Chương 51 Ly biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hứa Tông Châu bị Trình Nặc dụ dỗ đến nhà Hứa Quý Quân mấy lần, không biết Lý Huyên có nghe Trình Nặc nói không, nhưng đã thành công khiến cả nhà Hứa Quý Quân không hề quản thúc nghiêm như trước nữa, thỉnh thoảng thả ra ngoài giúp việc đồng áng, Trình Nặc liền thừa dịp như vậy cũng đi qua một hai lần, nhưng vì không thu hút sự chú ý của Hứa Quý Quân, đều là tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng, khi gặp nói vài câu liền rời đi thật nhanh.

"Cô nghe ta nói, tuần sau ta sẽ rời nơi này, đây là một cơ hội, cô thấy người thanh niên bên kia không, cô hãy nghe cậu ta, đến lúc đó đi theo, cậu ấy sẽ mang cô ra khỏi làng này để tìm ta."

Lý Huyên dường như đã ổn định lại rất nhiều, nghe Trình Nặc sắp xếp liền gật đầu, sau đó nắm chặt tay cô, "Cô còn ... liều thuốc lần trước không?"

Trình Nặc bị cô dùng sức nắm lấy cổ tay, dưới ánh mắt khẩn trương ấy nhanh chóng hiểu cô ấy đang cần thuốc gì.

"Hắn không phải người...... Tuy rằng hiện tại đánh người đã ít hơn, nhưng chỉ cần ta chống lại hắn, vẫn là chuốc lấy quả đắng, chỉ sợ tiếp tục như vậy, ta cả đời đều chạy không thoát, dù là chạy trốn được, cũng chỉ là thêm một cái trói buộc. Ta không thể mang thai!"

Lý Huyên gằn từng chữ một, nhưng sự sợ hãi và ghê tởm trong mắt cô đã tràn ra.

Nhưng thuốc đã không còn, lúc đầu Trình Nặc ham mê một lúc quên mất biện pháp phòng tránh sau khi tỉnh táo liền nhờ Hứa Tông Châu đi đến nhà thuốc trong trấn để mua, sau lại cô phổ cập Hứa Tông Châu kỹ tỉ mỉ càng môn giáo dục giới tính, anh liền nghe lời khống chế chính mình, lúc sau rốt cuộc không cần uống thuốc này nữa...... Cho nên thuốc lần trước đưa Lý Huyên, cũng là số thuốc cuối cùng của cô.

Trình Nặc an ủi cô, bảo cô ấy đừng lo lắng, chạy trước hết thảy mọi việc để sau hãy nói, chờ rời khỏi cái nơi thâm sơn cùng cốc này thì mọi thứ sẽ kết thúc, vô luận hiện tại thế nào, chờ khi rời đi, đều sẽ là kết cục tốt đẹp đang đợi cô.

Công việc của Hứa Tông Châu cũng đang ở giai đoạn cuối cùng, liền sẽ về nhà ăn tết, nhưng tâm trạng của anh vẫn chưa nguôi ngoai vì Tết đến gần, tâm trạng chán nản thậm chí còn khiến khuôn mặt anh lộ rõ ​​vẻ u ám.

Cuối cùng, vào ngày kết thúc kỳ thi cuối cùng của Hứa Đồng Nhạc, Trình Nặc xác định cô rời đi ngày.

Chấm điểm và sửa bài thi xong, cô thương lượng với cán bộ thôn, và cô được duyệt sẽ trở lại Hàng Châu sau ba ngày.

Nhìn cậu thanh niên muốn tới gần nhưng lại không dám tới gần, Trình Nặc trong lòng có một cảm xúc khác lạ, cô kiềm nén cảm xúc miễn cưỡng, mỗi ngày như cũ không có việc gì lại cùng Hứa Đồng Nhạc nói chuyện phiếm, cùng cô bé tưởng tượng về tương lai, cổ vũ cô bé càng phải nghiêm túc hơn nữa, kiên trì hoàn thành việc học.

Mỗi khi nói tới đây, ánh mắt cô đều nhìn về phía Tông Châu đang đi làm cách đó không xa, nếu anh có một mơ ước, thì chính là làm Hứa Đồng Nhạc hoàn thành việc học mà anh không thể tiếp tục,  có cơ hội, sẽ thay anh đi ra núi sâu, nhìn ra thế giới bên ngoài.

Em gái, chính là vinh quang và cũng là niềm khát khao trong lòng anh.

Mà Trình Nặc không biết rằng cô ấy cũng đã trở thành điều thiêng liêng và vinh quang trong lòng mà Tông Châu không thể nói ra.

Ngày rời đi Hứa Tông Châu cùng cán bộ trong thôn đi tiễn cô, Hứa Tông Châu giúp cô khiêng rương hành lý, đi ở phía cuối đoàn, chỉ lặng lẽ nhìn Trình Nặc trước mặt, nhưng không hề đưa tay ra kéo cô ấy.

Trình Nặc lặng lẽ bước đi trên con đường núi, vô tình cô đã quen với mặt đất gập ghềnh như thế này ... Nghĩ lại ngày mới đến, hình như cách xa một thế hệ, lại phảng phất chỉ như mới hôm qua.

Suy nghĩ của cô trải dài trong sáu tháng qua, và tâm trạng của cô cũng bị ảnh hưởng bởi thời tiết u ám của mùa đông phía tây, mũi đột nhiên có chút chua xót, cô thả chậm bước chân, chờ  thanh niên phía sau, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt rõ ràng có chút hồng, lại cố nặn ra một nụ cười tươi.

Hứa Tông Châu cũng nhìn cô với vẻ mặt ảm đạm như cũ, đưa tay chạm nhẹ vào khóe mắt sắp rơi lệ của cô, thoáng giơ tay lên không trung, nhưng sau đó lại thu lại.

Phía trước còn có người trong thôn, anh biết, cô không muốn mọi người nhìn ra manh mối. Anh luôn nhất nhất nghe theo cô, sao có thể ở thời khắc cuối cùng phá hư mọi chuyện.

Miễn cưỡng kéo ra một nụ cười không vui, "Đi nhanh đi, Chị Trình."

"Ừ!" Trình Nặc cười đáp lại, sau đó gật đầu, không để nước mắt rơi xuống, quay người tiếp tục đi về phía trước.

Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, nội tâm cô thế nhưng bị người hương dã thôn phu này chiếm cứ?

Anh xuất hiện ở cửa phòng của mình với cơ thể ướt đẫm.

Anh dẫn trâu, trong miệng ngậm cánh bèo chờ cô tan học.

Anh vội vã trở về nhà vào đêm khuya, chỉ để đưa cho cô một chai Coca chưa mở.

Trình Nặc cảm thấy mềm lòng trong giây lát, cô ấy có thể can đảm như khi cô ấy chọn hỗ trợ giảng dạy không? Vậy nếu anh ấy khuyến khích anh ấy bỏ đi cùng mình thì sao? !

Cô rầu rĩ đi tới những năm trên núi tốt lắm, nửa năm nay cô ấy lăn lộn qua. Hiện giờ một đoạn đường này , cô lại muốn đi càng lâu thêm một chút.

Vài tiếng đồng hồ đi đường, cuối cùng ba người cũng đến được làng trên, nhìn dòng người nhộn nhịp và những chiếc xe công nông cũ nát, lão Lý cùng Trình Nặc chào tạm biệt nhau, Trình Nặc ân cần cảm ơn.

Hứa Tông Châu nói rằng ngôi làng này rất xa xôi, và anh ấy muốn đưa Trình Nặc đến trấn trên mới rời đi.

Lão Lý cân nhắc một hồi ý tưởng của Hứa Tông Châu, liền khen ngợi anh ta có tiến bộ khi làm việc trên công trường, không chỉ suy xét mọi việc một cách toàn diện hơn mà còn hành động linh hoạt. Hứa Tông Châu mỉm cười đáp lại, một mình dẫn Trình Nặc đi trấn nhỏ gần đây, nơi có một chuyến xe buýt chạy thẳng đến thành phố.

Bỏ qua được lão Lý hai người đều có chút thả lỏng, lần đầu tiên Trình Nặc lần đầu tiên chủ động nắm tay Hứa Tông Châu ở nơi công cộng.

"Chị, không cần, ở đây có rất nhiều người đều là từ Hạ Thát Mương tới, đều biết nhau." Anh cười nói với Trình Nặc, nhẹ nhàng buông lỏng tay Trình Nặc ra ......

Trình Nặc cúi đầu, và không trả lời.

Một lúc lâu sau, cô nói, "Còn nhớ những gì ta đã nói với em không?"

"Ta nhớ rõ... mỗi một câu ta đều nhớ rõ."

Trình Nặc ngẩng đầu nhìn anh, cậu thanh niên ngăm đen gầy ốm cũng đang cúi đầu xem cô, "Chị đi trấn lên trên ba ngày, sau ba ngày, ta sẽ đem được người ra ngoài, dẫn đến cho chị." --

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro