CHAP 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mộc Băng Băng nhìn anh, trong mắt cô giờ chỉ chứa đựng anh, vòng đôi tay nhỏ bé ôm lấy thắt lưng anh chấn an, cô biết anh đang lo sợ điều gì.
" Ông xã người ta nhớ lại anh không vui sao?". Giả bộ hờn dỗi anh.
" Bảo bối, anh không có, anh chỉ là..". đưa ngón tay để lên môi anh, cô biết anh muốn nói gì.
" Băng Băng, em nhớ lại rồi phải không, em cũng nhớ anh là ai rồi phải không, Băng Băng anh thật sự rất yêu em, em trở về với anh được không".
" Tống Vỹ, có những thứ mất đi rồi sẽ không bao giờ tìm lại được, dù lí do của anh có như thế nào đi nữa, làm mất thì vẫn là làm mất".im lặng nhìn cậu,thấy cậu vẫn im lặng cô nói tiếp.:" Thay gì anh tiếc nuối thứ đã mất đi, tại sao anh lại không cố gắng trân trọng những thứ vẫn còn bên cạnh anh, hay anh đợi mất đi lần nữa mới quay lại tiếp tục tìm". Nói xong quay qua nhìn Thanh Mỹ rồi nhìn lại cậu, người cô đang muốn nói chính là Thanh Mỹ, cô cũng không nói là sẽ tha thứ cho cô ta, nhưng có điều tình cảm cô ta dành cho Tống Vỹ là thật. cô bây giờ cũng đã tìm được hạnh phúc của mình, người khác cũng không nên vì lỗi lầm đã gây ra với cô mà khổ sở.
" Bảo bối em.. thật sự đã nhớ lại.". lo lắng nhìn cô, anh muốn xác minh một lần nữa.
" ông xã, em yêu anh". Không trả lời câu hỏi của anh, kéo anh cúi xuống, nhón chân hôn lên môi anh thay cho câu trả lời. Nâng khóe miệng cười với anh. Quay sang Tống Vỹ.
" Vỹ, tôi rất hạnh phúc, còn nữa, tôi biết bây giờ tình cảm anh dành cho tôi không phải là tình yêu của 3 năm về trước mà đơn giản chỉ là muốn giành lại thứ mình đã làm mất thôi". Quay lại nhìn anh rồi kéo anh ra về.
Tống Vỹ vẫn đứng đó suy nghĩ lời cô nói, đúng vậy lúc cô thân mật với Hoắc Triết, cậu căn bản không cảm thấy khó chịu, hay những lần cô khước từ cậu, tim cậu cũng không đau, có lẽ cô đã nói đúng, tự cười bản thân mình ngu ngốc, cậu sẽ nghe lời cô, sẽ trân trọng những gì bên cạnh.
Lúc cậu quay người lại tìm Thanh Mỹ thì đã không còn thấy cô đâu, cậu chợt cảm thấy lo lắng, nhưng tìm khắp nơi trong trung tâm mua sắm vẫn không tìm được cô.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~********~~~~~~~~~~~~~~~~
" bảo bối, tại sao em nhớ lại rồi mà không nói cho anh biết, có biết anh lo lắng lắm không?".
" ông xã, người ta muốn cho anh bất ngờ mà". Nũng nịu với anh, cô biết anh sẽ không nỡ trách tội cô đâu.
" Băng Băng anh đã rất sợ mất em". Ôm chặt lấy cô vào lòng như sợ chỉ cần lỏng tay chút xíu cô liền biến mất.
" Triết, em đã hứa không bao giờ rời xa anh mà", đưa tay ôm lại anh.
" Băng Băng chúng ta cũng nên tổ chức đám cưới thôi" .
" Triết anh thật quá đáng, người ta đang tâm trạng mà, còn nữa anh cũng không thèm cầu hôn em, nhẫn cũng không có, hoa cũng không , thật đáng ghét". Quay người sang hướng khác giận dỗi anh.
" Bảo bối sao em biết anh không chuẩn bị hoa cho em, còn nữa giấy kết hôn cũng đã kí, em xem anh cầu hôn như thế nào đây". Xe dừng lại tại một nhà hàng sang trọng, kéo cô xuống xe đi thẳng vào trong, đi đến một cái bàn giữa phòng, trên bàn có hai cây nến, xung quanh là hoa là bóng bay, cô chưa kịp định thần thì anh xoay người cô lại, đặt lên môi cô một nụ hôn, rồi một chân quỳ xuống sàn nhà, nắm lấy tay cô, từ từ lấy trong túi ra một chiếc nhẫn.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#moctata