Chương 53: Chị đang đợi ta, ta cũng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Hiện tại ta đang bệnh, mắt ta không tốt lắm, nên tạm thời chỉ chuyển ngữ thôi. Từ từ sửa câu chữ, mọi người thông cảm nha)

Ngón tay Lý Huyên không tự chủ run rẩy, dường như cô cả sức để cầm chỗ thức ăn cho lợn cũng không có, hơi hoảng hốt, nhìn bóng Hứa Tông Châu nhanh chóng rời đi, cô cố trộm nhìn nhà bếp vài lần.

Giả vờ cho lợn ăn, lại đi ra ngoài xách xô nước vào chuồng, nghe con lợn nái dơ bẩn táp thức ăn, cô nhắm nghiền mắt kiềm chế lại cảm xúc để khỏi chột dạ.

Cô nhớ rõ lời Trình Nặc dặn muốn cô nghe chàng thanh niên kia chỉ dẫn, hắn sẽ mang cô đi ra ngoài...... Có thể cô không có hoài nghi đối với Trình Nặc dù chỉ một chút, núi sâu rừng già, không chấp nhận được trong lòng cô có sự do dự.

Hít sâu một hơi, cô liếc mắt một cái nhìn chằm chằm nhà bếp, không có bóng người ở đó, có lẽ Hứa mẫu đang ngồi xổm phía dưới bệ bếp để nhóm lửa, cố lấy lại bình tĩnh, từ kẹt cửa của chuồng lợn nhanh chóng bứt phá, men theo phòng gạch đỏ xiêu vẹo chạy ra ngoài sân.

Cô không có nhiều cơ hội ra ngoài, rất nhiều lần có cơ hội ra ngoài "hít thở" cũng không có thể giúp cô hình dung được gì, nhưng cô cố nhớ kỹ Hứa Tông Châu nói, " Tới ngã rẽ, hướng bên phải mà đi, ta ở nơi đó chờ cô."

Ngã rẽ, hướng bên phải...... Ngã rẽ, hướng bên phải chạy!

Rất xa cô thấy được lối rẽ, từng bước chân nhanh hơn, không quan tâm gì nữa cứ hướng bên phải phóng đi, sắc trời phủ sắc đen lên đồng ruộng hai bên đường, chỉ có bóng dáng cô liều mạng chạy vội,vốn là sắc xanh đậm của cỏ cây biến thành rừng cây đen thẩm, giờ khắc này trong lòng cô càng hiện sự âm trầm quỷ dị.

Cô không có cơ hội, lần này, nếu người thanh niên trong miệng Trình Nặc không có tới tiếp ứng, cô cũng muốn dùng hết toàn lực chạy ra đi.

Tới rừng đào, cô không dám lên tiếng, chỉ có thể mở to đôi mắt hoảng sợ ở trong bóng đêm kiếm tìm, âm thanh phì phò từ cái miệng mở rộng lấy từng ngụm không khí,  bất chợt bả vai cô bị một người chụp lấy!

"Theo ta đi!"

Lý Huyên quay đầu lại, thấy được Hứa Tông Châu so với chính mình cao hơn một cái đầu, sắc mặt anh có chút tối tăm, cũng không có nói quá nhiều, mang theo cô vào trong rừng đào.

Cô không chút suy nghĩ liền theo đi theo, hai người đi thật lâu, nhưng lại trước sau không khỏi chỗ sâu trong  rừng cây, đến giờ phút này, Lý Huyên tựa hồ mới có chút không thể tin được, đi theo sau lưng nam nhân cao gầy, cô không thể phân rõ hư thật con đường dưới chân, rất nhiều lần té ngã trên đất, lại nhanh chóng bò dậy, tiếp tục đuổi kịp không ngừng nghỉ theo bước chân nam nhân kia.

Anh ta đi thực mau, không có một câu dư thừa vô nghĩa, Lý Huyên trong lòng bắt đầu bồn chồn, "Là đi con đường này sao? Đêm nay sẽ thoát được sao?" Cô rốt cuộc không có nhịn được mà hỏi.

Hứa Tông Châu vội vàng đi phía trước đi rồi vài bước mới dừng lại.

Tim đập như trống đánh, anh cũng mở miệng thật to thở hổn hển, xoay người bình tĩnh nhìn Lý Huyên, ánh mắt lãnh khốc đen nhánh, chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể nhìn thấu nữ nhân này trong lòng ngờ vực, "Nếu ngươi muốn trốn thoát được, nhất định phải tin tưởng ta, ta có thể mặc kệ ngươi, chỉ là ta đã nhận lời giúp chị Trình."

Anh tận mắt nhìn thấy Hứa mẫu đối với Lý Huyên đánh chửi ra sao, mới hoàn toàn hiểu vì sao Trình Nặc kích động cùng khổ sở, phụ nữ bị lừa bán vĩnh viễn sẽ không có kết cục tốt...... Ngay trước mặt anh đều có thể đánh chửi như vậy, không biết khi đóng cửa lại, sẽ còn đối đãi với cô như thế nào.

Anh có thể hiểu việc Trình Nặc "Xen vào việc người khác" nhưng chung quy anh không có nghĩa vụ cùng trách nhiệm đi quản những việc này không phải sao?

Anh...... Chỉ là đồng ý với Trình Nặc. Vô luận như thế nào, anh muốn mang cô ta đi ra ngoài, sau đó nói cho nữ nhân kia, "Ta thỏa mãn yêu cầu của cô, cũng mong... cô thỏa mãn yêu cầu duy nhất của ta."

Lý Huyên nhìn anh, kiên định mở miệng, "Cảm ơn cậu, nếu ta đi ra ngoài, nhất định sẽ báo đáp cậu." Hứa Tông Châu nhìn cô ta một cái không có nói tiếp, xoay người tiếp tục đi tới.

Anh không cần bất luận kẻ nào báo đáp, anh chỉ cần chị ấy có thể đúng hẹn trở về.

Hai người một trước một sau, hướng bãi đá mọc thành cụm trong rừng cây đi tới, không dám có chút thả lỏng, trời chậm rãi đổ mưa, hạt mưa không lớn, xuyên thấu qua lá cây xuống dưới, nhẹ ướt quần áo cả hai.

Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, Hứa Tông Châu bước chân như nhau thường lui tới không dám thả lỏng, anh biết, Hứa Quý Quân uống rượu hỏng việc, nhưng Hứa Quý Chân đi chăn trâu về nhà, thực nhanh sẽ phát hiện Lý Huyên không thấy, tức phụ được mua về lại chạy trốn, đây là đại sự, toàn bộ người trẻ tuổi trong thôn đều sẽ tới tìm giúp......

Anh không dám lơi lỏng, càng không dám lấy ra đèn pin chiếu sáng, như vậy chỉ làm bại lộ hướng đi của hai người.

Lý Huyên cũng bất quá là người phụ nữ tới từ thành thị, căn bản không đi qua những con đường như vậy, lại trong bóng đêm cực nhanh ùa tới, cô theo không kịp, té ngã ở trên đường cũng không dám lên tiếng.

Hứa Tông Châu nghe thấy tiếng cô té ngã , không thể không thả chậm bước chân chờ cô...... Hai người đều không nói chuyện, chỉ có thể trong bóng đêm nhìn thấy bóng người mờ mờ của nhau.

Anh đứng ở cách đó không xa chờ Lý Huyên đuổi kịp, suy nghĩ lại như trong nháy mắt bị kéo xa......

Nếu lúc này trước mặt mình là cô ấy, anh khẳng định sẽ đặt cô trên lưng, tim sẽ đập như nai con chạy loạn mang theo cô chạy về nhà.

Cô còn đang ở trấn nhỏ chờ anh, anh nhất định sẽ theo lời giao hẹn mà đến, nhìn thấy cô, lại tay nắm tay cô, ba ngày không gặp, cô ở cái khách sạn xa lạ kia có khỏe không?

Chỉ cần có một câu của cô, anh tình nguyện núi đao biển lửa mà tiến về phía trước...... Anh nguyện ý đi ngược lại suy nghĩ cả thôn, cũng muốn thỏa mãn ý nghĩ của cô, cho dù sau này anh gặp phải có thể là bị phát hiện, bị toàn bộ thôn phỉ nhổ.

Suy nghĩ của anh có chút bay xa... Nhưng lại bị âm thanh truyền giữa núi rừng truyền lại tiếng có người kéo đến.

Có người đuổi theo!

Hứa Tông Châu một phen chế trụ Lý Huyên, không cho cô phát ra bất luận cái gì thanh âm, lẳng lặng mà đứng thẳng ở trong rừng nghe ngóng, tiếng người ồn ào, lúc kêu gọi, lúc chửi rủa, đang thương lượng đối sách, cách bọn họ càng ngày càng gần, xem ra đã có người phát hiện Lý Huyên chạy, đang ở hướng duy nhất có thể đường núi có thể trốn mà đuổi theo!

Hô hấp anh có chút dồn dập, nếu chỉ là một mình anh, bước chân kia có thể càng mau, tuyệt đối sẽ không nhanh như vậy liền nghe thấy tiếng người đuổi theo, nhưng Lý Huyên theo không kịp, cho nên tốc độ chậm......

Anh nhìn nhìn Lý Huyên, phảng phất cô ta chính là Trình Nặc ở trong lòng ..... Cô đang đợi anh, anh cũng đang đợi cô!

"Nắm chặt tay của ta, theo sát ta, vô luận phát sinh chuyện gì, không được lên tiếng!" Tiếng anh trầm thấp nói với Lý Huyên, không đợi cô trả lời, xoay người hướng càng sâu trong rừng đi.

Con đường này anh đi qua hai ba lần thôi, không quen thuộc, nhưng biết đại khái phương hướng, nếu đi vào, trừ phi là hoàn toàn bị người phát hiện truy lùng tiến vào, nếu không vĩnh viễn sẽ không có người nghĩ đến hướng bên này đi.

Hứa Tông Châu cách ống tay áo nắm chặt tay Lý Huyên, một bước cũng không ngừng, cho dù cô té ngã, cũng nhanh chóng kéo cô tiếp tục đi phía trước chạy tiếp......

Chị, ta đáp ứng chuyện của chị, ta sẽ làm được, chị đáp ứng ta, ta chờ chị hoàn thành!

Phía sau tiếng người dần dần bị kéo xa, trở nên thưa thớt không thể nghe thấy, nhưng anh vẫn là không có thả lỏng, mỗi một bước đều mang theo tín niệm kiên định không quay đầu lại.

Cánh rừng càng tiến càng thâm sâu, anh cũng có chút phân không rõ phương hướng, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm nhiều năm qua lên núi săn bắn , như dã thú đi qua trong đó.

Mưa gió đêm lạnh hỗn loạn đánh vào trên mặt anh, Hứa Tông Châu có chút thấy không rõ con đường phía trước......

Anh nỗ lực đi tới đồng thời còn phải chú ý tình huống của Lý Huyên, liền ở lúc anh quay đầu lại trong nháy mắt, dưới chân dẫm đến một khối nhô lên, chỉ nghe "Loảng xoảng" một tiếng, đùi phải trong nháy mắt bị trận đau đớn đánh úp lại...

Đau đớn như muốn đem thân thể cùng xương cốt cắt đứt, giống như tia chớp, không mang theo chút nào do dự đánh úp vào đại não anh... Mặc cho anh là người đàn ông kiên cường cỡ nào, mặc anh biết lúc này đối với không gian yên tĩnh yêu cầu có bao nhiêu cao, anh vẫn vô pháp tự khống chế tiếng hét đau đớn , theo tiếng la vang lên, cả người anh ngã xuống trên mặt đất......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro