Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các cô gái trong ghế lô ồn ào một trận, nhưng mà người mới tiến vào này lại không nói một lời, chỉ lãnh đạm mà nhìn một hướng.

Mọi người cũng phát hiện điều dị thường, đều nhìn theo tầm mắt của anh mà suy nghĩ...... Là Hoa Hoằng Hi.

"Hoằng Hi, cậu quen sao?"

Vừa dứt lời, mọi người liền thấy Hoa Hoằng Hi đang ngồi trên sofa run run rẩy rẩy mà đứng lên, trong mắt rõ ràng kinh hoảng: "Anh, anh......"

Ghế lô lặng im trong một chớp mắt, lập tức lại náo lên.

"Mẹ nó! Anh cậu sao? Cũng quá đẹp trai rồi?"

"Giới thiệu một chút giới thiệu một chút đi, anh trai cùng nhau tới chơi nha."

"Anh? Không phải là người anh họ đó của cậu chứ?"

"Ngồi đi anh, nơi này nơi này."

Hoa Hoằng Hi trừng mắt nhìn bên cạnh một cái: "Đều câm miệng cho tôi!"

"Hoa Hoằng Hi, giải thích đi, cô gái này là ai." Người mới vào cửa rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng mà giọng anh cực lạnh lùng, nghe không giống như là tới chơi, mà như là tới tìm và tra khảo.

Mọi người bên cạnh không hiểu ra sao, cô gái tên Hũu Hữu cũng không hiểu ra sao.

"Không muốn nói?" Thái Từ Khôn dừng ánh mắt ở trên người Hữu Hữu, Hữu Hữu bị anh nhìn chằm chằm một cái xong, nội tâm đều luống cuống. Cô xê dịch về phía sau Hoa Hoằng Hi, nhỏ giọng nói, "Hoa Hoằng Hi, sao lại thế này ạ?"

"Vừa đúng lúc tôi cũng muốn biết sao lại thế này." Khoé miệng Thái Từ Khôn nhẹ cong, "Cô là bạn gái của cậu ta?"

Hữu Hữu hơi hơi hé miệng, vừa định nói "Còn chưa phải" liền nghe Hoa Hoằng Hi hô, "Bạn! Là bạn của em!"

"Chỉ là bạn?"

"Vâng!!!"

"Chỉ là bạn...... Vậy vừa rồi cậu làm những cử chỉ đó với cô ta là có ý gì?" Thái Từ Khôn vẫn luôn đè nặng lửa giận, trước khi vào cửa thấy hai người ấp ấp ôm ôm, vào cửa xong, còn nhìn thấy cậu ta cùng cô gái kia anh anh em em.

Nếu cậu ta không có bạn gái thì không sao, nhưng vấn đề là cậu ta đã có bạn gái rồi. Hơn nữa bạn gái lại là em gái của Bạch Nguyên Quan, càng là người mà anh để tâm là Bạch Tiểu Ngũ.

Lá gan của cậu ta có bao nhiêu lớn mà dám gạt con bé ở bên ngoài trăng hoa?!

Thái Từ Khôn nghĩ đến tiểu nha đầu bị người như vậy lừa gạt, cũng sắp bùng nổ.

Hoa Hoằng Hi nhìn thấy sắc mặt của Thái Từ Khôn thì hoảng muốn chết: "Anh, anh nghe em giải thích!"

"Cậu lại đây cho tôi."

"Đừng đừng đừng, anh họ, hôm nay em uống nhiều nên có chút say quá, sau đó...... Em, em thật sự cái gì cũng chưa làm!"

Cái gì mà chưa làm, nếu đã làm rồi thì còn đến mức nào nữa?

Thái Từ Khôn giận sôi máu, tiến lên túm lấy cổ áo cậu ta kéo từ sofa ra, "Hoa Hoằng Hi, trước đây tôi đã nói với cậu như thế nào?!"

"Em biết em biết, cho nên em chỉ cùng bạn đi chơi mà thôi! Em chưa làm cái gì mà!"

"Cậu cho là tôi mù sao?" Thái Từ Khôn một tay túm cổ áo cậu ta, một nắm tay khác liền hướng tới.

Hoa Hoằng Hi sợ tới mức kêu to, sốt ruột liền hô: "Chia tay! Chia tay!!"

Nắm tay dừng lại.

Thái Từ Khôn kinh ngạc nhìn anh: "Cái gì?"

Hoa Hoằng Hi nuốt một ngụm nước miếng: "Em cùng Bạch Lộc...... Chia tay rồi."

"Sao lúc trước tôi gọi cho cậu mà chưa từng nghe qua chuyện này."

"Chính là lúc sau khi gọi điện thoại em đi thăm cô ấy rồi chia tay!" Hoa Hoằng Hi này cũng không dám quấn lấy chẳng phân biệt, bởi vì "trăng hoa" mà bị Thái Từ Khôn bắt gặp hậu quả tuyệt đối nghiêm trọng hơn so với chia tay nhiều!

"Mới được mấy ngày?!" Thái Từ Khôn cả giận, "Mới chia tay cậu đã ra ngoài lêu lổng?"

"Thì...... Chia cũng đã chia rồi."

"Cậu lặp lại lần nữa?"

"Không, không......"

Thái Từ Khôn hít sâu một hơi: "Cậu đề nghị sao?"

Hoa Hoằng Hi vẻ mặt đau khổ nói: "Chúng em chia tay trong hoà bình."

Thái Từ Khôn buông lỏng tay: "Vì cái gì mà chia tay."

"Cái này là chuyện riêng của chúng em, anh, em có thể không nói chứ."

Thái Từ Khôn lạnh lùng mà nhìn cậu vài lần, "Hoa Hoằng Hi cậu chú ý cho tôi một chút, việc này tôi sẽ không giúp cậu gạt ba mẹ nữa."

"Vậy anh cứ nói! Không được thêm mắm thêm muối đâu."

"Cái gì mà thêm mắm thêm muối?" Thái Từ Khôn đến nói cũng lười, lại nói một hồi, phỏng chừng anh thật sự kiềm chế không nổi muốn đánh người, "Chính cậu tự xem lại đi."

Nói xong, anh xoay người liền từ ghế lô rời đi.

Hoa Hoằng Hi thấy anh ra khỏi cửa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn may...... Thiếu chút nữa chính mình phải bị một trận no đòn rồi.

"Hoằng, Hoằng Hi, cậu không sao chứ?" Bạn bè bên cạnh thấy cậu ngoan ngoãn quá mức, trong lòng đều kinh ngạc. Hoa Hoằng Hi ở chỗ bọn họ cũng coi như là ghê gớm, thế nhưng còn có người làm cậu ta sợ như vậy.

"Có việc, ông đây tí thì bị hù chết rồi......" Hoa Hoằng Hi trút bỏ lực mà ngồi xuống trên sofa.

"Đó là anh của cậu à? Thái Từ Khôn sao?"

Hoa Hoằng Hi đỡ trán: "Ừm."

"Mẹ nó...... Đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, còn đẹp trai hơn cậu nhiều đó!"

Nói xong đã bị Hoa Hoằng Hi trừng mắt liếc một cái, bạn bè ngượng ngùng nói, "Không phải, nhưng mà sao anh ấy lại suýt đánh cậu, mới vừa rồi nói cái gì mà chia tay vậy?"

"Mẹ nó...... Việc này nói ra thì rất dài!"

**

Thái Từ Khôn về tới ghế lô của mình, sau khi gõ ở trên hợp đồng một lúc, anh liền ngầm bảo trợ lý tiếp nhận công việc, chính mình lái xe đi trước.

Trên đường lái xe trở về, Thái Từ Khôn vẫn luôn hối hận vì thời điểm ban đầu đã đồng ý cho hai người ở bên nhau nhanh như vậy.

Anh không nghĩ rằng sự hiểu biết của mình với người em họ này là chưa đủ, làm hại Bạch Lộc nhảy vào hố lửa. Anh cũng hối hận gần đây quá bận rộn công việc, nghĩ có người chăm sóc Bạch Lộc, liền không đi thăm cô.

Lại nói tiếp chia tay cũng chính là việc của mấy ngày hôm trước, Hoa Hoằng Hi mới nói là chia tay trong hoà bình, nhưng anh không tin, đặc biệt là đêm nay nhìn thấy một màn kia, sự tín nhiệm của anh với Hoa Hoằng Hi đã bay đi gần hết.

Không biết tiểu cô nương bị chia tay, chính mình ở nhà có thể tự tiêu hoá hay không?

Như vậy nghĩ, tốc độ xe lại càng nhanh hơn chút.

Không lâu sau, xe liền vào gara nhà anh. Từ gara đi lên, anh gặp phải một người giúp việc chăm sóc Bạch Lộc trong nhà.

"Tiên sinh, sao ngài lại về vậy ạ?"

Thái Từ Khôn: "Tiểu Ngũ đâu."

"Bạch tiểu thư vốn dĩ đã về phòng ngủ, nhưng sau đó cô ấy lại gọi chúng tôi lên, đỡ cô ấy tới thư phòng. Cô ấy nói ngủ không được, muốn đọc sách một chút."

"Đọc sách?"

"Vâng, nhưng mà tôi thấy sắc mặt của tiểu thư không được tốt lắm."

Thái Từ Khôn sửng sốt.

Giúp việc nói tiếp: "Nhưng lúc tôi hỏi tiểu thư nói không có việc gì, cho nên tôi liền không nói cái gì nữa, chỉ là cảm thấy cô ấy hình như rất là đau khổ."

"......"

Thái Từ Khôn nhíu mày, "Đã biết."

Anh xoay người lên lầu, hướng tới thư phòng.

Tới cửa rồi gõ, nghe được bên trong nói tiếng "vào đi".

Thư phòng có thiết kế đặc biệt, trừ bàn để làm việc ở ngoài, ngay cửa sổ còn có thiết kế chỗ ngồi, có cả thảm lông cùng gối dựa, thích hợp dùng để đọc sách.

Anh đẩy mạnh cửa đi vào, liền nhìn thấy Bạch Lộc ngồi ở nơi đó, trong tay cầm sách, người lại nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc.

"Tiểu Ngũ."

Tiểu cô nương đang ngồi kinh ngạc quay đầu qua.

Thái Từ Khôn đến gần, giống như cái gì cũng không biết hỏi: "Sao lại phát ngốc ở đây thế."

Bạch Lộc: "Sao anh lại về vậy ạ......"

Thái Từ Khôn nghĩ nghĩ, nói: "Cũng không có gì, chỉ là đi ngang qua, vừa lúc đến thăm em."

Bạch Lộc vâng một tiếng, thấp mắt không nói chuyện.

Thái Từ Khôn hiểu cô, biết ở trước mặt anh cô rất thích nói chuyện. Nhưng hôm nay lại uể oải, thực rõ ràng, là bởi vì chia tay.

Thái Từ Khôn đột nhiên cảm thấy có chút khó giải quyết, lúc này chắc chắn phải nói chút gì đó, nhưng anh thật sự không biết an ủi một cô gái đang thất tình như thế nào.

"Từ Khôn ca ca."

"Hả?"

Bạch Lộc ngước mắt nhìn anh: "Anh có việc gì sao......"

Thái Từ Khôn dừng một chút: "Không có việc gì."

Bạch Lộc cười với anh một chút: "Anh không có việc gì thì đi nghỉ ngơi trước đi, anh yên tâm, gần đây em hồi phục khá tốt, một thời gian nữa là có thể tháo thạch cao ra rồi."

Cô cười cũng không tới đáy mắt, thậm chí còn được gọi là miễn cưỡng.

Trong nháy mắt Thái Từ Khôn cảm thấy cô với khi còn nhỏ thật không giống nhau, khi còn nhỏ cô buồn sẽ nói cho anh biết là mình buồn, sau đó ở bên cạnh anh khóc nháo cầu an ủi. Nhưng hiện tại, cô buồn đến nỗi giúp việc trong nhà cũng đều đã nhận ra, lại còn muốn giả bộ như không có chuyện gì trước mặt anh.

Thái Từ Khôn đang băn khoăn trong lòng, hiện tại nhìn thấy cô thế này thì càng đau lòng.

"Tiểu Ngũ, thật ra em còn nhỏ, tương lai sẽ gặp được rất nhiều người, sẽ có rất nhiều lựa chọn, không cần vì một người mà quá khổ sở, hiểu chứ." Thái Từ Khôn cuối cùng vẫn mở miệng nói một câu.

Bạch Lộc đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại xem anh đây nói cái gì. Hoa Hoằng Hi bị bắt gặp thì cô đã biết, từ sau khi Thái Từ Khôn rời khỏi ghế lô thì Hoa Hoằng Hi cũng đã gọi điện thoại nói toàn bộ cho cô. Chỉ là cô cũng không cảm thấy hứng thú, chỉ nói câu "Đã biết, đó chính là chia tay" liền cúp điện thoại.

Hiện tại nhìn thấy Thái Từ Khôn trở về để khuyên cô chuyện này, trong lòng có một cảm giác chua xót không tên.

"Chỉ là nếu gặp rất nhiều rất nhiều người, vẫn phát hiện mình thích người kia nhất, thì phải làm sao bây giờ?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Thái Từ Khôn không nghĩ tới cô sẽ hỏi lại như vậy: "Em thích như vậy sao?"

Bạch Lộc nhìn Thái Từ Khôn, không tự giác nắm chặt lấy quyển sách.

Cô cũng vẫn luôn tự hỏi chính mình, có thích như vậy sao.

Có chứ.

Mỗi lần tự hỏi lại chính mình, mỗi lần đáp án đều là có.

Cô cũng không biết làm sao bây giờ, nhìn anh có thể sẽ đứng ở bên người kia, ngực liền khó chịu như bị xé rách......

Cô cũng khống chế không được.

"Tiểu Ngũ, cũng phải nhìn xem người em thích có đáng hay không. Em thích anh ta nhất, chỉ là anh ta không đáng để em thích như vậy."

"Anh ấy đáng......"

"Anh ta đáng --" Thái Từ Khôn đỡ trán, thiếu chút nữa tức giận đến nỗi đem chuyện tối hôm nay nói ra. Nhưng anh nghĩ, nếu đem chuyện này nói cho cô sợ là càng làm tổn thương cô.

Thật không biết tiểu tử Hoa Hoằng Hi kia cho nha đầu này uống thuốc gì nữa!

Thái Từ Khôn ôn nhu nói: "Anh biết mất đi một thứ tình cảm sẽ làm em rất đau buồn, nhưng tất cả đều là quá khứ, anh ta không muốn ở lại bên cạnh em là thiệt thòi của anh ta. Bây giờ em như thất hồn lạc phách, sẽ chỉ làm những người quan tâm em thêm lo lắng thôi."

"Vâng, là...... Em đã hiểu. Anh yên tâm đi, em chỉ buồn một chút, sẽ qua thôi. Tiếp theo, tiếp theo đó em liền không thích anh ấy như vậy nữa, sẽ không........."

Lúc anh không có tới, lúc anh bất an hay an ủi, cô đều nhịn xuống. Cô không khóc, cô cũng cảm thấy cô không nên khóc.

Chỉ là hiện tại trước mắt rõ ràng chính là anh, nghe anh nhẹ nhàng nói lời an ủi, cô đột nhiên cảm thấy thật khổ sở, nước mắt cũng tựa như không ngăn nổi nữa, một viên một viên mà xông ra.

Nhưng cũng chỉ là mười mấy giây mà thôi.

Bạch Lộc dùng sức mà lau mặt, nói giọng khàn khàn: "Em không có việc gì, anh yên tâm."

Hốc mắt hồng đến dọa người, nước mắt mạnh mẽ nuốt trở về.

Thái Từ Khôn nhăn này, có chút bất mãn.

Đêm nay không đấm tiểu tử kia một cái thật là một sự lựa chọn sai lầm.

"Em trở về phòng ngủ đây, để em gọi điện thoại nhờ dì giúp việc tới." Cô cúi đầu ấn điện thoại, giọng nói có chút nhỏ, "Cảm ơn anh vì hôm nay đã tới...... An ủi em."

"Em......"

"Thật sự không có việc gì." Bạch Lộc cười khẽ một chút, theo ý anh nói, "Thất tình thì sao, khóc một chút liền qua thôi."

Bạch Lộc không muốn ở cạnh Thái Từ Khôn nữa, cô muốn nhanh chóng rời đi, trốn ở trong phòng của mình, không cho anh nhìn thấy sự thất thố không hiểu nổi của cô.

Dì giúp việc đỡ cô vào phòng xong, giúp cô đóng cửa. Đèn lớn mờ dần, chỉ còn đèn ở đầu giường mờ mờ ảo ảo.

Cô nằm trên giường, mơ hồ nghe được ở cửa có người nói chuyện với nhau. Là Thái Từ Khôn, không biết anh đang nói với dì giúp việc cái gì.

Bạch Lộc hít hít mũi, giơ tay che mắt.

Sẽ ổn thôi, cô nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro