Chương I: Ba của chúng tôi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi vào phần chính thì cre cái nè:3



Cre bìa: me

.
.
.
Một bông hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời.
Mặt trời là ngôi sao sáng, một hướng dương đương nhiên là ko đủ.
Nhưng nếu có một ngày mặt trời ấy nguyện đem tất cả thứ mình có dành riêng cho một bông hướng dương duy nhất thì sao?
Thật đặc biệt!
.
.
"Bông hoa hạnh phúc nhất"
"Người tình thầm lặng của mặt trời"
  
Có được danh dự trở thành bông hoa đặc biệt như thế đương nhiên ko phải dễ.
Nó... khó vô cùng !
...

" Hộc, anh hai nhanh nên "
" Nhưng còn cha thì sao? Cha đang yếu lắm"

Hai đứa nhóc chừng mười tuổi cùng với tên trùm phát xít đang vừa chạy vừa thở dốc. Gã - Nazi đã thua trong trận chiến. Và bây giờ, đang cùng với hai cậu con trai của mình chạy chốn. Nếu có thể, trong khoảng khắc này, gã ước West Germany và East Germany có thể bình an vô sự thoát khỏi đây. Gã thì ra sao cũng được.
  Tiếng bước chân ngày càng khó khăn của gã đang cản đường chúng. Quân địch đang rất gần đây. Ussr sắp tới rồi, gã ko thể cố thêm được nữa. Mỉm cười nhẹ, ôm chặt hai đứa con vào lòng. Qua một lúc, gã quay người, để lộ bờ vai với chiếc áo choàng chầy xước, bẩn thỉu mùi hôi tanh. West Germany cứng người.
" Cha ơi!"
Nazi nên tiếng, giọng gã như thể đang cố kiềm nước mắt. Một tên độc tài, máu lạnh, vô tâm cũng có lúc tuyệt vọng như thế này. Gã thương hai đứa con của gã lắm, yêu rất nhiều. Bây giờ ra nông nỗi này là do hắn gây lên. Ngoài cơ thể này ra hắn ko còn gì nữa hết. Nguyện đổi tấm thân tàn tạ này cứu lấy hai đứa trẻ.
" Nghe ta bảo này, các con cứ chạy thằng về phía trước. Càng nhanh càng tốt. Việc còn lại cứ để ta lo."
" Cha hứa phải đến gặp tụi con nhá "-East Germany.
" Hôm trước cha hứa sẽ dẫn tụi con đi chơi. Cha phải giữ lời đó nha." - West Germany

Hai đứa trẻ nói cười vô cùng phấn khởi, chúng cứ như đang kể tội hắn ấy. Nazi ậm ừ nhẹ. Gã hoàn toàn ko biết mình có thể thoát để đến gặp hai đứa con của mình hay ko. Gã chỉ việc cần làm bây giờ là giúp West Germany và East Germany chạy thoát an toàn.
Khua đôi bàn tay, đẩy hai đứa trẻ ra xa, ép chúng chạy. Bị cắt đứt cuộc trò chuyện với cha, chúng ấm ức nhưng vẫn hết sức chạy theo lời cha chỉ.

Tiếng súng hòa cùng tiếng hét thất thanh đã đến. Y thấy gã tàn tạ ngồi bệt trên lớp tuyết dày. Dương khẩu súng lên giữa chán gã, chầm chậm. Gã ko nói lấy một lời, liền đứng dậy. Rút con dao sắc từ trong túi mà tiền đến y. Cơ thể yếu của gã nhanh chóng mất kiểm soát mà khụy xuống lần hai. Y tiến đến, ngồi xuống cạnh hắn.

" Ngươi muốn giết thì nhanh nên "
" Ngươi nghĩ giờ ngươi còn quyền lựa chọn "

Gã cứng họng. Ussr nhìn gã hồi lâu,  chẳng nói gì cả. Nhưng vẻ mặt thì lại hiện lên chữ. Y thương gã, nhưng cũng ghét gã. Bây giờ y phải làm sao đây. Giết người mình đơn phương coi bộ thật khó để ra tay.
Hắn lên tiếng khàn khàn
" Này Cộng Sản, tại sắp chết rồi lên ta mới nói cho ngươi thôi đấy. Ko biết ngươi thế nào chứ ta THƯƠNG ngươi lâu lắm rồi á!"
Y ngạc nhiên, yêu sao ko nói sớm.
Để y đơn phương khổ quá trời.
" Ngươi nếu có thương lại ta thì giúp ta một việc có được ko?"
" Việc gì?"
" Hai đứa con của ta, ta xin ngươi hãy cứu chúng..."
.
.
.
" East Germany hộc nhanh lên."
" Em hazz còn thở nữa chứ"
Chúng chạy, một đoạn đường dài mà ko hề nghỉ ngơi. Tuyết hiện đang rơi rất dày. Bước đi ngày càng chậm lại. Hai đứa trẻ mệt mỏi ngã xuống. Chúng quay về phía nhau, cười tươi.
" Hay ở đây chơi tuyết đợi cha đi "- West Germany
" Được đó "- East Germany
Những quả bóng bằng tuyết bắt đầu được lặn ra bởi chúng, hồn nhiên ngây thơ đến lạ. Nazi rất thương hai đứa con của mình, nên gã đã khắc khe với chúng vô cùng. Ngay từ khi mới ra đời, chúng đã bị gã ngày ngày lôi đến sân tập bắn. Được dịp nghịch tuyết như thế này là rất hiếm ... Nên có thời cơ lúc nào là phải tận dụng lúc đấy. Tiếng cười khanh khách vang khắp  quanh đây. Nằm trên tuyết, chúng nhắm chặt đôi mắt lại, lớp áo mà cha chuẩn bị đủ để giữ ấm cơ thể chúng nhiều ngày. Thiếp đi trong sự vui vẻ. Ai cũng mang trong mình dòng suy nghĩ
' Tí nữa tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là cha.'
Mà thiếp đi.

.
.
.

Ánh sáng nhèo của ánh đèn mập mòe được thắp lên. East Germany tỉnh lại, cậu dụi mắt. Nhìn quanh một vòng. Cậu đang bằn trên một chiếc giường có đệm cùng chăn trắng, mọi thứ ở đây rất ấm cúng. Anh trai sinh đôi của cậu đâu rồi? Ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng sợ. Đây ko phải nhà cậu và cậu đang ở một mình. Ko hề có người thân ở bên cạnh thật trống rỗng. Bước xuống chiếc giường rộng. Bên dưới có một đôi dày mới. Đây chắc ko phải ngôi nhà của quái vật đấy chứ, cậu nhớ là đã hái trộm hoa hồng của ai đâu nhể.
Chợt có tiếng gõ cửa, cậu chạy vội ra đó, mong người ở ngoài sẽ là anh trai hoặc cha. Ko, chẳng có West Germany hay Nazi nào ở đây cả. Người gõ cửa phòng chính là một cậu bé.

"Chào, tôi tên Russia và cha tôi gọi cậu xuống có việc".

Russia rất cao, anh lớn hơn cậu rất nhiều. Mái tóc bạc mềm mượt. Trông thích làm sao. Nhìn thôi là đã mê rồi đó. Cậu nhìn anh hồi lâu như người mất hồn.
" Này East Germany "
" hả hả, sao biết tên tôi hay thế"
" Cha gọi cậu kìa, xuống thôi"
" Uhm"
.
.
.
.
.
.
Bye, muốn viết tiếp quá mà ra đêm nên buồn ngủ quá à.
Bye mọi người nha :3
Có lỗi sai chính tả thì nhớ nhắc nha!
BYE



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro