Tập 3: Anh quan tâm em nhiều vậy sao? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 3. Anh quan tâm em nhiều vậy sao? (1)

Vy đã ra trường, tự mở một tiệm sách nho nhỏ, thoả mãn sự lười biếng của bản thân: Chỉ bán sách, ăn, uống, và đọc sách.

7 năm trôi qua, đủ để thay đổi nhiều thứ.

Vy đã tự lập nghiệp. An đã đưa Ba ra nước ngoài trị bệnh và sống luôn bên đó. Vy nhớ, Ngày hôm đó, An đi, trời nổi mưa giông. Vy thì thầm:

- Những sự kiện đẹp giữa anh và mình luôn gắn với mưa? Đúng là tình đầu, kéo dài và khó phai.

Vy nghĩ, Vy hết thích anh rồi.

Năm nay Tết đến khá sớm và học sinh được nghỉ khá dài nên hiệu sách của Vy luôn tấp nập. Bởi lẽ Vy rất vui tính, luôn cập nhập nhiều đầu sách hay cho bọn trẻ, nên đứa nào cũng mê tìm đến tiệm sách nhỏ của Vy. Trong khoảng thời gian này, cô rất bận rộn. Cô luôn 24/24 nhận các cuộc gọi điện giao sách và đưa ra lời khuyên về đầu sách cho khách hàng. Vì làm việc căng thẳng và quá sức như vậy, trên đường về nhà Vy gây tai nạn giao thông.

Lúc tỉnh dậy, Vy thất kinh: Mình bị gãy chân rồi!

- Tỉnh rồi à?! May chưa chết nhỉ?! Làm kinh hãi đến bao nhiêu người!

Vy hốt hoảng nhìn quanh, và thấy khuôn mắt có đôi phần lạ lẫm:

- Anh là..?

- Anh đi 4 năm, mày quên anh à?

- An...

- Ừ!

- Sao anh...?

- Anh vừa chuyển công tác về Việt Nam. Bác ba không thích nước ngoài vì ông nhớ món ăn và người thân ở đây. Anh lo cho Bố nên chuyển về đây rồi. Này! Đừng ngạc nhiên thế chứ! Mấy hôm trước anh vừa cứu mạng em đấy!

- Anh...

Vy nhìn sâu vào đôi mắt An, Vy thấy Anh khác quá. Anh không còn cái buồn buồn vốn có trong đôi mắt, thay vào đó là sự sắc lạnh đến lạ lẫm. Anh hình như không còn quá cẩn trọng và sa lánh mọi người, thay vào, dường như anh có vẻ đang cố chịu đựng cái gì đó qua nụ cười của anh.

- Nghỉ đi! – An cười, rồi bỏ đi.

Cứ vậy, ăn rồi ngủ, Vy ở bệnh viện thành sâu gạo trong 3 tuần và được cho về nhà. Lúc ra viện, trời lại đổ cơn mưa. Vy loay hoay định gọi taxi về thì bỗng An chạy ra ch e tầm mắt Vy.

- Anh...Đưa em về nhé? Cũng không sớm nữa rồi, anh đưa em đi ăn trưa?

Vy nhìn anh hồi lâu. "Có bao giờ anh chủ động như vậy đâu?" – Vy nghĩ.

Tuy vậy, sâu trong lòng Vy, hình như có gì đó phá kén, bay ra, rồi nổ tung như pháo. Vy gật đầu, nhìn nữ cười thoả mãn của An.

- Em muốn đi đâu? Trà sữa nhé? Feeling Tea hay Toco? Ngày sưa anh nhớ em thích vị Bạc Hà? Hay đến quán "100%"? Mấy hôm trước Hoa vừa đi anh qua chỗ đấy.

Nhắc đến Hoa, Vy, không hiểu sao nghẹt thở. Hoa, chắc chắn, cũng thích An nhiều như ngày xưa Vy thích anh vậy.

- Sao mày im lặng thế. Nói gì đi chứ? 7 năm, không dài, cũng không ngắn,từ một đứa lắm mồm như bay bỗng dưng biến thành hến vậy!

- Anh!

- Hửm?

- Em...

- Sao?

- 100% vậy!

An chở Vy đến quán, không nói không rằng, anh tự mở cửa xe cho Vy. Khi An lướt qua, mùi hương của Anh vẫn vờn quanh chóp mũi, một mùi hương khác xưa nhưng nó vẫn đem lại cảm giác an toàn. Vy lại rung động vì anh mất rồi.

- Tay bay vẫn đau, nên cần giúp gì thì gọi anh một tiếng, anh giúp. Què quặt thì đừng thể hiện.

Lúc uống trà với anh, Vy không nhìn anh, Vy bối rối, cô ngồi ngoáy ngoáy, chọc chọc ly trà sữa. Trong lòng Vy bây giờ vẫn đang nghĩ về hành động của An. 'anh thích mình hay quan tâm mình vậy?"

- Uống đi! Ớ, tóc rơi xuống kìa!

Rồi An vén tóc cho Vy, anh nhìn Vy, mỉm cười! Trời đất ạ! Chỉ trời và Thần mới biết Vy bị khủng hoảng thế nào?

- Anh! Anh...Anh!

- Bay vẫn ngốc như vậy! lâu rồi không gặp bay, anh nhớ bay quá, chăm sóc cho bay một chút mà bay đã hốt hoảng vậy ? Ở bên nước ngoài, người ta rất cởi mở.

Nói rồi, An cúi gằm mặt xuống, mày khẽ nhăn, nét mặt có chút đau đớn. hai người cứ vậy, trầm lặng trong 10 phút, và khoảng không đã bị phá vỡ bởi tiếng điện thoại của An.

- An à! Hoa này, ừm, á, Hoa rất xin lỗi vì gọi cho An giờ này, nhưng vừa rồi, trên đường Hoa gặp cướp, chúng cướp hết đồ của Hoa và còn làm Hoa bị thương. Giờ Hoa đang mượn điện thoại người khác. An...An đến đón Hoa được không? Địa chỉ là...

An vội vàng đứng dậy, rồi nhanh chóng trả tiền mà quên tiền thừa, đi qua Vy, An nhìn đống đồ mà Vy dọn cùng lúc từ bệnh viện về, không đành để cô bé mà một tay đang đau mang vác đống đồ, An nhíu mày bảo Vy:

- Ở đây có bánh Flan bay thích, cũng có trà sữa Bạc hà nguyên chất, ừm, bên kia có sách, hình như có Ngôn tình, trinh thám và Anime. À, bên cạnh quá có một cửa hàng quần áo Vintage...Anh biết bay đều thích. Thứ Nhất, cứ ăn chơi thoải mái đi, anh sẽ giả tiền giúp, anh nghĩ em không mang nhiều cho lắm. Thứ hai, bay ngồi đây, ừm, giờ là 1h chiều, chờ anh đến 2h30 nhé? Đừng đi đâu, tay bay đau, anh không nỡ.

Nói rồi, anh bỏ đi ngay. Vy sững sờ...

- Em tưởng, anh ngày xưa không quan tâm nhiều đến em? – Vy thì thầm.

Khi An phóng xe đến chỗ Hoa, An thấy Hoa đang ngồi bệt bên hiên của một cửa hàng quần áo nhỏ ven đường đã đóng. Nhìn thấy An, Hoa mừng rỡ lắm, Hoa hét lên:

- An! An! Hoa ở đây nè!

An nhìn Hoa có chút bẩn thỉu, cũng ra đỡ Hoa và xem xét vết thương cho cô. Thấy Hoa bị trẹo chân, An đã dìu cô vào trong xe và đưa đến bệnh viện trong thành phố. Lúc đó, là 1h45 chiều. Đen đủi là, đường đi đến bệnh viện bị tắc khá nghiêm trọng vì đường cao tốc xảy ra một vụ tai nạn xe cộ. Để đưa Hoa đến bệnh viện, làm các thủ tục và xin thuốc, dù An có thẻ bác sĩ tại đây cũng lấy mất nhiều thời gian của anh. An sốt sắng, anh nhìn đồng hồ gắt gao: "Giờ cũng là 3 giờ, Vy chắc chờ mình lâu lắm, mà trời đang mưa, nó lại đau ốm"

Hoa thấy An cứ nhìn đồng hồ, cảm thấy hơi xấu hổ:

- An, hay An cứ làm chuyện của mình đi, Hoa ổn.

- Không được, Hoa cần người đưa về mà.

An gọi điện thoại cho Vy, nhưng nhớ ra, từ lúc Vy bị tai nạn, điện thoại Vy mất rồi còn đâu.

3h, Vy vẫn chờ An, Vy khá thất vọng, rồi nghĩ:

- Mình không nên dựa dẫm anh nhiều vậy, anh đưa mình đi cũng là tốt lắm rồi.

- Gọng Kính-

*Không reup khi chưa cho phép*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro