chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 2: Cái chạm thứ hai.
Hai người bất giác nhìn nhau, hai con ngươi như đang xuyên thấu lẫn nhau.
Bịch... Hắn đã buông tay làm cậu rơi xuống đất. Tiếp đất bằng mông, cậu nhăn nhó.
"Không cần phải xin lỗi đâu..." Hắn vừa nói vừa đổ ly rượu từ trên xuống đầu cậu.
Cậu không còn biết gì nữa, như bị phun sơn vậy, tay chân không thể nào cử động được. Từng dòng rượu chảy từ trên tóc xuống khuôn mặt nhỏ thon, trắng muốt, rồi dần dần chảy xuống thân người gầy gò kia.
"Được rồi đó." Giọng một người con gái gắt lên.
"Anh làm gì vậy, đó là bạn của em mà."
"Em nhìn xem cậu ta đã làm gì anh?"
"Người ta chỉ vô tình thôi mà, anh có cần phải vậy không?"
Hai người đôi co một lúc thật lâu giữa một đám đông đang quay quần xung quanh, có người chỉ trỏ, có người thì thầm gì đó với người bên cạnh... Tôi cũng không rõ nữa và tôi cũng không thèm quan tâm.
Một cánh tay luồn qua người tôi, đỡ tôi đứng dậy.
"Đi, tôi đưa cậu đi thay đồ." Đó là Thanh, thật ra cô ấy bình thường cũng rất mạnh mẽ như vậy.
"Anh còn nhìn gì nữa chứ... Màu vào phòng anh lấy một bộ đồ cho cậu ấy mượn." Cô liếc hắn một cái.
"Tại sao lại là đồ của anh???"
"Chứ không lẽ đồ của em... Tại ai chứ? Em mách bố nha." Cô cười nham hiểm.
"Được rồi... Nể tình hôm nay là sinh nhật em, lần sao thì đừng hòng nha."
Ba người cùng nhau bước vào căn biệt thự tọa như hoàng cung kia. Ôi thật nguy nga tráng lệ làm sao. Thì ra hắn là anh trai của Thanh, vừa du học từ Mỹ về, đang chuẩn bị tiếp quản công ty Thanh Nhã. Tôi và hắn vào một phòng, chứ không lẽ tôi lại vào phòng của Thanh thay đồ, mà vào phòng khác thì đồ đâu mà thay.
"Nè, mặc vào đi, thật là phiền phức." Hắn vừa nói vừa quăng bộ quần áo vào người của cậu. Khuôn mặt nhăn nhó, đôi lông mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.
"Tại ai mà tôi mới ra nông nổi này?" Cậu liếc nhìn hắn.
"Thế tôi đỡ cậu mà cậu đổ nguyên ly rượu vào người tôi đó thì sao?" Hắn cũng không vừa, vừa mắng vừa hung dữ nhìn cậu.
"Tôi... tôi... xin lỗi rồi mà." Cậu ấp úng. Rồi đứng lên định bước vào phòng tắm. Nhưng trời xui đất khiến thế nào cậu lại vấp phải cạnh giường, ngã nhào vào người hắn, làm hắn ngã xuống và cậu đang nằm đè lên người hắn. Cả hai cơ thể dường như đã chạm hoàn toàn vào nhau. Cả hai đều bất động. Một lần nữa, hai con người lại bắt gặp nhau, họ nhìn nhau một lúc lâu không nói lời nào, đôi mày của hắn cũng không còn nhíu lại nữa, nó đã được thả lỏng. Khuôn mặt cậu chợt đỏ ửng lên, như quả gấc chín vậy.
"Hai người đang làm gì vậy?" Thanh đứng trước cửa phòng tỏ vẻ hiếu kỳ, cười nham hiểm.
Hắn đẩy cậu sang một bên, vội đứng dậy.
"Không có gì, chỉ là tớ vấp ngã thôi, để tớ đi thay đồ." Cậu vừa nói vừa chạy vào phòng tắm.
"Đúng là hậu đậu mà, suốt ngày ngã lên ngã xuống." Thanh nói với nụ cười khoái chí trên môi.
Cả ba người cùng trở lại buổi tiệc. Cả ba đều khoác trên người một bộ trang phục mới, cậu đang khoác trên người một chiếc áo màu xanh ngọc bích, chiếc quần kaki màu đen cộng với chiếc nơ nhìn rất sang trọng, nhìn như một thiếu gia của một nhà tài phiệt nào đó.
Từ lúc khoác lên mình bộ trang phục mới, cậu được rất nhiều cô gái chú ý đến, bọn họ túm tụm xung quanh cậu. Cả nhóm cười nói rất vui vẻ. Nhưng từ xa xa phía gộc cây đại thụ kia, có một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn cậu. Đó là hắn.
Cuối cùng thì buổi tiệc cũng kết thúc.
"Ê tao về nha." Cậu vừa nói vừa vẫy tay với Thanh.
"Chiều nay cậu đến đây bằng gì?" Thanh hỏi.
"Xe buýt..." Cậu hơi ấp úng.
"Thôi ở lại đây một đêm đi, sáng mai rồi hãy về." Thanh vừa nói vừa lắc lắc tay áo cậu.
"Không được, gì tôi không cho đâu"
"Thế giờ cậu định về bằng gì?"
"Xe..." Đã hơn 12 giờ rồi lấy đâu ra xe buýt mà về.
"Hay là để tôi gọi điện cho gì cậu nha." Thanh nhanh nhẩu.
Chưa kịp phản ứng gì thì Thanh đã bật điện thoại gọi cho gì cậu. Chỉ trong tít tắc, nụ cười đã chợt nở trên khuôn mặt thon gọn kia.
"Xong rồi, gì cậu cho cậu ở lại rồi đấy."
"Ò.." Cậu bất giác ngẩng người, không ngờ Gì cậu lại đồng ý nhanh như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro