CHƯƠNG 1: Tai nạn xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa qua sáu giờ mà cứ như bị người hắt lên vải mực nước, thoáng cái đã tối đen.

Trong lòng lão Quách hiện lên một tia bất an khó hiểu sờ đầu lẩm bẩm: "Ôi trời tháng bảy, sao tối sớm vậy nhỉ? Kì lạ."

Hắn lái taxi vững vàng trên đường cao tốc, không hề hay biết khách hàng ngồi phía sau khi nghe thấy câu 'kì lạ' kia của hắn, thân thể run rẩy.

Lão Quách xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn khách hàng ngồi ghế sau, hai tay đan vào nhau tinh thần căng thẳng.

Đó là một thanh niên có bề ngoài cực kì xuất chúng, da trắng hơn tuyết đôi mắt hoa đào dịu dàng bồi hồi nhìn bên ngoài cửa sổ, lông mi dày và dài khẽ rung rung, như quét lên tim người ta.

Rõ ràng là mùa hè nóng bức nhiệt độ cao, người kia lại mặc áo tay dài quần dài áo khoác kéo khóa lên tận trên cùng, chỉ lộ ra cái cằm tinh xảo xinh đẹp, trên đầu đội mũ lưỡi trai đen, che giấu đi hơn nửa gương mặt khôi ngô.

Lão Quách nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt về, hắn luôn cảm thấy cả người thanh niên này lộ ra hơi thở khiến người không thoải mái, giống như nhìn thêm cậu một cái nữa sẽ hít thở không thông.

Trời nóng như vậy, người kia không chỉ không đổ mồ hôi thậm chí còn vòng hai tay ôm chặt balo vào trong lòng, hắn không có hứng thú muốn biết người này là ai, làm cái gì, hắn chỉ là tài xế taxi, đưa người đến khu Giang Lăng thì coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Họ lái xe trên đường cao tốc một lát lượng xe cộ chỉ còn rải rác vào chiếc, không giống như thường ngày kẹt xe cứng ngắc.

Lúc này là giờ cao điểm tan làm, bình thường hắn sẽ kéo người lại xin thêm phí thời gian và phí xăng dầu, nhưng người thanh niên này nói cậu có thể cho 200 tệ phí xăng dầu. (200 tệ=707.000k)

Cho nên lão Quách chẳng hề biết, chỉ vì tham chút tiền này, thiếu chút nữa đưa luôn nửa cái mạng của hắn.

Tống Thừa không chớp mắt nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật nhanh chóng bay lùi ra sau trái tim đã từ cuống họng treo lên trong mắt.

Cậu nhìn chưa được bao lâu thần kinh bất ổn quay đầu nhìn tài xế, rồi lại xoay đầu nhìn phía sau mình, tựa như trong không gian chật hẹp này sẽ bỗng dưng nhiều ra thêm một người.

Hành động của cậu dẫn đến ánh mắt khinh bỉ kì quái của tài xế, Tống Thừa giống như không nhìn thấy vẫn như cũ nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.

Xe ngày càng ít, cho đến khi họ vượt qua một chiếc xe honda cuối cùng, chẳng thể nhìn thấy thêm bất kì chiếc xe nào khác trên đường cao tốc rộng lớn này.

Con ngươi Tống Thừa không tiếng động co rút lại, lo lắng và sợ hãi trong lòng tựa như con sâu đang lít nhít gặm cắn trái tim cậu.

Chưa đi được một nửa lộ trình gặp cha mẹ, chuyện khiến người thần kinh suy nhược thấp thỏm lại xảy ra lần nữa.

Vào lúc này lão Quách phát ra một tiếng chửi bới kinh hoàng, Tống Thừa phản xạ có điều kiện xoay đầu nhìn hắn.

"Mẹ nó đây là tình huống gì thế này, nổi, nổi sương mù?"Tài xế giảm xuống tốc độ xe, bất an hỏi: "Nè thằng nhóc, cháu xem tại sao trên đường không còn xe nữa?"

Lúc này hơi sương từ bên trong rừng phòng hộ được trồng hai bên đường bỗng dưng tràn ra, giống như quái vật màu trắng đang nhe răng múa vuốt lăn ra muốn nuốt chửng con đường, ngay lập tức che phủ cây cối phía sau.

Không khí trong lồng ngực người tựa như bị tấm màn đen nặng trĩu đè ép trở nên loãng đi, bàn tay lão Quách nắm chặt vô lăng thấm ra mồ hôi.

Không đúng, thế này không đúng! Ngày tháng bảy tối sớm vậy thì thôi, nhưng đám sương mù này không biết xuất hiện từ đâu.

Khiến người hoảng hốt nhất là, xe của họ giống như âm hồn đi vào âm phủ, không nhìn thấy chiếc xe nào khác, trừ tiếng gió va chạm thủy tinh ra yên tĩnh đến đáng sợ.

"Đừng giảm tốc độ xe!" Người thanh niên ngồi phía sau bức thiết mở miệng, thanh mang theo sắc thái lạnh lẽo u ám.

"Mẹ kiếp không phải, chú đâu có muốn lái chậm." Lão Quách gấp đến xổ ra một tràn tiếng Nam Kinh: "Sương dày như vậy sao mà lái đây hả? Bó tay rồi!"

 Tay Tống Thừa vô thức ôm chặt lấy balo, cậu không kịp giải thích chỉ cố gắng hết sức điều chỉnh hô hấp nói: "Lái tốc độ lớn nhất, tin tưởng cháu trên con đường này trừ chú và cháu ra sẽ không có chiếc xe thứ hai nào nữa."

Lão Quách nghe lời này của cậu thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ghế, cả người như con mèo xù lông.

Tin tưởng cháu? Mả mẹ nó đang nói đùa gì đấy? Vào lúc này hắn chẳng muốn tin tưởng cái gì hết được chưa!

Lão Quách không dám mạo hiểm, nhưng lúc hắn nhìn thấy một bóng trắng hếu méo mó đứng trong sương mù vẫy tay về phía hắn, hắn run rẩy tăng ga xe tốc độ thoáng cái bay lên 150km/giờ.

"Má, má nó, vừa rồi là thứ gì?" Lão Quách đổ mồ hôi lạnh, cái bóng kia vừa mảnh vừa dài ẩn núp trong sương mù trông giống như không có thực thể.

Nhưng thứ trong sương mù trắng dần trở nên dày đặc, còn có thể dùng màu sắc khiến người vừa nhìn đã thấy, dù sao cũng không phải nhân loại bình thường.

Tống Thừa cũng nhìn thấy một màn kia làn da vốn đã trắng thoáng chốc càng trắng hơn, lão Quách liếc nhìn kính chiếc hậu, hoảng sợ mồ hôi đầy đầu.

Đợi không được câu trả lời của thanh niên, lão Quách thanh âm run rẩy lại bắt đầu nói: "Không được không được, tôi cảm thấy sắp xảy ra chuyện, chúng ta quay đầu xe."

Cùng lắm tiền này hắn không kiếm nữa, má nó thật xui, lão Quách mắng chửi.

Lúc lão Quách muốn quay đầu xe lại thanh niên lên tiếng, trong giọng điệu đắng ngắt xen lẫn một tia bất đắc dĩ.

"Đừng quay xe, chúng ta không thể ra được."

Lão Quách vừa muốn bùng nổ phun ra một câu thô tục, ai ngờ bất thình lình nhìn thấy bóng hình nhợt nhạt thon dài xuất hiện bên đường.

Không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy bóng hình kia rõ ràng hơn lần đầu nhìn thấy, ít nhất hắn có thể nhìn thấy một tia màu đen trong mờ nhạt.

Hình như tóc dài. Lão Quách trong lòng trĩu nặng, lúc này đã hiểu rõ, họ đã gặp phải quỷ đánh tường, trên đường cao tốc lạc vào sương mù gặp phải quỷ đánh tường!

"Bây giờ phải làm thế nào..." Trong lòng hắn có rất nhiều đều để nói cuối cùng chỉ hoá thành câu này, chỉ trong thời gian ngắn họ đã lướt qua bóng hình kia ba lần.

Lần này Tống Thừa đã nhìn rõ hình dáng của thứ kia, là một người phụ nữ tướng mạo biến dạng, tóc dài rối tung đứng trong sương mù vẫy tay mời chào họ.

Nó muốn lên xe.

Tống Thừa sợ hãi mồ hôi đầy người, lúc cậu ý thức được điểm này, bóng dáng kia lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt họ, thời gian rút gắn hơn lần trước rất nhiều lần.

Lần này lão Quách bị doạ sợ a a kêu lớn, thứ kia đã rõ hơn rất nhiều, thậm chí hắn nhìn thấy trên gương mặt tái nhợt của nữ quỷ không có ngũ quan cụ thể, vị trí miệng là một động đen trống không, khiến người sởn tóc gáy.

Mà tay nó mọc ngược dài đến kì lạ, giữa lúc khua tay lão Quách cảm thấy bàn tái nhợt kia có thể chạm đến xe hắn, dẫu cho hắn ra sức đạp ga xe vẫn chẳng ăn thua gì.

"Má nó nói gì đó đi!!" Lão Quách gào lên: "Thứ, thứ này do cậu dẫn đến hả? Ông đây lái xe hơn hai mươi năm chưa từng gặp phải tình huống này!"

Hắn trước đây từng làm tài xế xe vận tải thường chạy đường đêm, trừ nơi cực kì tối đèn xe không chiếu tới được những nơi khác sẽ sáng sủa hơn, lúc vận may không tốt sẽ đụng phải chó mèo hoang.

Xưa nay hắn chưa từng sợ hãi, nhưng hôm nay trên đường quốc lộ tối đen như mực đèn xe chiếu không được tình hình đường phía trước, da đầu tê dại.

Hôm nay sao lại xui thế chứ, hắn thiếu chút nữa phải gào thét trước mặt thanh niên dáng dấp chưa quá hai mươi tuổi, cái loại vừa gào vừa chảy nước mắt.

Tống Thừa cắn đôi môi trắng bệch không còn chút máu, bỗng nhiên hối hận bản thân đưa ra quyết định tự tìm đường chết.

So với bị con quỷ xa lạ ăn sạch, còn không bằng để ông chồng dày vò cậu lâu nay đến ăn, ít nhất Trịnh Nghiêm Tự tướng mạo tuấn tú nhã nhặn, có lẽ cử chỉ trên bàn ăn sẽ tốt hơn nữ quỷ trước mặt.

"Cháu cũng không có cách nào...nhưng chú yên tâm, chúng nó chỉ đến vì cháu chú chắc hẳn không có việc gì." Tống Thừa thành thật nói.

Tài xế nghe xong cơ tim tắc nghẽn, hắn tê dại nhìn nữ quỷ lại lần nữa lướt qua trước xe họ, chỗ mắt có hai kẽ hở trống không đang nhắm vào mặt hắn, từ trong kẽ hở tràn ra một lượng máu lớn nhiễm lên váy trắng vừa buồn nôn vừa kinh dị.

"Má, má nó, suối phun hình người, đệch!" Bờ môi lão Quách run rẩy nói, cả người như cây cung kéo hết số sắp gãy.

Tống Thừa vẫn luôn cúi đầu móc thứ gì đó cuối cùng đã lấy ra được, cậu đưa một sợi dây chuyền đeo răng nanh cho lão Quách.

"Thứ gì đây?" Lão Quách nắm lấy tay run rẩy đeo lên cổ, sợi dây chuyền lạnh băng lại xua đuổi không ít khí lạnh.

Từ khi lên cao tốc độ ấm trong xe vẫn luôn giảm xuống rất thấp, cho dù lão Quách đã tắt máy lạnh, sự âm u lạnh lẽo kia không tan đi còn xâm nhập vào trong xương cốt.

Chẳng qua hai người vẫn luôn chìm vào trong cảm xúc căng thẳng, thần kinh trừ tiếp nhận thị giác và thính giác còn đang làm việc ra, thứ khác sớm đã tê liệt vì sợ.

"Răng chó, có thể trừ tà." Tống Thừa nhanh chóng giải thích nói, cái bóng kia lại lần nữa xuất hiện trước mặt, nhưng lần này bóng kia đã biến thành màu đỏ máu, tay vung vẫy múa trong không trung cũng ngày càng dài, dài đến sắp rơi trên đất hình thành một quái vật bò sát.

Mắt thấy xe sắp lại lần nữa lướt qua nữ quỷ kia, tim hai người nhấc lên sắp nôn ra khỏi miệng,  'bịch' một tiếng thủy tinh chắn gió phát ra thanh âm trầm đục.

Tống Thừa quay đầu qua, nhìn thấy một màn khiến người sợ hãi.

Gương mặt đầy màu máu của nữ quỷ dán chặt lên cửa sổ, miệng há to không ngừng phun ra chất lỏng sền sệt, Tống Thừa cách một lớp thủy tinh, còn có thể ngửi được mùi vị tanh hôi buồn nôn.

Kính chắn gió phát ra một tiếng 'kẽo kẹt' thân xe rung động dữ dội, lão Quách ở trong sương mù im lặng trợn to mắt, nhìn nữ quỷ Nappa trên nắp xe mình giống như con nhện biến dạng cực lớn, tay chân bám chặt lấy vỏ xe.

Nappa nhân vật trong Bảy viên ngọc rồng.

Một màn này xảy ra quá đột ngột, tim lão Quách phải tiếp nhận chấn động kịch liệt, hắn không thể khống chế hai tay xoay mạnh vô lắng, 'bịch' một tiếng xe đụng lên cọc đường phát ra tiếng ầm ầm.

Thủy tinh nứt ra từng vết dày đặc như mạng nhện, lão Quách tay run rẩy vừa nắm lấy tay nắm cửa, còn chưa kịp mở ra đã nhìn thấy tay quỷ mọc ngược, hệt như một con rắn độc nhanh như tia sét đâm thủng thủy tinh hướng về phía đầu hắn.

Tống Thừa không còn đường lui sững sờ ngồi phía sau, cửa sổ xe làm bằng thủy tinh trước mặt bị chất dịch màu máu ăn mòn hòa tan giống như keo, mặt quỷ phát ra một tiếng gào rống thều thào thò vào từng chút một.

Chất dịch màu đỏ 'tí tách tí tách' chảy ra từ trong cái chỗ trống rỗng kia giống như nước miếng của nữ quỷ, Tống Thừa cầm chặt đồng tiền ngũ đế trong tay, bên tai toàn là thanh âm khàn khàn thở hổn hển của lão Quách.

Đồng tiền ngũ đế là năm đồng tiền cổ của 5 vị Hoàng đế cường thịnh nhất triều đại nhà Thanh Trung Quốc đó là: Thuận Trị, Khang Hy, Ung Chính, Càn Long và Gia Khánh.

Cậu cắn răng bổ nhào lên ghế của lão Quách, đồng tiền ngũ đế chạm vào bàn tay quỷ trong nháy mắt tràn ra một tia kim khí, nó giống như ngọn lửa nóng hầm hập, thoáng chốc ép lui bàn tay quỷ âm u lạnh lẽo.

Tống Thừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa đợi cậu quay đầu lại chỗ tim truyền đến một cơn đau nhói, cậu sắc mặt cứng đờ cúi đầu nhìn áo khoác ngoài màu trắng của mình nhuộm lên màu đỏ tươi rồi dần dần thành màu đỏ sẫm.

Ông nội nó lại đến nữa. Tống Thừa trong chớp mắt bị cơn đau nhói tập kích ngất xỉu, phát ra tiếng than thở không cam lòng.

Tay nữ quỷ ghìm lên trên cổ thanh niên, chất lỏng không ngừng nhiễm lên gương mặt tuấn tú tạo thành một mảnh loang lổ nhiều màu, vì hưng phấn mà mặt nó càng thêm vặn vẹo tay chân ngày càng dài ra, biến không gian chật hẹp trở nên đầy nhóc.

Thuận theo lôi kéo của tay quỷ mà trái tim đập kịch liệt, một lượng lớn máu chảy ra từ lồng ngực Tống Thừa, mà cậu lại chìm vào trong sự tĩnh lặng.

Lão Quách tài xế ngất xỉu trên ghế trước bỗng nhiên ngồi dậy, hai mắt hơi buông thõng lóe lên ánh sáng màu vàng nhạt kì dị và lạnh lẽo, giống như biến thành người khác.

'Hắn' xoay người nhìn thứ sau khi tiếp xúc với máu thanh niên mà trở nên khác thường, khóe môi nở một nụ cười lạnh, một giây sau đưa tay lên bỗng chốc hư không dần dần trở nên vặn vẹo, tóc nữ quỷ bị túm chặt, phát ra tiếng gào thét bén nhọn sợ hãi mơ hồ.

Một lượng lớn khí đen chen lấn muốn lẩn trốn, thế nhưng lại bị ánh sáng vàng kim chói mắt cuồn cuồn dữ dội bao phủ, tạo thành một vùng biển máu.

Đợi đến khi tiếng gào rống bén nhọn trở về yên tĩnh, hơi sương trên đường cũng chậm rãi tan đi, lộ ra thế giới chân thực.

Tiếng còi chói tai vang lên liên tục không ngừng trên đường quốc lộ, vào ngày hè nóng nảy đặc biệt thử thách ý chí con người.

Có người kiềm không được tính tình chửi ầm lên xuống xe quan sát, một người phụ nữ ăn mặc sành điệu ngẩn người đứng bên cạnh chiếc xe taxi bị đụng hư, nhìn vào trong xe.

Chiếc xe taxi này bỗng nhiên phát điên đụng lên tài xế hôn mê nằm một bên, trên ghế sau có một người đàn ông vẻ mặt tuấn tú nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị trong lòng ôm thanh niên cả người đầy máu.

Mà phía sau người đàn ông là nữ quỷ còn chưa tan biến, bụng bị mổ ra thể xác khô quắc y hệt thi thể, thế là anh đã có thể chui ra.


Chỗ tui bây giờ là 20 độ, cảm thấy hơi hơi nóng, mô phật hôm nào than nóng là hôm sau mưa cả ngày, đóng cửa trùm chăn ngủ, bao ngon hí hí.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro