Chương 2: muốn ép tôi uống thuốc ? đừng nghĩ đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai giờ sau

Trong công viên giải trí ánh sáng phản chiếu màu sắc của sự bất mãn và bực bội, sự sống động và sự cô đơn của một người thất vọng, luôn luôn là một kẻ thù.

Ran Mouri vẫn đang phàn nàn về việc Kudo Shinichi không hẹn trước, đến muộn không phải là một tính cách của một chàng trai nên có.

Nhưng Kudo Shinichi đã làm ngơ trước điều này, thay vào đó lại lo lắng và cẩn thận nhìn xung quanh, quan sát và ẩn nấp.

Không giống như trước đây, cậu mong đợi và vui mừng hơn khi nhìn thấy bóng đen đó, bóng tối màu của sự trả thù.

Cậu ta tập trung đến mức thế giới cần phải nhường chỗ cho cậu ấy,và không nhận thấy rằng Ran đã tiến về phía trước.

"Shinichi? Tớ đến rồi, cậu đi đâu vậy?" Ran vẫy tay và hét vào mặt Kudo Shinichi.

"Được rồi, tớ biết rồi, tớ sẽ sẵn sàng ngay thôi..." Kudo Shinichi có vẻ rất thiếu kiên nhẫn, không ai thích cảm giác suy nghĩ của mình bị gián đoạn.

"Điều gì khiến cậu tập trung đến mức không nói chuyện với mình ? Sao cậu không nói cho mình biết, nhìn mình đi, nếu không mình sẽ tức giận."

"Thật sự, cuối cùng cũng đi ra ngoài chơi một lần, sao có thể như thế này " Ran bĩu môi bất mãn, tiếp tục tự lẩm bẩm nói chuyện một mình.

"Xin lỗi, gần đây tớ đang suy nghĩ về một vụ án nên khá căng thẳng." Kudo Shinichi đột nhiên giải thích với Ran ở bên cạnh.

"Hả? Thật sao? Hóa ra là vậy ..." Ran gật đầu. Kẻ cuồng suy luận này vẫn đang suy nghĩ về vụ án mặc dù đây là một cuộc hẹn hò.

Nó thực sự, thực sự khó chịu!

"Vậy chúng ta đi chơi tàu lượn siêu tốc, vừa đúng lúc Shinichi nghỉ ngơi và thư giãn." Ran tinh thần phấn chấn, cơ thể nhẹ như bướm, đắm chìm trong hạnh phúc, quên hết mọi thứ khác.

"Ừ, được rồi, đi thôi." Shinichi gật đầu và nói.

Hai người đi về phía tàu lượn siêu tốc.

Ran nắm tay Shinichi và đi về quầy bán vé

Tại quầy bán vé, hai tấm vé được đưa ra, hai người cầm lấy chuẩn bị lên tàu lượn siêu tốc.

Đột nhiên Kudo Shinichi nhìn thấy hai
người đàn ông mặc đồ đen đứng cách đó không xa. Chiếc áo khoác bay dưới ánh sáng nửa tối.

Kudo Shinichi cau mày, hắn luôn cảm thấy có chút quen thuộc.

"Quả thật Gin và Vodka đều ở đây.

A!" Kudo Shinichi lẩm bẩm.

"Hửm? Shinichi?"

Shinichi vẫn bất động, bối rối nói.

"Àh,không sao đâu, tớ chỉ đột nhiên phát hiện ra một điều. Kudo Shinichi lắc đầu và nói.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Ran đuổi theo hỏi .

"Tàu lượn siêu tốc sắp bắt đầu, trước tiên chúng ta hãy lên trước!" Kudo Shinichi không muốn Ran tiếp tục tìm hiểu về vấn đề này nên nhanh chóng chuyển chủ đề để tránh bị cô ấy thắc mắc thêm nữa.

"Được rồi." Mặc dù Ran thấy lạ nhưng cô vẫn nghe lời Shinichi và đi theo Shinichi trên tàu lượn siêu tốc.

Shinichi đang nhìn chằm chằm vào Gin và Vodka, giữ chặt ngón tay cái trong túi, như thể đang chờ đợi một cơ hội tốt.

Gin và Vodka không hề biết rằng họ đã bị Kudo Shinichi nhắm đến.

"Shinichi, cậu đang nhìn gì thế?" Ran nhận thấy Kudo Shinichi có gì đó kỳ lạ, không thể không hỏi.

"Không có gì, tớ chỉ đang ngắm cảnh thôi." Kudo Shinichi lắc đầu đáp.

Ran nhìn thấy vậy cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Ở phía bên kia, Gin và Vodka cũng ngồi vào chỗ, vừa ngồi xuống, hắn đã cảm nhận được một ánh mắt đầy sát khí vô cùng mạnh mẽ đang bao quanh mình.

Nhưng khi Gin ngẩng đầu lên tìm
nguồn gốc,tuy nhiên, không có gì khác ngoài một vài hành khách.

"Đó có phải là ảo giác không?" Gin tự hỏi.

Nhưng Gin, người đã ở trong tổ chức nhiều năm,vẫn tin vào cảm giác của mình! ánh mắt đầy sát khí không giải thích được này khiến Gin cảnh giác.

Nhưng sau khi tìm kiếm cẩn thận,hắn không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào.Gin cau mày và suy nghĩ.

Hắn tin chắc rằng nguồn gốc của luồng sát khí chắc chắn là nhắm vào hắn.

Nhưng luồng sát khí ở đâu?Sao hắn lại không nhận ra,điều này thật không bình thường.

"Đại ca? Có chuyện gì vậy?"

Vodka ở một bên nhìn thấy sắc mặt Gin trở nên u ám.

Hắn trông có vẻ không chắc chắn và hỏi với vẻ quan tâm.

"Không sao." Gin lắc đầu và không nói gì.

Tàu lượn siêu tốc bắt đầu khởi động và lên cao. Tiếng ồn ào kèm theo tiếng thép va chạm khi nó chạy trên đường ray.

A...A...A" trên tàu lượn siêu tốc các hành khách hét lên đầy phấn khích.

Trong mắt họ, cả thành phố khi nhìn xuống trông nhỏ bé như một con kiến, họ có cảm giác như đang đứng trên mây, thậm chí có cảm giác như mình ngang hàng với các vị thần, tuy nhiên, họ không biết rằng thực sự có Thần chết trên chuyến tàu này.

Shinichi tỏ ra bình tĩnh quan sát từng cử động của hai người phía sau cho đến khi bước vào đường hầm và một giọt nước tạt thẳng vào mặt khiến cậu trở về thực tại.

"Đây là... mặn? Giọt nước mắt à"

Tôi nhớ!

"Chết tiệt! Tôi phải ngăn cô ấy lại, tôi có thể.Tôi là một thám tử!"

Kudo Shinichi giơ hai tay lên trên đầu  trong bóng tối tìm kiếm người phụ nữ giết bạn trai cũ bằng sợi ngọc trai, nhưng cậu ta không chạm vào bất cứ thứ gì.

"Cái gì? Thật kỳ lạ!"

Nhưng một tiếng hét đã cắt đứt suy nghĩ của cậu ta.

"Ah!

Kudo Shinichi nhìn người đàn ông

Đầu bị mất, nhưng Kudo Shinichi không hiểu cô làm thế nào, rõ ràng cậu không cảm thấy gì cả!

"Tại sao tại sao?!"

"Chết tiệt! Tại sao? "Tôi biết rõ rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra,nhưng tôi không thể làm gì được. Tôi...liệu tôi có thể thực sự cứu Haibara và giúp cô ấy trả thù...

Kudo Shinichi dần dần bắt đầu nghi ngờ bản thân, cậu sợ hãi,hèn nhát, cậu biết những gì người khác không biết và sau đó truy đuổi đến cùng, đây là trách nhiệm của một thám tử, nhưng cậu  biết tất cả mọi thứ, nhưng không thể làm gì được.

Không còn thời gian để cậu tiếp tục nghĩ,tàu chạy đến ga trong khi mọi người đều bị sốc,cậu im lặng, ngồi vào chỗ và không biết phải làm gì.

Tôi có thể cảm nhận được mình mạnh mẽ hơn trước, dù là chiến đấu, súng hay đầu óc, nhưng tôi lại có vẻ nhút nhát hơn, "tôi… sợ à?"

Cậu đút tay vào túi và chạm vào thứ gì đó, đó là một bức ảnh, đó là một bức ảnh cậu mang theo từ trước, trong ba tháng qua, bức ảnh này là động lực cậu không ngừng phấn đấu và rèn luyện.

"Ừ, có lẽ tôi, Kudo Shinichi", có lẽ
là một thám tử hèn nhát, nhưng đó không phải là người mà Haibara thích nhất! nếu kết quả không như mong đợi, hãy thử nổ lực trước khi mọi thứ tan biến!

"Này, hãy gọi cảnh sát nhanh lên và đừng rời đi."

Đôi mắt dường như nhìn thấu mọi sự thật trên thế giới của Kudo Shinichi đang nhìn thẳng vào Gin trước mặt, lần này nhìn thấy ánh mắt của Gin cậu không hề sợ hãi,nhưng bức ảnh trong túi cậu giữ chặt hơn.

"Tình hình thế nào rồi?" Cảnh sát Megure vội vàng chạy tới hỏi nhân viên.

"Ồ, trước khi các anh đến, có một cậu bé khoảng 16,17 tuổi đang đi loanh quanh hiện trường," nhân viên nói và chỉ vào Kudo Shinichi, người đang đi về phía này.

Cảnh sát Megure không nói gì khi nhìn thấy Kudo Shinichi, dù sao Kudo Shinichi đã giải quyết rất nhiều vụ án cho họ, điều anh đang nghĩ là bây giờ bắt đầu nhận được một công lao vô ích!

"Thanh tra Megure, cháu nghĩ cháu đã biết hung thủ là ai rồi."Shinichi tự tin nói.

Thanh tra Megure không khỏi ngạc nhiên nói: "Cái gì? Bác vừa mới đến cháu đã biết hung thủ là ai rồi?Nhưng phải có bằng chứng."

Một sĩ quan cảnh sát chạy tới và nói: "Thanh tra ! Một con dao dính máu được tìm thấy trong túi xách của người phụ nữ này."

"Không, tôi không biết là có thứ này." Aiko hoảng sợ nói.

"Aiko, tôi tưởng cô và anh Kishida có quan hệ tốt!" Cô Hitomi chế nhạo.

"Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tôi không có !" Aiko bật khóc.

Gin thấy cảnh sát chuẩn bị bắt ai đó và ghi lại lời khai hắn vội vã đi ra ngoài và nghe một giọng nói vang dội.

"Hai người đằng kia chờ một chút ! Mời hai vị quay lại để lấy lời khai." Megure nói rồi đi về phía họ.

Gin đã đút tay vào túi sẵn sàng bắn anh ta, tạo ra sự hỗn loạn và trốn thoát.

"Chờ một chút!" Kudo biết rõ điều này, lúc này muốn giết hết bọn họ, nhưng hắn vẫn nhịn được.

"Thanh tra Megure, đây không phải là kẻ giết người."

mọi người thử nghĩ xem, chỉ bằng sức lực của một người phụ nữ, liệu có thể chặt đầu một người đàn ông được không?

Về phần hai người đó, tôi không nghĩ họ là kẻ sát nhân trong vụ án này, vì dường như họ không ngờ rằng cảnh sát sẽ đến.Nếu đó là một kế hoạch giết người lẽ ra họ phải chạy trốn từ lâu rồi.

Thanh tra Megure bối rối: "Vậy cháu đang nói đến ai vậy? Kudo!"

Ngay khi những người bên cạnh nghe thấy Kudo, họ lập tức hiểu người này là Kudo Shinichi và bắt đầu hét lên: "Thám tử trung học Kudo Shinichi! Kudo Shinichi!"

Shinichi không chú ý nhiều đến những tiếng hét này, "Bác Megure, để cháu chứng minh cho bác xem!

Shinichi sắp xếp cho mọi người ngồi vào chỗ tương ứng.

"Bác Megure, xin hãy ngồi vào chỗ của nạn nhân."

Thanh tra Megure vẫn còn hơi bối rối.

"Điều này có ổn không Kudo?"

Shinichi không nói thêm nữa mà chuẩn bị tinh thần rồi lấy ra một cái túi.

"Đầu tiên khi đai bảo hiểm hạ xuống chèn một chiếc túi đằng sau lưng là có thể ra được dễ dàng!

Sau đó hung thủ lấy một vật giống như móc câu đã chuẩn bị từ trước,rồi vẫn giữ chân ở khung bảo hiểm,nhoài người ra phía sau quàng vào cổ nạn nhân...

Đương nhiên, những việc này đều được thực hiện trong đường hầm tối tăm, sau đó ném chiếc móc xuống đường ray, dựa vào tốc độ của tàu lượn siêu tốc, đầu của nạn nhân sẽ đứt lìa khỏi cổ."

"Cậu đang nói cái gì vậy? Con dao nằm trong túi của Aiko."Hitomi vẫn ngụy biện.

Shinichi tự tin nói: "Vì trước đây cô đã từng tập thể dục nên cô vẫn có thể thực hiện được ngay cả trên tàu lượn siêu tốc".

"Đừng đùa nữa, bằng chứng đâu?"

"Nước mắt của chị ta chính là bằng chứng...
Chị ta biết trước nạn nhân sẽ chết nên chị đã rơi nước mắt trước khi giết anh ta.Chỉ trên tàu lượn siêu tốc nước mắt mới tạt sang hai bên như vậy."

Tất cả những điều này đều là do anh ấy không tốt, anh ấy đã bỏ rơi tôi." Hitomi quỳ trên mặt đất và khóc lóc thảm thiết.

"Hitomi, hóa ra cậu từng hẹn hò với Kishida"

"Đúng vậy, trước khi vào đại học. và rồi anh ta đã bỏ tôi để đi theo Aiko." Hitomi trả lời, sau đó bổ sung thêm:

"Nên tại nơi lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò với chiếc vòng anh ta tặng tôi... và đổ tội cho Aiko...

Sau đó thanh tra Megure bắt giữ cô Hitomi, còn Kudo Shinichi đang quan sát vị trí của Gin và Vodka.

Không quan tâm đến Ran chút nào vì cô ấy đang khóc vì vụ án, còn Kudo Shinichi thì trầm ngâm nhìn bóng lưng Vodka.

"Bây giờ, họ phải đi giao dịch."

buôn lậu đúng không ? Kudo mới suy nghĩ. Nhưng cậu ta không chắc rằng phán đoán của mình có đúng hay không.

"Lần này tôi phải tính toán "

"Này Shinichi,đi thôi! Ran phát hiện  Shinichi phớt lờ cô nên nhắc nhở và sau đó lại quay ra lau nước mắt.

"Ran,cậu về trước đi! Tớ có việc phải làm, lát nữa sẽ tới tìm cậu! Nói xong quay người bỏ chạy mà không đợi Ran phản ứng.

"Hả? Shinichi, Shinichi." Sau khi Ran hét lên vài lần,cô phát hiện Shinichi đã sớm biến mất khỏi tầm mắt chỉ có thể bất lực thở dài rồi đi về nhà.

"Sao tôi có cảm giác như Shinichi đã thay đổi vậy?"

Cũng giống như một người, trước đây anh ấy đã kể cho tôi nghe câu chuyện về Sherlock Holmes, sao hôm nay anh không kể cho tôi nghe?" Ran tự hỏi khi đi về phía nhà.

"Tôi đã để ngài đợi lâu rồi,ngài chủ tịch."

"Chậm như vậy, tôi đã đợi hơn hai tiếng rồi, như đã hứa một mình đến."

Shinichi từ từ cúi xuống lấy chiếc máy ảnh ra từ trong túi áo di chuyển nhẹ nhàng, đi chậm về phía Vodka.

Khi Kudo Shinichi còn cách Vodka ba bốn mét thì cậu dừng lại.

Cậu ta cố ý muốn dụ Gin ra ngoài, mặc dù người đàn ông này không nhìn thấy cậu nhưng Hắn ta có thể cảm nhận được mối nguy hiểm đang rình rập xung quanh mình. Nếu không thực sự tự tin vào thực lực hiện tại của mình, cậu sẽ không dám mạo hiểm như vậy.

Shinichi vẫn có thể nghe thấy trong tai âm thanh cuộc trò chuyện của họ.

"Thỏa thuận xong rồi, nhanh lên, đưa cho tôi âm bản."

"Là chứng cứ việc buôn lậu vũ khí của công ty ông phải không? Hãy cầm lấy!"

"À...đó là tất cả những gì bộ phim mang lại.

"tất nhiên rồi!

Shinichi phớt lờ cuộc trò chuyện của họ, anh vẫn đang đợi Gin xuất hiện!

"Trò chơi trinh thám đã kết thúc!

Gin vừa xuất hiện, vừa nói vừa lấy ra một thanh sắt chuẩn bị đập vào Shinichi.

Gin cuối cùng cũng xuất hiện!Shinichi nở một nụ cười rồi né sang một bên,
né thanh sắt trên tay Gin, sau đó là một cú đá bay.

"Gin!" Shinichi hét lên giận dữ

Một tiếng động lớn vang lên, nắm đấm của hắn nắm chặt, gân xanh nổi lên. Trong lòng hắn tràn đầy hận thù và cay đắng!

Gin bị mất cảnh giác và phải lùi vài bước mới đứng vững được. Hắn ngạc nhiên nhìn chàng trai trẻ trước mặt.

Gin vô thức muốn rút súng ra, nhưng trong khu vui chơi vẫn còn một viên cảnh sát vẫn chưa rời đi, sợ đánh động cảnh sát nên đã thu tay lại.

Ngoài ra, Gin tự tin rằng hắn có thể đánh bại chàng trai trẻ trước mặt mà không cần dùng súng.

"Hừ, chỉ là một đứa nhóc thôi mà!" Gin nói với nụ cười khinh thường.

"Thật sao?" Shinichi khịt mũi lạnh lùng.

Cậu nói: "Đừng đánh giá thấp mọi người!"

Cơ bắp tay phải của Shinichi đột nhiên nổi lên đứng dậy và huých khuỷu tay vào Gin.

Một tiếng "rầm", Gin đã bị một lực cực lớn này đánh trúng.

Hắn ta bị đánh gục với lực rất lớn, phun ra một ngụm máu với vẻ mặt xấu xí.

Sau đó, với một cú đấm mạnh vào xoang động mạch chủ ở cổ.

A~~~" Gin rên rỉ đau đớn đứng lên.

Sau đó Shinichi dùng đầu gối huých vào ngực hắn ta nhiều lần, cuối cùng cậu nắm lấy đầu hắn và tựa vào ngón tay cái.

Có tiếng “bang” và có lúc choáng váng

Sự hỗn loạn, kèm theo tiếng Gin la hét.

Gin ngã xuống đất và ôm lấy vết thương.

Sau đó, Shinichi nhặt thanh sắt của Gin và đánh mạnh vào đầu Gin 73 phát.

Bang bang bang~'

"Bang bang bang~"

"Bang bang bang~"

"Bang bang bang~"

Mỗi tiếng gõ cửa đều kèm theo sự đau khổ của Gin.

Hơn nữa, mọi đòn đánh đều trúng vào đầu Gin

Cuối cùng Gin ngất đi.

"Tất cả 73 cây gậy này đều vì Haibara .

Dám giết cô ấy "Ngươi đáng chết! Không thể tha thứ!"

Nhìn thấy Gin ngất xỉu, Shinichi thả lỏng cơ thể trong giây lát.

"Thuốc aptx4869 lẽ ra phải ở trên người hắn."Shinichi nghĩ đến loại thuốc này nên anh tìm kiếm khắp người và tìm thấy thuốc ở túi trong của quần áo.

Tổng cộng có mười tám viên thuốc! Shinichi nhặt lên mười viên thuốc và ép Gin đang ngất đi uống chúng!

Ưm... Khụ...uống thuốc Gin thực sự cố gắng mở mắt.

Shinichi thấy vậy liền dùng tay đấm mạnh vào đầu Hắn ta, lần này Gin không còn vùng vẫy nữa và hoàn toàn bất tỉnh.

"Gin, lần này ta muốn ngươi uống thuốc nhiều nhất có thể! Uống một viên,ngươi sẽ trở nên nhỏ bé hơn. Ta không tin rằng nếu ngươi uống mười viên ngươi sẽ trở nên nhỏ bé hơn. Chỉ cần cảm nhận thôi." tốt về nó và chấp nhận thuốc này!"

Shinichi không còn là thám tử có ý thức công lý nữa mà trở thành một kẻ điên cuồng khao khát trả thù.

Ngọn lửa hận thù đã đốt cháy tận xương tủy của hắn! Nếu có kẻ dám cản trở sự báo thù của hắn, ngay cả Chúa cũng sẽ bị xé thành từng mảnh! Và hôm nay, hắn cuối cùng đã chờ được cơ hội!

Giải quyết xong vấn đề của Gin, Shinichi zthả lỏng một chút, nhưng cũng không thả lỏng ngay mà cầm lấy thanh sắt của Gin chuẩn bị đợi Vodka tới.

"Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?" Cách đó không xa, giao dịch xong, Vodka nghe thấy tiếng ồn ào, chạy tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro