Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta hay nói Paris là "Kinh đô ánh sáng", vì buổi tối của họ sáng rực với những ngọn đèn lộng lẫy, đèn neon loé lên, càng khiến phấn chấn tinh thần hơn là ban ngày. Nhưng Bạch Lộc lại không có hơi đâu thưởng thức, cô nhìn cảnh vật không ngừng chạy ngoài cửa sổ xe, trong lòng hơi bất an.

Trở lại khách sạn xong, Lưu Vân bảo người đưa cơm tới phòng, Bạch Lộc ăn một lát, giống như lơ đãng hỏi: "Bên anh ấy không có việc gì chứ?"

Lưu Vân nhất thời không phản ứng lại được cô nói cái gì: "Hả? Ai?"

Bạch Lộc rũ mắt gắp đồ ăn: "Không phải nói là bị bệnh sao, có người chăm sóc chưa ạ."

"À em đang nói Thái tổng sao, không biết, chắc là đang tự nghỉ ngơi rồi." Lưu Vân nói, "Nhưng mà lần này anh ta không mang theo trợ lý, ở nơi đất khách xa nhà này, chị nghĩ ít nhiều thì cũng có chút không tiện."

Bạch Lộc nhíu mày: "Không phải chúng ta có hòm thuốc sao, nhiệt kế với thuốc hạ sốt gì gì đó mang qua cho anh ấy đi ạ."

"Nói rất đúng." Lưu Vân nói, "Vậy đợi lát nữa em đi là được."

Bạch Lộc sửng sốt một chút: "Em?"

"Chẳng lẽ...... Em không đi?"

Không phải là Lưu Vân đang sai Bạch Lộc làm việc, hiện giờ chị đang phục vụ cô, cũng coi như là dựa vào cô mà ăn cơm, không có bất kì quan hệ cấp trên cấp dưới nào. Chị ấy chỉ đơn thuần cảm thấy, với quan hệ của Bạch Lộc và Thái Từ Khôn, chắc là sẽ đi thăm.

"Nếu không chị đưa hòm thuốc qua đi." Bạch Lộc nhớ tới đoạn đối thoại có chút xấu hổ ngày hôm qua của hai người, lúc ấy đang tức giận nên cô nói thẳng. Không muốn gần gũi gì nữa, không muốn dính lấy anh, cũng không muốn hiểu nhầm...... Đã nói như vậy rồi, cũng không biết nên đối mặt bình thường như thế nào.

Lưu Vân nói: "Không phải, Bạch Lộc à, chị cảm thấy em đi vẫn hơn. Cậu ấy là cấp trên, chị đi chị cũng không dám hỏi gì. Nhưng mà em thì khác, quan tâm một chút cũng hẳn là nên."

"A..."

"Làm sao vậy, không phải là...... Hai người cãi nhau chứ?"

Bạch Lộc xua xua tay: "Sao có thể ạ, để lát nữa em đi xem xem sao."

Rốt cuộc vẫn không yên tâm, mặc kệ miệng cô nói như thế nào, nhưng không thể ngăn cản bản thân mình quan tâm anh.

Hơn nữa...... Người ta bị bệnh thì phải đi thăm một chút, nên vậy chứ nhỉ?

Bạch Lộc cũng chưa ăn cơm tiếp, trực tiếp lấy hòm thuốc từ vali ra, tới phòng của Thái Từ Khôn.

Anh ở phòng trên bọn họ, sau khi tìm được phòng, cô đứng ở cửa do dự, mãi mới gõ cửa.

Đợi một phút sau, cửa mới từ từ kéo ra. Thái Từ Khôn mặc áo khoác tắm dài, an tĩnh mà đứng ở trong.

Bạch Lộc nhìn anh một cái, đem hòm thuốc giơ ra: "Em nghe nói hôm nay anh ra ngoại thành...... Có phải anh bị cảm rồi không, đây là hòm thuốc em mang tới, nếu anh cần thì dùng đi."

Thái Từ Khôn rũ mắt nhìn cô, vẫn không nói chuyện.

Bạch Lộc: "...... Anh cầm đi."

"Vào đi." Thái Từ Khôn không nhận, xoay người liền đi vào trong phòng.

Bạch Lộc dừng một chút, đành phải theo vào.

Vào cửa xong, cô nhìn thấy Thái Từ Khôn ngồi xuống trên sô pha. Vì thế cô đem hòm thuốc đặt ở trên bàn trà, lấy nhiệt kế ra, "Anh đo xem bao nhiêu độ đi đã."

Thái Từ Khôn ừ một tiếng, cũng không từ chối. Bạch Lộc đi đến bên cạnh anh, hơi hơi sát vào người, đo ở chỗ tai anh một chút.

Tích --

"38 độ, anh thật sự sốt rồi." Bạch Lộc vội vàng nói, "Anh uống thuốc chưa."

Đương nhiên là uống rồi.

Nhưng Thái Từ Khôn nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, lời định nói ra ở đầu lưỡi dạo qua một vòng, lại nuốt về. Anh nhích lại gần, nhàn nhạt nói: "Chưa."

"Sao anh không bảo người ta đưa thuốc tới đây chứ, em còn tưởng rằng anh uống rồi." Bạch Lộc có chút tức giận.

Thái Từ Khôn nhìn cô một cái: "Nếu đã cho rằng như vậy, thì sao lại tới đây."

Còn không phải là chưa gặp qua nên chưa yên tâm sao.

Bạch Lộc nghẹn nghẹn, nói: "Em nghĩ nếu chẳng may anh chưa uống thì sao...... Ở trong đây có thuốc hạ sốt, em đi đun nước, anh uống một chút đi."

Bạch Lộc xoay người đi đun nước, Thái Từ Khôn nhìn bóng dáng cô, nhéo nhéo giữa mày.

Hôm qua anh bị những lời cô nói ở cầu thang làm chọc tức, cho nên sáng sớm hôm nay không tới trường quay, mà đi tới bên nhà xưởng. Nhưng thật ra, bên nhà xưởng cũng không có gì đẹp, cho nên anh chỉ tùy tiện đi một vòng, liền ra bên ngoài đi dạo.

Hôm nay thời tiết cực kém, gió thổi từng trận, đáng tiếc lúc ấy tâm tình anh cũng cực kém, căn bản không đem nó để vào mắt. Ai biết, trở về liền trúng gió.

Vốn đang cảm thấy hành vi này của mình là ấu trĩ, nhưng vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Bạch Lộc, đột nhiên cảm thấy có chút đáng giá, áp lực trong lòng tiêu tán không ít. Thậm chí có chút bất đắc dĩ mà nghĩ, đứa nhóc này cũng chẳng biết gì, vậy anh còn tức giận với cô làm gì nữa chứ.

"Uống một viên này, rồi uống một gói thuốc hạ sốt, sau đó anh nghỉ ngơi cho tốt một chút." Bạch Lộc nói, "Chờ anh tỉnh dậy, lại đo thử xem bao nhiêu độ."

"Ừm."

Bạch Lộc liền đứng ở một bên nhìn anh uống thuốc, chờ xong cô mới nói: "Vậy anh lên giường ngủ một chút đi, em đi trước."

Mới vừa nói xong, tay đã bị kéo lại.

Không biết có phải là do anh bị sốt hay không, lòng bàn tay anh rất nóng, đến nỗi mạch đập của cô đều xao động vài phần.

"...... Làm sao vậy?"

"Em yên tâm dể người bệnh ở một mình sao?"

Thái Từ Khôn ngước mắt nhìn cô, đáy mắt mang theo một tia mệt mỏi và...... Ủy khuất. Trong giây lát, Bạch Lộc còn hoài nghi chính mình nhìn lầm.

Bởi vì cô thích anh, nên trong lòng cô Thái Từ Khôn vẫn luôn là "trưởng bối" rất uy nghiêm. Đối với cô anh luôn mang bộ dáng người lớn, loại chuyện như trẻ con bị ốm xong ủy khuất này hiển nhiên không tương xứng với anh.

Hẳn là nhìn nhầm......

Nhưng mà, cô đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ cô cũng đã từng bị bệnh, có một đợt sốt cao nên anh tới nhà thăm cô, cô khóc sướt mướt không cho anh đi, anh liền chăm sóc cô cả ngày, cũng không đi học.

Hiện tại cô lại làm ngược lại, thoạt nhìn thật là không có lương tâm.

Bạch Lộc tự mình nghĩ lại một hồi, nói: "Nhưng anh phải nghỉ ngơi, em ở đây không phải là đang quấy rầy anh sao."

"Anh không ngủ được, em nói chuyện với anh một lát đi."

"À......"

Thái Từ Khôn thấy cô đồng ý, khóe miệng hơi hơi nhếch, đứng dậy đi tới hướng mép giường: "Anh nằm một chút."

Nhưng anh còn lôi cô theo, vì thế Bạch Lộc chỉ có thể bị anh dắt theo tới mép giường, nhìn anh nằm vào trong ổ chăn.

Bạch Lộc: "...... Em?"

"Ngồi bên cạnh." Thái Từ Khôn giữ chặt không bỏ, nói, "Nhìn."

"......"

Bạch Lộc ngồi ở mép giường, nhìn anh nằm nghiêng, ánh mắt nhàn nhạt mà dừng ở trên người mình. Không ai mở miệng, trong phòng yên tĩnh, Không khí quỷ dị bao phủ, khiến cô có chút không biết làm gì.

"Hôm nay quay có thuận lợi không." Rốt cuộc, Thái Từ Khôn đánh vỡ bầu không gian yên tĩnh.

Bạch Lộc nhìn anh nắm chặt tay mình, đứng ngồi không yên: "Rất, rất thuận lợi."

"Còn phải quay mấy ngày nữa?"

"Ba bốn ngày nữa, ngày cuối cùng còn phải đi chụp quảng cáo......"

"Ừm."

"Vậy còn anh, khi nào anh về."

"Em muốn khi nào anh về?"

Bạch Lộc sửng sốt, đây là chuyện cô có thể quyết định sao?

Thái Từ Khôn nhìn ánh mắt nghi hoặc của cô, nhàn nhạt cười một chút, cũng chưa nói gì ngay, chỉ nói: "Xem tình huống đã, thân thể thoải mái thì về."

"À...... Như vậy cũng đúng."

Lúc Thái Từ Khôn nói chuyện với cô đã bị cơn buồn ngủ ập tới đánh úp, thuốc uống trước khi cô tới lúc này đã hơi có tác dụng. Nhưng mà, nhìn người ngồi ở mép giường, anh lại có chút luyến tiếc không muốn ngủ.

"Tiểu Ngũ."

"Dạ?"

"Những lời hôm qua ở cầu thang em có nhớ rõ chứ."

Không nghĩ tới anh đột nhiên nhắc tới chuyện này, Bạch Lộc có chút xấu hổ, "Cái đó --"

"Ca ca cảm thấy có chút thương tâm."

"......"

Hả?

Giọng nói Thái Từ Khôn bởi vì bị sốt mà có chút khàn khàn: "Ở bên cạnh anh lâu như vậy, đột nhiên nói không muốn bị hiểu nhầm...... Người trẻ tuổi các em đều nhẫn tâm như vậy sao."

Máy sưởi trong phòng bật đủ ấm, anh nằm ở trong chăn, mặt tựa như bị nỗi buồn phủ một lớp hồng nhạt.

Bạch Lộc ngơ ngác mà nhìn anh, chỉ cảm thấy trong đầu có cái gì cùm cụp một tiếng, bị chặt đứt.

Anh, đang oán trách sao?

"Không cần sợ hiểu nhầm, sẽ không có ai cảm thấy em ở bên anh có cái gì đó không đúng, cho dù có...... Em cảm thấy anh sẽ giải thích sao." Giọng nói Thái Từ Khôn chậm rãi phai nhạt, tựa như không chống đỡ được cơn buồn ngủ.

Nhưng mặc dù như vậy, cô vẫn tinh tường nghe được câu nói cuối cùng của anh. Anh nói, "Tiểu Ngũ, không ai quan trọng hơn em."

Thình thịch, thình thịch --

Anh lôi kéo cổ tay cô, đôi mắt đã nhắm lại. Bạch Lộc nhìn chằm chằm mặt anh, chỉ cảm thấy lòng đang lung tung nhảy lên, từng chút từng chút, giống như sắp phá tan ngực mà lao ra, cô có loại cảm giác khó thở.

Anh nói, không ai quan trọng hơn em.

Ở trong lòng anh, cô là như vậy sao.

Cảm xúc đột nhiên tới làm cô có chút khó nghĩ, ở trong lòng đang hỗn loạn như vậy, cô vẫn không thể tránh khỏi cảm giác vui vẻ, rõ ràng lúc trước đã xây lên một tường thành rất dày với anh, nhưng một câu nói đơn giản của anh đã làm cho bức tường đó đổ rầm rập, tro bụi nổi lên bốn phía, cô nhìn thấy chính mình đứng ở bên trong, không biết làm sao, trong lòng tràn đầy vui mừng.

Anh nói là cô quan trọng nhất...... Đó có phải là nói, thật ra tâm tư của anh với cô giống nhau, có lẽ, anh thích cô?

Mặt cô liền đỏ lên, Bạch Lộc vừa cảm thấy tim đập nhanh lại vừa cảm thấy không có khả năng.

Ý nghĩ và suy đoán đó làm cô thấy hoảng loạn, bởi vì đối với anh, cô sợ mình sai lầm.

Có lẽ quan trọng nhất với anh cũng không phải ý này, hay chỉ là...... Quan trọng giống như người thân?

"Ca ca?"

"Hả......" Anh trả lời, mang theo cảm giác mông lung mơ ngủ.

Bạch Lộc mím môi, không dám hỏi: "Không...... Anh, anh ngủ đi."

Cô ngồi ở mép giường một hồi lâu, mãi đến khi cô cảm thấy Thái Từ Khôn thật sự đã ngủ say, lúc này mới trộm rút tay ra.

Brrr brr --

Điện thoại trong túi vang lên, Bạch Lộc sợ làm phiền đến anh, nhanh chóng nghe máy, "Tiêu Nhiên?"

"Bạch Lộc, em ở đâu, hôm nay anh đi ra ngoài ăn, có mang về cho em chút đồ ăn ngon, em qua đây lấy đi." Tiêu Nhiên nói.

Bạch Lộc vào WC, hạ giọng nói: "Không cần, em ăn rồi."

"Sao lại nói nhỏ như vậy, em đang ở đâu?"

Bạch Lộc: "Em ở chỗ anh Từ Khôn, anh ấy bị sốt, hiện tại đang ngủ. "

Tiêu Nhiên tạm dừng: "Cậu ta có ổn không?"

"Đợi lát nữa hẳn là có thể hạ sốt rồi."

"Ừm, vậy thì, anh bảo trợ lý mang tới phòng em, người đại diện của em có ở đó không."

"Có ạ, cảm ơn anh."

......

Bên kia, Bạch Lộc đè nặng giọng mà nói chuyện điện thoại. Mà trong phòng, Thái Từ Khôn mở mắt, anh nhìn thấy bóng dáng cô, khóe môi hơi hơi giương lên.

Từng bước từng bước một......

Tóm lại không thể làm cô sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro