Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đội nhiếp ảnh cùng Bạch Lộc lên lầu chụp, bởi vì cuộc họp báo sắp bắt đầu rồi, cho nên tốc độ của bọn họ rất nhanh, mười mấy phút sau đã chạy nhanh xuống. Bạch Lộc đi theo người đại diện tới yến hội phía dưới tham gia cuộc họp báo, nhiếp ảnh gia lập tức trở về cất đồ.

Trên đường tới yến hội, Bạch Lộc gặp Tiêu Nhiên và Thái Từ Khôn, hai người có vẻ cũng muốn tới đó.

"Bạch Lộc, trùng hợp quá." Tiêu Nhiên chào hỏi.

Bạch Lộc đi qua, nhìn Thái Từ Khôn một cái: "Các anh muốn tới yến hội sao."

"Đúng vậy." Tiêu Nhiên đánh giá cô một vòng, "Oa, hôm nay em thật xinh đẹp nha."

"Cảm ơn ạ, hôm nay cũng anh cũng rất đẹp trai."

Tiêu Nhiên nhướng mày: "Thường thôi thường thôi."

"Lạnh không." Thái Từ Khôn nhìn cô ăn mặc, theo bản năng hỏi một câu.

Hôm nay cô trang điểm rất tinh xảo, mặc lễ phục rất đẹp, nhưng chỉ ngắn tới đầu gối, làm nổi bật đôi chân và thân hình của cô.

Thật xinh đẹp, nhưng nhìn thì cũng thật khó mà giữ được ấm.

Bạch Lộc lắc đầu: "Bình thường thôi ạ, chỉ là hơi đói."

"Đói?"

"Chết đói." Bạch Lộc nhỏ giọng nói, "Giữa trưa em chỉ ăn chút salad."

Thái Từ Khôn nhíu mày: "Sao không ăn nhiều thêm chút?"

"Khó mà làm được, ăn quá nhiều mặc lễ phục sẽ rất khó coi!"

Giữa mày Thái Từ Khôn có chút bất mãn.

Bạch Lộc lại nói: "Nhưng mà em còn có thể chống đỡ được, đợi lát nữa kết thúc lại ăn chút là được. Thời gian cũng tới rồi, đi thôi?"

Tiêu Nhiên: "Được được, đợi lát nữa cùng nhau ăn nhé, anh cũng chưa ăn."

"Vâng."

Yến hội ở khách sạn rất lớn, phía trước là vị trí của truyền thông cùng khách quý, phía sau là các fans được chọn vào.

Nơi này đại đa số vẫn là fans của Tiêu Nhiên, lúc Bạch Lộc và Tiêu Nhiên tiến vào, một tiếng hét mạnh chói tai liền từ phía sau truyền tới. Tiêu Nhiên tập mãi thành thói quen, vẫy vẫy tay với bên đó, sau đó càng có những tiếng hét chói tai hơn.

Bạch Lộc yên lặng đi tới chỗ có dán tên mình, trong quá trình di chuyển, thế nhưng cô lại thấy ở giữa đám fans của Tiêu Nhiên có vài cái tên của mình, không nhiều lắm, nhưng cũng tụ tập lại thành một nhóm.

Cô sửng sốt một chút, trong lòng tức khắc cảm thấy ấm áp. Vì thế cũng vẫy tay với chỗ bên đó, lúc này mới ngồi xuống ở vị trí của mình.

Cuộc họp báo này chủ yếu là vì đem trailer công bố ra, sau đó lại bảo các nghệ sĩ lên sân khấu, làm đủ các loại để hấp dẫn trên mạng, vì《 Triều Dã 》mà tạo thế.

Cuộc họp báo khoảng một tiếng rưỡi, sau khi kết thúc, Bạch Lộc liền cùng người đại diện và trợ lý trở về phòng cho khách ở Nam Tước.

Bọn họ mới vừa trở lại phòng không lâu, Bạch Lộc liền nhận được tin nhắn của Bạch Nguyên Quan gửi đến: 【 Từ Khôn đã bảo người đưa thẻ phòng cho em rồi, nhớ đến đây ăn cơm

Một lúc sau, Mao Mao quả nhiên liền tới đây: "Chị Bạch Lộc, trợ lý của Thái tổng gọi người đưa thẻ phòng cho chị, nói chị đi ăn cơm, cả đám anh Tiêu Nhiên cũng ở đó."

Bạch Lộc nhận thẻ từ tay Mao Mao, phát hiện là phòng tổng thống của Vân Đình.

"Chị biết rồi."

Bạch Lộc đứng dậy vào phòng trong, thay quần áo bình thường rồi đi ra.

Tính bảo mật của Nam Tước rất tốt, lúc này cô đi ra ngoài cũng không cần sợ có người chụp lén, trực tiếp đi vào thang máy lên lầu.

Mấy phòng dành cho khách như Vân Đình đều có 2 tầng, nổi tiếng nhất chính là mỗi phòng khách đều có cửa sổ lớn sát đất, ở nơi đó nhìn xuống, dường như có thể nhìn thấy cả thành phố.

Bạch Lộc vào xong không thấy bọn họ ở tầng một, nghĩ bọn họ nhất định là ở tầng hai, vì tầng hai có tầm nhìn đẹp hơn nên trên đó có phòng ăn. Vì thế cô thay dép lê, trực tiếp chạy lên tầng.

"Người đại diện của Bạch Lộc vẫn luôn cho rằng cậu và Bạch Lộc có gì sao? Ha ha ha hình như hình tượng ông chủ này của cậu cũng thật bất chính nhỉ." Giọng nói của Tiêu Nhiên truyền đến.

Bạch Lộc nghe thấy tên của mình, dừng bước chân.

"Cho nên mọi người vẫn luôn giấu thân phận của con bé sao?"

Bạch Nguyên Quan: "Hiện tại cũng không cố ý giấu, chỉ là hiện tại xuôi gió xuôi nước, không cần thiết nói ra."

"Điều này cũng đúng......" Tiêu Nhiên nói, "Nhưng mà tôi cảm thấy việc này của Từ Khôn và Bạch Lộc có thể tiếp tục, ha ha ha ha dù sao hai người cũng rất xứng đôi."

Bạch Lộc sửng sốt, trái tim cũng sắp ngừng đập.

Cô nín thở, liền nghe giọng nói không thể tưởng được của Bạch Nguyên Quan truyền đến: "Cái gì mà rất xứng đôi? Cậu đừng nói hươu nói vượn được không, bát quái cũng có giới hạn thôi."

Tiêu Nhiên nhìn Thái Từ Khôn trầm mặc uống trà, cười nói: "Làm sao, cậu không cảm thấy bọn họ rất xứng đôi à?"

Bạch Nguyên Quan: "...... Xứng đôi cái quỷ, tiểu nha đầu kia lớn lên cùng tôi và Từ Khôn, còn nói về xứng đôi, cậu xem cậu có thể xứng đôi với chị ruột cậu sao."

Tiêu Nhiên: "Ai ai ai, cậu là anh ruột của Bạch Lộc, nhưng Từ Khôn cũng không phải mà!"

"Bản chất thì không có gì khác lắm."

"Chẳng lẽ là tôi nghĩ sai rồi?" Tiêu Nhiên sờ sờ cằm, nhìn về phía Thái Từ Khôn, "Từ Khôn, cậu thật sự không thích Bạch Lộc sao."

Thái Từ Khôn ngước mắt nhìn anh một cái, nhiệt khí mờ mịt, đôi mắt tựa như bịt kín một tầng lụa, mơ hồ không rõ.

Thích, hay không thích?

Cán cân trong lòng anh lắc lư lay động, cuối cùng vẫn trật.

Nhưng cũng như Bạch Nguyên Quan nói, tiểu nha đầu kia lớn lên với anh, cô tin tưởng và ỷ lại vào anh, không khác anh ruột Bạch Nguyên Quan là bao.

Cho nên hiện tại anh mà nói suy nghĩ chân thật trong lòng, đừng nói là Bạch Lộc biết, Bạch Nguyên Quan trước mặt chắc cũng coi anh không bằng cầm thú.

"Câm miệng của cậu lại được không, cậu quen chúng tôi mà, lại còn tin những tin đồn nhảm nhí bên ngoài."

Tiêu Nhiên: "Nhưng tôi cảm thấy giữa hai người......"

"Con bé chỉ là em gái." Ánh mắt Thái Từ Khôn sâu thẳm, thuận miệng nói có lệ, "Tôi sẽ không có ý nghĩ như vậy với con bé, cậu đừng phiền lòng nữa."

"Được được được." Tiêu Nhiên giảo hoạt cười, "Vậy, tôi có thể theo đuổi cô ấy được chứ?"

Thái Từ Khôn khựng lại.

"Tôi cảm thấy cô bé rất đáng yêu, a đồ ăn của tôi!"

Thái Từ Khôn buông cái ly trong tay, giây tiếp theo liền ném một cái gối ôm qua: "Cậu đừng kéo tai họa tới cho con bé nữa, nó vẫn còn muốn ở trong giới giải trí đấy."

"Này..... Ý này của cậu là sao? Nói như chuyện yêu đương với tôi là không tốt lắm vậy!"

Bạch Nguyên Quan tiếp lời: "Không tốt mà, không phải sao? Cùng cậu yêu đương chắc hẳn phải bị mắng đến tổ tông mười tám đời nhỉ?"

"Này --"

Tiếng Tiêu Nhiên hùng hùng hổ hổ ở bên kia truyền tới, Bạch Lộc mặt không biểu cảm mà nghe, thật lâu sau, cô xoay người đi xuống cầu thang.

Cô đi rất nhẹ, trở lại chỗ huyền quan, cô thay giày của mình, mở cửa đi ra ngoài.

Trong chớp mắt khi cửa đóng lại, biểu tình của cô mới sụp đổ.

Giống như bạn cho rằng bạn đã có đủ dũng cảm, bạn tưởng bạn đã đi được khá xa, kết quả vòng đi vòng lại, bạn vẫn luôn dậm chân tại chỗ.

Cái loại cảm giác mê man mất mát này, có thể lập tức đánh gục bạn xuống mặt đất, không thể bò dậy nổi.

Thật ra ngay từ đầu cô không nắm chắc nhiều phần hy vọng với anh, nhưng mà sau việc của Dương Mộng Giai cô mới thay đổi và có đủ dũng khí như vậy. Trong khoảng thời gian này tuy rằng cô đang tới gần anh, nhưng thật ra trong lòng cô vẫn luôn sợ hãi, sợ có một ngày khi cô thổ lộ anh sẽ xấu hổ, anh sẽ nói Tiểu Ngũ, anh không có ý này với em, anh chỉ coi em là em gái......

Thật sự trong lòng cô vẫn luôn lo lắng như vậy.

Hiện tại thì hay rồi, cô còn chưa nói ra, đã nghe được kết quả.

Dũng khí trước kia của cô biến mất hết cả, anh đã làm thẩm phán trước, làm cô rốt cuộc không cần phải lo lắng nữa.

Bạch Lộc hốt hoảng mà ngồi trong thang máy, cô nhìn vào đôi mắt trống vắng của mình trong kính thang máy, có chút thất thần. Lúc này cô cũng không muốn khóc, chỉ cảm thấy vắng vẻ.

Cô nghĩ rằng, cô vẫn suy nghĩ nhiều rồi.

Có Dương Mộng Giai hay không có Dương Mộng Giai cũng giống nhau, mặc kệ bên người anh có người hay không, thì anh đều không để ý tới cô.

Ở trong lòng anh, cô chỉ là một đứa em gái ầm ĩ, không hơn.

Đinh --

Thang máy tới tầng mà cô ở, cô đi rồi trở về, quét thẻ vào cửa.

Lúc này đội nhiếp ảnh đã rời đi, Lưu Vân cũng phải xử lý chuyện sau cuộc họp báo cùng nhân viên công tác, hiện tại trong phòng chỉ có một mình Mao Mao Ngồi ở trước máy tính sửa sang lại lịch trình cho cô.

Nhìn thấy cô đi vào, Mao Mao có chút kinh ngạc: "Chị Bạch Lộc, sao chị lại về rồi, không ăn cơm sao?"

Bạch Lộc hơi hơi hé miệng, lại cảm thấy cổ họng bị nghẹn. Trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ cảm thấy bôn ba một ngày, những mệt mỏi đều dè ép lại vào lúc này.

Huyệt thái dương nhảy thình thịch, rất mệt, cũng rất bất đắc dĩ.

Mao Mao phát hiện cô có gì đó không thích hợp, hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái ạ?"

Bạch Lộc ừ một tiếng, trực tiếp đá rơi giày rồi bò lên trên giường.

"Chị Bạch Lộc --"

"Chị muốn ngủ một giấc."

"Dạ?"

Bạch Lộc rúc cả người vào trong chăn, thấp giọng nói: "Chị không muốn ăn cơm, đừng cho ai tới làm phiền chị nhé."

"Nhưng có lẽ chị Vân --"

"Chị nói! Đừng để bất kì ai làm phiền chị!"

Đây là lần đầu tiên Bạch Lộc nói chuyện lớn tiếng với cô, Mao Mao sửng sốt, nói: "Vậy, nếu chị cảm thấy không thoải mái thì hãy nói với em nhé."

Bạch Lộc nhắm mắt, mũi hơi cay. Thật lâu sau, cô nói giọng khàn khàn: "Thực xin lỗi, chỉ là chị rất không thoải mái......"

Không ai đáp lại.

Bạch Lộc kéo chăn ra nhìn, phát hiện Mao Mao đã tới phòng khách để làm việc. Cô giơ tay che mắt, sự ướt át vào lúc này mới bừng lên.

Cô làm gì với trợ lý của mình vậy chứ, người mà cô nên tức giận, rõ ràng chỉ là chính mình thôi.

**

Trong phòng tổng thống Vân Đình, ba người đợi hồi lâu cũng không thấy Bạch Lộc lên, vì thế Thái Từ Khôn gọi điện thoại cho cô.

Điện thoại vang lên một hồi lâu sau mới kết nối được, Thái Từ Khôn nói: "Em......"

"Thái tổng."

Thái Từ Khôn dừng một chút: "Mao Mao?"

"Vâng, là tôi."

"Sao cô lại nghe điện thoại."

"Là như thế này, chị Bạch Lộc nói, hiện tại chỉ muốn ngủ, đừng ai làm phiền chị ấy."

"Ngủ?" Thái Từ Khôn nhớ vừa rồi trước cuộc họp báo cô còn kêu đói, sao hiện tại đã ngủ.

Thái Từ Khôn: "Cô ấy ăn qua rồi sao?"

"Không có."

Thái Từ Khôn nhíu mày: "Đã ngủ rồi?"

"Đúng vậy."

Thái Từ Khôn trầm mặc: "Được rồi, đợi lát nữa cô ấy tỉnh thì lại báo cho tôi."

"Vâng vâng, Thái tổng."

Điện thoại cúp.

Bạch Nguyên Quan hỏi: "Hiện tại mới là giờ nào mà đi ngủ?"

Tiêu Nhiên: "Có thể là mệt, cậu không biết, lịch trình của nghệ sĩ chúng tôi kín mít cả ngày lẫn đêm, thiếu ngủ cũng là điều bình thường."

Bạch Nguyên Quan: "Vậy dù sao cũng phải ăn cơm nước cái rồi hẵng đi ngủ chứ."

"Chắc là tự dưng buồn ngủ."

......

Bạch Lộc không tới, Bạch Nguyên Quan liền bảo người đưa cơm tới.

Thái Từ Khôn nhìn điện thoại, có chút thất thần, sao cô lại không ăn cơm......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro