Chương 5 Cương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Kòi

Kiểm tra nội bộ cuối cùng cũng kết thúc, Kiếm Uyên chính thức bắt đầu kiểm tra công khai, mời đông đảo người chơi đăng ký tham gia.

Giai đoạn nước rút cuối cùng, tinh thần mọi người đều căng thẳng, toàn bộ công ty đều tham gia lần thức thâu đêm này. Trần Lập Nông nhiều lần cam đoan với chị gái tối không về nhà nhất định là ở lại công ty chứ không phải đi lang thang khắp nơi, Trần Ninh Sam mới đồng ý cho cậu thức đêm.

Trước kia, Trần Lập Nông chưa từng thức thâu đêm, thức qua đêm đã là cực hạn, bình thường cậu ở nhà cứ đúng chín rưỡi uống sữa tươi rồi đi ngủ, giống như một học sinh tiểu học, mấy ngày trước để đuổi kịp tiến độ chịu mấy ngày thức đến mười hai giờ đã bị tàn phá đến mức gần như suy nhược.

Ba rưỡi đêm, hai mắt Trần Lập Nông đã dại ra thất thần, não trống rỗng, hai chân run rẩy. Cậu như là mộng du đứng dậy đi vào phòng làm việc của Thái Từ Khôn, ngã xuống cạnh chân Thái Từ Khôn: “Thái Từ Khôn…tôi muốn uống sữa, tôi muốn ngủ…”.

Ánh mắt Thái Từ Khôn lóe lên tia tức giận, “Chậc” một tiếng rồi xách Trần Lập Nông vứt xuống ghế sofa đối diện bàn làm việc, quay người ra ngoài cửa. Lúc trở lại thấy Trần Lập Nông mềm nhũn dựa trên ghế sofa, lấy ngón cái và ngón trỏ gắng gượng banh hai con mắt đầy tơ máu của mình, anh cầm cổ tay Trần Lập Nông đem hộp sữa nóng đã cắm ống hút đặt vào tay cậu, giọng không vui: “Xấu xí, uống xong mau đi ngủ cho tôi”.

Trần Lập Nông hoàn toàn vô thức uống xong hộp sữa, sau đó trước mắt tối sầm nằm vật ra ngủ. Thái Từ Khôn lấy áo khoác của mình từ giá treo quần áo xuống đắp lên người Trần Lập Nông, sau đó ra ngoài phân phát cà phê, trà sữa, sandwich, cơm nắm cho các đồng nghiệp thức thâu đêm, bảo họ nghỉ ngơi một lát.

Một đêm không ngủ.

Thời khắc đen tối nhất trước bình minh đã qua, kiểm tra công khai tuyên bố kết thúc, Kiếm Uyên chính thức login.

Ánh ban mai xuyên qua phòng làm việc chiếu nghiêng qua cửa sổ sát đất, hắt lên khuôn mặt Trần Lập Nông say ngủ trên sofa. Thái Từ Khôn đứng dậy, bước thong thả đến trước ghế sofa ngồi xuống, tấm lưng dày rộng chắn ánh nắng cho Trần Lập Nông, mượn ánh sáng trong phòng, anh thấy Trần Lập Nông ngủ say vì hít thở nên lồng ngực phập phồng, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn lấp dưới áo khoác của anh ngộp đến nỗi mặt đỏ ửng, trên mặt có lông tơ nhỏ như trẻ con, thậm chí có thể thấy hàng mi dài rung nhè nhẹ.

Thái Từ Khôn tựa như một thằng bé lấy được món đồ chơi yêu quý, cẩn thận định đụng vào, ngón tay vừa rờ tới lông mi, Trần Lập Nông liền tỉnh lại.

Thái Từ Khôn lập tức thu tay về, ổn định hô hấp, mặt cứng đanh ngồi tại chỗ không dám động đậy.

Khi Trần Lập Nông mở mắt ra cậu có ảo giác mình tỉnh dậy từ trên tầng mây cao nghìn mét, toàn thân mềm nhũn, nằm yên, lại còn thiếu dưỡng khí.

Trước mắt ập xuống một lớp sương mù và ánh sáng nhạt, sau lớp sương mù là Thái Từ Khôn như ẩn như hiện, dưới cằm lún phún râu, chỉ số hormone nam tính cao vọt, mang theo sự gợi cảm mâu thuẫn vừa cấm dục vừa cuồng dã.

Nhất định là trời cao phái anh ấy xuống cứu vớt mình khỏi cô độc, Trần Lập Nông nghĩ như vậy, không tự chủ lộ ra nụ cười si mê, mí mắt trĩu xuống vừa cười lại ngủ tiếp.

Thái Từ Khôn giữ nguyên hiện trạng, trước mắt lướt qua ánh mắt vừa rồi của Trần Lập Nông, ánh nhìn mê hoặc, và nụ cười khờ khạo ấm áp, nhịp tim ngày càng nhanh ngày càng mạnh.

Sau đó anh liền cương.

Trần Lập Nông ăn no uống đủ trên ghế sofa của Thái Từ Khôn, sau khi về nhà hoàn toàn không có cảm giác mệt mỏi vì thức thâu đêm, ăn trưa xong còn vui vẻ chủ động cùng chị gái dạo phố mua quần áo.

Dọc đường đi nhìn phong cảnh chạy ngược lại ngoài cửa sổ, nhớ lại giấc “mộng xuân” nửa thật nửa giả ban sáng, tâm trạng quả thực không thể tốt hơn.

Trần Ninh Sam nhìn vẻ mặt nở đầy hoa đào của cậu, không nhịn được nói bóng gió: “Nông Nông, ông chủ của em, là người như thế nào?”.

“Hả?”, Trần Lập Nông quay đầu lại, chớp chớp mắt, “Đột nhiên chị hỏi cái này làm gì?”.

“Tìm hiểu một chút về môi trường làm việc của em”.

“Thái Từ Khôn…là một người, rất đẹp trai, rất man, làm việc rất nghiêm túc tỉ mỉ, là một ông chủ tốt”. TRần Lập Nông vắt ócnghĩ ra những từ có thể hình dung Thái Từ Khôn, “Là người giống như anh trai vậy, mặc dù có lúc rất kiêu ngạo rất thích chê bai người khác, nhưng anh ấy nhắc nhở em rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế, cũng rất quan tâm đến em, thường mua đồ ăn cho em mỗi ngày”.

“Hừ, ở trước mặt chị mình nói thích một anh trai, đáng ghét”. Trần Ninh Sam véo mặt cậu.

“Đây chẳng phải là chị hỏi em trước sao…Chị, em được phát lương rồi, em mua cho chị một chiếc áo khoác nhé, mốt thu đông năm nay là áo khoác dạ đó, áo khoác kiểu Anh Quốc mặc lên trông thon thả trẻ trung hơn hẳn, em mua một chiếc tặng chị mặc hôm ra ngoài ăn cơm cùng anh rể nhân kỉ niệm ngày cưới!”. Trần Lập Nông đổi chủ đề.

Trần Ninh Sam không chịu vẫn cố vòng vo về: “Được, ngoan lắm. Chăm chỉ làm việc, hiện giờ không cần vội vã chuyện yêu đương”.

“…”.

Cách giờ họp báo trò chơi chưa đến nửa tiếng, Thái Từ Khôn nhìn đồng hồ đeo tay một chút, hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc nôn nóng xuống. Lăng Nhược Hồng phát nước đến khắp các chỗ ngồi dành cho phóng viên, còn thừa năm chai, liền mang vào hậu trường đưa cho đồng nghiệp, một chai trong đó đưa cho Thái Từ Khôn.

“Sao Trần Lập Nông vẫn chưa tới?”. Lăng Nhược Hồng vừa dứt lời, thì “rầm” một tiếng, Trần LẬp Nông đẩy bật cửa, khom người thở không ra hơi: “Xin…xin lỗi…tôi đến…muộn…”.

Thái Từ Khôn đen mặt nhìn cậu từ trên cao: “Không có ý thức đúng giờ”.

TRần Lập Nông vẫn chưa thở nổi nên không trả lời, giơ tay lấy chai nước Thái Từ Khôn vừa vặn nắp tu một hơi nửa chai, trong mắt tất cả các đồng nghiệp có mặt cùng lúc hiện lên vẻ sâu xa không rõ.

“Chậc, khao khát gián tiếp hôn môi tôi đên vậy cơ đấy”. Ngữ khí của Thái Từ Khôn đầy châm chọc.

“Phụt”. TRần LẬp Nông bị sặc, phun hết lên người chính mình.

Thái Từ khôn liếc mắt: “Cậu cầm đi, tôi không uống nữa”.

Buổi họp báo kết thúc tốt đẹp, Thái Từ Khôn được phỏng vấn riêng ở hậu trường, những người còn lại đang thu dọn hội trường, Lăng Nhược Hồng đã tiễn phần lớn nhà bào đi, chạy đến chạy đi mấy lượt, mệt như là vừa chạy hết chặng marathon cự ly ngắn.

Trần Lập Nông bị Thái Từ Khôn phân đứng bên cạnh nghe phỏng vấn, ngộ nhỡ hỏi đến vấn đề nhạy cảm liên quan đến thiết kế nhân vật thì cậu tránh đi.

Phỏng vấn kết thúc, Lăng Nhược Hồng lặng lẽ đến bên cạnh Trần Lập Nông: “Nông Nông, nước đã phát hết sạch rồi, tôi không mang theo tiền lẻ trên người, có thể cho tôi mượn nước của cậu không?”.

Trần Lập Nông nghi mình hoa mắt, hình như trông thấy ánh mắc sắc như dao của Thái Từ Khôn bay qua, lại nghĩ đến câu “gián tiếp hôn môi” vừa rồi của hắn liền hơi xấu hổ, nhưng thấy Lăng Nhược Hồng mệt như chó lại ngại từ chối thẳng thừng, thế là đành uyển chuyển nói: “Ặc, ngại quá, vừa nãy tôi liếm quanh miệng chai một vòng rồi, không ổn lắm nhỉ”.

Lăng Nhược Hồng nhất thời mặt đầy hắc tuyến, Trần Lập Nông vỗ vỗ vai hắn: “Anh chờ chút, tôi có tiền lẻ đây”. Sau đó chạy ra ngoài mua hai chai nước từ máy bán hàng tự động, một chai cho Lăng Nhược Hồng, một chai cho Thái Từ Khôn.

Lăng Nhược Hồng nhận chai nước, nói một câu “Cảm ơn” rồi đi, Thái Từ Khôn không nhận, anh đợi đến khi Lăng Nhược Hồng ra ngoài hội trường mới quay người lại, bật cười khẽ, khi môi nhếch lên mũi cũng thở nhẹ, giống như lông vũ quét qua đáy lòng Trần Lập Nông, anh cầm chai nước Trần Lập Nông uống thừa còn một nửa, ngửa đầu uống nốt rồi tiện tay vứt vào thùng rác, sau đó thản nhiên đi ra cửa, động tác liền mạch lưu loát.

Chỉ còn lại một mình Trần Lập Nông ngơ ngẩn tại chỗ hứng chịu ánh mắt sâu xa của các đồng nghiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmy