toi muon di tu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con muốn đi tu nhưng thương gia đình

Thứ bảy, 20 Tháng 12 2008 21:09 Sư cô Hội Nghiêm

Email In PDF.

Hỏi: Con năm nay 18 tuổi, hiện đang sống tại TPHCM. Con đang học năm môt ở ĐH Kinh tế TPHCM.

Mặc dù đã cố mở rộng lòng mình ra với mọi người nhưng con vẫn không có người bạn thân nào. Con không biết nói chuyện gì với mọi người cả. Trước đây, con học cũng rất khá nhưng càng về sau này sao con không thể tiếp thu được chữ nào vô đầu cả. Chắc là do con không thường xuyên chịu suy nghĩ nên tất cả những kiến thức đã học con quên gần hết. Con đã nhiều lần bất hiếu với mẹ, không quan tâm gì đến mọi người xung quanh, dửng dưng hết thảy mọi việc, con không biết đây có phải là sự trừng phạt không?

Con biết trời đã cho con nhiều thứ may mắn hơn người khác, bởi vì bản thân con được lành lặn, trước đây có đầu óc và trí tuệ minh mẫn, nhưng không hiểu sao con đã hủy hoạt nó đi rồi. Bạn bè trong lớp thì cho rằng con biệt lập, không trò chuyện với ai. Đã nhiều lần con có ý định tự tử, nhưng cứ nghĩ tới mẹ con sẽ bị chịu thêm điều tiếng của con thì con lại không làm được. Chẳng lẽ con phải đi làm công nhân ư, trong khi bạn bè con đứa nào cũng thành đạt. Mẹ con vốn hy vọng ở bản thân con rất nhiều vì ba con đã làm khổ mẹ nhiều lắm, mẹ bị người khác chê cười cũng bởi vì chuyện của ba con. Con thấy con càng ngày càng giống ba, chỉ biết làm khổ mẹ, còn em con thì học theo con, con sợ quá, chẳng lẽ cả cuộc đời mẹ con không có một ngày nào hạnh phúc?

Con đã cố gắng sửa đổi, chăm giúp mẹ việc nhà hơn, nhưng con vẫn học không được. Đã nhiều lần mẹ buồn vì gia đình bạn mẹ đầy đủ vợ chồng, con cái lại giỏi giang. Con không biết làm cách nào để con có thể học giỏi trở lại như xưa bây giờ, để mẹ không còn phiền lòng vì con nữa. Con cũng nghĩ tới việc đi tu, vứt bỏ bể trần, nhưng còn mẹ, còn em con thì sao đây? Con biết con nợ trần chưa dứt, không thể bỏ mặc tất cả những trách nhiệm của mình mà đi được. Vậy con phải làm sao bây giờ?

Sư cô Hội Nghiêm xin chia sẻ:

Em thương mến,

Đọc thư em chị cảm thấy sót xa. Chị biết em đang trải qua gian đoạn khủng hoản tinh thần. Em chỉ cần chấn chỉnh lại tinh thần thì em sẽ làm được những gì em muốn. Em có tin điều đó không. Chị rất quý khi thấy em có tấm lòng hiếu thảo với mẹ. Tấm lòng hiếu thảo sẽ giúp em đi rất xa trên mọi nẻo đường.

Trong người mình có đủ loại hạt giống, hạt giống tốt cũng như hạt giống xấu, hạt giống thương yêu, hiểu biết, hạt giống giận hờn, ganh tị, cô đơn... Mình tưới tẩm hạt giống nào thì hạt giống đó sẽ lớn lên. Em muốn giúp mẹ, không muốn làm mẹ khổ... nhưng đâu phải muốn là làm được phải không? Em phải hiểu mẹ thì em mới giúp mẹ được. Nhưng làm sao em hiểu được mẹ nếu em không hiểu chính bản thân em. Vì vậy điều đầu tiên là em phải hiểu được chính em. Hiểu như thế nào ? Em phải tập ngồi yên theo dõi hơi thở. Em đừng suy nghĩ gì hết, chỉ để ý đến hơi thở đang đi vào và đi ra mà thôi. Tập mỉm cười với chính mình. Khi nào em cảm thấy bất an, nặng nề trong cơ thể thì em có thể tập những hơi thở sâu hơn. Ban đầu em tập thở vào thật sâu và thở ra thật mạnh. Khi thở ra em cảm như em đang đẩy tất cả những khó chịu, bực dọc, chán nản, mệt mỏi ra khỏi người em vậy. Từ từ em sẽ thấy khỏe nhẹ. Và cứ tiếp tục theo dõi hơi thở như thế cho đến khi hơi thở thật sự nhẹ và sâu. Nhớ là luôn luôn tập mỉm cười để thư giãn các bắp cơ trên khuôn mặt nhé. Đạo Bụt là đạo hành động. Không phải mình muốn là được nếu mình không làm gì cả. Em có nghe chị đang nói gì không? Đọc đến đây em nên ngồi yên và thở thử xem em có làm được không. Em sẽ thấy khác liền. Nếu em không thở thì em không nên đọc tiếp những gì chị viết nữa.

Em thương mến, mỗi buổi sáng thức dậy em cũng tập mỉm một nụ cười nhẹ, và đọc mấy câu thơ :

Thức dậy miệng mỉm cười

Hai bốn giờ tinh khôi

Xin nguyện sống trọn vẹn

Mắt thương nhìn cuộc đời.

Cứ mỗi câu đi với một hơi thở vào và một hơi thở ra, và mỉm cười thật sự với chính mình. Em sẽ thấy lòng mình nhẹ nhàng và cuộc sống đầy ý nghĩa. Xin nguyện sống trọn vẹn, mắt thương nhìn cuộc đời. Mình nhìn mọi người bằng con mắt thương yêu, tức là mình không giận hờn, không trách móc, không đổ lỗi, không buộc tội... Rồi em ngồi thở cho thật yên trước khi bước xuống giường. Em cứ làm như thế đều đặn mỗi buổi sáng em sẽ thấy người em đổi thay. Có thể ban đầu chưa quen nên hay quên, nên em phải cam kết với chính mình là phải thực tập như thế vào mỗi sáng, nếu chưa làm được điều đó thì không làm gì khác. Và bất cứ lúc nào trong ngày em cũng nhớ tập thở, tập cười như thế. Bất cứ em làm gì cũng nhớ theo dõi hơi thở. Khi nào em có một tâm niệm buồn chán hay bực bội giận hờn khởi lên em cũng nhớ trở về theo dõi hơi thở, đừng đổ lỗi, đừng trách móc, đừng giận hờn...chỉ mỉm cười thôi em sẽ thấy bình an. Khi em có bình an rồi em sẽ thấy em hiểu được em hơn, từ đó em sẽ hiểu được mọi người. Em muốn hiến tặng hạnh phúc cho mẹ, cho người khác thì trước hết em phải có hạnh phúc. Nếu em không có hạnh phúc thì em lấy gì để hiến tặng. Vì vậy em phải thực tập nuôi dưỡng hạnh phúc trong em, em thấy cái gì dễ làm em vui nhất và làm lành mạnh thân tâm thì em tiếp tục làm.

Em cứ tiếp tục đi học đi, khi tâm em bình an thì em sẽ học giỏi trở lại. Nhưng nhớ là đừng tạo ra sự căng thẳng quá trong lúc học. Đừng cố gắng quá mức mà cũng đừng chây lười. Cũng giống như cây đờn nếu những sợi dây bị chùn thì đờn sẽ không nghe, nhưng nếu lên dây căng quá thì đờn sẽ đứt, phải không?

Em có thể đến tâm sự với mẹ, em nói : mẹ ơi, con thấy mẹ khổ nhiều rồi, con không muốn làm cho mẹ khổ nữa, con muốn làm cho mẹ vui nhưng nhiều khi vì vụng về con đã làm cho mẹ khổ. Con sẽ cố gắng thực tập để đem hạnh phúc đến cho mẹ.

Cũng thế đối với bạn bè, khi em thật sự bình an, thực sự hạnh phúc thì trái tim em tự động mở ra, lúc đó em sẽ biết nói gì với bạn bè, và em sẽ có nhiều bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro