-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÔI đang nằm trên giường thì nghe tiếng cổng. Tôi dỏng tai lên. Tôi không nghe thấy gì khác nữa. Nhưng tôi nghe thấy nó. Tôi cố đánh thức Cliff dậy. Hắn ngủ mê mệt. Vậy nên tôi ngồi dậy bước lại chỗ cửa sổ. Một vầng trăng to tướng lơ lửng trên rặng núi chạy quanh thành phố. Mặt trăng màu trắng và chi chít sẹo. Bất kỳ thằng khờ mắc dịch nào cũng có thể tưởng tượng ra một khuôn mặt trên đó.

Trời đủ sáng nên tôi thấy được mọi vật trong sân – vài cái ghế xếp, thân liễu, dây phơi quần áo chăng giữa hai cột, cây dã yên thảo, hàng rào, cổng mở toang.

Nhưng không người vảng vất. Không bóng hình đáng sợ. Mọi vật nằm dưới ánh trăng, và tôi thấy được những thứ nhỏ nhặt nhất. Tỉ dụ như mấy cái kẹp quần áo trên dây phơi.

Tôi giơ tay lên kính để che khuất mặt trăng. Tôi nhìn ngắm thêm một lát nữa. Tôi lắng nghe. Rồi tôi vào lại giường.

Nhưng tôi không ngủ được. Tôi cứ trở mình mãi. Tôi nghĩ đến cánh cổng mở toang. Như một lời thách thức.

Tiếng Cliff thở nghe rất kinh khủng. Miệng hắn há hốc ra, còn tay thì đặt trên khuôn ngực xanh xao. Hắn choán hết phần giường bên hắn và gần như cả phần của tôi.

Tôi đẩy rồi lại đẩy hắn. Nhưng hắn chỉ mỗi rên.

Tôi nằm im thêm một lúc rồi quyết định là không ích gì. Tôi ngồi dậy xỏ chân vào dép. Tôi xuống bếp, pha trà, rồi ngồi bên bàn bếp với tách trà. Tôi rít một điếu thuốc không lọc của Cliff.

Đêm đã khuya. Tôi không muốn xem giờ. Tôi nhấp trà và hút điếu nữa. Một lát sau, tôi quyết định ra ngoài đóng cổng lại.

Vì vậy tôi khoác áo choàng.

Trăng rọi sáng mọi vật – nhà cửa và rặng cây, cột dây phơi và đường dây điện, cả thế giới. Tôi chăm chú nhìn quanh sân sau trước khi bước xuống khỏi hiên. Một làn gió nhẹ thổi qua khiến tôi quấn sát chiếc áo choàng.

Tôi tiến lại chỗ cái cổng.

CÓ tiếng động ở hàng rào ngăn cách giữa nhà chúng tôi và nhà Sam Lawton. Tôi nhíu mắt nhìn. Sam đang tì tay lên hàng rào nhà y, ở đó có hai hàng rào để tì lên. Y giơ nắm tay lên miệng và ho khan một tiếng.

"Chào buổi tối, Nancy," Sam Lawton nói.

Tôi nói, "Sam, anh làm tôi sợ." Tôi nói, "Anh làm gì mà thức khuya thế?" "Anh có nghe thấy gì không?" tôi nói. "Tôi nghe tiếng ai mở khóa cổng nhà tôi."

Y nói, "Tôi chả nghe thấy gì cả. Cũng chả nhìn thấy gì. Có lẽ là gió thôi."

Y đang nhai thứ gì đó. Y nhìn cái cổng mở toang và nhún vai.

Tóc y óng ánh như bạc dưới ánh trăng và dựng đứng trên đầu. Tôi có thể thấy cái mũi dài của y, những nét trên khuôn mặt to tướng buồn thảm của y.

Tôi nói, "Anh làm gì mà thức khuya thế, Sam?" và dịch lại gần hàng rào.

"Muốn xem cái này không?" y nói.

"Tôi sẽ sang," tôi nói.

Tôi bước ra ngoài và đi bộ một đoạn. Cảm giác hơi kỳ kỳ khi đi vẩn vơ bên ngoài mà trên người vận váy ngắn và áo choàng. Tôi nhủ thầm mình nên nhớ lại chuyện này, đi vơ vẩn bên ngoài như thế này.

Sam đứng bên hông nhà, bộ pyjama y vận dài đến tận mấy ngón chân vừa-trắng-vừa-nâu của y. Một tay y cầm đèn pin, còn tay kia cầm hộp gì đó.

Sam và Cliff hồi xưa là bạn bè. Rồi một đêm hai gã uống say. Lời qua tiếng lại. Tiếp đó, Sam dựng một cái hàng rào và rồi Cliff cũng dựng một cái.

Đó là sau khi Sam mất Millie, lại kết hôn, và lại thành ông bố trong chớp mắt. Millie vốn là bạn bè rất tốt của tôi mãi đến khi chết. Khi ấy, cô mới bốn mươi lăm tuổi đầu. Trụy tim. Nó bập vào cô ngay khi cô chuẩn bị ngoặt xe vào lối vào. Cái xe cứ thế chạy rồi lao xuyên qua phía sau nhà để xe.

"Nhìn này," Sam nói, kéo ống quần pyjama lên rồi ngồi xổm xuống. Y soi đèn pin xuống mặt đất.

Tôi nhìn thì thấy vài thứ gì uốn éo như sâu cuộn mình trên miếng đất.

"Sên đấy," y nói. "Tôi vừa cho chúng một liều cái này," y nói, giơ cái hộp gì đó trông như bột thuốc phiện lên. "Chúng đang chiếm hết chỗ này," y nói, và nhai nhai cái của khỉ gì đấy trong miệng. Y nghiêng đầu sang một bên và nhổ ra thứ có lẽ là thuốc lá, "Tôi cứ phải thế này để có thể thức đêm gần được như chúng." Y rọi đèn pin vào một cái bình chứa đầy những thứ đó. "Tôi đặt mồi nhử, rồi bất cứ khi nào có dịp tôi lại ra ngoài này với cái thứ này. Bọn đểu đó tràn lan khắp. Bọn nó có thể gây nên tội ác chứ chẳng chơi. Nhìn đây này," y nói.

Y đứng dậy. Y nắm tay tôi rồi kéo lại chỗ khóm hồng. Y chỉ cho tôi những lỗ thủng nhỏ trên lá.

"Sên đấy," y nói. "Ban đêm nhìn đâu quanh chỗ này cũng thấy. Tôi đặt mồi nhử rồi ra bắt chúng," y nói. "Một tạo vật kinh tởm, loài sên ấy. Tôi giữ chúng lại trong cái bình để kia." Y rọi đèn pin xuống dưới khóm hồng.

Một chiếc máy bay lướt qua đầu. Tôi mường tượng những người trên đó ngồi trong ghế thắt đai an toàn, một vài đang đọc sách, một vài đang trân trân nhìn xuống sàn máy bay.

Sam này," tôi nói, "mọi người khỏe chứ?

"Khoẻ cả," y nói, và nhún vai.

Y tiếp tục nhai cái của khỉ y đang nhai. "Clifford thế nào?" y nói.

Tôi nói, "Vẫn thế."

Sam nói, "Thảng hoặc khi ở ngoài này bắt bọn sên, tôi đưa mắt nhìn qua nhà cô." Y nói, "Tôi ước giá gì tôi và Cliff lại đánh bạn được với nhau. Giờ nhìn kia kìa," y nói, và hít mạnh một hơi. "Có một con chỗ kia. Thấy nó không? Ngay chỗ đèn pin rọi ấy." Y rọi ánh sáng lại ngay chỗ đất dưới khóm hồng. "Xem đây," Sam nói.

Tôi khoanh tay trước ngực và cúi xuống chỗ y đang rọi đèn. Thứ kia thôi nhúc nhích và xoay đầu từ bên này sang bên kia. Rồi Sam bước lại với hộp bột, rắc bột xuống.

"Đồ nhớt," y nói.

Con sên oằn oẹo bên này bên kia. Rồi nó cuộn lại và duỗi thẳng ra.

Sam nhặt cái xẻng đồ chơi, hốt con sên lên, thả vào bình.

"Tôi đã từ bỏ, cô biết đấy," Sam nói. "Phải thế thôi. Có một dạo nó cứ xảy ra và tôi không biết phải trái gì nữa. Chúng ta vẫn giữ nó quanh nhà, nhưng tôi chẳng thấy nó còn gì quan trọng nữa."

Tôi gật đầu. Y nhìn tôi và cứ thế nhìn mãi.

"Tôi nên về thôi," tôi nói.

"Ừ," y nói. "Tôi sẽ làm tiếp việc đang làm và rồi khi xong, tôi cũng sẽ vào nhà."

Tôi nói, "Chúc ngủ ngon, Sam."

Y nói, "Nghe này." Y thôi nhai. Bằng cái lưỡi, y đẩy cái thứ của khỉ ấy xuống nằm sau môi dưới. "Bảo Cliff tôi gửi lời chào nhé."

Tôi nói, "Tôi sẽ bảo anh ấy anh bảo vậy, Sam ạ."

Sam luồn tay vào mái tóc óng ánh bạc như thể định bắt bọn tóc xẹp xuống vĩnh viễn, và rồi y dùng tay để vẫy.

TRONG phòng ngủ, tôi cởi áo choàng, gấp lại, đặt trong tầm với. Không nhìn giờ, tôi kiểm tra cho chắc chắn là đồng hồ đã lên dây. Rồi tôi chui vào giường, kéo chăn lên, nhắm mắt lại.

Khi đó tôi mới nhớ ra mình quên cài cổng.

Tôi mở mắt ra và nằm đó. Tôi lay nhẹ Cliff một cái. Hắn hắng giọng. Hắn nuốt khan. Thứ gì đó mắc kẹt và nhỏ dãi dớt trong ngực hắn.

Tôi không biết. Nó khiến tôi nghĩ đến những thứ Sam Lawton rắc bột lên

Trong một phút tôi nghĩ đến thế giới bên ngoài ngôi nhà này, thế rồi tôi không còn nghĩ thêm gì nữa ngoại trừ việc phải khẩn trương ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro