Chap 1: Gặp mặt hoàng tử...du côn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tên Nhiên- Tôn Nữ Hà Nhiên- với số điểm đỗ vào trường cấp ba gần như tuyệt đối, liên tiếp giật giải cao trong các kỳ thi và là người đứng đầu bảng các đợt kiểm tra nên tôi được mệnh danh là con cưng của trường phổ thông Thanh Đằng.
Bố mẹ tôi đều là những nhà giáo ưu tú có tiếng. Sinh ra trong một gia đình gia giáo như vậy nên tôi luôn tỏ ra mình là một đứa ngoan ngoãn...bên ngoài(chứ bên trong thì chưa biết được đâu). Từ nhỏ tôi đã sớm thấm nhuần tư tưởng mà bố đề ra, đó là:
-Học là con đường duy nhất dẫn đến một tương lai xán lạn( mà tương lai xán lạn nghĩa là nhiều tiền, suy ra học là vì tiền, khà...khà...).
- Không được để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến việc học, nhất là chuyện tình cảm-cấm tiệt.
-Phải tránh xa những việc tầm phào ba láp, những vụ đánh nhau, đặc biệt là không được giao du với lũ côn đồ.
Lúc còn nhỏ tôi thường hay thắc mắc không hiểu sao bố lại nhấn mạnh việc không được giao du với lũ côn đồ, nhưng về sau nghe mẹ kể lại tôi đã hiểu được phần nào.
Chuyện là năm ấy bố tôi, một sinh viên đại học chỉn chu, đang đạp xe về nhà thì tự nhiên bị 3 tên du côn lôi vào bụi rậm đánh một trận với lý do rất " củ chuối": trông mặt ngu nên ngứa tay đánh. Haha
Kết quả là sau trận đánh bố tôi bị gãy một cái răng cửa, ốm liệt giường mấy tuần và mất luôn cơ hội giành khoá kiến tập ở Anh( về sau khi lấy mẹ tôi, ông đã đi trồng răng lại).
Nghe kể đến đây, liên tưởng đến khuôn mặt bố lúc mất cái răng cửa là tôi không thể nhịn được liền phá lên cười, kết quả lãnh luôn ba cái roi vào mông đau thấu trời, can tội cười trên nỗi đau khổ của bố. Vì thế, từ lúc phải chịu trận đòn đau quắn mông ấy trong đầu tôi đã lập trình sẵn một câu: " Ghét cay ghét đắng lũ du côn".
" Ghét của nào trời trao của ấy".- ông cha ta nói cấm có sai, minh chứng là lúc này đây một đứa ghét cay ghét đắng lũ du côn như tôi lại bị bao vây bởi 5 tên lưu manh. Ôi trời! Còn gì đau đớn hơn nữa, xem cái mặt chúng kìa, " khả ố" không chịu được. Chúng thi nhau buông những lời châm chọc, cợt nhả, nhìn tôi bằng ánh mắt hau háu như lũ béc giê...
Cũng chỉ tại mải chạy theo con cún con mà tôi ra nông nỗi thế này đây! Cún ơi là cún, mày hại tao rồi. Tôi bặm môi than thầm, lúng túng không biết nên làm thế nào để thoát khỏi 5 tên béc giê này thì đúng lúc ấy một giọng nói vô cùng lạnh lùng, vô cùng dứt khoát vang lên:
- Dừng lại...
Trong phút chốc, cả 5 tên lưu manh đều tản ra, chàng trai lạ bước đến hùng dũng như một dũng sĩ diệt rồng, khuôn mặt lạnh, không chút biểu cảm.
Nhưng...mắt tôi có bị hoa không nhỉ, rõ ràng người này không phải La dũng sĩ mà là thiên sứ, đẹp, quá đẹp, suýt chút nữa là tôi đã vỗ đùi tán thưởng rồi.
Bị bao vây trong một con ngõ nhỏ lại được chàng hoàng tử thiên sứ cứu giúp, có phải tôi đang lạc vào cõi mơ không?
"Bố ơi con xinh lỗi!"
Tôi thầm kêu lên trong đầu, khuôn mặt bật ra một nụ cười không được lập trình sẵn, đến giờ tôi mới hiểu được sức mạnh thực sự của cái đẹp.
-Trêu gái à, sao không gọi tao góp cho vui?- Chàng hoàng tử thiên sứ lên tiếng, môi khẽ nhếch lên một nụ cười đểu, 5 tên béc giê vội vàng cúi đầu đồng thanh hô:
- Đại ca!
-Cái...cái gì cơ?- Tôi ngẩn người ra khi nghe thấy cái danh hiệu "đại ca" mỹ miều ấy, nụ cười trên mặt héo dần rồi tắt phụt như vệt nắng cuối đông.
Lạy Chúa, thực sự chuyện gì đang diễn ra trước mắt tôi thế này, sao hoàng tử thiên sứ lại đột nhiên biến thành hoàng tử du côn? Giấc mơ về bạch mã hoàng tử trong tôi nhanh chóng vỡ tan tành như bọt xà bông.
Tên hoàng tử du côn chậm rãi đi đến gần tôi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ như con gà tơ của tôi, đôi mắt hắn ánh lên vẻ giễu cợt:
- Trông mặt nhỏ này ngu quá, thôi chúng mày tự xử.- Nói rồi hắn khẽ nhếch mép, đứng dựa lưng vào tường, rút ra một điều thuốc hút, điệu bộ như đại ca xã hội đen thứ thiệt.
5 tên béc giê nhân được lời động viên của "đại ca" liền hí hửng quay sang tôi tiếp tục " sự nghiệp" đang dở dang. Đôi mắt bọn chúng nhìn tôi hau háu như mèo thấy mỡ, hai chữ "hám gái" lộ rõ trên mặt.
Hừ... Tôn Nữ Hà Nhiên tôi, một thần đồng xuất sắc của trường cấp ba Thanh Đằng với chỉ số IQ cao vút, khả năng xử lý tình huống nhanh nhạy lại để cho 5 tên mặt người dạ béc giê này lên mặt ư? Không được, tuyệt đối không được.
"Phải sử dụng tài lẻ thôi..."
Tôi nghĩ rồi khẽ nhếch môi nở một nụ cười gian xảo.
Lén vòng tay ra sau véo vào hông một cái, tôi nghiến răng thầm rên rỉ:" Ôi má ơi đau thấu xương, ứa nước mắt."
Đau thật đấy nhưng thôi vì tương lai con em chúng ta phải nhẫn nhịn, thật nhẫn nhịn. Tôi nghĩ rồi cố làm cho khuôn mặt mình thảm nhất có thể, ngước đôi mắt cún con lên nhìn bọn lưu manh, một giọt, hai giọt nước mắt long lanh, chảy dài trên khuôn mặt tôi.
5 tên lưu manh khựng người lại, nhìn tôi sửng sốt.
"Ô hô thành công rồi!"
Tôi cười thầm trông bụng, chiêu này đến sắt đá cũng phải động lòng, he he.
Tôi thầm tự sướng rồi lại tiếp tục vở kịch cô Tấm thời hiện đại của mình:
- Híc híc... Các anh tha cho em, nhà em nghèo lắm, mẹ em bệnh nằm liệt giường, bố em say xỉn riết, cứ không vừa lòng chuyện gì là ổng lôi em ra đánh... Híc híc... Xin các anh để em đi, bây giờ ổng đang tìm em, nếu không thấy em về ổng sẽ lồng lộn lên đánh cả 2 mẹ con em... Huhuhu...
Tôi đưa tay lên chấm chấm nước mắt, trong lòng tự cảm thấy có lỗi với bố, nhưng thôi vì đại nghĩa diệt thân mà, nếu bố biết chuyện chắc cũng không nỡ trách tôi đâu. Đúng như tôi dự đoán, vở kịch thành công ngoài mong đợi, 5 tên lưu manh quay ra nhìn nhau xì xào bàn tán:
-Hay thôi để con nhỏ này đi.
-Ừ để dịp khác.
-Nghe cũng tội...
Ô hô hô, tôi cười thầm trong bụng, chuẩn bị nâng gót ngọc rời khỏi cái nơi tối tăm mù mịt này thì đúng lúc ấy một giọng nói lạnh lùng pha chút giễu cợt đột nhiên vang lên tựa như sấm truyền:
- Lũ ngốc nhìn vào đồng phục của cô ta xem. - Là tên hoàng tử du côn.
(Còn Tiếp chap 1) :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro