CHAP 289: RỒNG VĨ ĐẠI (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 289: RỒNG VĨ ĐẠI (6)

Dịch, Fanpage: TheSun Fansub
Donate mình qua Momo: 0912504435
ACB: 202826679 Ho Dang Khiem

****

Manus Persion và Peid Neil - họ là những người quen biết nhau qua một cuộc chiến. Trong khi Roan Lancephil bận rộn với cuộc chiến giành ngai vàng, thì Vương Quốc Byron đã liên minh với Vương Quốc Istel để tấn công Vương Quốc Persion.

Vào thời điểm đó, chỉ huy quân đội của Vương Quốc Byron là anh hùng quốc gia Noel Kyword, trong khi chỉ huy quân đội của Vương Quốc Istel là Con Cáo của Chiến Trường, Peid Neil.

Mọi người đều đã dự đoán chiến thắng của Vương Quốc Byron và Istel nhưng sau đó, Manus xuất hiện như một ngôi sao chổi đã cứu Vương Quốc Persion. Manus, kẻ vô danh cho đến lúc đó đã thắng lợi sau khi đánh bại hoàn toàn những anh hùng của hai vương quốc.

'Mình đã nghe tin đồn rằng đại hoàng tử Reitas Persion rất tài năng nhưng chưa bao giờ nghe rằng ngài ấy có một người em trai tài năng hơn cả ngài ấy.'

Peid nở một nụ cười cay đắng.

'Nó thật sự sốc.'

Bởi vì đó là một thất bại quá bất ngờ, kết quả của nó rất tai hại. Ngoài ra, vào thời điểm đó, Vương Quốc Istel đang đền bù chiến phí cho Vương Quốc Rinse trong khi sản lượng lúa mì bị giảm sút và đang ở trong tình trạng thiếu lương thực khủng khiếp.

Cùng với việc bồi thường cả chiến phí cho Vương Quốc Persion, Vương Quốc Istel đã đạt đến một điểm nguy hiểm có thể dẫn đến sụp đổ. Do đó, Peid và cấp dưới trực tiếp của anh ta phải gánh chịu mọi trách nhiệm về việc bại trận và bị sa thải hoặc bị đuổi về quê.

'Đó là những ngày tháng kinh khủng và buồn chán.'

Nhưng nhờ lập được một số thành tích với những kỹ năng tuyệt vời của mình, Peid đã trở lại thành công. Bên cạnh đó, trong quá trình thành lập Vương Quốc Amaranth, họ đã hỗ trợ Roan Lancephil thay vì Vương quốc Byron và Vương Quốc Miền Bắc Rinse và có thể trả chiến phí, đồng thời lấy lại nhiều đất canh tác của vương quốc. Điều này đã ngay lập tức dẫn đến như việc đã chữa lành vết thương của vương quốc và là một sự thay đổi kỳ diệu.

'Một người đã từng đạp mình từ đỉnh núi xuống mắt đất.'

Peid lặng lẽ nhìn vào mắt Manus.

'Nhưng nhờ đó, mình đã có thể học hỏi được nhiều điều.'

Ngay từ đầu, anh ấy đã là người tấn công và không thể đổ lỗi cho Manus. Hay đúng hơn, bây giờ không phải lúc để quan tâm đến điều đó.

'Bây giờ không phải là lúc để lo lắng về các cuộc chiến giữa các quốc gia.'

Ngồi xuống ghế, anh ta nâng ly rượu lên.

“Thưa hoàng tử. Có phải ngài đang hướng đến Vương Quốc Amaranth không?"

"Đúng thế."

Manus gật đầu vì không có gì phải che giấu về điều đó. Thật dễ dàng để suy luận điều đó bằng cách nhìn hướng họ đang hướng tới. Nhưng quan trọng hơn, Manus đã nghĩ như vậy khi bắt gặp ánh mắt của Peid từ phía trước.

“Vừa rồi ngươi có nói rằng điều quan trọng không phải là Vương Quốc Persion?”

Anh đang hỏi lý do đằng sau những lời nói đó và đáp lại, Peid nhoẻn cười.

“Vâng, đó là những gì tôi đã nói. Điều quan trọng lúc này không phải là Vương Quốc Persion."

Quay đầu lại, anh nhìn chằm chằm vào Aerea Britz, người đã gật đầu trước khi mở miệng.

"Dân làng ở các làng gần biên giới đang dần biến mất."

Đó là những lời bất ngờ và Manus cau mày.

"Dân làng biến mất?"

Đó không phải là thứ để nói đùa nhưng anh không hiểu tại sao họ lại nói với anh như vậy. Không chút do dự, Aerea tiếp tục lời nói của mình.

Khi chúng tôi nhận thấy điều gì đang xảy ra, gần 20 ngôi làng đã biến mất không còn bóng người. Ngay cả bây giờ, nó vẫn đang tiếp tục và đang ở trong tình trạng rất nghiêm trọng."

Với một nụ cười ngượng nghịu, Manus xua tay.

"Vâng, nhưng tại sao cô lại nói với tôi điều đó…”

Sau đó, Peid, người đã im lặng xen vào.

“Đây không chỉ là vấn đề của Vương Quốc Istel của chúng tôi. Biên giới của Vương Quốc Persion giáp chúng tôi cũng đang có hiện tượng dân làng biến mất."

"Xin lỗi?"

Đôi mắt của Manus trở to tròn trong khi Peid nói tiếp.

“Theo thông tin của chúng tôi, số lượng dân làng biến mất ở phía Vương Quốc Persion nhiều hơn.”

Ngay sau khi anh ta nói xong.

"Không thể nào."

Manus lắc đầu. Đó là điều mà anh chưa bao giờ nghe ai nói.

"Đúng thế. Ngay cả Vương Quốc Istel của chúng tôi cũng không biết nhiều về nó."

Nếu chỉ nhìn vào sức mạnh quân sự thì Vương Quốc Istel mạnh hơn Vương quốc Persion rất nhiều.

“Nó đã xảy ra ở những ngôi làng nhỏ ở vùng nông thôn và thậm chí cả những ngôi làng nhỏ tạm thời của những người tị nạn và những ngôi làng của những người làm nương rẫy cũng được bị biến mất. Tôi biết rằng Hoàng Tử quan tâm rất nhiều không chỉ Thủ Đô mà còn một số khu vực xung quanh nhưng ngay cả vậy, ngài cũng sẽ không thể quan tâm đến tất cả các ngôi làng khác một cách tỉ mỉ được."

"Mhmm."

Manus lẩm bẩm nhỏ.

'Mình thậm chí không thể ngờ được sự phản bội của những quý tộc từng là tay chân của mình ...'

Không có ý nghĩa gì khi anh ta nhận thức được mọi thứ đang xảy ra trong các ngôi làng nhỏ. Ngay cả khi anh ấy đã nhận thức được, nó đã đến trong một tình huống mà anh ta không có cách nào để kiểm tra xem họ nói đúng hay sai. Manus nhìn chằm chằm vào Peid và Aerea.

“Ta hiểu lý do đằng sau việc các người nói điều này, nhưng như hai người có thể thấy, hiện tại ta chỉ là một kẻ chạy trốn. Sẽ tốt hơn nếu nói chuyện với Hoàng Huynh Reitas… ”

Khi anh ấy vừa nói đến đó.

“Chúng tôi đã yêu cầu nhưng…”

Peid mở lời và.

"Chúng tôi đã bị từ chối thẳng thừng."

Aerea hoàn thành nó. Manus mở to mắt để đáp lại.

"Bị, bị từ chối?"

Thật là khó tin. Mặc dù Reitas là một cá nhân đầy tham vọng, anh ta có đủ tài năng để hỗ trợ việc đó và cũng biết cách quan tâm đến người dân.

'Hoàng huynh đang làm ngơ trước sự biến mất của những người dân sao?’

Anh không thể hiểu được, như thể Reitas đó đã trở thành một người khác mà anh ấy từng biết.

"Mọi thứ còn quá bất ổn và có quá nhiều điều đáng phải quan tâm cả trong và ngoài đất nước; chúng tôi sẽ tự lo liệu mọi việc của mình - đó là câu trả lời của Hoàng Tử Reitas."

"A..."

Với một biểu hiện cứng đờ, Manus thở dài một hơi với khuôn mặt đầy sự thất vọng. Anh ta còn tức giận và khó chịu hơn việc bị cướp đi đất nước của mình. Sau khi im lặng nhìn Manus, Peid bắt đầu nói bằng một giọng nhỏ.

"Vì vậy, chúng tôi mong Hoàng Tử Manus sẽ giúp đỡ chúng tôi."

Thoát khỏi những suy nghĩ khác, Manus nở một nụ cười cay đắng.

"Liệu ta có thể giúp được gì sao?"

Vừa dứt lời, Aerea liền chống tay lên cái bàn và đưa khuôn mặt tới. Khuôn mặt xinh đẹp hiện ngay trước mắt Manus.

"Tất nhiên!"

Giọng nói tự hào, táo bạo lọt vào tai anh ta và trong khi cô ấy bình tĩnh lại, Peid gật đầu.

"Theo điều tra của chúng tôi, phía nam của Vương Quốc Persion, khu vực Eviance rất đáng nghi ngờ."

“Eviance, ý ngươi là khu vực của những ngọn núi hả. Tuy không có những ngọn núi cao, nhưng địa hình thì lại gồ ghề và toàn rừng rậm."

Peid một lần nữa gật đầu trước lời nói của Manus.

"Đúng vậy. Địa hình quá gồ ghề và vì nó nằm trong vùng đất của Vương Quốc Persion, chúng tôi không thể di chuyển một cách bất cẩn."

"Mhmm."

Cùng với một tiếng lẩm bẩm nhỏ, Manus gật đầu. Anh có thể hiểu lý do tại sao Peid lại nhờ Reitas giúp đỡ, cũng như tại sao anh ta lại đi hỏi anh ấy sau khi bị từ chối. Quan sát tâm trạng của của Manus, Peid cẩn thận tiếp tục lời nói của mình.

"Chúng tôi đã thành lập một lực lượng đặc biệt với những hiệp sĩ và binh lính tinh nhuệ. Ngàu có thể đi đến khu vực Eviance với họ không?"

Manus không thể trả lời một cách dễ dàng vì nó chắc chắn không phải là thứ có thể được quyết định một cách ngẫu hứng

'Có vẻ như mình đang dựa trên lưng của Vương Quốc Istel để tấn công Vương Quốc Persion.'

Đó chính xác là lý do tại sao biểu hiện của Peid cũng không mấy tích cực - anh ta biết rõ độ khó của một đề nghị này. Sau đó, Aerea, người vẫn ngồi yên đập bàn và đứng dậy.

Kwang.

Âm thanh nặng nề đập vào tai họ. Không nói đến Manus, ngay cả Peid cũng có ánh mắt ngạc nhiên trong khi họ nhìn chằm chằm vào cô. Nhăn một bên mắt, cô ấy lắc đầu.

“Tại sao lại nghĩ nhiều thế về nó? Chúng tôi không phải cố tìm một kho báu hay mỏ vàng ở đây."

Với một biểu hiện táo bạo và tự hào quá mức, cô ấy tiếp tục nói.

"Chúng tôi vẫn sẽ đến đó để tìm những người dân mất tích."

Aerea chớp chớp đôi mắt to của mình, với vẻ mặt như hỏi còn điều gì anh ấy phải lo lắng nữa không.

"Puph."

Không thể kìm được nữa, Manus phá ra cười.

"Đúng thế, cái hành động suy ngẫm thật là đáng cười."

Đứng dậy khỏi chỗ ngồi, anh gật đầu.

"Được. Ta sẽ chấp nhận lời đề nghị của các người."

Manus đưa tay về phía Peid.

"Ta sẽ đi đến khu vực Eviance."

"Cảm ơn ngài đã đưa ra một quyết định khó khăn như vậy."

Với một nụ cười rạng rỡ, Peid định bắt lấy tay của Manus, nhưng sau đó.

"Suy nghĩ thật thấu đáo!"

Một giọng nói đanh thép và một bàn tay mềm mại chìa ra. Đó là tay của Aerea và trước khi Peid có thể, cô đã bắt lấy tay của Manus.

"Cảm ơn ngài trước!"

Những lời nói khó hiểu. Với vẻ mặt bối rối, Manus hướng ánh mắt về phía Peid và cảm nhận được ánh mắt đó, Peid nở một nụ cười ngượng nghịu.

“Um, vấn đề là…”

Đôi mắt anh ta chỉ vào Aerea.

“Người lãnh đạo đội quân đặc biệt đó không ai khác chính là tiểu thư Aerea.”

"Ah…"

Trong khoảnh khắc, Manus thốt ra một tiếng kêu trong vô thức. Đó là một lời lẩm bẩm chứa đầy vô số cảm xúc nhưng với cùng một biểu cảm tươi sáng, Aerea nhìn thẳng vào Manus.

Một tia sáng kỳ lạ vụt qua mắt cô ấy.

****

Tốc độ hành quân của Roan, Aily, các chiến binh elf và binh lính của Quân Khu Tây tương đối chậm. Chính vì số lượng binh lính bị thương quá nhiều nên cậu không dám tăng tốc độ lên quá nhiều và để đảm bảo binh lính không cảm thấy khó chịu, Roan cố ý hành động một cách thoải mái.

Như thể đang đi dạo, cậu ấy ngắm cảnh rồi đi bộ trước khi nghỉ ngơi và cứ lặp lại quá trình đó. Đồng thời, cậu đã chia sẻ nhiều câu chuyện với Aily và kể về những điều đã xảy ra trong khoảng thời gian họ xa cách và cùng nhau trải qua những ngày hạnh phúc và vui vẻ.

Tất nhiên, Roan không quên dạy Beryn một số điều và huấn luyện cô ấy trong lúc làm tất cả những điều đó.

Shriieeek! Bam!

Sau một tiếng rít, một âm thanh xuyên thấu nặng trịch vang lên. Một mũi tên xuyên qua cành cây to bằng cánh tay và cắm xuống một cái cây tươi tốt phía sau nó.

Ting!

Như thể nó vẫn còn tràn đầy sức mạnh, mũi tên rung lên một cách mạnh mẽ.

"Làm tốt lắm."

Roan đưa ngón tay cái về phía Beryn và cô gật đầu với vẻ mặt trống rỗng.

'Sức mạnh của mana thật tuyệt vời...'

Ngay bây giờ, cô ấy đang luyện tập cách sử dụng Kỹ Thuật Mana Amaranth để bắn một mũi tên. Bằng cách dựa vào mana, cô ấy có thể đưa mũi tên đến một khoảng cách xa hơn mà chỉ dùng cơ bắp là điều không thể. Tất nhiên, càng ở xa, mục tiêu càng khó bị bắn chính xác.

'Mình cần phải luyện nhiều hơn nữa, hơn nữa và phải hơn nữa.'

Beryn vẫn chưa hài lòng với kỹ năng hiện tại. Cảm giác như đầu mũi tên của cô ấy đang nghiêng đi một cách kỳ lạ. Một lần nữa, cô lại kéo dây cung và đứng nhìn từ bên cạnh, từ bên trong của Roan cảm thấy khá bối rối.

'Thật kì diệu. Mình biết em ấy có tài năng nhưng đến mức này thì…'

Không giống như Beryn không hài lòng với kỹ năng của cô, Roan hết lần này đến lần khác ngưỡng mộ tài năng và niềm đam mê của cô ấy.

'Khi em ấy lần đầu tiên bắt đầu sử dụng mana để bắn tên, nó đã bay đi khắp nơi.'

Không có một mũi tên nào trúng mục tiêu, nhưng tình trạng lộn xộn đó chỉ tiếp diễn trong nửa ngày.

"Nó chắc chắn là hơi xấu hổ vào lúc buổi sáng nhưng ..."

Vào khoảng thời gian lúc hoàng hôn, cô ấy đã bắn trúng 8 trong số 10 mũi tên vào mục tiêu bằng kỹ năng của mình. Đó chắc chắn là điều không thể đối với một người bình thường.

'Tài năng này quả thực đáng sợ.'

Với một nụ cười nhạt, Roan lùi lại, định rời đi để Beryn chỉ tập trung vào việc huấn luyện, nhưng rồi.

"Mhmm?"

Một cảm giác kỳ lạ chạm vào giác quan nhạy bén của cậu ta.

Paat!

Cậu vội vàng giơ tay trái của mình lên và gầm lên.

“Hãy chỉnh lại đội hình! Một nhóm đang đến gần! ”

Ngay tức thì.

Pabababat!

Các chiến binh elf cũng như binh lính của Quân Khu Tây di chuyển nhanh chóng đứng thành hàng và Aily, người đang chăm sóc những người bị thương, nhanh chóng lấy vũ khí của mình trước khi đến bên cạnh Roan.

"Có phải kẻ địch không?"

Với một vẻ mặt nghiêm túc, Roan lắc đầu.

"Anh không biết, nhưng áp lực và hào khí của họ thật đáng kinh ngạc."

Khẽ nhắm mắt, cậu rút hết mana trong cơ thể ra. Thật khó để nói số lượng chính xác của nhóm đang tiếp cận với tốc độ nhanh, nhưng họ đang tỏa ra một luồng hào khí đủ để đâm vào da thịt của cậu ấy.

'Lực lượng và áp lực lớn như vậy có nghĩa là nó ít nhất phải có quy mô lớn hơn một quân đoàn.'

Mở hai mắt ra, Roan cắn vào môi dưới.

Nó thật lạ.

'Bất chấp hào khí và áp lực, âm thanh, mùi và sự dao động cực kỳ yếu.'

Đó là một tình huống cực kỳ khó hiểu và khuôn mặt cậu ấy trở nên căng cứng. Nhìn thấy Roan như vậy, Aily cũng có vẻ hơi căng thẳng và sau đó cũng cảm thấy hơi ức chế. Đôi mắt họ hướng về những khu rừng rậm rạp trước mặt và chẳng mấy chốc từ những khu rừng tối tăm xuất hiện một nhóm người.

"Mhmm."

Cùng với tiếng thì thầm nhỏ, Roan và Aily cau mày và trong mắt họ là những dấu hiệu khó hiểu. Điều đó không thể tránh khỏi vì những gì đã xuất hiện không phải là một nhóm lớn.

‘Chỉ có hai người?’

Nhóm người mà cậu ta nghĩ ít nhất là một quân đoàn do áp lực và hào khí của nó chỉ có hai chàng trai và ngoài ra, một trong hai người đó là người mà cậu biết rất rõ.

"Pierce?"

Giọng nói của Roan như ngọn gió thổi qua khu rừng. Một trong những chàng trai xuất hiện từ khu rừng không ai khác chính là Pierce.

"Bệ Hạ!"

Bằng tất cả sức lực, Pierce đạp xuống đất.

Pabat!

Với một tốc độ phi thường,  ậu ta rút ngắn khoảng cách chạy về phía Roan và thấy vậy, người thanh niên kia phá ra cười. Sau khi chạy như vậy, Pierce ôm Roan với vẻ mặt đầy nước mắt.

“Pierce, tại sao cậu lại ở đây? Đúng hơn là, chuyện gì đang xảy ra?"

Nhìn Pierce ôm lấy mình và đôi vai đang run rẩy, Roan nghiêng đầu và rõ ràng là Aily ở gần đó cũng đang thấy bối rối. Sau đó Pierce hơi ngẩng đầu lên để nhìn thẳng vào Roan.

"Bệ Hạ."

Giọng cậu ta ướt át và với khuôn mặt đẫm lệ, cậu ấy gần như không nói tiếp được lời của mình.

“Ít nhất thì lần này ngài phải sống lâu hơn thần.”

Những từ ngữ kỳ lạ thoát ra. Những người xung quanh cậu ta bao gồm cả Aily đều cau mày và nhún vai không biết Pierce đang nói gì, nhưng Roan thì có biểu hiện giật mình với đôi mắt tròn xoe.

"Pierce, cậu, cậu, cậu, cậu đừng nói với tôi là....."

Cậu ấy không thể tiếp tục lời nói của mình một cách dễ dàng nhưng thay vào đó Pierce đáp lại bằng một cái gật đầu. Sau đó.

"Cuối cùng chúng ta đã gặp nhau."

Một giọng nói hài hước khắc sâu vào tai cậu ta và thanh niên xuất hiện cùng Pierce ở ngay trước mặt họ trước khi mọi người kịp nhận ra.

"Ah…"

Aily, người đã tình cờ quay đầu lại phía người thanh niên, thì thào một tiếng. Sức mạnh rời khỏi cơ thể cô ấy ngay lập tức và gục người xuống, cô cúi đầu.

'T, tại sao mình lại như thế này ...?'

Ngay cả cô ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với chính mình.

"Aily, em ổn chứ?"

Roan đưa tay ra với vẻ lo lắng và nhìn về phía đó, người thanh niên nở một nụ cười rạng rỡ.

"Ôi, Roan Lancephil!"

Đó là một giọng nói tùy tiện dám gọi tên quốc vương của một quốc gia, nhưng không có ai ngăn cản điều đó hoặc bùng phát thành cơn thịnh nộ - họ không thể. Sự xuất hiện của anh ta khi làm điều đó là quá tự nhiên.

Roan quay đầu lại đối mặt với người thanh niên và người thanh niên nở ra một nụ cười rạng rỡ hơn và nói trong khi anh ta chỉ vào đôi mắt của mình.

"Nó thế nào? Nước mắt của ta có giúp ích gì không?"

Giọng của anh ta vẫn rất thản nhiên.

**HẾT**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro