Tôi sẽ chờ [Oneshot | CheolHan]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Author: mi love sa aka Lee BumMi
_Disclaimer: thuộc về au là au ngất ngay tại chỗ này
_Pairing: CheolHan
_Rating: T
_Summary: "Hoa anh đào năm đó nở muộn màng để chờ người quay về ..."
_Category: nhẹ nhàng, vụn vặt

_Note: au bị điên

Tôi Sẽ Chờ

Hoa anh đào năm đó nở muộn màng để chờ người quay về ...

Cậu – nổi tiếng ở trường với vẻ ngoài đẹp, đẹp hơn bất kì đứa con gái nào cùng giọng hát trời phú, thanh thoát đến mê lòng!

Hắn – nổi tiếng vì giọng rap thần sầu cùng vẻ đẹp nam tính không ai có thể đọ được!

Họ – không hề quen nhau dù là học chung trường, cùng khóa.

Họ – chỉ biết nhau qua những lời đồn thổi của bạn bè xung quanh!

Một thu gió thổi nhè nhẹ cuốn lá vàng bay trong gió, cậu một mình ngoài sân bóng rổ, đập bóng, ném xa, phòng thủ, đưa bóng qua lưng, úp rổ ... tất cả đều vô cùng, vô cùng thành thạo. Hắn nhìn từ xa bóng dáng cao gầy ấy mà ngẩn ngơ. Có lẽ chưa bao giờ hắn thấy một người nào lại có dáng chơi bóng đẹp đến vậy!

Cậu có lẽ sẽ không để ý đến ánh mắt hiếu kì của kẻ nào đấy nhưng bị nhìn đến hơn nửa tiếng đồng hồ nên cậu cũng cảm thấy nhột nhạt. Căm hận liếc kẻ ngoài sân, cậu dùng bóng ném thẳng vào đầu hắn ta rồi gào lên đầy khó chịu:

– Này cái cậu kia, để yên cho người khác chơi bóng đi! Cậu bị điên mà cứ nhìn chằm chằm người ta thế hả?

Hắn ngơ ngơ ngác ngác nhìn cậu, cái mặt cứ đần ra khiến cậu càng thêm bực tức!

– Tôi nói cậu đấy, nhìn ngang ngó dọc cái quái gì? Đưa trả bóng đây!

Hắn lúc này mới lấy lại ý thức nhưng hành động lại luống cuống. Hắn vừa gãi đầu gãi tai ngại ngùng vừa máy móc đi đến trả bóng cho cậu

– Tôi không cố tình, chỉ là ... tôi ...

– Aish! Thích thì vào mà chơi, ngại ngùng cái khỉ gì!

Cậu giật lấy quả bóng rồi lại bắt đầu những động tác đầy kĩ thuật của mình. Hắn lúc đầu cũng lớ nga lớ ngớ nhưng rồi được cậu dạy một chút thì cũng bắt đầu hiểu ra rồi chính hắn cũng không biết từ lúc nào mình lại hòa vào trận đấu hai người này đến vậy!

Trời tối dần, hai người bấy giờ cũng đã nằm dài trên sân bóng mà thở. Cậu hứng thú nói với hắn

– Cậu nhìn như thế mà chơi cũng khá nhỉ? Mới chơi à?

– Ừ!

– Được đấy! Khi nào có dịp lại chơi! Giờ trễ rồi, tôi về!

Cậu nói rồi đứng dậy ôm bóng và ra về. Hắn mất một lúc để nhận thức được lời cậu liền vội vàng quay ra hét to:

– CẬU TÊN GÌ?

– YOON JEONG HAN! CHOI SEUNGCHEOL ĐÚNG KHÔNG? HẸN GẶP LẠI!

Trả lời rồi cậu đi thẳng, hắn thì ngỡ ngàng ... cậu biết hắn từ lúc nào vậy?

.

.

.

Bẵng một thời gian dài, cái lời hẹn bóng rổ kia cũng chỉ còn lại mình hắn nhớ, cậu thì hình như đã quên bẵng đi mất rồi!

Thỉnh thoảng SeungCheol lại ngơ ngẩn ngắm nhìn ra sân bóng rổ đầy nắng, cố gắng mường tượng ra hình ảnh của cậu – một mĩ nam tử đẹp như bước ra từ trong tranh vậy:

– Này, ngơ ngẩn gì thế? _ Một giọng nói đầy trêu chọc vang lên từ sau lưng hắn

– Ngắm cảnh nhớ người ...

– Nhờ người nào thế? _ Giọng nói đó lại khúc khích vang lên

– Yoon JeongHan~~ _ Hắn luyến láy tên cậu làm cho giọng nói kia càng cười thích thú hơn

– Chúng ta mới có gặp nhau một lần thôi sau đã nhớ tôi thế rồi?

– Ừ .......... HẢ????

Hắn giật mình đứng bật dậy, suýt chút nữa là ngã ngửa cả ra sau. Trong khi đó cậu lại cười hi hi nhìn hắn với kiểu thích thú lắm!

Lần gặp thứ hai của họ, hắn vẫn là một kẻ ngu ngơ, khù khờ, chỉ biết gãi đầu, gãi tai trước một người đáng yêu, tinh nghịch như cậu mà thôi!

.

.

.

Cậu chen chúc trong cái căng tin trường, cố gắng xếp hàng để mua được một ít đồ ăn. JeongHan thừa biết rằng chỉ cần cậu nói một tiếng là có cả tá những kẻ điên cuồng vì cái vẻ đẹp "thần thánh" này sẽ giúp cậu lấy đồ, nhưng đơn gian là JeongHan ghét những kẻ như thế, những kẻ chỉ biết nhìn bề ngoài mà không bao giờ đánh giá nội dung bên trong xem nó như thế nào:

– Hey! Cậu "liễu yếu đào tơ" thế này mà cũng phải xếp hàng ở cái nơi này à?

Hắn chọt chọt ngón tay vào eo cậu, cái giọng kiểu hơi hơi khiêu khích khiến JeongHan nhíu mày:

– Tin là tôi sẽ cho cậu một cước và mãi mãi về sau dòng họ nhà cậu tuyệt tự luôn không!

SeungCheol vội vàng thụt lùi sau một bước thế là dẫm luôn phải chân đứa đằng sau làm nó nhảy tưng tưng lên, còn cậu thì cười vang một cách đầy sảng khoái!

Lần thứ N + 1 gặp mặt, hắn vẫn cứ là một kẻ khù khờ, ngu ngơ, ngốc nghếch, luôn phải chịu thua trước những trò tai quái của một Yoon JeongHan đại mĩ (quái) nhân mà thôi!

.

.

.

2 năm sau, họ tốt nghiệp ra trường, cũng là lúc hắn phải đi du học Mĩ, nơi hắn đã mơ ước bao nhiêu năm!

Ngày hắn nói cho cậu là một ngày mưa tầm tã, hắn hẹn cậu ở quán coffee gần trường. Từ ngoài nhìn vào, dáng cậu cô đơn đến lạ, rõ ràng cậu luôn là kẻ thích sự náo nhiệt, hay khuấy động người khác ... nhưng đến khi ở một mình, cậu luôn lẻ loi như vậy!

– Cậu đi sang đó thật?

– Ừ!

– Có quay lại nữa không?

Hắn nghe câu hỏi đó thì ngập ngừng, cậu cũng không hỏi gì thêm, chỉ khuấy khuấy ly cacao lên một cách chậm chạp

– SeungCheol! _ Cậu quay đầu lại gọi hắn khi bước ra gần đến cửa

– Gì vậy?

– Tôi sẽ không đến tiễn cậu đâu ... Nhớ cây hoa anh đào gần sân bóng rổ không? Tôi luôn chờ cậu ở đấy!

Nở nụ cười nhẹ, JeongHan bước ra khỏi quán và hòa mình vào mà mưa trắng xóa bầu trời!

SeungCheol ngẩn ngơ nhìn theo, nước mắt chảy dài xuống khuôn mặt hắn từ lúc nào!

Ngày hắn đi, cậu trở về trường, cầm theo trái bóng rổ và tự mình tập luyện ... như cái ngày đầu tiên cậu gặp hắn ... một kẻ ngu ngơ, khù khờ đến đáng ghét! JeongHan cứ ở đó tập luyện và tập luyện cho đến khi bầu trời trở nên tối dần ... Cậu nằm ra sân thở dốc, ngước nhìn lên bầu trời đầy sao JeongHan thầm nghĩ : "Có lẽ hắn đã đi sang một bầu trời khác rồi"

Hoa anh đào năm đó nở muộn màng để chờ người quay về ... 

Cho đến những ngày cuối cùng trước khi cậu quay bước rời đi khỏi dòng kí ức về tuổi học trò đầy thơ ngây và khờ dại, những cánh hoa anh đào lại rơi xuống tựa một cơn mưa đầy buồn thương tiễn cậu học trò lẻ loi dưới ánh nắng chiều nhàn nhạt ...!

.

.

.

1 năm sau ngày hắn rời khỏi nơi đây, Yoon JeongHan của bây giờ đã trở thành một ca sĩ đầy tài năng với phong cách mới lạ. Đều đặn mỗi cuối tuần, cậu vẫn cứ đến cây anh đào đó để chờ hắn về ... nhưng vô vọng cứ hoài vô vọng!

– Tôi ghét cậu! Đồ đần Choi SeungCheol!!!!!

.

.

.

3 năm sau, cậu tách riêng ra và trở thành một giám đốc của công ty âm nhạc nhỏ. Dù bận rộn cỡ nào, JeongHan vẫn cố gắng trở về nơi đó để chờ người quay về:

– Nơi này khác nhiều quá rồi đấy SeungCheol! Sao cậu vẫn chưa về? ĐỒ ĐIÊN!!! TÔI GHÉT CẬU!!!

.

.

.

5 năm sau

Một ngày bình thường như bao ngày khác, cậu ngồi trong phòng làm việc mà thơ thẩn nghĩ ngợi linh tinh.

Yoon JeongHan – giờ đã trở thành một giám đốc âm nhạc nổi tiếng trên toàn Châu Á và là một CEO trẻ tuổi đầy tài năng!

Dù rằng tự nhủ là mai mình sẽ đến thăm cây anh đào, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại lái xe đến đây trong vô thức đến vậy!

Tiếng nhạc chuông báo có tin nhắn đến ... từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống màn hình

"Này Hannie! Người đẹp của tôi! Nhớ tôi nhiều không vậy? Tôi trở về với cậu rồi này!"

Đứng nhìn theo bóng hoàng hôn khuất sau nơi trường học vắng lặng ...

Hình như mùa xuân về ...

Và hình như ... cuộc sống chúng ta đã đổi khác rồi ...

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro