21. tấm màn được vén lên (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng thật tráng lệ.

Nó không sánh được với Lâu đài Quỷ nhưng như vậy vẫn là tốt lắm rồi, tôi không nên so sánh nó như vậy nên tôi tiếp tục chiêm ngưỡng căn phòng và sải bước đến cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, có ba mặt trăng xếp cạnh nhau tô điểm cho bầu trời.

Bây giờ vẫn là ban ngày.

Đó là vào giữa ngày.

Tất nhiên, ở Quỷ giới không có mặt trời nhưng điều đó không có nghĩa là ở đây không có sự phân biệt ngày và đêm.

Người ta có thể biết giờ giấc trong ngày bằng cách nhìn vào ba mặt trăng trên trời.

Khi ba mặt trăng xếp thẳng hàng thì đó là ngày và khi chúng xếp chồng lên nhau trông giống như một thì đó là ban đêm.

Lúc này, nó đang xếp thành một hàng vậy nên giờ đang là ban ngày.

Nếu là ban ngày thì sao. Suy cho cùng uống rượu ban ngày cũng có sức hấp dẫn riêng của nó.

Tôi cởi bỏ chiếc áo choàng ngột ngạt và kiểm tra kỹ quần áo mình đang mặc. Quần áo trông rất bình thường, dường như chỉ thuận tiện cho việc hoạt động.

Vẫn ổn thôi nếu đi ra ngoài trong bộ quần áo như này.

Tôi đã quá phấn khích đến nỗi quên mất một sự thật quan trọng.

"Ngài không thể"

"Chúng ta cần phải bảo vệ thành phố này. Ngài định lật đổ cả thành phố à?"

Rằng tôi có hai kẻ theo dõi chết tiệt.

....Mẹ kiếp!

***

"Đây có phải là Tư lệnh Quân đoàn số 9 không?"

"Đúng vậy, thưa ngài"

Jaykar nhìn xuống cái xác với đôi mắt trũng sâu, lạnh lùng.

Bây giờ anh đang ở tiền tuyến.

Anh ta đến đây với tư cách là quân tiếp viện được Quỷ vương gửi đến khi nghi ngờ về vấn đề mất liên lạc với Tư lệnh Quân đoàn số 9 nhưng đã quá muộn.

Tư lệnh Quân đoàn 9 đã chết.

Tuy nhiên, có lý do tại sao anh gọi xác của người đồng nghiệp mình là "thứ này".

Một cái xác rách nát đến mức khó nhận ra được tình trạng ban đầu của nó. Giống một miếng thịt hơn là một xác chết chứa trong một chiếc quan tài thô sơ được làm vội vàng đó.

"Trong một hoặc hai đòn, đầu hắn bị chặt đứt, sau đó anh ta bị móng ngựa đè bẹp".

"....."

"Các người đang làm gì mà thậm chí không thu hồi được thi thể cấp trên của mình?"

"Tôi xin lỗi."

Vẻ mặt của Jaykar đối với cựu thủ lĩnh của Quân đoàn 9 không hề dễ chịu.

Không phải vì cái chết của hắn có vẻ tàn nhẫn, chính hắn đã làm những điều tàn nhẫn hơn đó.

Tất nhiên không phải vì sức mạnh to lớn của Quân đoàn 9. Sẽ là lời nói dối nếu nói rằng nó không có tâc động gì, nhưng vấn đề lớn hơn.

"Tư lệnh Quân đoàn 1! Kẻ thù!"

"...Lại nữa à?"

Cuộc tấn công của địch mạnh hơn dự kiến.

Anh vô thức thở dài.

Không cần phải chuẩn bị, Jaykar ra khỏi lều với thanh kiếm được buộc chặt vào thắt lưng.

Khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống cơ thể anh ta, người ta có thể thấy vẻ ngoài của anh là một mớ hỗn độn.

Cơ thể anh ta đầy máu và những miếng thịt dính chặt vào anh ta.

Anh ta hầu như không có thời gian để dỡ hành lý, anh phải lao vào trận chiến ngay khi đến nơi.

Dì anh có vung kiếm nhanh đến mức nào nhưng nó vẫn không thể làm dịu tình hình.  Tình hình đã nghiêm trọng đến mức bây giờ tôi phải chiến đấu thêm một trận chiến khác.

Tất cả chỉ vì một con người.

Một trong những vũ khí bí mất đáng tự hào nhất của Đế quốc xuất hiện trên chiến trường này mà không có bất kỳ lời cảnh báo nào.

Nếu bất kỳ Quân đoàn nào khác - ngoại trừ Quân đoàn 0 - ra tuyền tuyết, họ chắc chắn sẽ bị đẩy lùi một cách bất lực.

Anh phải hành động nhanh chóng.

"Hãy yêu cầu quân tiếp viện với Quỷ vương..."

Một giọng nói ủ rũ, trầm thấp phát ra từ miệng anh, như thể anh đang cố gắng kìm nén cảm xúc của chính mình.

Dù phải thừa nhận nhưng anh phải làm vậy.

Anh không thể để mất binh lính của mình một cách vô ích.

Hãy nói với Quỷ vương rằng "Anh hùng thực sự đã xuất hiện và Tư lệnh Quân đoàn 9 đã chết"

Chỉ có một điều anh có thể làm bây giờ là chờ đợi cho đến khi quân tiếp viện đến.

......cho đến khi "Joker" của họ đến và càn quét chúng.

Nghĩ đến Demon Arut, Tư lệnh Quân đoàn 0, người có lẽ đã đến thành phố. Jaykar trừng mắt nhìn con quái vật giống sói đang hung hãn giữa chiến trường.

***

Đã hai ngày từ khi đến đây và tôi thậm chí còn chưa được uống một giọt rượu nào.

Lý do cho điều đó khâ dễ hiểu. Vì tôi không chỉ có một, mà là hai tên khốn theo dõi tôi suốt cả ngày!

Đồ khốn.

Ngày càng mệt mỏi trước sự theo dõi không ngừng nghỉ của Ed và Ben, tôi nhìn những lá bài trong tay với ánh mắt lạnh lùng và lên tiếng.

"Tôi tưởng tôi đã bảo cậu được tự do"

"Vâng, tôi nghe thấy rất rõ ràng”

"Và Quân đoàn đã rất vui vì điều đó"

"Ý tôi đang nói rằng "tự do" bao gồm cả cậu"

"Tôi đã được lệnh là không bao giờ được rời xa ngài"

"Tôi là hộ tống ngài..."

Chết tiệt!

Tôi đặt lá bài xuống, cảm thấy lo lắng và bực bội, quét mắt qua đống tiền vàng chất đống trước mặt.

Anh chàng ngồi đối diện tôi đặt tay lên đầu trong tuyệt vọng, nhưng lúc này tôi đã không còn quan tâm đến anh ta nữa.

"Vậy, điều đó có nghĩa là cậu cũng muốn ra ngoài phải không?"

"Nhưng tôi đang hộ tống…"

"Ben là đủ rồi"

Làm ơn đi đi.

Tôi cảm thấy như mình đang nghẹt thở. Họ không thể cho tôi chút riêng tư sao?!

Tôi cảm thấy như mình sắp nổ tung. Đó có thể là điều người ta gọi là "nổi cơn thịnh nộ". Tôi nhanh chóng chuyển ánh mắt sang núi tiền vàng bên cạnh.

"Hừm...."

Lòng tôi dịu lại.

Đó là tất cả của tôi. Tôi sẽ không phải lo lắng về tiền bạc trong một thời gian dài.

"Thật ra tôi không tham tiền đến mức đó, nhưng..."

Tuy nhiên, điều đó vẫn làm tôi cảm thấy tốt.

Tôi tựa lưng vào ghế, ngồi bắt chéo chân với ánh mắt liếc những đồng tiền vàng bên cạnh.

Có lẽ bây giờ bạn đã nhận thấy, tôi đang ở trong một sòng bạc.

Ban đầu, tôi dự định sẽ xua tan nỗi lo lắng về con quỷ bằng rượu. Tuy nhiên, vì bị hai người đó kiềm chế, nên tôi đã đến sòng bạc để như một hình thức nổi loạn chống đối lại họ. Lần đầu tiên trong đời....

"Lại thắng rồi"

"Đúng như mong đợi, ngài thật tuyệt vời"

Tại sao tôi lại giỏi việc này đế  thế?

Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục thế này, tôi nghĩ đến việc bỏ mọi thứ lại phía sau và bỏ trốn đi đâu đó sống hết phần đời còn lại của mình.

...Tôi có nên nghỉ việc không?

Tôi nghĩ mình đã chọn bài tốt. Tuy nhiên, không giống như ban đầu, ánh mắt của những người chơi cờ bạc nhìn chằm chằm tôi đã thay đổi một cách tinh tế.

Điwefu này đúng với anh chàng ngồi đối diện tôi.

"Sao chúng ta không giả vờ như tôi thua và kết chuyện này nhỉ?"

Cái quái gì vậy? Anh ta nói gì thế?

Tôi không cần giả vờ nhyw anh ta đã thua vì anh ta thực sự thua.

Tuy nhiên, tranh cãi vì chuyện đó cũng chẳng có ích gì nên tôi chỉ mỉm cười và gật đầu.

Bây giờ trò chơi đã kết thúc nên tôi vét những đồng tiền vàng vào túi Ed đưa cho tôi từ phía sau, nhưng rồi anh chàng ấy đã lén lút kéo ghế đến cạnh tôi và đưa cho tôi đồ uống mà anh ấy đang cầm.

"Ngài thực sự rất giỏi  ngài biết không? Ngài không dùng bất cứ thủ thuật hay gì đó sao? Ồ, không có ý xúc phạm gì cả, tôi chỉ rất ấn tượng vì nhài giỏi như vậy."

“Tôi không hề sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, nhưng việc này…”

"Ồ, ban đầu tôi đang định uống thứ này nhưng tôi đã thua phải không? Tôi hơi mất hứng uống rượu nên tôi nghĩ nên cho ngài uống một chút gì đó để thư giãn.

"KHÔNG"

Tôi thậm chí còn chưa kịp nói gì.

Cái lũ rình rập khốn nạn đó..!

Nhắc mới nhớ, Ed vẫn chưa rời đi. Tại sao cậu lại ở đây, chẳng phải tôi đã bảo cậu đi rồi sao?

Buộc túi chứa đầy tiền vàng mà tôi đã giành được vào thắt lưng. Tôi ngước mắt lên và trừng mắt nhìn Ed.

Tuy nhiên, khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi đã dịu lại.

“Ed, chẳng phải tôi đã bảo cậu ra ngoài sao?”

"Nhưng sự an toàn của ngài..."

"An toàn? Tôi chắc chắn đã thấy Ben chiến đấu khá tốt trên đường đến đây."

Cậu ta gần như là một kẻ điên loạn.

Tôi thực sự không muốn ở một mình với cậu ta. Nhưng bị hai người này quấy rầy suốt hai ngày, tôi đã thay đổi quyết định.

Cứ tiếp tục thế này tôi sẽ bổi điên mất. Ít nhất tôi có thể đuổi một trong số họ.

"Nhưng đó...."

Ed do dự, cúi đầu.

Tôi liếc nhìn Ben và cậu ta đang nhìn Ed một cách đắc thắng, như thể cậu ta đã chiến thắng Ed .

Đây là cơ hội của tôi!

Làm như đang cầm lấy cốc nước, tôi chộp lấy chiếc ly rượu mà người đàn ông đưa cho. Trước khi Ed và Ben kịp phản ứng, tôi nhanh chóng nói chuyện với họ.

"Ben thực sự nhịn được nên Ed, cậu có thể nghỉ ngơi đi. Cậu cũng đã trải qua một khoản thời gian khó khăn vậy tại sao cậu không nhân cơ hội này nghỉ ngơi ở đây một chút?  Đây là cơ hội sẽ không có lần thứ hai đâu."

"..."

"...Làm sao?"

"Tôi hiểu rồi"

Cậu ủ rũ và bước đi.

Có thể người ta sẽ thấy rằng tôi tiếc cho người đàn ông cao lớn đó khi cậu ta gục đầu xuống ủ rũ như thế, nhưng...

Cảm thấy tiếc, làm sao mà có được.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Một người cùng giới tính, không phải người khác giới  có thể hờn dỗi đến mức nào?

Tôi mỉm cười chiến thắng và nâng chiếc ly lên miệng.

"...?"

Và sau đó là một khoảng dừng.

Đó là ngay trước khi chất lỏng chảy vào miệng tôi.

Lúc đó, Ed quay lại nhìn tôi như thể có mắt ở sau gáy vậy. Khi mắt chúng tôi bất ngờ chạm nhau và tôi sững lại, tay vẫn đang cầm ly.

"...."

"...Ha ha"

Cậu lộ ra vẻ thất vọng.

Ngay cả Ben cũng quay về phía tôi khi thấy Ed nhìn tôi.

Những ánh mắt chăm chọc của họ vào cái ly trên tay, tôi không còn lựa chọn nào khác lúng túng đặt nó xuống.

"Tôi muốn ngửi mùi của nó thôi..."

"Vâng, tôi tin ngài"

"...."

"Tuy nhiên, vì sự an toàn của thành phố nên xin ngài hãy hạn chế uống rượu nhất có thể"

"...ừ, ừ"

Được rồi, giờ biến khỏi đây đi.

Tôi vãy tay, truyền đạt suy nghĩ của mình một cách thô bạo.

Có lẽ ý định của tôi đã được truyền đạt tốt, Ed lại hờn dỗi bỏ đi và Ben, người đang im lặng nãy giờ và lên tiếng.

"Ngài đã nghe thấy rồi, vì vậy xin ngài hãy đặt chiếc ly đó xuống đi"

"Ừ, được rồi, tôi sẽ không định làm vậy."

Tôi ngồi cong vẹo và đẩy cái ly ra xa bằng đầu ngón tay, vẻ mặt Ben thoáng thay đổi.

Như thể anh nói "Có chuyện gì thế?" Cậu ta có hình ảnh gì về tôi?.

Tôi đang bị xúc phạm.

Tôi quay đầu khỏi vào Ben, nhìn anh chàng đang đã mời tôi đồ uống.

Cậu ta đang nhìn tôi với một dấu chấm hỏi trên mặt. Nhìn thẳng vào người đàn ông tưởng chừng như vô hại, tôi nói thẳng vào anh ta với vẻ mặt ủ rũ.

"Cậu biết đấy, tôi thích uống rượu nhưng tôi không thực sự thích ma túy đâu."

"...!"

Ngươi nghĩ mùi rượu sẽ che giấu nó, phải không?

Trong tôi như thế này nhưng thật ra tôi khá giỏi trong việc phân biệt mùi thuốc.

Tại sao? Vì tôi đã uống đủ đến mức phát ngán vì chúng.

Vì vậy, tôi có thể đảm bảo, có hai loại thuốc gây nghiện trong này.

Có lẽ là thuốc ngủ hoặc thuốc gây tê liệt. Chắc hẳn chúng sử dụng ma túy vì muốn tác dụng của nó.

Thức uống này mang lại tất nhiều hậu quả mà không có chút lợi ích nào cho người uống nó. Và ban đầu anh ta nói mình định uống thứ đó?

"Ngươi mang cái này theo để sử dụng cho người mà ngươi đã khi thua ngay lúc đầu phải không?"

"...."

Một khuôn mặt trắnh bệch.

Sự im lặng bao trùm sòng bạc ồn ào.

"Ma túy" là một vấn đề nhạy cảm ở đây vì nó có thể khiến cho mọi người không bao giờ quay lại sòng bạc này. Đó là lý do tại sao mọi ánh mắt hướng về phía chúng tôi.

"Đó là..."

Sự im lặng đề nặng lên anh.

Với nhiều đôi mắt dán lên anh ta, anh đổ mồ hôi lạnh

"Ng-ngài đang nói về cái gì vậy? Ma túy?"

Nói tóm lại, nó là một bước đi tồi tệ.

Phủ nhận khi bằng chứng ở ngay trước mặt ngươi thật là ngu ngốc.

Như thể điều đó không đủ tệ. Ben, người đang run lên vì tức giân bên cạnh tôi, không ngừng tuyên bố tử hình với giọng nói dồn dập của mình.

"Vậy sao cậu không tự mình thử xem?"

"..."

Trò chơi đã kết thúc, tôi khẽ tặc lưỡi khi thấy anh ta đang cắn môi mà không nói được gì. Đồ ngốc.

Chà, anh đủ ngu ngốc đến mức cố gắng đưa thứ này cho ai đó dù đã có bạn đồng hành.

Trong khi anh ta có thể đánh cắp túi tiền khi Ben bế tôi về hoặc nếu bị bắt, anh ta vẫn có thể đạt được mục tiêu nếu chỉ tập trung vào hành lý của tôi, đối thủ anh ta là bác sĩ trị liệu của lâu đài Quỷ vương.

À, tôi không tin tưởng anh ta đến mức đó vì Ben là bác sĩ,  những vì cậu ta là một kẻ điên cuồng nên tôi sẽ sửa lại lời nói của mình.

Một kẻ điên cuồng từ lâu đài của Quỷ vương. Nó không phù hợp với cậu ấy một cách hoàn hảo sao? Theo quan điểm của tôi, việc sử dụng một thủ đoạn rẻ tiền như vậy trước mặt cậu ta thật nực cười.

Tôi đẩy ghế ra sau và từ từ đứng dậy.

Dù sao thì tôi cũng đã thắng được một số tiền lớn và tôi cũng không uống chút rượu độc nào nên cũng chẳng mất gì cả.

Tôi không muốn làm to chuyện nên tôi định lặng lẽ rời đi...

Bang!

Tuy nhiên, trước khi tôi kịp làm điều đó thì lại có chuyện xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro