CHAP 278: ĐỨA CON CỦA TALLIAN (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 278: ĐỨA CON CỦA TALLIAN (3)

Dịch, Fanpage: TheSun Fansub
Donate mình qua Momo: 0912504435
ACB: 202826679 Ho Dang Khiem

****

'Tên này bị điên rồi sao?'

Nhìn chằm chằm vào Roan Lancephil, Delk chế giễu.

'Hắn sẽ bảo vệ tất cả bọn chúng?'

Hắn ta thấy điều đó thật quá vô lí.

'Có khoảng 70 người ở đây và xung quanh khu vực này có hơn 200 nữa ...'

Khi hắn đang nghĩ đến đó.

'Ưm?! Bây giờ khi nghĩ lại về điều đó… '

Delk cảm thấy mặt mình trở nên cứng đờ. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng và mồ hôi lạnh chảy dài trên má.

'Những người anh em của mình đã hoàn toàn bao vây khu vực này rồi mới phải…? ”

Không ai được phép tiếp cận nếu không có lệnh của hắn ta vì đã có khoảng 200 sát thủ đã hoàn toàn bao vây khu vực này, thậm chí một con kiến cũng khó lòng vượt qua.

'Vậy bằng cách nào mà…?'

Delk cau mày và cảm thấy khó hiểu.. Nhìn chằm chằm vào đó, Roan nở một nụ cười cay đắng.

"Có một vài người làm phiền tôi trên đường đi."

Với một cái vẫy tay nhẹ của tay phải, một chiếc mặt nạ màu đen rơi xuống đất - đó chính là chiếc mặt nạ mà Delk đang đeo.

'Haizz...'

Roan trong lòng thở dài.

'Mình đã xử lí bọn chúng quá chậm chạp.'

Trên thực tế, đó là vì một kỹ năng kỳ lạ che giấu khí tức của con người do 200 sát thủ tạo ra mà cậu ta đã bị chậm trễ trong quá trình truy đuổi. Người đã trực tiếp chăm sóc bọn chúng là Amaranth Taemusa.

'Những người không nên chết đã chết.'

Tất cả là bởi vì kỹ năng đó đã che giấu đi khí tức và sự hiện diện của con người.

'Mình đã nghe tin đồn rằng ở kiếp trước có một kỹ năng như thế.'

Một tin đồn nổi tiếng trong kiếp trước của cậu ấy.

'Hội Hắc Nguyệt.'

Nó là một hiệp hội sát thủ lớn bao phủ toàn bộ lục địa như là sân khấu của nó, nhưng trên thực tế, nó gần giống với một liên minh sát thủ hơn. Chúng là những sát thủ cực kỳ điêu luyện, được nhiều người biết đến, đặc biệt là vì một kỹ năng kỳ lạ kiểm soát mana để che dấu sự hiện diện của bản thân.

Tất nhiên, việc con người kiểm soát mana tự nhiên không phải là một nhiệm vụ dễ dàng nên đã có những rò rỉ nhỏ ở giữa lúc đó trong một khoảng thời gian ngắn. Roan đã không để vụt mất điều đó và đó là cách mà cuộc truy đuổi tiếp tục.

Tuy nhiên, sự thật là cậu ta đã đến muộn.

'Hội Hắc Nguyệt. Bọn chúng đã làm được rất nhiều điều trong Kỷ Nguyên Đại Chiến, hay đúng hơn là người ta đồn đại rằng chúng đã làm thế.'

Chúng hầu như không để lại bất kỳ dấu vết nào và che giấu danh tính của chúng nên không rõ chính xác ai đã bị chúng ám sát và theo dõi.

Mọi người chỉ đưa ra các giả thuyết.

Có tin đồn rằng Giáo Hoàng đầu tiên của Giáo Hội Tallian, Latio cũng đã bị ám sát bởi Hội Hắc Nguyệt...'

Đó cũng là một giả thuyết khác. Roan ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Delk.

'Từ những gì đã xảy ra ngày hôm nay, giả thuyết đó đã đúng. "

Mặc dù thời gian và phương pháp khác nhau, nhưng Hội Hắc Nguyệt đã giơ nanh vuốt của chúng vào Latio cả ở kiếp trước và kiếp này.

'Mọi người không biết ai đã yêu cầu vụ ám sát nhưng… '

Nó rất dễ dàng để suy luận.

'Giáo Hội.'

Roan nở một nụ cười cay đắng và trừng mắt nhìn Delk. Cậu nghĩ rằng có lẽ nên bắt hắn để tìm ra kẻ đứng sau nó là ai nhưng ngay sau đó đã lắc đầu.

'Một sát thủ của Hội Hắc Nguyệt sẽ không mở miệng dễ dàng như vậy.'

Và tra tấn cũng không phải là  cách mà cậu thích.

"T, tên khốn, đừng nói với ta là anh em của ta đã…? ”

Delk bóp chặt tay. Không nói gì, Roan chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu. Khuôn mặt ngây thơ mềm mại của cậu mang lại cảm giác thoải mái.

"Thằng chó đẻ này!"

Nói ra những lời văng tục, Delk đạp lên mặt đất. Cùng lúc đó, hơn 70 sát thủ vây quanh Roan và Latio cũng đồng loạt di chuyển.

 Pabat! Pababat!

Những tiếng gió thổi vào tai họ trong khi ông già và bà già trước mặt Latio đã nhắm chặt lại đôi mắt. Mặt khác, Latio bình tĩnh nhìn Roan, với đôi mắt như biết điều gì sẽ xảy ra.

Và.

Bốp bốp!

Hai chân của Roan nhảy nhót một cách khó hiểu. Cơ thể cậu ta mờ đi và những dải ánh sáng thoát ra mọi hướng.

Đâm! Chém!

Những sợi ánh sáng xuyên qua những tên sát thủ khiến xung quanh trở nên tối tăm và những bóng bị ánh sáng trắng cắt qua.

“Kuk!”
“Kuuk!”
“Kuruk.”

Cùng với những âm thanh khủng khiếp, những bóng đen đang nhào vô mất hết sức mạnh và gục xuống.

Kukung. Kung. Kukukung.

Một đám bụi bốc lên khi âm thanh vang lên. Không có cơ hội nào. Những sát thủ của Hội Hắc Nguyệt chạy đến với luồng khí dữ dội đều đã mất mạng mà chưa kịp tấn công lấy một đòn. Chỉ có khoảng 20 người bao gồm cả Delk còn sống.

"M, m, m, mày...."

Toàn bộ cơ thể run rẩy, Delk cố gắng nói ra một số từ.

"Thằng khốn, mày là cái quái gì vậy!"

Những từ gần như không thể nói ra đã thoát ra và thay vào đó, Roan đáp lại với một nụ cười rộng lượng. Trên thực tế, cậu ta không hề thích thú với Hội Hắc Nguyệt và những sát thủ khác. Thay vào đó, cậu rất ghét chúng.

'Bởi vì lũ khốn này, đã có rất nhiều người vô tội đã chết.'

Lý do khiến Kỷ Nguyên Đại Chiến kéo dài và trở nên phức tạp phần lớn là do Hội Hắc Nguyệt. Những kẻ này đã giết rất nhiều quý tộc và thành viên của gia đình hoàng gia mà không phân biệt đồng minh hay kẻ thù, dẫn đến sự ức chế và thù hận giữa các vương quốc, đế chế và thậm chí giữa các chủng tộc.

'Tôi có thể cảm thông với Hiệp Hội Lính Đánh Thuê và Hội Những Tên Cướp nhưng với bọn này thì mình không bao giờ có thể cho phép điều đó.'

Cậu sẽ không cho phép những tên sát thủ tàn phá Vương Quốc Amaranth.

"Chết tiệc! Lập đội hình! Quyết tử với hắn với!"

Delk cất giọng và giờ hai cánh tay. 20 sát thủ sống sót đã bỏ qua nhóm của Latio và bao vây Roan trong một đội hình mới.

'Đ, đó là bởi vì chúng ta đã xem thường tên ấy.'

'Đó là do chúng ta đã quá mù quáng mà xông vào.'

'Với đội hìn của Hắc Nguyệt, chúng ta có thể bắt được gã này.'

'Giết!'

Các sát thủ bao gồm cả Delk đều nghiến răng nghiến lợi. Chúng tràn đầy lòng tự hào và tin tưởng vào Hội Hắc Nguyệt của bọn chúng.

"Chết đi!"

Cùng với tiếng hét của hắn ta, cuộc tấn công đồng bộ bắt đầu, nhưng Roan khẽ đảo chân và di chuyển tay phải để đáp trả. Một thanh trường kiếm được mang bởi một sát thủ nằm trên mặt đất đã được kéo lên trong tay cậu ấy và những sợi ánh sáng sắc bén hơn và dài hơn trước khi chia đôi không gian.

Slash!

Một âm thanh tàn nhẫn lần nữa vang lên. Ánh sáng xuyên qua cơ thể các sát thủ nhưng không có âm thanh nào khác được nghe thấy.

“…?”

Ngay cả chính những sát thủ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với bọn chúng.

Bịch! Bịch!

Những cánh tay cầm vũ khí của chúng bất lực rơi xuống mặt đất.

Chang! Chang!

Và ngay sau đó, âm thanh của kim loại có thể được nghe thấy. Nhìn chằm chằm vào những cánh tay bị cắt gọt gọn gàng, những tên sát thủ mở to mắt.

“Kh, không thể nào…”

"Không có ai có trình độ kỹ năng tới mức này…”

Bọn chúng không thể tiếp tục nói thêm nữa vì chúng đã mất đi khả năng nói theo đúng nghĩa đen.

Xoạt!

Khuôn mặt của chúng bị che khuất bởi chiếc mặt nạ đen bắt đầu bị nghiêng sang một bên trước khi rơi xuống mặt đất. Người duy nhất còn đứng vững là Delk.

"Đ, đây không phải là sức mạnh của con người…”

Hai mắt hắn ta mở to ra và hắn gầm lên trong khi đầu và cơ thể hắn ta bắt đầu co rúm lại. Nhìn chằm chằm vào cảnh đó, Roan nhỏ giọng thì thầm.

"Ta cũng đã nghe điều đó vài lần rồi."

Một giọng nói trầm và bình tĩnh.

"Rằng kỹ năng của ta giống như một con ma hơn là một con người."

Đó là những lời cuối cùng mà Delk được nghe trước khi chết. Trong đôi mắt đang dần mất đi ánh sáng, sự kinh ngạc và sửng sốt chợt lóe lên.

[Roan Lancephil!]

Đôi mắt của hắn ta chắc chắn đã muốn hét lên điều đó.

Hít vào thật sâu, Roan đâm thẳng thanh trường kiếm xuống đất.

Smack!

Lưỡi kiếm vào sâu trong lòng đất. Không còn tiếng la hét và âm thanh sắt thép nãy giờ nữa và một sự im lặng kỳ lạ bao trùm cả khu vực.

Quay đầu lại, Roan nhìn chằm chằm Latio. Anh ta, người đã đứng sau ông già và bà già hơi mỉm cười và cúi đầu chào theo cách của Giáo Hội Tallian.

"Cảm ơn vì sự giúp đỡ."

Thái độ của anh ấy vẫn lịch sự và trang nhã. Khẽ mỉm cười, Roan gãi má phải.

"Tôi nghe nói Giáo Hội Tallian sẽ trả ơn bằng mọi giá có đúng không?"

"Vâng đúng vậy. Có điều gì anh muốn tôi làm không? "

Latio hỏi lại với một nụ cười rạng rỡ và Roan nhẹ nhàng gật đầu.

"Đây là một yêu cầu hơi khó nhưng anh có muốn nghe không?”

"Xin hãy nói. Miễn là nó không mang lại tổn hại hoặc nguy hiểm cho người khác, tôi nhất định sẽ hoàn thành nó."

Anh ta đáp lại với một giọng bình tĩnh. Đó là những lời mà ai cũng có thể nói, nhưng nó có vẻ đáng tin hơn khi lời nói đến từ anh ta. Roan nở một nụ cười rạng rỡ để lộ ra hàm răng.

“Hãy cùng nhau tạo nên một thế giới tốt đẹp.”

Một giọng nói tự hào và điềm tĩnh.

"Một thế giới tốt đẹp ... đó là điều mà một thương gia lang thang và một tín đồ lang thang có thể làm sao?"

Latio hỏi lại với một nụ cười nhẹ nhàng. Hai mắt của anh ta lấp lánh ánh sáng như thể chúng có thể nhìn xuyên qua lớp ngụy trang của Roan để xác định danh tính thực của cậu ấy. Roan dùng tay phải che mặt từ trên xuống dưới.

"Tôi không phải là một thương nhân lang thang..."

Trong khoảnh khắc, vẻ mặt ngây thơ mềm mịn của cậu đã biến mất thay vào đó là một khuôn mặt nam tính. Đó là khuôn mặt ban đầu của Roan Lancephil.

“Tôi là Roan Lancephil của Vương Quốc Amaranth."

Cậu ấy bắt đầu nhìn thẳng vào mắt của Latio.

"Tôi sẽ giúp anh."

Với giọng nói đầy chắc chắn và một nụ cười, Latio bình tĩnh nhìn lại ánh mắt của Roan. Roan di chuyển chân của mình cho đến khi cậu đứng ngay trước mặt Latio và thì thẩm nhỏ nhưng đầy sức mạnh.

"Và với anh, xin hãy trở thành giáo hoàng đầu tiên của Giáo Hội Talian."

****

"Các khoản bồi thường dành cho người dân của quận Plant ở vùng Tây Bắc của vương quốc đã bị một nhân vật nổi tiếng của khu vực Weiss Canom ăn cướp. Hắn ta có mối quan hệ khá tốt với Nam Tước Greg Plant và Nam Tước Plant biết về vụ tham ô nhưng đã làm ngơ. Có vẻ như nó cũng cần được xử lý."

Hainz, quan chức dưới quyền chưởng lý, đồng thời là trợ lý của Chưởng Lý Swift Clock đã đưa ra một báo cáo trong khi xem qua một số lá thư. Swift, người đang xem xét các tài liệu dày cộp, hỏi một cách cẩn thận.

"Cái này cũng là của bệ hạ sao?"

Đáp lại, Hainz gật đầu với vẻ mặt nó là đương nhiên.

“Đúng vậy. Ngoài ra, trong số các trường hợp - nhân vật nổi tiếng của khu vực Gordon đã bắt người dân làm nô lệ của mình một cách bất hợp pháp, các quý tộc sa cơ trong khu vực Woods lấy đất của người dân mà không được phép cũng như việc tái phát triển khu vực Gladden đang mất nhiều thời gian hơn chúng ta nghĩ ban đầu…"

Khi anh ấy nói đến đó, Swift tặc lưỡi và xua tay.

"Bệ ha thật đáng kinh ngạc. Sao ngài ấy có thể di liên tục như vậy…"

Mang một nụ cười hạnh phúc, anh ta gọi ba quan chức.

“Đặt nhiệm vụ của từng bộ phận theo quy định.”

"Vâng thưa ngài."

Sắp xếp lại bức thư, các công chức sớm rời khỏi văn phòng. Tuy nhiên, Hainz, người đã đưa ra báo cáo trước đó, đã ở lại.

"Có phải còn chuyện báo cáo đúng không ?"

Swift, người đang chuẩn bị quay trở lại đống tài liệu dày cộp, hỏi với giọng tò mò và Hainz gật nhẹ đầu trước khi đưa cho anh ấy một bức thư.

“Tôi nghĩ ngài Chưởng Lý nên kiểm tra riêng việc này và xử lý nó. Đó là một bức thư từ Cục Trưởng Chris Taylor của Argens. "

"Hmm."

Cùng với tiếng cảm thán, Swift nhận bức thư. Rất hiếm khi Chris trực tiếp viết thư cho anh ta. Và khi anh ấy làm vậy, chúng thường là những nhiệm vụ chỉ có thể được kiểm tra và xử lý bởi những viên chức.

Âm thanh của giấy được nghe thấy khi bức thư được mở ra. Nội dung được nhìn thấy từ trên xuống dưới.

"Ah…"

Swift khẽ thở dài - những lời viết trên lá thư thật khó mà tin được.

"Anh đã đọc nó chưa?"

"Không. Có một lệnh nghiêm ngặt là không được mở bức thư của Cục Trưởng Chris Taylor."

Nghe vậy, Swift nhẹ nhàng gật đầu và quắc tay. Hainz rời đi sau khi cúi đầu chào tạm biệt, để lại Swift một mình đọc lại chi tiết bức thư một lần nữa trước khi nhắm mắt suy nghĩ.

“Haizz…”

Anh ta thở dài thườn thượt.

Đó là một tình huống hoàn toàn bất ngờ.

"Mình phải liên lạc với bệ hạ."

Swift nghĩ đây không phải là một quyết định mà anh ấy có thể đưa ra khi nắm lấy một cây bút. Những chữ cái màu đen đã sớm đặt mình lên trên tờ giấy trắng.

[Bệ hạ, chúng ta đã nhận được liên lạc từ Công Tước Voisa.]

Đó là câu đầu tiên của bức thư.

****

"Chao ôi! Một người ăn xin! Một người ăn xin!"

"Anh ấy nghèo hơn chúng ta!"

"Anh ấy chết chưa?"

Những đứa trẻ khoảng mười tuổi đang tạo ra một vụ ồn ào. Tại khu vực bọn nhóc chỉ chỏ, có một nam thanh niên tưởng như đã gục xuống đất, nhưng thật ra, anh ta đang nằm. Mang một túi hành lý lớn, anh ta nằm trên mặt đất và không có dấu hiệu cử động nào.

Khuôn mặt của anh ta dơ bẩn và bộ quần áo ố vàng của anh ấy đã trở nên cực kỳ dơ từ trên xuống dưới. Nó không khác gì một người ăn xin, nhưng ngạc nhiên thay, cậu ta là Roan.

"Có lẽ anh ấy thực sự đã chết."

“Anh ấy còn không nhúc nhích xíu nào."

Hai bé trai can đảm nhất bước về phía Roan với sự tò mò. Chính lúc đó,

"Ông già này chưa chết đâu nha."

Roan mở to mắt và chồm dậy.

"U aaaaaa!"

"Aaaa!"

Giật mình và hét lên, những đứa trẻ sau đó ngã lăn ra đất.

"Uak!"

Roan tương tự cũng ngạc nhiên trước tiếng la hét của lũ trẻ và hơi la lên. Roan và bọn trẻ - họ mở to mắt ngạc nhiên nhìn nhau.

Sau đó.

"Hức, hức, hức .."

Đứa trẻ nhỏ nhất bắt đầu rơi nước mắt và run rẩy đôi vai. Đó là giai đoạn chuẩn bị trước khi tiếng khóc phát ra.

"Ối, ối, ối… đừng có khóc…”

Roan nhanh chóng xua hai tay nhưng đã quá muộn.

"Uaaaaaang!"

Một tiếng la lớn lọt vào tai của cậu.

"Uaaa!"

"Uaaa!"

Và như thế, những đứa trẻ khác bắt đầu khóc sau đứa trẻ đâù tiên. Vào lúc này, Roan đã pó tay.

“Các cậu nhóc. Đ, đừng khóc và hãy nhìn anh. Anh sẽ tặng cho mỗi đứa một que kẹo."

Do chưa có kinh nghiệm dỗ con nít khóc nên lời nói và hành động của Roan rất thiếu tự nhiên. Tiếng khóc của lũ trẻ vẫn tiếp tục không có hồi kết. Ít nhất là như vậy, cho đến khi.

Dudung! Dudung! Dudung!

Âm thanh của tiếng trống từ đâu đó phát ra và ngay lập tức.

“Uaaa… uhup!”

"Mm!"

"Kuhup."

Những đứa trẻ đều cúi gằm mặt và nín khóc. Giấu đi những giọt nước mắt trên mắt, bọn nhóc thu kìm lại những hơi thở với cảm giác bất an. Đó là một khung cảnh gây tò mò và kỳ lạ.

Roan nhăn trán.

'Những đứa nhóc đã ngừng khóc ngay khi nghe tiếng trống.'

Một tình huống không thể hiểu được.

Dudung! Dudung! Dudung!

Tiếng trống ngày càng to hơn. Ánh mắt cậu nhìn theo hướng phát ra âm thanh và phát hiện ra một nhóm lớn đang đi qua những con đường lộn xộn, với những chiếc trống được đánh nằm ở phía trước của nhóm đó.

Và sau đó.

Bababababam! Babam! Babam! Bababam!

Một bản nhạc kì lạ được ngọn gió mang đi và tràn ngập khắp các con phố.

'Cái này…'

Roan vẫn cau mày.

'Mình đã nghe thứ này ở đâu đó ..."

Đầu cậu ấy bắt đầu quay cuồng dữ dội. Đi qua hàng núi ký ức, cậu ta cố gắng để tìm một ký ức phù hợp. Và.

"Ah…"

Một tiếng lẩm bẩm nhỏ thoát ra khỏi môi cậu ta.

**HẾT**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro