Chương 23: Ngắm bầu trời lúc bình minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu một người thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của bạn, đó là vì cơ thể của bạn cảm nhận được sự nỗi nhớ mong của bạn đối với người đó và thay thế bạn gặp gỡ người mà bạn đang nhớ đến. – Freud J

Bạn là một nhịp tim quý giá.

.................

Những mối tình thời sinh viên quả thật khó cưỡng lại được những muộn phiền, những muộn phiền do khoảng cách địa lý mang đến.

Sau khi tuần cuối cùng của học kỳ kết thúc suôn sẻ, vì vẫn còn một số nhiệm vụ ở Bắc Kinh, tôi và chị Hân đều ở lại và thống nhất ở lại thêm khoảng một tuần trước khi bay về nhà.

Tôi ở lại một tuần là vì thực sự có công chuyện, trong khi chị Hân ở lại một tuần, thì chẳng có công chuyện gì cả. Chỉ là chị ấy không nỡ xa cách Tiểu Thần dù chỉ trong một thời gian ngắn.

Chị Xin: "Anh Tiểu Thần ~ Chúng ta hãy đi chơi vui vẻ trong thời gian này nhé, có được không?"

Tiểu Thần: "Ừm mmm ~ được rồi, tôi cũng muốn đưa bạn nhỏ Hân Hân của chúng ta đi dạo a ~"

Chị Hân: "Nhưng em không biết nên đi đâu! Anh quyết định đi! Anh đưa em đi!"

Tiêu Thần: "Được rồi, hứa sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ!"

Tôi ở bên cạnh nghe xong, cảm thấy mình có chút sáng (bóng đèn đó má): "Này không phải chứ? Hai người đều uống nhầm thuốc à, nói mà cả người tôi đều nổi da gà nè."

Chị Hân vẻ mặt ghét bỏ: "Wow! Anh Tiểu Thần, nhìn con chó độc thân bên cạnh, sao nhìn giống như lão Triệu!"

Tiểu Thần: "Hahaha..."

Tôi tức muốn ói máu. Theo kinh nghiệm thì những đôi bạn trẻ đang yêu nhau thì tâm trí cũng bị đốt cháy mất tiêu rồi. Chị Hân, người luôn theo đuổi hình tượng một đàn chị chững chạc, đang đạp bước trên con đường trở thành một cô gái nhỏ yếu đuối. Còn nữa, những người còn độc thân thì tuyệt đối đừng làm bóng đèn trong tình yêu đang thuở nồng cháy của các cặp tình nhân.

Tuần đó, Tiểu Thần dẫn chị Hân đi thưởng thức tuyết mùa đông ở Tử Cấm Thành, lang thang trong các ngõ ngách, tản bộ trong Khu Nghệ thuật 798, trải nghiệm sự phồn vinh của Sanlitun (tên đường), vui đùa trong Thung lũng Hạnh phúc, hoài cổ ở Đông Giao Dân Hạng, và thưởng thức nghệ thuật trong Bảo tàng Nghệ thuật Gạch Đỏ. ...

Trong vài ngày đó, vòng bạn bè của Tiểu Thần và chị Hân thay đổi hàng ngày và họ cập nhật đồng thời chúng trên Weibo. Ban đầu, tôi còn gửi đến những lời hỏi thăm thân mật. Nhưng đến cuối cùng chỉ còn có thể để lại những bình luận thể hiện nỗi bất lực (vì bị nhồi cơm tró).

Một hôm, tôi bình luận trong vòng bạn bè của họ: "Yooo? Hôm nay phơi nắng ở đâu vậy, để tập cơ chân à?"

Lão Phiên, Dương Dương, Sâm, Tiểu Thanh, lão Ngô, Nam, Luân và những người khác đi theo tôi để trêu chọc hai người không biết "liêm sỉ" này.

Có thể nói, tất cả mọi người trong hội "lang bằng cẩu hữu" của chúng tôi đã được chứng kiến toàn bộ ​​sự ngọt ngào của cặp đôi chị Hân và Tiểu Thần và cùng tham gia vào những khoảnh khắc ngọt ngào của họ.

............

Thời gian dường như trôi nhanh hơn đi khi cuộc sống của bạn hạnh phúc. Cuối cùng một tuần cũng đã đến, chị Xin và tôi đã đặt vé máy bay lúc 7 giờ tối.

Vài giờ trước khi máy bay cất cánh, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng và đợi chị Hân. Thế nhưng chị và người bạn trai Tiểu Thần của chị thực sự khiến tôi không thể tưởng tượng nổi.

Từ Đường Vành Đai Ba phía Bắc đến Sân bay Thủ đô cũng mất 1 giờ, nhất là vào giờ cao điểm.

Còn bốn tiếng nữa là cất cánh, tôi đã gửi một tin nhắn cho chị Hân và hẹn một lúc nữa sẽ gặp nhau. Nhưng tôi không ngờ, lúc này chị Hân và Tiểu Thần vẫn đang ôm hôn thắm thiết bên dưới "Công chúa Lâu".

Đếm ngược là 3 giờ, thật sự không tưởng tượng nổi sức mạnh gì có thể khiến hai người này "đứng im" vài tiếng trong tháng Giêng như vậy.

Đếm ngược là 2 giờ, tôi không thể đợi được nữa, cuối cùng phải phá vỡ ngày tháng tốt đẹp thôi.

Khi tôi và chị Hân chuẩn bị lên xe, chị Hân ngăn tôi lại và yêu cầu chủ xe đợi một chút.

Tôi: "Ôi! Chị cả của tôi ơi, chị còn không lên xe à? Chị hiểu hành động này có hậu quả như thế nào không?"

Chị Hân: "Cậu lo lắng cái khỉ gì a~? Tiểu Thần nói rằng anh ấy cũng sẽ tới tiễn á!"

Tôi cứng họng, lầm bầm: "!!!"

Tôi không hiểu, không hiểu, hai con hàng này đang nói cái quỷ gì thế! Tôi cảm thấy mình đã trúng 1 tỷ sát thương.

Vừa đến sân bay, tôi mang chứng minh thư và thẻ căn cước của chị Hân vào máy làm thủ tục tự động và kiểm tra hành lý. Còn chị Hân vẫn ở trong sảnh với Tiểu Thần, nhìn tôi với ánh mắt hạnh phúc.

Quả nhiên thời gian đã quá muộn, chị Hân của chúng tôi cuối cùng đã đến được đường xanh để lên máy bay, và máy bay cất cánh ngay sau đó.

Vào giây phút cuối cùng khi chị Hân và Tiểu Thần chia tay nhau, tôi dường như ngửi thấy mùi chua xót chưa từng có của tình yêu. Công việc bán thời gian giống như một cảnh quay trong bộ phim thần tượng tình yêu, vô lý, quá vô lý.

............

Vài ngày sau khi về nhà, gần năm thứ hai sau khi Tiêu Tiêu có người yêu, tôi lại mơ thấy cô ấy. Kết quả là vào ngày hôm đó, chị Hân đã rủ tôi đi dạo.

Ngắm bầu trời khi bình minh và ngắm những áng mây khi hoàng hôn buông, đi cũng nhớ em, ngồi cũng nhớ em. Xuân ngắm bách hoa Đông ngắm tuyết, tỉnh cũng nhớ em mộng cũng nhớ em.

Chị Hân và tôi bí mật cầm những chai rượu brandi nhỏ mua ở Lawson, đến cạnh Thư viện Vân Đồng, dưới ánh đèn ấm áp và trong gió biển, trò chuyện về hai năm đại học đã qua.

Chị Hân: "Lão Triệu, chũng ta đã đến Bắc Kinh được hai năm rồi a. Nhanh quá đi. Nghe nói gần đây kỳ thực tập của cậu khá tốt. Giàu rồi đừng có quên tôi a!"

Tôi" "Chị nói gì cơ? Nếu mà giàu á, điều đầu tiên tôi làm là quên chị đi!"

Chị Hân: "Há. Vậy thì quên đi, đừng có giàu nha!"

Tôi: "Yooo! Chị hay lắm. Hôm nay sao có thời gian rủ tôi ra đây hóng gió."

Chị Hân: "Chính là hôm nay. Tôi đã mơ thấy Tiểu Thần lúc ngủ trưa. Khi tôi tỉnh dậy, trời đã tối. Cậu cũng biết rằng rất khó để nói điều gì đó với Tiểu Thần khi tôi đang ở một nơi khác. Anh ấy không thể làm gì cả và điều đó chỉ làm anh ấy thêm khó chịu."

Tôi: "Thế nên chị kêu tôi ra làm công cụ trút bầu tâm sự à?"

Chị Hân: "Uh, cũng có thể nói vậy. Khoảng thời gian này không phải cậu rất bận sao? Cuối tuần hẹn gặp nhau cũng khó lắm nha~"

Tôi: "Này, này, kỳ thực hôm nay em mơ thấy một người. Chị có cho rằng mơ thấy một người là tượng trưng cho một loại tiếc nuối không?"

Chị Hân: "Sao cậu lại bỗng nhiên thương cảm thế, có vấn đề gì à? Cậu nói xem người mà cậu mơ thấy không phải vẫn là cô gái đó chứ?"

Tôi: "Tôi đang hỏi chị đó! Chịi đừng nói sang chuyện khác."

Cố Sơ: "Tôi không nghĩ vậy! Tôi nghĩ, mơ thấy người mình yêu là một loại nhịp tim quý giá!"

Tôi: "Vậy đó có phải là điều tốt không."

Chị Hân: "Phải đó! Bây giờ tôi càng ngày càng nhớ Tiểu Thần. Chúng tôi sẽ quay video và chơi trò chơi mỗi ngày, và chúng tôi cũng sẽ xem phim cùng nhau!"

Chị Hân lại cắt ngang: "Bây giờ tôi rất mong được đi học lại, tôi rất muốn quay lại nhéo đầu cún con của Tiểu Thần ~"

Tôi: "À há, còn lâu mới đi học lại. Thành thực mà đợi đê. Nào, cạn ly!!"

.........

Hôm đó, tôi tiếp tục tìm kiếm những câu chuyện về những giấc mơ ở Douyin. Sau khi đi bộ về nhà với chị Hân, một video hiện ra ngay khi tôi mở Douyin. Có vẻ như đó là tôi và chị Xin. Theo tôi thì đó là:

Nếu một người thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của bạn, đó là vì cơ thể của bạn cảm nhận được sự nỗi nhớ mong của bạn đối với người đó và thay thế bạn gặp gỡ người mà bạn đang nhớ đến. – Freud J

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro