Chương 45 Kế hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khi Hứa Tông Châu trở lại làm việc tại công trường với nỗi bất an cực lớn, Trình Nặc không có ra đưa tiễn, đóng chặt cửa phòng, anh đứng ở ngoài cửa nhỏ giọng nói thật nhiều, hy vọng cô có thể bình tĩnh, không cần quá xúc động, lại sợ bị Vương Quế Chi nghe thấy, lúc đi đành gọi Hứa Đồng Nhạc tới, dặn dò cô bé, bảo cô bé "chiếu cố" Trình Nặc một chút, sau đó mới đi một bước, ba lần quay đầu lại nhìn.

Trình Nặc tâm tình buồn bực khóa trái cửa, ở trong phòng, cùng với tiếng kêu thảm thiết giọng điệu Hàng Châu còn bên tai quanh quẩn, cô không biết làm như thế nào để giữ bình tĩnh, nhưng lời Hứa Tông Châu nói không thể nghi ngờ cũng nhắc nhở cô, nếu người trong thôn đều biết, mà còn dám không kiêng nể gì làm việc phạm pháp như vậy, cô là một người bên ngoài thì có tư cách gì mà can thiệp?

Nhớ lại việc Phương Vân thỉnh thoảng nói về chủ đề buôn người khi ở nhà, mẹ cô ít nhiều sẽ nói về sự lỏng lẻo của bộ phận thực thi pháp luật địa phương, và kinh hãi hơn nữa là...... cảnh sát ở các thị trấn nhỏ, có lẽ là người thân trong gia đình. bị bắt cóc đem bán. Họ đã sống ở vùng đất xa xôi núi cao hoàng đế ở xa này bao đời nay, có lẽ họ yếu kém về nhận thức pháp luật, hoặc họ không biết rằng vụ việc này đã vi phạm pháp luật, mặc dù nạn buôn bán người hiện nay bị nghiêm khắc trừng trị, nhưng cấm thì cấm mà vẫn không thay đổi được gì, nguyên nhân căn bản chính là trước lượng cầu quá lớn, và đối mặt với một thị trường đen tối khổng lồ như vậy, đôi khi nơi trú ẩn và duy trì là chính quyền thị trấn, người ngoài cho dù tìm tới, bọn họ một nhà che chở một nhà, chung quy tìm không được một cái kết quả.

Trình Nặc càng nghĩ càng trái tim lạnh buốt, chỉ cảm thấy mình lúc trước nhất thời thiện tâm chạy tới vùng sâu vùng xa này làm giáo viên, nhưng lại để bản thân nhìn thấy mặt tối không muốn biết đến.

Cô đem những lời Hứa Tông Châu cùng Phương Vân nói nhớ kỹ trong đầu, cũng không lại hành động theo cảm tính, nhưng trong vài ngày tới, hoặc cố ý hoặc vô tình hướng ra sau sườn núi tìm hiểu, rất nhiều lần đều là Hứa Đồng Nhạc gọi giật lại, cô mới không có đi đến gần.

Cô muốn gặp người phụ nữ nói giọng địa phương Dư Hàng, muốn biết liệu cô ấy có bị thương hay không ...

Cô muốn cứu cô ấy trốn thoát.

Cuối cùng vào tối hôm nay, Trình Nặc và Vương Quế Chi mới vừa ăn cơm chiều, họ nghe thấy một người phụ nữ gọi bằng địa phương chạy đến, thanh âm rất lớn, khiến người dân hai bên đường hoang mang, Vương Quế Chi vội vàng đi ra cửa xem, Đó là một phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi, mồ hôi nhễ nhại vì lo lắng, vừa chạy vừa la hét gọi người.

Trình Nặc không hiểu bà ta đang nói gì, vì vậy cô ấy kéo Đồng Nhạc lại để phiên dịch, "Đó là mẹ của Hứa Quý Quân ở trên sườn dốc, nói là Hứa Quý Quân cùng vợ đánh nhau, cô ấy bị đánh sắp tắt thở, kêu người mau qua cứu."

Trình Nặc trong nháy mắt hít thở một hơi lạnh, "Hứa Quý Quân? Là nhà nào? Chẳng lẽ chính là lối rẽ đi ra rừng quýt bên kia?"

"Chính là nhà đó." Đồng Nhạc trực tiếp trả lời, cũng không biết trong lòng Trình Nặc hoảng loạn đã lên đến đỉnh điểm.

Cô nhìn Vương Quế Chi vội vội vàng vàng đi theo người đàn bà kia, dọc theo đường đi còn có thật nhiều người đều theo tới, đi bộ lên trên sườn núi.

Cô cũng chạy đến nhà Hứa Quý Quân, từ xa đã thấy xung quanh cửa nhà hắn ta có mấy người, hai người đàn ông mạnh mẽ nhấc một người phụ nữ ra khỏi nhà, cô ta không biết bị đánh bằng cái gì, máu mũi chảy đầy mặt, quần áo phía trước cũng dính đầy máu đỏ, còn chưa có chết, miệng lúc đóng lúc mở, không biết đang nói cái gì.

Mọi người đều không nói lời nào, liền khiêng người phụ nữ từ đường nhỏ đến bệnh viện dưới núi.

Trình Nặc ngơ ngác nhìn, cho đến khi người phụ nữ đi ngang qua cô, cô liếc thấy khuôn mặt đẫm máu trong bầu trời đen kịt, tóc tai bù xù, vết máu dính trên má. Một bên mắt hơi sưng lên, thấy không rõ mặt mũi, chỉ là ước chừng một phụ nữ khoảng hai mươi tuổi.

Đêm đó cô không ngủ ... Khuôn mặt đầy máu của người phụ nữ bị đánh, và những lời cầu cứu hoảng sợ của cô ấy gọi bằng giọng Chiết Giang, cứ vang lên trong đầu.

Cô thậm chí còn cảm thấy người phụ nữ đang đi ngang qua mình trong chốc lát, liền nâng đôi mắt sưng lên và ủ rũ nhìn cô.

Đôi mắt giống hệt ánh mắt của con dâu dì Lan, xa xăm, lặng thinh, khao khát, nhìn cô ...

Cô bị dọa đến không còn buồn ngủ, một thân mồ hôi lạnh ngồi ở mép giường.

"Ta sẽ cứu cô ... Ta nhất định sẽ cứu cô!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro