Cửa hàng đóng cửa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa đã đóng rồi kìa em...
Hãy về đi và xin đừng trở lại.

____.....____.....___....._____

Màn đêm, đặc nghịt mơ màng.

Em ngồi dưới hiên nhà, hoặc nơi đâu đó cao vời lắm, nhìn vào cửa hàng cà phê thơm ngạt ngào thân ái. Em có mê cà phê không nhỉ? Hay chỉ là một phút mơ màng bị mùi hương kia bắt dẫn?

Tôi không biết, tôi chỉ biết em ngồi nơi đó lâu rồi, đã ngắm cánh cửa ấy lâu rồi mà không hề dời mắt. Có lẽ em đã bỏ qua cô gái ngọt ngào ở cửa hàng sữa đặc,có lẽ em đã vụt mất, nàng áo đỏ xinh nơi quán trà ngon. Em bần thần, em duy ngã độc tôn, em tin vào quá thể và coi nó là chấp niệm vững vàng.

Không có đâu em ơi...

Lẳng lặng trong gió bài ca mục nát, bài ca của những kẻ yêu đương đói mòn.

"Tôi chả yêu em tôi chả yêu em.."

Em gặp cô gái tiệm cà phê vào một ngày đầy nắng, mùi cà phê rang ngát mũi đến bồi hồi, em lỡ say em lỡ thương quá dỗi dù đôi cửa khép kia chẳng thể mở lần nào...

Em thương tôi nhưng tôi chả thương em.

Mùa xuân năm nào đẹp trời lắm,em mỉm cười xoè tay nắm với tôi, tôi nắm lại rồi tim hằng khẽ nói :" Thấy chưa tôi? Đó chả phải tình yêu..."

Em mỉm cười tôi im lặng
Em ca hát tôi nín thinh
Em nói cười tôi lặng lẽ
Em bỏ đi tôi mong chờ.

Về đi em!

Về nhà đi em nơi ngày xanh còn đó, cốc cà phê màu đỏ nhỏ mong chờ. Về đi em nơi tôi không còn ở, lẳng lặng nghe gió nói biết bao điều.

Tôi chẳng thể yêu em....

Tôi chả thể cho em cái gọi là thương mến, tôi chả thể vì em cái gọi là thích thôi, tôi chả thể bên em dù mưa dầm thấm đất vì em ơi tim tôi nó lạnh rồi...

Xin hãy về khi cửa hàng đóng cửa, hãy ghé qua tiệm trà nhỏ ấm lòng, xin nhấp cạn chén rượu mời đon đả,xin bỏ tôi ở nơi chốn lặng tờ.

Một ngày mười ngày rồi một đời có lẽ, cưat hàng sẽ mở nhưng chả dành cho em. Hỡi kẻ giỏi thưởng trà vả nhấp ngụm trà nhỏ, hãy mặc đi nơi quán xá nghèo nàn .

Em thương cà phê vì cà phê thơm ngát, em thương cà phê vì góc mới tâm hồn nhưng em ơi thương chưa phải là mến và quán trà vẫn còn gốc của em.

Nơi quán đây dành cho người nào đó, dành cho ai mà chẳng dành cho em. Nơi quán đây luôn ru bài nào đó, ru ngủ ai không phải chính em đâu...

Xin hãy về nơi bình minh dậy sóng, xin hãy nhìn những cụm khói làn mây, xin hãy yêu một người em cũng sẽ, xin hãy cười và bớt tốn thời gian.

Xin đừng giết thanh xuân nơi quán nhỏ tồi tàn, xin đừng đánh rơi đi cái gì bởi không đáng, xin hãy chạy ra đi bó ngà em bị trói, xin hãy tỉnh thức đi em cũng chả yêu tôi...

Em ơi em ơi em ơi....

Bầu trời dần về sáng, các quán xá lục tục mổ cổng, cô gái tiệm cà phê bắt đầu rang mẻ mới, cô gái nơi góc trà đang lặng lẽ ấm châm.

Về nhà đi em cô nàng đang gọi đó, cứ bước đi em dẫu khó khăn muôn trùng, tôi chỉ là bến ngừng em coi xét, tôi chỉ là góc nhỏ để nghỉ chân .

Một ngày mai em sẽ về tới đích, đích của em cũng quán nhỏ của người. Giống như em và tôi bây giờ đó, tôi cũng chờ làm đích kẻ lạ xa..

Và chúng ta không còn gặp nhau nữa, em là em và tôi lại là tôi, quán cà phê vẫn còn im một cõi, kẻ du hành lại ghé quán thuộc mong.

Hãy quên tôi và đi hoài em nhé, người ấy đợi em ở phía cuối chân trời, hãy bỏ qua tôi như câu chuyện xưa cũ và hãy tin tôi là hồi ức một thời.

Sẽ có cái ngày mây mù không giăng lối, sẽ có cái ngày ta sẽ mãi ca vang, ngày mà gió và nắng quấn lấy nhau.

Ngày mà ta gọi nhau là hồi ức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro