Phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian dài tắt máy, điện thoại không phản ứng sau khi cắm nguồn, thanh tiến trình nguồn sáng lên, Trình Nặc vội vàng nhấn nút nguồn. Khi màn hình điện thoại hoàn toàn sáng lên, cô ấy vui mừng đến mức sắp khóc.

Mới vừa khởi động máy không vài giây, di động liền ting ting ting vang lên, là âm báo tin nhắn, cô có chút bối rối, chỉ có thể mở nhật ký ra xem, là mẹ Phương Vân dặn dò, các loại lải nhải, cùng với cha Trình Trường An ân cần dạy bảo là cô cần thiết xem, rồi sau đó còn có một ít thông báo của trường học, sau đó cô click mở khung chat Điền Mục, ngoài ý muốn, cô rời đi gần nửa tháng, cư nhiên chỉ có đơn giản hai ba tin nhắn dặn dò, nhắc cô ra bên ngoài thời khắc chú ý an toàn.

Thật kỳ quái, thời gian ngắn ngủi cô muốn gởi cho Điền Mục một vài biểu tượng cảm xúc và vài tin nhắn nói về sinh hoạt bên này của cô.

Đang ở đánh chữ, một cái tin nhắn đến vào, hiện ở màn hình phía trên, khiến cho cô nhấp vào, là tin tức của Trương Du Manh bạn cùng phòng đại học .

Đó là bạn thân thiết nhất của cô, hai người  vào đại học chính là bạn cùng phòng, bởi vì điều kiện gia đình tương tự, tính cách lại đầu cơ, đi gần đây chút, trải qua mấy năm đại học thời gian, hai người thành bằng hữu không có gì giấu nhau, trong lòng cô nghĩ rằng cô gái này có vấn đề về quan hệ tình cảm, nên cô ấy muốn khóc lóc kể lễ với cô, đúng không?

Cô click mở tin nhắn, đập vào mắt lại là ba bức ảnh, nhìn qua chụp lén cực không chuyên nghiệp, rất mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy rõ hình ảnh là bóng dáng một đôi nam nữ, những dòng chữ tiếp theo khiến cô như bị sét đánh ...

“Nặc Nặc, ta hôm nay ở siêu thị thấy Điền Mục, hắn cùng một người phụ nữ ở bên nhau, hai người tay nắm tay, sau đó vào tầng thứ 6 khách sạn kế bên siêu thị.”

Mỗi một chữ tin nhắn cô đều biết, nhưng cô tất cả đều xem không hiểu, câu câu chữ chữ cắm thẳng trái tim, như là muốn chặn cô hô hấp, cô có chút không tự khống chế cười một tiếng, sao có thể? Cái này vui đùa, không phải quá buồn cười đâu.

Nhân phẩm Điền Mục cô sao không biết chứ, cho dù một hai năm gần đây hắn có chút lãnh đạm, nhưng cô như cũ có thể cảm nhận tình yêu nam nhân này đối với cô, cô vẫn nhớ hai người họ đã ôm nhau trong phòng trước khi cô đi. Hắn nói rằng hắn sẽ đợi, khi cô về nhà, hai người sẽ kết hôn.

Nhưng hình ảnh mơ hồ đó, cho dù cô không nhìn rõ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra bóng lưng Điền Mục …… Người nam nhân này và cô quen nhau đã ba năm, cô như thế nào sẽ không rõ ràng chứ?  áo hắn, quần hắn, đều là cùng cô đi mua, dù nhận sai người, còn ăn mặc giống hệt nhau thì sao?

Trình Nặc tay cầm di động có chút run rẩy… Cô điện thoại Điền Mục, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…. , chính là không có người nghe, nếu thường lui tới, cô chưa bao giờ sẽ để ý, nhưng việc tới nước này cô đem ra hồi tưởng lại, giống như nam nhân kia đã thật lâu không có nghe điện thoại của cô.
Có phải hay không một lần cách trở sớm đã thành tình cũ?

Cô có chút buồn cười, lại biết rõ không thể thất thố, sầu muộn ngồi trên chiếc ghế gỗ tồi tàn ở một góc, nước mắt lưng tròng, cô liên tục bấm số điện thoại quen thuộc ...

Một lần, hai lần, ba lần, cô không màng pin di động liên tục giảm, cô muốn một câu trả lời, nhưng nam nhân tựa hồ có dự cảm xấu nên lảng tránh, cô điện thoại thúc giục gấp gáp, hắn càng trốn thật xa, cô bắt không được, hỏi không được… Trái tim đau thắt từng đợt, rốt cuộc cô không kiềm được nước mắt tràn ra, cúi đầu để những giọt nước mắt trực tiếp lăn xuống đất.

Trong nháy mắt u ám, như thể cả bầu trời và mặt đất trở nên xám xịt.
Cô không biết ngồi bao lâu, tiếng chuông chói tai truyền đến, đem cô từ trong hồi ức kéo về hiện thực, tay cô có chút run run, nhìn trên màn hình di động, là nam nhân kia gọi lại.
Khống chế không được run rẩy, cô nhấn nút trả lời, “Uy…”

Tận lực ổn định âm điệu của bản thân, Trình Nặc không muốn gục ngã hoàn toàn vào giây phút thất bại ê chề này.

“A Nặc, không nghĩ tới em hôm nay sẽ điện thoại cho anh, vừa rồi ra ngoài, cho nên không có nghe được, em có khỏe không?” giọng nam nhân bình thường, nghe không ra vẻ kích động, cũng nghe không ra trốn tránh, đơn giản giải thích nguyên nhân không nghe điện thoại, lại chủ động hỏi tình huống của cô, giống như hai người chưa có tách ra, dường như tất cả đều bình thường.

“Điền Mục” nữ nhân có chút nghẹn ngào, không nghĩ tới đi đến một bước đường như thế này, lại là cô khó khăn mở lời trước …

“Ân?” giọng nam trong điện thoại nhẹ nhàng, bình tĩnh như không có chuyện gì. “Anh cùng người khác ở bên nhau đúng không?”

Nước mắt và lời nói cùng nhau trào ra, cô yêu cầu một sự thật, có lẽ cô còn có thể tha thứ hắn, rốt cuộc hai người là có nền mống tình cảm đúng hay không? Trình Nặc ở trong lòng an ủi chính mình.

Sự im lặng dài trống rỗng ở đầu dây bên kia, cô như người không trọng lượng rơi từ vách núi xuống, im lặng càng lâu, chứng tỏ vách đá càng cao. Cô ấy thực sự đã có câu trả lời, nhưng cô ấy đã mãi mãi rơi xuống vách núi, hồi đầu không được.

“Em muốn nghe cái gì?” thanh âm nam nhân có chút rầu rĩ, dường như hắn ta đã định thần rất lâu rồi mới lên tiếng.

Nghe cái gì? Nghe hắn nói dối sao? Cho nên hắn đã thừa nhận đúng không? Người nam nhân này, không có gì để giải thích cả?

“Hai người… Là bắt đầu khi nào?” Trình Nặc không biết bản thân có khóc, hay không nhưng cô nói ra, thanh âm rõ ràng đã thay đổi.

“Cô là là đồng nghiệp của anh, một năm trước đến đơn vị làm việc, không quá quen thuộc công tác, anh dẫn dắt  cô ấy một đoạn thời gian……”

“Dẫn tới… Trên giường sao?” Trình Nặc có chút trào phúng đặt câu hỏi, tiếng cười trộn lẫn nức nở, nguyên lai một năm trước đã bắt đầu, cô còn tâm tâm niệm niệm nghĩ cùng nam nhân xây dựng một cái gia đình hạnh phúc.

“A Nặc, anh lúc ấy chán nản trong công việc, em biết đài truyền hình áp lực rất lớn, mặc kệ đó là áp lực giữa các cá nhân hay nơi làm việc, em lúc ấy còn chỉ là một sinh viên ngây thơ hồn nhiên, anh căn bản không có biện pháp tâm sự hết thảy…… Anh chỉ là nhất thời đi lầm đường, sẽ không có tiếp tục, anh hứa với em, chờ em trở về, chúng ta liền kết hôn, cho anh một cái cơ hội được không……” Hắn ý đồ vùng vẫy, giải thích hơi mơ hồ .
 
“Tôi hỏi anh, chuyện đã xảy ra bao nhiêu lần rồi?” Trình Nặc nước mắt đã vỡ đê, cô áp chế thanh âm, cúi thấp eo, tận lực không cho người khác thấy mình thất thố.

Lý do , lại là cô sai rồi? Cô là một nữ sinh viên ngây thơ hồn nhiên, cho nên hắn phải ăn vụng đúng không?
Trong điện thoại không trả lời những câu hỏi của cô, còn không ngừng cầu xin, ý đồ vãn hồi đã cảm tình hoàn toàn tan vỡ.

“Tổng cộng… ở bên nhau mấy lần?” Cô không có đi nghe hắn lải nhải xin tha, chỉ lặp lại này một vấn đề.
Điền Mục lại im lặng thời gian dài, dùng tiếng được tiếng mất trả lời cô, “Mỗi tuần……”

Trình Nặc đứng sững tại chỗ như thể bị sét đánh, và hoàn toàn không thể hỏi những câu hỏi sau. Còn điều gì để hỏi không? Cô ấy đang làm cái quái gì vậy, thật sự thất bại thế này sao. Một người đàn ông đã liên lạc ba năm, đã chạy ngược chạy xuôi  với cô, đến bây giờ cô mới phát hiện ra sự thật ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro