Chương 2: Lạc hướng Biển Sâu - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe buýt quen thuộc đã đậu ở bên đường, chờ đợi những người chơi. Xoẹt một tiếng, một luồng ánh sáng xuất hiện từ bầu trời, bên trong xe cũng trở lên ồn ào ầm ĩ hơn.

Văn Thao mở đầu chào hỏi: "Hello."

Thạch Khải: "Xem ra hôm nay là một ngày thật thanh lịch."

Tào Ân Tề giơ ngón cái, không tiếc lời khen ngợi: "Hôm nay phong cách hoàng gia nhờ, quá là sang trọng luôn."

"Cảm giác như đang dự tiệc khiêu vũ vậy." Hỏa Thụ chợt nhớ đến chuyện gì đó, đột nhiên hỏi: "Ấy, các cậu có mang theo đạo cụ gì không? Anh có một cái dây chuyền này."

Là một sợi dây chuyền hình ốc biển.

Thạch Khải nghe vậy liền hào hứng khoe ra dây chuyền cùng vòng phát sáng: "Em cũng có. Thậm chí còn thêm một cái vòng phát sáng nè!"

Mà Hoàng Tử Hoằng Phàm, người bị quần áo che kín mít từ đầu đến chân nói: "A? Sao em lại không có dây chuyền?"

"Diễn vừa thôi." Tào Ân Tề cách cậu gần nhất, trực tiếp động thủ, "Thế đây là cái gì?"

Xoẹt!

Chỉ trong tích tắc, cà vạt trang trí của Hoàng Tử Hoằng Phàm bị kéo rách, dọa Tào Ân Tề hốt hoảng: "Ai nha, sorry sorry!"

Hai mặt khiếp sợ nhìn nhau, Hoàng Tử Hoằng Phàm ngay lập tức mở ra công tắc diễn kịch: "Anh có ý gì hả?!"

"Người ta là ngứa mắt cậu lâu lắm rồi~" Thạch Khải ngồi một bên, không ngại thêm dầu châm lửa.

Hoàng Tử Hoằng Phàm liền nổi trận lôi đình: "Tào Ân Tề, anh ngứa mắt em cũng không cần phải động thủ a?"

Cậu quay đầu nhìn Tào Ân Tề, vừa định nói tiếp thì mặt bị đánh một cái, trực tiếp xoay 180 độ.

"Oa... Ân Tề đánh em!" Hoàng Tử Hoằng Phàm trừng lớn đôi mắt, khó mà tin được chuyện vừa diễn ra.

Thạch Khải kinh ngạc: "Thật sự quá đáng quá mà!"

"Đúng vậy!" Được người hùa theo, Hoàng Tử Hoằng Phàm ngay lập tức ra vẻ tủi thân: "Thật sự rất quá đáng!"

Văn Thao ngồi một bên, cũng làm bộ khiếp sợ: "Ân Tề à Ân Tề, hóa ra cậu là cái dạng này. Anh đúng là đã nhìn lầm người rồi!"

"Ghen ghét khiến con người ta thay đổi nha, Tào Ân Tề!" Bồ Tập Tinh cảm thán một câu.

Mà Tào Ân Tề không muốn nói chuyện nữa, lẳng lặng một đó nhìn nhóm người này diễn trò. Cậu không bằng bọn họ, bọn họ không đi làm diễn viên quả là phí phạm của trời mà!

Đúng lúc này, thẻ nhiệm vụ xuất hiện, phá vỡ trò vui của đám người.

Thạch Khải liền nói: "Đội trưởng, đội trưởng, thẻ nhiệm vụ xuất hiện rồi."

Văn Thao nhận lấy thẻ nhiệm vụ màu cam, bắt đầu đọc: "Hôm nay là ngày 20 tháng 4 năm MT2023, các bạn là một đội thám hiểm thích khám phá những nơi chưa biết..."

【Không lâu trước, một con tàu 200 năm được phát hiện tại vùng biển tam giác quỷ. Nhưng dựa theo ghi chép quãng đường của con thuyền này, nó đã vượt qua tam giác quỷ, đồng thời vẽ được ra bản đồ đường biển chi tiết.】

【Trước mắt, toàn bộ đồ dùng trên tuyền đang được lưu trữ tại một bảo tàng mang tên "Bảo tàng Biển Sâu", hôm qua các bạn đã nhận được lời mời tham quan triển lãm, các bạn cần phải nhân cơ hội này tìm ra manh mối tấm bản đồ đường biển. Chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ các bạn mới có thể sống sót!】

Nghe đến câu cuối, Hỏa Thụ kinh ngạc nói: "Lại là loại người à? Lại là loại người?!"

Trong lúc mọi người bất an lo sợ, Bồ Tập Tinh nắm chặt dây chuyền cá hề trong tay, ngẩng đầu đối diện với Văn Thao. Xem ra, chuyến đi đầu tiên này vẫn có chút trắc trở a~

Mà Thời Niệm ở bên này thì vừa mới tiến vào thế giới đã gặp phải trở ngại lớn. Đào Kim vươn tay bóp chặt cổ cô, không chút thương hoa tiếc ngọc mà đe dọa: "Lucy, cô tốt nhất là đừng có giở trò mèo với tôi. Nếu cô nghe lời, ít nhất tôi còn cho cô cùng vài tộc nhân của cô con đường sống. Còn không thì..."

Nhưng Thời Niệm là ai, làm nhân viên của Hằng Tinh mười mấy năm, có sóng gió gì mà cô chưa thấy qua?

Cô im lặng, nhìn thẳng vào mắt Đào Kim, bình bình thản thản nói: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Loài người các người đều là những kẻ nói dối không biết chớp mắt."

"Cô nói cái gì?" Đào Kim nghi ngờ hỏi.

"Năm xưa nếu không phải chúng tôi ngây thơ, tin tưởng mấy lời bẩn thỉu đó thì đâu có ngày hôm nay. Đào Kim, hơn 200 năm rồi, anh nghĩ tôi còn ngu ngốc như xưa sao?"

"Haha, haha. Đây là đang kể chuyện cười cho tôi nghe sao? Lucy à, cô mà thông minh hơn thì đâu có tự mình chui đầu vào rọ rồi để tôi tự mình bắt được?" Bị chọc giận, sức lực trên tay Đào Kim lại tăng thêm một chút, ép cho Thời Niệm hít thở không thông, "Tốt nhất là cô nên nghe lời tôi. Đào Kim tôi tuy rằng tham tài, nhưng ít nhất vẫn sẽ còn chút lương tâm không đuổi cùng giết tận mất người. Còn nếu cô cứ cố chấp như vậy thì đừng có trách tôi!"

Nói xong, hắn liền thẳng tay ném Thời Niệm sang một bên khiến cô ngã sõng soài trên mặt đất. Vốn đang hít thở khó khăn, đột nhiên thoải mái trở lại khiến cô phải ho khan vài tiếng: "Khụ khụ!"

"Nghe lời một chút! Dù muốn hay không, việc này cô cũng phải làm." Đào Kim liếc mắt nhìn cô một cái, hắn nhấc điện thoại, bấm gọi cho người ngoài kia: "Mấy cậu vào đây, đưa cô ta đi đi. Nhớ nhẹ nhàng một chút, đừng có làm gương mặt xinh đẹp đó bị thương."

Rất nhanh, Thời Niệm đã bị hai người mặc trang phục thủy thủ lôi đi, nhốt vào trong nhà lao ẩm thấp tối tăm. Một người trong đó không nhẫn tâm, tận tình khuyên bảo cô: "Tôi nói cô nghe này, sao cô cứ phải chống đối đại ca vậy? Tuy rằng anh ta tính tình không tốt lắm nhưng ít nhất thì cũng không để chúng ta chịu thiệt."

"Ha, nói như vậy thì hắn cũng tính là người tốt rồi?" Giống như nghe được một câu chuyện cười, cô cười khẩy một tiếng.

"Các anh cảm thấy Đào Kim là người tốt cũng chỉ bởi vì hắn chịu cho các anh lợi ích. Còn tôi, tôi được lợi gì?"

Thời Niệm thân là con gái của đảo trưởng đảo Nhuệ Kỳ, vốn phải được muôn vàn sủng ái, sống một cuộc sống hạnh phúc bên tộc nhân của mình. Nhưng chỉ vì lòng tham không đáy của con người mà cô lưu lạc đến bước đường này, thậm chí còn phải khom lưng uốn gối tiếp tay cho bọn họ. Như vậy, chẳng lẽ Thời Niệm còn phải cúi đầu cám ơn đám người xấu xa đó vì đã tha cho cô một mạng sao?

"Chúng ta có giống nhau sao? Các anh vĩnh viễn sẽ không hiểu được chuyện gì đang diễn ra."

"Cô—" Thủy thủ thấy không khuyên nổi cô, cũng không nói gì nữa, chỉ lắc đầu rời đi.

Thời Niệm lắc lắc còng tay, cười nhạt một tiếng. Vòng quay vận mệnh đã chuyển động, bi kịch năm xưa liệu có tái hiện không đây?

"Các vị khách VVIP, hy vọng mọi người không có ph

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro