Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Độ nổi tiếng của Tiêu Nhiên cao, lúc đóng phim có không ít fan cuồng ngồi xổm xung quanh. Lúc Bạch Lộc được xe đưa tới bệnh viện xong, anh đã chuẩn bị đầy đủ hết, nhưng đúng thật là không có biện pháp đi ra ngoài dưới mí mắt fan cuồng, hơn nữa người đại diện cũng sẽ không cho phép anh đến bệnh viện rồi bị chụp lại ảnh.

Tiêu Nhiên ở phòng nghỉ đứng ngồi không yên: "Bên bệnh viện đã có tin tức gì chưa, thế nào?"

Trợ lý nói: "Châm ca anh đừng có gấp, hẳn chỉ là gãy chân thôi, không có việc gì."

"Tôi có thể không nóng nảy sao, nói đến cùng còn không phải bởi vì tôi." Tiêu Nhiên nghĩ nghĩ lại nói, "Người đại diện của cô ấy đã biết chưa."

"Đã liên lạc, hơn nữa bên cạnh Bạch Lộc có trợ lý, có thể chăm sóc cô ấy."

"Được rồi......" Tiêu Nhiên đè đè giữa mày, rất là bực bội.

Quay lâu như vậy, quan hệ của hai người hoàn toàn không giống lúc đầu nữa. Hiện tại nhìn thấy tiểu cô nương bởi vì mình mà bị thương, trong lòng anh đều là khó chịu.

Tiêu Nhiên nghĩ tới nghĩ lui vẫn là các loại không yên tâm, cuối cùng trực tiếp gọi cho Thái Từ Khôn. Anh nghĩ lấy quan hệ của Thái Từ Khôn và Bạch Lộc, khẳng định có thể xử lý và chiếu cố tốt.

Điện thoại vang lên một hồi Thái Từ Khôn liền nhận máy: "Alo."

"Khụ...... Từ khôn."

"Có việc?"

Tiêu Nhiên: "Cái đó, hôm nay Bạch Lộc đóng phim bị thương, tôi không có phương tiện tới bệnh viện, cậu......"

"Cái gì? Cô ấy bị thương?" Thái Từ Khôn hốt hoảng.

Tiêu Nhiên gãi gãi tóc, lúng túng nói: "Con bé bị ngã từ trên ngựa xuống, hiện tại đã đưa tới bệnh viện. Cái đó, việc này cũng trách tôi, tôi không cẩn thận đánh tới ngựa của con bé, con ngựa đã bị kinh ngạc --"

"Bệnh viện nào!" Thái Từ Khôn cắt lời anh.

Tiêu Nhiên: "Nhị Y."

Tút tút tút --

Tiêu Nhiên còn muốn nói gì, nhưng điện thoại đã trực tiếp bị cúp.

"......"

Thái Từ Khôn bận cả ngày, buổi chiều còn có việc phải làm, kết quả nhận được cuộc điện thoại như vậy, trực tiếp liền từ công ty lái xe đi, một bên thì gọi điện thoại cho trợ lý để dời lịch.

Tốc độ lái xe của anh có chút nhanh, nhưng mà hơn nửa tiếng liền đến Nhị Y. Tiến vào xong, anh đi tới phòng vip.

Lưu Vân đã ở dưới lầu phòng bệnh chờ anh, thấy Thái Từ Khôn lại đây xong, vội vàng đón.

"Thái tổng."

"Cô ấy thế nào."

"Cổ chân bị thương, đã bó thạch cao, còn lại không có việc gì." Lưu Vân nói, "Nhưng mà bác sĩ nói gần một tháng không thể xuống đất, vậy phải làm sao bây giờ, bên Triều Dã kia còn chưa quay xong đâu --"

Nói còn chưa dứt lời, đã bị ánh mắt của Thái Từ Khôn làm cho ngậm miệng.

Lưu Vân ngượng ngùng nói: "À...... Đương nhiên, đương nhiên vẫn là thân thể tương đối quan trọng, tôi sẽ cùng đoàn phim bên kia nói chuyện."

"Ừm."

Tới cửa phòng bệnh, Thái Từ Khôn trực tiếp mở cửa đi vào.

Lúc này, phòng bệnh trừ Bạch Lộc nằm trên giường bệnh cùng trợ lý mới của cô là Mao Mao, thì không có những người khác. Nhân viên công tác của《 Triều Đa 》 dều đã được Lưu Vân bảo đi trước khi Thái Từ Khôn tới rồi.

Bạch Lộc vốn đang cùng Mao Mao nói chuyện, nghe được tiếng mở cửa cô mới quay đầu lại. Chờ cô nhìn thấy người đột nhiên tiến vào là Thái Từ Khôn, liền ngây ngẩn cả người: "Sao anh lại biết em ở đây."

"Nghệ sĩ của công ty bị thương, anh không nên tới xem sao?" Thái Từ Khôn trầm mặt, ngữ khí không tốt lắm.

Nghệ sĩ của công ty bị thương, cũng không đến mức ông chủ vô cùng lo lắng mà đến thăm đâu.

Lưu Vân ngoài miệng không dám nói ra, nhưng trong lòng lại nghĩ như vậy. Cô nhìn Bạch Lộc đầy ý vị thâm trường mà chớp chớp mắt, ngược lại nói với Thái Từ Khôn, "Thích tổng, tôi đây cùng Mao Mao đi ra ngoài trước, ngài có việc thì gọi tôi."

"Ừm."

Lưu Vân lôi kéo trợ lý mang vẻ mặt ngốc nghếch ra khỏi phòng bệnh.

Đối với việc Thái Từ Khôn đến đón Bạch Lộc đi, Lưu Vân nửa điểm ý kiến cũng không có, thậm chí, cô còn cực kỳ ân cần mà giúp Bạch Lộc thu dọn đồ đạc để lên xe Thái Từ Khôn.

Ở trong mắt Lưu Vân, đây là việc Bạch Lộc rất nhanh sẽ bắt đầu thăng chức, cô cũng sẽ kiếm được bộn tiền.

Mà đối với ý nghĩ này của cô, Bạch Lộc lười giải thích, Thái Từ Khôn cũng tùy ý cho cô nghĩ như vậy. Bởi vì nếu không phải như vậy liền không có cách nào giải thích thân phận của Bạch Lộc, cũng không có cách giải thích quan hệ của bọn họ.

Xe chạy đến nhà riêng của Thái Từ Khôn là hai giờ chiều, cửa xe mở ra xong, Bạch Lộc liền nhìn thấy có người đã đẩy xe lăn đến bên cạnh chờ. Mà Thái Từ Khôn thì ở bên cạnh xe lăn, nhìn người làm đỡ cô xuống dưới.

"Nhà này anh mua từ khi nào vậy?" Ngồi xe lăn vào cửa, Bạch Lộc hỏi.

"Năm ngoái."

"Năm ngoái? Năm ngoái không phải anh còn chưa về sao."

"Cũng không nhất định phải ở, là anh của em muốn mua nhà, tiện hỏi anh có muốn hay không." Thái Từ Khôn nói, "Đoạn đường này không tồi, liền mua."

"À." Bạch Lộc ở bên cạnh đánh giá một phen, biệt thự này so với nhà bọn họ mới hơn rất nhiều, thiết kế cũng càng thêm hiện đại hoá. Hơn nữa đây là con đường hoàng kim, mặc kệ là đầu tư hay là vào ở thì đều rất tốt.

"Anh em liền mua ở bên cạnh." Thái Từ Khôn thuận miệng nói.

"Cái gì?!"

Thái Từ Khôn nhìn cô kinh ngạc hô lên, cười nói: "Yên tâm, đầu năm mới bắt đầu trang hoàng, cậu ta sẽ không tới đâu."

Bạch Lộc âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Làm em sợ muốn chết......"

Vào cửa xong, Thái Từ Khôn nói đơn giản cho cô về vị trí và bố cục của các phòng, sau đó nói, "Một tháng kế tiếp 24 giờ ở nơi này đều có người chăm sóc em, nếu em còn có chuyện gì khác, gọi điện thoại cho anh là được."

"Vâng."

"Nói linh tinh chút......" Thái Từ Khôn suy nghĩ một chút, "Anh bảo Hoằng Hi ở lại đây nhé?"

Bạch Lộc thiếu chút nữa bị sặc nước miếng: "Dạ? Cái đó cũng không phải rất quan trọng gì......"

Thái Từ Khôn nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Cãi nhau?"

"Không...... Em nói bừa vậy thôi."

Thái Từ Khôn hôm nay cũng trăm vội bên ngoài mà rút ra thời gian chờ bên cạnh Bạch Lộc, mang cô vào trong phòng nhìn một vòng xong, phải đi trước.

Thái Từ Khôn rời đi xong, Bạch Lộc bảo người làm đỡ cô tới sô pha nằm. Trong khoảng thời gian này cô đóng phim cực kỳ bận rộn, rất ít có thời gian ngủ, cho nên hiện tại vừa nằm xuống, hơi chút liền đã ngủ.

Khi tỉnh lại đã là 6 giờ chiều, người bên cạnh chờ cô tỉnh, dò hỏi cô có muốn ăn cơm hay không.

Đúng thật là cô đang đói bụng.

"Được, phiền mọi người rồi."

"Cô không cần khách khí đâu."

Bạch Lộc hành động không tiện, đồ ăn liền trực tiếp để ở bàn nhỏ rồi dịch lại đây. Bạch Lộc vừa thấy màu sắc phong phú rực rỡ, nước miếng đều bắt đầu chảy được mấy cân, nhưng cô cầm lấy đũa một hồi lâu sau cũng chưa động.

"Quan tiểu thư, là đồ ăn không hợp khẩu vị sao." Giúp việc dò hỏi.

"Không phải." Bạch Lộc nói, "Tôi thấy có chút nhiều, lần sau mọi người làm salad ức gà là được."

"Cái này chỉ sợ không được......"

Bạch Lộc hơi giật mình: "Vì sao?"

"Tiên sinh phân phó phải bồi bổ cho cô, hơn nữa xương cốt của cô bị thương, yêu cầu bổ sung một ít chất canxi."

"Chỉ là hiện tại tôi không thể ăn quá nhiều......"

"Tiên sinh cũng đoán được cô sẽ có nhu như vậy, ngài ấy cũng đã dặn qua. Cho nên chúng tôi làm đồ ăn sẽ cho ít muối hơn, để cho cô có dinh dưỡng đồng thời sẽ không làm cô bị mập lên."

Bạch Lộc à một tiếng: "Cảm ơn. "

"Không có việc gì, nên làm thôi."

Bạch Lộc động đũa, gắp một miếng sườn. Miếng sườn nấu chín, cắn một miếng thịt liền lìa ra khỏi xương, kèm với nước sốt, ăn ngon đến mức cô muốn rơi lệ.

Thể chất cô dễ béo, ở đoàn làm phim căn bản cũng không dám ăn mấy thứ này......

Nhưng mà lần này liền bỏ đi, nói như thế nào cũng là bị bệnh mà, có thể làm càn một hồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro