[Tôi muốn một mái nhà] 63 - 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ sáu mươi ba

Edit: Có Chút Tò Mò

Hai người ngọt ngấy một hồi, Thịnh Mặc đột nhiên quay sang bế Lâm Gia Nhạc lên: "Đi, Nhạc Nhạc, chúng ta đi ngủ thôi."

Lâm Gia Nhạc đột nhiên bay lên không trung, bối rối vội vàng ôm lấy cổ Thịnh Mặc: "Thầy Thịnh, buông em xuống, em còn chưa tắm mà."

Thịnh Mặc cười ha ha: "Không sao, anh giúp em tắm, hay là ngủ dậy mới tắm đây."

Lâm Gia Nhạc đỏ mặt giãy giụa nhảy xuống khỏi người Thịnh Mặc: "Ai, ai cần anh giúp tắm cho chứ, em tự mình tắm." Nói xong chạy vọt vào phòng vệ sinh.

Thịnh Mặc vuốt cằm, rất tốt, không mang quần áo để thay, lát nữa nhân cơ hội chen vào. Cũng không lên tiếng nhắc nhở, vui vẻ ra ban công lấy quần áo đang phơi của Lâm Gia Nhạc, sau đó cầm trong tay, vừa bình chân như vại ngồi trên sofa chờ đợi, vừa chơi với Đâu Đâu. Đâu Đâu gần đây không ra ngoài vận động, lại béo thêm một vòng, Thịnh Mặc vuốt bụng Đâu Đâu, cứ thế này không được, mai phải dắt nó ra ngoài đi dạo, không thì béo tới mắc bệnh mất. "Đâu Đâu, đi, nhặt bóng về đây, vận động trước khi ngủ."

Đâu Đâu chậm chạp ngậm bóng, Thịnh Mặc lấy quả cầu trong miệng nó ra, ném về phía cửa, sau đó vỗ cái mông béo của Đâu Đâu một cái, nói: "Chạy tới nhặt nó về."

Đâu Đâu thở phì phò chạy qua nhặt bóng, Thịnh Mặc nhìn mà đau cả đầu, thằng nhóc này bị sủng quen rồi, mệnh lệnh của mình cũng không nghe vào, chỉ nghe mỗi Nhạc Nhạc, mai phải bảo Nhạc Nhạc dạy bảo nó mới được.

Lâm Gia Nhạc tắm một lượt nước lạnh xong mới phát hiện mình quên mang quần áo vào, làm sao giờ? Bảo Thịnh Mặc mang vào, hay là mặc quần áo bẩn đi ra, nhưng quần áo bẩn ướt hết rồi. Quàng khăn tắm đi ra chăng? Thịnh Mặc chắc chắn đang ngồi ngoài phòng khách chờ chê cười mình đi. Đấu tranh tư tưởng kịch liệt bảy tám phút vẫn chưa quyết định được.

Thịnh Mặc nghe thấy tiếng nước đã dừng được vài phút, Lâm Gia Nhạc còn chưa đi ra, đoán cậu đang đấu tranh tư tưởng. Liền cầm quần áo đi đến trước cửa phòng tắm, trêu chọc nói: "Nhạc Nhạc, có phải quên gì hay không?"

Lâm Gia Nhạc 囧 vô cùng, anh quả nhiên đang ôm cây đợi thỏ, anh sớm đã biết cậu quên mang quần áo vào, đành phải 囧 囧 nói: "Thầy Thịnh, làm ơn đưa em bộ quần áo."

"Được." Thịnh Mặc kì kèo một hồi, vờ như đi lấy quần áo, đứng ngoài cửa đợi một lát, "Nhạc Nhạc, đây, quần áo cho em này."

Lâm Gia Nhạc hé cửa ra một chút, vươn một cánh tay ra lấy quần áo, Thịnh Mặc vừa đưa quần áo cho cậu, một chân vừa cứng rắn nhét vào giữa cái khe cửa đó, đẩy mạnh ra, muốn tiến vào phòng tắm. Lâm Gia Nhạc theo bản năng dùng sức đóng cửa, Thịnh Mặc liền ai ui một tiếng, Lâm Gia Nhạc nghe thấy hắn kêu thảm thiết, vội vàng thả tay ra: "Thầy Thịnh, kẹt chân rồi sao?"

Thịnh Mặc nhân cơ hội chui vào: "Không có, chỉ có chút đau thôi. Nhạc Nhạc, anh cũng tắm luôn."

Lâm Gia Nhạc cả người đỏ bừng, y như con tôm luộc, cậu còn chưa mặc quần áo đâu, bèn cầm quần áo che □: "Thầy Thịnh anh tắm đi, em tắm xong rồi, ra ngoài trước đây."

Thịnh Mặc vươn tay từ phía sau kéo cậu vào ngực: "Không sao, cùng nhau tắm lần nữa." Vừa nói vừa bật vòi nước, làn nước ấm áp đổ từ trên đầu xuống, Lâm Gia Nhạc vội vàng cầm quần áo tránh sang bên: "Đừng bật, ướt hết quần áo em." Lại không hề ngăn cản.

Thịnh Mặc cười ha ha, đưa tay về phía thân dưới không hề che đậy: "Nhạc Nhạc, lộ hết rồi kìa."

Lần này, cả người Lâm Gia Nhạc đều bốc cháy. Cũng may tay Thịnh Mặc cũng không dừng lại ở đó bao lâu, hắn cầm lấy quần áo trên tay Lâm Gia Nhạc, để vào rổ quần áo bên cạnh, sau đó ôm Lâm Gia Nhạc vào ngực, lập tức hôn xuống.

Lâm Gia Nhạc vốn rất buồn bực, người này hôm nay sao lại ra bài không trình tự như thế. Sau một nụ hôn, Thịnh Mặc ôm chặt lấy cậu trong ngực, thỏa mãn thở dài nói: "Nhạc Nhạc, em biết rõ anh đợi ngày này đã bao lâu, sao lại phải cự tuyệt chứ?"

Lâm Gia Nhạc đột nhiên dừng hết giãy giụa, đúng vậy, thật vất vả mới tỏ hết lòng cho nhau, thật vất vả hai người yêu nhau thật lòng, nên quý trọng mỗi thời mỗi khắc bên nhau, sao lại phải cự tuyệt chứ. Nghĩ như vậy, liền ôm ngược lại Thịnh Mặc, hôn lên cằm hắn, Thịnh Mặc được cổ vũ, mừng rỡ như điên, ôm chặt Lâm Gia Nhạc trong lòng, hung hăng hôn xuống, vừa vội vàng vừa sâu sắc. Lâm Gia Nhạc bị nước phun trên đầu làm cho nhắm mắt theo bản năng, không tiếng động mở miệng thừa nhận nụ hôn nóng bỏng của Thịnh Mặc.

Môi Thịnh Mặc dời khỏi môi Lâm Gia Nhạc, dọc theo khóe miệng hôn dọc sang bên tai, ghé vào tai cậu nói như mê hoặc: "Nhạc Nhạc, cởi quần áo cho anh."

Lâm Gia Nhạc nâng lên hai tay như nhũn ra, nhấc áo Thịnh Mặc lên trên, Thịnh Mặc nương theo lực, một tay cởi áo t-shirt ra, trực tiếp ném xuống đất. Hai người da thịt kề cận, không khỏi đều run một cái, Thịnh Mặc cười khẽ như cổ vũ: "Tốt lắm, còn có quần. Tiếp tục đi, Nhạc Nhạc."

Lâm Gia Nhạc nâng tay, lại thẹn đỏ mặt rũ tay xuống. Thịnh Mặc cầm tay cậu lên, đặt ở bên hông: "Dùng sức kéo xuống là được ."

Lâm Gia Nhạc chần chờ một chút, hai tay dùng ít lực, quần vận động mặc ở nhà của Thịnh Mặc liền tuột xuống, có điều quần lót phía dưới lại không bị kéo xuống theo. Thịnh Mặc khẽ cười một tiếng, ngậm lấy vành tai Lâm Gia Nhạc, hút mạnh một cái, cả người Lâm Gia Nhạc run lên, cùng lúc đó Thịnh Mặc đã cởi xuống mảnh vải cuối cùng trên người mình. Hai người đã hoàn toàn trần trụi, bộ vị tư mật nhất kề sát bên nhau, Lâm Gia Nhạc nhịn không được lui về sau một chút, bị Thịnh Mặc kéo mạnh về, lại dán chặt lấy nhau. Thịnh Mặc đẩy Lâm Gia Nhạc dựa lên vách tường gạch men sứ trắng noãn, môi từ vành tai lưu luyến đi xuống, một đường hôn xuống dưới, tay cũng không ngừng đốt lửa trên da thịt trơn nhẵn của Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc bị khiêu khích đến như con cá mất nước, chỉ có thể mở miệng liều mạng hít vào không khí.

Thân thể hai người không ngừng ma sát, nhiệt độ cơ thể đã sớm nóng hơn nước nóng chảy ra từ vòi hoa sen, phía dưới đều đã ngẩng đầu lên. Thịnh Mặc đưa tay về phía mông Lâm Gia Nhạc, vân vê trên hai cánh mông mềm mại một lát, liền hướng tới khe giữa hai cánh mông. Đầu óc Lâm Gia Nhạc đã nhão nhoẹt như tương hồ, thân thể theo bản năng không ngừng ma sát thân thể Thịnh Mặc, thầm muốn càng sướng hơn chút nữa. Lúc tay Thịnh Mặc tìm đến nơi bí ẩn kia, cậu đã hơi thanh tỉnh một chút, cậu thở hổn hển nói: "Thầy Thịnh, không ở nơi này có được không?"

Thịnh Mặc cắn điểm đỏ trước ngực cậu, không ngẩng đầu lên nói: "Không sao, lát nữa chúng ta sẽ lên giường." Tốt lắm, còn có chỗ trốn để mà suy nghĩ, chứng minh hắn còn chưa đủ cố gắng, động tác không khỏi nhanh hơn. Một tay ôm lấy Lâm Gia Nhạc, để hai chân cậu khoác lên bên hông mình, nâng mông cậu lên, rút tay phải lấy chút sữa tắm, sau đó chậm rãi bôi lên huyệt động.

Lâm Gia Nhạc nhắm mắt lại, ôm chặt lấy lưng Thịnh Mặc, cắn chặt môi, cảm nhận được động tác cẩn thận quý trọng của Thịnh Mặc, trong lòng mềm đến hóa thành một vũng nước.

Thịnh Mặc đi vào một ngón tay, chậm rãi khuếch trương, sau đó đi vào thêm ngón nữa. Lâm Gia Nhạc chịu đựng cảm giác khác thường, nhẹ nhàng cắn bả vai Thịnh Mặc.

Thịnh Mặc □ đã sớm sưng đến phát đau, lúc ngón tay thứ ba của hắn đi vào, mới cố nén thở dốc hỏi: "Nhạc Nhạc, anh muốn đi vào."

Lâm Gia Nhạc ừ một tiếng nhỏ đến gần như không nghe được. Nhưng với Thịnh Mặc thì thế đã là đủ, hắn để vật kia trước cửa động, dùng sức chen vào trong, Lâm Gia Nhạc không thoải mái ưm một tiếng. Thịnh Mặc dừng lại chờ cậu thích ứng, Lâm Gia Nhạc biết đối phương cũng đang phải chịu đựng, liền e lệ nói: "Có thể, thầy Thịnh."

Thịnh Mặc được cổ vũ, dùng sức đâm vào, theo □ đã đủ trơn chen vào trong, Lâm Gia Nhạc lập tức kinh hô ra tiếng. Thịnh Mặc đã như tới thiên đường, hắn sướng đến da đầu căng lên, thầm nghĩ mặc kệ mọi thứ đâm thẳng về trước, nhưng lý trí đã kiềm hắn lại. Hắn thở dốc nặng nề, chờ cơ thể Lâm Gia Nhạc thả lỏng. Qua một hồi lâu, Lâm Gia Nhạc mới chậm rãi thả lỏng xuống, Thịnh Mặc thử khẽ động hai cái, thấy Lâm Gia Nhạc không khó chịu, liền không kiềm chế lại nữa, động tác mạnh hẳn lên.

Lâm Gia Nhạc chỉ cảm thấy cả người như bị giật điện, một cỗ cảm giác thoải mái tê dại từ đáy lòng lan đi khắp nơi, rồi xông thẳng lên đỉnh đầu. Cậu bị đâm đến ngửa đầu ra sau, Thịnh Mặc vừa động hạ thân, vừa vùi đầu mút vào hồng anh trước ngực Lâm Gia Nhạc. Tiếng rên rỉ rốt cuộc không ức chế được tràn ra khỏi miệng Lâm Gia Nhạc, ấy là âm thanh động nhân nhất, cho Thịnh Mặc cổ vũ và lực lượng khôn cùng, Hắn ôm Lâm Gia Nhạc, cùng nhau truy đuổi cực hạn vui sướng.

Cuối cùng Lâm Gia Nhạc là được Thịnh Mặc ôm về giường, bộ quần áo để trong rổ ở phòng tắm, đến cuối cùng vẫn không phát huy được tác dụng. Lên đến giường, Thịnh Mặc lại gặm Lâm Gia Nhạc từ đầu đến chân thêm lần nữa mới buông tha cho Lâm Gia Nhạc đã mỏi mệt không chịu nổi, cùng cậu ôm nhau ngủ.

Thịnh Mặc là tỉnh lại trong cảm xúc khác thường, nơi tiếp xúc nóng bừng bừng, hắn mở to mắt, phát hiện Lâm Gia Nhạc trong lòng sắc mặt có chút ửng hồng khác thường, đưa tay sờ thì không tốt, phát sốt rồi. Hắn vội vàng ngồi dậy, lung tung mặc quần áo: "Nhạc Nhạc? Nhạc Nhạc!" Lâm Gia Nhạc không tỉnh lại. Thịnh Mặc cúi đầu kiểm tra thân thể Lâm Gia Nhạc, phía sau hình như có hơi sưng đỏ. Hẳn là hôm qua làm trong phòng tắm nên bị cảm lạnh, trong lòng hắn không khỏi hối hận, sớm biết vậy đã không làm trong phòng tắm.

Lâm Gia Nhạc ưm một tiếng mơ hồ từ trong xoang mũi, xoay người một cái, làm rơi cái chăn mỏng trên người, lộ ra da thịt trần trụi, bên trên còn có vết ô mai Thịnh Mặc hạ xuống, tiếp tục ngủ đến ngon lành*. À không, hẳn là vẫn có hại với người, ít nhất đã khơi dậy hứng thú trong lòng Thịnh Mặc, hắn chỉ thấy hạ thân nóng lên, liền muốn nhào lên, nhưng lập tức bị tình huống bấy giờ đập cho tỉnh ra, cuống quít kéo chăn lên cho Gia Nhạc. Rồi vội vàng kéo tủ tìm thuốc, bất đắc dĩ hắn bình thường rất ít khi bị bệnh, nên ngoài rễ bản lam, thì không còn thuốc nào khác, hắn vỗ vỗ đầu, thói quen này rất không ổn, sau này chắc chắn phải chuẩn bị ít thuốc thường dùng mới được.

*Gốc là 人畜无害, tức là nhân súc vô hại, có thể hiểu theo 2 tầng nghĩa:

1 là với hàng hóa, sản phẩm: An toàn, vô hại với con người và môi trường.

2 là với con người: Ngây thơ, tạo cho người khác cảm giác thoải mái, tức là không hề khiến người khác có tâm đề phòng các thể loại.

Trong trường hợp này thì LGN ngủ vô cùng ngon lành, ngon tới mức không tạo nên nguy hiểm cho ai được, nhưng vì thế mà dễ chọc lửa, nhất là khi LGN không mặc gì trên người + ô mai, nên mới có câu sau của TM là có hại với người.

Hắn đầu tiên chạy đi đút cho Lâm Gia Nhạc uống một gói rễ bản lam, sau đó chuẩn bị xuống tầng đi mua thuốc, kết quả vừa mới mở cửa, liền phát hiện có nhân viên tiêu độc mặc kín đến không thể kín hơn đang phun thuốc khử trùng ngoài hành lang. Có người thấy hắn mở cửa, vội vàng nói: "Đừng đi ra, tòa nhà này bị nghi có ca bệnh nhiễm SARS, cho nên từ hôm nay, tất cả nhân viên trong tòa nhà này đều bị cách ly tra người gây lây nhiễm, cho tới khi có thông báo bỏ cách ly. Một khi có bệnh trạng phát sốt ho khan thì phải báo ngay cho chúng tôi, trăm ngàn không thể giấu diếm."

Thịnh Mặc nghe vậy liền nóng nảy: "Tôi muốn ra cửa mua đồ thì phải làm sao đây?"

Người nọ nói: "Anh cần cái gì, chúng tôi sẽ giúp anh đi mua về đây."

Thịnh Mặc đầu óc chuyển động cực nhanh, lúc này trăm ngàn không thể để họ biết Nhạc Nhạc phát sốt, nói không chừng người ta tưởng em ấy bị SARS, bị mang đi cách ly mất: "Tôi cần một ít thuốc tiêu viêm, thuốc mỡ tiêu viêm là được, trong nhà tôi có người bị trật khớp, cám ơn."

Thịnh Mặc nói xong, lập tức đóng cửa, gấp đến mức dậm chân, làm sao bây giờ, làm sao mới có thể giảm nhiệt độ cơ thể đây. Hắn nắm nắm tóc, bình tĩnh một chút, không được gấp, chắc chắn sẽ có cách. Nhớ chính mình hồi nhỏ bị sốt, bà ngoại đều dùng trứng gà sống lăn trên bụng để tán nhiệt, không biết cách này có được không nữa. Mặc kệ nó, đầu tiên dùng phương pháp hạ nhiệt nguyên thủy nhất cái đã, hắn chạy vào cầm lấy khăn mặt, làm ẩm bằng nước lạnh, đắp lên cho Lâm Gia Nhạc, lại kiểm tra xem chăn đắp có kín không, hình như bị ốm đổ mồ hôi ra là sẽ ổn.

Thừa dịp khăn mặt còn chưa hết lạnh, hắn lại chạy lên mạng xin giúp đỡ, cách hạ nhiệt trên mạng ngược lại có rất nhiều loại, chườm đá, cồn tán nhiệt, tắm nước ấm ...... Trong tủ lạnh hình như còn có đá, liền nhanh chóng lấy ra dùng, lại lục tung khắp nơi tìm ra một lọ rượu đế 65°, cũng không quan tâm là của hãng nào, dùng trước lại nói.

Vừa lo khắp nơi cho Lâm Gia Nhạc, trong lòng vừa yên lặng cầu nguyện, Nhạc Nhạc em mau mau hạ sốt, đừng khiến anh lo lắng. Một mặt lại nhịn không được tát mình một cái, thời điểm quan trọng, chơi tình thú cái gì cơ chứ, muốn chết hả giời. Này thực sự là tự làm bậy không thể sống, Nhạc Nhạc mà tỉnh, nhất định sẽ mắng hắn.

Chương thứ sáu mươi tư

Edit: Mạc Lan

Thịnh Mặc bận rộn một hồi mới nghĩ đến việc lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho Lâm Gia Nhạc, cẩn thận đắp chăn cho cậu rồi anh mới lên giường nằm ôm lấy người ta, kẹp chặt cánh tay Lâm Gia Nhạc, đợi hết đúng năm phút. Lúc xem nhiệt kế là 38 độ C, vẫn sốt như thế, nhưng không còn sốt cao rồi, anh sờ trán Gia Nhạc, đỡ hơn lúc ngủ dậy rất nhiều rồi.

Thịnh Mặc đau lòng hôn lên trán Lâm Gia Nhạc mấy cái, cúi xuống lại thấy môi cậu vẫn trắng bệch, vội vàng đi lấy một chén nước ấm, cẩn thận cho cho cậu uống một chút. Đột nhiên lại nghe tiếng bụng mình kêu hai tiếng, cũng quá nửa buổi sáng rồi còn chưa ăn gì đây. Bản thân anh không ăn còn được, nhưng Lâm Gia Nhạc đang ốm, cần phải có sức mới chịu đựng được, cho nên nhất định phải ăn gì đó, thế thì nấu cháo vậy, có vẻ rất là đơn giản. Anh dịch lại góc chăn cho Lâm Gia Nhạc, chuẩn bị vào bếp nấu cháo.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên, anh nhớ ra có nhờ người mua thuốc và miếng dán hạ sốt, lúc này mới nghĩ ra, có lẽ nên gọi người mua cháo giúp. Thế nhưng anh lập tức dẹp bỏ ý định này, Nhạc Nhạc không để anh ăn đồ ăn bên ngoài, nói là không vệ sinh, nhất là thời điểm nhạy cảm này, càng không thể ăn linh tinh. Anh chạy nhanh đến phòng bếp nhìn một cái, gạo vẫn còn, nhưng đồ ăn trong tủ lạnh không còn bao nhiêu, vốn hai người định hôm nay ra ngoài mua đồ, ai biết được hôm nay lại không thể ra khỏi cửa. Nhạc Nhạc còn nói, may mắn đến đây sống với anh, không thì đã bị cách ly rồi, không ngờ đến đây lại bị cách ly luôn, không khỏi cười khổ một cái, vốn cũng chẳng có chỗ nào an toàn.

Anh mở cửa nhận đồ, nói với người đứng bên ngoài "Cảm ơn. Nhà tôi không còn đủ đồ ăn, mua giúp chúng tôi được không?"

Người kia vô cùng thân mật nói "Được, anh cần gì cứ viết ra, tôi sẽ đi mua giúp. Thật ra chúng tôi có thể nấu cơm mang đến hằng ngày nữa."

Thịnh Mặc lắc đầu "Cứ để tôi viết danh sách, chúng tôi không ăn đồ ở ngoài, cảm ơn anh. Anh đợi ở đây hay tôi viết xong thì lại tìm anh?"

Người kia nói "Lát nữa anh viết xong thì gọi điện thoại xuống ban quản lý, sẽ có người đến giúp anh."

"Được, cảm ơn." Nói xong thì đóng cửa.

Thịnh Mặc cầm thuốc dán hạ sốt, xem hướng dẫn một lần rồi cầm đến phòng ngủ dán cho Lâm Gia Nhạc, Lâm Gia Nhạc khó chịu rên một tiếng. Thịnh Mặc dịu dàng nói "Nhạc Nhạc, xin lỗi em, cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Lâm Gia Nhạc đã tỉnh hơn, cảm thấy cả người nặng nề khó chịu, không có sức, không muốn động đậy tí nào, chỉ nhẹ gật đầu một cái "Vâng"

Thịnh Mặc để thuốc xuông, nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Gia Nhạc "Nhạc Nhạc, em chưa ăn gì, có muốn ăn gì bây giờ không?"

Lâm Gia Nhạc mơ màng nói "Lát nữa mình cùng đi mua đồ."

Thịnh Mặc không định nói với cậu họ đã bị cách ly, ít nhất bây giờ anh không muốn nói, đứa nhỏ này rất nhạy cảm, nhiều tâm sự, ít nhất đợi đến khi cậu hết sốt anh mới nói "Không cần đâu, em nói đi, anh đi mua cho. Em ở nhà nghỉ ngơi."

Lâm Gia Nhạc vẫn sốt, đầu óc chẳng nghĩ được gì, thuận miệng nói "Gà, cá,thịt đều phải mua, còn mua rau nữa."

Thịnh Mặc cũng không gặng hỏi "Được, anh biết rồi, em nghỉ đi, đừng lộn xộn, đứng đá chăn, để ra mồ hôi sẽ đỡ hơn."

Nói xong lặng lẽ đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, Đâu Đâu thấy anh ra vội mừng, hôm nay chủ nhân cứ bận rộn mãi, cũng chưa thấy anh Lâm đâu, đồ ăn của nó chẳng thấy dấu vết nào, giờ đã sắp trưa rồi. Thịnh Mặc nhìn Đâu Đâu nửa gác lên chân mình, thở dài, con trai ngoan, anh Lâm của con bệnh rồi, cơm hai cha con ta không có đâu. Đi đến lấy thức ăn cho chó đổ vào trong bát của Đâu Đâu, nghĩ con trai ăn tạm đi, anh lại vào bếp vo gạo nấu cháo. Đâu Đâu nhìn chủ nhân vô cùng ai oán, ba vô dụng quá, xa anh Lâm một cái thì không có cả cơm ăn. Ôi, Đâu Đâu đã quen với lối sống xa xỉ nên bắt đầu ghét cái cuộc sống hồi trước kia của nó, đúng là sướng quen rồi thì quên khổ.

Vo gạo đổ vào nồi lại không biết cho bao nhiêu nước, thêm một ít vẫn thấy thiếu lại thêm một ít, lặp lại đến lần thứ ba thứ tư mới cảm thấy cũng tạm ổn, lau khô nồi đặt vào trong nồi cơm điện, đậy nắp, bấm nút. Anh thở phào một hơi, may là bình thường anh cũng vào bếp xem Lâm Gia Nhạc nấu cơm, biết lau nước dưới đáy nồi cơm trước khi đặt vào vỏ điện.

Sau đó là vào phòng sách viết ra danh sách những đồ cần mua, viết xong thì gọi cho quản lý khu nhà. Trong lúc đợi người đến lấy danh sách, anh lại vào xem Lâm Gia Nhạc thế nào, có lẽ là uống thuốc vào rồi lại bị anh hạ nhiệt vật lý một hồi, bây giờ sắc mặt Lâm Gia Nhạc nhìn tốt hơn, còn hơi mệt nhưng không nóng đến đáng sợ nữa, chỉ là vẫn hơi sốt nhẹ. Thịnh Mặc nhẹ nhàng thở ra, nhất định phải tiếp túc khỏe hơn, mau chóng hết bệnh.

Thịnh Mặc đứng canh trong phòng bếp, nghe tiếng nồi cơm điện sủi bọt mà như gặp đại địch, không biết phải nấu đến bao giờ mới được chái. Ban đầu thì có vẻ là cho ít nước quá, cháo rất đặc, cháo không thành cháo, cơm không phải cơm, anh nghĩ một lát, lại đổ thêm một cốc nước to vào nồi. Đợi một lúc lại mở ra xem, có vẻ cũng được, thế thì nấu thêm một lúc, trong khi nấu anh cứ mở nồi lại đóng vào, cuối cùng mới nấu được chỗ gạo ban đầu thành cái có vẻ giống cháu, hương vị thì chắc chắn không thể quá trông mong. Hóa ra nấu cháo khó đến thế, bình thường sao Lâm Gia nhạc có thể làm ra bao nhiêu đồ ăn ngon đủ cả sắc hương vị vậy chứ.

Thịnh Mặc lau mồ hồi, đổ cháo ra bát, đặt lên bàn cơm. Đi đến phòng ngủ sờ trán Lâm Gia Nhạc, chỉ còn hơi ấm thôi, anh nhẹ nhàng thở ra "Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, cảm thấy đỡ hơn chưa? Em dậy ăn chút cháo nào."

Lâm Gia Nhạc mở mắt, cảm thấy người chẳng còn tí sức nào "Thầy Thịnh, em không muốn ăn, không có khẩu vị."

Thịnh Mặc thầm lo lắng, giục cậu "Không muốn cũng phải ăn một chút, không thì làm sao mà khỏe được. Lại đây nào, ăn một ít cháo rồi uống thuốc, ngủ một giấc sẽ đỡ."

Thịnh Mặc nửa ôm nửa đỡ, giúp cậu mặc quần áo rồi để cậu tựa vào đầu giường "Anh lấy cháo cho em."

Thịnh Mặc bê cháo đên, đặt trên tủ đầu giường, Lâm Gia Nhạc nhìn bát cháo kia, trong bát là cháo hoa dính đặc, không nhịn được nở nụ cười yếu ớt, thầy Thịnh vậy mà cũng có thể vào bếp nấu cháo, hiếm thấy. Cậu bưng bát cháo lên, chuẩn bị ăn, Thịnh Mặc mới phát hiện, có mỗi bát cháo chẳng đũa chẳng thì gì, vội vàng chạy vào bếp lấy thìa.

Cầm thìa đến, Lâm Gia Nhạc múc một thìa đưa vào miệng ăn. Thịnh Mặc hỏi đầy chờ mong "Nhạc Nhạc, ăn ngon không?"

Lâm Gia Nhạc bệnh, trong miệng chẳng nếm nổi vị gì, những vẫn vô cùng vui vẻ bảo "Hương vị cũng không tệ lắm, thầy Thịnh lần đầu tiên vào bếp đã nấu được vậy rồi."

Thịnh Mặc nửa tin nửa ngờ, tự múc cho mình một bát cháo rồi ăn thử, chẳng có vị gì, đến cả hương gạo cũng không có, Nhạc Nhạc chắc chắn chỉ đang an ủi anh thôi. Anh nói "Nhạc Nhạc, ăn thêm rau nhé, nhạt quá."

Lâm Gia Nhạc nói "Thầy Thịnh, anh vào bếp lấy giúp một ít đường trắng đi."

Thịnh Mặc vội nói "Được". Đặt bát xuống chạy vào bếp, quả nhiên có đến vài cái bình trắng, nhìn cả buổi cũng nhìn không ra cái nào là đường trắng. Cầm một bình lên mở ra, khều một ít vào đầu ngón tay nếm thử, phì, là muốn, mặn chết; lại mở cái bình khác ra, thử một tí, cái gì thế này, chẳng có vị gì cả, hẳn là bột mình, mà thật ra không phải bột mì, là bột ngô; cuối cùng mở một cái lọ, cẩn thận nếm, đúng là đường. Anh cười thật tươi, vội cầm vào phòng ngủ.

"Nhạc Nhạc, lại đây, đường cho em" nói rồi mở nắp lọ đường, đưa đến trước mặt Lâm Gia Nhạc.

Lâm Gia Nhạc nhìn anh đi mất cả nửa ngày mới quay lại mà bên môi còn dính bột trắng, đoán chắc anh nếm thử để tìm, đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu "Thầy Thịnh."

Thịnh Mặc nhìn cậu, ân cần hỏi "Sao thế, Nhạc Nhạc?"

Lâm Gia Nhạc ngoắc tay "Anh lại đây, cúi xuống một chút."

Thịnh Mạc cảm thấy nghi hoặc nhìn cậu, sau cũng cúi đầu lại gần, Lâm Gia Nhạc liếm một cái thật nhanh qua khóe miệng anh, liếm đi chút bột dính trên đó, chép miệng hai cái "Ngọt thật!"

Thịnh Mặc bây giờ mới phản ứng lại, anh lại bị Lâm Gia Nhạc trêu đùa, lại còn đỏ mặt, ngại ngùng nói "Miệng anh dính đường à? Không phải đâu, anh chỉ xem một chút thôi mà."

Lâm Gia Nhạc xoa khóe môi, cười lắc lắc đầu "Không phải đường, hình như là bột ngô."

Mặt Thịnh Mặc càng đỏ hơn, bây giờ là xấu hổ "Khụ, có phải anh vô dụng lắm không? Chẳng phân biệt nổi bột ngô với đường."

Quý ngài Lâm thu khuôn mặt tươi cười của mình lại, chân thành nói "Ai bảo thầy Thịnh nhà em vô cùng, rất hữu dụng chứ, anh biết nấu cháo này, quý giá đến mức em chẳng ngờ tới. Cảm ơn anh, thầy Thịnh."

Thịnh Mặc khẽ nghiêng đầu hôn nhanh lên môi Lâm Gia Nhạc một cái "Vẫn là Nhạc Nhạc tốt nhất. Nào, thêm đường nhé."

Lâm Gia Nhạc thêm chút đường, khuấy bát cháo lên một chút, ăn ngon miệng. Thịnh Mặc thấy cậu ăn ngon đến vậy cũng học theo thêm đường vào bát mình, ngồi xuống cạnh giường ăn cháo cùng Lâm Gia Nhạc, rõ ràng chỉ là bát cháo nấu chẳng thành công, hai người lại có cảm giác như đang ăn thứ đường mật ngọt ngào nhất.

Ăn cháo xong, Thịnh Mặc lại cầm nhiệt kế đến đo cho Lâm Gia Nhạc, 37.7 độ C, lại đỡ hơn một chút, trong lòng thở nhẹ ra, lại đi lấy thêm một cốc nước thuốc đến cho Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc vừa mới ăn cháo, hai người ngọt ngào một hồi thì tinh thần đã tốt hơn, không muốn ngủ nữa, dựa vào đầu giường đọc sách.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Thịnh Mặc vội ra mở cửa, hóa ra là người mua đồ giúp đã đến, anh nhận đồ, nói cảm ơn, sau đó cất hết đồ ăn vào tủ lạnh. Lâm Gia Nhạc đợi anh bận rộn xong vào phòng mới hỏi "Thầy Thịnh, ai vừa đến thế?"

Thịnh Mặc ngại ngùng cười "Có người đi mua đồ giúp chúng ta rồi mang đến cho."

Lâm Gia Nhạc thấy lạ, ở đây một thời gian cậu cũng không thấy Thịnh Mặc có người quen gì "Người quen của anh sao? Đi rồi ạ?"

Thịnh Mặc ngồi xuống trước Lâm Gia Nhạc, cầm tay Lâm Gia Nhạc, đặt trong lòng bàn tay mình khẽ xoa "Không phải, là ban quản lý khu nhà. Họ giúp anh mua đồ ăn rồi mang cho chúng ta."

Lâm Gia Nhạc càng khó hiểu "Ban quản lý còn phụ trách mua hộ đồ ăn?"

Thịnh Mạc nói "Nhạc Nhạc, anh nói với em, em đừng vội. Trong tòa nhà này của chúng ta phát hiện một người bệnh chưa biết có phải SARS không, tạm thời chúng ta cũng phải cách ly, đợi bên ngoài không còn nguy cơ thì mới ra ngoài được."

"A?" Lâm Gia Nhạc kinh hãi vô cùng, cảm giác bản thân ngủ một giấc dậy trời đất bên ngoài đã đổi khác, hôm qua mới nghe nói Hạ Phương Húc bị cách ly, hôm nay liền đến lượt mình, may là không phải bị cách ly ở bệnh viện mà chỉ cách ly ở nhà, "Chuyện từ bao giờ thế?"

Thịnh Mặc cười gượng một tiếng, sờ trán Lâm Gia Nhạc "Lúc sáng nay thôi, anh muốn ra ngoài mua thuốc cho em thì bị người ta ngăn ngoài cửa, không cho ra ngoài. Làm anh sợ toát mồ hôi, sợ mấy người đó biết em bị sốt sẽ coi như bệnh nhân SARS mà đưa đi cách ly thì hỏng rồi. May mà em hết sốt nhanh. Thật xin lỗi em, Nhạc Nhạc." Thịnh Mặc nói xong bắt đầu gãi đầu gãi tai.

Lâm Gia Nhạc đỏ mặt, bình thường cậu cũng khỏe lắm, sao lại làm đến phát sốt chứ, có lẽ là vì hôm qua trong phòng tắm lạnh quá. Nhìn đến chuyện tối qua trong phòng tắm, mặt càng đỏ hơn cả quả cà chua "Đến bao giờ chúng ta mới được ra ngoài?"

"Nhanh thôi, chắc đợi đến khi có kết quả chính xác là được." Thịnh Mặc nhìn mặt cậu càng ngày càng đỏ, cứ nghĩ lại sốt tiếp, liền cúi đầu đặt lên trán cậu, cũng không sốt mà. Lâm Gia Nhạc bị Thịnh Mặc lại gần thì xấu hổ tránh ra sau, Thịnh Mặc bật cười, hóa ra em ấy thẹn, vội vàng nhân cơ hội ăn đậu hũ "Nhạc Nhạc, sau này anh không làm bậy nữa, đợi bao giờ hết SARS thì bù sau, trước mắt sẽ không mạo hiểm, sức khỏe quan trọng hơn."

Lâm Gia Nhạc lúc này đỏ đến tận ngón chân rồi, cậu xoay người nằm xuống, kéo chăn cao che kín người "Thầy Thịnh, em muốn đi ngủ."

Thịnh Mặc buồn cười nhìn cậu trông chẳng khác gì rùa nhỏ trốn vào chăn, vỗ mông "Ngủ đi, ngủ một giấc cho ngon, anh đi nấu cơm trưa."

Lâm Gia Nhạc thò đầu ra từ trong chăn, nhìn anh vẻ không dám tin, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi, thầy Thịnh nấu cháo, còn muốn nấu cả cơm trưa, không đốt luôn cả phòng bếp đấy chứ?

Thịnh Mặc cảm nhận được ánh mắt của cậu "Yên tâm, anh chi nấu mì thôi. Mì rau xanh chân giò hun khói, không có kỹ thuật cao gì dâu, chỉ rửa rau đun nước. Em nằm nghỉ đi, nấu xong sẽ gọi em."

Lâm Gia Nhạc nằm một lát, nghe tiếng leng keng lạch cạch loáng thoáng vang lên từ phòng bếp, cậu vẫn không yên lòng được, mặc quần áo vào ra xem. Chỉ thấy Đâu Đâu đã trốn ra ban công từ bao giờ, trên sàn phòng bếp có một cái nồi, trên bàn đổ đầy nước, mì sợi cũng nằm trên đất, cậu bóp trán, may mà mình quyết định ra xem thế nào.

Thịnh Mặc đang luống xuống thả mì vào nước sôi, nghe thấy tiếng động liền quay lại "Nhạc Nhạc, sao em ra đây?"

Lâm Gia Nhạc buông tay, bước vào bếp, cậu nhặt nồi lên, xả nước tráng qua một lần, rửa tay "Thầy Thịnh, để em làm."

Thịnh Mặc có hơi ngại ngùng "Anh bị rối một chút thôi, nhưng sẽ xong ngay đây."

Lâm Gia Nhạc cầm túi mì từ tay anh "Em là là được, trước tiên anh học đã." Bây giờ cậu ở cùng anh ấy, thế nhưng sau này lỡ bận rộn không thể ngày nào cũng có thời gian nấu cơm cho anh, để anh ấy học nấu mì cũng tốt.

Thịnh Mặc không cố chấp, ngoan ngoãn cầm mì lên, đứng ở bên cạnh xem Lâm Gia Nhạc nấu nướng. Đâu Đâu thấy anh Lâm đi ra cũng vội vàng chân chó chạy đến cọ cọ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro