CHAP 274: QUÁI VẬT VÙNG PURRAND (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 274: QUÁI VẬT VÙNG PURRAND (1)

Dịch, Fanpage: TheSun Fansub
Donate mình qua Momo: 0912504435
ACB: 202826679 Ho Dang Khiem

****

Kỷ Nguyên Đại Chiến.

Nó đề cập đến thời kỳ của một cuộc đại chiến với tất cả các quốc gia trên lục địa tham gia. Nhưng sự thật, không ai nhớ rõ ngày bắt đầu của thời kỳ kinh khủng này.

Giả thuyết thuyết phục nhất là do sự gia tăng tuyển dụng nhân tài từ hoàng tộc, quý tộc, người giàu có và những người có quyền lực, cũng như sự kế vị liên tiếp của các vị vua và hoàng đế của nhiều quốc gia xảy ra cùng một lúc.

Ở kiếp trước, Đại Chiến chưa hề kết thúc và nó tiếp tục không ngừng. Một thời kỳ kinh khủng không có hồi kết. Nhưng nghịch lý thay, nền văn minh của loài người đã phát triển với tốc độ đáng kinh ngạc trong Kỷ Nguyên Đại Chiến.

Đó là bởi vì vô số tài năng đã xuất hiện.

Roan Lancephil nhìn chằm chằm vào người khổng lồ phía trước và nở một nụ cười nhỏ. Người đàn ông có chiều cao gấp hai lần chiều cao của cậu với thân hình giống ogre. Đầu của anh ta cũng to như thế nhưng có một vẻ mặt ngây thơ đến khó tin. Đôi mắt to, chiếc mũi to bằng nắm tay và cái miệng khổng lồ khiến người ta liên tưởng đến khuôn mặt của một con bò.

Chàng trai trẻ tuổi này là Quái Vật Vùng Purrand hay còn được gọi là đao phủ của các chiến trường. Anh là một trong những tài năng đã tỏa sáng rực rỡ trong Kỷ Nguyên Đại Chiến.

Ngay khi ánh mắt của người thanh niên chạm vào Roan, anh ta nhanh chóng cúi đầu xuống. Đó là một vẻ ngoài nhút nhát, không giống như cơ thể của mình.

'Người thanh niên này có thực sự là Quái Vật Vùng Purrand, không Urbank ..."

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Urbank như thế này và người trong ký ức của cậu ấy là một bạo chúa đang gầm thét trong chiến tranh.

Nhưng cậu ấy không ngạc nhiên.

'Mình nghe nói rằng anh ấy rất ngoan ngoãn và nhút nhát trong thời gian làm nô lệ ...'

Đó là bởi vì cậu ta đã nghe vài tin đồn trong kiếp trước của mình. Trong khi Roan đang suy nghĩ về điều này điều kia, một người đàn ông lớn tuổi đột nhiên đến gần và nghiêng đầu.

"Ai đó…?"

Ông ta là Tian, chủ sở hữu của Urbank khi này vẫn còn là một nô lệ.

"Tôi là một thương gia lang thang, được gọi là Roel."

Roan nhanh chóng cúi đầu xuống với một nụ cười hòa nhã.

"Thương nhân?"

Tian có biểu hiện hơi ngạc nhiên và nhanh chóng nhìn ra phía sau. Một người đàn ông trung niên đứng cạnh Urbank cau mày bước tới.

“Một thương gia lang thang nên sẽ không thuộc bất kỳ Hội Thương Gia nào.”

Ông ta có biểu hiện và giọng nói cảnh giác, rồi đột nhiên đưa tay phải ra.

"Thương Nhân Lard của Siera."

"Roel."

Trong khi nở một nụ cười thật tươi, Roan nắm lấy tay Lard. Ngay cả từ cái bắt tay nhẹ, cậu ta cũng có thể biết được sự tỉnh táo của Lard từ bên trong.

'Người đàn ông này là lãnh đạo tương lai của Những Thương Nhân Siera.'

Roan biết rõ về ông ta.

Cậu ấy chắc chắn biết.

Trong kiếp trước, Lard là thủ lĩnh của Những Thương Nhân Sierra cũng như là một quý tộc và là một vị tướng đã dẫn đầu nhiều trận chiến đến thắng lợi với tư cách là chủ nhân của Urban.
Tuy nhiên.

'Vấn đề là ông ta không đến từ Vương Quốc Rinse và đến từ Vương Quốc Byron. '

Thật vậy.

Lard là một thương gia của Vương Quốc Byron và Những Thương Nhân Siera là một bang hội thuộc Vương Quốc Byron. Ông ta lúc này chỉ là thủ lĩnh của một nhóm du hành nhỏ trong hội nhưng là sau này sẽ là người lãnh đạo của hội.

Ông sẽ dẫn đầu nhóm của mình bán nhiều mặt hàng khác nhau giữa Vương Quốc Byron và Rinse, trong thời gian đó ông ấy tình cờ phát hiện ra Urbank ở Làng Purrand và đưa anh đến Vương Quốc Byron.

Sau khi đến Vương Quốc Byron, Urbank được huấn luyện như một nô lệ chiến đấu, trước khi theo Lard tham gia nhiều trận chiến khác nhau và được biết đến như là đao phủ của các chiến trường.

Urband, đao phủ của chiến trường,Quái Vật Vùng Purrand đến từ Vương Quốc Rinse nhưng đã trở nên nổi tiếng với tư cách là một vị tướng của Vương Quốc Byron.

'Đối với các đồng minh, anh ấy giống như một cơn ác mộng ...'

Roan lắc đầu khi cậu nhìn chằm chằm vào Urbank đang cúi mặt. Trong kiếl này, cậu ấy không muốn ông ta bắt mất anh ấy.

Sau đó.

"Cậu có vẻ quan tâm đến món hàng của tôi nhỉ."

Lard có một biểu hiện bất cần khi nhìn chằm chằm vào Roan. Là một thương gia, ông ấy là một người có trực giác tuyệt vời và biết rằng Roan quan tâm đến Urbank ngay khi cậu vừa xuất hiện.

"Thuộc về ông?"

Roan tỏ vẻ tò mò dường như không để ý và nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm một món đồ. Lard chế giễu và chỉ vào Urbank.

"Tôi đã mua thứ này rồi."

Một biểu cảm và giọng nói táo bạo.

Nhưng ngay khi ông ta nói xong những lời đó.

“Hmm, ý của ông là gì? Tôi không nhớ đã bán nó?"

Tian ho nhỏ và xen vào.

'Ô hô. Thương nhân lang thang này có vẻ cũng quan tâm đến con quái vật này?'

Ông ta nở một nụ cười gian xảo.

'Nếu có một cuộc chiến giữa các thương gia, mình sẽ có thể bán nó với giá cao hơn.'

Suy nghĩ của ông ấy quay cuồng. Người trở nên thấy cấp bách vì tình huống bất ngờ là Lard.

"Thưa ngài, ý của ngài là gì? Chẳng phải ngài vừa đồng ý bán cái này cho tôi sao? ”

Lard lớn tiếng cãi lại nhưng Tian mở to mắt và lắc đầu.

“Hah, thôi nào. Tôi chỉ đang thương lượng giá cả. Tôi chỉ nói rằng tôi sẽ bán bất cứ lúc nào nếu được giá phù hợp."

“Nhưng vừa nãy ngài chắc chắn đã nói là…”

“Nhìn xem. Tôi chưa nhận được một xu nào. Nhìn đi."

Tian dang rộng hai tay ra và xoay người tại chỗ.

"Mhmm."

Lard cắn môi.

'Chết tiệt, lão già đó đơn thuần chỉ là một lão già nhà quê mà...'

Ông ta nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của ông già.

'Tất cả là do tên thương nhân lang thang đó. Mình phải chi nhiều tiền hơn vì tên khốn đó.'

Lard quay lại nhìn Urbank. Ông ta càng nhìn càng thấy anh ấy hấp dẫn, trực giác nhạy bén đã gào thét với ông ấy.

[Mua! Mua! Mua!]

Cơ thể ông ta hét lên.

'Thứ này rất đáng để mua'

Lard lấy lại hơi thở của mình và nhìn chằm chằm vào Tian. Vẻ mặt không vui trước đây của ông đã được chuyển thành một nụ cười rạng rỡ.

"Ngài muốn bao nhiêu cho món đồ này?"

“Đó là thứ anh nên đưa ra…”

Tian đảo mắt và làm một biểu hiện kỳ lạ. Ông ấy đã sống qua ngần ấy năm làm sao mà không biết được chuyện gì đang xảy ra. Lard nở một nụ cười cay đắng bên trong và thì thầm.

"Tôi sẽ đưa ông hai đồng vàng."

Thông thường, một nô lệ nam có thể trạng tốt sẽ có giá khoảng 1 vàng.

'Một cái giá không thể tưởng tượng được đối với một thương nhân lang thang.'

Anh ta đã lên kế hoạch giết chết động lực của Roan ngay từ khi bắt đầu. Lard nghĩ rằng mức giá này sẽ đủ để khiến cậu ta từ bỏ.

'Và tại sao… '

Đưa mắt nhìn về phía Roan, ông ta có thể thấy một biểu hiện vô cùng bình tĩnh và thoải mái, như thể 2 đồng vàng không là gì cả. Nó phần nào khiến ông ấy lo lắng.

“Hừm…”

Mặt khác, Tian nở một nụ cười nhỏ và gật đầu. Đó là một mức giá hài lòng và ông ấy sẽ chấp nhận ngay lập tức nếu đó là một ngày khác. Tuy nhiên, hôm nay đã khác. Vẫn có một thương gia khác.

Ông ta quay người nhìn về phía Roan.

"Cậu cũng quan tâm đến anh chàng này sao? ”

Roan đáp lại với một nụ cười rạng rỡ và gật đầu.

"Tất nhiên."

Ngay khi cậu ta nói xong, biểu hiện của Tian và Lard đều thay đổi rất nhiều. Khuôn mặt của Tian tràn ngập ánh sáng, trong khi biểu hiện của Lard đầy sự bất mãn.

Tian lắc lư cái tay với một nụ cười thoải mái.

"Cậu nghĩ thứ này trị giá bao nhiêu?"

Giọng ông ta đầy mong đợi. Lard trừng mắt sắc lẹm về phía Roan trong khi ngay cả Urbank đang tránh giao tiếp bằng mắt cũng hơi ngẩng đầu lên.

Nhưng Roan lắc đầu.

"Tôi không phải đang cố mua thứ này."

"Hmm."

Tian cau mày và nghiêng đầu.

“Không phải cậu vừa nói rằng cậu quan tâm đến anh chàng này sao?”

"Thật vậy."

Roan nhẹ nhàng gật đầu.

"Thật vậy? Có phải cậu đang cố gắng để quấy rối tôi không? Cậu nói quan tâm nhưng sẽ không mua…"

Khi Tian nói đến đó, Roan nhìn chằm chằm vào Urbank và tiếp tục những lời tiếp theo đầy quyền lực.

"Tôi không quan tâm đến món đồ nhưng tôi quan tâm đến người đó."

Cậu không nói đến một món đồ, nhưng là một con người.

Roan muốn truyền đạt đúng quan điểm đó, không phải cho Tian hay Lard, mà cho Urbank.

"Tôi không nghĩ anh ta như một món đồ."

Việc giảm thiểu chế độ nô lệ trong vương quốc và các chính sách nhằm chấm dứt chế độ nô lệ là do lối suy nghĩ này. Roan quay người về phía Tian.

"Tôi sẽ mua sự tự do của người đó."

Một giọng nói mạng dạng và rõ ràng.

Tian hỏi một cách cẩn thận trong khi cảm thấy hơi kỳ lạ.

"Cậu, cậu bạn định mua nó với giá bao nhiêu?"

Roan lặng lẽ nhìn ông ta trước khi trả lời ngắn gọn.

"5 vàng."

Khoảnh khắc đó.

"5, 5, 5 vàng!"

"5 vàng?!"

Tian và Lard mở to mắt hét lên. Ngay cả Urbank, người đang liếc nhìn Roan cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.

“5 vàng cho một nô lệ. Có vẻ như cậu không được khỏe. Không, trước tiên tôi đã tự hỏi liệu một thương nhân lang thang như cậu có thể dễ dàng có được một số tiền như vậy hay không. Đừng nói với tôi rằng cậu đang nói dối? "

Trên khuôn mặt của Lard đang hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Roan với một cái nhìn trừng trừng. Tian cũng gật đầu với cử chỉ không thể tin và đồng ý điều đó.

“Nếu cậu đang cố chế giễu tôi, xin vui lòng hãy dừng lại.”

5 đồng vàng là một mức giá đủ mua năm nô lệ nam và là số tiền mà ngay cả một người nông dân của một trang trại lớn cũng không thể sử dụng nếu không suy nghĩ kỹ. Hơn bất cứ điều gì, nó là một số tiền quá lớn đối với một thương nhân lang thang trông có vẻ tồi tàn.

Nhưng Roan nhún vai với một nụ cười rạng rỡ.

"Đó không phải là một lời nói dối, tôi cũng không định làm trò cười cho bất cứ ai."

Cậu tìm kiếm thứ gì đó từ trong quần áo của mình và nhanh chóng lấy ra một chiếc túi da. Tháo sợi dây ở đầu, cậu ấy cho ngón tay vào túi và chẳng mấy chốc, một vài đồng tiền vàng sạch sẽ rơi ra.

Nó chính xác là năm đồng vàng.

"A..."

Tian bật ra một tiếng hét kì lạ. Hai tay ông ta run run.

'Mình thật may mắn! Thật may mắn!'

Cảm giác như cuộc sống của ông ta trước đây lấm bùn sìn thì giờ đây đã trở nên sạch sẻ hơn. Vẻ mặt hấp tấp của Tian quay lại nhìn Lard. Đôi mắt của ông ta đặt câu hỏi liệu sẽ ông ấy có trả giá hơn không.

Rắc!

Lard bóp chặt đôi tay của mình thành nắm đấm và nhìn chằm chằm vào Roan.

"Ngươi là Roel?"

"Đúng vậy."

Roan cười nhẹ và gật đầu, Lard cau có đáp lại.

"Ngươi sẽ không thể trở thành một thương gia giỏi. 5 vàng cho một nô lệ. Đó không phải là cách ngươi nên làm với mọi thứ."

Giọng nói trầm thấp của ông xuyên qua tai của cậu. Roan nở một nụ cười khác và thì thầm bằng một giọng nhẹ nhàng hơn.

“Không phải là một thương gia giỏi…”

Nụ cười của cậu ấy càng tươi hơn.

"Tôi chỉ muốn trở thành một người tốt."

Cơn gió mang theo giọng nói điềm tĩnh của cậu ta.

“Sao ngươi dám…”

Lard tức giận phun ra những lời tục tĩu nhưng nhanh chóng ngậm miệng lại. Sau đó, ông ta trừng mắt nhìn thẳng vào Roan trước khi quay đi.

"Ta sẽ gặp lại ngươi sau."

Lard quyết định từ bỏ chuyện giao dịch. Bản năng nhạy bén của ông ấy vẫn hét lên rằng ông ta phải mua Urbank nhưng lòng kiêu hãnh của ông ấy là một thương nhân không cho phép điều đó. Ông không muốn tranh chấp với một thương nhân lang thang thuần túy.

"Ông già, tham lam quá sẽ có hại. Hãy ghi nhớ điều đó."

Lard nhìn thẳng vào Tian và gầm gừ nói. Từ ‘Ngài’ đã trở thành ‘ông già’ và giọng điệu của ông ta giống như một lưỡi dao.

"Mhmm."

Tian ho một tiếng nhỏ và tránh ánh mắt của ông ta và Lard một lần nữa trừng mắt nhìn Roan trước khi di chuyển đôi chân. Khi Lard đi đủ xa, Tian nhìn Roan và nở một nụ cười dịu dàng.

“Kuhum, vậy chúng ta sẽ tiếp tục…”

Sau đó.

"Thưa ngài."

Roan cắt lời với một giọng nói và biểu cảm kỳ lạ. Tian không thể tiếp tục lời nói của mình và phải đứng yên nhìn Roan. Roan hít một hơi thật sâu.

"Ngài có biết về thông báo do cung điện đưa ra không?"

"Thông báo? Ý của cậu là những thứ khác nhau được thực hiện nhân danh của bệ hạ sao?"

Tian hỏi lại với vẻ thắc mắc, Roan gật đầu đáp lại. Tian cảm thấy chóp mũi mình ngứa ran và tiếp tục nói.

"Tôi đã nghe về nó. Nhưng dường như không nhớ rõ lắm nhưng… tại sao cậu lại đột ngột hỏi như vậy? ”

Ông ấy vẫn có biểu hiện không chắc chắn. Roan đáp lại với một giọng bình tĩnh và một nụ cười rộng.

"Trong số các thông báo khác nhau có một số chi tiết liên quan đến nô lệ."

"Nô lệ?"

Tian hỏi lại và sớm gật đầu.

"Tôi nhớ rồi. Những nô lệ đã chiến đấu trong cuộc chiến được trao quyền tự do và trở thành những công dân bình thường - tôi nghĩ nó đại loại như thế?"

"Ông nói đúng, nhưng nó vẫn chưa đầy đủ."

Roan gãi cằm và nói tiếp.

“Những người đã biến một người vô tội thành nô lệ mà không thông qua thủ tục phù hợp và những người buôn bán những nô lệ đó trong khi đã biết điều đó sẽ bị pháp luật trừng phạt nặng nề. Nó bao gồm những điều như thế. "

Đó là luật để ngăn chặn những người bị giam cầm trong chiến tranh và những người tị nạn bị mất nhà cửa trở thành mục tiêu làm nô lệ.

"Co, có thứ gì như vậy sao?"

Tian hỏi trong khi hơi giật mình.

Roan chậm rãi gật đầu.

"Quả thực là có những điều luật như vậy. Do đó, những người đã sử dụng những phương pháp bẩn thỉu và thấp hèn để biến những người vô tội thành nô lệ nhanh chóng cố gắng thoát khỏi những nô lệ bất hợp pháp đó ngày càng tăng lên."

Bởi vì một điều luật mới, những chủ sở hữu nô lệ ban đầu đã nhận phải một cú sốc lớn. Đây là điều mà ngay cả Roan và vương quốc cũng không ngờ tới.

"Mhmm."

Tian thì thầm với vẻ mặt tái mét và đôi mắt của ông không dám nhìn thẳng vào cậu ta. Roan lặng lẽ nhìn Tian và nâng túi tiền lên.

"Ông sẽ nhận cái này chứ?"

Một giọng nói bình thản.

Một đôi mắt sắc lẹm.

Tian nhìn khuôn mặt của Roan và những đồng xu trước khi cúi đầu xuống.

"A, a, a, a...."

Ông ấy không thể dễ dàng nói ra những từ tiếp theo, nhưng ngay sau đó, ông ta thở ra một hơi dài và lắc đầu.

"Tôi, tôi sẽ không lấy những đồng tiền vàng nữa."

Giọng của ông run run khi nói xong.

Tian nhặt cái cào ở trên mặt đất trước khi nhanh chóng trở về ngôi làng. Thật bất ngờ nhưng Roan không ngạc nhiên chút nào và nhìn chằm chằm vào Tian đang đi xa dần với một nụ cười chua chát.

'Lúc đầu, Urbank không phải là nô lệ.'

Xuất thâb ban đầu của Urbank là một người dân nhưng khi anh ấy lên 10 tuổi, cha mẹ anh đã bị quái vật tấn công và đã mất mạng. Lúc này, Tian được bạn thân của cha mẹ đón về nuôi nhưng đó không phải là do lòng thương hại.

Ông ta đối xử với Urbank, người có sức mạnh và to lớn từ những ngày còn nhỏ như một nô lệ, không phải như con trai của một người ban thân và bắt anh ta phải làm rất nhiều công việc chân tay.

'Ông ta đã biến một người vô tội thành nô lệ hơn 10 năm.'

Con trai của người bạn thân đang ngồi ở đó.

Trong thời gian đó, thông báo của Roan đã được công khai và cậu ấy rất lo lắng nếu Lard đột ngột xuất hiện trước. Phần này khác với kiếp trước của cậu ấy nhưng kết quả lại khá giống nhau. Nếu Roan không ra ngoài trong lúc này, Urbank sẽ theo Lard như kiếp trước đến Vương Quốc Byron và trở thành đao phủ trên chiến trường khiến Rinse, không, Vương Quốc Amaranth phải gánh chịu hậu quả.

"Haizz."

Roan thở dài. Đôi mắt cậu hướng về phía Urbank, người liên tục liếc nhìn. Urbank giật mình, nhanh chóng cúi đầu.

"T, t, tên tôi là Urbank."

Một giọng nói trầm và nặng nề giống hệt cơ thể anh ấy. Roan gật đầu.

“Tôi muốn trò chuyện với anh ngay lập tức nhưng…”

Đôi mắt cậu nhìn ra phía sau của Urbank. Trên đồng cỏ trống trải sau khi Tian rời đi, bây giờ có một nhóm người khác.

'Mình biết mà.'

Một nụ cười chua chát nở trên môi cậu, giống như cậu ấy đã đoán trước được điều này sẽ xảy ra.

'Lard, dù sao thì kiếp trước ông cũng là một người cực kỳ tham lam.'

Người xuất hiện cùng với nhóm mới không ai khác chính là Lard. Những người lính đánh thuê to lớn xuất hiện và xếp hàng ngay sau Lard.

"Roel, ta đến để lấy lại tài sản của ta."

Một giọng nói sắc bén truyền qua tai cậu nhưng Roan nở một nụ cười cay đắng và lắc đầu.

"Không có thứ gì ở đây thuộc về ông."

Lard cau mày đáp lại và chế giễu.

“Hừm! Đồ khốn! Qua tham lam sẽ gây hại cho bản thân đó."

Đó cũng là câu mà ông ta đã nói với Tian. Roan nhìn về phía Lard và những người lính đánh thuê và trả lời lại.

"Câu nói đó…”

Đôi mắt của cậu ấy rực sáng.

"Dành cho ông mới đúng."

**HẾT**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro