Chương 140: kí ức lãng quên(end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tất cả hai người đưa tôi về hội tôi đã nghĩ họ sẽ rời đi nhừng không ngờ họ lại "hộ tống" tôi đến tận tầng 23 như kiểu đó là lẽ dĩ nhiên .

"Hai người theo tôi làm gì?"

"Dù gì nhiều chúng ta đã ngủ với nhau sao cậu lại phũ phàng muốn đá chúng tôi đi như vậy chứ...”

"Tôi đưa cậu lên đấy an toàn rồi rời đi sau."

Tôi thực sự muốn bỏ ngoài tai những gì tên đội trưởng kia nói từng câu hắn nói điều nghe rất ngứa đòn. Cả vị thư kí kia nữa tôi cũng trả phải trẻ lên ba mà phải đưa lề đến tận nơi.

"Han Yi-gyeol!"

"Hức- hức-!"

Tôi nhìn lên tự hỏi là ai đã lao đến , sau khi phát hiên ra là Kim Woo-jin hay đúng hơn là bản sao của Kim Woo-jin thì tôi liên buông lỏng cơ thể đang căng chặt của mình? Tôi ôm lấy cơ thể người ấy vỗ nhẹ vào mái tóc đỏ để an ủn con người có vẻ đang rất uất ức đó.

"Han Yi-gyeol."

Đằng sau bản sao, Kim Woo-jin bước ra nhìn tôi với khuôn mặt lạnh tanh. Tôi ngượng ngùng mỉm cười chào anh vì cảm thấy có lỗi.

“Chào buổi sáng, Kim Woo Jin."

Kim Woo-jin vẫn lạnh tanh đứng đấy nhìn tôi. Park Geon-ho quan sát tôi và Kim Woo-jin thích thú thì thầm vào tai tôi.

"Nhìn cậu ấy đi. chắc chắn cậu ấy đã rất buồn đó?"

"Anh im đi."

Là vì ai chứ...

Tôi nhanh chóng ghì chặt cái con người hóng hớt này trong tâm trạng ko thể tệ hơn. Đột nhiên Woo Seo-hyuk lên tiếng.

" Tôi đi trc đây."

“Anh định đi làm ngay sao?"

"Không. Tôi định về nhà thay quần áo rồi quay lại"

Cũng phải Woo Seo-hyuk đang mặc chiếc áo phông và quần cotton mượn từ Park Geon-ho, rõ ràng bộ trang phục này không thích hợp để đi làm lắm.

"Hẹn gặp lại lần sau."

"Đi đường cẩn thận."

"Ừ."

Sau đó anh ấy quay lưng rời đi. Tôi nhìn tấm lưng rộng rãi của Woo Seo-hyuk khi anh ấy rời đi với những suy nghĩ khác trong đầu rồi quay sang nhìn Park Geon-ho.

“Đội trưởng không đi à?"

“Tôi phải đi đâu đây?"

A, thật là khó chịu.

"Đi bất kì đâu anh muốn."

Không đuổi được Park Geon-ho, tôi bước vào phòng trong khi trấn an bản sao đang nhìn chằm chằm vào Park Geon-ho. Kim Woo-jin nhìn chúng tôi với vẻ mặt gắt gỏng kéo lấy tay bản sao quay sang hỏi tôi.

"Anh ăn gì chưa?"

"Chúng tôi đã cùng có một bữa sáng lãng mạng ngay tại nhà tôi đó."

"Cái gì...?"

Tôi chưa kịp trả lời thì Park Geon-ho đã đóng cửa trước lại kèm theo đó là toàn những lời tào lao. Tôi chạy đến chỗ Kim Woo-jin, người đang vô cùng sốc và nắm lấy vai anh ấy.

“Chà, ko có chuyện đó đâu..."

"Chúng tôi ko chỉ ăn bữa dáng cùng nhau mà còn cùng nhau uống rượu đó nha^^."

"Hả...?"

Nghiêm túc đấy anh chàng này. Mí mắt của Kim Woo-jin run rẩy trc từ 'uống' vẻ mặt cậu ấy nói lên tăng cậu ấy đã rất tuyệt vọng.

Làm thế nào tôi có thể giải quyết chuyện này? Trong khi tôi đang lúng túng thì có tiếng gõ cửa phát ra.

"Yi-gyeol, cậu có đó ko!"

"Min Ah-rin, Kwon Jeong-han tôi đây mau vào đi"

"Hôm qua cậu nghỉ ngơi tốt chứ?"

Khi Park Geon-ho mở cửa, Min Ah-rin mỉm cười rạng rỡ cùng với Kwon Jeong-han đang mang hộp bánh kẹo Nhật Bản sang trọng bước vào phòng.

"Ôi trời. Woo-jin, sao trông anh lại buồn thế?"

"Oh. Hộp bánh kẹo ấy ở đâu ra vậy tôi nhớ ko nhầm bánh kẹo nhật ở đây khó tìm lắm đó."

“Cha mẹ tôi đã gửi cái này cho tôi. Hyung thích đồ ngọt nên nó sẽ hợp với khẩu vị của anh ấy.”

"Han Yi-gyeol..."

Xung quanh nhanh chóng trở nên ồn ào. Tôi thở dài thườn thượt khi nhìn vào căn phòng đông đúc đầy người.

***

Min Ah-rin lắng nghe lời giải thích của tôi trong khi ăn bánh wagashi do Kwon Jeong-han mang đến cùng với trà đã sáng mắt lên.

“Sau đó, bạn đến nhà của Park Geon-ho và uống say khướt."

“Nếu có thời gian, lần sau hãy đến chơi cùng nhau nhé, bác sĩ Min."

"Ok! Tôi cũng muốn uống rượu với Yi-gyeol."

Tôi cho miếng wagashi được trang trí đẹp mắt vào miệng và nhìn quanh. Park Geon-ho và Min Ah-rin mỉm cười trò chuyện, Kwon Jeong-han vào bếp lấy thêm trà và Kim Woo-jin đặt wagashi vào đĩa của tôi.

'Có vẻ như... nó đã trôi qua một cách đại khái.'

Vì còn có những người khác nên tôi không cố tình đưa ra những gì đã xảy ra ở Khu C12, nhưng ngay cả khi chỉ có tôi với Kim Woo-jin, tôi cũng ko muốn giải thích rõ về nó.

Kim Woo-jin có vẻ đã cảm thấy tốt hơn một chút quay qua nhìn vào mắt tôi. Tôi nhìn lại vào đôi mắt đó nhưng ko hiểu sao cậu ấy lại đỏ mặt quay đi.

Nhìn biểu hiện của cậu ấy, dường như cậu ấy có rất nhiều thắc mắc, nhưng vì có người nên không thể hỏi. Tôi kiểm tra thời gian đã 13:42

“Nhân tiện, Yi-gyeol."

"Vâng?"

Min Ah-rin, người đang ăn wagashi trông cô ấy có vẻ như đang rất vui, mở miệng với giọng nói hào hứng.

“Tôi nghe nói bạn có một quán cà phê dành cho người hâm mộ?"

"...A-hả?"

"Ổ. Quán cà phê dành cho người hâm mộ?"

Tôi nhìn Kim Woo-jin, tự hỏi liệu có phải vì anh ấy mà quán cà phê dành cho người hâm mộ mà tôi đã sớm lãng quên đến tai họ ko.

"Không phải tôi!"

“Tôi đã đăng ký rồi."

Kim Woo-jin vội vàng lắc đầu, đồng thời, Kwon Jeong-han mỉm cười nói.

" Cậu có muốn biết tên quán cà phê không?"

"Có, xin hãy nói cho tôi biết! Tôi cũng muốn tham gia."

“Tôi cũng phải đăng ký."

“Ôi trời,các người làm sao vậy, đợi một chút.”

Tôi giật mình trước phản ứng nhiệt tình của Min Ah-rin và Park Geon-ho, người đột nhiên ngắt lời.

"Tại sao bạn lại đăng ký vào đó?"

"Nó vui."

"Nó vui."

Min Ah-rin và Park Geon-ho trả lời câu hỏi của tôi cùng một lúc. Vui? Vui cái quái gì thế? Thật sự rất xấu hổ, tôi thậm chí không thể trả lời nó, nhưng Kim Woo-jin lấy điện thoại di động ra với vẻ mặt đắc thắng.

"Đây rồi. Quán cà phê dành cho người hâm mộ của Han Yi-gyeol.".

“Ôi trời, Woo-jin cũng tham gia!"

Park Geon-ho nhìn vào quán cà phê dành cho người hâm mộ bên cạnh Min Ah-rin, nháy mắt với tôi.

“Đừng lo lắng, Han Yi-gyeol. Tôi sẽ chịu trách nhiệm và tuyên truyền cho cậu"

“Tôi không cần nó!"

Khi tôi cau mày trước lời nói khủng khiếp đó, Kwon Jeong-han mỉm cười bẽn lẽn và nhấc màn hình điện thoại lên.

"Đây là video yêu thích của tôi. Anh chỉ có thể có được chất lượng tốt như vậy từ quán cà phê dành cho người hâm mộ.”

Khi nhìn vào chiếc điện thoại, nó hiện lại hình ảnh tôi đang lắp bắp ngượng ngùng. Khi nào vậy? Sao tôi ko nhớ... Tôi nghĩ đó là cuộc phỏng vấn tôi với Cheon Sa-yeon trước khi bước vào cổng Khu N42.

“Thành thật mà nói thì không có nhiều ảnh hay video vì Yi-gyeon-hyung chưa tham gia các hoạt động chính thức nào, nhưng không khí trong quán cà phê khá tốt vì vẫn còn nhiều người đến."

"....."

Ok i'm fine. Tôi chỉ ước bầu không khí thật tệ. Tôi không thể hiểu nổi tại sao nó lại như vậy.

Min Ah-rin lặng lẽ lắng nghe Kwon Jeong-han, nghiêng đầu hỏi tôi.

"Yi-gyeol-ssi anh có kế hoạch thực hiện các hoạt động khác không?"

"Các hoạt động khác?"

“CF, ảnh tạp chí... kiểu hoạt động đó! Tôi nghĩ nó sẽ rất phù hợp với anh."(CF là j vậy???)

“Tôi nghĩ anh đã nhận được vài lời đề nghị."

"Ko bao giờ có vụ đó đâu."

Thở ra một hơi mệt mỏi, tôi nhấp một ngụm trà. Park Geon-ho đảo mắt một lúc rồi mỉm cười kỳ lạ như thể biết điều gì đó.

“Nghĩ lại thì tôi nghe nói rằng hội trưởng đang từ chối mọi lời đề nghị phỏng vấn của Han Yi-gyeol."

"Hả?"

Vì lý do nào đó, Cheon Sa-yeon đã làm đc một thứ hữu ích đó. Tôi nghĩ rằng sẽ tốt nếu anh ấy tiếp tục làm như vậy trong tương lai, tôi lấy điện thoại di động của Kwon Jeong-han khi video đang phát và tắt màn hình

“Tôi không có ý định làm bất cứ điều gì như thế trong tương lai."

"Anh xấu hổ à!."

"Ha, tôi ko thích mấy hoạt động như thế."

Tôi nhìn Min Ah-rin và Kwon Jeong-han đang nói với giọng tiếc nuối và Kim Woo-jin nhíu mày mà không nói một lời chạm.

***

Thời gian trôi qua, mặt trời đang lặn và bầu trời tối dần, chỉ còn tôi và Kim Woo-jin ở lại trong phòng sau khi họ lần lượt rời đi như thường lệ. Sau bữa tối, Kim Woo-jin lau bàn, cởi tạp dề và ra khỏi bếp.

"...Han Yi-gyeol."

Ngay khi tiếng gọi cất nên bản sao đang nằm trong lòng tôi biến mất. Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, tắt TV bằng điều khiển từ xa thì anh ấy do dự rồi lại gần.

“Mọi chuyện ở khu C12 ổn chứ?"

"Tất nhiên rồi."

Tôi nắm lấy vai Kim Woo-jin và mỉm cười nhẹ.

"Cảm ơn cậu, Kim Woo-jin đều nhờ thông tin của cậu tôi đã có được một chút điều tôi muốn biết."

Khi tôi nói một cách chân thành, Kim Woo-jin hơi cúi đầu vành tai cậu ấy đỏ lên.

"Ukm... Anh có thể cho tôi biết anh đang tìm kiếm điều gì không?"

"Cái đó..."

"Chỉ một chút thôi."

Cậu ấy vội nói thêm như sợ tôi từ chối. Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi từ từ mở miệng.

“Đó là quá khứ của tôi. Tôi đi để tìm lại quá khứ của mình."

"Quá khứ?"

" Hiện tại tôi chỉ có thể giải thích điều này. Vẫn còn nhiều điều tôi chưa biết."

Tôi nắm chặt lấy vai Kim Woo-jin và nói như thể tôi đã hứa.

“Tôi sẽ kể cho bạn nghe đàng hoàng sau. Khi mọi thứ đã được giải quyết ổn thỏa."

"...Tôi hiểu rồi."

Kim Woo-jin ngây người nhìn tôi một lúc, hàng mi dài cụp xuống và bình tĩnh trả lời.

“Giờ thì quay về phòng đi."

"Ừ. Tôi sẽ đến vào ngày mai."

Ngày mai. Giấu đi sự cay đắng, tôi trả lời nhẹ nhàng như thường lệ.

"Được rồi."

"Ngủ ngon, Han Yi-gyeol."

Ngay trước khi rời khỏi cửa, Kim Woo-jin, người cuối cùng chào tôi, đã rời khỏi phòng.

Một sự im lặng yên tĩnh vẫn còn trong căn phòng ồn ào vài giờ trước. Tôi ngước nhìn bầu trời đêm đầy mây đen qua cửa sổ rồi từ từ quay người bước vào phòng ngủ.

'Xin lỗi, Kim Woo-jin.'

Tôi tháo chiếc vòng tay nhận được từ Cheon Sa- yeon và cẩn thận đặt nó xuống bàn. Tôi cũng đặt chiếc điện thoại di động tôi nhận được từ Ha Tae-heon bên cạnh.

Thực ra, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc liệu có ổn không khi nói với Kim Woo-jin và Min Ah-rin. Nhưng cuối cùng, tôi quyết định không nói cho ai biết ngoại trừ Ha Tae-heon, người cũng sẽ rời đi cùng tôi. Nếu Cheon Sa-yeon chuyển đi tìm tôi thì khả năng sử dụng được năng lực của Kwon Jeong- han là rất cao.

Khi chạm vào chiếc vòng tay lấp lánh dưới ánh đèn, tôi nghĩ đến Cheon Sa-yeon.

'Ngay cả khi tôi cố gắng cẩn thận nhất có thể, dường như cũng vô ích nếu Cheon Sa-yeon quyết định tìm tôi.'

Tuy nhiên, chúng ta có thể trì hoãn thời gian ở một mức độ nào đó.

Tôi đã đợi cho đến khi tìm được vị trí của Nhà tiên tri, nhưng khoảng thời gian đó không phải là vô ích.

Kim Woo-jin thức tỉnh trở thành một pháp sư nhân bản hạng A, khiến tên tuổi của anh được biết đến trong và ngoài nước và được công nhận về khả năng của mình. Min Ah-rin mở rộng mạng lưới của mình bằng cách gặp Hong Si-ah, Cha Soo-yeon và Chloe.

Hiện tại, tôi ko muốn Cheon Sa-yeon can thiệp vào chuyện này.

Không chút do dự, tôi rời khỏi chiếc vòng tay, lấy chiếc điện thoại di động giấu dưới nệm ra và mở cửa sổ. Không khí đêm tràn ngập hương hoa mùa xuân lướt qua mũi tôi.

Đó là khoảnh khắc tôi đã chờ đợi kể từ lần đầu tiên đến đây. Tôi ko đc phép hối tiếc hay phạm sai lầm . Tôi thở chậm và sự dụng năng lực của mình.
_______________

Tôi quay lại rồi đây off hơi lâu. Tôi nhận ra một điều là tui ko thể ra theo đúng lịch đc (ko phải do tui lười đâu) lên là tui sẽ cố ra 4-5chap/1tháng nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro