CHAP 254: CON ĐƯỜNG CỦA ĐẾ VƯƠNG (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch, Edit, fanpage: TheSun Fansub

****

- Nó còn không đến một ngàn người.

Mills Voisa, với khuôn mặt tái nhợt, thở dài.
Họ đã nhận được một cuộc tấn công bất ngờ tại Lâu Đài Sedes và mất hàng ngàn binh lính.
Và sự rút lui trong đau khổ theo sau họ.
Trong quá trình đó, những người lính bị thương nặng và nhẹ đã chết hoặc bị tụt lại phía sau.
Cuối cùng, số lượng binh sĩ sống sót đến cuối cùng và đang theo sát Mill ở sau không tới một ngàn.
Một tình huống tồi tệ và tồi tệ.
Nhưng ngay cả trong khi đó, có một điểm tốt.

- Không có lực lượng truy đuổi.

Mills nghiến chặt răng.

- Một chút nữa, hãy chịu đựng thêm một chút nữa. Nếu chúng ta có thể tham gia cùng với Quân Đội Vương Quốc Byron....

Khoảnh khắc suy nghĩ của anh đạt đến điểm đó.

Sswaeeeeck!

Một tiếng rít chói tai của không khí đập vào tai anh ta.

Pbububuck! Pbubuck!

Theo sau đó và cùng với những âm thanh lạnh lẽo, các chỉ huy và binh lính đi theo anh ta ngã xuống.

- Humph!

Mills cúi người với một biểu hiện vô cùng sốc.

- Chết tiệt!

Những lời chữi rủa tự nhiên thốt ra.
Các chỉ huy và binh lính đều chết với những mũi tên bắn vào giữa trán của họ.

- Độ chính xác hoàn hảo.

Đó chỉ là một mũi tên duy nhất.
Một người lính ngã xuống sau mỗi mũi tên.

- Một kỹ năng bắn cung kinh khủng như thế này...

Nó chỉ đơn giản là không thể được coi là một kỹ năng của con người.

- Đột kích! Đột kích!
- Nâng những cái khiên lên!
- Bắn tên!

Các chỉ huy và hiệp sĩ còn sống sót đã đưa ra mệnh lệnh một cách vô ích.
Một cuộc đấu tranh cuối cùng.

Pbububuck! Pbubuck! Pbubuck!

Ngay cả trong thời gian đó, những mũi tên không ngừng đổ xuống.
Mũi tên, như thể chúng có đôi mắt, xuyên thủng hoàn hảo vài trán của các hiệp sĩ và binh sĩ.
Sau khoảng thời gian dài.

- ...

Xung quanh anh trở nên im lặng.
Những tiếng rít chói tai của không khí không còn được nghe thấy nữa.
Tương tự, những tiếng la hét, chửi rủa và những tiếng la hét đầy giận dữ cũng không được nghe thấy.

- A...

Mills thở dài.
Một cái nhìn tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt anh.

- Mọi người đều đã chết hết.

Người sống sót chì còn chính anh ta.

- Mẹ kiếp nó!

Mills, người đang hoàn toàn khom xuống, đạp đất và nhảy lên.

- Đó là ai! Hãy đi ra! Hãy chiến đấu một cách công bằng và đối mặt với ta!

Từ cơn thịnh nộ và xấu hổ, anh ấy mất đi sự tỉnh táo.
Tại thời điểm đó.

Sswaeeeeeck!

Một lần nữa một tiếng rít chói tai của không khí đâm vào tai anh.

- Hph!

Mills, người đã hoàn toàn bị nuốt chửng bởi không khí điên cuồng mà không hề nghĩ đến việc né tránh.

Puuck.

Một mũi tên chính xác xuyên qua đỉnh của cái mũ giáp.

Clang!

Một âm thanh buồn tẻ vang vọng khi chiếc mũ sắt rơi xuống đất.

Ực.

Mills khô khốc nuốt nước bọt và dùng tay phải vuốt lên đỉnh đầu.
Không có một điểm nào bị thương.
Nó chính xác bắn ra chỉ để làm văng cái mũ giáp.
Đó thực sự là một kỹ năng bắn cung gây sốc.

- Ư.....ư....

Cuối cùng, Mills bất lực khụy gối.
Đó là khoảnh khắc mọi thứ kết thúc.
Anh nhìn chằm chằm vào những ngọn đồi với một ánh mắt trống rỗng.
Ngay sau đó, chủ sở hữu của các kỹ năng bắn cung ma quái đã thể hiện mình trên đó.
Hàng trăm cung thủ, những người ẩn giấu khuôn mặt của họ dưới cái mũ của áo chùng.
Họ, vác sau lưng những mũi tên dài hơn cơ thể của họ, vô tình bước lên.

- Ngươi, ngươi là ai...? Có phải các ngươi là người mà Roan Lancephil đã gửi đến không?

Mills hỏi với giọng bất lực.
Vào lúc đó, cung thủ ở phía trước xa nhất đã cởi chiếc áo chùng mà cô đã mặc.

- A....

Mills thốt lên một tiếng lặng lẽ.
Cung thủ là một phụ nữ mà anh ta cũng biết rất rõ.

- Công Chúa Aily...?

Đôi mắt của Mills mở to ra.

- Nhưng cô ấy đã che giấu những dấu vết của mình sau khi chiếm giữ Thủ Đô Miller...

Và cô ấy đột nhiên xuất hiện ở Vùng Đông Bắc của vương quốc.
Aily nở một nụ cười nhạt.

- Mills Voisa. Ta đang đợi ngươi.

Đó là một giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng anh cảm thấy một sức mạnh mà không thể không đề phòng. Nó không giống với Roan, nhưng cô ấy cũng tự nhiên toát ra hào quang của vương giả với tư cách là nữ hoàng của Elf.

- Có phải Roan Lancephil đã nhìn thấy trước được điều này không, thưa công chúa ?

Mills lắc đầu với vẻ mặt cam chịu.
Anh ta ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào đôi mắt của Aily.

- Vậy là Quân Đội Vương Quốc Byron và Quân Đội Vương Quốc Istel cũng không được tốt.

Aily khẽ gật đầu trước những lời đó thay cho câu trả lời.

- Haizz.

Mills không thể giữ kìm hãm nữa và thở dài.
Anh nở một nụ cười cay đắng như thể đã từ bỏ tất cả.

- Người sẽ chặt đầu thần phải không, thưa công chúa?

Một giọng nói buồn bã.
Aily vẫn mỉm cười yếu ớt và lắc đầu.

- Không. Mạng sống của ngươi sẽ được sử dụng ở một nơi quan trọng hơn nhiều.
- Một nơi quan trọng...?

Mills nghiêng đầu với vẻ khó hiểu.
Aily, bằng một giọng rất nhỏ, trả lời như muốn thì thầm.

- Chúng ta...

Đôi mắt cô lấp lánh và tỏa sáng.

- Có kế hoạch trao đổi với Cung Điện Thánh.

****

- Chúng ta có thể nhìn thấy Lâu Đài Miller, thưa ngài.

Người lái xe hét lên với giọng hơi mệt mỏi.

- Ta hy vọng chúng ta không đến muộn.

Vị lãnh chúa của Vùng Neike nằm ở ở Trung Tây Vương Quốc Rinse, Nam tước Valent Neike vỗ đầu gối với khuôn mặt bồn chồn.

- Chúng ta đang chạy nhanh, vì vậy chúng ta sẽ ổn thôi.

Nam Tước Victor Beuriting, người ngồi ở phía đối diện, mỉm cười liên tục và giữ hơi thở.
Mặc dù lời nói của ông ấy nói như vậy, nhưng ông ta cũng tràn đầy vẻ lo lắng.

- Không thể ngờ rằng Ngài Công Tước Francis Wilson, người đã che giấu sự xuất hiện của mình đã có huy hiệu của hoàng tộc và con dấu quốc gia... đó thực sự là một sự kiện gây sốc.

Nghe lời của Valent, Victor cười cay đắng và gật đầu.

- Đúng vậy.

Bên trong đầu của họ rất phức tạp.
Các quý tộc không đáp lời ngay cả là mệnh lệnh của Đại Nguyên Soái Roan Lancephil và theo dõi tình hình cuộc chiến trong khi họ trốn trong lãnh thổ của họ và trở nên hốt hoảng khi biết rằng Trung Đoàn Lãnh Thổ Lancephil cuối cùng đã đánh bại Vương Quốc Miền Bắc Rinse và thậm chí là Đế Quốc Estia.
Họ đã không tự tiện tiếp thêm vào sức mạnh của mình bởi vì họ đã nghĩ rằng ngay cả với Roan lần này ít nhất cũng sẽ không thể dễ dàng, nhưng thay vào đó họ đã bị đẩy ra khỏi quyền lực của chính quyền trung ương vì quyết định thấp kém và keo kiệt đó.
Bởi vì họ cũng có tai mắt khắp nơi, họ biết rõ rằng những tin đồn rằng Roan sẽ leo lên đỉnh cao quyền lực chính trị với tư cách là vị vua tiếp theo, hoặc là hôn phu của công chúa đang lưu hành giữa những người dân của vương quốc.

- Nếu vậy, thì chúng ta, người đã không trả lời theo lệnh huy động và không cung cấp sự hỗ trợ sẽ bị đẩy ra khỏi mắt ngài ấy.
- Ngay cả khi Bá Tước Roan Lancephil không đẩy chúng ta ra, những người đã chiến đấu với ngài ta sẽ giành lấy sự giàu có, danh dự và quyền lực lớn hơn là một điều hiển nhiên.

Cuối cùng, đó là kết quả của việc bị đẩy ra rìa của quyền lực chính trị.

- Mình đã lên kế hoạch xếp hàng tại nhà của Bá Tước Lancephil dù ít nhất là có hơi muộn, nhưng...

Vào thời điểm đó, một tin tức đã được gửi từ thủ đô Miller.
Một lá thư gửi đến toàn bộ quý tộc của vương quốc.
Người gửi không ai khác chính là Công Tước Francis Wilson.

[ Rối loạn tại Vương Quốc Rinse đã được giải quyết. Cho đến tận bây giờ, ta, Francis Wilson vẫn giữ an toàn huy hiệu của hoàng tộc và con dấu quốc gia theo lệnh của vị vua vĩ đại Deni Von Rinse. Bây giờ ta dự định sẽ làm theo di chúc của vị vua quá cố và đưa cho người phù hợp tiếp tục giữ vương miện. Ta sẽ rất biết ơn nếu các quý tộc của vương quốc đến thủ đô Miller và tham gia cùng ta trong việc này. Điều này là dành cho sự thịnh vượng của Vương Quốc Rinse và ...]

Bức thư dài, nhưng nội dung của nó rất đơn giản.
Rằng ông ấy sẽ mở Đại Nghị Quý Tộc của Vương Quốc Rinse.
Valent nhìn chằm chằm vào Victor và nở một nụ cười mơ hồ.

- Vậy là chúng ta sẽ chọn vị vua tiếp theo với bàn tay của mình trong cuộc đại nghị này, phải không?
- Đúng. Và đó là lý do tại sao chúng ta đang vội vã như thế này.

Victor gật đầu.
Lý do hai người vội vã đến thủ đô Miller, ngay lúc họ nhận được bức thư.
Họ đã phải giành ngai vàng cho một người ưa thích của họ tại cuộc đại nghị này.
Trong trường hợp đó, họ đã lên kế hoạch nuôi dạy một người có thể đảm bảo sự giàu có và quyền lực hiện tại của họ, không, người có thể trao cho họ nhiều hơn nữa vì ngai vàng.
Có lẽ, các quý tộc tràn ngập từ toàn vương quốc đều có cùng một suy nghĩ như Valent và Victor.
Theo tin tức, họ nói rằng hàng chục quý tộc đã tập trung tại thủ đô Miller.

- Tấ cả bọn chúng là những người không tham gia quân đội của Roan Lancephil và chỉ đứng theo dõi tình hình.

Nói tóm lại, họ là những người không quan tâm đến thứ gì đó như sự an toàn của vương quốc và người dân của Vương Quốc Rinse để bảo vệ sự giàu có và quyền lực của họ.
Suy nghĩ của họ ngày càng chìm sâu hơn.

- Hãy tránh việc chỉ định Roan Lancephil.

Hai người nhìn nhau và gật đầu.
Tại thời điểm đó.

- Chúng ta đang vào Lâu Đài Miller, thưa các ngài.

Giọng nói của người phu xe đã được nghe thấy.

- Oh! Cuối cùng...
- Đây là chuyến thăm đầu tiên kể từ khi chiến tranh bắt đầu.

Hai người mở cửa sổ xe ngựa với vẻ ngoài phấn chấn.
Đối với các quý tộc, ý nghĩa của thủ đô Miller là rất đặc biệt.
Cũng có trường hợp có một biệt thự gần cung điện là một mục tiêu và mục đích trong cuộc sống của họ.

- Hhm?
- Hm?

Valent và Victor, hai người đã nhanh chóng mở cửa sổ, rên rỉ.
Ngay cả trên khuôn mặt nơi vẻ ngoài phấn chấn là rõ ràng, một bóng tối đã lắng xuống.
Vô số người dân của lâu đài đã xếp hàng trên đường trải dài bên ngoài cỗ xe ngựa.
Vấn đề là biểu cảm của người dân nặng nề và lạnh lẽo như cục chì và ánh sáng trong mắt họ rất dữ dội.

Ực.

Hai người vô thức nuốt nước bọt.
Chưa có một lần nào khi những người dân thường dám công khai thể hiện sự thù địch như thế này.
Tại thời điểm đó.

- Booooooo!

Một người hoặc không biết là ai bắt đầu từ đâu, nhưng một âm thanh la ó nhỏ vang lên.

- Booooooo!
- Boooooooo!

Tiếng la ó lan toả như cơn cháy rừng.

- Cái, cái gì?
- Những, những tên khốn đó có phát điên không?

Valent và Victor nhăn mặt và nhìn chằm chằm vào cư dân lâu đài trên đường phố.
Nhưng họ càng làm vậy, âm thanh la ó càng trở nên dữ dội hơn.

- Khốn kiếp!

Valent thốt ra một lời nguyền và đóng cửa sổ với một cái nhìn băn khoăn.
Các hiệp sĩ và một vài binh sĩ theo sau xe ngựa cũng giống nhau khi bối rối trước tiếng la ó của cư dân lâu đài.
Vài người trong số những người lính vung gươm và giáo và hét lên những lời đe dọa, nhưng tiếng la ó không có dấu hiệu dừng lại.

- Chết tiệt. Chạy nhanh hơn.
- Hãy chạy đến cung điện trước tiên.

Cuối cùng, họ vội vã như bị truy đuổi và chạy vào cung điện.

- Những tên mất dạy. Chúng dám trút giận lên quý tộc.

Valent và Victor, những người bước vào cung điện, di chuyển những bước chân của họ tới đại điện nơi Đại Nghị Quý Tộc được tổ chức trong khi họ nổi giận.

- Có vẻ như bọn chúng đã mất trí do cuộc chiến kéo dài.

Giọng nói của họ đầy sự bực tức.

- Chúng ta sẽ phải đưa ra vấn đề tại hội nghị này.
- Đúng, đúng. Chúng tôi phải dạy dỗ lại chúng.

Hai người hình thành những nụ cười chết chóc khi nghĩ đến việc trừng phạt cư dân Miller, những người đổ xuống đường.
Khi họ mở cửa đại điện, những người quý tộc từ toàn vương quốc đã được nhìn thấy khắp nơi.
Đại điên rực rỡ, hoàn toàn trống rỗng trong toàn bộ cuộc chiến, cuối cùng đã một lần tràn ngập người.
Valent cố tình giơ tay và chào lớn tiếng.

- Đã lâu không gặp mọi người. Nhưng các ngài có thấy phản ứng của người dân lâu đài trên đường đến....

Tuy nhiên, lời chào không thể hoàn thành.

- Cái gì đây? Bầu không khí quá nặng nề.

Valent nhận ra bầu không khid bên trong đại điện không bình thường.
Đối với những người tìm thấy một cơ hội mới, một bước đột phá trước bức tường cao tên là Roan Lancephil, biểu hiện của mọi người là quá bi quan.
Valent và Victor bước về phía những quý tộc mà họ quen thuộc.

- Có chuyện gì vậy, thưa ngài?

Nghe những lời thận trọng, Nam tước Banel Tendler thở dài.

- Không phải ngài đã biết điều đó nếu ngài đi qua con đường vào trong lâu đài sao, thưa ngài?

Nghe những lời đó, Valent nhăn mày.

- Ý ngài là gì, thưa ngài?

Một biểu hiện nói rằng ông ta đơn giản là không biết ý của ông ấy.
Banel lắc đầu như thể thể hiện sự thất vọng và trả lời.

- Có nghĩa là khuôn mặt và tâm trạng của người dân lâu đài, không, những người dân của vương quốc.
- Aha! Nếu là vậy, tôi cũng có vài điều muốn nói.

Valent thêm vào với một biểu hiện tức giận.

- Những thứ thấp hèn dám ngạo nghễ hướng....

Khoảnh khắc ông ta nói đến đó.

- À ha. Nam Tước Neike. Có vẻ như ngài vẫn chưa nắm bắt được tình hình, thưa ngài.
- Hở? Ngài nói gì...?

Valent, người đang hào hứng hở sớm ngậm miệng lại.
Victor cũng nhăn mày và nghiêng đầu.
Banel vô thức dò xét khuôn mặt của các quý tộc gần đó và sau đó trả lời bằng một giọng nhỏ.

- Tâm trạng của người dân Vương Quốc Rinse là không bình thường, thưa ngài. Bjn chúng đang gửi những ánh mắt cay đắng về phía những quý tộc, những người đã co rút trong cuộc chiến này.
- Những tên vô giá trị đó dám...

Victor thốt ra một lời chữi rủa mà không quan tâm đến tình hình.
Banel nhăn mày.

- Không phải là một tình huống mà chúng ta có thể bỏ qua vì bọn chúng vô dụng. Nam Tước Marcus Brown đã dùng vũ lực với người dân của lâu đài, những người đã ào ra và chiếc xe ngựa của ông ấy đã bị đập phá.

Ngay lập tức, Valent và Victor tròn xoe mắt.

- Hở? Ngài nói gì...?
- Những tên dân thường đã đập phá một cỗ xe ngựa của quý tộc? Và ông chỉ ngồi yên đứng xem?

Không khí lạnh lẽo kéo dài trên giọng nói và đôi mắt của họ.
Banel gật đầu.

- Tất nhiên, ngài ấy chỉ có thể đứng yên.
- Ý ngài là gì mà nói ngài ta chỉ có thể ngồi yên? Những tên khốn thấp hèn đã phá vỡ một cỗ xe ngựa của quý tộc, nhưng có phải ngài nói rằng chúng ta chỉ có thể để nó xảy ra như vậy?

Valent và Victor trừng mắt.
Có một ý định giết chết treo trên giọng nói của họ.
Banel thở dài.

- Haizz. Không thể làm gì hơn, thưa ngài. Đó là kể từ khi người dân Lâu Đài Miller, không, ngườu dân Vương Quốc Rinse có sức mạnh mạnh hơn bất kỳ quý tộc nào ở đây.

Valent và Victor, vẫn chưa nhận ra tình hình và nhăn mặt.

- Quyền lực?
- Ý của ngài là gì khi nói về quyền lực của những tên khốn đó ?

Banel, dường như thực sự thất vọng, tặc lưỡi và lắc đầu.

- Hãy lắng nghe điều này... một cách khéo léo và cẩn thận. Đằng sau người dân của vương quốc...

Giọng của ông ta ngày càng nhỏ hơn.

- Là Bá Tước Roan Lancephil.

Ngay lập tức, đôi mắt của Valent và Victor tròn như trứng ngỗng.

- Ngài nói là Bá Tước Lancephil ?
- Tại sao Ngài Bá Tước ....?

Khoảnh khắc lời nói của ông đạt đến điểm đó, cửa đại điện cửa đột ngột mở ra.

- Có một tin nhắn khẩn cấp, thưa các ngài!

Một hiệp sĩ vội vã bước vào và hét to hết sức lực.
Tin nhắn khẩn cấp nội có dung rất đơn giản.

- Bá Tước Roan Lancephil đã rời khỏi Lâu Đài Sedes và bắt đầu hành quân về phía nam.

Ngay lập tức, tất cả các quý tộc bên trong đại điện đều quay đầu về phía hiệp sĩ.
Người hiệp sĩ nuốt nước bọt, rồi nói lớn tiếng.

- Điểm đến là thủ đô Miller.

Ngay lúc đó, một giọng nói lặng lẽ vang lên từ trong cùng của đại điện.

- Ngươi có nhận ra lá cờ của ngài ấy không?

Những ánh mắt của quý tộc đổ xuống người hiệp sĩ, tiến về phía đại sảnh.
Từ trong bóng tối, một người đàn ông trung niên xuất hiện.
Valent và Victor có vẻ hơi ngạc nhiên.

- Công Tước Francis Wilson!
- Vậy là ngài ấy đã ở sẵn trong đại điện.

Người đàn ông trung niên là Công Tước Francis Wilson, người xuất hiện cùng với huy hiệu hoàng tộc và con dấu quốc gia.
Người hiệp sĩ cúi đầu thật thấp.

- Vâng, thưa ngài. Thuộc hạ đã quan sát lần lượt các lá cờ của Trung Đoàn Lãnh Thổ Lancephil theo hướng dẫn.

Francis chậm rãi gật đầu.

- Và kết quả quan sát được là?

Một giọng nói bình thường.
Tuy nhiên, đôi mắt ông run run.
Các hiệp sĩ lấy hơi của mình một lúc rồi trả lời.

- Lá cờ xa nhất ở phía trước là cờ Gia Tộc Bá Tước Lancephil, lá cờ tiếp theo là cờ Quân Đội Lãnh Thổ Lancephil, tiếp theo là cờ của Bá Tước Roan Lancephil, và tiếp theo là lá cờ của Đội Quân Amaranth, thưa ngài.
- Hm.

Khi báo cáo tiếp tục, Francis thốt lên một tiếng than.
Vài quý tộc và quý tộc già có cái đầu sáng suốt cũng gục đầu với vẻ mặt thê lương.
Ngược lại, các quý tộc lờ mờ bao gồm Valent và Victor không thể nói được lời nào về những gì mà báo cáo hiệp sĩ đã đưa lên.
Francis ngẩng đầu lên và nhìn lên trần nhà đại điện.

- Haizz.

Một tiếng thở dài thoát ra.

- Vậy là kết thúc, ngài ấy không giương cao ngọn cờ của Vương Quốc Rinse và lá cờ của Đại Nguyên Soái....

Tình hình là không tốt.
Tuy nhiên, đó không phải là điều mà ông ấy không biết trước.
Một lần nữa, Francis lại cúi đầu và nhìn chằm chằm vào vô số quý tộc.

- Mọi người hãy tự chuẩn bị.

Ông ta, từ trong túi của mình, lấy ra huy hiệu hoàng tộc và con dấu quốc gia.

Ực.

Mọi quý tộc khô khốc nuốt nước bọt.
Francis nhanh chóng xoay cơ thể như thể tạo ra một cơn gió.

- Ta sẽ đi gặp Công Chúa Katy.
- Ah......

Vô số quý tộc buông ra những câu cảm thán lặng lẽ.

- Vậy là Ngài Công Tước Wilson đã coi Công Chúa Katy là vị vua tiếp theo.
- Đúng thế. Công Chúa Katy là một Hoàng Tộc Rinse tốt hơn nhiều so với Bá Tước Lancephil.
- Công Chúa Katy vẫn trẻ trung và dịu dàng. Chúng ta sẽ có thể nâng ngài ấy lên ngai vàng và giúp đỡ ngài ấy như chúng ta muốn.

Sự tham lam và tham vọng lẫn lộn.
Họ nhanh chóng theo sau chân của Francis với những bước vội và nhanh lẹ.

- Người duy nhất có thể khắc phục cuộc khủng hoảng này là Công Chúa Katy.

Francis cắn chặt môi dưới.
Trong số những người còn lại trong Hoàng Tộc Rinse, người có thể được gọi là dòng máu thuần chủng chỉ có Công Chúa Katy Rinse.

- Mình không thể để Hoàng Tộc Rinse sụp đổ như thế này.

Người cha quá cố và vị vua quá cố nổi lên trong đầu ông ấy.
Ông ta có trách nhiệm phải duu trì sự tồn tại của Hoàng Tộc Rinse.

- Bá Tước Roan Lancephil. Tại sao ngài không chọn Công Chúa Katy mà là Công Chúa Aily?

Khi ông nghĩ về Roan, một cảm giác thất vọng đã xuất hiện.
Tuy nhiên, cậu ta không phải là người của Hoàng Tộc Rinse.
Và họ không thể bỏ rơi Katy sang một bên và để lại ngai vàng cho Aily chỉ vì điều đó.

- Mình đơn giản chỉ cần phụng sự Công Chúa Katy thật tốt.

Mặc dù vẫn còn trẻ nhưng cô ấy sẽ có thể trở thành một nữ hoàng đủ tốt vì cô ấy tốt bụng và tài năng.
Francis đã nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, ông đã bỏ qua vấn đề quan trọng nhất.

- Công Chúa Katy. Thần xin trình lên huy hiệu của hoàng tộc và con dấu quốc gia cho công chúa. Hãy leo lên ngai vàng và dẫn dắt Vương Quốc Rinse đi đến một con đường thịnh vượn....

Khoảnh khắc ông quý tộc già nói đến đó.

- Ta không cần nó.

Katy cắt lời ông ta với khuôn mặt lạnh lùng.

- Hể ?!

Francis chỉ chớp mắt trong bối rối.
Vấn đề quan trọng nhất mà ông đã bỏ qua.
Thực tế đó là mong muốn của Katy.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến việc leo lên ngai vàng.

- Ta nói rằng ta không muốn leo lên cái ngai vàng đó.

Một biểu hiện và giọng nói chắc chắn
Franvis hoảng hốt và vô cùng bối rối.

- Công, công chúa. Bây giờ không phải là lúc để trở nên vô lý như...

Khoảnh khắc lời nói của ông ấy đạt đến điểm đó, Katy một lần nữa cắt lời với vẻ mặt lạnh lùng.

- Ngài Công Tước Wilson. Và nhiều quý ngài và quý cô đi theo ngài. Các người không nghe thấy âm thanh đó sao?

Ánh mắt cô hướng về phía cửa sổ.
Francis và vô số quý tộc ngậm miệng và nghiêng tai, nhưng không nghe thấy âm thanh nào.

- Âm thanh...
- Chúng thần không nghe thấy âm thanh nào, thưa công chúa.

Nghe những lời đó, Katy nở một nụ cười cay đắng.

- Đó là vì các ngươi đang bịt tai chặt đến nỗi chúng đã trở nên như thế này.

Cô từ từ nhắm mắt lại.

- Ta có thể nghe rõ nó. Những tiếng la hét, ước muốn, khao khát và hy vọng của những người dân giận dữ trong vương quốc.

Sức mạnh từ từ đi vào giọng nói của cô.

- Tiếng la hét đến nỗi trái tim ta đang đập mạnh.

Katy một lần nữa mở mắt ra.
Ánh mắt của cô quét qua Francis và nhiều quý tộc.

- C, công chúa...

Francis bối rối và nói lắp bắp.
Ông ta, người đã thề suốt đời trubg thành với Hoàng Tộc Rinse, không muốn chấp nhận tình trạng hiện tại.
Katy nhìn thẳng vào Francis như vậy và nở một nụ cười rạng rỡ.

- Ngài Công Tước Wilson.

Francis không thể trả lời.
Ban đầu, Katy cũng không có câu trả lời. Cô ấy, với một biểu hiện rất nhẹ nhõm và tươi mới, nói thêm vào.

- Vương Quốc Rinse đã kết thúc rồi.

****HẾT****

Note: Vẫn còn hơn 100 chap nữa
Mọi người hãy cố gắng theo dõi nhá ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro