Kẻ phiền phức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Mộng Điệp thấy Vân Hạo một bộ dạng mất ngủ, mắt thâm quầng cứ nhìn chòng chọc vào cô.

"Tên này bộ tới tháng à?"

Cô đang xắn lấy một miếng waffle cho vào miệng thì Vân Hạo mãi mới lên tiếng.

-Mày bị người khác nhắm làm con dâu rồi kìa.

PHỤT! KHỤ! KHỤ KHỤ!

Cô vừa nghe xong thì bị sặc cả một miếng waffle, cố nuốt lấy nuốt để rồi ngước mặt lên hỏi lại.

-Cái what?

-Mày bị Cung phu nhân nhắm làm con dâu rồi đấy.

-Gì chứ? Này cá ba sa, ông từ khi nào biết vậy?

Vân Hạo nhìn cô, rồi lại thở dài.

-Thằng bạn hôm qua của anh, Cung Hàn Dạ nói chuyện này, kỳ thực là anh cũng khá bất ngờ.

Cô lạnh mặt một chút rồi lại thở dài, nhưng đủ để Vân Hạo biết, thằng bạn họ Cung của anh chính thức bị liệt vào sổ đen rồi.

Cô chào tạm biệt Vân Hạo rồi đi đến trường cùng với nhóm bạn của cô. Vẻ mặt của cô bây giờ cứ như núi băng ngàn năm, lạnh đến cực điểm, kể cả Kiều Oanh ngồi bên cạnh cũng phải rùng mình. Cả ba người Hạ Vy, Hạ Liên Nhu và Kiều Oanh đều thắc mắc, rốt cuộc là vị tiểu tổ tông này ăn trúng cái gì mà trông kinh dị vậy?

__________________________________

Ra chơi...

Cô ụp mặt lên bàn ngán ngẩm. Hạ Vy ngồi bên cạnh chọt chọt một bên má của cô, hỏi han.

-Cái gì làm mày ỉu xìu như bánh bao chiều vậy?

-Đúng rồi đó, bộ hôm nay có ai chọc giận cậu à?

Hạ Liên Nhu bàn trên quay xuống, cầm theo hộp nước cam đặt trên bàn của cô. Cô ngửa mặt lên uể oải nói.

-Tao bị ép xem mặt.

Phụt!

Kiều Oanh đang uống ly cà phê của mình khi nghe thấy Mộng Điệp nói, liền phụt hết lên mặt của Đỗ Linh Chi đang ở gần đó, làm cô ta ướt hết một mảng áo.

Đỗ Linh Chi quay sang nhìn thấy áo của mình bị bẩn, đưa mắt nhìn xung quanh thấy có hai tên họ Hàn, Tạ Hiên, Lam Chính Thần và Tề Khánh Lâm, bắt đầu bật mode thiếu nữ nhu nhược dễ khóc, nước mắt tràn ra khỏi hai hốc mắt, khiến người khác nhìn thương xót.

-Oa..., chiếc áo của mình, hu hu...

Kiều Oanh đang sặc sụa vì câu nói của Mộng Điệp thì bị một cái tát đau điếng vào mặt của Tạ Hiên.

-Kiều Oanh, cô dám làm bẩn áo của Chi nhi? Đồ độc ác!

Hạ Vy, Hạ Liên Nhu và Mộng Điệp cô quay xuống nhìn cảnh tượng phía dưới, ánh mắt cả cô rét lạnh nhìn về phía Tạ Hiên, khiến cho cậu ta có chút ớn lạnh. Đỗ Linh Chi không thấy được ánh mắt của cô mà nắm lấy tay của Tạ Hiên nức nở, làm cho mấy thằng đực rựa kia mủi lòng, còn nhóm của cô thì sao?

Hạ Vy thì khỏi nói đi, thờ ơ nhưng mà Hạ Liên Nhu thì, ùm... ý ghét bỏ thể hiện ngay trên mặt, còn Kiều Oanh thì đang hận không thể cầm cái bút chì chọc thẳng vào cổ họng của Tạ Hiên. Đỗ Linh Chi lần này lại khóc đến thê lương.

-Hic hic...Kiều đồng học, tớ đâu hề gây thù chuốc án gì với cậu đâu, tại sao cậu lại...hic...làm vậy với tớ chứ?

-Cô nghe thấy rồi chứ? Tại sao cô lại làm bẩn áo của em ấy?

-Hiên, đừng...

-Không sao, Chi nhi, anh sẽ đòi lại công bằng cho em.

Cô bây giờ mới để ý một điều, đám nam chính trước kia sẽ đứng lên mà bảo vệ bạch liên bông của chúng nó, nhưng tại sao chỉ có mỗi Tạ Hiên mà đám kia như đang ngồi xem kịch hay thế kia!

Cô thở dài, lôi trong cặp ra một bộ đồng phục mới tinh, đưa trước mặt Đỗ Linh Chi, lạnh nhạt bảo với cô ta.

-Cô cầm cái này mà đi thay, cộng thêm đừng có khóc nữa. Lúc nãy Kiều Oanh bị sặc cà phê thôi, không có định làm hại cô đâu...

-Cô nói thay cho cô ta à? Cho dù cô có nói như thế nào tôi cũng chả tin...

-Bộ tao cần mày tin à, Tạ Hiên?

Cô đưa ánh mắt rét lạnh thấu xương sang bên Tạ Hiên, khiến cậu ta có chút run sợ. Đỗ Linh Chi thấy bộ đồng phục đang cầm trên tay của Mộng Điệp, làm bộ dạng rụt rè khiếp sợ nhận lấy, không quên rặn thêm tí nước mắt.

-Cảm ơn.

Cô thở dài một chút rồi lại chầm chậm đi về phía Kiều Oanh, đưa tay xoa xoa bên má bị tát của cô ấy, nhẹ nhàng nói.

-Còn đau không?

BÙM!

Tiếng lòng của Kiều Oanh vang lên một tiếng nổ lớn, không ngờ có một ngày tim cô đập nhanh vì một nữ nhân, lại còn là một mỹ nữ xinh đẹp như búp bê.

Hạ Vy nhanh tay cầm điện thoại quay một màn tik tok bách hợp, Hạ Liên Nhu cũng giơ điện thoại chụp lại khoảnh khắc này, còn đám học sinh nữ biểu cảm đỏ mặt như gặp phải soái ca. Đám nam chính bây giờ cảm thấy sự tồn tại của mình quá dư thừa, liền quay lên trên cầm cuốn sách đọc. Hu hu, thiên a, tại sao lại tạo ra một nữ nhân hút gái hơn nam nhân vậy chứ?

Tạ Hiên cùng Đỗ Linh Chi nhìn thấy một màn bách hợp trước mắt, hận không thể lấy hai cây bút chọt mù mắt của cả hai, Đỗ Linh Chi suy nghĩ, chẳng phải đây là thế giới ngôn tình mà, từ khi nào lại trở thành bách hợp học đường thế kia?

-Lúc nãy Tạ Hiên dùng tay nào tát cậu, Oanh Oanh?

ĐÙNG!

Trái tim của Kiều Oanh như vỡ tung bởi sự soái đến kỳ lạ của Mộng Điệp, nhưng vẫn còn hận cái tát vừa rồi của Tạ Hiên nên chỉ vào tay trái của cậu ta. Mộng Điệp hiểu ý liền dùng chân đạp mạnh vào Tạ Hiên, khiến cậu ta chỉ có thể gào lên một tiếng thét kinh hãi.

AAAAAAA!

-Mày tát Kiều Oanh bằng tay trái, tao phế hẳn cả bàn tay của mày. Coi như tao vẫn còn lương tâm mà để lại cho mày cái tay phải để viết bài.

-Cô! Vân Mộng Điệp, cô dám...

Cô cúi xuống bóp mạnh cằm của hắn ta, ánh mắt màu xanh ngọc lạnh hơn cả Nam Cực nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Tạ Hiên, không mặn không nhạt nói.

-Tao nói cho mày nhớ, bất cứ thằng nào mà dám động đến Kiều Oanh, Hạ Vy và Hạ Liên Nhu của tao, tao không tiếc sức mà phế chết chúng nó đâu đấy. Mày nhớ lời tao, biết thì tránh, lảng vảng với cái mồm to của mày thì tao đập mày ra bã. Một thằng công tử bột mà thách một con nhóc học boxing từ nhỏ như tao đánh nhau là một nước đi cực kỳ ngu đấy, rõ chưa?

Tạ Hiên mặt cắt không còn giọt máu, miệng ngậm chặt. Đỗ Linh Chi bên cạnh vẫn còn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bắt gặp ánh mắt rét lạnh của cô, lập tức chạy đi thay quần áo. Hạ Vy, Hạ Liên Nhu và Kiều Oanh đỏ mặt khi nghe đến lời nói lúc nãy của cô. Họ không nghe nhầm chứ, họ là người của cô sao? Oaaaa, cái này còn ngại hơn cả gặp thần tượng nữa!

Và thế là cả trường lại rộ lên màn tik tok soái tỷ lạnh lùng ôn nhu của Mộng Điệp, nhiều học sinh nữ còn tình nguyện chơi les khiến cho gia đình của họ hoảng hốt, một số học sinh thì sau đó vài ngày liền tìm tới lớp của cô mà tặng quà, khiến cô hết hồn nhìn đống quà chất đống trên bàn.

Còn bọn nam chính kia thì sao? Ngay từ lúc vào truyện, chúng nó chỉ làm nền nên bây giờ bọn học sinh nữ giờ trong đầu chỉ còn hình ảnh soái tỷ Mộng Điệp mà thôi, nào còn chỗ cho tụi nó chứ? Tội!

Vân Hạo mấy ngày nay lao đầu vào công việc nên không để ý đến tik tok, vậy mà mấy ngày sau khi nhìn thấy cái video tik tok hot nhất thì ngã ngửa. Hết ngã ngửa lại ngạc nhiên, rồi lại chuyển thành bộ dạng cà khịa đen tối. Anh gửi video cho Cung Hàn Dạ, lúc này đang ở tập đoàn làm việc, với tin nhắn.

"Mày không thể rước con bé về nhà được đâu, mày bị bỏ xó rồi."

Cung Hàn Dạ thấy tin nhắn hiện lên trên màn hình để hình cá ba sa đóng hộp. Biết là của Vân Hạo, anh mở ra xem rồi chết trân nhìn vào màn hình điện thoại. Thư ký bên cạnh thấy tổng tài nhà mình trở nên kỳ lạ, liền hỏi.

-Cung tổng, ngài làm sao vậy?

Cung Hàn Dạ đặt điện thoại xuống, đen mặt một hồi rồi lại nghiêm túc vị thư ký của mình.

-Tống Anh, tôi hỏi cậu, làm thế nào để bẻ thẳng lại một nữ nhân bị les?

-Hả?

........

.....

....

..

.

Thư ký Tống Anh lấy khăn lau mồ hôi trên trán, cái này, trả lời thế nào đây?

Anh có nghe nói rằng Cung tổng hiện tại đã bị Phu nhân ở nhà bắt đi xem mắt, nếu ngài ấy nói thế thì phải chăng vị tiểu thư kia...

...là les sao?

Tống Anh lần này mồ hôi túa ra như suối.

Vấn đề này, không nằm trong phạm vi hiểu biết của anh a!

Còn Cung Hàn Dạ lúc này, anh cầm điện thoại lên, nhìn lại vẻ mặt của Mộng Điệp lúc này rất có thần thái nha, nhưng mà lại là les sao? Cơ mà thần thái, bất quá anh lại thích.

Hừm, để xem, làm thế nào để gạt bỏ mấy nữ nhân ở quanh em đây nhỉ, vợ yêu?

___________________________________

Cung Dạ Hàn, 25 tuổi, đại thiếu Cung gia.

Tui không biết mấy bạn sao nhưng mà tui cảm thấy truyện này càng ngày đi theo...bách hợp thì phải!

Éo hiểu nổi não của mình nữa rồi!

Cíu zới!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro