Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Từ Khôn nói ngày mai gặp, nhưng trên thực tế, ngày mai căn bản bọn họ không gặp được. Bạch Lộc bị anh thường xuyên qua lại làm cho quên hết mọi thứ, ngày hôm sau cô có việc, lại phải bay đi.

Là một nghệ sĩ, đặc biệt là một nghệ sĩ đang đi lên, căn bản không có nhiều thời gian nhàn rỗi ở nhà như vậy.

Sau khi hoạt động ở Thượng Hải kết thúc, cô lại vào đoàn làm phim, lại phải tới Hoành Điếm bắt đầu quay phim mới.

Vào đoàn làm phim đến ngày thứ 3, Bạch Lộc nhận được tin nhắn Thái Từ Khôn gửi tới:【 Khi nào có thể trở về?

Lúc này, cô đang ở phim trường chờ diễn: 【 Em vừa mới bắt đầu ba ngày......

Thái Từ Khôn: 【 Lưu Vân sắp xếp lịch trình cho em quá dày

Bạch Lộc: 【 So với những nghệ sĩ khác thì vẫn còn tốt hơn nhiều

Thái Từ Khôn: 【 Lần sau phải mở họp về yêu cầu đối với tương lai của em mới được, cần chất chứ không cần lượng, yêu cầu cho em thêm nhiều thời gian riêng hơn

Bạch Lộc: 【 Vậy thì chắc sẽ rất nhàn rỗi

Thái Từ Khôn: 【 Anh ở cạnh em, sẽ không nhàn rỗi

"......"

Bạch Lộc nhìn tin nhắn anh gửi tới mà ngây ngốc một hồi, mấy ngày nay, mỗi ngày Thái Từ Khôn đều gửi tin nhắn tới cho cô, thậm chí có đôi khi sẽ gọi video tới đây, nhưng sau khi quan hệ của hai người thay đổi, cô không dám call video.

Không phải là không nhớ anh, mà là vừa nhớ tới ngày đó anh nói "Say rượu bất tỉnh nhân sự rồi khinh bạc người khác", cả khuôn mặt cô liền đỏ đến kỳ cục.

"Cười cái gì đó." Đúng lúc này, diễn viên cùng đoàn phim Dương Tử Nhược dò xét mà tới đây, trước kia hai người đã từng hợp tác với nhau trong chương trình《 Mớ Ơi, Biến Đi! 》, cho nên đều quen biết lẫn nhau.

Bạch Lộc lập tức thu ý cười: "Không ạ."

"Còn không sao, cười đến xuân tâm nhộn nhạo rồi, đang nói chuyện phiếm với bạn trai hả?"

Có khoa trương như vậy sao......

Bạch Lộc điểu chỉnh biểu cảm: "Em xem được cái này buồn cười quá thôi. Từ từ, em nào có bạn trai chứ?"

Dương Tử Nhược nói: "Người trong giới chúng ta yêu đương có rất ít người công khai, nếu em ngầm có bạn trai thì cũng không lạ lắm đâu."

"Thật sự không có......"

Phải nói là, còn chưa có.

Sao không trả lời, bắt đầu quay rồi sao 】điện thoại chấn động, Thái Từ Khôn gửi tin nhắn tới đây, Bạch Lộc trả lời nhanh một từ "Vâng".

Thái Từ Khôn: 【 Được, không quấy rầy em nữa

Bạch Lộc không trả lời lại, nhưng kế tiếp tâm tình cả ngày đều rất tốt, được anh thích anh quan tâm khiến trong lòng cô vui vẻ. Thậm chí, vui vẻ xong đã có chút nhớ anh.

Nhưng mà nhớ thì nhớ, công việc vẫn phải tiếp tục như cũ.

Lại một thời gian qua, hôm nay, buổi sáng Bạch Lộc quay xong rồi trở lại khách sạn.

Bởi vì buổi chiều ba giờ còn phải quay tiếp, cho nên cô cũng chưa tháo đồ hoá trang, trực tiếp về khách sạn nằm nghỉ ngơi, thuận tiện chờ Mao Mao mang đồ ăn tới cho cô.

Kính koong --

Chuông cửa vang lên.

Bạch Lộc ngủ say, nghe thấy tiếng liền mở mắt.

Có phải Mao Mao lại quên mang thẻ phòng theo rồi không?

Cô thở dài, gian nan mà bò dậy từ trên giường, đi mở cửa: "Thẻ phòng của em --"

Lời đang nói bị dừng lại khi cô nhìn thấy người đang đứng trước mắt mình.

Ngoài cửa phòng có người, nhưng lại không phải trợ lý Mao Mao của cô.

"Làm sao vậy, không cho anh vào sao?" Người đứng ở cửa mở miệng.

Bạch Lộc lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo từ trong mơ: "Ca, ca ca?"

Thái Từ Khôn ừ một tiếng: "Chỉ có mình em sao?"

"Vâng."

"Ăn qua chưa?"

Bạch Lộc lắc lắc đầu: "Lát nữa Mao Mao sẽ mang cơm trưa cho em, cái đó...... Anh, vào đi."

Sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây chứ.

Tim Bạch Lộc đập mạnh, đóng cửa xong, quay đầu lại nhìn anh.

Lúc này, Thái Từ Khôn cũng đang đánh giá cô, người trước mắt mặc đồ cổ đại, tóc búi hết lên thành đuôi ngựa, là giả làm nam.

Người rất đáng yêu duyên dáng, nhưng bởi vì hoá trang, liền tăng thêm một chút anh khí.

"Làm sao vậy?" Bạch Lộc thấy anh vẫn luôn nhìn mình, nhỏ giọng hỏi.

Thái Từ Khôn cười: "Xem ra hoá trang xong cũng có chút giống một tiểu công tử."

Bạch Lộc có chút ngượng ngùng: "Hôm nay diễn cảnh nữ giả nam, đợi lát nữa còn phải đi quay, nên em không tháo đồ ra."

"Ừm." Thái Từ Khôn xoay người đi vào trong, nhìn khắp nơi xong, bình luận: "Căn phòng này có chút nhỏ."

Vì để tiện, đoàn phim sẽ ở một khách sạn gần phim trường nhất. Đây không phải khách sạn tốt nhất Hoành Điếm, nhưng cũng không kém, có một phòng khách nhỏ và phòng ngủ, ở cũng rất thoải mái.

Nhưng mà đối với vị trước mắt mà nói, đúng thật là đơn giản.

Bạch Lộc ho nhẹ, đi lên: "Vẫn ổn lắm, thật ra cũng không nhỏ, đồ ăn của khách sạn khá ngon. Hơn nữa phòng ngủ của em đối diện với hồ, không khí khá tốt."

Bạch Lộc cũng không biết chính mình đang nói gì, mấy ngày không gặp nhau, đối mặt với anh cô lại có một sự khẩn trương không rõ ngọn nguồn.

Nhưng Thái Từ Khôn làm như không thấy sự khẩn trương của cô, nghe thấy cô nói phòng ngủ đối diện với hồ, liền đứng ở cửa sổ sát đất từ phòng ngủ nhìn ra.

Nhưng mà anh cũng chỉ ngắm cảnh vật bên ngoài bằng một cái liếc mắt mà thôi, bởi vì tầm mắt của anh bị giường của Bạch Lộc hấp dẫn.

Bạch Lộc đi đến bên cạnh nhìn theo tầm mắt anh, lập tức phản ứng lại, vội vàng đi vào đem quần áo trên giường và đồ vụn vặt ném vào trong vali.

"Em vừa về, mệt quá nên liền ngủ luôn, đồ cũng chưa thu dọn."

Thái Từ Khôn dựa vào khung cửa, nhìn cô cười: "Vẫn tốt lắm, chưa tới nỗi loạn."

Gì vậy, cái này mà còn chưa loạn sao!

Vành tai Bạch Lộc hồng nhạt, đem quần áo cất đi xong, duỗi chăn: "Vậy, sao hôm nay anh tới mà không nói cho em biết."

"Không ai biết."

"Vậy sao anh biết em ở chỗ nào?"

"Mấy ngày trước hỏi Lưu Vân, cô ấy nói cho anh. Vốn dĩ mấy ngày hôm trước anh định tới rồi, nhưng vì có chút việc nên trì hoãn, hôm nay mới tới."

"À, vậy anh tới làm gì......"

Thật ra vấn đề này hỏi cũng bằng không, còn có thể vì cái gì chứ, chính là muốn gặp nhau chứ sao. Nhưng đại khái nhìn thấy anh đột nhiên xuất hiện trước mắt, cô có chút ngơ, mấy câu hỏi ra đều có vẻ ngu ngốc.

Thái Từ Khôn nói: "Lâu lắm em cũng chưa về, anh không quá yên tâm, cho nên tới đây thăm em."

"Không yên tâm cái gì?"

Thái Từ Khôn không trả lời, ngoắc ngón tay gọi cô tới.

Bạch Lộc nghi hoặc, đi tới bên cạnh anh: "Gì ạ?"

Thái Từ Khôn chờ cô đến gần rồi để một tay trên vai cô, hơi hơi cong lưng, đối diện tầm mắt với cô: "Tiểu Ngũ, em không biết vì cái gì sao?"

Anh đột nhiên tới gần như vậy, hơi thở của anh cô liền cảm nhận được, ấm áp, nhè nhẹ mê người.

Lông mi Bạch Lộc rung rung, nuốt một ngụm nước miếng: "Em...... Không biết ạ."

Thái Từ Khôn nhìn chằm chằm cô, bất đắc dĩ nói: "Sợ em lâu lắm chưa gặp anh, rồi thích người khác hơn anh. Cho nên, anh cảm thấy hẳn là nên thường xuyên đến thăm thì tốt hơn."

Bạch Lộc ngẩn ra: "Anh nói bậy gì đó --"

Lông mày Thái Từ Khôn hơi hơi nhướng: "Hả, nói bậy sao?"

"Không phải, ý em là......"

"Anh hiểu." Thái Từ Khôn cười khẽ, đưa tay ra sờ sờ sau đầu cô, lòng bàn tay lướt qua sợi tóc, giống như trấn an cũng giống như không muốn xa rời, "Ý của em chính là, sao em có thể thích người khác hơn anh."

"......"

"Cũng đúng, ca ca đối xử với em tốt như vậy, nếu em còn có thể thích người khác, vậy thật đúng là (1) bạch nhãn lang."

(1) Bạch nhãn lang: hình dung người vô tình vô nghĩa.

Bạch Lộc ngẩn người, theo bản năng cảm thấy nên có khí thế mà phủ nhận một chút. Nhưng nhìn đôi mắt anh mỉm cười, trái tim còn không khống chế nổi, huống chi là miệng.

"Em, em gọi điện hỏi Mao Mao xem bao giờ em ấy mang cơm trưa tới." Cô chuyển sang đề tài khác một cách cứng ngắc.

Nhưng mà Thái Từ Khôn cũng không cho cô rời đi: "Chờ một chút."

"Dạ?"

"Anh đi đường xa như vậy tới tìm em, có phải nên ôm một chút hay không."

Bạch Lộc cũng chưa trả lời gì, rất nhanh liền nghe anh nói tiếp: "Anh cảm thấy hẳn nên như vậy."

Nói xong, anh tiến lên ôm lấy cô, động tác cực nhẹ, đem cô ôm ở trong lồng ngực.

Bạch Lộc không nói được cái gì, chỉ nghe thấy ở bên tai mình, trái tim vì anh có tiết tấu mà đập, từng chút từng chút...... Có chút dồn dập.

Tích --

Đột nhiên, cửa phòng khách sạn vang lên âm thanh quẹt thẻ.

Bạch Lộc kinh ngạc mà bắn ra khỏi lồng ngực anh, nhìn cửa phòng cách đó không xa.

Sau khi quẹt xong, cửa bị đẩy mạnh ra, có giọng nói của hai người.

"Bây giờ mọi người mới ăn cơm sao?" Một người đàn ông hỏi.

"Đúng vậy ạ, hôm nay kết thúc có chút muộn." Mao Mao.

Bạch Lộc và Thái Từ Khôn nghe được giọng người đàn ông đó thì liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt một người là kinh ngạc, trong mắt người còn lại là hoảng sợ!

Bạch Lộc không nói hai lời đem cửa phòng đóng cái sầm!

Bạch Nguyên Quan?!! Sao anh của cô lại tới đây!!!

Cả người cô liền cuống cuồng, vốn dĩ cô đã sợ anh mình biết việc này, hôm nay có khi còn bị phát hiện! Cô còn chưa nghĩ xem nên đối mặt với anh như nào cho tốt đâu!

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? A! Đúng! Giấu đi! Đem Thái Từ Khôn giấu đi trước rồi nói!

"Tiểu Ngũ đâu rồi."

"Hẳn là ở trong phòng ngủ."

"À, để tôi đi gọi con bé."

Tiếng bước chân ngày càng gần, Bạch Lộc hoảng loạn vài giây, chờ khi ngẩng đầu nhìn thấy ngăn tủ trong phòng ngủ, liền nghĩ ra ngay, kéo Thái Từ Khôn tới hướng tủ.

Mở cửa ra, đẩy mạnh người vào, đóng cửa!

Nhưng mà cửa đóng được một nửa đã bị người bên trong người chống lại.

Thái Từ Khôn đứng ở trong ngăn tủ, ánh mắt mê man còn chưa phản ứng được, "Hả?"

Bạch Lộc bị ánh mắt anh nhìn đến phát run lên: "Trốn một lát đi ạ, chỉ một lát thôi! Em đuổi anh ấy đi ngay bây giờ đây."

Nói xong, cũng không dám nhìn mắt Thái Từ Khôn nữa, đóng cửa sầm lại. Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ cũng bị người khác gõ vang lên.

"Tiểu Ngũ."

Bạch Lộc chạy đến phía cửa, hít sâu một hơi, đem cửa mở ra: "Vâng, anh!"

Bạch Nguyên Quan đứng ở ngoài cửa: "Mới vừa tỉnh ngủ sao?"

"Đúng vậy...... Nghe thấy giọng mọi người liền dậy, sao anh lại ở đây ạ?"

"Hôm qua anh đến Thượng Hải công tác, nhưng lịch trình hủy bởi vì đối phương có chút việc, cho nên liền tới đây thăm em."

Bạch Lộc hơi hơi mỉm cười: "Như vậy sao, sao anh không gọi điện nói cho em một tiếng để em biết."

"Gọi điện thoại cho em, em không nghe, cho nên anh liền trực tiếp liên hệ với trợ lý của em. Như thế nào, không chào đón anh sao?"

"Sao có thể!" Bạch Lộc chột dạ, giọng nói cũng lớn hơn, "Em, em siêu hoan nghênh anh!"

Bạch Nguyên Quan liếc mắt nhìn cô một cái: "Anh không điếc, em kêu cái gì."

"......"

"Được rồi lại đây, mang theo chút đồ ăn cho em ăn này."

Bạch Lộc nhìn về phía bàn trà nhỏ trên phòng khách, khóe miệng hơi hơi kéo: "À...... Nếu anh đã đến rồi, hẳn là em phải ăn cơm với anh chứ, đi, em dẫn anh ra ngoài ăn cơm."

Bạch Nguyên Quan lập tức ngồi xuống ở trên sô pha: "Em ăn mặc quần áo thái giám như này thì thôi không cần ra ngoài ăn cơm đâu."

"...... Đây quần áo Cẩm Y Vệ."

"Phải không? Anh tưởng là (2) Đông xưởng."

(2) Đông xưởng: cơ quan đặc vụ của hoạn quan thời Thanh.

"......"

"Được rồi đừng nói nữa, anh với em ăn ở đây là được rồi."

Bạch Lộc lắc đầu: "Không không không, anh đi đường xa đến, nhất định em phải dẫn anh đi ra ngoài ăn mới được."

"Không cần."

"Cần cần, đi thôi."

"Anh nói không cần."

"Nhất định phải cần!"

Trên tay Bạch Nguyên Quan hơi dừng, quay đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén: "Bệnh thần kinh gì đó, ngồi xuống cho anh."

"...... Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro