Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến ký túc tôi vẫn còn hoang mang, Ân Khiết giành lấy ổ cứng trong tay tôi, cuống quýt cắm vào máy tính xem, vừa xem vừa than vãn: "Sao cậu chậm như rùa thế!"

Tôi lơ đãng đáp: "Tớ vừa tải phim ở văn phòng, bỗng có một người đàn ông tới, rồi bất ngờ bỏ đi."

Ân Khiết bấm ngay nút tạm dừng, quay sang hỏi: "Tình cờ? Đẹp trai không?"

Cũng may Vũ Hoa phản ứng khá bình thường, lo lắng hỏi: "Cậu bị bắt quả tang hả? Ai vậy, phòng nào? Chắc không mách sếp đó chứ?"

"Không biết là ai, chắc không phải trong công ty chúng ta." Nếu không với ngoại hình xuất sắc như thế, tôi không thể không có ấn tượng. "Thôi bỏ qua, bỏ qua, xem phim đi!" Tôi lắc đầu, quyết định quên câu chuyện kỳ quặc này.

Hôm sau đi làm, tôi nhận được tin nhắn của Ân Khiết: "Trời ơi, Hy Quang, phó tổng của chúng ta tới rồi, đẹp trai quỷ khốc thần sầu luôn, cậu mau đến xem!"

Ân Khiết xưa nay có một nói mười, nhưng tôi vẫn tò mò. Là một cô tài vụ đáng thương bị đám hàng hóa làm cho đau đầu nhức óc, tôi cảm thấy mình có quyền bỏ ra mười phút đi ngắm trai đẹp, thế là tiện tay lấy một thứ gì đó, giả vờ có việc đến phòng Quản lý, tôi chạy đến chỗ Ân Khiết.

Đầu tiên vẫn đứng cạnh ô làm việc của Ân Khiết cho ra vẻ, nói vài câu, sau đó trong ám hiệu nheo mắt đá mày của cô nàng, tôi nhìn về phía văn phòng phó tổng. Sau đó tôi tuyệt vọng. Bên kia cửa kính trong suốt của văn phòng phó tổng, bóng dáng dù ngồi vẫn khiến người ta cảm thấy rất cao ráo đó, lại chính là người đàn ông mà tôi gặp hôm qua trong văn phòng.

Tôi chậm rãi quay đầu lại, đau khổ khoác vai Ân Khiết: "Toi rồi"

"Sao thế sao thế?" Ân Khiết vẫn chìm đắm trong niềm vui vì sếp lại đẹp trai kinh thiên động địa: "Chẳng lẽ câu yêu phó tổng Lâm từ cái nhìn đầu tiên, từ đó vạn kiếp không quay trở lại, toi thật sự rồi?"

Tôi choáng váng, quyết định không nói cô nàng biết phó tổng Lâm là người đàn ông tôi gặp tối qua, nếu không thì với trình độ nhiều chuyện của cô nàng, chưa biết chừng chiều nay tôi sẽ nghe thấy scandal mất. Haizzz... Tôi lảo đảo ra khỏi văn phòng... Ấn tượng đầu tiên để lại cho sếp như vậy thì... tôi cảm thấy con đường sự nghiệp của chính mình thật là gian nan.

Phải nói là, dự cảm của tôi chuẩn đến bực mình. Một tuần sau, tôi gặp phải tai nạn nghề nghiệp đầu tiên – trên hóa đơn mà tôi ký tên, đã thanh toán nhân dân tệ thay vì là đô la.

Tuy là tôi ký tên nhưng hóa đơn đó thực ra không phải tôi làm, tôi vừa vào công ty, còn trong giai đoạn học việc, chuyện thực hành vẫn do người cũ ra tay, người mới theo học hỏi, sau đó ký tên đóng dấu là được. Nhưng trong tình huống này, đương nhiên tôi không thể thiếu nghĩa khí như vậy được.

Nhân viên cũ hướng dẫn tôi – Âu Kỳ Kỳ đã cuống đỏ cả mắt, dẫn tôi đi điều tra nguyên nhân, nhanh chóng phát hiện hóa ra hóa đơn phòng Vật tư gửi sang vốn là đô la Mỹ, trong hệ thống máy tính tương ứng cũng là đơn vị đô la. Nhưng trong bản photo hợp đồng đính kèm sau đó viết rõ là nhân dân tệ, theo quy định công ty, chúng tôi cũng nên đối chiếu kỹ lại, nhưng tình hình thực tế là phòng Tài vụ một ngày xử lý quá nhiều hóa đơn, ai còn thời gian đâu mà đi xem xét giấy tờ đính kèm.

Chuyện này tỷ lệ phát sinh rất nhỏ, vì phòng Vật tư lúc làm hóa đơn ít nhất cũng một người làm, một người đối chiếu, phòng Tài vụ chúng tôi kết toán phải một người làm, một người kiểm tra, cuối cùng ra hóa đơn còn phải xem lại lần nữa. Nhưng, nó đã xảy ra rồi. Quan trọng nhất bây giờ là làm sao giải quyết chuyện này. Thế nhưng, rõ ràng mọi người lại tỏ ra, quan trọng nhất là, làm sao chối bỏ trách nhiệm.

Người phòng Vật tư đến thẳng phòng chúng tôi, vốn dĩ mọi người còn có thể nói chuyện hòa bình, cuối cùng vì một lời không hợp, bắt đầu to giọng chỉ trích đối phương. Về sau không biết sao mà một nam nhân viên phòng Vật tư lại nói: "Âu Kỳ Kỳ, hóa đơn này không phải cô làm thì cuống lên làm gì". Không biết là ly gián hay đẩy trách nhiệm, mà một nam nhân viên khác trong phòng Vật tư chĩa mũi dùi sang tôi, chỉ vào chữ ký của tôi trên giấy: "Ai làm thì người đó chịu!"

Tôi tuy rất lo lắng nhưng thực sự không hoảng loạn, cảm thấy chuyện này tôi gánh chịu cũng chẳng sao, nhưng thái độ của họ thật bực bội. Đang định lên tiếng thì Âu Kỳ Kỳ đã cướp lời tôi: "Là tôi làm, Tiểu Nhiếp chỉ đóng dấu thôi!" Bất giác tôi thấy cảm động. Thầm nghĩ những trò đấu đá hãm hại nhau trong công việc mà phim và truyện hay nói cũng chưa chắc có thật, dù sao trên thế gian này người bình thường vẫn đông nhất, làm gì lại nhiều mưu kế toan tính như vậy.

Tôi giơ tay nói: "Trách nhiệm phòng Tài vụ phần tôi làm thì tôi nhận, còn trách nhiệm những người khác thì tôi không nhận!"

Âu Kỳ Kỳ đang trong giai đoạn quan trọng được lên chức trưởng phòng, nghe thế thì nhìn tôi có vẻ cảm kích, nhưng vẫn bảo vệ tôi: "Cô ấy chỉ là người mới, không hiểu những điều này, tôi thấy bây giờ chúng ta khoan hãy truy cứu trách nhiệm của ai đã, quan trọng là làm sao đòi tiền lại. Trưởng phòng chúng tôi lại đi công tác rồi, mai mới về!"

Khi mọi người còn chưa tìm được cách giải quyết thì Âu Kỳ Kỳ đã nhận được điện thoại, đặt máy xuống, chị tái mặt nói: "Phó tổng Lâm biết rồi."

Nếu sếp đã biết chuyện này có lẽ không do chúng tôi quản nữa. Bên phòng Vật tư cũng ra về, khoảng nửa tiếng sau, Âu Kỳ Kỳ lại nhận được điện thoại bên xuất hàng, nói vài câu rồi chị quay sang bảo tôi: "Bên xuất hàng nói đối phương nhận lời hôm nay sẽ chuyển trả tiền." Tôi thở phào, Âu Kỳ Kỳ cũng thế, nhưng trên mặt chị chẳng chút vui mừng, cũng đúng, để lại ấn tượng như vậy cho phó tổng Lâm, sau này tương lai sẽ rất khó khăn. Chị ấy luôn đối xử với tôi rất tốt, rất kiên nhẫn, tôi chủ động nói: "Chị Kỳ Kỳ, chuyện này nếu phó tổng có hỏi thì nói em làm nhé!" Âu Kỳ Kỳ vẫn nuôi chút hy vọng: "Có lẽ phó tổng sẽ không hỏi, dù sao cũng đã giải quyết rồi."

Thế nhưng tâm lý đó không duy trì được lâu, trước khi tan sở, những người có liên quan ở ba phòng đều bị gọi đến văn phòng phó tổng. Lúc vào, phó tổng Lâm đang phê duyệt văn kiện, tư thái rất phóng khoáng, tự do. Khiến tôi nhớ lại đã từng nhìn thấy chữ ký của anh trên một chứng từ khá quan trọng – ba chữ Lâm Tự Sâm, cũng là cảm giác phóng khoáng tự do xen lẫn chút hoang dã đó.

"Mời ngồi". Giọng anh rất ôn hòa.

Chúng tôi nhìn nhau, không ngờ phạm lỗi đến văn phòng của sếp lại được nhiều đãi ngộ khách sáo như vậy, mọi người dè dặt một lúc rồi ngồi xuống sofa. Ký xong công văn, phó tổng Lâm ngước lên, mà lại nhìn thẳng vào mắt tôi. Đó là...ánh mắt hoàn toàn không hợp chút nào với giọng nói ôn hòa khi nãy. Tôi đờ người, muốn nhìn kỹ lại thì anh đã dời mắt sang người khác, giọng nói vẫn ôn hòa, thong thả: "Tôi mong đây là lần duy nhất." Giọng anh không cao không thấy, bình thản nhưng khiến người ta không dám nói nhiều, sau đó anh cầm quyển hóa đơn bên cạnh, đưa mắt nhìn phần ký tên:"Cô Nhiếp này, tôi nghĩ rõ ràng cô không thích hợp làm những nghề có liên quan đến kế toán."

Anh muốn làm gì, giọng điệu này chắc là muốn đuổi việc tôi? Tôi bàng hoàng, thấy anh cụp mắt xuống, bình thản nói: "Bắt đầu từ ngày mai, chuyển đến phòng Quản lý."

Lần này không chỉ tôi sửng sốt, mà ánh mắt bàng hoàng của những người khác cũng nhìn về phía tôi. Chuyển đến phòng Quản lý? Đây... là sao? Phòng Quản lý do phó tổng giám đốc phụ trách, tôi chuyển đến có nghĩa là trở thành cấp dưới của anh rồi? Đó là trừng phạt ư? Trong mắt người khác tràn đầy thắc mắc và suy đoán.

Tôi bật hỏi: "Vì sao?"

Vì sao à?" Ánh mắt anh nhìn tôi cuối cùng cũng đã dịu lại, rồi nói: "Cô Nhiếp vẫn còn trong thời gian thử việc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro