Chuơng 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Người ta nói, quãng thời gian học cấp 3 đẹp nhất của thời thanh xuân là tình yêu tuổi học trò. Nhìn người ta nắm tay nhau, đèo nhau, ôm nhau,...đi học.Tôi có một chút ghen tị nhỏ trong lòng. Tôi cũng muốn nếm thử chút cảm giác đuợc yêu thuơng nhưng ai sẽ chấp nhận tôi chứ. Tôi cực kì tự ti với cơ thể, khuôn mặt của mình. TÔI XẤU THẬM TỆ.
   ...
     Ngày mai là ngày đầu tôi buớc chân vào ngôi truờng mới ( cấp 3).Cảm xúc của tôi lúc này đang rất hỗn độn, 30% háo hức, 70% khủng hoảng tinh thần. 10p truớc tôi đã quyết định cắt gọn chiếc mái dài để đi học không bị vuớng, càng cắt nó lại càng ngắn, ngắn đến nỗi có thể thấy chán của tôi. Thực sự thực sự tôi rất hối hận với quyết định đó. Vừa thấy thành quả của mình tạo ra, tôi sụt sà sụt sịt trong nhà tăm lúc lâu dồi trấn an bản thân phải tự tin, tóc cắt đi dồi sẽ mọc lại thôi. Bây giờ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối diện với sự thật tàn khốc này.

     • Ghế đá trong truờng vào sáng ngày hôm sau •

     -"Á há há há... Mày... Mày... Tự... Cắt... Á... Há há" Diễm cười sặc sụa không nói đuợc liền mạch
     -"Ngọc ơi là Ngọc, tao lạy mày, lần sau ra quán cắt cho tôi nhờ, bây giờ nhìn mày buồn cười cực" Nói xong Thư ôm bụng cười cùng Diễm
     Tiếng cười ấy giòn đến mức ai cũng quay ra nhìn chúng tôi. Chúng nó không thấy ngại nhưng tôi thì khác, bây giờ mà có cái hố nào đó tôi sẽ lao đầu chui một mạch cho bớt ngại. Tôi cố gắng bịt mồm hai chúng nó lại nhưng '2 cân 1 không chột cũng què' sức tôi không nổi, ngớt đuợc một tí chúng nó quay ra lén nhìn tôi dồi lại cười nức nẻ, như không ngừng đuợc lại. Tôi có nên xem xét lại tình bạn mấy năm trời này không nhỉ?
     Mãi sau những tiếng cười đó mới bắt đầu ngừng lại đuợc, đứa thì ôm bụng, đứa thì mỏi hàm, nhìn hai đứa mệt rã rời nhìn vừa thuơng nhưng lại vừa tức. Thư lên tiếng truớc:
     -" Từ sau gọi Ngọc là ngố nhé Diễm ơi"
     Diễm nghe vậy thì chen vào định nói gì đó nhưng không có sức nói nổi
     Tôi im lặng, luờm chúng nó một cái rõ dài dồi bỏ đi một mạch vào lớp ngồi cho hạ hỏa. Buồn thối ruột khi hai đứa mình thân nhất lại học khác lớp mình. Khi buớc chân vào lớp bao nhiêu ánh mắt dồn vào phía tôi xong lại quay ra luớt luớt điện thoại. Những thành phần còn lại thì chỉ chỉ trỏ trỏ dồi quay ra cười đùa chắc là đang nói xấu mình đây mà. Tôi biết chúng nó đang để ý tới chiếc mái này nhưng tôi đâu quan tâm, nói xấu sau lưng thì chỉ đứng sau mép l*n của chị mày đây thôi nhớ.
     Tôi chọn cho mình chỗ ngồi tôi ưng í nhất, ngồi cạnh cửa ra vào cuối lớp, ngồi im ở đó tôi thấy bình yên cực kì, vừa ngắm bầu trời trong xanh vừa đeo tai nghe nhạc, cảm giác chill vãi.
     _" Cho tớ ngồi chung với cậu đuợc không"
     Giọng nói cất lên đột ngột khiến tôi có chút giật mình, tôi quay ra người lên nơi phát ra âm thanh ấy. Đập vào mắt tôi là một khuôn mặt khá điển trai nhìn như chàng bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích còn tôi là công chúa vậy. Vừa nghĩ dến thôi đã suớng hết người, mắt tôi không thể không rời khỏi khuôn mặt ấy.
     Thấy tôi nhìn chằm chằm mà không trả lời, cậu ấy không nói không rằng trực tiếp ngồi phịch xuống dồi sát lại gần thì thầm vào tai tôi:
     _" Mê tớ hay gì? "
     Tim tôi bỗng ngừng đập, tai bắt đầu đỏ ửng, cậu ấy cuời thầm dồi vòng tay qua lấy chiếc tai nghe tôi đang nghe đeo vào tai cậu ấy. Tự nhiên như ruồi nhỉ nhưng tôi thích. Cậu ấy đã khiến cho trái tim tôi tan chảy khi khoẳng khắc thấy cậu ấy cười, nụ cười tỏa nắng kèm theo chiếc má núm đồng tiền, eo ôi cuốn hút kinh khủng í.
     Một tai tôi đeo, một tai cậu đeo, cảm giác như một đôi tình nhân vậy. Đang cảm thấy hạnh phúc thì một thế lực nào đó đã thôi thúc tôi quay lên, nhiều cặp mắt đang huớng về chúng tôi , hầu như đều là gái. Có bạn luờm, có bạn chửi rủa, có bạn thì tỏ vẻ tiếc nuối. Nhận thấy đuợc tình hình không ổn, tôi sợ lắm, sợ bị đánh hội đồng, sợ bị gọi ra cổng truờng. Không thể nhịn đuợc, tôi quay sang thì thầm với cậu ấy:
     _" cậu đi ra chỗ khác ngồi đuợc không"
     _" vì sao chứ? "
     _" đuợc trai đẹp ngồi cạnh thích thật đấy, nhưng cậu nhìn xem, bao nhiêu cặp mắt đang muốn ăn tươi nuốt sống tớ kia kìa, tại vì cậu đấy"
     _" cậu sợ à? "
     _" tớ rất sợ"
     _" vậy tớ sẽ bảo vệ cậu"
     _" nhưng mà tớ chọn chỗ này truớc mà, cậu đi ra chỗ khác ngồi đuợc không? "
     _" không bao giờ, tớ cứ ngồi đây đấy cậu làm gì tớ"
     _" cậu ngang nguợc thật đấy, đồ xấu tính, cậu không đi thì tớ đi vậy"
     Nói xong tôi định đứng dậy rời đi, thì có một bàn tay ấm áp nắm chặt tay tôi ấn mạnh xuống dồi tỏ vẻ nũng nịu. Tất nhiên là tôi không muốn mất chỗ ngồi này dồi, tôi đâu có ngốc chỗ này tôi chọn truớc mà, chắc gì tôi đã ngồi cùng cậu ấy, nhỡ thầy cô đổi chỗ thì sao. Hết cách tôi đành chiều lòng cậu ấy nhưng cũng ra điều kiện.
     _"Thôi đuợc dồi, quá đủ dồi , ngồi thì ngồi mà tớ nói truớc nhớ mặt tớ mà có vết bầm nào là tớ đánh cậu lại 100 cái, vì chỉ có cậu mới khiến tớ bị đánh hội đồng thôi"
     Cậu ấy đứng hình một lúc, mỉm cười xoa đầu tôi, dồi lặng lẽ gật đầu.

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro