Giọng nói quê hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này đây hai người đều được đến thỏa mãn, Trình Nặc ngủ thiếp đi trong vòng tay anh nhưng không có vẻ gì là mệt mỏi, họ quấn lấy nhau và hôn nhau rất lâu, Tông Châu cảm thấy đau đớn vì người phụ nữ giục anh bắn bên ngoài, nhưng lại không dám nói ra, chỉ có thể buồn chán một mình.

Trình Nặc ngược lại không chút chú tâm cùng anh nói chuyện, hỏi qua loa về công việc ở công trường, lại hỏi qua Tết Âm Lịch tính toán nghỉ lễ như thế nào.

Hứa Tông Châu không hỏi, và sau một vài lời, anh nói với Trình Nặc như một đảm bảo rằng cô sẽ trở lại sau kỳ nghỉ đông và sẽ không quên anh.

Cô là cá dưới đại dương bao la, còn  anh chỉ là chú ếch muốn nhảy ra khỏi ao, thật sự không có tự tin để giữ được cô, sợ cô sẽ quên mất anh ... Hơn nữa cô đã từng có một người yêu khác, anh càng khiếp sợ mất cô, sợ cô sẽ không bao giờ quay lại ngay sau khi rời đi.

Trình Nặc có chút không nhịn được mà bật cười, "Đừng lo lắng, hỗ trợ giảng dạy không phải là việc ta có thể nói chơi, thích thì làm, không thích thì nghỉ. Đừng lo lắng." Lời này đã an ủi chàng thanh niên bớt lo nghĩ về  việc cô về thăm nhà .

"Nhưng còn em, qua năm đã hai mươi tuổi, có bao giờ nghĩ đến tương lai chưa? Hay cứ đi làm việc tại công trường thế này?"

Trên thực tế, cô ấy không thể làm được gì nhiều cho Hứa Tông Châu, trừ việc cổ vũ tinh thần, thì không có nhiều sự giúp đỡ thực tế nào.

Tuy rằng trước đó không lâu cô muốn đưa anh đến Giang Nam phát triển, nhưng sau khi lấy lại tỉnh táo, cô hiểu rằng người đàn ông này không có lý do gì theo cô ra ngoài, cô cũng không biết mình nên dùng thân phận nào mà đưa anh ta đi.

Vì vậy, mọi thứ vẫn cần dựa vào sự chăm chỉ của chính anh ấy.

Hứa Tông Châu nghe cô nói, anh cũng im lặng một chút, anh biết công việc trên công trường chẳng ra gì, dù có chăm chỉ làm việc một năm cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, anh cũng đã nghĩ tới. Liệu có nên nói chuyện với Trình Nặc hay không. Cùng cô ấy đi tìm việc ở thành phố lớn, nhưng lòng tự trọng bên trong và nỗi sợ hãi với thế giới bên ngoài khiến anh không thể nói được ... Rốt cuộc, trong mười chín năm cuộc đời trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc gặp Trình Nặc.

"Chị, chị thích ta một chút đi, một chút là được, ta sẽ cho chị xem kết quả."

Anh không biết phải nói thế nào với Trình Nặc về suy nghĩ của mình, vì vậy anh chỉ có thể khiêm tốn cầu xin cô yêu, anh cần sự động viên của cô, chỉ cần cô thích anh, thì anh nhất định sẽ lấy tình cảm này để làm những việc mà người thường không thể làm được. Anh ấy chắc chắn sẽ làm.

Trình Nặc sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, hôn nhẹ lên môi dưới của chàng trai, "Ừm ... Chị thích em, nên em phải cố gắng lên."

Cô không có nói dối, cô thích hắn, chỉ là cô sống quá theo lý trí nên không muốn thừa nhận.

Hứa Tông Châu có chút kích động, lại một lần nữa hôn lên môi Trình Nặc, "Thật sự? Không gạt ta?"

Trình Nặc cười khẽ, "Không lừa em, ta thích em." Cô nhẹ giọng nói, một bên hôn anh, lặp lại nói thích anh, lại lần nữa nhẹ nhàng hôn anh.

Hứa Tông Châu làm sao có thể chịu được sự dụ dỗ này, buông đôi môi Trình Nặc ra, lại một lần xoay người bộ dáng như cỡi ngựa, "Chị, lại làm một lần đi... lại cứng rồi."

Ngày hôm sau khi Trình Nặc tỉnh lại đôi mắt đã sưng húp, cô biết hôm nay cuối tuần, Hứa Tông Châu ăn qua cơm trưa liền chạy về công trường, cô chịu đựng một thân thể đau nhức rời khỏi giường.

Vương Quế Chi đang ở cùng Hứa Đồng Nhạc nấu cơm, Hứa Tông Châu giặt đôi giày cao su mà anh đã thay và thay chúng bằng đôi giày sạch khác khi anh chuẩn bị rời đi.

Thấy Trình Nặc đến, anh cười vui vẻ cực kỳ, ước chừng đêm qua hai người đã trãi hết lòng mình, cho dù biết Trình Nặc sắp về nhà tạm thời nhưng dường như anh đã yên tâm và không còn sợ hãi như trước nữa.

Thấy cô ra tới, trực tiếp kéo cô đi ra sau triền núi, nói phải hái cho cô quýt đường, loại quả phổ biến nhất trong mùa đông Tây Nam Bộ, màu đỏ nhỏ, cắn một miếng, rất ngọt.

Trình Nặc đã trải qua cuộc tình đêm qua, khi bước đi, bắp đùi còn đau, không theo kịp bước chân của anh, chỉ có thể chậm rãi bước đi, không xa con dốc phía sau có một rừng quýt đường dại, cô không thể đi bộ nên phải mất một khoảng thời gian cùng anh đi ngang qua một số ngôi nhà ở giữa hành trình.

Hứa Tông Châu theo cô bước chân, đi ba bước dừng lại, mỗi lần quay đầu lại trong ánh mắt đều mang theo ý cười.

Cả hai vừa đi đến rừng quýt vừa trò chuyện, đến một ngã ba đường thì bất ngờ nghe thấy tiếng khóc của một người phụ nữ từ ngôi nhà bên đường, giọng nói đặc biệt nghiêm trọng, như dùng hết sức mạnh, của người đàn ông ngay lập tức phát ra. Những lời lăng mạ và âm thanh đánh đập âm ỉ mà cô không biết diễn tả thế nào.

Vẻ mặt Tông Châu có chút thay đổi, anh ta xoay người đem Trình Nặc đi về phía bên kia đường, nhưng lại bị Trình Nặc kéo đi, tại sao lại không muốn đi, "Tiếng gì vậy? Là tiếng đánh người phải không?!"

Hứa Tông Châu lung tung gật gật đầu, "Đi đi, đừng lo lắng chuyện này." Anh không thích Trình Nặc nghe thấy những giọng nói này, vội vàng kêu cô rời đi.

Trình Nặc đứng đó một lúc, tiếng đánh đập và mắng mỏ trong phòng càng lớn hơn, cô muốn dừng lại, và cô biết thân phận của mình ... Nghĩ đến việc của Trương lưng còng sự, cô hiểu rằng người dân quê không tử tế như bề ngoài, cô ấy tôi không có tư cách quản lý và không quyền gì để quản lý ...

Trình Nặc định vờ như không nghe thấy, muốn mau chóng rời khỏi đây, nhưng đột nhiên nghe người phụ nữ trong nhà khóc lóc thành tiếng, hét đến gần như khàn cả giọng, "Ngươi buông ta ra nha... Ta đưa tiền cho ngươi!"

Chỉ một câu này, Trình Nặc cả người sững sờ ở tại chỗ, đây là... giọng Dư Hàng! Cô nghe hiểu được!

Não bộ của cô chạy hết tốc lực, nơi chim chóc không ị phân này, cô đến đây làm giáo viên tình nguyện đã trải qua ngàn khó vạn hiểm, cô gái Giang Nam nào sẽ một mình vượt qua? ! Tiếng đập trong phòng to quá, có phải hắn ta đang đánh vợ không? Không thể nào! Cô ấy không phân biệt đối xử về mặt vùng miền, nhưng cô ấy cũng có thể chắc chắn tuyệt đối rằng sẽ không có cô gái Hàng Châu nào lấy chồng ở đây! Và ý cô ấy là gì? Buông cô ấy ra, cô ấy có nguyện ý cho tiền không? !

Trình Nặc lập tức hiểu ra chân tướng, hất tay Từ Tông Châu ra, muốn lao về phía ngôi nhà, tốc độ quá nhanh khiến Từ Thông Châu không kịp phản ứng.

"Chị!" Anh hét lớn, với đôi chân dài đuổi theo sau lưng cô, kéo cô lại, ôm chặt cô vào lòng không cho cô nhúc nhích.

"Chị đừng động vào chuyện này!" Lần đầu tiên anh nói với cô một cách đầy xúc động.

Trình Nặc bị anh ôm vào lòng, giãy giụa hồi lâu, rốt cuộc không nhúc nhích được nữa, "Em buông ta ra! Bên trong muốn đánh chết người rồi!" Cô còn ở lớn tiếng gầm rú.

Hứa Tông Châu sợ cô nói bậy, lại xông ra, nắm tay kéo cô đến sườn ngã ba đường ở đoạn sườn núi ...

"Tông Châu, ngươi có chuyện gì sao?! Ngươi không biết nữ nhân bên trong sắp bị đánh chết sao? Ngươi không dám quan tâm, ta dám!" Trình Nặc giãy dụa hét lớn.

Nhưng Tông Châu cũng không thèm nhìn cô, chỉ ủ rũ kéo cô về phía trước, cuối cùng buông tay cô đến gần lùm quýt, cả hai đều thở hổn hển, nhưng anh không nói được lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro