Part 1/1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảm ơn tác giả Hạ Vũ với cuốn Hôm Nay Tôi Thất Tình đã cho tôi cảm xúc để viết bài này.

Sài Gòn, tháng 7

Dạo này trời hay mưa, có lẽ là do ảnh hưởng của các đợt áp thấp nhiệt đới vào bờ muộn nên cả ngày không có một tí nắng, bù lại thì không khí mát mẻ đã len lỏi khắp các nẻo đường của Sài Gòn luôn trong trạng thái nóng nực đến mức người ta luôn thèm khát không khí mùa thu Hà Nội hay nhiệt độ ổn định của xứ sở Đà Lạt.

Mát mẻ, dễ chịu là thế nhưng khung cảnh này lại khiến lòng tôi buồn đến lạ.

Nói về tôi, người từng trải qua các mối tình lớn nhỏ, thậm chí các mối tình vỏn vẹn vài tuần, bạn bè luôn bảo rằng người như tôi thì làm sao mà có được cảm giác thất tình. Đúng thế, tôi chẳng bao giờ có được cảm giác đó vì trước đây tôi luôn là người chủ động chia tay trước, tôi nghĩ rằng cả đời này mình sẽ khó mà có được cảm giác yêu đương thực sự, vì có lẽ tôi cũng chẳng hiểu nó là gì.

Vậy đấy, mọi chuyện thay đổi từ khi tôi gặp em.

Tôi và em biết đến nhau qua ứng dụng Facebook Dating, trong một lần quẹt trái phải, tôi vô tình đã bị ánh mắt của em hút hồn, hút đến kì lạ, và tôi chưa bao giờ có cảm giác mình muốn lập gia đình đến thế.

Em đẹp, ít nhất là trong mắt tôi, em hoàn hảo ở mọi mặt. Em có tất cả những gì mà tôi từng tưởng tượng về một người vợ trong tương lai của mình, tôi và em có nhiều điểm chung trong suy nghĩ, hợp nhau đến mức giống như đã biết nhau từ lâu.

Chúng tôi có khoảng thời gian tìm hiểu khá chóng vánh, tôi và em cùng chia sẻ các câu chuyện đời thường, những quan điểm sống ngắn gọn trên một quán nước rooftop. Sau buổi nói chuyện đó, tôi biết tôi đã yêu em điên cuồng.

Tỏ tình với em trong một buổi tối tại phòng riêng, tôi vui mừng đến mức run run khi em đồng ý lời yêu, lần đầu tiên sau nhiều năm tôi lại có được cảm giác yêu thực sự, yêu như cách tôi yêu mối tình đầu của mình thời học sinh.

Những ngày sau đó, tôi luôn chìm trong suy nghĩ rằng sau này tôi và em sẽ xây dựng gia đình như thế nào. Đến mức khi giới thiệu em với bạn bè, tôi luôn nói em là vợ sắp cưới của tôi thay vì người yêu hoặc bạn gái như những cặp đôi khác.

Sự đam mê và yêu em cuồng nhiệt đã khiến tôi phạm sai lầm nghiêm trọng dẫn đến tiêu đề của bài này: Tôi thất tình

Em từng nói rằng, em là người cực kì quyết đoán và sẽ luôn đánh giá, soi xét người khác do đặc thù công việc của em. Tôi biết vậy nhưng cũng không ngờ mình không phải là ngoại lệ.

Em có những nguyên tắc riêng, và nguyên tắc lớn nhất của em là nếu như không cảm thấy tin tưởng, em sẽ dừng ngay mối quan hệ.

Chính điều đó khiến tôi đã rơi vào vòng nguy hiểm để rồi mất em.

Lần thứ nhất, tôi còn nhớ đó là một buổi chiều tối, tôi và em hẹn nhau đi ăn, nhưng trước đó tôi bị trúng gió và người thì mệt lả, nhưng làm sao tôi nói với em là tôi có vấn đề và huỷ hẹn được? Tôi không muốn làm em mất hứng nên đã cố gắng qua đón em với hy vọng là mình sẽ nhanh chóng khoẻ lại, nhưng tôi đã sai, tình hình ngày càng nghiêm trọng hơn và tôi chỉ muốn ngủ ngay lập tức. Điều đó khiến em không hài lòng, sau này tôi mới biết rằng em nghĩ tôi miễn cưỡng chiều theo ý em muốn, nhưng không bao giờ tôi làm vậy, vì tôi là người cực kì đơn giản, tôi không có nhiều sở thích để mà nói rằng tôi không thích điều đó, tất cả những điều em muốn làm, đa số đều là những điều mới mẻ đối với tôi, vậy thì có lý do gì để tôi miễn cưỡng với những điều đó?

Tuy nhiên lúc đó tôi lại ngu ngơ không hiểu. Tôi chỉ nghĩ rằng, em thấy tôi bệnh nên em không vui. Tôi lúc đó cũng không vui vì điều đó.

Lần thứ hai, tôi rơi vào tình trạng tương tự, tất nhiên là tôi sẽ không cảm thấy vui và cực kì mệt, do đó tôi lại làm em mất hứng lần hai.

Lúc đó, tôi lại ngu ngơ không hiểu điều đó. Và chính điều này làm tôi mất em, làm em không còn niềm tin nữa.

Sáng hôm đó, khi mọi chuyện đã xảy ra, tôi lên giường ngủ để em ngồi một mình đến trưa, khi cuộc điện thoại công việc làm tôi tỉnh giấc, tôi đã thấy em thay quần áo chuẩn bị ra về, tôi không ngờ rằng đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy em trong căn phòng của mình.

Ngay chiều hôm đó, em nói những lời mà tôi không thể ngờ đó là em. Em đề nghị dừng lại.

Cảm giác duy nhất của tôi lúc đó là sốc. Khi cơn mệt trong người vẫn chưa hết hẳn và nhận thêm tin mà mình không bao giờ muốn nghe. Tôi đã không thể suy nghĩ minh mẫn được nữa.

Tôi đồng ý

Nhưng ngay sau khi nói ra điều đó, tôi biết mình đã phạm phải sai lầm cực lớn. Tôi đã gửi không ít tin nhắn bào chữa và ngỏ ý rằng tôi không muốn chia tay.

Em chỉ xem nhưng không trả lời.

Việc em xem nhưng không trả lời đó khiến tôi chìm sâu vào cảm xúc tiêu cực một cách kì lạ. Chiều ấy gió thổi mạnh, trời tối đen và có mưa lất phất. Ông Trời rất biết cách trêu người khi trong hoàn cảnh đó lại tạo ra một bầu không khí khiến người ta không thể nào buồn hơn được nữa.

Những ngày sau đó, tôi vẫn cố gắng nhắn tin cho em, thật may là em đã trả lời.

Nhưng em trả lời rằng em không còn tí niềm tin nào nữa, em chán, em không muốn tiếp tục, điều đó lại như xát muối vào tim tôi lần nữa.

Tôi tìm đủ mọi lời nói để có thể làm cho tình hình dịu đi, nhưng có lẽ tôi lại làm cho mọi chuyện tệ hơn. Vì khi đã mất lý trí thì mọi lời nói đều trở nên ngu ngốc khó tả.

Những ngày này, tôi trả qua cuộc sống thật sự khó khăn, nỗi buồn luôn bám theo tôi dai dẳng, nó thoáng qua như cơn đau nửa đầu nhưng lại khiến cho cảm xúc bị chùng lại, kèm theo đó là nỗi chán chường tới mức không còn muốn làm gì, thậm chí cả việc ăn uống.

Tôi nhìn xa khoảng xa xăm và nghĩ tại sao ông Trời lại đối xử với tôi như vậy. Tại sao khi tôi đã tìm được người mà tôi thực sự yêu, thì chuyện này lại xảy ra? Tại sao khi tôi đã tìm được người mà tôi muốn chăm sóc cả đời, thì ông lại khiến chúng tôi ly tán?

Nhìn đâu tôi cũng thấy kỉ niệm, nhìn những món đồ mà em còn để lại ở phòng tôi, nước mắt tôi chực trào ra nhưng tôi không cho phép mình khóc, vì tôi đã hứa với mình rằng lần cuối tôi khóc là cách đây 10 năm rồi.

Em luôn tạo ra một lớp khiên để ngăn chặn hết những gì mà tôi nói, đối với em bây giờ, có vẻ như những lời tôi nói ra đều là giả tạo và em không muốn tin vào nó nữa.

Đây là cảm xúc mà tôi có thể hiểu, nhưng tôi không ngờ rằng, tôi lại là người phải đón nhận cảm xúc ấy.

Thật sự rất buồn. Cảm giác như có một khoảng trời đen thật lớn khiến cho bóng tôi vây quanh tôi. Cảm giác như có một màn đen vô hình luôn đợi tôi buồn để mà nhanh chóng kéo tôi vào vũng bùn của tuyệt vọng. Tôi ghét cảm giác này đến điên cuồng nhưng không biết cách nào để lôi mình ra khỏi nó.

Tôi lại nhắn tin cho em.

Và em như thường lệ, chỉ xem mà không rep lại.

Tôi cảm giác như việc em xem tin nhắn là một điều an ủi lớn, khi thấy em đã xem nó, tôi lại nhắn thêm nữa, với mong muốn em sẽ rep lại một điều gì đó.

Vậy nhưng chẳng có gì xảy ra cả.

Tôi tự nhủ bản thân rằng phải chấp nhận cuộc sống sau này không có em nữa, mọi kế hoạch dang dở phải tự mình thực hiện. Mọi thứ trong phòng có bóng dáng của em đều phải xếp gọn vào một góc.

Tôi tự hiểu là mình phải đối mặt với những đêm tĩnh lặng, nằm một mình trên giường và nghe tiếng xe chạy, tất cả chỉ còn một mình tôi tự xử lý nó.

Tôi tự biết rằng cuộc sống này tình yêu không phải là tất cả, tôi còn gia đình, còn công việc, còn bạn bè, tất cả những thứ đó không vì chuyện tôi thất tình mà dừng lại chờ đợi, nếu tôi cứ mãi chìm trong sự tuyệt vọng này, tôi sẽ mất tất cả.

Tuy nhiên, nỗi nhớ mong và khao khát được em tha thứ vẫn luôn bám lấy tôi, khiến tôi không thể nào yên ổn trong cuộc sống của mình. Bão tố cuộc đời thì đơn giản, nhưng bão tố mà em để lại thật sự quá to lớn, lớn đến mức tôi không biết làm cách nào để vượt qua.

Dẫu biết rằng, trong tương lai tôi sẽ lại tiếp tục trò chuyện, tìm hiểu một ai đó, nhưng tôi biết rằng, không ai có thể thay thế được em, vì chẳng ai là em cả. Nếu đã vậy, thì làm sao để tôi mở lòng ra với ai nữa, và cho dù có thể mở lòng, thì làm cách nào tôi có thể yêu người ta như cách mà tôi đã yêu em?

Tôi thất tình, điều này thật đáng nhớ.

Tôi yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro