Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến hôm bảo vệ luận văn, tôi mới gặp lại bạn cùng phòng. Tiểu Phượng vừa thấy tôi đã lao tới, túm lấy vai tôi lắc mạnh: "Dưa Hấu, xin lỗi nhé, đều tại tớ bã đậu hại cậu bị oan, cậu phải tha lỗi cho tớ!". Như muốn chứng minh thành ý, lực tay của cô nàng còn mạnh hơn cả móng chim ưng, tôi cảm thấy vai mình sắp gãy lìa.

"Cậu tưởng phế đi vai tớ thì tớ sẽ tha lỗi cho cậu hả?"

"Hê hê, ngại quá, kích động ấy mà!", cô nàng cười bẽn lẽn, rụt móng lại.

"Dưa Hấu, cậu yên tâm, mấy hôm nay tớ đã đi giải thích với mọi người rồi!"

"Giải thích cái gì?"

"Gặp ai tớ cũng nói mình là heo, quên nhắn với bạn về cuộc điện thoại phỏng vấn." Cảm giác bị hàm oan mà không thanh minh được thật sự khó chịu, nghe Tiểu Phượng nói thế, trong lòng tôi ít nhiều cũng thấy an ủi.

Lão đại, A Phân cũng đứng cạnh, tôi cười với họ. Trước kia không phải là không oán trách họ, nhưng nghĩ kỹ thì tôi và Dung Dung đều là bạn cùng phòng, hơn nữa Dung Dung lại có chứng cứ xác đáng, quả thực không thể yêu cầu người khác tin tôi mà không do dự, đứng về phía tôi được. Hạ thấp yêu cầu với người khác một chút thì bản thân cũng sẽ thấy vui hơn. Thái độ của tôi khiến bọn lão đại, A Phân tỏ ra nhẹ nhõm hơn nhiều, vây quanh nói về chuyện bảo vệ lần này.

Phòng tôi ngoài Tư Tịnh, Dung Dung ra thì đều cùng một tổ, có lẽ buổi chiều mới có thể bảo vệ xong. Tôi rút thăm gần cuối nên khi tới lượt tôi lên bảo vệ thì trong phòng đã đi gần hết, bọn Tiểu Phượng định ở lại với tôi nhưng bị tôi đuổi đi, có người thân ở đây chưa biết chừng còn căng thẳng hơn. Chỉ là đứng trên bục giảng, đang định chào các thầy cô thì ngước mắt lên lại thấy Trang Tự ở cửa sau, ánh mắt đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bất giác ngẩn người.

Đi nhầm phòng chăng, Dung Dung có ở đây đâu. Trong đầu sau khi mơ hồ thoáng qua một suy nghĩ, tôi không dám phân tâm, bắt đầu chuyên tâm nói về luận văn, kết thúc rồi đợi các thầy hỏi những chỗ chưa ổn, bất giác tôi nhìn ra phía cửa sau, ở đó đã không còn ai.

Lúc ra khỏi phòng thì đã muộn, vốn định về thẳng nhà cậu nhưng vừa đến đầu trường thì sực nhớ đồ trong phòng còn chưa dọn, nên tôi quay về phòng, Trong phòng chỉ có Tư Tịnh, tôi chào hỏi bình thường rồi bắt đầu dọn vài thứ lặt vặt tiện mang đi. Dọn dẹp một lát thì nhận ra Tư Tịnh không biết đã đứng ở sau lưng tôi tự lúc nào.

"Hi Quang, hôm nay tớ khao cậu ăn nhé."

"Không cần đâu mà!"

"Không được!"

"Vậy đợi bọn Tiểu Phượng đi cùng?"

"Hai đứa mình thôi!"

Tôi tưởng chỉ là ăn cơm, chắc cô ấy định giải thích gì đó, ai ngờ lúc ăn Tư Tịnh chẳng nói gì, ăn xong lại còn kéo tôi đến siêu thị nhỏ mua một túi đầy bia, sau đó chạy ra khu rừng nhỏ trong trường "hiến máu nhân đạo" cho muỗi. Quả nhiên lúc sắp tốt nghiệp, con người cũng trở nên bất bình thường chăng?

"Cậu có cảm thấy tớ là đứa hai mặt, thích nói xấu sau lưng người khác không?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi!"

Có lẽ do uống say chăng? Tôi đếm những vỏ lon rỗng bên cạnh, ba bốn lon rồi, chẳng có cái nào của tôi. Lời Tư Tịnh nói tiếp theo càng chứng minh phán đoán của tôi. "Chắc cậu không biết mình bắt đầu là nhân vật để người ta bàn tán, rõ ràng không phải người bản địa mà lại không ở trong trường, trong lớp còn có bạn nhìn thấy cậu bước xuống từ một chiếc xe sang ở ngoài đường, về sau mọi người nghe bạn cấp ba của cậu nói mới biết, hóa ra gia đình cậu lại ghê gớm như thế, nổi tiếng như thế, còn cái cách theo đuổi người khác cuồng nhiệt mạnh mẽ của cậu nữa..."

"Cuồng nhiệt mạnh mẽ"? Tôi không ngờ tôi lại bị đội cho bốn chữ đó. Thực ra tôi chỉ nhút nhát mà thôi, vì thế mà càng dám lớn tiếng nói ra lại càng thêm tự tin cho bản thân, nhiệt tình theo đuổi, cho dù thất bại, bị từ chối thì cũng là một sự thất bại mạnh mẽ.

"Về sau mẹ Trang Tự ốm, cậu lại lấy ra bao nhiêu là tiền trong tích tắc" Tư Tịnh cười khổ sở. "Hi Quang, cậu có biết không, lúc đó tớ cũng sợ chết khiếp, thấy cậu cứ tùy nghi lấy ra mấy vạn mà không cần hỏi cha mẹ, lần đầu tớ nhận ra sự khác biệt giữa người và người. Còn nữa, chúng ta cùng đi ngân hàng rút tiền, hôm đó khá đông, máy gọi số lại bị hư, trước từng quầy rất đông người xếp hàng, nhưng cậu vừa vào thì quản lý sảnh ngân hàng đã bước tới chào đón. Như thế nhận ra được cậu bẩm sinh đã khác người vậy. Cậu chỉ cần nói một tiếng với ông ta là có thể đến phòng khách VIP lấy tiền, hoàn toàn không cần xếp hàng, tớ chưa từng cảm nhận sâu sắc được rằng, có tiền thì không cần xếp hàng là như thế nào."

Tôi đã không nhớ rõ mấy chi tiết đó, có lẽ là thế, tôi vô thức giải thích: "Chẳng phải Trang Tự đang sốt ruột chờ tiền hay sao? Quản lý hỏi khách hàng có nhu cầu gì là rất bình thường, hơn nữa quầy đó là quầy VIP mà!"

"Phải, quầy VIP, như một lẽ đương nhiên đến vậy, cậu xem, thế giới quả nhiên không hề bình đẳng". Tôi muốn nói, thế giới này luôn có nhiều người tốt, hôm đó dù tôi không có thẻ VIP thì chỉ cần nói với những người xếp hàng rằng bệnh viện đang chờ tiền để làm phẫu thuật, họ cũng sẽ cho tôi rút trước. Tại sao mọi người không quan tâm kết quả, ngược lại còn để ý những điều hoa lá cành này. Tôi im lặng nhìn xuống mặt đất, rồi bất thần hỏi: "Tư Tịnh, có phải cậu thích Trang Tự?"

Tôi hỏi quá bất ngờ, nhưng thực ra tôi đã nghi ngờ từ lâu, Tư Tịnh quan tâm tới chuyện của tôi, Dung Dung và Trang Tự một cách quá mức, tôi khó mà không nghĩ nhiều.

Tôi tưởng Tư Tịnh trốn tránh, không trả lời, xưa nay cô nàng rất giỏi giao tiếp, thế nhưng Tư Tịnh lại thẳng thắn vượt ngoài dự đoán. "Đúng, tớ thích anh ấy. Người đàn ông như Trang Tự, đẹp trai lại có tài, ai mà không thích? Nhưng nhà anh ấy quá nghèo, mẹ thì bệnh tật, em trai còn nhỏ, tớ phải thận trọng. Cậu tưởng trước kia Dung Dung không 'câu' anh ấy là vì sự kiêu ngạo chết tiệt của nó à, chờ người ta lên tiếng trước hả? Hừ, nếu không vì Trang Tự phải gánh vác quá nhiều thì cậu xem liệu nó có nhào vào không. Bây giờ thì nó lại không muốn 'câu' rồi, nhưng..."

Tôi há hốc miệng, mắt chữ O miệng chữ A nhìn Tư Tịnh thao thao bất tuyệt: "Hơn nữa dù tớ không để tâm đến gia đình anh ấy thì vẫn còn Dung Dung chắn trước mặt, có người giành giật gì đó đều rất tuyệt, mà cậu chẳng phải ví dụ tốt nhất hay sao? Hai người họ là thanh mai trúc mã, cho dù tớ dốc hết sức cũng chưa chắc có được anh ấy. Về sau cậu xuất hiện, người sáng mắt đều biết cậu thích Trang Tự, huống hồ cậu hoàn toàn không biết che giấu, cậu có biết không? Tớ vừa mong cậu thắng, lại vừa sợ cậu thắng."

Hóa ra Tư Tịnh uống say rồi lại thẳng thắn đến thế, tôi rất ngạc nhiên, thậm chí bắt đầu thấy thú vị. Tôi gần như có thể đoán ra, ngày mai Tư Tịnh tỉnh lại, nếu nhớ ra mọi việc thì chắc chắn sẽ hối hận. Cảm xúc của cô nàng đã có phần mất kiểm soát, tôi nửa an ủi nửa cảm khái: "Cậu thông minh hơn tớ nhiều, phải, có gì hơn được thanh mai trúc mã chứ?"

Cô nàng ngớ người, rồi chợt cười, nhìn tôi: "Hi Quang, cậu tưởng anh ấy..."

"Hử? Gì cơ?", tôi hờ hững hỏi.

Cô ấy quan sát tôi, sau đó đứng bật dậy, hất túi rồi nói: "Hừ, tớ sẽ không nói cậu biết!"

Và cô ấy đi thật, tôi nhìn theo, đờ người. Dù bất kỳ lúc nào Tư Tịnh cũng tỏ ra thục nữ, hiểu biết, chu đáo, có bao giờ hành động như trẻ con vậy đâu, tôi ngớ người rồi cười khổ sở, lẩm bẩm: "Cậu thì có thể nói cho tớ biết gì chứ?"

Hôm sau, Tư Tịnh gọi điện cho tôi, nói ngay: "Nhiếp Hi Quang, hôm qua tớ nói những gì tớ đã quên hết rồi!"

Tôi ngớ ra rồi phá lên cười: "Ờ, tớ cũng quên rồi!"

"Vậy thì tối nay tớ khao cả nhà ăn lẩu, cậu nhất định phải tới!"

"Ồ, được thôi!" Tôi cười cười: "Còn uống rượu chứ?"

Tư Tịnh dập máy đánh "cách".

Buổi tối, tôi đến như đã hẹn, Dung Dung và Trang Tự đều có mặt. Trong lòng không phải là không để bụng, nhưng đối diện với sự chia ly, quả thực tôi cũng không mấy quan tâm nữa.

Trong ký ức, những ngày cuối cùng này chính là ăn cơm, đánh bài, một đám người đi khắp nơi ăn uống, ca hát, hôm phát bằng tốt nghiệp, các lớp liên hoan với nhau lần cuối, đó là buổi tụ tập vui vẻ cuối cùng, mọi người đều biết đã tới lúc nhạc kết thúc là lúc tất cả phải ra về.

Không đợi đến ngày hôm sau, ngay tối đó trong phòng đã có người đi. Khi kết thúc liên hoan, A Phân mang toàn bộ đồ đạc trong bốn năm, là người đầu tiên trở về quê nhà.

Ban đầu tôi không hề cảm thấy đau buồn, nhưng khi A Phân đi, đứng ở cổng trường, thấy nó lên xe, nước mắt bỗng rơi ra. Tôi hoàn toàn không chuẩn bị tư tưởng để khóc, mọi người hình như cũng không, nhưng cuối cùng tất cả đều khóc, hoàn toàn không ngừng được. Về sau nhất thời xúc động, mọi người cũng theo A Phân đến ga, mua vé tiễn rồi đưa nó lên tàu.

Ôm rồi ôm, cuối cùng tàu đã lăn bánh. Tôi đứng trên sân ga, nhìn đoàn tàu chạy nhanh cảm giác như tiễn biệt những năm tháng thanh xuân của mình. Quãng thời gian ngây ngô non dại đã đi qua. Một đi không bao giờ trở lại. Mọi người đều không có tâm trạng trò chuyện, lặng lẽ ra khỏi ga.

Trạm xe bus gần ga tàu bao giờ cũng đông nghịt, tôi vốn cùng bọn Tiểu Phượng đứng chung ở phía trước, nhưng chỉ hơi nhường hành lý của người khác thôi là bị chen bật ra ngoài. Suýt nữa còn bị ngã, cũng may người phía sau đã đỡ được. Cuối cùng thấy chuyến xe bus đông nghẹt tới độ sắp không còn chỗ đứng, tôi bỏ cuộc, nhìn nó chạy đi, định ngồi xe khác. Ai ngờ lúc ra xem bảng giờ chạy thì phát hiện hóa ra là chuyến cuối. Tôi không tin nhìn đi nhìn lại, nghe người đứng cạnh nói: "Đừng nhìn nữa, đó là chuyến cuối." Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi quay ngoắt sang, thấy gương mặt nhìn nghiêng rất đẹp của Trang Tự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro