Chương 51:ngất đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Swan mà tôi nhớ là một người phớt lờ mọi điều tôi nói và không có một chút thân thiện hay lòng thương xót nào. Bất cứ khi nào tôi cố gắng nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy đều nhìn tôi với vẻ mặt căm ghét thuần túy. Không, ngay cả khi đó không phải là tôi, cậu ta trông giống như cậu ta coi thường bất cứ ai cố gắng đến gần cậu ta.
Cậu ấy chưa bao giờ là kiểu người sẽ thân với ai đó. Và cũng chính người đó đã nói rằng chúng tôi đã từng rất thân thiết. Tôi đã sửng sốt.
Swan im lặng một lúc trước khi nói tiếp.
"Vì vậy, đừng nói chuyện quá trang trọng với tôi nữa. Thật kỳ lạ."
Tôi có thể nghe thấy sự trung thực đằng sau những từ đó. Cùng với đó, cậu ta lặng lẽ lẩm bẩm, "Giọng điệu của tôi có quá ác ý không?", như thể cậu ấy không muốn tôi lắng nghe. Có vẻ như cậu ấy thật lòng muốn tôi nói chuyện thoải mái với mình.
Tôi quyết định ngay lập tức chuyển sang lối nói thông thường với Swan. Nhưng, vì một lý do kỳ lạ nào đó, tôi không cảm thấy lạ khi nói chuyện bình thường với cậu ta. Như thể tôi đã nói chuyện với cậu ấy như thế này ngay từ đầu.
Không thể nào, tôi đã quên tôi đã từng thân thiết với Swan khi chúng tôi còn nhỏ sao? Tôi không nghĩ mình có bất kỳ khoảng trống nào trong trí nhớ. Tôi trở nên tò mò.
Nhưng nhắc mới nhớ, có một điều tôi tò mò hơn cả tình bạn được cho là thời thơ ấu của chúng tôi.
Tại sao Swan tránh ánh mắt của tôi? Tôi có thể đã làm điều gì đó có ý nghĩa với cậu ấy trong thời thơ ấu của chúng tôi không? Tôi có cả núi câu hỏi trong đầu. Tôi quyết định hỏi.
"Swanhaden, tôi cứ có cảm giác như cậu đang trốn tránh tôi. Chắc đó chỉ là do tôi hiểu lầm thôi, phải không?"
"....."
Swan không trả lời. Nhưng cậu ấy có vẻ rất vui khi tôi nói chuyện thoải mái với cậu ấy.
Có vẻ đúng là cậu ấy đang tránh mặt tôi. Điều đó có nghĩa là tôi phải tìm ra lý do tại sao cậu ấy lại cảnh giác và tránh mặt tôi như vậy.
Nếu cậu ta có ác cảm với tôi và cố moi thông tin về tôi vì điều đó, thì tôi cần phải giải quyết nó ngay bây giờ. Hơn nữa, cậu ấy đã nói rằng chúng tôi rất thân thiết bằng chính miệng mình. Điều đó có nghĩa là nếu giữa chúng tôi có hiểu lầm gì đó, cậu ấy sẵn sàng sửa chữa nó.
Tôi không muốn trở thành kẻ thù của Swan. Cậu ấy thật đáng sợ. Eves và Swan đều là những người mà tôi không bao giờ muốn trở thành kẻ thù của họ.
"Tôi đã làm gì sai sao?"
Tôi hỏi, vẫn bước đi. Swan lặng lẽ lắng nghe.
"Và cậu không thích tôi vì điều đó."
Tôi hầu như không tiếp tục bước đi, cố gắng vượt qua cơn chóng mặt. Thật khó để tôi nói, nhưng tôi cảm thấy rằng đây là cơ hội duy nhất để tôi nói chuyện trực tiếp với Swan.
Ngay khi tôi nói xong câu đó, Swan, người đang đi phía trước tôi, quay lại. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Swan bị sốc như vậy. Swan, người vừa trông có vẻ buồn chán, tên ác quỷ hoặc khó chịu, đột nhiên bị sốc.
"Đó không phải là.....!"
Tiểu công tước hét lên, giọng cao hơn bình thường.
Tôi quá bất ngờ đến nỗi chân tôi như nhũn ra và vấp phải một tảng đá. Tôi nhắm mắt lại, biết rằng mình sẽ gục ngã, cho đến khi.....
".......?"
Tôi ngã về phía trước, nhưng tôi không rơi xuống đất. Swanhaden đã đỡ lấy tôi khi tôi ngã xuống.
Vấn đề là tôi ngã về phía trước. Mặt đất mà tôi đang ở cao hơn chỗ của Swan. Về cơ bản tôi đã rơi vào vòng tay của cậu ấy. Swan và tôi bắt gặp ánh mắt của nhau. Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt đẹp của cậu ấy ở gần.
Đôi mắt đẹp như ngọc của cậu ấy tập trung vào tôi, như thể bị sốc. Cậu ấy có vẻ run sau khi nhận ra rằng ánh mắt của chúng tôi đã gặp nhau. Mặt cậu ấy bắt đầu đỏ bừng. Ngay cả đôi tai đầy sẹo của cậu ấy cũng chuyển sang màu đỏ.
Cậu ấy vội ngoảnh đi chỗ khác nhưng mặt vẫn đỏ bừng. Có vẻ như nó sắp nổ tung, nhưng vẻ mặt của cậu ấy trông có vẻ chán nản. Cậu ấy vội vàng bỏ tay ra sau khi vô tình ôm tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Swan. Cậu ấy dường như không biết phải nhìn vào đâu, nhìn hết chỗ này đến chỗ khác, trước khi quyết định quay đầu đi. Ngay cả cổ của cậu ấy cũng chuyển sang màu đỏ.
Swan gục đầu xuống sàn, vẫn quay đi và khẽ lẩm bẩm một mình.
"Ai đó cứu tôi với....."
Nó yên tĩnh đến mức tôi thực sự không thể nghe thấy nó. Swan nghịch nghịch tay sau khi bỏ tay ra khỏi người tôi. Cậu ta thả tay xuống sàn và bắt đầu nhổ cỏ trên mặt đất.
Swan có vẻ còn tồi tệ hơn tôi.
Thở đi, chỉ thở thôi.
Cậu ta có vẻ hoảng hốt, mặt vẫn đỏ bừng. Tôi cảm thấy tồi tệ cho cậu ấy khi tôi xem. Có quá đáng không khi cậu ấy tóm lấy tôi trước khi tôi ngã? Có chuyện gì với cậu ấy vậy? Cậu ấy có bắt được bất kỳ lỗi nào mà tôi mắc phải hay không?
Tôi cố gắng đặt tay lên trán Swan. Cậu ấy lập tức chặn nó lại. Swan lặng lẽ bảo tôi đừng làm vậy với vẻ mặt như thể bất kỳ loại kích thích nào khác sẽ giết chết cậu ấy ngay lúc đó.
".......? Cậu có cảm thấy ổn không? Cậu có bị ốm không?"
Swan muốn đẩy tôi ra, nhưng không thể. Tay cậu ấy chỉ lơ lửng trong không trung vài lần, trước khi quay lại xé cỏ. Với rất nhiều nỗ lực.
"........."
Swan đã không trả lời câu hỏi của tôi. Tôi chắc chắn rằng cậu ấy có thể sử dụng phép thuật chữa trị, nhưng tại sao cậu ấy không sử dụng nó cho chính mình? Tôi tự hỏi liệu cậu ta có bị trừng phạt bởi phép thuật ngăn cản cậu ta sử dụng nó lên chính mình không, nhưng tôi không biết.
Swan chỉ tiếp tục xé cỏ trên mặt đất một lúc nữa trước khi nói.
"Mẹ kiếp, cứ thế này tôi cảm thấy mình sắp chết nên tránh xa tôi ra. Tôi không thể đẩy cậu ra được."
Tôi vẫn còn trong vòng tay của Swan. Tôi hơi đẩy cậu ấy ngã nên tôi phải đứng dậy trước để cậu ấy đứng dậy.
Tôi hiểu tại sao cậu ấy muốn tôi đứng dậy, nhưng tôi không hiểu tại sao cậu ấy nói rằng cậu ấy không thể đẩy tôi ra. Tại sao cậu ta không thể? Có phải cậu ấy không muốn tiếp xúc thân thể với tôi không? Nhưng chẳng phải đẩy tôi ra sẽ tốt hơn là chạm vào tôi trong trường hợp đó sao?
Nhưng...xin lỗi, tôi nghĩ rằng tôi đang trở nên chóng mặt hơn trước.
Tôi dần mất đi ý thức. Đến mức tôi cảm thấy muốn ngất đi ngay lúc đó.
"Xin lỗi, nhưng tôi kiệt sức rồi. Tôi không thể dậy được."
Tôi hầu như không giữ được ý thức của mình. Thành thật mà nói, đi bộ đã là một nhiệm vụ to lớn. Tôi đã nắm lấy ý thức của mình để giải tỏa không khí giữa Swan và tôi, nhưng điều này giống như sự kết thúc của sợi dây.
Thế giới đang quay quanh trục của nó. Bụng dưới của tôi như sắp bị xé ra làm đôi. Tôi muốn nhanh chóng ngất đi để thoát khỏi cơn đau. Nếu tôi biết rằng đây là cách một ngày của tôi sẽ diễn ra, tôi sẽ nghỉ ngơi.
".....Hiện tại tôi đang rất đau, nên."
Tôi có thể tin tưởng cậu ấy hay không không quan trọng. Tôi không có sức để suy nghĩ bất cứ điều gì thông qua. Tất cả những gì tôi muốn là được trở lại trường học khi tôi thức dậy.
Nếu tôi may mắn, hy vọng Swan sẽ kéo tôi trở lại trường.
"Tôi nhờ cả vào cậu đấy."
Tôi đã ngất đi ngay sau đó.
-----
Khi tôi tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là trần nhà trắng xóa. Tôi hít một hơi thật sâu mà không hề hay biết, và thở ra một cách hổn hển. Tôi nằm trên giường một lúc lâu trước khi ngọ nguậy ngón chân. Tôi không gặp bất kỳ vấn đề gì về hô hấp hay di chuyển. Tôi đã an toàn.
Cảm giác như tôi phải dậy sớm, nên tôi từ từ chuyển sang tư thế ngồi. Một đống đồ đạc trên giường rơi xuống sàn.
Tôi đã không nhận ra điều đó trong khi tôi đang nằm. Có phải đã có một núi các thứ trên giường trước đó? Khi tôi kiểm tra những thứ trên sàn, hóa ra tất cả đều là thuốc. Thuốc giảm đau, hạ sốt và các loại thuốc trị bệnh khác nhau được đặt trên giường và trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, trên bàn còn có một vài lọ thuốc nhìn quen quen.
Tôi ngồi, vẫn trống rỗng, trước khi nhìn xung quanh.
"Đây là đâu....."
Tôi cau mày và cố gắng nhớ bất cứ điều gì tôi có thể. Tôi đã tham gia vào cuộc tiêu diệt quái vật, nhưng đã bất tỉnh vì quá đau. Xét rằng điều cuối cùng tôi nhớ được là khuôn mặt của Swanhaden, có vẻ như cậu ấy đã đưa tôi đến đây. Có lẽ cậu ấy vẫn còn lương tâm sau khi làm tất cả?
Tôi kiểm tra xung quanh và cố gắng tìm ra nơi tôi đang ở. Tôi kiểm tra rèm cửa, gối và chăn và thấy logo của trường trên đó. Tôi có thể nhìn thấy bóng cô y tá của trường qua tấm màn trắng. Rất may, đây là văn phòng của y tá. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra rằng Swan đã đưa tôi đến gặp y tá của trường.
Tôi mặc kệ núi thuốc và đứng dậy. Khi tôi kiểm tra đồng hồ, có vẻ như phần thi thực hành vẫn đang diễn ra. Chỉ một chút thời gian đã trôi qua kể từ khi tôi bất tỉnh. Chắc hẳn Swan đã lập tức đến trường sau khi tôi bất tỉnh.
Tôi đứng dậy khỏi giường và thực hiện vài động tác vươn vai nhẹ nhàng. Cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng và tràn đầy năng lượng sau khi ngủ. Cảm giác nặng nề của cơ thể tôi đã biến mất, và cơn đau như xé trong bụng cũng đã thuyên giảm. Chứng chóng mặt và buồn nôn của tôi cũng biến mất.
Tôi đã cố gắng rời khỏi văn phòng khi tôi đã bình phục. Khi tôi nắm lấy tay nắm cửa và chuẩn bị rời đi, y tá hỏi tôi có ổn không. Có vẻ như cô y tá cũng đã lo lắng, vì tôi, người chưa từng đến văn phòng lần nào, đã đến sau khi bất tỉnh. Tôi mỉm cười và gật đầu trước khi rời văn phòng.
Điều đầu tiên tôi nhìn thấy sau khi rời đi là một mái tóc bạc quen thuộc. Cậu ta đang ngồi xổm trên sàn của hội trường trống với khuôn mặt của mình trong hai cánh tay. Hào quang mà cậu ấy toát ra thật đáng kinh ngạc. Tôi cảm thấy như mình đang ảo giác với làn khói đen xung quanh cậu ấy. Swan ngẩng đầu lên ngay khi tôi mở cửa.
Khuôn mặt của Swan đầy đau khổ. Tôi thực sự không nghĩ rằng chúng tôi thân thiết, nhưng Swan chào đón tôi với khuôn mặt đầy lo lắng.
Ngay khi nhìn thấy tôi rời khỏi văn phòng, Swan đã chạy đến và ôm tôi. Bàn tay cậu ôm tôi vừa cẩn thận vừa thô ráp. Tôi thấy mình được ôm, trong vòng tay của cậu ấy, mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
Swan ôm tôi bằng đôi tay run rẩy và vùi mặt vào vai tôi. Sau đó, cậu ấy từ từ hít vào và thở ra.
Cậu ấy đã sợ. Mặc dù tôi không biết cậu ấy sợ hãi về điều gì.
Lúc đầu cái ôm rất nhẹ nhàng, nhưng càng lúc càng ôm chặt hơn. Như thể muốn kiểm tra xem tôi có thật không, cậu ấy đưa tay kéo tôi lại gần cậu ấy. Tôi cảm thấy như mình đang bị nghẹt thở.
Đầu óc và cơ thể tôi cứng đờ. Tôi đang được ôm bởi một người mà tôi thậm chí còn không thân thiết. Hơn nữa, tôi vừa mới ngủ dậy, không đủ sức để xô cậu ấy ra. Dù sao thì tôi cũng không thể. Swan có một vẻ mặt khó tả khiến tôi cảm thấy tội lỗi.
Cậu ta luôn có một trong hai lựa chọn. Một biểu cảm buồn chán, thô lỗ hoặc một nụ cười ma quỷ quá mức. Biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy và những cảm xúc trên đó là điều mà tôi chưa từng thấy.
Khi tôi chỉ đứng đó, bối rối, Swan ngẩng đầu lên khỏi vai tôi và nắm lấy một tay tôi. Tôi ngạc nhiên khi cảm thấy bàn tay lạnh cóng trên tay mình.
Sau đó, cậu ta nắm lấy bàn tay và đặt nó gần mặt mình. Tay tôi đang che một bên mặt của Swan. Tôi có thể cảm thấy sức nóng của khuôn mặt cậu ấy dưới bàn tay của tôi.
•Má!!! Sao mà soft quá vậy nè =))•
Đôi mắt của Swan vẫn ướt và viền đỏ. Đôi mắt màu ngọc của cậu ấy càng lấp lánh hơn vì có thêm độ ẩm. Swan nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đó. Tôi có thể đọc được sự lo lắng và buồn bã trong mắt cậu ấy. Tôi chỉ nhìn thấy cái ác thuần túy trong cậu ấy cho đến tận bây giờ.
Swan bắt đầu nói, giọng yếu ớt.
"Đừng đau......."
Nước mắt hình thành trong mắt cậu ta. Trái tim tôi đau vì một lý do nào đó khi tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro