Tập 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

..o0o..

Hyunjin đầu tiên là dời tầm mắt, tay phải cũng không tự chủ được mà khép lại, không biết có phải là do ảo giác hay không, cậu luôn cảm thấy lòng bàn tay mình có hơi nóng.

Điện thoại đặt trên bàn của Felix liên tục vang lên mấy tiếng, giống như là đang đòi mạng vậy.

"Tôi đi xuống xem thử một chút." Felix nói.

Hyunjin gật đầu, không hiểu tại sao Felix xuống giường mà cũng báo cáo lại với cậu.

Nhưng ngay sau đó cậu liền biết được.

Felix vén chăn lên, chống người bò qua người cậu.

Chiếc giường nhỏ cũ kỹ của trường học vang lên một tiếng kẽo kẹt, cánh tay Felix chống ở hai bên hông Hyunjin, thiếu chút nữa là có thể đụng vào cậu, cậu thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ đang tỏa ra từ cánh tay của anh.

Hyunjin không dám thở mạnh, cũng tỉnh ngủ hoàn toàn.

Lúc Hyunjin rửa mặt, phát hiện có tin nhắn chưa đọc trong điện thoại.

[Honga: Hyunjin, rốt cuộc tối qua cậu đến tìm ai vậy?]

[Honga: ...Gaeun đã đón Dongbin về rồi.]

[Hyunjin: Vậy thì tốt.]

[Honga:???]

Felix cũng đã sửa soạn xong đâu đấy từ lâu, anh ngồi trên ghế của Felix dùng một tay lướt điện thoại, trên mặt còn mang theo chút mệt mỏi.

Một cuộc điện thoại gọi tới, nhìn thấy người gọi điện, Felix không nhịn được mà giương mắt lên nhìn đồng hồ.

" Felix!" Giọng nói của Jisung đặc biệt có tinh thần.

Felix lười biếng hỏi: "Không ngủ à?"

Rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đều đảo lộn ngày đêm, Jisung cũng là một trong những số đó, bình thường tầm hai, ba giờ chiều mới tỉnh dậy, trời chưa sáng thì chưa ngủ.

Đầu bên kia sửng sốt một chút, mới chậm rì rì nói: "Thi đấu liên tục hai ngày mệt quá trời, ngày hôm qua ngủ sớm nên hôm nay dậy trước được cả tiếng đồng hồ...Lix, giọng của cậu bị làm sao vậy? Nghe cứ như vịt đực ấy."

Jisung nói có chút khoa trương, nhưng đúng là giọng của Felix khàn thật, vừa nghe là nhận ra ngay.

"Bị cảm." Felix hỏi, "Có việc gì không?"

"Có á." Jisung nói, "Cả căn cứ chỉ có mỗi mình tôi dậy thôi, hôm nay dì cũng xin nghỉ mất tiêu rồi, ăn sáng một mình buồn lắm, hay là tôi chạy qua chỗ cậu nha? Tụi mình cùng đi ăn sáng chung?"

Phía trước truyền đến tiếng bước chân, tầm mắt  Felix dõi theo từng động tác của Hyunjin, thấy cậu mở hòm thuốc tối hôm qua ra một lần nữa, lục lọi nửa ngày tìm được một gói kẹo ngậm viêm họng.

Felix đưa điện thoại ra xa, sau đó kéo nhẹ góc áo của Hyunjin: "Ra ngoài ăn sáng không?"

Hyunjin khựng lại: "Được."

Cúp điện thoại, Jisung nhanh chóng gửi địa chỉ nhà hàng qua, là một nhà hàng điểm tâm rất nổi tiếng ở gần đây.

Hyunjin xé gói kẹo viêm họng, lấy một viên ra đưa cho Felix: "Có khó chịu hay không?" Felix nghiêng người qua cắn lấy, ngậm vào, có hơi lành lạnh.

"Không khó chịu." Anh đứng dậy khỏi ghế, giơ tay đè xuống chỏm tóc bị vểnh lên của Hyunjin "Tôi ra ngoài gọi điện thoại, cậu nhanh lên đấy."

Lòng bàn tay của Felix không lớn nhưng lại rất ấm áp, Hyunjin nhớ tới nhiệt độ trên trán anh tối qua, ngơ ngác hồi lâu mới hoàn hồn, rũ mắt xuống chậm rì rì xếp giấy gói kẹo lại bỏ vào túi.

Felix không phải là đi gọi điện thoại, anh dựa lên lan can ký túc xá, mở KakaoTalk xem tin nhắn tối hôm qua nhận được.

Đều là của Dongbin gửi tới, hơn hai mươi mấy tin, có chất vấn có nhục mạ, trật tự trong câu cũng loạn xì ngầu hết cả lên.

Còn có vài tin nhắn thoại hơn mười mấy giây, ngay cả hứng thú bấm vào để chuyển thành văn bản Felix cũng không có.

Mới đây nhất là một tin nhắn được gửi vào nửa tiếng trước.

[ Dongbin: Tối hôm qua cậu ngủ ở chỗ nào?]

Felix lướt lướt ngón tay, chặn hắn.

Lúc hai người cùng xuất hiện tại nhà hàng, Jisung cầm đũa có hơi sửng sốt một chút.

"Tối hôm qua hai người ngủ cùng nhau à?" Hyunjin thiếu chút nữa là bị sặc trà.

Khi nãy Jisung cũng mơ hồ nghe thấy giọng nói của một người khác ở trong điện thoại, hắn còn tưởng là bạn cùng phòng của anh hắn.

Jisung nhích sát lại người Felix ngửi một cái: "Đều là mùi của Hyun Bảo Bối, tối hôm qua cậu không về ký túc xá hả?"

Hyunjin lấy khẩu trang xuống, âm thầm đưa mu bàn tay của mình lên mũi hít một cái.

Cậu có mùi gì sao? Ngay cả cậu cũng không biết điều đó.

"Mũi chó à?" Felix lời ít ý nhiều, "Uống say, ở nhờ."

"Uống say? Anh uống rượu? Ối giời ơi... Bộ cậu muốn đi du lịch bệnh viện nửa tháng nữa hay gì? Còn uống đến bị cảm?" Jisung nói xong, liếc nhìn Hyunjin cũng đang đeo khẩu trang, "Đã bị bệnh còn đi ở nhờ, Hyun Bảo Bối cũng bị anh lây cho rồi đó."

"Là tôi lây cho cậu ấy." Hyunjin thành thực nói.

Jisung nghe vậy thì hết nói nổi: "Vậy tui có nên cách xa hai người ra một chút không?"

Nói xong, hắn còn làm bộ ngả người ra sau.

Felix rót trà cho Hyunjin, mắt cũng không thèm nhấc lên: "Ngồi xa như vậy không lây tới được."

Hyunjin: "..."

Ji–người đờn ông sắt thép –Sung tự động phớt lờ bầu không khí quái lạ trên bàn, gắp cho mình một cục xíu mại: "Như này mà xa á? Như này là sắp dính vào mặt cậu luôn rồi đấy."

Ăn sáng xong, Jisung tùy ý lau miệng, ngẩng đầu lên định nói cái gì đó, thì thấy Hyunjin lấy một hộp thuốc ra từ trong túi.

Hyunjin đổ ra một viên, thấp giọng nói: "Tay."

Tư thế ngồi của Felix có hơi lười nhác, mở lòng bàn tay ra trước mặt cậu, nhận lấy một viên thuốc cảm cúm.

Hyunjin cũng tự bỏ vào miệng mình một viên, hai người đồng thời uống nước ấm.

Cái miệng vừa mở ra của Jisung chậm rãi khép lại.

Bị bệnh uống thuốc là không sai, nhưng tại sao hắn lại có cảm giác.

Có cái gì đó, là lạ à nghen.

"Lần thi đấu kế tiếp là khi nào?" Felix nhìn hắn một cái, nhàn nhạt hỏi.

"Tuần sau." Jisung hoàn hồn, "Đáng lẽ là ngày mốt ấy chứ, nhưng bỗng nhiên lại xảy ra chuyện... Có một đội tuyển bị nghi vấn gian lận, đang lấy bằng chứng từ hai bên đây."

Hyunjin nhướng mày: "Gian lận?"

"Ngạc nhiên không?" Jisung nói, "Bởi vì đội đó vừa rơi xuống đất là có súng ngon với bo đẹp liên tục mấy trận luôn, thế là bị tố cáo, hahaha."

Đề tài lập tức đi xa, vừa nhắc tới chuyện thú vị trên sân thi đấu là Jisung nói liền một tràng không ngừng nghỉ.

Nghe hắn nói linh tinh một hồi, cuối cùng Felix cũng nghe không vô nữa, nhấc tay lên: "Làm phiền, tính tiền."

Trước khi rời khỏi nhà hàng, Felix và Hyunjin cùng đeo khẩu trang lên, Jisung buồn bực cau mày, chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy mình rất dư thừa.

Jisung không có ý định quay về căn cứ sớm như vậy, chưa đến buổi chiều thì chắc chắn đám lười như heo kia sẽ không chịu tỉnh lại, tập luyện một mình cũng nhàm chán. Lúc đi ngang qua một phòng game arcade(*), hắn không nhịn được dừng bước.

(*) Máy game hoạt động bằng tiền xu.

"Êy, vào chơi một chút không?"

Felix không để ý tới hắn, hai mắt rủ xuống, nhìn về phía Hyunjin dò hỏi.

Hyunjin nói: "Tôi đi mua xu."

Từ nhỏ Hyunjin chưa từng vào những nơi như thế này, ba mẹ cậu đều là những người có tình yêu nồng nàn đối với nghệ thuật, nếu có thời gian rảnh rỗi họ thà đưa cậu đi xem triển lãm còn hơn là đi tới mấy nơi này.

Cậu nhìn xung quanh một vòng, hình như chỉ có ném rổ với gắp thú là nằm trong phạm vi năng lực của cậu.

Jisung thì không giống như vậy, từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiếu động, vừa bước vào đã kéo Felix đi đua xe, sau đó còn chơi game đối kháng hai người.

Hyunjin đứng đằng sau Felix yên lặng nhìn.

Cậu cảm thấy Felix rất có thiên phú chơi game, Jisung đánh đối kháng với anh còn chưa thắng được một trận nào.

"Lix, cmn ai cho cậu nhường!" Jisung ồn ào.

Felix nói: "Cậu cùi bắp quá, tôi không nhường không được."

Jisung nói: "Mé, tôi thấy lúc cậu mang Hyunjin đi ăn gà cũng rất thông thạo á? Tôi chỉ cần được như vậy là đủ rồi!"

Hai tay của Felix giữ chặt tay lái game đua xe, không mặn không nhạt nói: "Cái đó thì không được."

Đôi môi đằng sau khẩu trang của Hyunjin khẽ mím lại, ánh mắt không chút gợn sóng, nhưng nhịp tim lại đập loạn vô cùng.

Sau khi trận đấu kết thúc, Jisung nhìn thành tích thất bại trên màn hình, nói: "Không chơi cái này nữa đâu, tụi mình đi đua mô tô đi."

"Cậu tự chơi đi." Felix đứng lên. Jisung sững sờ nói: "Felix cậu định đi đâu à?"

"Xu đều là ông chủ mua." Felix nắm lấy tay Hyunjin, kéo cậu đi, "Tôi đi chơi với ông chủ một lúc."

Hyunjin bị kéo đến một cái máy cỡ lớn, xung quanh có vải đen che lại, ở giữa là một khoảng trống nhỏ, trên màn hình hiện ra Zombie đang gào thét điên cuồng lao tới.

Hyunjin hoàn hồn từ sau cơn sững sờ: "Tôi không chơi đâu."

Felix lấy khẩu súng nhét vào tay Hyunjin, nắm chặt lấy tay cậu, nâng lên hướng vào màn hình, chỉ dẫn: "Thấy cái gì thì bắn cái đó, nếu chúng đến gần cậu thì chạy lại chỗ tôi."

Chơi được hai phút, Hyunjin cảm thấy bùi ngùi, bởi vì đầu năm nay ngay cả trò chơi điện tử cũng chú trọng vào cảm giác thực tế đến thế, trông con Zombie kia cứ như sắp lao đến trước mặt cậu vậy.

Bị giật mình bởi Zombie đột ngột vọt ra, Hyunjin theo bản năng tránh sang một bên, mãi đến khi đụng phải người bên cạnh, cậu mới phản ứng lại được.

Felix đứng yên vững vàng như núi, giải quyết xong Zombie trước mặt, lại quay người dọn sạch con đường phía trước của Felix.

Trò chơi kết thúc, Hyunjin được 112 điểm, còn Felix thì 1419 điểm, phá luôn cả kỷ lục của người chơi đơn trong máy.

Nếu như số điểm của Hyunjin đạt hơn 800, bọn họ còn có thể phá luôn kỷ lục hai người.

Hyunjin lấy tai nghe xuống, lòng bàn tay đều chơi đến nóng cả lên: "Tôi chơi không tốt lắm, hay là cậu kêu Jisung chơi cùng đi."

Felix nói: "Tôi muốn chơi cùng cậu."

Hyunjin: "...". Đột nhiên Hyunjin cảm thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ cứ như học sinh tiểu học vậy.

Cậu lại được dẫn tới một cái xe đua, sau khi ngồi lên mới phát hiện, xung quanh chỉ có chỗ này là còn trống.

Hyunjin không muốn chơi một mình, vừa định đứng dậy, đã nghe thấy người ở bên cạnh nói: "Cúi sấp người xuống, tôi dạy cho cậu."

Cái này thì dạy làm sao?

Hyunjin vừa định hỏi, trò chơi đã bắt đầu. Cậu tăng tốc lao ra vạch xuất phát, chật vật va vào NPC, ngay khi sắp vọt ra khỏi đường đua, bỗng nhiên cảm thấy trên lưng có cảm giác ấm áp.

Là lòng bàn tay của Felix.

Felix đặt tay lên lưng cậu, đẩy cậu quẹo qua quẹo lại trên đường đua.

Đến khi trò chơi kết thúc, Hyunjin cảm thấy phần lưng của mình đều toát hết cả mồ hôi.

"Sao hai người lại chơi cái này?" Jisung cầm ly nước giải khát đến chỗ họ: "Nóng lắm hả? Hyun  Bảo Bối, cậu chơi đến mặt đỏ chót luôn rồi kìa, lại đây, uống tí nước dưa hấu nghỉ ngơi một chút."

Hyunjin nhận lấy nói cám ơn, tu mạnh một hơi nước trái cây.

"Tôi mới vừa phá cái kỷ lục của Star Wars, còn chụp lại trong điện thoại nữa nè." Jisung huênh hoang đắc ý nói.

Felix ừ một tiếng: "Tí nữa tôi chụp cho huấn luyện viên cậu xem."

Jisung: "?"

Di động trên bàn vang lên một tiếng, ba người đều dùng chung một dòng điện thoại, không biết được là của ai, vừa nghe thấy tiếng chuông cả ba đều nhìn sang.

[Mẹ: Dongbin vừa mới gửi tin nhắn cho mẹ, hai đứa chia tay rồi sao?]

Là điện thoại của Hyunjin.

Hyunjin dừng lại một chút, cầm điện thoại lên trả lời.

Thấy rõ nội dung tin nhắn, Jisung có chút lúng túng, hắn nhìn về phía Felix, muốn lúng túng cùng với anh luôn, nhưng chỉ nhìn thấy Felix đang rũ mắt uống nước, dáng vẻ không hề quan tâm.

Jisung ho nhẹ một tiếng, giả vờ thoải mái nói: "Hyun Bảo Bối, cậu còn dẫn tên kia đi gặp ba mẹ của mình à?"

Hyunjin nói: "Có gặp qua rồi."

Xử nam Jisung ra vẻ người từng trải: "Thanh niên các cậu thật đúng là dễ dàng kích động, gặp người lớn rồi, đến lúc chia tay còn phải giải thích với ba mẹ, chẳng phải là phiền phức lắm sao?"

Hyunjin dừng một chút: "Không phiền phức."

Felix vẫn luôn cầm nước giải khát, thân ly nước đá đã khiến tay anh lạnh cóng.

Trên đường trở về, Felix không nói lời nào, còn Hyunjin thì cúi đầu trả lời tin nhắn của mẹ, chỉ có Jisung là lầm bầm lầu bầu.

Đến lối rẽ, Felix dừng bước lại: "Về đến phòng ngủ thì nói với tôi một tiếng."

Hyunjin động động môi, nửa ngày mới nói: "Được."

Cậu có thể cảm giác được Felix không vui vẻ gì, nhưng cậu không nghĩ ra được cách giải quyết.

Tiễn Jisung lên taxi, Felix kéo căng khẩu trang quay người muốn rời đi, bỗng nhiên cánh tay bị một người níu lại.

Hyunjin đi rất vội, còn mang thêm khẩu trang, nên lúc nói chuyện không khống chế được mà có hơi thở dốc.

Đến khi điều chỉnh lại được hô hấp rồi, cậu mới ngẩng đầu lên đối mặt với Felix.

"Bên cạnh ba mẹ tôi có rất nhiều bạn bè là đồng tính, cho nên có hơi nhạy cảm trong chuyện này, lúc Dongbin nằm bệnh viện bọn họ đã nhìn ra rồi." Hyunjin dừng một chút, "...Tôi chưa hề dẫn cậu ta về nhà."

Felix run lên trong phút chốc, một lúc lâu sau mới hỏi: "Cậu đang dỗ tôi sao?"

Hyunjin nào nghĩ đến chuyện dỗ người khác?

Cậu chỉ là muốn đuổi theo anh, muốn giải thích, cho nên cứ thế mà làm thôi.

Cậu do dự một hồi, lấy một viên kẹo sữa ra bỏ vào trong túi Felix, giống như lần đứng trước quán cà phê hôm đó, Felix cũng níu tay cậu lại giống hệt như vậy: "Cảm ơn cậu đã dạy tôi chơi game."

Đáy lòng của Felix ngứa ngáy, có chút hối hận vì ban nãy đứng trong miếng vải đen kia chỉ lo dạy người ta chơi game.

Một lát sau, anh đưa tay vò tóc Hyunjin, đáy mắt chậm rãi dâng lên ý cười không rõ ràng. Anh nói: " Hyunjin, hình như cậu có hơi thích tôi rồi đấy."


..o0o..


Lúc Dongbin nhận được tin nhắn trả lời của mẹ Hyunjin, thì Gaeun cũng vừa vặn cầm khăn ấm từ buồng tắm đi ra.

Gaeun vạch khăn muốn giúp Dongbin lau mặt, lại bị hắn ngăn lại: "Để tôi tự làm."

Động tác của Gaeun ngừng lại, ngoan ngoãn đưa khăn mặt cho Dongbin.

Dongbin tiện tay lau mặt hai lần, ánh mắt vẫn luôn đặt trên điện thoại di động.

[Dongbin: Cô ơi, lúc trước con đi du lịch có mua mấy món đặc sản về cho cô, nhưng gần đây con với Hyunjin có chút mâu thuẫn nhỏ, không có cách nào gửi cho cô được, khi nào thì cô rảnh ạ?]

[Mẹ Hyunjin: Không sao đâu, đặc sản cũng không cần, cô không thiếu cái gì hết, hơn nữa gần đây cô đang ở nước ngoài, cám ơn con.]

Dongbin xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, chống người đứng dậy khỏi giường.

Gaeun nhường đường cho Dongbin, nắm lấy cùi chỏ của hắn: "Không sao chứ, có thể đi được không?"

"Được." Giọng của Dongbin khàn khàn, đi ngang qua vỗ vỗ lên vai cậu, "Ngày hôm qua đã làm phiền cậu rồi."

Ý cười trên khuôn mặt Gaeun khẽ cứng đờ, mãi đến khi cửa nhà vệ sinh đóng lại cậu mới lấy lại tinh thần.

Cậu rất nhạy cảm trong việc tiếp xúc với đàn ông, hai cái vỗ vai kia của Dongbin, thật sự chỉ là cảm kích giữa anh em với nhau mà thôi, hoàn toàn không có ý gì khác.

Trước đó Gaeun đã đặt bữa sáng, lúc nhân viên giao đồ ăn tới thì Dongbin cũng vừa vặn đi ra.

"Em mua sữa đậu nành với bánh quẩy, anh ăn một chút để lót bụng đi, hôm qua anh uống nhiều lắm, không ăn sẽ đau dạ dày đấy." Gaeun đặt đồ ăn lên bàn, "Sắc mặt của anh rất kém, không thoải mái sao?"

Nét mặt của Dongbin nặng nề vô cùng, so với tối qua lúc trở về khách sạn cũng không tốt hơn là bao.

"Ngày hôm qua Dongbin đã tới." Hắn cắn hai miếng bánh quẩy, rốt cuộc vẫn không nhịn được mở miệng.

Gaeun hỏi: "Sau đó thì sao? Hai anh cãi nhau à?"

Dongbin uống một hơi sữa đậu nành: "Sau đó... Em ấy đưa Felix về."

Gaeun nhướng mày, nét mặt vi diệu.

Dongbin thực sự nhịn không được, hắn vô cùng tức giận, tối hôm qua vẫn luôn cố gắng kiềm chế cảm xúc, nếu không phải đang ở sinh nhật của bạn hắn thì hắn đã đập nát chỗ kia từ lâu rồi.

Sợ bản thân sẽ gây chuyện, nên hắn chỉ có thể gọi người khác tới đưa mình về trước.

"Felix ..." Gaeun cố ý dừng lại một chút, "Hèn chi."

Dongbin hỏi: "Hèn chi cái gì?"

"Không có gì, chẳng qua em đột nhiên nhớ tới... Em với anh ấy hình như cũng có một chút mâu thuẫn." Gaeun cười cười, "Trước đây em đang nói chuyện trong nhóm chat, vô duyên vô cớ bị anh ấy mắng mấy câu, anh quên rồi sao?"

Đương nhiên Dongbin vẫn còn nhớ.

Gaeun lại nói: "Nhưng em nhớ lúc đó anh và Hyunjin chia tay cũng chưa được mấy ngày nhỉ? Cưỡi tên lửa cũng không nhanh được như vậy... Trước kia anh không thấy Hyunjin có chỗ nào khác thường sao?"

Dongbin ăn không vô nữa, hắn thả bánh quẩy xuống, quay người lấy áo khoác.

Gaeun đuổi theo tóm chặt lấy hắn: "Anh muốn đi đâu?"

"Về ký túc xá." Dongbin nói, "Cảm ơn cậu tối qua đã đến đón tôi."

Dongbin đi tới cửa, lại bị Gaeun kéo lại. Gaeun cau mày, cậu rất ít khi bày ra vẻ mặt như thế, một hồi sau mới thốt ra được một câu: "Anh Dongbin, Hyunjin đã cắm sừng anh như vậy rồi, anh còn muốn đi tìm anh ta?"

Dongbin nói: "Là lỗi của Felix."

Gaeun còn muốn hỏi tiếp, nhưng sức lực của Dongbin quá lớn, cậu không giữ lại được.

Vì thế cậu chỉ có thể nói ra vấn đề mà cậu muốn hỏi nhất: "Anh, ở trong mắt anh... Đến cùng em là gì của anh chứ?"

"Bạn tốt." Dongbin ngắn gọn mà ném ra hai chữ, sau đó đưa tay xoa xoa cổ Gaeun, giọng điệu và động tác qua loa giống hệt nhau, "Cậu cứ nghỉ ngơi tiếp đi, lát nữa xuống dưới tôi sẽ trả cho cậu thêm một ngày tiền phòng, tôi đi trước."

Đêm khuya, Hyunjin gửi bức vẽ mà mình đã hoàn thiện cho khách hàng xong thì cũng dự định tắt máy đi ngủ, ai ngờ tin nhắn vừa mới gửi đi chưa được mười giây, lại nghe thấy âm báo nhắc nhở của QQ cứ như mưa to gió lớn ập tới.

[SKZ là đỉnh nhất: A.]

[SKZ là đỉnh nhất: A a a a a cậu rốt cuộc là thần tiên gì vậy???]

[SKZ là đỉnh nhất: Đại đại cậu thật thật thật lợi hại! Cậu đỉnh quá đi mất! Tui có tài đức gì mà có thể đặt được tranh vẽ của cậu vậy aaa!!!

[Sam: ... Là cậu cung cấp tư liệu và ảnh chụp sắc nét thôi.]

[SKZ là đỉnh nhất: Quá đẹp, quá đẹp rồi!!]

[SKZ là đỉnh nhất: Tui có thể đăng lên Twitter không thái thái? Có thể mang đi làm bọc cốc(*) luôn được không ạ? (khẩn cầu)]

(*) Cup holder, có thể được làm bằng vải hay giấy để bọc bên ngoài khi ly quá nóng hoặc quá lạnh, một số còn có quai để xách đi.

[Sam: Có thể, nhưng mà cái này là sản phẩm cá nhân, dùng với mục đích thương mại thì phải thương lượng giá cả với tôi.]

[SKZ là đỉnh nhất: Đã rõ rồi ạ! Thái thái đúng là người vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng].

[Sam:......]

Đây không phải là lần đầu tiên Hyunjin nhìn thấy mấy câu như thế này, dường như tất cả người hâm mộ trên Twitter của cậu đều cho rằng cậu là con gái.

Giao bản thảo xong,Hyunjin thở dài một hơi nhẹ nhõm, đóng Email lại.

Ánh mắt của cậu dừng lại ở tập tin hình ảnh cuối cùng trên máy tính, mấy giây sau, nhấn đúp chuột mở ra.

Bên trong bức vẽ là một nam sinh với khuôn mặt hơi lạnh lùng, bả vai rộng lớn khoác lên đồng phục của đội tuyển SKZ, ngón tay tùy ý đặt lên bàn phím, phía sau là phòng huấn luyện có chút lộn xộn, một chiếc ghế gaming trống không được đặt cách đó không xa, bên trên tùy tiện dắt lên vài bộ quần áo của đồng đội khác.

Felix hoàn mỹ hòa vào trong cảnh tượng này, giống như bản thân anh chính là một tuyển thủ esport chuyên nghiệp vậy.

Hyunjin yên tĩnh nhìn một hồi, mãi đến khi âm báo nhắc nhở của điện thoại vang lên.

[Felix: Ngày mai Jisung sẽ tổ chức sinh nhật, cùng đến căn cứ không?]

[Hyunjin: Không được, cậu ấy không có nói với tôi, tự ý đi thì không hay cho lắm.]

[Felix: Cậu ta định nói rồi, là tôi giành trước.]

[Hyunjin:...]

[Felix: Tối mai gặp?]

[Hyunjin: Được.]

[Felix: Ngủ sớm đi.]

Hyunjin trả lời một câu cậu cũng vậy, sau đó đóng khung chat lại, sau khi xóa đi logo SKZ trong bức vẽ thì chuyển vào điện thoại, rồi đăng lên Twitter.

Ngay khi cậu rửa mặt xong trở về, phía dưới bài đăng đã có hơn mấy trăm cái bình luận.

Hyunjin rất ít khi trả lời bình luận như thế này, nhưng đêm nay cậu lại đặc biệt có hứng thú, nằm nghiêng ở trên giường cầm điện thoại xem từng cái một.

[Aaa là trai đẹp esport nha! Đẹp quá trời luôn! Cảm thấy phong cách vẽ rất khác so với trước đây, là tranh thương mại sao?]

[Tôi lại cảm thấy giống đồng nhân hơn?]

[Sam: Không phải tranh thương mại, cũng không phải đồng nhân.]

[Thế là nhân vật ảo à? Có phần kế tiếp không? Muốn gặm!]

[Sam: Là người ở bên cạnh tôi.]

[Bên cạnh thái thái cũng có người đẹp như vậy?! Mị không tin! Nhất định là do cậu vẽ người ta ảo quá thì có!]

[Sam: Có.]

[Đợi đã, bối cảnh này, người hâm mộ esport cảm thấy có chút quen mắt à nha.]

[Thì ra không phải chỉ có mỗi mình mị cảm thấy vậy! Là tuyển thủ esport nào thế? Không thể nào, đẹp trai như vậy mị phải có ấn tượng mới đúng.]

[Dam: Không phải tuyển thủ.]

Gửi câu trả lời kia xong, Hyunjin suy nghĩ một chút, lại nghiêm túc đánh thêm một câu ngay tại bình luận đó ——

[Sam: Nhưng cậu ấy chơi game cũng rất giỏi.]

Sau đó Hyunjin lại trả lời thêm vài cái bình luận, mãi đến khi cơn buồn ngủ kéo tới mới đóng Twitter thiếp đi, khi tỉnh lại cũng không tiếp tục mở lên xem nữa, việc cậu đăng bản vẽ của mình lên Twitter chỉ là một phương thức để lưu ảnh hoặc làm kỷ niệm thôi, cũng không phải vì những lời khen ngợi hay đánh giá gì cả.

Sinh nhật của Jisung rơi đúng ngày Hyunjin không có lớp, buổi chiều cậu ra khỏi cửa sớm để mua quà cho hắn, đến khi trở về thì thấy Felix đã đứng trước cổng trường bọn họ từ hồi nào, anh đội mũ bóng chày màu đen, mặc áo nỉ trắng, đeo khẩu trang, trên tay còn cầm thêm hai cốc trà sữa không đá.

Bộ dáng của Felix rất nổi bật, cho dù là nam lẫn nữ đi ngang qua đều sẽ vô tình hay cố ý mà liếc nhìn anh một cái.

Felix quay đầu lại, hai người đối diện tầm mắt với nhau.

Felix hai, ba bước đi tới trước mặt cậu, đưa cho cậu trà sữa, rũ mắt hỏi: "Mua cái gì vậy?"

Hyunjin nói: "Một cái máy mát-xa vai rất nhỏ."

Rất nhỏ?

Felix liếc xuống cái túi phình to, nhướng mày từ chối cho ý kiến.

Bởi vì còn đang trong kỳ thi đấu, cho nên sinh nhật của Jisung được tổ chức ngay tại căn cứ luôn, lúc hai người bước vào trong, một bàn đồ ăn vừa vặn được bưng lên, rượu cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Phòng ăn đang cực kỳ náo nhiệt, Jisung mở quà của Hyunjin ra, cầm trên tay ồn ào: "Nhìn xem! Đây mới gọi là quà nè! Mấy người các cậu tự xem lại ba cái món tào lao mà mấy người tặng cho tui đê..."

Huấn luyện viên hỏi: "Bọn nó tặng cái gì vậy?"

"Vớ được tặng kèm khi mua giày, dù được cho free từ sự kiện hoạt động của ngân hàng, cmn phía trên còn in hẳn LOGO của ngân hàng luôn... Bộ nghĩ ông đây là thùng rác chắc?" Jisung tức chết rồi, chỉ vào tay đột kích nói, "Cái thằng óc chóa này còn tặng em năm cái đĩa Gà Vàng!"Tay đột kích hùng hồn: "Cậu cho rằng tôi muốn sao? Còn không phải là do tình hình kinh tế quá khó khăn hả? Tháng này là cái tháng tai vạ gì vậy trời? Tôi cứ cảm thấy tất cả mọi người xung quanh tôi đều đang tổ chức sinh nhật!"

Jisung "Ờ" một tiếng: "Nếu không phải tối hôm qua tôi nhìn thấy acc clone của cậu tặng cho chị streamer kia hai vạn tiền quà, thì tôi cũng đã tin rồi đó."

Hyunjin: "..."

Jisung ồn ào đủ rồi, dùng di động chụp lại mấy tấm ảnh đồ ăn, chuẩn bị đăng lên Twitter chia sẻ cho fan nhà mình.

Lúc thường Jisung rất thích khoe khoang về fan của hắn, mà đúng là hắn có nhiều fan thật, số lượt theo dõi trên Twitter có thể đứng top ba vị trí đầu trong giới esports, được rất nhiều công ty quảng cáo ưu ái.

Cho nên hắn vừa mới mở Twitter ra, đã lập tức bị sự nhiệt tình của các fan nhấn chìm.

Phần lớn là chúc hắn sinh nhật vui vẻ, một số thì trực tiếp gửi tiền lì xì trên Twitter luôn, ngoài ra còn có một vài người gửi quà handmade đến.

Jisung càng xem càng cười lớn, mãi đến khi hắn nhìn thấy được một bức vẽ của người hâm mộ, không nhịn được "Đậu mé" một tiếng.

Là bài đăng của một người tên " SKZ là đỉnh nhất", hắn ở trong bức vẽ ấy vô cùng đẹp trai, trên tay còn đang nâng một cái cúp.

Hắn nhìn đến mấy lần, nhịn không được trả lời: [Cậu vẽ đẹp thật đấy.]

Không tới vài giây, người kia đã như muốn phát điên rồi, liên tục "Aaa" mấy tin mới bình tĩnh lại.

[ SKZ là đỉnh nhất: Không không không đợi đã! Cái này không phải là em vẽ, là do @Sam thái thái vẽ á!]

Jisung tò mò nhấn vào Twitter đối phương @.

Hyunjin ăn cơm rất yên tĩnh, cho dù hoàn cảnh nơi này có náo nhiệt ra sao thì cậu cũng rất ít mở miệng, chỉ có đôi khi nghe được một vài câu thú vị thì mới phì cười một chút. Sau khi dành nhiều thời gian để chơi bời với nhau, mọi người cũng dần tản ra, lúc tay đột kích tự rót cho mình một ly rượu, thì nhìn thấy cái ly trước mặt Hyunjin trống không.

Tay đột kích tiện tay định rót cho cậu một ly luôn: " Hyunjin, cậu cũng uống một chút..."

Felix giơ tay chặn miệng ly của Hyunjin lại: "Cậu ấy không uống."

Tay đột kích sững sờ, lập tức cười nói: "Sao cậu giống phụ huynh của cậu ta quá vậy, uống một chút thôi mà, cũng đâu có sao đâu chứ."Sắp tới bọn họ còn phải thi đấu, năn nỉ dữ lắm huấn luyện viên mới cho mỗi người uống hai ly rượu nhẹ.

Felix nhìn về phía Hyunjin, ý thức được đối phương đang dò hỏi ý kiến của mình,  Hyunjin nói: "Không sao, tôi có thể uống được."

Tay đột kích nở nụ cười: "Thấy chưa..."

"Đậu mé!" Jisung lớn tiếng nói, "Đậu mé! Cậu!"

Giọng của hắn quá lớn, Felix nghe thấy thì cau mày: "Làm sao?"

Jisung giơ màn hình điện thoại lên: "Anh mau nhìn thử người trong bức vẽ này đi! Rất giống anh đúng không?"

Felix giương mắt nhìn qua, còn chưa nhìn được rõ ràng, thì người bên cạnh đột nhiên ho khan mấy tiếng.

Nét mặt của Hyunjin hoảng loạn hiếm thấy, hơi mở to mắt, có chút không biết làm sao ——

Trên điện thoại của Jisung, chính là bức vẽ của cậu.

Nói đúng hơn... Là bức cậu vẽ Felix.

Nhưng mà... Làm sao có thể? Người hâm mộ trên Twitter của cậu không nhiều, đây cũng không phải là tranh thương mại, không hề có bất kỳ quảng bá nào hết, tại sao lại bị Jisung phát hiện?!

Giọng của Felix từ bên cạnh truyền tới: "Đưa đây tôi xem."

Nhìn thấy mình bên trong bức vẽ, đầu tiên Felix ngẩn ra một chút, ấn vào màn hình nhìn kỹ.

Một lúc lâu sau, anh mới vào xem ID blogger.

Sam.

"Vãi chưởng, giống thật này." Huấn luyện viên đứng bên cạnh anh đưa mắt qua nhìn, kinh ngạc nói, "Người trong bức vẽ này thật sự không phải là cậu hả?"

Felix đưa mắt nhìn người bên cạnh, Hyunjin đầu, nắm chặt đôi đũa không ngừng lùa đồ ăn vào miệng.

Anh cảm thấy rất buồn cười, nhàn nhạt nói: "Ai biết được."

"Khi nãy tôi có đọc câu trả lời của blogger này, cậu ta nói là mình vẽ người thật, còn bảo người kia chơi game rất hay..." Jisung nói, "Gì mà tà môn dữ vậy?"

Huấn luyện viên chăm chú nhìn thêm chút nữa: "Các cậu không cảm thấy, ngay cả bối cảnh này cũng khá giống phòng huấn luyện của chúng ta sao?"

Hyunjin ăn mà không nếm được vị gì, thầm nghĩ, đáng lẽ mình không nên lười biếng tham khảo phòng huấn luyện của SKZ.

"Đợi một chút, Lix, hay là mọi chuyện là thế này." Jisung sờ sờ ria mép ảo tưởng của mình, "Có khi nào người này là fan của cậu từ đợt huấn luyện hay không, mặc dù cậu đã rời đội nhiều năm, nhưng cậu vẫn luôn ở trong lòng của cô ấy..."

"Không biết." Felix nói, "Trước đây tóc của tôi không dài như vậy."

Jisung lại nhìn một chút: "...Cũng đúng hơ."

Tay đột kích nói: "Mịa, càng xem càng cảm thấy đây chắc chắn là cậu... Bộ gần đây cậu được cô gái học vẽ nào đó theo đuổi hả?"

Động tác của Hyunjin ngừng lại, hệt như bị điểm danh trên lớp, tim đập nhanh như nổi trống.

"Không có." Felix nói, "Tôi không quen nhiều người học mỹ thuật lắm."

Người trên bàn xúm lại thảo luận về bức tranh một hồi, Felix lẳng lặng lắng nghe, mãi đến khi người bên cạnh sắp vùi mặt vào trong bát, anh mới nói: "Được rồi, trùng hợp mà thôi. Ăn no rồi, có cần phải đi huấn luyện thi đấu không?"

Mặc dù hôm nay là sinh nhật của Jisung, nhưng ngày mai có trận đấu, tất cả mọi người vẫn phải tập luyện.

Bởi vì sinh nhật năm ngoái ngay cả một miếng bánh ngọt cũng không được ăn, toàn là chúc mừng miệng, cho nên năm nay Jisung dứt khoát không đặt bánh ngọt luôn, cơm nước no nê xong, mọi người đỡ eo mệt mỏi di chuyển đến phòng thi đấu.

Huấn luyện viên vẫn sắp xếp cho Hyunjin một ghế khán giả như trước, cậu và Felix sánh vai đi ở hàng cuối cùng, lúc đến chỗ tách ra giữa phòng huấn luyện và phòng nghỉ ngơi, Felix kéo ngón tay cậu một chút, Hyunjin theo bản năng dừng bước.

Felix cũng không ngừng lại, anh đi sát qua vai Hyunjin, đè nhỏ giọng.

"Bức vẽ đẹp lắm." Anh nói, "Cảm ơn thầy Hwang."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro