ồn ào và rõ ràng là hai phạm trù khác nhau!

- Cậu nghĩ tôi đang nói về cái gì!

Cậu ấy nhìn tôi sau khi đã yên vị đầu bên kia băng ghế

- Dĩ nhiên, tôi biết mình đang nói về cái gì! Ko phải cô gái nào cũng dễ hiểu muốn hiểu cô ấy cậu phải hiểu bản thân mình là ai trứơc đã!

- Tôi hiểu mình là ai nhưng ko thể hiểu mình là ai trong lòng cô ấy!

Trong đầu tôi vang lên câu nói của cô ấy

"Tôi ko phải ko biết quý trọng bởi vì tôi luôn quý trọng những gì mình đang có chỉ là tôi cảm thấy mình ko xứng đáng với nó thôi!"

"Nhưng nếu mâu thuẫn hình thành trong chính bản thân cậu thì cậu phải nghe theo gì, lý trí hay con tim!"

- Làm cho cô ấy cảm thấy mình xứng đáng với những gì cô ấy có đi và giúp cô ấy giải quyết mâu thuẫn trong lòng đi!

Não nghĩ sao, miệng phát ngôn y như vậy, tôi nói với cậu ấy, đôi mắt nhìn về phía trời đêm

"Vì sao cô ấy cảm thấy mình ko xứng đáng với những thứ cô ấy đang có! Vì sao cô ấy lại có những mâu thuẫn"

- Ý cậu là gì!

Cậu ấy hơi cau mày nhìn tôi

- À, đừng quan tâm, tôi nói vu vơ thôi, chúng ta nên quay lại bữa tiệc, chắc cậu cũng sắp phải diễn rồi!

Tôi cười nhẹ rồi đứng lên quay về sảnh tiệc trước, cậu ấy tần ngần một chút, có lẽ vì câu nói của tôi nhưng rồi cũng đứng lên bước sau tôi...

Tôi cười khẩy... tôi lại quan tâm đến chuyện ko liên quan đến tôi rồi!

SNSD trình bày ca khúc mới nhất của họ...Vũ đạo đẹp và mạnh mẽ. Giọng hát của họ thì ko có gì phải tranh luận. Họ tài năng vấn đề đó tôi NO CMT!

Đồng hồ điểm gần 10h, tôi thấy mình nên quay về.

Tôi bước ra khỏi khách sạn dợm bước về trạm xe buýt gần nhất, cảm giác vạt áo sau bị kéo lại, tôi xoay mặt mình...

- Tôi muốn về cùng cậu!

Cô ấy cười nhẹ đề nghị, hình ảnh Kim Tae Yeon buồn bã ngồi bên cạnh khiến tôi muốn từ chối... Thật ko đúng nếu tôi đưa người yêu của người khác về nhà mà người đó ko biết!

- Cô ko về cùng mọi người trong nhóm sao?

- Ko, tôi muốn yên tĩnh!

Tôi đã nghĩ, cô ấy thật sự thấy ồn ào vì cuộc sống của mình thật hay chỉ là cô ấy đang cố trốn tránh nó...

- Tôi về bằng xe buýt, cô ko ngại sao?

Tôi cố tìm một lý do để từ chối

- Không sao, giờ cũng trễ và có lẽ ko ai nhận ra tôi trong chiếc mũ này!

Cô ấy lôi chiếc mũ lưỡi trai trong túi xách đội lên đầu, nó che hẳn phân nửa gương mặt của cô ấy...

Tôi nhún vai thể hiện sự ko đồng ý cũng chẳng phản đối rồi bước đi trước, cô ấy cố nhanh chân song song với tôi nhưng chân cô ấy ngắn hơn tôi cho nên khi tôi đã yên vị trên xe buýt cô ấy mới leo lên được wa cửa! May mắn cho cô ấy, xe buýt ko đông người, chỉ có một vài người và họ cũng ko quan tâm cho lắm về hai hành khách vừa bước lên xe.

Chúng tôi lại im lặng ngồi bên cạnh nhau cùng một băng ghế, tôi đưa mắt ra cửa sổ, cô ấy cũng thế.

- Cậu nhường chỗ ấy cho tôi được ko?

Tôi quay lại nhìn, hình như chỗ của tôi thấy được khoảng không ngoài kia nhiều hơn. Tôi ko trả lời đứng lên di chuyển chỗ của mình.

Chúng tôi vẫn im lặng như thế cho đến khi tôi nghe được tiếng kêu rột rột khá quen của người bên cạnh

- Cô đói à!

- Um, tôi chưa ăn gì!

- Nhà tôi hết mì rồi!

- Tôi có thể ko ăn!

- Nhưng tiệm mì gần nhà thì chắc còn!

Cô ấy cười nhẹ... Một nụ cười tỏ vẻ hài lòng...

Xe buýt dừng ở trạm gần nhà, tôi và cô ấy, người đi trước kẻ đi sau, nếu có ai trông thấy cũng chỉ nghĩ chúng tôi là hai người dưng cùng đường nhưng tự bản thân tôi biết, chúng tôi là hai người bạn ngược hướng...

Tôi vào quán mì quen thuộc ngồi ở chiếc bàn sát cửa sổ, cô ấy ngồi đối diện. Tôi gọi hai tô mì cha jang, cô chủ quán bình thường chỉ thấy tôi đi một mình nay có thêm một người tỏ vẻ hơi ngạc nhiên tôi chỉ cười

- Là bạn cháu!

Tôi có thể nhầm lẫn nhưng cô ấy đã cười khi tôi nói chúng tôi là bạn...

Um...hai người bạn ngược hướng...

Im lặng ăn hết tô mì của mình, tôi ngẩng mặt nhìn người đối diện, sốt đen dính vào mép cô ấy. Tôi thề rằng, tôi phải mất vài phút để ngăn bản thân mình ko đưa tay chùi vào đôi môi chúm chím nhỏ nhỏ ấy, tim tôi lại đập nhanh, quyết định ngăn bản thân ko nghĩ chuyện điên rồ tôi rút khăn giấy đưa cho cô ấy

- Miệng cô dính sốt!

Cô ấy cầm lấy rồi nhanh chóng lau miệng mình

- Cám ơn!

Lúc tôi thanh toán tiền ăn, cô ấy nói sẽ trả cho cả hai nhưng tôi từ chối

- Hôm nay tôi mời, coi như để cảm ơn về bộ quần áo này!

- Vậy thì lần sau sẽ tới lượt tôi!

Chúng tôi quay trở lại căn phòng của tôi, như đã quá quen với nó, cô ấy lại ngồi vào chiếc ghế duy nhất trong phòng và tiếp tục đưa mắt ra bầu trời ngoài cửa sổ.

Tôi muốn hỏi...chuyện gì đã xảy ra giữa cô ấy và Tae Yeon...

Tôi muốn hỏi...sao cô ấy lại đi về đây cùng tôi ...

Nhưng rồi tôi vẫn im lặng... vì tôi còn một câu hỏi

Tôi có thật sự cần thiết nghe câu trả lời ko?

Tôi để mặc cô ấy ngồi đó còn mình thì vào phòng tắm, lúc tôi bước ra cô ấy vẫn ngồi yên vị chỗ cũ...Nhìn như một bức tượng...một bức tượng tuyệt vời...

- Cô có muốn thay quần áo ko?

Cô ấy quay nhìn tôi

- Tôi ko mang theo quần áo!

- Nếu ko ngại cô có thể dùng đồ của tôi, tôi vừa mua nó vẫn chưa mặc!

- Tôi ko ngại chỉ sợ cậu ko cho!

- Nếu ko cho tôi đã chẳng hỏi!

Tôi đến tủ quần áo lấy ra chiếc quần thể thao mới và một chiếc áo thun trắng, tôi mua nó vì nghĩ mình nên trả cái quần lại cho Soo Young, nhưng giờ có lẽ tôi sẽ còn mặc nó dài dài... Tôi đưa nó cho cô ấy, khi cô ấy vào phòng tắm tôi ngồi vào chiếc ghế trống...

Chiếc điện thoại của cô ấy đặt trên mặt bàn rung nhẹ, tôi ko tò mò nhưng nó nằm ngay trước mặt tôi, ID gọi đến có tên Tae Tae...

Tự dưng lòng tôi chùn lại, cảm giác lạ lẫm đan xen trong tim.

Ko phải buồn, nhưng một chút khó chịu...

Ko phải vui, nhưng một chút....tội lỗi...

Lần đầu tiên...tôi có cảm giác này, thật khó hiểu. Cô ấy chỉ là một người bạn mới quen, nói chuyện cũng ko nhiều, nhưng tại sao tôi lại chiều ý cô ấy nhiều đến thế, chưa một lần tôi phản đối những gì cô ấy muốn, chưa một lần tôi làm ngược ý của cô ấy...

Có lẽ vì...cô ấy có mái tóc màu vàng chăng...!

15p sau cô ấy bước ra khỏi phòng tắm với bộ quần áo của tôi, nó hơi to so với thân hình của cô ấy chiếc quần dài thụng che cả bàn chân, chiếc áo dài quá đùi, tôi bật cười

- Hình như nó hơi rộng nhỉ!

- Ko phải hơi mà là quá, tôi ko nghĩ là cậu lại to và cao như thế!

Cô ấy ngồi cúi xuống xoắn ống quần lên cao

- Nhưng trông rất dễ thương mà!

- Nếu cậu khen tôi thì tôi cám ơn, nhưng nếu cậu khen bộ quần áo thì cậu đang tự khen bản thân mình đấy à!

Tôi lại bật cười lần nữa... Cô ấy cũng biết nói đùa cơ đấy

- Coi như tôi khen cả hai vậy!

- Lần sau tôi sẽ mang theo quần áo!

"Lần sau"_hai lần trong một buổi tối cô ấy nói chữ "lần sau"... Có điên ko khi tôi cảm giác hơi vui vì nó...

- Tôi cũng nghĩ vậy!

Tôi trả lời nhẹ rồi rời khỏi chiếc ghế trống, nó là chỗ dành cho cô ấy.

- Cậu muốn ngủ hay ngồi cùng tôi ngoài kia!

Cô ấy chỉ tay ra ngoài cửa

- Cô lại muốn ngắm sao à!

- Ko, lần này tôi muốn ngắm trăng!

Có vẻ cô ấy luôn thích phủ nhận lời nói của người khác nhỉ? Nhưng mặc kệ, ngắm gì là quyền của cô ấy ko phải của tôi... Tôi mở cửa phòng ngồi dựa lưng vào vách tường,

- Chỗ đó của tôi!

"Oh...đây là nhà tôi mà!"

Tôi đứng dậy để cô ấy ngồi xuống chỗ đó rồi ngồi ngay bên cạnh.

Lại im lặng...

Và...sự im lặng lại bị phá vỡ bởi cô gái thích sự yên lặng

- Cậu có bao giờ cảm thấy bản thân mình rất tồi tệ ko?

Câu hỏi hay nhỉ...

- Về cái gỉ!

- Tất cả, cuộc sống và tình yêu!

- Tôi đã rất cố gắng trong cuộc sống cho nên tôi ko thấy mình tồi tệ cho đến bây giờ...còn về tình yêu...chắc là có...

Tôi suy nghĩ, ko thể nói cho người mình yêu biết mình yêu người ấy, có phải là tồi tệ ko?

- Nhưng có vấn đề gì à!

- Tôi chán ghét chính mình!

Giọng cô ấy chứa một phần căm phẫn, mọi người đều cảm thấy cô ấy hoàn hảo,tại sao cô ấy lại ghét bản thân cô ấy

- Vì sao?

- Tôi yêu một người nhưng nghĩ đến một người và giờ thì lại đang ngồi với một người khác.

Tôi quay mặt nhìn thẳng vào cô ấy, nhưng người đối diện lãng tránh ánh nhìn của tôi bằng cách ngước thẳng lên trời ngắm sao...àh ko, chính xác là ngắm trăng...

- Trong lòng chúng ta đều có những người quan trọng, mỗi người lại có một vị trí khác nhau, ko ai có thể thay thế vị trí của ai, chỉ cần cô biết rõ vị trí của từng người trong tim cô để ko bị nhầm lẫn giữa họ, như thế cô sẽ biết mình cần đối xử và dành tình cảm thế nào cho họ!

Tôi đang nói cái gì vậy nhỉ, khuyên người khác trong khi chính bản thân mình lại đang nhầm lẩn giữa cô ấy và "công chúa" à...

- Một là người tôi nợ tất cả những gì tôi đang có, một là người yêu tôi bằng cả con tim! Làm sao tôi biết ai quan trọng hơn ai!

Cô gái này thích ép tôi vô đường cùng nhỉ!

- Nợ có thể trả nhưng tình yêu ko phải ai cũng có được thể dành cho cô!

- Lý trí tôi nói tôi phải yêu cậu ấy nhưng con tim thì ko thể dành trọn vẹn cho cậu ấy!

- Cô có muốn sống cùng Tae Yeon đến hết cuộc đời ko?

- Có lẽ!

- Cô có muốn mỗi ngày thức dậy đều nhìn thấy cậu ấy mỉm cười với cô ko?

- Có lẽ!

- Nếu cậu ấy vì cô mà từ bỏ tất cả những gì cậu ấy có cô có cảm thấy vui ko?

- Tôi...có lẽ ko xứng!

- Nếu Tae Yeon nói muốn chia tay với cô, cô có buông tay ko?

- Sẽ là như thế!

- Cô ko yêu cậu ấy Jessica! Cô yêu bản thân mình nhiều hơn, tôi ko muốn nói điều này nhưng...cô thật sự ko xứng với tình yêu của cậu ấy!

Ánh mắt cô ấy đỏ mọng sau câu nói của tôi... Đúng là tôi đã hơi quá đáng trong lời nói của mình, nhưng tôi thật ghét sự mập mờ... Bởi vì tôi cũng đã từng phải sống trong sự ko rõ ràng ấy, cảm giác nghĩ rằng mình được yêu nhưng sự thật ko phải vậy rất đau, đau hơn rất nhiều việc người ta thằng thừng từ chối mình...

- Tôi ko yêu bản thân mình, tôi ko biết vì tôi sợ....tôi sợ nếu tôi dành cho cậu ấy quá nhiều tình cảm, một ngày nào đó cậu ấy ko yêu tôi nữa tôi sẽ làm sao? Tôi sợ nếu cậu ấy ko chiến thắng được những lời phản bác của dư luận mà bỏ rơi tôi, tôi ko biết mình phải làm gì? Và tôi sợ...những gì tôi đang có sẽ như giấc mơ, sẽ tan tành khi tôi thức dậy!

Nước mắt đã rơi trên gương mặt xinh đẹp ấy ... Tôi có nói tôi rất sợ nhìn thấy con gái khóc chưa?

- Tôi xin lỗi! Chúng ta nên đi ngủ thôi, khuya rồi!

Tôi đứng lên quay trở vào phòng, cảm thấy lòng mình chùn lại...

Những giọt nước mắt ấy gián tiếp là do tôi mà ra...

Cô ấy vẫn ngồi đó, độc thoại với những giọt nước mắt của mình. Tôi ngồi trên ghế, đưa mắt phóng ra bầu trời...Trời khuya lạnh gió luồng vào khung cửa sổ, tiếng chuông gió ngân lên, nhưng nó ko còn trong trẻo nữa...

Tôi thở dài, cầm lấy áo khoác của cô ấy bước ra cửa, choàng nhẹ qua đôi bờ vai rung lên từng hồi,

- Trời lạnh lắm, đừng ngồi ngoài này nữa!

Cô ấy ngước đôi mắt đẫm nước nhìn tôi, môi cô ấy mấp máy như muốn nói gì đó... nhưng rồi lại im lặng...

Tôi ko muốn mình bị nói là "thừa nước đục thả câu" nhưng có lẽ cô ấy cần một bờ vai lúc này. Một thoáng ngần ngại, tôi vòng tay qua vai kéo cô ấy dựa nhẹ vào ngực mình...

- Dư luận ko thể sống cho cô, chỉ có bản thân cô mới sống cho cô, cô có thể ko tin tưởng mình nhưng hãy tin tưởng vào tình yêu của cậu ấy!

Lời nói đó phát ra từ miệng nhưng sao tim tôi lại nhoi nhói... Có thật tôi đang cho cô ấy lời khuyên từ chính trái tim của mình...

Tôi ko biết chỉ biết cảm giác nhìn thấy cô ấy khóc còn tồi tệ hơn rất nhiều việc tự bản thân tôi phải khóc...

Người bạn mới có còn là một người bạn mới....!

Chap 7

Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông đồng hồ inh ỏi đánh thức tôi dậy, dự định đưa tay dụi mắt như một thói quen nhưng cánh tay tôi nằng nặng một vật gì đó. Nhìn sang bên cạnh, tôi hơi giật mình vì gương mặt cô gái nằm bên cạnh... Thở hắt ra một cái từ mũi, hình ảnh cô ấy khóc nấc rồi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay tôi hiện lên.

Tôi rút nhẹ tay mình ra khỏi đầu cô ấy nhưng cô gái ấy cứ ghì chặt lấy tay tôi, cánh tay còn quấn ngang bụng tôi nữa...

"Oh my god...tôi phải làm sao đây!"

Tôi dùng tay còn lại lay lay người cô ấy,

- Jessica, sáng rồi cô dậy đi, chúng ta còn phải đến công ty!

Tiếng um ửm phát ra từ miệng cô ấy, gương mặt hơi nhăn lại nhưng đôi mắt thì vẫn nhắm chặt. Tôi từng biết Jessica Jung rất mê ngủ nhưng mê đến mức bị lay như thế mà vẫn ngủ thì đúng là hay thật.

Cô gái này ko hổ danh là người phụ nữ đẹp thứ 5 trên thế giới... đúng là rất đẹp, ngay cả khi ngủ cũng đẹp đến mê hồn...Nhưng sao lại quen quen thế, dường như tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi...

Tôi nheo nheo mắt, cắn môi nhìn kỹ hơn nhưng tuyệt nhiên ko thể nào nhớ ra nổi. Ngay lúc ấy, cô ấy đột nhiên chớp chớp mở mắt. Hai ánh mắt chạm vào nhau và cô ấy mở to mắt mình hết cỡ, rồi cô ấy ngồi bật dậy như gắn lò xo trên người khi nhận thấy khoảng cách giữa chúng tôi là bằng 0.

Một nhịp hẫng trong tim tôi khi cánh tay trên bụng biến mất... Nhưng tôi ngay lập tức quên đi nó bởi vì mặt tôi đang đỏ bừng lên vì bối rối, cả cô ấy cũng thế. Mới sáng sớm mà tôi và cô ấy có thể rán trứng trên mặt rồi...

- Tôi...um...tôi...đêm qua...cô ngủ quên nên tôi mang cô vào phòng!

Tôi gãi đầu giải thích, yah...Kwon Yuri lạnh lùng biến đi đâu mất rồi thế này

- À..um...cám ơn cậu!

Cô ấy cũng ngại ngùng ko kém tôi.

- Tôi phải đến công ty rồi, nếu cô ko bận thì hãy ngủ thêm một chút!

Tôi chấm dứt tình trạng ngại ngùng đó bằng cách đứng lên thay quần áo để đến công ty, khi tôi quay trở ra thì chăn nệm đã được cô ấy gấp gọn lại.

- Sao cô ko ngủ thêm một chút, vẫn còn sớm!

- Tôi phải về dorm, tôi sợ mọi người sẽ lo lắng, hôm qua tôi đi nhưng chẳng nói với ai!

Cuộc điện thoại của Tae Yeon hôm qua ập ngay vào đầu tôi...

- À, hôm qua Tae Yeon có gọi điện cho cô, tôi thấy đt rung nhưng ko tiện bắt máy, ngồi nói chuyện tôi lại quên khuấy đi mất!

- Ko sao đâu, tôi sẽ gọi lại cho cậu ấy! Cậu đi làm trước đi, thay quần áo xong tôi sẽ tự về!

Cô ấy lấy quần áo của mình đi vào phòng tắm, nhưng trước khi tôi cũng đi ra khỏi cửa cô ấy đã gọi tôi

- Yuri ah! Chuyện hôm qua...cám ơn cậu!

- Không có gì, đó là việc tôi cần làm với tư cách là một người bạn!

Tôi nhún vai rồi bước nhanh xuống cầu thang, đón chuyến xe buýt đến công ty, trong tâm đang có hai tâm trạng

Một phấn khởi...

Một lo lắng...

Vì cái gì thì chả biết... Từ ngày cô gái này bước chân vào cuộc sống của tôi, tất cả các cảm xúc và thói quen đã hoàn toàn bị lẫn lộn mất rồi...

Sica 's pov

Tôi thay quần áo nhưng chưa đi vội, mới có 6h15 và giờ này hẳn mọi người vẫn chưa thức dậy vì hôm nay lịch của chúng tôi hoàn toàn trống... Ngồi lại vào chiếc ghế trống, điện thoại trên bàn vẫn nằm nguyên vị trí  ban đầu, à hình như có hơi nghiêng một chút. Tôi kéo mũi tên trên màn hình... 22 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tae Yeon... Ko thấy của ai khác, chắc cậu ấy đã nói dối giúp về sự vắng mặt của tôi tối qua rồi...

Những câu hỏi tối qua của Yuri quay lại trong đầu... Cuối cùng thì tôi có đủ tự tin để yêu Tae Yeon nhiều hơn ko?

Còn Yuri, dường như sau mỗi lần gặp nhau tôi lại cảm giác cậu ấy quen thuộc hơn. Hai lần được nằm trong vòng tay ấy là cả hai lần đều khiến tôi ấm áp, vòng tay của cậu ấy và của Yul sao lại có thể giống nhau đến thế... An toàn đến mức tôi chẳng còn muốn thêm bất cứ gì nữa...!

Tôi rời khỏi căn phòng sau khi khóa trái cửa lại, ko quên đội chiếc mũ lưỡi trai lại lên đầu, đón một chiếc taxi tôi về ngay dorm với cái đầu đang rối tung lên...

Mọi người vẫn còn ngủ nên ko biết tôi đã về, cố giữ yên lặng vào phòng mình tôi nhìn thấy Tae Yeon đang nằm trên giường của tôi, tay cậu ôm chặt chiếc gối có in hình tôi, đôi mắt nhắm nhưng thi thoảng cứ cau lại, tôi thở dài... Cậu ấy có lẽ đã đợi tôi suốt đêm qua. Tôi ko muốn phá giấc ngủ của cậu nên lẵng lặng thay quần áo, tôi ngồi vào máy tính của mình, đó là thói quen mỗi buổi sáng của tôi, kiểm tra thông tin trước khi bắt đầu ngày mới... Tôi cau mày khó chịu khi nhìn thấy dòng tin tức của một trang báo mạng

"TAE YEON CỦA SNSD SẮP KẾT HÔN"

Tại sao người khác luôn cứ thích chọc vào nỗi tức giận của tôi thế nhỉ... Tôi tắt máy ko thèm đọc nó nữa, nằm ngửa ra chiếc ghế tôi nhắm mắt,tôi thích ngủ vì thế ko khó khăn gì để tôi chìm vào giấc ngủ ngay sau đó!

Tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức tôi, nheo nheo mắt làm quen với ánh sáng trong phòng, tôi nhìn vào giường mình, cậu ấy đã ra ngoài rồi, chiếc chăn ấm đang được đắp quanh người tôi. Tôi nhìn ra ngoài theo khe cửa khép hờ, có vẻ mọi người đang bàn luận gì đó. Tôi nghe thấy tiếng Tae Yeon, tiếng của mọi người...

- Tae Yeon cậu bình tĩnh đi, chuyện đâu còn có đó mà!

Tôi nhìn thấy Tiffany đang kéo tay Tae Yeon lại, mặt cậu ấy đỏ rần hình như là có chuyện gì đó rất giận

- Phải đó Tae Yeon, chúng ta phải đợi manager oppa tìm hiểu cho kỹ đã!

Sunny cũng kéo tay còn lại của cậu ấy

- Còn tìm hiểu cái gì nữa, thật quá đáng mà!

Cậu ấy nghiến răng mình kèn kẹt. Tae Yeon là người rất bình tĩnh nếu ko phải chuyện gì nghiêm trọng, cậu ấy chắc chắn ko nổi giận lên như thế... Nhưng chuyện đó là chuyện gì, ko lẽ là tin lúc nãy tôi nhìn thấy. Tôi bật máy tính lần nữa...

Tay tôi rung rung... dòng tin lúc nãy đã lọt xuống dòng thứ hai và dòng đầu là...

"JESSICA SNSD CẶP KÈ CÙNG MỘT CÔ GÁI"

Kèm theo đó là hình ảnh của tôi và Yuri cùng ngồi trên chiếc xe buýt cả tấm hình tôi và cậu ấy bước lên cầu thang...

Cái gì thế này... Tôi ko biết mình phải làm gì nữa, tức giận có, hối hận có và cảm giác có lỗi cũng có...

Tôi thấy mình có lỗi với Tae Yeon, với mọi người vì đã dấu họ...

Và tôi thấy mình có lỗi vì đã lôi Yuri vào chuyện này...

Tôi bước ra ngoài, Tae Yeon xoay mặt nhìn tôi mắt cậu ấy vẫn hằn lên hai chữ "tức giận"

- Tae Tae, chúng ta cần nói chuyện!

Tôi phải giải thích cho cậu ấy, với một người có tính chiếm hữu cao như cậu ấy im lặng ko phải là cách giải quyết hay.

- Có gì thì cậu nói ở đây đi!

Tôi cau mày vì câu trả lời ấy, cậu ấy là ko hiểu hay cố tình ko hiểu câu nói của tôi đây

- Tớ muốn nói chuyện riêng với cậu, với tư cách là một thành viên SNSD cần nói chuyện với một Leader!

Cậu ấy đi vào phòng, tôi cũng bước vào sau, tôi đóng cửa phòng lại

- Cậu muốn nói gì!

Cậu ấy ngồi xuống chiếc ghế trước bàn đọc sách

- Cậu...ko phải trước giờ đều tin tưởng tớ sao? Những chuyện như thế này đâu phải lần đầu tiên!

- Tớ luôn tin tưởng cậu,nhưng đó là với những người đàn ông khác, còn lần này là một cô gái! Jessica, đừng tưởng tớ ko biết hai người thường xuyên trao đổi ánh mắt với nhau!

- Cậu nói vậy là ý gì!

- Trong lòng cậu hiểu rõ tớ đang muốn nói về cái gì! Ngoài việc cậu ta cao hơn tớ, nhìn có vẻ manly hơn tớ thì tớ có gì thua cậu ta chứ!

- Cậu ko biết cậu đang nói cái gì đâu Tae Yeon! Vậy mà cậu ấy còn nói tốt cho cậu!

- Nói tốt, ko phải cả đêm qua hai người chỉ ở với nhau để nói tốt về tớ chứ! Còn mấy đêm cậu ko về nhà hay về muộn nữa cũng là để nói tốt về tớ à!

Một người khi ghen sẽ ko hiểu được những gì mình đang nói ảnh hưởng đến người khác như thế nào và Tae Yeon lúc này đang trong tình trạng đó.

- Vậy còn cậu, cậu ko nói cho tớ biết mà tự ý kết hôn với người khác, cậu ko thấy có lỗi à!

Tôi phát cáu vì những lời cậu ấy nói, nó làm tôi thấy tổn thương lòng tự trọng của mình

- Chuyện đó sao có thể gộp với chuyện này mà nói được, đó là công việc!

- Là kết hôn đó Tae Yeon, giả hay thật gì thì cậu cũng phải ở gần một người đàn ông suốt mấy tháng!

Tôi thấy mắt cậu ấy chùn xuống một chút, Tae Yeon là người rất rõ ràng, việc gì đã làm sai, cậu ấy nhất định sẽ ko đổ lỗi cho người khác.

-Thì sao chứ, cậu cũng ko thể vì chuyện đó mà qua đêm với người khác chưa kể còn ko biết cậu ta là người tốt hay xấu!

- Cậu ấy là người tốt! Tớ có thể biết được ai tốt với tớ ai làm tớ tổn thương!

- Ý cậu là tớ ko tốt với cậu!

- Cậu đang làm tớ tổn thương!

Giọng tôi nghẹn lại...

Tae Yeon ko nói nữa, có lẽ cậu ấy nhìn thấy nước mắt đong đầy khóe mi tôi. Cậu ấy ra ngoài đóng cửa lại... Tôi ngồi bệt xuống,

"Cậu ko tin tưởng tớ sao?"

Lòng tôi lại tràn đầy nỗi sợ hãi vốn nằm sẵn từ rất lâu. Nỗi sợ hại sẽ đánh mất tất cả hình thành từ ngày tôi còn là một đứa trẻ. Tôi luôn định tâm rằng mọi thứ ko phải của tôi, nó là của Yul, tôi ko xứng với nó.

Nhưng...tôi ko muốn buông bỏ nó, tôi ko muốn phải quay trở lại cuộc sống của một đứa trẻ mồ côi. Nếu điều đó xảy ra tôi sẽ mất tất cả, kể cả tình yêu của Tae Yeon...

.....................................

Yuri 's pov

Kết thúc công việc buổi sáng, tôi đi xuống căn tin của công ty để ăn trưa. Tôi ngồi xuống chiếc bàn ăn quen thuộc sát vách tường của mình. Tôi thường ko quan tâm đến bất cứ ai có mặt xung quanh tôi thế nên tôi cũng ko hề biết những gì đang diễn ra cho đến khi cô nhân viên đặt khay cơm lên bàn tôi ngẩng mặt nhìn lên mới phát hiện rất nhiều ánh mắt đang hướng về tôi...

Tôi cau mày nhìn một lượt, mặc dù tôi biết mọi người hay bàn tán về tôi khi tôi mới vào công ty nhưng 1 năm hơn đã qua họ đã quen mặt tôi nên tôi cũng chẳng nghe nhiều về mình phát ra từ miệng người khác, sao bây giờ họ lại nhìn tôi như thế...

Mà thôi, mắt là của người ta muốn nhìn ai là quyền của người ta, quan tâm làm chi cho mệt. Tôi lại cắm mặt nhanh chóng giải quyết phần ăn của mình, nếu nhanh tôi có thể tranh thủ giờ nghỉ trưa ngủ một chút, sáng nay tôi dậy hơi sớm. Điện thoại tôi reo lên khi tôi đang lau miệng mình, là sếp của tôi...

- Tôi nghe đây ạ!

- Cô đang ở đâu vậy?

- Tôi đang ăn trưa, có chuyện gì sao ạ!

- Cô lên phòng gặp tôi ngay được ko?

- Vâng ạ!

Tôi cúp máy thở dài. Lại chuyện gì nữa đây, tôi đâu có làm gì sai, cũng ko đi trễ có chuyện gì chứ!

Rời khỏi căn tin tôi bước nhanh vào thang máy đến phòng nhân viên hậu trường, gõ cửa căn phòng có bảng "Trưởng phòng"

- Vào đi!

Tôi mở nhẹ cửa cúi chào ông ấy

- Ông cần gặp tôi!

- Cô ngồi đi!

Ông ta chỉ tay vào chiếc ghế trước bàn làm việc. Mặt ông ấy có vẻ căng thẳng và tôi có thể đoán là có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra rồi. Nhưng chuyện gì thì có chúa mới biết...

- Cô còn nhớ quy định thứ 9 trong công ty là gì ko?

Tôi lục trí nhớ, quy định thứ 9....

"Bất cứ tình cảm riêng nào giữa nhân viên trong công ty và các idol đều hoàn toàn cấm tuyệt đối!"

Tôi lờ mờ đoán ra chuyện gì rồi, có lẽ ông ta đã biết chút gì đó về mối quan hệ bạn bè giữa tôi và cô ấy, nhưng có gì ko ổn chứ, chúng tôi đơn giản chỉ là bạn bè, và tôi cũng chưa hề có bất cứ hành xử nào ảnh hưởng đến công việc.

- Tôi nhớ thưa ông!

- Vậy cô giải thích xem chuyện này là thế nào!

Ông ta quăng tập hồ sơ lên bàn làm việc, tôi nhìn thấy một bài báo với cái tít

"JESSICA SNSD CẶP KÈ CÙNG MỘT CÔ GÁI"

Bài báo còn được minh họa bằng hai tấm ảnh

- Chuyện này ko phải như ông nghĩ, tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, đó là nhà tôi, cô ấy đến chơi nhà bạn thì có gì ko ổn!

- Không ổn ở chỗ, cô ấy là một người nổi tiếng, cô có thể ko bị ảnh hưởng gì nhưng Jessica thì có!

Ông ta trừng mắt nhìn tôi...

Đúng là chuyện này có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ấy rất nhiều.

- Vậy giờ ông muốn tôi làm gì!

- Đây ko phải là việc tôi muốn hay cô muốn. Sáng mai sẽ có cuộc họp quản trị, tôi sẽ thông báo cho cô quyết định của họ sau. Giờ cô nên về nhài!

Ông ấy nhẹ giọng lại

- Vậy...chào ông!

Tôi đứng lên bước ra cửa, nhưng ông ấy đã gọi lại

- Yuri, tôi sẽ cố gắng nói giúp cô, cô là một nhân viên giỏi và tận tâm, tôi cũng ko muốn mất một người như cô.

- Cám ơn ông!

Tôi cười nhẹ rồi đóng cửa. Quay trở lại bàn làm việc của mình tôi ngồi xuống ghế thở dài...

Đúng là cô gái này đã làm xáo trộn hoàn toàn cuộc sống của tôi rồi.

Tôi lang thang một mình ngoài đường, kéo áo lên cao để tránh những cơn gió lùa vào cổ, những bước chân của tôi tiếp tục lặng lẽ. Tôi muốn khóc, thật sự rất muốn khóc nhưng nước mắt cứ sáo rỗng, uh thì tôi khóc vì cái gì, vì người mình yêu hay vì một người mình đang có cảm giác yêu. Chẳng biết nữa chỉ thấy trống trải trong lòng, thứ duy nhất nhói lên chính là đau...

Cuộc gọi của tôi và Soo Young lúc chiều cứ lảng vảng trong đầu...

- Yuri, tớ ko biết có nên nói cho cậu biết chuyện này ko nữa!

- Chuyện gì thế, cậu làm tớ tò mò rồi này!

- Tuần sau...tớ sẽ đi đám cướil!

- Oh, vui vậy, đám cưới của ai!

Tôi phấn khởi, nếu người đó đã mời Soo Young thì chắc chắn sẽ quen với tôi

- Yuri, cậu hứa là phải bình tĩnh nghe tớ nói nhé!

Bất an...tôi cảm thấy hơi bất an rồi!

" Không phải là...!'

- Là đám cưới của chị ấy!

"Đám cưới của chị ấy".... Mũi tôi nghẹn lại, cay cay. Tim quặng lên đau nhói, như thể có hàng ngàn con dao đang đâm vào nó...

- Cậu còn đó ko Yuri!

- Um, đám cưới là chuyện vui mà!

Tôi cố tỏ ra bình thản

- Chị ấy có nhờ tớ gửi thiệp mời cho cậu, chắc cậu chưa nhận được nó! Nhưng...Cậu...thật sự cảm thấy ổn chứ!

- Tất nhiên rồi!

- Vậy thì tốt, chị Soo Jin nói tớ ko nên nói cho cậu biết nhưng tớ nghĩ thời gian qua chắc cậu cũng ko còn nhớ chị ấy nhiều nữa!

- Tớ phải làm việc rồi, nói chuyện sau nhé!

- Um, tạm biệt!

Tấm thiệp được gửi đến văn phòng ngay sau đó...Nắm chặt tấm thiệp cưới màu hồng phấn tự hỏi mình

"Tôi đã quên tình yêu ấy rồi sao?"

Tự bản thân tôi biết rõ câu trả lời....

"Yêu một người ko dễ quên được đâu!"

Ngay từ khi nhìn thấy hình ảnh đó, tôi đã biết trước kết quả của ngày hôm nay...nhưng tại sao vẫn ko thể giữ cho mình có thể bình thản mà đón nhận nó.

Tại sao lại thế này chứ...!

Quay trở về nhà với đầu óc rỗng toát, tôi ngồi trên chiếc ghế duy nhất, gió lại thổi thốc vào chiếc chuông gió... Tiếng chuông lại ngân...nhạt nhòa, rỗng tếch...

Nhạt những kỷ niệm đã từng có...

Nhạt những cảm xúc lần đầu cảm nhận...

- Yuri, ra đây với mọi người đi, đừng ngồi đó một mình nữa!

Chị vẫy tay với tôi, buổi lửa trại của trường trung học, tôi ghét ồn nhưng vì chị tôi đã chạy ra và tham gia vào vòng tròn cùng mọi người.

Bàn tay ấy đan trong tay tôi, hơi ấm xót lại khiến tôi cả đêm ko thể ngủ...

- Ui da!

Tôi lo lắng cầm lấy ngón tay rỉ máu

- Chị ko sao chứ!

- Um, chị hậu đậu quá!

- Để em làm cho, chị ngồi đó đi!

Nụ cười ấy, dù có bao nhiêu tổn thương tôi vẫn muốn nhìn thấy, sao một người ko giỏi việc gì như tôi lại luôn muốn chứng tỏ mình là một người đáng tin cậy...

- Đừng khóc!

Bờ vai này tuy vững chải nhưng vẫn ko đủ để chị dựa vào suốt đời...

- Thời gian trôi qua, em có còn quý mến chị như bây giờ ko?

Câu trả lời là có... tôi muốn tình yêu của mình dành cho chị ko bao giờ kết thúc nhưng giờ đầy... Tôi ko muốn giữ nó nữa, đau lắm, nghẹn lắm...

Quên đi được ko... Đừng nhớ nữa... Có được ko?

Chảy rồi, nước mắt cuối cùng cũng ko còn giữ được nữa rồi!

Tôi khóc....lần đầu tiên sau 15 năm tôi đã khóc....

Là vì chị....

Nhưng sẽ là lần cuối cùng tôi khóc...

Vì chị... Sau những giọt nước mắt này...tất cả sẽ chỉ còn là kí ức...

Công việc gặp trở ngại rồi còn cả chuyện tình cảm... Còn cái gì tồi tệ hơn thế này nữa ko chứ!

Tiếng gõ cửa ko đúng lúc, quẹt ngang nước mắt trên mặt tôi mở cửa. Ánh mắt nâu cau lại nhìn tôi...

- Cậu khóc sao?

Tôi lắc đầu

- Không, bụi bay vào mắt thôi!

Tôi quay vào trong ngồi bẹp luôn xuống đất.

- Cậu nói dối Yuri! Mi mắt cậu vẫn đọng lại nước mắt!

- Nếu cô cần một chỗ yên tĩnh thì hãy ngồi yên lặng nếu cô thắc mắc về tôi, cô có thể ra về!

Tôi cáu bởi vì Kwon Yuri ko muốn người khác nhìn thấy mình yếu đuối...

- Yuri, tôi thắc mắc vì nghĩ cậu là bạn tôi nhưng nếu cậu ko muốn thì thôi!

Sau câu nói cô ấy lập tức quay bước, tôi chợt nhận ra mình hơi quá đáng. Cô ấy chẳng làm gì để tôi phải nổi cáu với cô ấy cả, cô ấy là bạn tôi, quan tâm một người bạn là ko có lỗi. Tôi chạy xuống cầu thang, kéo tay cô ấy lại

- Tôi...xin lỗi! Tôi ko nên nổi cáu với cô như thế!

Cô ấy nhìn sâu mắt tôi chân thành nói

- Nỗi buồn của tôi, tôi có thể chia sẻ với cậu, vì thế nỗi buồn của cậu, nếu muốn cậu có thể chia sẻ với tôi! Chúng ta là bạn!

23 năm rồi Kwon Yuri chỉ có một người bạn thân là Choi Soo Young,nhưng tôi đã quên mất rằng cô gái này cũng là bạn tôi...

- Uống với tôi vài ly được ko?

- Dĩ nhiên!

Tôi tự hỏi...có thật mình muốn tìm một người bạn để chia sẻ hay vì một lý do khác...

Vì cô gái tóc vàng...

....................................

Chap 8

- Cô lên phòng lại đi, tôi sẽ mua rượu, chúng ta ko nên ra quán, và tôi ko chắc là những tấm ảnh lại ko xuất hiện vào sáng mai!

Cô ấy gật đầu rồi bước lên cầu thang, tôi đi sang tiệm tạp hóa của cô chủ nhà

- Yuri! Cháu cần gì sao?

Cô chủ nhà hỏi khi thấy tôi bước vào

- Hôm nay cháu có chuyện ko vui nên muốn uống một chút, cho cháu hai chai rượu Soju!

Tôi cười gượng, nhìn mặt tôi chắc cô ấy cũng biết tôi có tâm sự nên ko hỏi thêm gì, chỉ bỏ hai chai rượu vào túi xốp kèm theo một ít đồ nhấm đóng hộp.

- Đôi khi say một chút để quên đời cũng hay nhưng uống vừa thôi nhé!

Cô ấy vỗ nhẹ vai tôi trước khi tôi đi lên cầu thang.

Mở cửa phòng, tôi thấy cô gái tóc vàng vẫn ngồi ở chỗ quen thuộc của cô ấy. Tôi kéo chiếc bàn nhỏ ra lôi hai chai rượu và đồ nhấm lên bàn, đổ rượu vào cốc của mình, tôi uống cạn một hơi...

- Cậu nói là cùng uống mà!

Cô ấy di chuyển ngồi xuống sàn đối diện tôi

- Tôi nghĩ là cô ko biết uống rượu!

Tôi lại đưa thêm một ly rượu lên miệng, cô ấy kéo tay tôi lại

- Là bạn thì ko được uống một mình!

Tôi cười, rót rượu vào cốc đưa cho cô ấy

- Được, vậy thì cùng uống đi!

Tiếng keng vang lên khi hai chiếc cốc đụng vào nhau...

Uống rượu thì phải có bạn mới vui... Uống một mình sẽ chỉ càng làm cho nỗi buồn của mình nhân lên...

Chai rượu vơi đi dần theo từng tiếng keng keng...

- Vậy...cậu nói lý do cậu khóc được chưa?

Tôi cười khẩy rồi uống thêm một ly nữa

- Không phải cô đã biết rồi sao?

Cô ấy hơi ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng tôi thì biêt rõ cô ấy ngạc nhiên vì sao tôi biết cô ấy biết chuyện gì thì đúng hơn. Tôi là một người kỹ tính, đồ vật của tôi chỉ cần bị xê dịch một chút tôi sẽ nhận ra ngay... Tấm thiệp hồng nhạt đã bị xê dịch một chút khi tôi quay trở lại phòng...

- Tôi xin lỗi!

- Sao lại xin lỗi đó có phải là lỗi của cô đâu!

- Nếu ko phải vì tôi muốn làm bạn với cậu thì những chuyện đó đã ko xảy ra!

Tôi cười khẩy... Chắc gió làm lệch tấm thiệp thôi...

- Chuyện đó, cô yên tâm đi, tôi chẳng quan tâm người khác nói gì về mình đâu!

- Nghe cậu nói vậy tôi cũng đỡ thấy có lỗi hơn nhưng... có khi nào vì việc này mà cậu bị mất việc ko?

- Chỉ là công việc thôi mà, ko có việc này thì làm việc khác, tôi có tay có chân lo gì ko có việc để làm! Chỉ là... hơi tiếc một công việc tốt!

Tôi nói dối...nếu dễ dàng tìm được một việc tốt giữa cái thành phố đông đúc này tôi đã ko bỏ ra nhiều tâm sức cho nó. Nhưng tôi ko muốn nói thật vì như thế chỉ làm cho cô ấy lo lắng hơn thôi..

- Ngược lại tôi phải nói xin lỗi cô thì đúng hơn, chuyện đó chắc ảnh hưởng đến cô rất nhiều!

Cô ấy cúi mặt suy nghĩ, với một người nổi tiếng thì việc những tin đồn ko đúng sự thật sẽ ảnh hưởng đến họ rất nhiều... Nhưng đôi mắt cô ấy ko chỉ có thế nó còn nói lên thêm cái gì nữa...

- Cô và Tae Yeon...chuyện đó...

Cô ấy nhướng mày nhìn tôi

- Cậu ấy nói cậu là người ko tốt!

Không tốt...cũng phải, ở cùng một căn phòng mấy lần với một người đã có người yêu tôi là người ko tốt nếu ko phải nói là rất tồi tệ...

- Cô có cần tôi giải thích với cậu ấy ko?

- Không cần, cậu ấy nên tự hiểu ra thì hay hơn! Nếu cậu ấy ko tin tưởng tôi thì cậu hay tôi đều ko thể giải thích cho cậu ấy được!

Tôi nhún vai rồi tiếp tục uống...

- Nhưng...tấm thiệp đó, là người yêu của cậu à!

Vậy ra ko phải tại gió rồi...

- Là người tôi từng yêu thì đúng hơn!

Giọng tôi hơi lè nhè rồi, nói là cùng uống nhưng tôi uống 5 ly cô ấy chỉ mới xong được một ly!

- Thế nên cậu mới nói là cậu ko biết mình đã từng yêu hay chưa!

- Thực tế là tôi ko có tư cách để nói về tình yêu mà!

Lại một ly nữa, đáng lẽ tôi nên mua thêm nhiều hơn chứ nhỉ. Hai chai thế này chẳng thấm vào đâu cả.

- Yêu ko dựa trên tư cách, yêu phải nói đến trái tim!

- Vậy thì là tôi ko có trái tim để yêu!

- Nếu ko có trái tim, cậu đã chẳng ngồi đây với tôi rồi!

Tôi cười một lần nữa kém theo những giọt rượu đậm chất cồn vào cổ họng...

- Đừng cười như thế nữa, trông cậu như kẻ bất cần đời!

Cô ấy kéo tay ngăn tôi đổ thêm một ly rượu vào miệng

- Tôi...là một kẻ...ko cần đời thật mà! Nhiều khi tự hỏi mình sao tôi lại có mặt trên đời này làm gì nữa!

Tôi giựt tay mình lại và tiếp tục đổ rượu vào

- Chẳng phải cậu nói là cậu đã rất cố gắng trong cuộc sống cho nên cậu ko thấy mình tồi tệ cho đến bây giờ sao?

- Phải bản thân tôi ko tồi tệ nhưng thân phận của tôi thì tồi tệ, nếu như có một điều ước tôi chỉ ước mình ko có mặt trên đời này thôi!

Giọng nói tôi rung lên, tôi chỉ muốn bùng nổ thôi, hai mươi mấy năm qua tôi đã cố gắng chấp nhận sống với thân phận của mình, nhưng cuối cùng thì sau chứ, đến cả lời nói yêu tôi cũng ko thể thốt lên.....

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi

- Đừng như thế Yuri, tôi hiểu cậu đang rất đau rất buồn nhưng đừng tự trách bản thân mình. Được sinh ra cậu đã hạnh phúc hơn nhiều người rồi!

- Hạnh phúc sao?

- Ít ra cậu có thể tự do làm những việc mình thích còn tôi có muốn cũng chẳng được! Chưa kể còn phải nhìn vào sắc mặt của người khác mà sống!

Giọng cô ấy đượm buồn, mắt thì hoen nước. Đáng lẽ người phải khóc là tôi mới đúng chứ...

Nhưng... sao mắt tôi lại lờ mờ thế này... tôi đưa tay dụi mắt...

- Cậu ko sao chứ!

Cô ấy lo lắng kéo tay tôi xuống... Khoảng cách hai gương mặt gần sát, tôi nghe thấy hương thơm ấy quấn quanh mũi... Tim tôi đập rất nhanh, nhanh như thể nó ko còn có thể nhanh hơn được nữa... Nỗi đau được xoa dịu bằng một cơn gió lạ, hơi thở ấm nóng phả nhẹ trên mặt...

Cô gái này... sao lại có thể đẹp đến thế chứ...

Tôi ko biết mình đã làm gì...chỉ nghe được tiếng tim mình lại đập rất nhanh và mạnh , chỉ biết gương mặt cả hai dần thu hẹp khoảng cách, tôi nhắm mắt...

- Có ai trong đó ko, Yuri cậu có trong đó ko?

Tiếng gọi bên ngoài làm tôi giật mình, cô ấy cũng thế...

- Tôi...xin lỗi!

Tôi nói rồi đứng lên xiêu vẹo mở cửa. Cánh cửa bật mở cũng là lúc tôi cảm thấy cơ thể mình được ôm chặt...ko thở được... Tôi vội đẩy người đối diện ra... đôi mắt say rượu của tôi mở to hết cỡ...

- Soo Young!

- Yah, Kwon Yuri đáng chết, cậu làm gì mà xô tớ thế hả!

Soo Young phủi phủi quần áo cau có nhìn tôi

- Tớ xin lỗi, nhưng sao cậu lại ở đây!

- Gặp lại tớ cậu ko vui sao lại hỏi thế! Uổng công tớ mất cả ngày ngồi tàu lên đây lại còn phải mò mẫm địa chỉ nhà cậu đến giờ này!

Soo Young chun mũi nói.

- Không phải, dĩ nhiên là vui rồi! Cậu vào nhà đi!

Tôi nhích qua một bên để cậu ấy bước vào. Tôi quên mất nhà mình còn có một người.

- Ơ, đây là?

Soo Young nhìn tôi thắc mắc

- Đây là Jessica, cô ấy là bạn mới quen của tớ ở Seoul.

Tôi giới thiệu Soo Young với cô ấy vừa lúc tôi định giới thiệu lại cậu ấy thì cậu ấy đã vui cười đưa tay ra

- Chào cô, rất vui được gặp cô. Tôi là Choi Soo Young là bạn của tên Đen!

- Yah, đừng có gọi tớ là tên Đen này tên Đen nọ chứ!

Tôi đẩy nhẹ vai Soo Young khi thấy cô ấy cười vì biệt danh của tôi

- Cậu Đen thiệt mà! Tôi nói đúng ko?

Cô ấy lại tiếp tục cười. Mặt tôi thì lại càng đỏ hơn nữa

- Hai người đang uống rượu à!

Soo Young chỉ tay vào chiếc bàn nhỏ, tôi gật nhẹ đầu.

- Biết ngay là cậu sẽ uống rượu mà!

Cậu ấy ngồi xuống bên chiếc bàn, tự rót một ly để uống.

- Này, ko phải lúc cậu gọi cho tớ vẫn còn ở quê sao cậu đến đây nhanh vậy!

Tôi cũng ngồi xuống

- Lúc tớ gọi cho cậu là đang trên tàu rồi! Còn ai hiểu cậu hơn tớ nữa, nhưng có lẽ ko cần tớ rồi nhỉ!

Cậu ấy liếc mắt nhẹ về phía cô ấy.

- Đừng có nói năng linh tinh nữa!

Tôi cau mày uống một ly

- Linh tinh, cậu dám bảo tớ nói linh tinh là thế nào! Mà uống rượu chỉ ăn những thứ này sao đủ, cậu ko có cái gì khác à!

Soo Young càu nhàu bóc miếng khoai tây bỏ vô miệng

- Tớ ko phải shinshik như cậu!

- Jessica, cậu nói xem, ăn uống là một thú vui đúng ko?

Cậu ấy đột ngột chuyển câu hỏi cho Jessica

- À, cái đó...chắc là vậy!

Cô ấy cười nhẹ. Mắt tôi lại nhòe đi rồi... Tôi ko dễ say nhưng sao mắt tôi cứ nhòe đi thế chẳng biết, chắc do ko ăn gì mà uống nhiều nên dễ say, đi một vòng chắc sẽ tỉnh táo hơn...

- Hai người ngồi nói chuyện đi, tôi ra ngoài mua thêm ít đồ ăn!

Tôi rời khỏi phòng bước xuống cầu thang, chắc là đầu đường còn có cái gì đó để ăn...

Somebody 's pov

Trong phòng còn lại hai người vừa quen, không khí cũng hơi im ắng, Jessica cũng ko phải là người thích nói chuyện với người lạ, Soo Young vì người kia ko nói nên cũng ko biết nói gì...

- Soo Young, cậu và Yuri quen nhau chắc là lâu lắm!

- Cũng được hơn 15 năm rồi!

- Lâu vậy à!

- Chúng tôi gặp nhau ở cô nhi viện, sau đó mẹ tôi đã nhận cậu ấy về nuôi. Chúng tôi như người thân vậy!

- Cô nhi viện!

Jessica hơi ngạc nhiên, cô nghĩ Yuri chỉ là xa quê để đi làm nhưng ko nghĩ cậu ấy là trẻ mồ côi

- Cậu ấy ko kể cho cô biết à!

Jessica lắc đầu

- Cũng phải Yuri ko phải là người dễ trải lòng mình với người khác!

- Hay cậu kể cho tôi biết về chuyện cậu ấy đi!

Soo Young suy nghĩ...có nên ko nhỉ...Yuri ko thích người khác biết chuyện của mình cho lắm.

- Cậu ko muốn thì thôi, để khi nào có dịp tôi sẽ hỏi cậu ấy!

Soo Young cười gượng rồi lại tiếp tục uống... Tửu lượng của Soo Young rất kém vì thế chỉ một lúc sau cậu ấy đã lè nhè

- Cậu là bạn gái Yuri phải ko?

Jessica cau mày

- Không phải, dĩ nhiên là ko phải!

- Đừng có giấu tớ, Yuri ko phải người tự tiện ngồi uống rượu với người khác đâu! Nếu ko coi trọng cậu chắc chắn Yuri sẽ ko bao giờ ngồi nói chuyện và uống rượu với cậu!

Soo Young xua tay, cậu ấy say rồi

- Để tớ kể cho cậu nghe chuyện của Yuri...

Cậu ấy đưa mắt ra bầu trời xa... Bằng cái giọng và trí nhớ của một người say, Soo Young kể lại câu chuyện về cuộc đời của người ấy...

Có một đứa trẻ bị sinh ra trong niềm ân hận của người mẹ vì bà ấy ngoại tình với một người đàn ông khác và bị người đó bỏ rơi, suốt những năm tháng tuổi thơ ký ức của nó chỉ là những trận đòn của người bố ko cùng họ và nước mắt của người mẹ. Sau 5 năm nó bị sinh ra, người mẹ tự sát vì ko chịu nổi những lời mắng nhiếc của người chồng, nó bị người cha ko cùng họ ấy bỏ rơi... 5 tuổi...nó lang thang khắp các xó xỉnh để tìm được miếng ăn bị đánh, bị khinh miệt, bị xua đuổi... 6 tuổi nó được đưa vào cô nhi viện, tuy ko phải lang thang để xin ăn nhưng nó lại phải đối mặt với những tên nhóc to con trong cô nhi viện ức hiếp, uất ức nó chỉ biết giấu kín trong lòng, mỗi đêm nó khóc rất nhiều, ngồi trước chúa nó chỉ cầu xin được sống trong êm ấm một ngày. Thế rồi nó gặp được một cô bạn, nó tự nhủ sẽ mạnh mẽ hơn để bảo vệ cô bạn ấy, nó đã làm được, mạnh mẽ để trao cô bạn ấy ước mơ của nó. Đổi lại điều đó nó được chúa lắng nghe, được nhận nuôi trong một gia đình bình thường, tuy vẫn phải làm việc vất vả nhưng đổi lại nó nhận được tình yêu thương từ những người thân ko cùng họ thậm chí là được đến trường. Cuộc đời tươi sáng đang chờ đón nó thế nhưng nó lại một lần nữa từ bỏ cuộc sống ấm áp mà dấn thân vào một con đường khác ở cái thành phố đông đúc ồn ào chỉ vì... người con gái nó yêu đã ngã vào vòng tay người đàn ông có đủ điều kiện hơn nó...

Đó là cuộc đời của Kwon Yuri...

Hai chai rượu trống rỗng nằm ngả nghiêng trên bàn, Yuri về đến nhà nhìn thấy Soo Young nằm trên nệm còn Jessica thì ko thấy đâu...

...........................................

Phòng họp công ty SM sáng hôm sau...

- Theo tôi nghĩ cách tốt nhất là nên cho cô ta nghỉ việc, nếu cô ta ko xuất hiện thì báo chí chẳng có việc gì để nói nữa!

- Tôi cũng nghĩ thế, cô ấy còn làm việc ở công ty báo giới sẽ còn có chuyện để nói!

- Sau khi cho cô ấy nghỉ việc chúng tôi sẽ đính chính lại việc trên, cô ấy chỉ là bạn của Jessica!

- Ông có ý kiến gì ko Tae Woo?

- Với tư cách là một nhân viên cao cấp của SM, tôi ko có lý do gì để giữ cô ấy lại vì danh tiếng của Jessica, nhưng...với tư cách là một người cấp trên của cô ấy, tôi ko đồng ý cho cô ấy nghỉ việc. Tôi đã làm việc ở đây gần 10 năm rồi, tôi chưa bao giờ thấy nhân viên nào như cô ấy, cô ấy đến làm việc sớm hơn và luôn về trễ hơn tất cả mọi người. Những công việc của cô ấy luôn được hoàn thành một cách hoàn hảo ko hề có một chút sai xót nào. Suốt 1 năm qua cô ấy chưa từng phạm bất cứ lỗi nào luôn tận tâm với công việc. Ko bao giờ phàn nàn hay kêu ca, ko bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào. Một người nhân viên tốt như vậy, tôi ko nghĩ mình có thể tìm một người nào để thay thế. Nếu mọi người từ chối cho cô ấy một cơ hội tôi tin chắc mọi người sẽ đề mất một nhân tài thật sự!

SM là một công ty ko coi trọng bằng cấp, ko coi trọng thân thế, họ coi trọng nhất là năng lực làm việc của nhân viên, những người có mặt trong phòng bắt đầu bàn luận về những gì Tae Woo vừa nói....

Một cô gái mở cửa phòng họp, mọi ánh nhìn đổ dồn về cô ấy. Cô nói gì đó với mọi người...

Ko biết được cô ấy đã nói gì chỉ biết rằng có một người mắt long lên sòng sọc, hai tay nắm chặt nhau... Hình như người đó sắp mất đi người mình yêu thương...

.............................

Chap 9

Yuri 's pov

Sáng nay tôi dậy hơi muộn, Soo Young vẫn đang ngáy ngủ bên cạnh. Cậu ấy vẫn thế ăn và ngủ là hai việc ko bao giờ thiếu được trong đời cậu ấy. Tôi thay quần áo để đến công ty, hôm nay có quyết định chính thức... Tôi thở dài, ko mong mình bị đuổi, nhưng ở lại thì... chắc là ko thể rồi...

Tôi thắc mắc sao hôm qua cô ấy về mà chẳng nói lời nào với tôi nhỉ, bình thường cô ấy luôn chào tạm biệt tôi trước khi về. Đưa tay chạm nhẹ vào môi mình, hôm qua xíu nữa thì tôi đã...haiz...rượu đúng là tai hại mà...

Nhưng...sao lúc đó tim tôi lại đập nhanh đến thế nhỉ, lại còn cảm giác được xoa dịu nữa. Những cảm giác ấy tôi trước đây tôi chỉ cảm nhận được một lần....là với chị ấy...

Không lẽ...chúa ơi, tôi ko dám nghĩ tiếp nữa...chuyện đó ko thể nào xảy ra được!

"Không thể...Yuri, mày ko thể có tình cảm với cô ấy được!"

Tôi lắc lắc đầu xua cái ý nghĩ điên rồ đó ra khỏi đầu mình... Điện thoại tôi reo lên, một số máy lạ...

- Alo!

- Yuri, tôi là Tae Yeon, chúng ta nói chuyện được ko?

Tôi đi lên sân thượng của công ty, Tae Yeon đứng quay mặt ra ngoài. Tôi bước đến gần...

- Tôi đến rồi!

Cậu ấy quay mặt đối diện với tôi.

- Về chuyện những tấm ảnh, tôi xin lỗi nhưng....

....Bốp...

Một tiếng động khô khốc vang lên, má phải của tôi đau điếng, miệng tôi tanh tanh thứ chất lỏng màu đỏ. Ký ức của tôi ngập tràn những đau đớn thể xác vì thế tôi rất ghét cảm giác bị đánh, tôi đã tự hứa với bản thân sẽ ko bao giờ để cho bất cứ ai đánh mình nhưng....chuyện này thì tôi ko thể đánh trả được...

Cậu ấy túm lấy cổ áo tôi

- Đồ tồi!

Tôi có thể ko đánh trả nhưng tất nhiên sẽ ko để cậu ấy đánh thêm nữa. Tôi né tránh khi cậu ấy tung thêm một cú đấm

- Cậu nên dừng tay lại trước khi tôi trả đũa!

- Tôi luôn nghĩ cậu là một người tốt nhưng tôi ko ngờ cậu lại là kẻ tồi tệ đến như vậy!

Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt rực lên sự giận dữ

- Tồi tệ! Tae Yeon, tôi thừa nhận mình có lỗi vì đã ở cùng cô ấy mà ko nói cho cậu biết nhưng  tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường!

Tôi khẳng định chắc nịch câu nói của mình bởi vì nó là sự thật!

- Giờ thì cậu còn giở cái giọng chối bỏ trách nhiệm à! Cậu thừa biết cô ấy là người yêu của tôi, vậy mà hai người còn...! Cậu ko cảm thấy có lỗi với tôi sao?

- Chúng tôi ko hề làm chuyện gì có lỗi với cậu!

- Đồ giả dối!

Cậu ấy lại tung thêm một cú đấm nhưng cũng như lần trước tôi né tránh nó. Cậu ấy điên tiết nắm lấy cổ áo tôi hét lên

- Cậu có biết cô ấy đã nói với mọi người, cậu là người yêu của cô ấy! Cô ấy còn nói hai người sẽ công khai đến với nhau, dù mọi người có nói gì cô ấy cũng sẽ ở bên cậu!

- Cái gì!

Mắt tôi trợn tròn, cậu ta đang nói cái quái gì thế, tôi và cô ấy...

- Cậu điên à, làm gì có chuyện đó xảy ra!

Đến phiên tôi mất bình tĩnh

- Đừng giả vờ như ko biết gì như thế!

Cậu ấy nghiến răng ken két...

- Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy!

Tôi quay lưng bỏ đi, tôi muốn biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, cô ấy ko phải chỉ vì bảo vệ tôi mà nói những chuyện điên rồ như thế chứ!

- Yuri, tôi ko biết cậu có yêu cô ấy ko nhưng....tôi ko muốn mất cô ấy, tôi sẽ ko sống được nếu như mất cô ấy! Xin cậu, đừng cướp cô ấy đi!

Tae Yeon nói sau lưng tôi... giọng cậu ấy gần như van nài...

- Kwon Yuri sẽ ko bao giờ làm điều đó, tôi biết cảm giác mất người mình yêu đau như thế nào!

Tôi ko nhìn lại, tôi nói với cậu ấy hay chính xác là tự nói với bản thân mình. Cho dù cảm giác của tôi với cô ấy có là tình yêu đi chăng nữa tôi cũng sẽ ko bao giờ xác nhận tình cảm đó.

Mở cánh cửa phòng tập của SNSD, mọi người trong phòng có vẻ là đang họp, họ đều đưa mắt nhìn tôi

- Tôi xin lỗi, nhưng Jessica-ssi, tôi có thể nói chuyện với cô ko?

- Mọi người bàn tiếp đi, tớ sẽ quay lại sau!

Cô ấy nói với mọi người trong phòng rồi đứng lên. Tôi nghe thấy trong phòng có một vài tiếng cười khúc khích

- Cô ấy trông được ấy chứ!

- Jessica unnie có mắt nhìn người ghê nhỉ!

Tôi và cô ấy đến một quán cafe gần công ty

- Cậu muốn uống gì!

- Jessica, tôi ko đến đây để uống nước, tôi muốn hỏi cô một chuyện!

Tôi nhanh chóng nói, tôi đã bảo tôi ghét sự mập mờ mà

- Đừng hỏi gì cả! Hãy im lặng như trước giờ cậu vẫn thế đi, ko phải vậy sẽ tốt hơn sao?

Cô ấy nhấp môt ngụm nước

- Nghiêm túc mà nói đây ko phải là chuyện có thể im lặng! Sao cô có thể nói với moi người rằng tôi và cô có quan hệ đó được! Cô ko bít hậu quả của nó nghiêm trọng như thế nào sao? Cậu ấy sẽ nghĩ gì về tôi và cô?

- Ko phải cậu nói là ko quan tâm người khác nghĩ gì về mình sao?

- Vấn đề ko phải là nghĩ hay ko nghĩ, mà nó thật sự liên quan đến tôi!

- Nếu thế cậu hãy im lặng chấp nhận mọi việc như thế đi, tôi muốn cậu làm người yêu của tôi!

- Cô đang nói cái gì thế!

Tôi phát quạu với cô gái này rồi, cô ấy ko biết cô ấy đang nói cái gì hay sao ấy. Người yêu ư...

Tôi...người yêu...ko lẽ cô ấy yêu tôi...

- Cô...đứng nói với tôi là cô có tình cảm với tôi chứ!

Tôi trợn to mắt nhìn

- Trước khi tôi nói cho cậu biết tôi có tình cảm với cậu hay ko! Tôi muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện....

Cô ấy đưa ánh mắt nâu ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ....Câu chuyện về cuộc đời của Jessica Jung...chính xác hơn là Jung Soo Yeon....

Cô bé Soo Yeon rất đáng yêu, từ nhỏ đã rất ngoan rất giỏi, gia đình của bé ko phải giàu có nhưng ngày ngày tràn ngập tiếng cười đùa. Appa của cô bé là một huấn luyện viên môn Boxing, mẹ cô bé là cô giáo dạy nhạc... Gia đình nhỏ ấy tưởng sẽ ko có gì có thể thay đổi được...Cho đến một ngày, người ta đến bắt appa của cô bé vì nói ông xử dụng doping trong thi đấu, với một huấn luyện viên việc bị nghi ngờ sử dụng doping giống như dấu chấm hết trong sự nghiệp của người đó. Từ biến cố đó, ông ấy thường xuyên ngập trong rượu và cờ bạc, nợ nần chồng chất, người ta đến siết nhà, mẹ cô bé vì ko chịu nổi cảnh đó nên đã bỏ đi. Người cha sau đó cũng chết vì bệnh nặng, cô bé Jessica 5 tuổi được giao cho bà ngoại nhưng sau đó ngoại cô bé cũng mất thế là cô bé  buộc phải vào cô nhi viện. Nhưng may mắn, ở đó cô bé gặp được người bạn có cái tên là YUL. Ngày qua ngày cô bé cùng người bạn của mình vui vẻ sống bên nhau, Yul luôn bảo vệ cô bé trước bọn to con trong cô nhi viện, dù bị đánh thế nào, cậu cũng nhất quyết ôm cô bé vào lòng, cậu nói cậu sẽ là người bảo vệ cho cô bé suốt đời. Mỗi đêm, cậu đều ôm cô bé trong vòng tay dỗ cho cô bé khỏi những cơn ác mộng, đối với cô bé Yul là người duy nhất trên đời yêu thương cô bé...Rồi một ngày nọ, một cặp vợ chồng đến nhận nuôi trẻ trong cô nhi viện, đáng lẽ người được chọn là Yul, nhưng Yul đã nhường quyền được nhận nuôi cho cô bé. Ông bà Jung rất yêu thương cô con gái nuôi của mình, họ đưa cô bé sang Mỹ, 10 năm sau họ gửi cô bé vào công ty SM để theo đuổi con đường trở thành ca sĩ vì cô bé có một giọng hát rất đặc biệt, 5 năm sau đó, Jessica Jung cũng như SNSD được biết đến là một trong số những ca sĩ thành công nhất trong nên âm nhạc Hàn Quốc, nổi tiếng, xinh đẹp, tài năng và giàu có, cái gì cô cũng có nhưng...cô luôn day dứt một điều...những thứ cô có được đều là của Yul...

Ly cf cạn dần, câu chuyện dần kết thúc, nhưng lòng người thì ngổn ngang...

Tôi siết chặt nắm tay mình trên bàn... Cổ tôi nghẹn lại... Ra đó là lý do vì sao tôi thấy cô ấy lại quen thuộc đến thế...

Không phải chỉ vì cô ấy có mái tóc màu vàng... Mà vì cô ấy chính là công chúa tóc vàng của tôi ngày xưa...

- Công chúa đã trở về bên cạnh Yul ! Yul sẽ lại bảo vệ công chúa phải ko?

Cô ấy đặt bàn tay lên tay tôi siết nhẹ

Chuyện này...tôi đã mong gặp lại công chúa biết bao nhiêu, dự định sẽ nói với công chúa rất nhiều...nhưng...ko phải trong hoàn cảnh này...

- Jessica...tôi xin lỗi...nhưng...cô ko thể vì chuyện chúng ta ngày xưa mà nhập nhằng với chuyện bây giờ được! Còn nữa, Tae Yeon...tôi ko muốn vì chuyện chúng ta mà làm ảnh hưởng đến cô và cậu ấy.

Tôi đứng lên, nhưng cô ấy kéo tay tôi lại...

- Yul...đã quên Yul từng hứa gì với em sao?

Tôi cắn môi mình...làm sao tôi có thể quên lời hứa đó... Lời hứa sẽ mãi mãi bảo vệ cô công chúa nhỏ suốt đời...

- Yul ko quên...chưa bao giờ quên, nhưng...Yul xin lỗi!

Tôi rút tay mình lại rồi tiến nhanh ra phía cửa. Tim tôi...sao lại đau như thế này...

- Nếu Yul bước chân ra khỏi đây một lần nữa, Yul sẽ ko bao giờ gặp lại công chúa của Yul!

Tôi ngừng lại, siết chặt nắm tay mình ...dằn xé...tôi đương nhiên ko bao giờ muốn mất công chúa nhưng...tôi càng ko thể để cô ấy mất Tae Yeon...

"

Yuri, tôi ko biết cậu có yêu cô ấy ko nhưng....tôi ko muốn mất cô ấy, tôi sẽ ko sống được nếu như mất cô ấy! Xin cậu, đừng cướp cô ấy đi!"

Vì cậu ấy dĩ nhiên xứng đáng với cô ấy hơn tôi...dĩ nhiên...tôi ko có tư cách để ở bên cô ấy...

- Em biết ko? Yul rất muốn gặp lại em, rất muốn thực hiện lời hứa của mình...nhưng nếu đánh đổi điều đó bằng nỗi đau của một người khác, Yul thà ko gặp lại em!

- Yul thật muốn như thế!

Tôi gật đầu

- Yul biết vì sao em luôn cảm thấy mình ko xứng với Tae Yeon ko? Bởi vì trong lòng em luôn cảm thấy mình nợ một người tất cả, đáng lẽ người được hạnh phúc người được sống trong cuộc sống này là Yul chứ ko phải là em. Nếu ko có Yul, em đã ko gặp được cậu ấy, lại càng ko khiến cho cậu ấy yêu em, trả lại cho Yul những thứ thuộc về Yul, em ko nghĩ là mình làm sai!

- Em ko sai là Yul sai, đáng lẽ từ đầu Yul ko nên xuất hiện trong mắt em một lần nữa, Jessica đừng làm tổn thương cậu ấy, cậu ấy yêu em rất nhiều!

- Còn Yul, Yul ko yêu em sao?

- Với Yul, em chỉ là một người bạn, ngày xưa là thế, bây giờ cũng thế và sau này cũng ko thay đổi!

- Yul nói dối...Yul nghĩ em ko biết những gì Yul đang cảm nhận sao? Yul đã yêu em, dù ko phải vì em là công chúa thì Yul cũng đã yêu em rồi!

- Jessica, Kwon Yuri này ko yêu cô, từ trước đến giờ tôi chỉ coi cô là bạn! Còn với công chúa, cô ấy chỉ còn là ký ức của tôi!

Tôi bước thật nhanh ra khỏi quán cafe, đến một ngõ vắng người tôi ngồi bệt xuống...

Tôi ko bao giờ nghĩ được ngày gặp lại công chúa của tôi là một ngày như thế này...

Tôi ko bao giờ nghĩ cô ấy lại là công chúa ngày xưa... Lại càng ko nghĩ ngày gặp lại cũng là ngày tôi làm công chúa tổn thương...

.......................................

- Này, sao tự dưng cậu lại đòi về quê vậy! Ko phải cậu đang làm việc ở đây rất tốt sao?

Soo Young cứ lặp lại câu hỏi với tôi cả ngày hôm nay

- Sao cậu cứ thích hỏi đi hỏi lại những điều tớ nói vậy!

Tôi khó chịu nói vẫn tiếp tục dọn dẹp đồ của mình

- Bởi vì con người của cậu khó hiểu quá, lúc trước thì nói muốn đi ko có lý do bây giờ lại muốn về cũng ko có lý do!

- Cậu ko biết từ xưa đến giờ tớ làm việc chẳng bao giờ dựa vào lý do gì sao?

- Uh, bởi vì cậu là một tên lập dị!

- Lập cái đầu cậu ấy!

Tôi cốc nhẹ vào đầu cậu ấy rồi tiếp tục việc của mình. Tôi đã gửi đơn thôi việc sáng nay. Tôi ko muốn người khác lại tiếp tục nói ra nói vào nữa. Dù sao chỉ cần tôi đi là xong xuôi mọi việc thôi!

Tôi cũng đã giải thích với ban quản trị của công ty về những gì cô ấy nói. Chúng tôi là bạn và cô ấy nói thế cũng chỉ là muốn giúp tôi mà thôi. Có vẻ họ cũng ko tin cho lắm nhưng mặc kệ đi, thời gian sẽ làm mọi việc chìm vào im lặng...

- Yuri, cũng còn sớm hay cậu đưa tớ đi đâu đó chơi đi, dù sao tớ cũng lần đầu lên Seoul mà!

Cũng phải, tôi nên đi dạo một vòng để tạm biệt nơi này chứ!

Tôi và Soo Young đón xe buýt vào khu trung tâm, tiền dành dụm của tôi ko nhiều nhưng cũng ko phải là ít, đi chơi một bữa cho ra trò cũng ko có gì quá đáng...

- Wow, đúng là thủ đô có khác ha, cái gì cũng đẹp!

Tôi cười, lần đầu tôi đi dạo cũng như cậu ấy thôi, cái gì cũng mới cái gì cũng lạ.

- Yuri, đó ko phải là cô gái đến nhà cậu chơi sao?

Soo Young chỉ tay vào đám đông đang tụ tập rất đông trước một store...

Đó là store bán đồ lưu niệm cho đợt quảng bá album mới của SNSD. Tôi nhìn thấy cô ấy, gương mặt vẫn cười nhưng nó hơi xanh xao. Nụ cười ko thể che được đôi mắt nâu trong vắt đượm buồn...

- Chúng ta đi chỗ khác đi!

Tôi nói với Soo Young rồi quay mặt đi về hướng ngược lại. Tôi ko muốn cô ấy thấy sự xuất hiện của tôi, ko muốn làm cho cuộc sống của cô ấy bị xáo trộn, một lần đã là quá đủ rồi!

Soo Young bước theo tôi

- Cô ấy ko phải là bạn cậu sao?

Tôi ko trả lởi vẫn cứ bước đi...

- Yuri à, có phải cậu và cô ấy giận nhau ko?

- Không, ko có gỉ cả?

- Đừng có nói dối Yuri, nếu ko có gì cậu sẽ ko tránh mặt cô ấy! Kwon Yuri ko phải là người có thể để người khác điều khiển cảm xúc của mình!

Soo Young ,cậu ấy ko hổ danh là bạn thân của tôi mà

- Có phải...cậu có tình cảm với cô ấy!

Cậu ta có thể ko chọc xoáy vào phiền muộn của tôi ko nhỉ?

- Nếu cậu ko hỏi thêm gì nữa, tớ đảm bảo cậu sẽ có một bữa ăn thật ngon!

Tôi nói và bước chân vào một nhà hàng, câu đe dọa này sẽ chấm dứt những câu hỏi liên tu bất tận của cậu ấy...

Đúng thế, Soo Young tập trung vào thức ăn của cậu ấy còn tôi thì tập trung vào những suy nghĩ của mình...

Công chúa...mãi mãi cũng là công chúa trong ký ức...

Cô ấy và tôi...mãi mãi cũng chỉ có thể là hai người bạn ngược hướng...

Ít ra khoảng thời gian qua tôi đã được ở bên cạnh tuy ko nhiều nhưng cũng đã cùng cô ấy chia sẻ những điều cô ấy phiền muộn...

- Soo Young, uống rượu nhé?

Tôi mặc kệ cậu ấy từ chồi hay đồng ý vẫn gọi một chai soju. Rượu vào chắc con người sẽ tĩnh hơn...

Tôi muốn trước khi mình rời khỏi đây sẽ ko bị quấy rầy bởi bất cứ nỗi phiền muộn nào nữa...

.............................................

Sáng hôm sau, sau giấc ngủ ko mộng mị trong cơn say, tôi xuống nhà chào tạm biệt cô chủ và trả lại chìa khóa nhà. Tôi và Soo Young đón taxi để ra nhà ga. Soo Young ko nói gì từ lúc rời khỏi nhà, cậu ấy như đang có tâm sự gì đó, bạn thân bao năm tôi có thể dễ dàng nhìn thấy điều đó

- Hôm nay cậu uống nhầm thuốc à!

Tôi hỏi cậu ấy bằng giọng châm chọc, nghĩ rằng cậu ấy sẽ lại càu nhàu với tôi nhưng ko cậu ấy nhìn tôi mắt cậu ấy xoáy thằng vào mắt tôi

- Yuri, cậu có từng hối hận vì đã ko nói cho chị ấy biết cậu yêu chị ấy ko?

Tôi nhíu mày một chút, suy nghĩ...

- Không!

- Nhưng chị ấy thì có Yuri! Chị ấy từng nói với tớ rằng, nếu ngày đó cậu nói với chị ấy, cậu yêu chị ấy thì chị ấy đã ko quyết định đến với anh ta!

- Giờ cậu nói với tớ điều đó làm gì, quá muộn rồi!

- Phải, với chị ấy thì đã quá muộn, nhưng với cô ấy thì ko?

- Tớ ko biết cậu đang nói gì nữa!

Tôi cười khẩy lãng tránh ánh nhìn của cậu ấy

- Cậu hiểu tớ đang nói gì mà, cậu yêu cô ấy!

Cậu ấy kéo tôi quay lại

- Không đời nào, tớ ko yêu cô ấy!

- Cậu có thể nói dối tớ, dối cô ấy nhưng ko dối được tim mình!

- Đủ rồi Soo Young, tớ ko muốn nghe thêm bất cứ thứ gì nữa!

Tôi gạt tay cậu ấy ra xoay mặt về phía kính xe...

Tôi...yêu cô ấy....tất cả những cảm xúc, giác quan của tôi đều đã chứng minh điều đó nhưng tôi biết rõ, tôi sẽ ko bao giờ cho phép mình đem đến nỗi đau cho cậu ấy!

Soo Young thở dài... Kwon Yuri thật sự là kẻ cứng đầu cố chấp nhất thế giới! Cậu nhớ rõ đêm qua trong cơn say, miệng cậu ấy ko ngừng gọi cái tên ấy...

Jessica...

.......................

Tae Yeon 's pov

Hai hôm nay sức khỏe của Jessica ko được tốt, từ sau khi nói chuyện với Yuri, cô ấy luôn ngồi một mình lặng yên, thi thoảng những giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi có hỏi cô ấy cũng chỉ lắc đầu nói mình ổn ko sao. Nhìn cô ấy như thế, tim tôi đau thắt, tôi ko biết phải làm gì để cô ấy có thể bình tâm trở lại.

Yuri đã xin nghỉ việc, nghe nói cậu ấy đã về quê, mặc dù ko tiếp xúc nhiều với cậu ấy nhưng tôi có thể nhìn thấy Yuri ko phải là người xấu, nhưng làm cho người tôi yêu phải buồn như thế, cậu ấy cũng ko phải người tốt...

- Sica, cậu ngủ chưa! Tớ vào được ko?

Tôi gõ cửa phòng cô ấy

- Um, cậu vào đi tớ chưa ngủ!

Tôi mở cửa phòng, cô ấy ngồi trên giường, đôi mắt vẫn hướng ra bầu trời đêm đầy sao

- Tớ có đem sữa cho cậu, lúc nãy cậu ăn rất ít, tớ sợ cậu sẽ đói!

Tôi đặt ly sữa lên bàn để đồ trang điểm

- Nếu cần gì thì cậu gọi tớ nhé! Tớ ra ngoài trước!

Tôi quay ra ngoài vì ko muốn quấy rầy cô ấy, Jessica là người khi cần tĩnh tâm sẽ ko bao giờ muốn ai phá vỡ không gian im lặng của mình...

- Tae Tae, ngồi với tớ một chút được ko?

Tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

- Tớ xin lỗi Tae Tae, chắc cậu thấy tớ tồi tệ lắm phải ko?

Cô ấy nói mắt vẫn ko di chuyển

- Không đâu Jessi, tớ hiểu những gì cậu đang nghĩ! Và tớ sẽ luôn ủng hộ quyết định của cậu!

Tôi nắm nhẹ bàn tay cô ấy như một sự an ủi.

- Cậu biết gì và cậu hiểu gì!

Cô ấy xoay mặt nhìn tôi. Tôi cười nhẹ

- Tất cả về con người và tình cảm của cậu!

Tôi trả lời rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất chắc chắn. Trước đây tôi ko thể hiểu vì sao giữa tôi và cô ấy luôn có một khoảng cách nào đó dù nhìn bên ngoài chúng tôi vẫn rất yêu nhau nhưng ngày hôm đó tôi đã hiểu được tất cả. Tôi đã nghe tất cả cuộc đối thoại của họ...

Khi nhận được ân huệ của một người, con người ta sẽ luôn tìm cách để trả ơn cho người đó, đối với một người luôn nghĩ đến người khác như Jessica, việc cảm thấy có lỗi là ko bao giờ tránh khỏi. Cô ấy ko sai khi tìm cách trả lại những thứ thuộc về Yuri, nhưng cô ấy ko nhận ra rằng, đối với Yuri, sự trả ơn là ko cần thiết...

Flash back

Tôi đến công ty để chuẩn bị cho lịch diễn tiếp theo của mình. Khi đi vào thang máy tôi gặp cậu ấy đang đi xuống, trong tay cậu ấy là chiếc thùng đựng vật dụng cá nhân...

- Cậu...chúng ta nói chuyện được ko?

Tôi đề nghị

- Được thôi nếu cậu ko cho tôi thêm một cú đấm!

Câu nói đùa nhưng đủ để tôi cảm thấy ngượng, nhưng đó cũng đâu phải lỗi của tôi, ai trong hoàn cảnh đó mà ko tức cho được

- Ai bảo cậu ko giải thích!

- Tôi có thời gian sao?

Tôi cắn môi dưới, quả thật tôi còn ko cho cậu ấy lấy một phút để giải thích

- Đùa thôi, dù sao tôi nợ cậu một lời xin lỗi!

Cậu ấy cười nhẹ, cửa thang máy mở chúng tôi đi ra quán cf gần công ty.

Hai ly cf được đem ra, cậu ấy khấy nhẹ ly cafe ánh mắt nhìn xa xăm

- Yuri ah, xin lỗi!

- Vì cú đấm sao?

- Không, vì tất cả! Tôi đã hiểu nhầm cậu và cô ấy!

- Vậy cậu nên nói lời xin lỗi với cô ấy!

- Dĩ nhiên nhưng sau lời xin lỗi với cậu!

- Thật ra, chẳng có ai có lỗi trong chuyện này cả, chỉ là hiểu nhầm thôi!

- Nếu là hiểu nhầm cậu ko cần phải xin nghỉ việc!

Tôi nhìn vào thùng đồ ghế bên cạnh cậu ấy

- Tôi nghỉ việc ko phải chỉ vì chuyện này!

- Tôi biết vì chuyện gì!

- Cậu biết?

Cậu ấy nhìn tôi nghi ngờ

- Xin lỗi, nhưng tôi đã nghe cuộc nói chuyện của hai người!

Cậu ấy nhấp một ngụm cf

- Vậy cậu càng nên ủng hộ quyết định nghỉ việc của tôi!

- Nhưng...Jessica...cậu ko muốn gặp lại công chúa của mình sao?

- Nếu gặp lại mà như thế này ko gặp ko phải tốt hơn sao!

- Cậu nghĩ như vậy thật sao?

Tôi nhìn thấy trong ánh mắt cậu ấy có một chút xao động, giờ tôi mới phát hiện một điều, ánh mắt của cậu ấy và Jessica rất giống nhau...luôn ẩn hiện một phần của quá khứ...

- Nó tốt cho tất cả!

- Kể cả cậu!

- Trước khi đến đây tôi chẳng có gì sau khi rời khỏi tôi mang theo được những kỷ niệm, tôi thấy mình đã lời lắm rồi!

Tôi có thể cảm nhận, cậu ấy ko muốn như thế, ai cũng có người bạn tuổi thơ, được gặp lại nhưng lại không thể thừa nhận càng cảm thấy buồn hơn là ko gặp. Không chỉ vậy, ánh mắt cậu ấy còn cho tôi biết đối với Jessica, cậu ấy ko chỉ có tình cảm dành cho một người bạn...

- Cậu...có yêu Jessica ko?

- Tôi ko thích nói dối nhưng nếu lời nói dối có thể khiến cho mọi người tốt hơn tôi sẽ ko ngần ngại nói nó!

- Cậu ko muốn cạnh tranh công bằng với tôi à!

- Để làm gì khi mà kết quả chỉ có một!

- Sao cậu biết kết quả chỉ có một?

Tôi ko biết cậu ấy quá tự tin hay là tự ti

- Bởi vì kết quả chỉ là một người cảm thấy khó xử! Tôi ko muốn cô ấy phải tiếp tục sống trong mâu thuẫn của bản thân!

Tôi thật sự bất ngờ vì câu trả lời của cậu ấy, cậu ấy đã nghĩ cho Jessica trước cả khi nghĩ đến bản thân mình... Tôi thấy hổ thẹn, bản thân luôn tự nói mình yêu Jessica nhưng tôi còn ko nghĩ đến nỗi khổ của cô ấy... Hèn gì mà Jessica lại luôn day dứt vì người bạn năm xưa, và luôn tìm đến cậu ấy mỗi khi mệt mỏi...

- Chấm dứt mọi thứ từ quá khứ cho đến bây giờ theo cách này, có thể cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu một thời gian nhưng sau này, cô ấy sẽ thấy thoải mái hơn.

- Yuri, cậu...tôi ko biết mình phải nói gì với cậu nữa!

- Vậy cậu đừng nói gì cả, Jessica thích sự im lặng và cả tôi cũng thế! Hãy yêu và chăm sóc cho cô ấy thật tốt vì cô ấy đáng được như thế! Trễ rồi, cậu nên quay lại công ty! Tôi xin phép trước!

Cậu ấy đứng lên rời khỏi nhưng tôi thấy mình nên nói với cậu ấy câu nói ấy, tôi chạy ra cửa

- Yuri, cám ơn cậu!

Cậu ấy cười...một nụ cười buồn... rồi tiếp tục bước. Từ cậu ấy luôn phảng phất sự cô đơn...cô đơn từ ánh mắt cho đến hình ảnh...

Tôi ko bao giờ có thể quên được thân ảnh ấy...Tôi biết suốt đời này mình nợ cậu ấy một ân tình...

End Flash back

- Tae Tae, sao cậu lại im lặng vậy!

Jessica hỏi tôi

- Ko phải cậu thích sự im lặng sao?

Tôi cười nhẹ

- Nhưng ko phải cậu thích sự rõ ràng à!

- Im lặng và rõ ràng là hai phạm trù khác nhau!

Đúng vậy đấy, im lặng và rõ ràng... Đôi khi im lặng để nhìn nhận rõ ràng vấn đề sẽ tốt hơn rất nhiều...

- Cậu ko giận tớ à!

- Jessica, tớ yêu con người cậu vì thế ko có lý do gì để tớ giận khi cậu làm theo con người mình!

Tôi cười nhẹ rồi vòng tay ôm cô ấy vào lòng mình...

Tôi sẽ thực hiện điều cậu ấy muốn như cách để trả cậu ấy món nợ ân tình...

Chap 10

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Em-Anh-Va-Co-Ay-Pham-Quynh-Anh/ZW6WIW0A.html

2 tháng sau...

Yuri 's pov

Tôi bước trên bãi biển, tôi đã về lại nơi đây được hai tháng rồi, nhịp sống hằng ngày sau hơn 1 năm xáo trộn, lại đi vào quỹ đạo của 15 năm, sáng tôi dậy sớm chuẩn bị thức ăn cùng với bác Choi và Soo Young. Sau một ngày làm việc, tôi lại dạo bước trong đêm trên bãi biển...

Ngồi xuống cát ngẩng mặt ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời kia, tôi lại nhớ đến những đêm bên cạnh cô ấy... Rồi bật cười vì những câu hỏi kỳ lạ, chiếc chuông gió tôi lại treo trước cửa sổ trong phòng của mình và Soo Young. Gần biển nên nó vang âm thanh thường xuyên hơn...

Tôi đã gặp được công chúa, đã biết cô ấy sống rất tốt...đâu còn gì để phải hối tiếc nhỉ!

Còn chị ấy, sau lễ cưới chị ấy sang Mỹ định cư cùng chồng mình, thỉnh thoảng chị ấy có gọi điện thoại hay gửi hình về cho chúng tôi.

Tôi vui vì mỗi người đi qua cuộc đời tôi đều có được cuộc sống tốt, có được những người yêu thương bên cạnh...

Có 1 ngôi sao trên bầu trời kia, đang le lói những ánh sáng cuối cùng, ngày ấy chắc cũng ko còn xa nữa...Ngày những ngôi sao ko còn hiện diện trong mắt tôi...

Màn hình điện thoại ánh lên ánh sáng mờ nhạt, hình ảnh những cô gái trong hình nền mặc định ko ngờ có ngày lại có ích với tôi...Hai gương mặt quen thuộc hiện lên...

Nụ cười của cô ấy 15 năm trước hay 15 năm sau cũng đều đẹp như thế...

Vòng tay cậu ấy rất chắc chắn, cậu ấy sẽ mang đến hạnh phúc cho em...

Công chúa, Yul sẽ ko nói Yul yêu em, Yul chỉ nói Yul yêu những ký ức cùng em, yêu và trân trọng nó như những điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời này...

- Yuri!

Tiếng gọi của Soo Young vang cả bãi biển

- Có người tìm cậu!

Tìm tôi ư, ai nhỉ?

- Tớ biết rồi, tớ về ngay!

Tôi đứng lên chạy nhanh về nhà, ai lại tìm tôi và còn vào giờ này nữa...

Tôi bước vào quán ăn, hình ảnh mái tóc vàng đập ngay vào mắt tôi....

"Sao em lại đến đây chứ!"

- Chào cô!

Tôi lên tiếng trước, cô ấy quay mặt nhìn tôi nở một nụ cười

- Chào Yul!

Tôi lại tiếp tục dạo bước trên bãi biển nhưng với một người bên cạnh... Không khí im lặng lại bao trùm, giữa tôi và cô ấy vẫn thế, vẫn luôn là một khoảng lặng...

- Yul ko hỏi sao em lại đến đây à!

Và người phá vỡ nó luôn là cô ấy...

- Để làm gì!

Cô ấy đứng lại, hướng ánh nhìn về phía tôi

- Yul ko thể nói chuyện với em như trước kia sao?

- Thì trước giờ chúng ta vẫn nói chuyện như thế mà!

- Không phải cách của 1 năm trước mà là cách của 15 năm trước kìa!

- Tôi quen rồi nhất thời ko sửa được!

- Không sửa được hay ko muốn sửa!

- Cứ cho là cả hai!

Tôi nghe thấy tiếng thở dài, lòng tôi cũng đang thở dài đây. Tôi ko muốn làm thêm bất cứ điều gì có lỗi với Tae Yeon nữa. Tôi và công chúa là quá khứ, cậu ấy và cô ấy mới là hiện tại...

- Em đã nghĩ ngày chúng ta gặp lại sẽ tốt hơn bây giờ!

- Bây giờ ko phải cũng rất tốt rồi sao?

Tôi trả lời lơ đãng

"Em còn muốn cái gì tốt hơn!"

- Tốt...cho em hay cho Yul!

- Cả hai!

- Không, ko tốt cho em cũng ko tốt cho Yul, nếu tốt cho Yul thì Yul đã ko chạy trốn, còn nếu tốt cho em thì em đã ko đến đây!

- Tôi ko trốn chạy, tôi chỉ cảm thấy mình nên làm vậy!

- Nên để cho em vẫn cảm thấy mình có lỗi sao?

- Đối với Yul thì công chúa ko có lỗi, bởi vì Yul chấp nhận mọi thứ vì công chúa, còn đối với tôi thì ko ai có lỗi cả!

Lại một khoảng lặng xuất hiện giữa chúng tôi... Tôi có phải là đang nói thật những gì mình dang nghĩ hay ko?

- Tae Yeon, cậu ấy vẫn khỏe chứ?

- Tất nhiên! Còn Yul, Yul có khỏe ko?

- Tôi vẫn còn ngồi nói chuyện được với cô, dĩ nhiên là khỏe rồi!

- Khỏe người hay khỏe tim.

Tôi bật cười

- Tôi ko hiểu ý của cô!

- Ngày xưa Yul đã ko giỏi nói dối, 15 năm sau có thể có nhiều thứ Yul đã giỏi hơn nhưng vẫn ko giỏi nói dối!

Cô ấy nói đúng đấy chứ, tôi chưa bao giờ giỏi trong việc nói dối...

"

- Yul đau lắm ko?

Công chúa nắm cánh tay đang chảy máu của tôi

- Không đau, ko đau chút nào!

Tôi cố cười dù rất đau, cô công chúa chạm vào vết thương trên tay, tôi la lên oai oái

- Yul nói dối, Yul rất đau!

Tôi cúi mặt cắn môi, thì tôi muốn nói dối bởi vì ko muốn công chúa lo lắng. Có đau tôi cũng chỉ muốn một mình mình gánh chịu..."

Bây giờ cũng thế...có đau tôi cũng chỉ muốn một mình, tôi ko muốn người đau là ai khác và nhất là cô ấy....

- Cô biết ko, mỗi khi tôi nhớ về công chúa, tôi đều cầu nguyện cho cô ấy được sống vui vẻ hạnh phúc. Bây giờ tôi đã biết được công chúa được sống trong cuộc sống yên ấm tôi ko muốn chỉ vì mình mà làm cho công chúa phải buồn. Tae Yeon rất tốt, cậu ấy và công chúa hoàn toàn xứng đôi, tôi ko muốn ngàn lần cũng ko muốn chen vào giữa họ.

- Nhưng em nợ Yul, nợ Yul tất cả!

- Nếu nói nợ, thì cô còn nợ cậu ấy nhiều hơn....  Cậu ấy đã ở bên cạnh cô rất lâu, khoảng thời gian Yul gặp công chúa và cả khoảng thời gian tôi gặp cô gộp lại cũng ko thể bằng một nửa khoảng thời gian cậu ấy ở bên cô.... Tôi xin cô đừng vì tôi quên đi ân tình mà cô đang có! Cậu ấy là người tôi rất tôn trọng, chuyện gì rồi cũng sẽ qua, chỉ cần cô dành thời gian bôi xóa. Chuyện của Yul và công chúa, chuyện của tôi và cô, tất cả sẽ trôi đi thôi...

- Có thật nếu như vậy Yul sẽ cảm thấy vui hơn!

- Tôi chắc chắn, cô nên về, cậu ấy vẫn luôn cần cô, tin tôi đi!

Tôi quay mặt bước đi về hướng ngược lại... Tôi biết mình sẽ ko quên được công chúa, cũng ko quên được cô ấy nhưng công chúa và cô ấy có thể làm được bởi vì bên cạnh họ còn có một người....

Giọt nước mắt lại rơi một lần nữa sau 15 năm...

Là vì em...

Tôi ko chắc là mình ko khóc thêm nữa...nhưng tôi chắc tôi đang làm một việc đúng đắn...

Ít nhất là với tôi và em....

...................................

Sica 's pov

Sau chuyến tàu dài lên Seoul, tôi bước chân vào dorm ,Tae Yeon nằm dài ngoài sofa chờ tôi, có lẽ là suốt đêm. Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, đôi mắt cậu nhắm lại nhưng vẫn hi hí, Tae Yeon có đôi mắt đẹp, nó ko to nhưng lúc nào cũng sáng rực đến cả khi ngủ nó cũng như chỉ nhắm có phân nửa. Nhìn vào con người nằm co ro trên chiếc ghế sofa , những kí ức của 5 năm trôi về, từ ngày tôi gặp cậu ấy ở phòng trainning, từ ngày chúng tôi đặt những bước chân đầu tiên trên sàn diễn cho đến khi chúng tôi được thành công như bây giờ.

Tôi nhớ nụ cười đầu tiên cậu ấy dành cho tôi, tôi nhớ từng cái nắm tay, từng cái ôm an ủi. Những chỉ trích từ dư luận, những giọt nước mắt trong vất vả, những nụ cười hạnh phúc trong chiến thắng. Dù khó khăn trắc trở hay hân hoan vui cười cậu ấy luôn ở bên cạnh nắm tay tôi vượt qua tất cả...

Tôi nhớ lời tỏ tình của cậu ấy trên bãi biển Phuket với cây đàn ghita 2 năm trước...

Tôi nhớ gương mặt phờ phạc lo lắng của cậu ấy khi chăm sóc tôi bệnh...

Tôi nhớ những nụ hôn trao vội, và cả những nụ hôn sâu lắng đầy cảm xúc...

Cậu ấy đã vì tôi mà làm tất cả vậy nhưng tôi lại luôn phân vân với tình yêu của cậu ấy vì người mà đến cả gặp cũng ko muốn...

Tôi đưa tay sờ nhẹ vào đôi má trắng hồng hào, cậu ấy giật mình mở nhẹ mắt, khi nhận thấy người đối diện là tôi cậu ấy lập tức ngồi phắc dậy...

- Sica!

- Cậu ngủ ở đây cả đêm sao?

Cậu ấy mím môi gật gật đầu. Nếu như nhìn vào gương mặt của cậu ấy bây giờ mọi người sẽ ko ngại để thốt lên "Tae Yeon là một đứa trẻ lớn xác" nhưng với tôi cậu ấy là một người trưởng thành hơn bất cứ ai... Yul ấm áp nhưng là trong kí ức, Tae Yeon ấm áp là của hiện tại...

- Cậu đã đi đâu vậy!

- Tớ đi gặp một người bạn cũ!

- Cậu có đói ko, tớ làm gì cho cậu ăn nhé!

- Không cần đâu, cậu thay quần áo đi rồi về phòng ngủ một giấc đi! Tớ tự lo được rồi!

Tôi đứng lên nhưng vừa đi được vài bước, bàn tay tôi được kéo lại, vòng tay cậu ôm chặt cơ thể tôi...

- Sica, cậu đi gặp Yuri phải ko?

Tôi ko quay mặt nhưng gật nhẹ đầu!

- Cậu ấy đã nói gì!

Lời nói của Yuri lại vẳng bên tay

"

Tôi xin cô đừng vì tôi quên đi ân tình mà cô đang có! Cậu ấy là người tôi rất tôn trọng, chuyện gì rồi cũng sẽ qua, chỉ cần cô dành thời gian bôi xóa. Chuyện của Yul và công chúa, chuyện của tôi và cô, tất cả sẽ trôi đi thôi..."

Tôi biết Yul nói dối, cậu ấy đang rất đau cũng như ngày xưa cậu ấy luôn dấu chúng khỏi tôi... Tôi ko muốn làm cậu ấy đau thêm nữa, tôi ko muốn nhìn thấy cậu ấy phải cô đơn trong sự cô độc của mình... Nhưng...cậu ấy đã chọn nó, một cuộc sống như thế, tôi ko thể làm thêm được bất cứ gì nữa ngoài việc sống thật tốt thật hạnh phúc như cậu ấy mong muốn...

Tôi xoay mặt đối diện rồi đặt tay lên vai cậu ấy...

-  Tớ xin lỗi cậu rất nhiều vì để cậu lo lắng Tae Tae! Đôi lúc tớ ko hiểu bản thân mình muốn gì, tớ thật sự thấy mình may mắn vì có cậu ở bên cạnh. Nhưng....hãy làm cho tớ yêu cậu nhiều hơn được ko?

Cậu ấy mỉm cười...nụ cười tươi như thể ko có gì làm cậu ấy vui hơn lời tôi nói

- Tin tớ đi Sica, chỉ cần tớ còn sống trên đời này, tớ sẽ làm tất cả để cậu yêu tớ!

Cậu ấy ôm chặt tôi vào lòng, tôi chợt nhận ra hơi ấm của cậu ấy cũng đâu thua gì ai...

Ký ức...hiện tại...cái gì quan trọng hơn...bản thân tôi biết rõ mà!

Somebody 's pov

Biết rõ nhưng chưa chắc đã có thể phân biệt được...

Tim đâu phải cứ muốn là nó nghe lời mình đâu

Người ta lưu luyến quá khứ vì có những điều chưa giải quyết một cách dứt khoát …đặc biệt là dứt khoát với những cảm xúc của trái tim mình…

..................................

Tại một bệnh viện

- Tôi muốn cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt trước khi nghe kết quả này!

- Vâng, ông cứ nói!

- Chúng tôi phát hiện, não của cô xuất hiện một khối u, rất tiếc nó là u ác tính, theo tôi cô nên thực hiện phẫu thuật trước khi nó lan ra những tế bào thần kinh khác!

- Nếu tôi ko phẫu thuật thì sao?

- Thời gian là 1 tháng, cô sẽ chỉ có một tháng nếu ko thực hiện nó!

- Phần trăm thành công là bao nhiêu!

- 30%

- Vậy thì...tôi sẽ ko phẫu thuật!

.....................................

Chap 11

- Nhanh lên Yoong, chúng ta sẽ trễ nếu Yoong cứ lề mề như thế!

Seo Hyun giục Yoona trong khi cô bé đang cố nhét miếng bánh vào miệng

- Nhưng Jessica ko về nhà à!

Hyo Yeon hỏi Tae Yeon

- Ừ, cậu ấy sẽ đến thẳng đó, lịch của cậu ấy ở gần đó mà! Sunny, cậu còn 15' không thì cậu sẽ đi bộ đến đó đấy !

Tae Yeon đang mang đôi giày của cậu ấy

Cuộc sống là vạn điều bất ngờ...liệu chúng ta có chấp nhận được những điều bất ngờ đó ko?

..........................

Trước cửa trung tâm thương mại

- Ki Bum oppa, em tự lo được mà, oppa về đón mọi người đi!

Jessica nói trước khi xuống xe

- Không được đâu, em sẽ bị phát hiện nếu đi một mình điều đó ko an toàn tí nào cả!

Ki Bum lo lắng

- Em muốn đi dạo một mình! Oppa yên tâm đi, ko ai phát hiện ra em đâu!

Jessica nháy mắt rồi đội chiếc nón lưỡi trai lên đầu, nó là một dụng cụ hóa trang hữu dụng...

Cô ấy bước nhanh xuống xe hòa vào dòng người bước vào trung tâm , Ki Bum lắc đầu, thiệt là ko quản nổi cô gái này mà...

Jessica vào một cửa hàng...cửa hàng mà cô đã mua cho Yuri bộ quần áo tặng cậu ấy, Yuri có một thân hình rất đẹp, nếu cậu ấy làm người mẫu thì chắc sẽ rất nổi tiếng, cô thở dài, lẽ ra cậu ấy đã có thể có một cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với bây giờ.... Đều là do cô mà giờ đến cả việc sống ở thành phố cậu ấy cũng ko thể...

Vì mãi lo nhìn cô ko chú ý nên đụng vào một người đang đi hướng ngược lại... Ly cafe trên tay người đó đổ cả lên áo Jessica...

"Chết rồi, lát nữa còn phải chụp ảnh!"

- Xin lỗi, tôi vô ý quá!

Người đó nhanh chóng cúi xin lỗi

- Không sao!

Jessica nhanh chóng quay mặt vào toilet, cô ko muốn mình bị phát hiện...

"Sao cô gái đó nhìn quen vậy nhỉ!"

Jessica vào toilet và gọi điện thoại cho Tae Yeon

- Chuyện gì vậy Sica!

- Cậu có thể mang cho tớ một cái áo ko? Lúc nãy ko cẩn thận nên áo tớ bị bẩn rồi!

- Được thôi, cậu đang ở đâu!

- Toilet tầng 3 của trung tâm thương mại!

- Cậu đợi nhé, khi nào đến tớ gọi cho cậu!

- Um, cám ơn!

Jessica cúp máy, ngồi trong toilet chờ, cũng may là mọi người đều tập trung ở nơi SNSD sẽ đến chụp ảnh nên ko có ai phiền vì có một buồng toilet bị khóa.

.....Ò í e ò í e....

Tiếng báo động cháy vang lên khắp trung tâm... Một trận hỏa hoạn từ một cửa hàng ở tầng 3 trong trung tâm...

"Quý khách lưu ý, vì sự cố cháy mọi người nhanh chóng rời khỏi khu vực tầng 3"

Jessica vẫn ngồi bên trong toilet chờ đơi, cô bật nhạc cắm tai nghe vào để giết thời gian....

Vì thế cô ko nghe được những gì loa thông báo bên ngoài và cửa hàng bị cháy nằm cách toilet chỉ có 1 khoảng nhỏ...

Chiếc xe chở các cô gái đã có mặt ở trung tâm

- Có chuyện gì vậy oppa!

Sunny hỏi

- Báo động cháy trong trung tâm, các em cứ ngồi trong xe đi, để oppa ra xem!

Ki Bum rời khỏi xe...5p anh ấy quay lại

- Một cửa hàng ở tầng 3 bị cháy!

- Cái gì, tầng 3! Jessica đang ở tầng 3!

Tae Yeon hốt hoảng nhảy xuống xe lao vào trung tâm nhưng đã bị các nhân viên cứu hỏa chặn lại...

- Cô ko được vào đó, rất nguy hiểm!

- Ko, bạn tôi vẫn còn bên trong làm ơn cho tôi vào đi!

Tae Yeon hét lên, gây náo loạn cả một đám đông nhưng vẫn ko thể vào được. Đám cháy ngày một to hơn, khói bóc lên cao đen ngòm một vùng trời, các nhân viên cứu hỏa đang cố gắng dập lửa và cố gắng tạo lối thoát cho mọi người...

Jessica vẫn ko hề hay biết gì bên ngoài bởi vì cô đã ngủ quên và điện thoại của cô đã hết pin....

Đột nhiên cô cảm thấy không khí rất khó thở, mở mắt ra nhìn cô chỉ thấy một màu xám tro của khói, cô mở cửa toilet và khói xộc thằng vào mặt và mũi,cô ho sặc sụa ko thể thở nổi, che mũi lại cô mò mẫm ra khỏi đó nhưng khói xám che lối cô ko còn nhìn thấy gì và cô ko còn thở nổi nữa...

Bên ngoài mọi người đều lo lắng khi ko nhìn thấy Jessica ra ngoài, Tae Yeon hét lên với nhân viên cứu hỏa

- Nếu cô ấy có chuyện gì, tôi sẽ kiện các người!

- Bình tĩnh đi Tae Yeon, Jessica chắc đã ra ngoài rồi cậu gọi cho cậu ấy thử xem!

Sunny kéo Tae Yeon lại., Tae Yeon ấn nút gọi nhưng ko có tín hiệu trả lời, nỗi lo càng tăng lên khi người cuối cùng chạy ra khỏi trung tâm ko phải là Jessica...

- Còn ai trong đó ko?

Một người nhân viên cứu hỏa hỏi anh nhân viên bảo vệ của trung tâm.

- Tôi là người cuối cùng rồi!

- Lúc nãy tôi có thấy một cô gái trong toilet, ah...hình như là Jessica của SNSD! Không biết cô ấy đã ra chưa!

Người đàn ông đụng phải Jessica lúc nãy nói

- Anh nói gì Jessica, cô ấy còn ở trong ấy!

Tae Yeon gấp gáp hỏi

- Lúc nãy thì vậy nhưng giờ tôi ko biết!

- Chết tiệt! Các người làm gì thế hả còn một người ở trong đó, làm ơn cho tôi vào đi!

Tae Yeon nắm áo người nhân viên cứu hỏa,

- Bình tĩnh đi Tae Yeon, em có vào đó cũng ko làm được gì cả, đừng làm ồn nữa để họ làm việc đi!

Ki Bum oppa kéo Tae Yeon lại.

- Bình tĩnh! anh đi mà bình tĩnh người trong đó là người quan trọng nhất của em chứ có phải của anh đâu!

Tae Yeon hất tay Ki Bum ra, cậu ấy như phát điên lên. Ở phía bên kia đám đông, có một người vừa lách khỏi những nhân viên cứu hỏa chạy nhanh vào bên trong trung tâm....

Jessica đã ko còn nhìn thấy được gì ngoài khói, tiếng còi hụ vang, cô muốn hét lên nhưng phổi cô như ko còn hoạt động được nữa... Cô dần ngất đi nhưng trong vô thức cô nghe thấy tiếng ai đó đang gọi cô...

- Soo Yeon, em ở đâu!

"Soo Yeon, người duy nhất biết tên thật của cô ngoài ba mẹ nuôi thì chỉ có một người..."

"- Cậu tên gì!

- Công chúa!

- Tên cậu lạ vậy!

- Um, tớ tên là Soo Yeon nhưng tớ thích được gọi là công chúa!"

- Ờ., su..y..e..n... tên cậu khó đọc thiệt, vậy thôi tớ sẽ gọi cậu là công chúa!"

"Yul...là Yul.... là cậu ấy"

Nhưng cô ko thể nói gì, cứ ho sặc sụa

- Em...khụ khụ... ở đây...khụ khụ...Yul ah...khụ khụ...

Yuri nghe thấy tiếng ho, cậu chạy theo hướng toilet, bật mở cánh cửa cậu nhìn thấy

Jessica ngồi bệt xuống, mặt cô ấy tái lại đầy mồ hôi...Yuri đỡ Jessica ngối lên, cậu lo lắng liên tục lắc mạnh vai Jessica, miệng ko ngừng gọi cô ấy

- Công chúa, em ko sao chứ! Công chúa...trả lời Yul đi...!

Jessica cố nhướng đôi mắt, nhìn thấy Yuri, miệng cô cố gặng một nụ cười

- Yul...em biết Yul sẽ đến mà!

- Yul đến rồi, Yul lúc nào cũng ở bên cạnh công chúa!

Nụ cười chưa tròn, Jessica đã ngất đi...

- Công chúa, mở mắt ra đi, Yul xin em, đừng ngủ mà!

Yuri khóc, nước mắt tèm nhem hòa cùng khói xám mù mịt...

"Yul phải cứu em, em ko được có chuyện gì đâu!"

Yuri cởi áo khoát của mình xả nước cho ướt rồi quấn quanh người Jessica, cậu bế xốc cô ấy lên tay, cậu chạy ra hướng thang bộ thoát hiểm ,đến cửa tầng dưới cùng một thanh sắt từ khung cửa bị cháy xém đang từ từ rớt xuống, vừa lúc Yuri chạy đến nó rơi ngay trên đỉnh đầu họ, Yuri né tránh rồi cậu dùng tay che lại cho Jessica , nó rớt xuống ngay tay cậu ấy, cánh tay Yuri bị lửa cháy xém, thanh sắt nặng và nhọn hoắc đâm thẳng vào tay cậu,một phần của nó trúng vào đầu cậu, cả một bết bỏng to kèm theo, máu cứ chảy ko ngừng từ tay và đầu, đều quan trọng là xương tay của cậu nó hình như gãy mất rồi.

Yuri ngã qụy xuống, cậu nằm trên người và ôm chặt Jessica cố che chắn cho cô ấy khỏi lửa đang táp mạnh vào họ, cậu cắn chặt răng...mắt cậu mờ đi vì khói vì mồ hôi và vì máu...cậu muốn nhắm mắt lại, đau quá, mắt và tay đều rất đau, cả đầu cậu nữa, rất đau...

Nhưng...

Nếu Jessica có chuyện...nỗi đau sẽ còn nhiều hơn gấp ngàn lần thế này...

Không chỉ có cậu mà cả cậu ấy nữa...

"- Buông cô ấy ra, ko thì tụi bây sẽ chết với tao!

Yuri 8 tuổi nắm chặt cây gậy bóng chày trong tay. Ánh mắt hằn lên nỗi tức giận đục ngầu đáng sợ... Bọn nhóc nhìn thấy hơi sợ nên bỏ chạy, Yuri quăng cây gậy chạy tới chỗ công chúa nhỏ

- Cậu ko có gì chứ!

Công chúa lắc lắc đầu với đôi môi đang mếu... Yuri cười quẹt giọt nước mắt ấy...

- Ko sao thì đừng khóc nữa!

Nhưng bọn nhóc đã quay lại, đông hơn và cùng với tên to con nhất

- Mày dám đòi đánh tụi tao hả, đánh nó cho nó biết mùi đi!

Cả đám nhào vô hai cô bé đánh đấm túi bụi...

Vòng tay nhỏ bé ôm chặt cô gái nhỏ hơn, cơ thể nhỏ bé chắn hết tất cả...

- Mấy đứa làm cái gì thế hả, bọn nhóc hư hỏng tránh ra ko thì tối nay ko đứa nào được ăn cơm hết!

Tiếng vị sơ vang lên, bọn nhóc chạy hết đi, còn lại hai cô bé, một vẫn ôm chặt một...

- Yul có sao ko? Sao lại che hết cho tớ chứ, cậu ngốc thật mà!

Công chúa nhỏ vừa khóc vừa rờ khắp cơ thể ê ẩm của Yul

- Không sao, công chúa đừng khóc, Yul sẽ luôn bảo vệ công chúa, mãi mãi cũng sẽ che chắn cho công chúa!

Nụ cười méo mó nhưng vẫn chắc nịch khẳng định như một chân lý ko bao giờ có thể thay đổi!"

Nếu có đau xin để một người phải chịu... 15 năm trước là thế, bây giờ cũng là thế....

Cậu phải thực hiện lời hứa của mình....

Mãi mãi sẽ bảo vệ công chúa.....

Một chiếc thùng gỗ mô phòng thùng đựng rượu của một quán cf trang trí kiểu quán rượu thế kỷ 18, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu... Khoảng cách ra cửa thoát hiểm bên ngoài chỉ còn một khoảng nhỏ...

Yuri co chặt nắm tay... cậu dồn hết sức lực cuối cùng của mình ngồi lên... Kéo chiếc thùng nằm xuống sau khi đặt Jessica vào trong... cậu nhìn cô ấy một lần...

- Công chúa, có thể hơi đau nhưng đây là cách cuối cùng để có thể cứu em! Công chúa...Yul yêu em!

Giọt nước mắt mặn đắng rơi ngay khóe mắt Jessica, đôi mắt nhấp nháy mở ra... lờ mờ nhưng đủ để nhận ra người đối diện... Trước khi có thể nói gì đó, Jessica chỉ có thể cảm nhận đầu mình quay mòng mòng ,Yuri cố hết sức đạp vào chiếc thùng...chiếc thùng lăn lông lốc chạm vào cửa thoát hiểm...

....Rầm....

Tiếng vang lớn đánh động những nhân viên cứu hỏa, họ cố phá cánh cửa thoát hiểm, lôi chiếc thùng gỗ ra...

- Trong đây có người mau đưa cô ấy ra ngoài!

Một người nói rồi đỡ Jessica lên tay, cô ấy thều thào trước khi ngất hẳn đi

- Trong ấy...còn một người...làm..ơn...hãy cứu...cứu cậu ấy!

Người cứu hỏa nhìn thấy một cơ thể nằm dài bên trong ngọn lửa...vẫn cố ngẩng mặt nhìn lên...

Trong khói mờ mịt ....phảng phất....một nụ cười....

"Yul đã thực hiện lời hứa rồi...Jessica Jung Soo Yeon...tôi yêu cô!"

..................................

Tin tức về vụ hỏa hoạn gây chấn động các mặt báo ngày hôm sau.

"Jessica SNSD suýt chết trong vụ hỏa hoạn"

"Người cứu Jessica SNSD là một cô gái lạ mặt"

Cậu ấy lạ mặt với mọi người nhưng rất quen mặt với tất cả nhân viên của công ty SM...

Người nhân viên trầm lặng ít nói....

Cậu ấy vẫn ít nói với tất cả mọi người...và giờ đây cậu ấy ko thể nói thêm bất cứ gì với người khác nữa...

................................

Ánh nắng chiếu vào căn phòng bệnh của cô gái có vẻ đẹp thứ 5 thế giới... Đôi mắt nâu hé mở chớp chớp làm quen với thứ ánh sáng ấy...

"Yul...cậu ấy đâu rồi!"

- Sica, cậu tỉnh rồi!

Gương mặt lo lắng đến phờ phạt nhìn người vừa mở mắt

- Tae Tae, tớ ko sao?

Cố nở một nụ cười, buồng phổi cô hơi nhói lên

- Unnie tỉnh rồi thì hay quá, mọi người đều rất lo cho chị!

Maknae chùi nhẹ mắt mình

- Chúa phù hộ, cậu ổn rồi!

Đôi mắt cười mọng đỏ cong lên

- Cậu làm bọn tớ hết cả hồn!

Một cái ayego đáng yêu dành cho người vừa tỉnh

- Unnie....!

Tiếng gọi này sao tự dưng ko còn "muốn đấm" nữa

- Tốt rồi, mọi chuyện đều tốt!

Hyo nói như muốn nhảy cẫng lên

Nhưng...cô muốn nghe một giọng nói khác...

- Tae Tae, Yuri đâu, cậu ấy có sao ko?

5 cặp mắt đồng loạt cụp xuống... Jessica nắm lấy tay Tae Yeon

- Cậu...Yuri, tớ muốn gặp Yuri!

Jessica cố nhỏm người ngồi lên, buồng phổi cô lại nhói

- Đừng Sica, cậu ko được cử động, phổi cậu ko chịu được đâu!

Tae Yeon nhanh chóng đỡ lấy thân người Jessica

- Tớ muốn gặp cậu ấy, tớ xin cậu đấy!

Jessica đã khóc, buồng phổi cô đau nhưng tim còn đau hơn, điều duy nhất cô muốn bây giờ là gặp được cậu ấy...

- Cậu ngồi yên đi, tớ sẽ đưa cậu đi gặp cậu ấy!

Tae Yeon nói sau đó đi ra ngoài, 5p sau cậu quay lại với chiếc xe lăn, mọi người đỡ Jessica ngồi lên đó, họ đưa cô ấy đến một phòng bệnh khác...

Phòng chăm sóc đặc biệt...

Nhìn người nẳm bên trong căn phòng ấy, có ai mà cầm được nước mắt chứ...Cả cơ thể đều quấn băng trắng, xung quanh là ống truyền dịch, trên mặt là ống thở oxy, còn lại đôi mắt đen láy nhưng đang nhắm chặt...

Soo Young ngồi bên cạnh Yuri nhìn thấy Jessica và mọi người nên tránh qua một bên để Tae Yeon đẩy Jessica đến bên giường của Yuri, cô ko thể nói một lời nào khi nhìn thấy người đó, bởi vì nước mắt đã nghẹn đầy cổ họng, cay và đắng...

Môi cô run run...mấp máy...

- Y..u..l.. ah!

Cố nắm lấy bàn tay ấy.....hơi ấm đã tan dần,nó... sao lại lạnh như vậy?

Dòng cảm xúc truyền đến từ hơi ấm đôi bàn tay...

"Yul, mở mắt ra nhìn em đi, em xin Yul mà! Đừng nhắm mắt như thế! Yul có biết em đau lắm ko?Mở mắt nhìn em đi, hãy xoa dịu nỗi đau của em đi!"

( Au's  note

Xin lỗi nhưng khi viết đến đây Au ko thể diễn đạt được nữa

Ko có lời nào từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc bây giờ...chỉ khi nhìn thấy người mình yêu thương nằm đó, bạn mới có thể cảm nhận được nỗi đau mà cô gái này đang chịu đựng...

Mọi người tự hình dung nhé! Au ko muốn chạm vào nỗi đau của mình một lần nữa!

Đau ư...còn hơn như thế rất nhiều....!!! )

Yuri dường như cảm nhận được những gì Jessica muốn nói, đôi mắt dần dần hé mở...

Cậu đưa tay muốn gỡ ống oxy ra, Soo Young biết ý nên mở ra cho cậu ấy...Yuri cố gặng một nụ cười nhìn Jessica và tất cả...

- Yul!

- Cô đừng khóc tôi ko sao đâu!

Cậu ấy thều thào

- Đừng gọi em bằng danh từ xa lạ đó, em muốn nghe Yul gọi em là công chúa!

- Um thì công chúa, đừng khóc!

- Lẽ ra Yul ko được làm vậy, em nợ Yul quá nhiều, bây giờ vì em mà Yul lại thế này nữa!

- Nếu em muốn Yul gọi em là công chúa thì đừng nói câu nói ấy nữa! là tự Yul chấp nhận tất cả, Yul ko hối hận bất cứ gì cả!

Họ khóc...nhưng nước mắt chẳng thể làm cho lòng họ thấy yên bình...

- Tae Yeon!

Yuri đưa tay mình lên, Tae Yeon nhanh chóng nắm lấy nó

- Công chúa, nhờ cả vào cậu! Cậu ko được để cho cô ấy khóc nữa, tôi muốn đây là lần cuối cùng cô ấy khóc, cậu còn nhớ lời hứa của cậu với tôi phải ko?

- Tôi nhớ, tôi sẽ ko để cô ấy khóc nữa!

Tae Yeon gật đầu,

- Nhưng cậu ko được có chuyện gì đâu, nếu ko cô ấy sẽ cứ khóc mãi đó!

- Tôi...ko làm được gì nữa đâu!

Yuri nói, giọng cậu hơi đứt quãng

Cậu lại đưa tay về Soo Young, Soo Young cũng nắm lấy nó

- Shikshin, quần thể thao của cậu ở nhà, tớ trả nó lại cho cậu đấy, sau này chắc chẳng ai mượn cậu nữa rồi!

- Tớ sẽ cho cậu, chỉ cần cậu hồi phục tớ sẽ tặng tất cả quần của tớ cho cậu!

- Bạn tốt, tớ...khụ...khụ... cám ơn cậu!

Cơn đau nhanh chóng ập đến cơ thể cậu, đầu cậu đau nhói, mắt cậu bắt đầu mờ đi rồi...

- Công chúa, Yul...ko..muốn..vì mình...mà em phải dằn vật bản thân...Hứa với Yul...ko được rời bỏ Tae Yeon, ko được để Yul thấy có lỗi với cậu ấy! Em...có hứa được ko?

Jessica nhìn về phía Tae Yeon rồi nhìn sang Yuri...

Cô ko muốn từ chối lời hứa với cậu ấy...nhưng càng ko muốn hứa một điều mà bản thân cô ko chắc thực hiện được...

"Vì sao em không buông tay Yul

Cho Yul ra đi, chúng ta đâu nào có gì!"

- Em hứa!

Yuri cười...nụ cười của sự mãn nguyện...

Mắt cậu dần nhắm lại.....ra đi thế này đã đủ thanh thản cho cậu rồi....

- Không! Yuri, cậu ko được bỏ tớ!

Soo Young hét lên, gục mặt trên tay người bạn thân...

Jessica nghẹn ngào, cô ko hét lên vì cô ko còn đủ sức nữa... Môi cô chỉ còn mấp máy gọi tên người ấy... Một lần cuối...

- Yul!

Mọi người khóc...

Vì một người bạn...

Vì một người tốt...

Còn Jessica khóc...vì một người bạn...vì một người quá tốt với cô...vì một người cả đời này cũng ko còn cơ hội trả ơn... Và hơn thế...cô khóc vì người cô yêu...

..................................................

Chap 12

Sica 's pov

Tang lễ của Yuri được tiến hành long trọng tại nhà thờ nơi cậu ấy lớn lên... Mọi người quen biết đều có mặt tại nhà thờ. Họ đặt những nhánh hoa hồng trắng trên quan tài, Yuri nằm đó trong bộ quần áo tôi đã tặng cho cậu...

Tôi đã ko khóc, tôi ko hề khóc một giọt nước mắt nào trong khi tất cả đều rơi lệ khi vị cha xứ đọc bài điều văn... Không phải là tôi ko muốn chỉ là...nước mắt cứ đặc quánh lại ngay khi nó chực rơi ra...

Cậu ấy đã nói tôi ko được khóc thêm nữa. Vì nước mắt của tôi có thể khiến cho cậu ấy lưu luyến khi lên thiên đường...

Tôi ngồi trên chiếc xích đu trong cô nhi viện, hình ảnh hai đứa trẻ chạy quanh nô đùa hiện lên trong đầu tôi...

Tôi nhớ những ngày ấy...

Khi mà tôi là công chúa của cậu, còn cậu là công chúa của tôi...

Tôi nhớ những khi ngồi cùng cậu trong căn phòng 16 mét vuông...

Khi mà chúng tôi chuyển dần quan hệ từ những người mới quen thành bạn...những câu hỏi bâng quơ nhưng luôn có được những câu trả lời xứng đáng...

Yuri là một người rất thông minh, câu hỏi nào của tôi cậu cũng có câu trả lời.

Và tôi biết rằng tôi nhớ cậu ấy...

Trước đây cũng như đối với Tae Yeon, tôi ko biết là mình có yêu cậu ấy hay ko? Bởi vì ở bên cậu ấy, tôi thấy mình bình yên đến lạ kỳ... Đến khi biết được cậu ấy là người bạn năm xưa tôi vì muốn trả ơn nên cố giữ cậu lại bên mình. Nhưng bây giờ, tôi đã xác định được, tôi yêu cậu ấy, ko phải chỉ vì cậu ấy là Yul của tôi...

Nhưng...để làm gì chứ, cậu ấy đã ko còn nữa...

Soo Young nói với tôi, Yuri có một khối u não bác sĩ nói cậu ấy chỉ sống được 1 tháng nếu cậu ko làm phẫu thuật... Yuri đã chọn việc ko phẫu thuật vì chi phí của nó quá cao và vì tỷ lệ thành công cũng chẳng được bao nhiêu. Cậu ấy nói rằng cậu ấy đã sống một cuộc sống ko mấy gì tốt đẹp cho đến bây giờ thế nên việc kết thúc nó cũng ko là gì quá lớn lao với Yuri. Cậu ấy vì ko muốn tôi lo lắng nên đã giấu nhẹm chuyện này lúc tôi đến gặp cậu ấy... Hôm tôi gặp tai nạn là lần xạ trị thứ 3 của cậu ấy, Yuri cảm thấy mình sắp ko ổn nên muốn gặp tôi một lần cuối cùng. Dù chỉ là nhìn từ xa cậu ấy cũng muốn khắc ghi hình ảnh tôi trong tâm trí của mình, không ngờ tôi lại xảy ra chuyện và Yuri...đã làm điều cuối cùng vì tôi...

Yuri đã vì tôi từ khi còn là một đứa trẻ...cho đến những giây phút cuối đời...Kwon Yuri.. cũng vẫn vì tôi....

2 năm sau....

Nếu có người hỏi liệu bạn có thể yêu cùng lúc hai người hay ko? Câu trả lời sẽ là có...

Tôi yêu cậu ấy và tôi cũng yêu Tae Yeon...

Khi cậu ấy rời khỏi tôi, tôi mới biết cậu ấy quan trọng đến thế nào. Vì thế tôi ko muốn mình đánh mất thêm một người quan trọng nữa...

Tôi ko muốn mình đánh mất Tae Yeon! Và Tae Yeon cũng thế, cậu ấy ko thể đánh mất tôi...

Tae Yeon đã luôn ở bên cạnh tôi trong suốt khoảng thời gian sau đó, chúng tôi vẫn cùng nhau thành công trên con đường của mình. 1 năm sau ngày mất của Yuri, chúng tôi đến Las Vegas làm lễ thành hôn, mọi người đều chúc mừng cho chúng tôi và tôi biết...ở trên cao kia, Yuri cũng đang chúc mừng tôi!

Tôi ngồi ngoài ban công, đầu tháng 12 trời đông lạnh như cắt nhưng sao hôm nay bầu trời lại trong vắt, tôi lại nhìn lên trời, những ngôi sao vẫn sáng lấp lánh giữa trời đêm... Có ngôi sao nào đó sáng nhấp nháy trên nền trời đen thẳm, nó như nhìn tôi mỉm cười...

"Có phải là Yul ko!"

- Sica!

Tae Yeon khoác chiếc áo ấm rồi vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau

- Tae Tae!

Tôi cười nhẹ với cậu

- Em...lại đang nhớ Yuri à!

Tôi ko trả lời đưa mắt mình hướng lên bầu trời đêm. Đúng vậy, tôi nhớ cậu ấy, nhớ rất nhiều nữa là khác, tôi muốn nói cho cậu ấy biết, tôi đang có một gia đình rất hạnh phúc,tôi sắp làm mẹ rồi, tôi muốn hỏi xem cậu ấy có vui hay ko, có mỉm cười nhiều hơn nơi ấy hay ko?

- Em có thấy những ngôi sao trên ấy ko?

Tae Yeon đưa tay chỉ lên bầu trời rồi vẽ nên một ký hiệu

- Um, sao thế Tae!

- Yuri đang nhìn chúng ta từ trên ấy đó!

- Sao Tae biết!

Tôi xoay mặt nhìn cậu ấy nghi ngờ

- Chòm sao đó là sao Nhân Mã, người ta nói khi mất người thuộc cung nào sẽ về ở chòm sao ấy, Yuri thuộc cung Nhân Mã mà! Cậu ấy ở rất gần chúng ta, cậu ấy có thể biết chúng ta đang làm gì đó,vậy nên nếu em buồn Yuri sẽ trách Tae!

Tôi cười, tôi biết cậu ấy đang cố an ủi tôi... Lúc nào cũng thế, mỗi khi tôi buồn phiền hay suy nghĩ nhiều, seobang của tôi luôn ở bên cạnh cố gắng làm cho tôi vui...

- Tae ko ghen khi em nhớ Yuri sao?

Tôi ngã người ra phía sau dựa vào vai cậu ấy

- Tae ngưỡng mộ Yuri, Tae nợ cậu ấy cuộc sống của em, nợ cậu ấy hạnh phúc của mình, nợ rất nhiều! Tae có thể ghen với tất cả mọi người nhưng trên đời này Tae sẽ ko bao giờ có thể ghen được với cậu ấy!

Tôi nghe đâu đó trong giọng nói cậu ấy phảng phất sự nuối tiếc, cả tôi và Tae Yeon đều nợ Yuri quá nhiều thứ nhưng lại ko có cơ hội để trả cho cậu ấy, vì thế chúng tôi phải sống thật hạnh phúc coi như là báo đáp lại một phần nhỏ ân tình của cậu!

- Khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi!

Tae Yeon đỡ tôi đứng lên

- Nhưng em chưa buồn ngủ mà!

- Em ko buồn ngủ nhưng con chúng ta cần ngủ!

Cậu ấy đưa tay sờ nhẹ lên bụng tôi, nhưng tôi có cảm giác đau nhói ở bụng...

- Em sao vậy!

Tae Yeon hỏi khi thấy tôi hơi nhăn mặt

- Chắc nhóc con này muốn ra ngoài rồi, em đau bụng quá!

- Ơ...hôm nay là ngày mấy rồi! 5/12....ko phải còn 4 ngày nữa mới đến ngày sinh sao!

Tae Yeon đứng lẩm bẩm một mình, điều đó khiến tôi phát cáu

- Kim Tae Yeon, còn đứng đó lẩm nhẩm cái gì vậy hả, đau quá aaa....!

- Đợi Tae chút, Tae đi gọi mấy nhóc đưa em đến bệnh viện!

Cậu ấy chạy nhanh ra ngoài cửa phòng vấp cả vào chân ghế té nhào, vừa chạy cậu lại vừa hét lên

- Fany, Hyo, Sunny, Yoong, Seo..... Sica sắp sinh rồi, mọi người nghe ko?

....................

Ở đâu đó trên chòm sao Nhân Mã...Kwon Yuri mỉm cười... Người đàn ông mặc áo trắng nhìn cậu...

- Thời gian đến rồi, con hãy trở về nơi đó! Nơi có tình yêu của con, cuộc sống của con...về để họ trả nợ cho con đi!

.....................

Tae Yeon xoa hai tay lại đi tới đi lạui trước phòng sinh.

- Unnie đừng có đi qua đi lại nữa, em nhức đầu quá!

Yoona càu nhàu

- Cậu ngồi yên đi, có đi qua đi lại Jessica cũng có ra nhanh được đâu!

Fany khoanh tay trước ngực nhìn cậu

Lo lắng là điều tất nhiên, lần đầu làm appa người ta mà.

Tiếng trẻ con khóc vang lên, Tae Yeon thở phào nhẹ nhõm, vị bác sĩ bước ra

- Chúc mừng cô Tae Yeon, là một bé gái rất kháu khỉnh!

Vị bác sĩ đưa con bé cho Tae Yeon, cậu ta lóng ngóng ôm lấy đứa trẻ...

Con bé nín bặt khi được appa ôm vào lòng, thậm chí Tae Yeon còn nhìn thấy nó cười nhếch mép với cậu nữa...

Nhưng thật lạ...con bé có nước da hơi ngăm trong khi cậu và Jessica đều da trắng, đôi mắt nó to đen láy, chiếc mũi cao kiêu hãnh, một đường chẻ rõ ràng ngay giữa cằm của nó.

Mọi người đều ngạc nhiên....

Con bé...giống Yuri như tạc...

................................

- Kim Yul ! Appa đã nói với con bao nhiêu lần rồi hả, ko được chọc phá mấy cô nữa có nghe ko?

Tae Yeon hét lên trước mặt Yul_con gái vàng ngọc của cậu và Jessica. Vì cậu vừa nghe mấy cô gái bên F(x) mắng vốn là Yul đã kéo cái áo ống của Victoria trễ xuống làm cô ấy xấu hổ ko biết dấu mặt vào đâu..

- Con đâu có chọc, tại mấy cô đó cứ nhéo mũi con, mũi Yul đẹp vậy bị nhéo hoài sẽ thành xấu sao?

Nhóc Yul 3 tuổi trề môi

- Hai cha con nhà này, ko cãi nhau là ko được hay sao đó!

Tiffany lắc đầu nhìn hai cha con nhà họ Kim người thì trừng mắt, người thì chun mũi.

- Haha...đúng là con của Byun Tae có khác, biết cách trả thù ghê luôn!

Sunny ôm bụng cười nắc nẻ khi nghe Hyo kể chuyện của nhóc Yul

-  Haiz, thiệt là con nhà tông ko giống lông cũng giống cánh mà!

Yoona chậc lưỡi

- Thôi đi, các cậu còn cười được nữa, tớ đã bảo là đừng mang theo con bé mà!

Tae Yeon bực mình lắm nhưng đành phải im lặng, đúng là con bé Yul này quá xinh để người ta có thể ko chọc nó, mà tính nó thì rất hiếu động, ai mà chọc thì thế nào cũng tìm cách trả thù, cậu mà còn la nó nữa, tối nay nó lại mò qua phòng đòi ngủ với umma của nó thì cậu có mà nằm trèo queo một mình. Ai ko biết Jessica cưng con bé thế nào.

- Sao mặt con buồn xo vậy Yul!

(Đấy, vừa nhắc là thấy liền rồi!)

Jessica xong bài hát của mình vào phòng chờ đã thấy Yul ngồi một mình mặt thì ụ xuống

- Appa mắng con!

Con bé chu mỏ méc tội appa.

- Nói umma nghe, sao appa mắng con!

Jessica ngồi xuống bên cạnh đỡ con bé vào lòng mình

- Tại cô Vic cứ nhéo mũi con, con chỉ lỡ tay kéo áo cô ấy thôi!

(Phải rồi chỉ có kéo áo của nó là lòi nguyên cái bra của người ta đó chị à!)

- Lần sau con đừng có làm vậy nữa, tại Yul của umma vừa xinh vừa đáng yêu nên mấy cô thích con mới nhéo mũi con, chứ nếu ko thích mấy cô đâu có nói chuyện với con!

Jessica xoa đầu bé Yul, được khen nó khoái trí cười toe toét

- Yul biết Yul đẹp mà! Nhưng...umma, Yul đói!

- Đợi mọi người xong tiết mục cuối, umma đưa Yul đi ăn cùng mọi người luôn chịu ko?

Đi ăn với mọi người chắc chắn là ăn ngon rồi, Yul nó híp mắt gật đầu khí thế

- Bây giờ ngồi đây chơi game, đừng có chạy nhảy lung tung, lát nữa umma sẽ vào với con ngay nhé!

Jessica đưa cho Yul cái Ipad, con bé lập tức cắm đầu vô đó, gì chứ mấy cái này Yul khoái nhất.

 Tae Yeon nãy giờ đứng tựa cửa nhìn hai mẹ con, khi nghe Yul nó méc tội cậu giật thót người, ai chứ Jessica Jung coi con gái còn trọng hơn seobang, cũng may là nó ko có nói gì quá đáng nếu ko chắc cậu có nước mà ra sopha nằm...

 - Sica, em đừng chiều Yul nhiều quá nếu ko sau này nó sẽ hư hỏng ko chịu nghe lời ai, lúc đó thì ko ai mà dạy nổi nó!

Tae Yeon vừa nắm tay Sica bước ra ngoài phòng chờ vừa nói

- Yul nó có hư đâu, chỉ là hơi nghịch ngợm một tí, con bé còn nhỏ mà, từ từ rồi mình dạy cho nó biết! 

Sica cười cầu hòa, hai cha con nhà này suốt ngày cứ cãi nhau ỏm tỏi nhưng mà được cái Tae Yeon thương con thì khỏi bàn, còn Yul tuy đôi khi hơi nghịch nhưng nếu Tae Yeon mà giận lên thật thì nó cúi đầu răm rắp nghe appa. 

Sau màn trình diễn cuối, mọi người thu dọn đồ đạc để ra về, Jessica vào phòng đã trông thấy Yul ngủ gật trên ghế chờ, tay đang ôm chặt cái Ipad của cô, Jessica ngồi xổm xuống vuốt nhẹ sóng mũi cao của nó...

Yul thật sự rất giống Yuri, giống đến độ nếu ko phải chính Tae Yeon đưa cô đến bệnh viện thì người ta sẽ nghĩ nó là con của Yuri chứ ko phải của cậu ấy... Cái tên của nó cũng là do Tae Yeon quyết định đặt để nhắc cậu luôn nhớ đến người bạn ấy. Nhiều lúc cô cũng thấy hơi có lỗi vì Yul là con cậu ấy nhưng lại giống Yuri, cậu ấy chỉ cười, ôm chặt cô và nói rằng

- Ko phải thượng đế rất công bằng sao, ông ấy đã lấy đi Kwon Yuri của em nhưng lại tặng cho em Kim Yul, em và Tae phải vui vì điều đó chứ!

Tae Yeon cũng ngồi xuống bên cạnh hai mẹ con,

- Nhóc con này mới đó mà đã ngủ gật rồi! Để Tae ẵm nó ra xe, em dọn lại đồ đạc đi!

Tae Yeon bế nhẹ con bé lên tay rồi đi ra ngoài xe, Jessica nhìn theo hai cha con mà ko thể giấu được nụ cười trên môi...

Tae Yeon đặt nhẹ con bé vào ghế sau xem ngã đầu nó lên đùi mình, cậu chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt Yul. Hai chiếc má bầu bĩnh của nó lại chu lên rồi còn chép chép miệng như đang ăn cái gì nữa, cái gien này di truyền từ umma nó đây mà, đáng yêu ko chịu được, cậu đặt vào đôi má ấy một nụ hôn nhẹ rồi thì thầm 

- Nhóc à, con thật là đáng yêu quá đi! Làm sao appa ko yêu con cho được đây!

Yul khẽ giật mình, nó chớp nhẹ mi rồi đưa tay dụi dụi mắt

- Ủa appa, appa xong rồi hả, umma đâu!

- Đợi chút umma sẽ ra ngay, Yul muốn ăn gì!

Tae Yeon đỡ con bé ngồi dậy dựa vào lòng mình

- Cái gì cũng được chỉ cần ko phải đồ ăn do umma nấu!

Yul le lưỡi sau câu nói, Tae Yeon bật cười 

- Appa méc umma nè, con dám chê umma nha!

- Suỵt, appa đừng có nói lớn, appa cũng đâu có muốn ăn đồ umma nấu đâu!

Yul đưa ngón trỏ nhỏ xíu của nó lên miệng Tae Yeon,

- Uh, appa biết rồi, sau này appa với Yul sẽ nấu ăn ko cho umma vô bếp nữa ha!

- Yeah, Appa nấu ăn ngon nhất, Yul nấu ăn ngon nhì! 

Nó đưa bàn tay lên làm động tác hight five với appa nó, Tae Yeon cũng làm lại rồi đan chặt bàn tay của mình vào bàn tay của cô con gái rồi lại ôm nó vào lòng...

- Yul ah, appa yêu con nhất!

Tự trong lòng Tae Yeon biết rằng, cho dù nó có giống ai đi chăng nữa thì Kim Yul cũng là con của Kim Tae Yeon... 

Jessica vào xe ngay sau đó, nhìn thấy hai cha con lại đang ôm nhau, cô lại cười... Kim Tae Yeon của cô ko chỉ là một seobang tốt mà còn là một appa hoàn hảo nhất thế giới...

Tự trong lòng cô cũng biết, Tae Yeon yêu cô và con gái nhỏ của mình hơn bất cứ thứ gì trên đời này...

Còn trong lòng của Kim Yul bé nhỏ cũng tự nói rằng... 

Nó yêu Tae appa bằng tất cả những gì một đứa trẻ có...

Và nó sẽ mãi mãi bảo vệ Sica umma của nó suốt đời....

...........................

Lời hứa chưa được hoàn thành ở kiếp trước

Đến kiếp sau vẫn mãi đọng lại trong tâm trí....

Sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi như thế này...

Tôi, Em và Cậu Ấy... 

...............................

 P/S: Tự nói với lòng sẽ là SE vậy mà vẫn cho ra cái HE...

Thật là...chỉ tại Au yêu SNSD quá nên ko thể để chúng nó đau khổ!

Kasamhamita! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro