Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tiếng sau, Thái Từ Khôn mang cô đi tới một nhà hàng Trung Quốc.

Nhà ăn ở gần hồ, vị trí địa lý cực tốt. Từ lối vào, những đồ vật trang trí lọt vào trong tầm mắt đều là đồ cổ, có giá trị xa xỉ.

Thật ra Bạch Lộc cũng đã biết nhà hàng này lâu rồi, là nơi anh trai cô là Bạch Nguyên Quan thường tới.

Đi đến ngoài cửa ghế lô, người phục vụ giúp mở họ cửa ra.

Cửa mở xong, tấm cửa kính ở cửa sổ sát đất xuyên qua mí mắt, ngoài cửa sổ toàn là màu xanh nhạt, tầm nhìn cực kỳ thông thoáng.

Mà nhìn vào bên trong một chút, là một chiếc bàn gỗ tử đàn, trên bàn có những dụng cụ uống trà đang bốc hơi nóng lên, mùi hương quanh quẩn. Lúc này, bên cạnh bàn có một người đàn ông đang ngồi, khuôn mặt người đàn ông đó rất đẹp trai, dáng vẻ đường đường chính chính, an tĩnh mà uống trà.

Đúng là Bạch Nguyên Quan.

"Tới nhanh đấy." Thái Từ Khôn đi qua, ngồi ở đối diện anh.

Bạch Nguyên Quan ừ một tiếng, ngước mắt nhìn về phía Bạch Lộc. Ánh mắt của anh cũng không đến nỗi dọa người, nhưng môi Bạch Lộc nhấp một cái, không chút do dự mà ngồi xuống bên cạnh Thái Từ Khôn.

Bạch Nguyên Quan hừ lạnh một tiếng: "Còn tưởng rằng em sẽ dùng mấy trăm cớ để không tới chứ."

Trên mặt Bạch Lộc nổi ý tươi cười: "Sao lại như vậy được chứ, lâu lắm rồi anh trai có hẹn em ăn cơm đâu, đương nhiên em phải tới rồi."

"Là do em bận quá, anh hẹn mà không thấy đến."

Khóe miệng Bạch Lộc hơi hơi kéo, bàn phía dưới nắm nắm lấy vạt áo Thái Từ Khôn. Người đó cũng hiểu ý, rất phối hợp mà chuyển đề tài: "Gọi món ăn chưa."

Bạch Nguyên Quan thu hồi tầm mắt: "Cũng chưa."

Người phụ nữ bên trong cánh cửa sau khi nghe được lời này vội vàng cầm thực đơn lại đây, đưa tới trên tay người con gái duy nhất.

Bạch Lộc này chân chó thật sự, lập tức đem thực đơn đẩy đến phía trước mặt Bạch Nguyên Quan: "Anh gọi món đi."

Bạch Nguyên Quan: "Tự em muốn ăn cái gì thì gọi đi."

"Không cần không cần, anh thích ăn gì em đều thích ăn cái đó."

Bạch Nguyên Quan liếc mắt nhìn cô một cái, cười mắng: "Nhìn cái dạng này của em, cũng dễ nói chuyện nhỉ!"

Bạch Lộc nhìn anh cười lúc này mới yên tâm, "Em không bình thường sao ạ."

"Miệng lưỡi trơn tru."

Bạch Nguyên Quan rũ mắt gọi món, tuy anh nghiêm khắc với Bạch Lộc, nhưng cũng đúng thật là tốt, sau khi xem xong thực đơn, đều gọi mấy món Bạch Lộc thích.

Gọi xong, lại đưa cho Thái Từ Khôn xem: "Hôm nay nếu không phải có cậu, chắc con bé cũng không tới đâu."

Thái Từ Khôn: "Hả? Phải không."

Bạch Lộc: "Nào có chứ...... Anh phải tự tin lên một chút có được không."

"Em còn dám phủ nhận?" Bạch Nguyên Quan nói, "Lúc trước bao nhiêu lần anh gọi điện thoại tới bảo em về nhà hoặc là kêu em ra ăn một bữa cơm, em đều đẩy mấy lí do ra nói mình có việc bận."

Bạch Lộc chớp mắt, bắt đầu giả vờ mất trí nhớ: "Có sao?"

Bạch Nguyên Quan mặc kệ cô, nhàn nhạt nói: "Từ Khôn, cậu nhớ kĩ đi, con bé này từ nhỏ đã chạy theo cậu, cậu nói cái gì thì nó nghe cái đó, tôi nói thì nó lại chả nghe bao giờ."

Thái Từ Khôn nhìn thực đơn, khóe miệng khẽ nhếch.

Bạch Nguyên Quan nói:" Lúc nó tám tuổi, tôi nói đùa là để con bé theo họ cậu, làm em gái cậu luôn. Thế mà nó tưởng thật, cao hứng đến nỗi cả đêm không ngủ."

Chuyện từ năm xưa xửa xừa xưa rồi mà sao anh lại còn lôi ra nói lại chứ?!

Bạch Lộc nhìn Thái Từ Khôn như cười như không, lỗ tai cũng đỏ lên.

"Anh, anh nói chuyện gì tốt một chút có được hay không!"

"Cái gì tốt?" Bạch Nguyên Quan dựa về sau, chậm rãi nói, "À, vậy thì nói về bạn trai của em đi."

"............"

Thái Từ Khôn hơi khựng lại, "Bạn trai?"

Bạch Nguyên Quan lạnh mặt: "Cậu không biết? Đứa em họ kia cũng không nói cho cậu một tiếng à?"

Thái Từ Khôn và Hoa Hoằng Hi đã rất nhiều ngày không liên hệ, thật đúng là anh không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Nguyên Quan nhìn dáng vẻ của anh, giải thích nói: "Em họ cậu và Tiểu Ngũ đang ở bên nhau."

Thái Từ Khôn nhăn mày lại, nhìn về phía Bạch Lộc: "Thật sao?"

Thật ra Bạch Lộc không thể nói dối ở trước mặt Thái Từ Khôn được, thường ngày anh đối xử với cô rất ôn nhu, nhưng nếu anh thật sự không vui, thì lực uy hiếp còn lợi hại hơn cả Bạch Nguyên Quan.

Cho nên khi cô nhìn đến ánh mắt nghi ngờ của Thái Từ Khôn, giọng nói đều hoảng loạn: "À, thì, chuyện này, chúng em đang ở bên nhau...... rồi."

Thái Từ Khôn híp mắt lại: "Cái gì gọi là 'rồi'?"

"Không có không có, chính là ở bên nhau." Bạch Lộc nhớ tới lời hẹn ước cùng Hoa Hoằng Hi, khẽ cắn môi xác nhận, "Là chuyện của mấy hôm trước rồi ạ."

Thái Từ Khôn buông thực đơn xuống, sắc mặt có chút nghiêm túc: "Các em mới gặp mặt vài lần đã yêu nhau rồi sao?"

Bạch Nguyên Quan nhìn chằm chằm cô, hiển nhiên cũng đang đợi đáp án.

Bạch Lộc mạnh mẽ ổn định tâm trạng: "Mấy cái chuyện kiểu vừa gặp đã yêu này, có đôi khi chỉ cần một giây thôi."

Thái Từ Khôn: "......"

Bạch Nguyên Quan: "......"

Bạch Lộc uống ngụm trà bình tĩnh hạ giọng: "Anh, sao anh lại biết, ba nói cho anh sao?"

Bạch Nguyên Quan: "Bằng không thì sao, à, biết em cùng thằng nhóc nhà họ Hoa kia ở bên nhau, khỏi cần nói ba cao hứng cỡ nào."

"Thật ạ?" Bạch Lộc tức khắc cảm thấy đáng giá, ba vui là tốt rồi, ba cô mà vui, thì sẽ không quấy nhiễu cô nữa!

"Tiểu Ngũ, yêu đương không phải chuyện đùa, em chắc chắn em thích Hoằng Hi sao."

Bạch Lộc nhìn về phía Thái Từ Khôn, nhưng cô phát hiện mình càng nhìn anh càng chột dạ, vì thế dứt khoát chỉ nhìn chằm chằm chính ngón tay mình: "Em, rất thích anh ấy."

"Em hiểu nó nhiều hay ít."

"Không phải anh cũng rất hiểu anh ấy sao." Bạch Lộc nhỏ giọng lẩm bẩm, "Dù gì thì Hoa Hoằng Hi cũng là em họ anh, hẳn là rất bảo đảm chứ."

"Như thế nào, em cảm thấy em trai của anh chính là công dân tốt sao?"

"À......"

Thái Từ Khôn duỗi tay xoa đầu cô một chút: "Thanh tỉnh chút đi, trước tiên tốt nhất em nên nghe lời."

Bạch Lộc rụt rụt người, ôm đầu nhìn anh.

Ánh mắt Thái Từ Khôn hơi trầm xuống: "Có nghe thấy không?"

"...... Nghe thấy ạ."

Đồ ăn chậm rãi lên, trong lúc đó, hai người Bạch Nguyên Quan và Thái Từ Khôn không gián đoạn mà giáo huấn cô một hồi.

Bạch Lộc vẻ mặt bế tắc, vốn dĩ nghĩ khi Thái Từ Khôn cũng ở đây thì có thể sẽ đỡ bị anh mắng hơn, kết quả hiện tại ngược lại, hai người họ lại cùng nhau mắng cô..... Thật là nhầm to rồi.

Cuối cùng hai người ngừng nghỉ, mới bắt đầu ăn cơm.

Cô an an tĩnh tĩnh mà ăn cơm chậm, giảm cảm giác tồn tại xuống, mặt khác hai người vừa ăn câu được câu không mà trò chuyện, cái gì mà cổ phiếu dâng lên hạ xuống, cái gì mà hạng mục của công ty này thất thất bát bát......

Một chữ cô cũng không hiểu.

Cơm ăn được một nửa, điệu thoại Bạch Lộc đột nhiên vang lên, là Lưu Vân gọi tới.

Bạch Lộc nhận máy, "Alo?"

"Bạch Lộc, nhân vật Chiêu Dương kia......"

"Đã có kết quả sao ạ?" Tim Bạch Lộc lập tức nhảy tới cổ họng, "Thế nào ạ."

Lưu Vân chần chờ, trầm giọng nói: "Không có."

"Không có...... Sao lại như vậy."

Lưu Vân nói: "Lúc trước chờ kết quả, chị cũng cho rằng vai diễn này khẳng định là của em, nhưng mà...... Haiz, loại tình huống này cũng không phải chưa từng có, ai biết trên đường có Trình Giảo Kim nào nhảy ra không."

Trong mắt tâm trạng Bạch Lộc tụt dốc, cô hít nhẹ một hơi, nhịn sự mất mát đang dâng lên trên cổ xuống: "Em biết rồi, vậy em cúp máy trước đây."

"Em cũng đừng quá khổ sở, chuyện này, nếu về sau còn cơ hội khác thì sao, việc của em bây giờ là phải chuẩn bị thật tốt để đi quay show."

"Vâng......"

Bạch Lộc cúp điện thoại.

"Làm sao vậy?" Bạch Nguyên Quan thấy sắc mặt cô thay đổi, hỏi.

Bạch Lộc rầu rĩ nói: "Không nhận được vai diễn ạ."

Thái Từ Khôn dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn cô: "Là vai diễn em nói lúc trước sao?"

"Vâng."

Bạch Nguyên Quan nhàn nhạt nói: "Không có thì không có thôi, không có gì quan trọng, ăn cơm đi."

Sao lại không quan trọng chứ.

Cô thích nhân vật trong bộ tiểu thuyết kia đến nỗi nào, nghĩ đến nó nhiều đến nỗi nào, từ khi cô biết có thể thử vai, mỗi ngày cô đều xem kịch bản, mỗi ngày đều tự đứng trước gương diễn tập, cô bỏ bao nhiêu tâm tư bao nhiêu sức lực...... Vậy thì sao mà lại có thể không quan trọng.

Trong lòng cô đang mất mát và uể oải lại bị Bạch Nguyên Quan nhẹ nhàng nói bâng quơ một câu nên lập tức tức giận, Bạch Lộc buông mạnh đũa xuống, cả giận nói: "Cái đó rất quan trọng!"

Bạch Nguyên Quan cầm đũa trong tay, ngước mắt nhìn cô: "Em tức giận cái gì."

Bạch Lộc trừng mắt nhìn anh: "Anh cái gì cũng không biết, vì sao lại cảm thấy việc đó không có gì quan trọng!"

Sắc mặt Bạch Nguyên Quan hơi trầm xuống: "Vậy em nói xem có cái gì quan trọng, có vai diễn này hay không thì có gì khác nhau. Tiểu Ngũ, em đã lăn lộn ở trong giới giải trí 5 năm rồi, khi nào mới có thể từ bỏ chứ."

"Em không từ bỏ đâu!" Bạch Lộc đứng lên, "Anh dựa vào cái gì mà bảo em từ bỏ, chỉ bởi vì anh cảm thấy em sẽ giống mẹ sao? Nhưng mà anh, mẹ là mẹ, em là em, em thích làm diễn viên, thật sự thích!"

"Bạch Lộc!"

"Em nói anh cũng chả bao giờ chịu hiểu!" Bạch Lộc lấy túi, quay đầu liền đi ra ngoài.

Bạch Nguyên Quan nhìn Bạch Lộc đóng cửa rời đi, ánh mắt hiện lên một tia đau xót.

Thái Từ Khôn đứng dậy: "Tôi đi xem xem."

Bạch Nguyên Quan ấn ấn giữa lông mày: "Phiền cậu rồi."

Thái Từ Khôn chưa nói gì, đứng dậy đi ra cửa.

Nhà ăn gần hồ, đi ra khỏi nhà hàng là một hành lang dài có hồ. Thái Từ Khôn ra ngoài xong, từ xa xa nhìn thấy một bóng hình ở hành lang dài.

Anh nhíu mi, đi theo.

**

"Tiểu Ngũ."

Sau lưng truyền đến một giọng nói, Bạch Lộc duỗi tay lau mắt, không quay đầu lại: "Em có thể tự về."

Thái Từ Khôn giữ cánh tay cô lại, "Em từ từ đã."

Bạch Lộc vẫn không chịu quay đầu lại, Thái Từ Khôn bất đắc dĩ, vòng tới phía trước mặt cô.

Cô gái trước mắt đã đeo thêm khẩu trang, chỉ là đôi mắt đỏ bừng, dưới lông mi còn có vết nước mắt, nhìn ủy khuất muốn chết.

Mỗi khi anh thấy cô khóc đều không có biện pháp gì: "Đừng khóc nữa."

Bạch Lộc quay đầu đi, giọng nói rầu rĩ từ khẩu trang truyền ra: "Em không khóc."

"Đã như vậy rồi mà còn không khóc?"

"......"

Lúc này trong lòng Bạch Lộc thật sự loạn, cô quá muốn vai diễn Chiêu Dương này, hơn nữa vốn dĩ cho rằng tới tám chín phần là của mình, kết quả vẫn trượt. Bị trượt thì thôi, còn ở cùng anh cô cũng không thoải mái, một bụng ủy khuất cô cũng chưa có chỗ phát tiết.

"Rốt cuộc sao lại thế này, bình tĩnh nói chuyện, anh nghe." Thái Từ Khôn giữ mặt cô, ngón cái đem nước mắt đầy khuôn mặt lau đi, "Đã lớn như vậy rồi, mà vẫn khóc nhè như trẻ con vậy."

Bạch Lộc ngước mắt nhìn Thái Từ Khôn, không biết sao lại càng muốn khóc. Vì thế giây tiếp theo, nước mắt từng giọt lớn chảy ra, không khống chế được.

Thái Từ Khôn sửng sốt một chút: "Em......"

"Anh có thể đem những lời nói lần trước làm như không nghe thấy không ạ ô ô ô ô......"

"Nói cái gì?"

"Những lời chúng ta nói trên đường tới đây, ở trong xe......"

Thái Từ Khôn suy nghĩ một chút, nghĩ tới, khi đó ở trên đường, cô tin tưởng mười phần, nói vai diễn hẳn là của cô, còn nói đến lúc đó khi có danh sách ra liền tìm anh đòi khen thưởng. Nhưng cuối cùng, vai diễn cũng không có.

Đại khái là con bé này cảm thấy mất mặt.

Thái Từ Khôn cười lắc lắc đầu: "Khi nào rồi mà em còn nhắc tới vấn đề này."

"Em muốn nhắc tới, có phải anh cảm thấy em thực sự buồn cười hay không...... Đã không có...... Huhuhu vì sao em lại tự tin như vậy chứ......"

"Không có, anh không có cảm thấy em buồn cười." Thái Từ Khôn một bên lau nước mắt một bên dịu dàng dỗ dành, "Nghe lời, không được khóc."

Bạch Lộc mang theo khẩu trang, cho nên khóc làm cô hô hấp khó khăn hơn, cô đem khẩu trang tháo xuống, lộ ra cái mũi đỏ bừng: "Em đã khổ sở, vậy mà anh trai còn chọc tức em--"

"Việc này là cậu ta không đúng, chút nữa quay lại anh sẽ nói cậu ta."

Bạch Lộc cố ổn định hô hấp, nghiêm túc hỏi: "Anh có thể nói anh ấy sao?"

Thái Từ Khôn hơi buồn cười, bật cười: "Anh sẽ cố?"

"Nói...... Nói không thông đâu." Bạch Lộc rũ mắt, "Có lẽ anh ấy nói rất đúng, em đã lăn lộn 5 năm không ra thành quả gì, là chính em có vấn đề, là do em quá thất bại."

"Không phải, chỉ là cơ hội của em vẫn chưa tới mà thôi." Thái Từ Khôn vỗ vỗ đầu cô, "Em thực sự ưu tú, phải có sự tin tưởng với chính mình chứ."

Ngực Bạch Lộc run lên: "Thật sao?"

"Ừm."

Áp lực cảm xúc dường như ở trong lời nói ôn nhu của anh biến mất, Bạch Lộc nhìn đôi mắt anh chỉ cảm thấy trái tim đã sống lại.

Thình thịch, thình thịch --

Đập cũng thật mạnh.

"Được rồi, anh đưa em về, đừng ở đây nữa." Thái Từ Khôn nói.

Bạch Lộc tùy ý để anh dắt cánh tay mình, ngây ngốc mà đi theo phía sau anh.

"Từ Khôn ca."

"Hửm?"

"Em, không có gì......"

Thái Từ Khôn quay đầu lại nhìn cô một cái, cười nhạt, tựa hồ là đang cười cô lớn như vậy mà vẫn còn khóc vậy.

Bạch Lộc cúi thấp đầu, nghe thấy trái tim vẫn dùng sức đập một cách quái dị.

Thật ra, cô vẫn có chuyện muốn nói.

Cô muốn nói, anh vẫn tốt giống như trước kia.

Không đúng, phải là, càng tốt hơn so với trước kia......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro