Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tỉnh, tỉnh. Tan học rồi." Tiết Mộng hô lớn, dùng sức lay Vũ Minh Phong.

"Câm miệng!" Vũ Minh Phong mở mắt, bực bội nhìn Tiết Mộng.

"Hung hăng cái gì, ngươi không tỉnh ta như thế nào ra về." Tiết Mộng khó chịu nói, thái độ thập phần chán ghét.

"Ngươi không biết tìm chủ nhiệm đổi chỗ sao?" Vũ Minh Phong lạnh nhạt nhìn Tiết Mộng, thu thập đồ vật liền ra cửa, không quan tâm Tiết Mộng đang nổi giận.

"Kẻ điên!" Tiết Mộng mắng, vội vàng ra về, không thấy được thân thể Vũ Minh Phong chớp mắt cứng đờ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, làm Vũ Minh Phong hoàn hồn, hắn lấy ra di động, gắn tai nghe, tiếp máy.

"Như thế nào?" Bên kia vang lên trầm thấp nam thanh, hỏi một câu không đầu không đuôi.

"Vẫn ổn, như cũ." Vũ Minh Phong trả lời, không đầu không đuôi, khuôn mặt nhu hòa xuống dưới, giống như biến thành một người khác.

"Như cũ." Lại một câu không đầu không đuôi, bên kia tắt máy.

Một cuộc đối thoại ngắn ngủi, không đề cập đến chuyện gì, hai bên lại như đã trao đổi thông tin nào đó, thái độ thập phần mờ ám.

Vũ Minh Phong về nhà, hắn sống một mình, hắn chỉ mới cao trung, thật không thích hợp.

Hắn vội ngồi vào bàn, lấy bút viết gì đó vào cuốn sổ màu trắng, cuốn sổ rất dày, được đánh số cẩn thận, như là làm kí hiệu.

Hắn nhìn đồng hồ, trên tay nhanh chóng viết những nét bút cuối cùng, có vẻ hắn đang rất vội.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, ban đêm rất nhanh đã đến.

Vũ Minh Phong mở mắt, hôm nay hắn phải đi làm. Hắn vội tắm rửa thay y phục, đi nhanh đến tiệm cà phê đêm, hắn làm phục vụ ở đó.

Tiệm rất đông khách, chỉ là bầu không khí trong tiệm rất quái dị. Trên mặt khách nhân không có chút thoải mái thả lỏng, ngược lại tràn đầy áp lực, phảng phất một giây sau họ sẽ không ngần ngại giết chết đối phương.

Vũ Minh Phong mở cửa bước vào, bọn họ lập tức nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc lạnh đến cực điểm.

"Một tách cà phê." Một người dẫn đầu mở miệng, phá vỡ bầu không khí trong tiệm.

"Một tách hồng trà." Lại một người nữa mở miệng, chỉ là lần này bầu không khí ngưng trọng lợi hại hơn.

Những người còn lại nghe được thứ hai người họ gọi liền biến sắc, vội vàng rời khỏi tiệm. Chỉ tiếc, bọn họ không thể thành công rời đi, một đám phục vụ sinh lập tức ngăn cản bọn họ, đem từng người một giết chết. Chỉ một cái chớp mắt, trong tiệm đã máu chảy thành sông.

Vũ Minh Phong mắt lạnh nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn đã thói quen quy định của thế giới ngầm.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro