Tôi Thích Em, Nhỏ Lùn End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 17:


Sáng, bọn nó thức sớm do đêm qua ngủ sớm quá ( 8h rúc đầu ngủ hết r'). Dùng điểm tâm xong Huy nảy ra 1 ý tưởng là đi lặn. Không biết hắn kiếm đâu ra 6 bộ đồ lặn thế nhỉ? Đăng và Linh không lặn, họ ngồi trên bờ biển cùng xây lâu đài cát và đi loanh quanh.


-Cậu thử lặn bao giờ chưa?- Tuấn hỏi khi chuẩn bị cho nó


-Uhm chưa!


-Thú vị lắm, đừng căng thẳng. Bãi biển này nổi tiếng vì những rặng san hô cực đẹp í- Huy nói


-OK! Lặn nào, bám theo tui nhé- Phong cầm tay nó dắt đi từ từ xuống nước


Lặn ra xa và sâu khoảng 20m, nó mới mở mắt ra ( nãy giờ bọn hắn kéo đi không ==’’) Trước mắt nó là 1 vùng san hô đủ sắc màu. Thật kì diệu! Như là 1 khu rừng màu sắc dưới biển, có nhìu con sam bám trên mỏm đá. Cá rất nhiều và bơi xung quanh bọn nó, cảm giác như là người cá bơi dưới biển vậy hí hí. Nó đạp đạp cái chân và bơi theo mấy chú cá. Bọn hắn ở đó quan sát nó và phải chào thua vì vẻ ngây thơ cực kì của nó ( nhưng cũng là 1 điểm thu hút bọn hắn) . Nước biển 1 màu xanh biếc! Và đẹp, nó bơi đua với mấy con cá. Bơi 1 hồi chán chê lại ra hiệu cho bọn hắn kéo nó vào bờ


-Sei à! Dưới biển đẹp lắm, xanh lắm, san hô đẹp, cá nhiều nữa- nó liến thoắng 1 hơi


-Hì! Tớ biết! Hồi nhỏ tớ có lặn vài lần!


-Thôi chắc 10h rồi, let’s go home!- Huy nói, chuyến du lịch này như Huy là người quyết định và hướng dẫn hết, nhưng rất vui!


Trên xe về…


Huy và Đăng cùng Sei ngồi ở băng trước, vì mệt nên bọn hắn không lái xe riêng về mà đi chung. Ở băng sau nó ngồi giữa đang gà gật. 2 tên ngồi 2 bên đang nuốt nước bọt ừng ực đợi nó ngã lên vai mình. 1 chút xíu nữa nó sẽ ngã lên vai Tuấn, nhưng Phong lấy tay đẩy đầu nó qua phía mình thì hỗn chiến 2 bên tả-hữu của nó lại xảy ra (trong im lặng). Và cuối cùng, Phong thắng vì nó nghe được mùi quen quen lại dúi đầu vào người Phong mà ngủ nên Tuấn bó tay liếc nhìn còn Phong trả lại cho cậu nụ cười khiêu khích. Haiz bó tay 2 bác này…


 ).

L

Về tới nhà là 2h trưa, cái cổ nó đau nhức vì nãy giờ nghoẹo sang 1 bên. Phong thì mỉm cười đắc chí, Tuấn thì nhăn nhó, Đăng thì cười cười ( đang h.p mà. 2 người kia về nhà riêng rồi nên t.g không miêu tả được biểu cảm của họ lúc này) Sau chuyến đi này nó rất vui vì đã hiểu rọ bọn họ hơn, vì Sei đã tìm được hp of mình, biết được con người thật của Gia Huy cool thế nào, khác xe với hình tượng trên lớp. Và trên hết! Nó không trải qua ngày lễ Quốc Khánh cô đơn như những năm trước, lễ nào nó cũng chỉ biết đi làm và về nhà thôi ( tội Thanh của chúng ta quá


-Chào mừng mọi người đã về!- 1 người đàn ông trung niên đứng giữa 2 hàng người hầu chào bọn nó, ai thế nhi?


-Đây là Tổng quản gia của bọn tớ- Tuấn như đọc được suy nghĩ của nó


-Chào bác ạ!- Nó lễ phép cúi chào


-Xin phép cậu chủ tôi được nói chuyện với cô bé này!- Người đó mỉm cười hiền từ nhìn nó


-Bác cứ nói đi!- Phong trả lời cũng rất có vẻ kính trọng. Vì Tổng quản gia Lee chăm sóc cậu từ nhỏ đến lớn nên cậu xem ổng gần như cha của mình.


-Cám ơn cậu!



-Cô bé! Cậu Phong chắc hẳn đã chọn cô làm người giúp cậu Huy!


- Vâng! Sao bác biết ạ!- Nó thắc mắc


- Có người nói cho ta! Vì sao cháu lại chấp nhận giúp cậu Huy mặc dù biết điều đó là rất khó?- Bác Lee từ tốn hỏi nó


- Vì cháu thấy cậu ấy rất đáng thương, cậu ấy cần vá lại vết thương lòng của mình. Cháu thực lòng muốn giúp cậu ấy!


- Uhm! Không chỉ cậu Huy đáng thương không đâu! Cậu Phong cũng rất đáng thương, không thua kém gì cậu Huy


- Bác nói sao ạ?- Nó bất ngờ vì trông hắn đâu có vẻ gì là bị tổn thương hay gì đó. Đâu có sứt mẻ gì =]]


- Cậu Phong là con người vơ trước của ông chủ, ông chủ ngoại tình và có cậu Huy sau cậu Phong và bà chủ lớn- tức mẹ Phong biết được. Bà rất hận ông chủ và muốn trả thù ông chủ = 1 thứ không ai ngờ tới. Cháu có biết thứ đó là gì không?


- Thưa không ạ!


- Đó chính là cậu Phong- Đứa con do bà dứt ruột sinh ra!


- Sao! Mẹ ruột sao lại làm thế với con của mình được!- Nó sửng sốt


- Đó là ý nghĩa của cụm từ ‘’ không ai ngờ tới’’ mà ta nói đấy cháu ạ! Vào 1 ngày, bà thu dọn hành lý mình, để lại 1 bức thư và đưa cậu Phong-lúc ấy mới 5t- đi theo và đưa cậu ra thị trấn rất xa thành phố. Và tại đó bà nhẫn tâm giao con mình cho bọn côn đồ- chuyên lợi dụng trẻ em. Dạy chúng ăn cắp để thu lợi nhuận. Nhưng cậu Phong không chịu học ăn cắp và bị đánh đập dã man, 1 đứa trẻ mới 5t sao chịu đựng nổi cú sốc khi bị chính mẹ ruột mình bỏ rơi. 1 năm sau đó, có người ở gần đó thấy cậu Phong lang thang trong đường phố bán vé số và báo cho ông chủ. Lập tức ông chủ cho người tới bắt bọn côn đồ và giải quyết bọn du côn. Bọn du côn đó không là gì so với nhóm xã hội đen do ông chủ cử tới. Cậu Phong được cứu về nhưng từ đó cậu không còn vui chơi ngây ngô như những đứa trẻ bình thường nữa. Cậu trở nên lầm lì và hơi khó bảo, nhờ cậu Tuấn và Đăng giúp cậu ấy nên cậu ấy cũng bớt cô đơn. Sau đó ông chú lấy mẹ Huy, nhưng bà chủ mới rất hiền và tốt bụng. Không tranh giành vị thừa kế với cậu chủ nên tôi cũng yên tâm. Quan hệ giữa 2 cậu chủ cũng rất tốt nhưng sau khi Alisa xuất hiện thì nó k được như lúc trước nữa.


- Thật là 1 cậu chuyện dài…


- Uhm! Cái ta muốn nói ở đây là mong cháu không chỉ giúp cậu Huy mà còn giúp cả cậu Phong nữa. Cả 2 đều rất đáng thương cháu à!


- Cháu hiểu rồi ạ- Lòng nó chùng xuống, hắn thực sự rất đáng thương. Hắn đã chịu nhiều đau khổ từ khi còn bé rồi


‘’ Phong, tớ sẽ giúp cậu trở lại như hồi xưa’’


-Nhưng theo quan sát của ta bữa giờ thì cậu ấy có vẻ khá hơn rồi! Ta nghĩ tất cả đều nhờ cháu! Cháu hãy cầm lấy!


-Sao ạ? Thẻ atm cơ ạ? Cháu không dám nhận đâu bác ạ!


-Đừng lo, do cậu Phong bảo ta đưa cho cháu đấy! Cháu hãy mua 1 cái đt theo yêu cầu của cậu Phong để tiện cho việc liên lạc. Đây koi như là lương của cháu!


-Cháu muốn thực lòng giúp nhưng không phải vì tiền đâu bác ạ


-Ta hiểu! Cháu là 1 cô bé tốt! Hãy cầm lấy đi, ta sẽ buồn lắm nếu cháu không nhận


-Vâng!



-Tui vào nhé!- Nó khẽ gõ cửa phòng Phong- Cậu đâu rồi?


-Chuyện gì thế?- hắn từ trong nhà tắm bước ra. Body chết người làm nó luống cuống sao mà vấp té


‘’ Thôi kiểu này là vỡ mặt rồi’’


-Ủa sao té không đau mà còn mềm với thơm thế? Thảm mới được xịt nược hoa à?


-Cô đang nằm trên thảm à?- Sao giọng nói của hắn lại phát ra từ bên dưới nó


-Oái!- Nó lồm cồm bò dậy, té ra hắn đã đỡ nó kịp tránh khỏi cảnh ngồi húp cháo suốt đời


-Cô muốn nói gì à?- Hắn hỏi


-À không có gì? Chỉ là…


-Nói đi! Tui nghe!


-Cậu cùng đi mua đt vs tui chứ, tui chưa bao giờ xài nên không biết lựa cái nào cho đúng- Nó hỏi mà định bụng sẽ qua nhờ Tuấn tiếp theo vì có thể hắn sẽ từ chối không biết chừng


-Được! Thay đồ đi!- Hắn đồng ý làm nó tròn xoe mắt lên nhìn


-Cô thích làm cái bản mặt ếch quá nhỉ?- Hắn hỏi


-Ơ! Đợi tui lát!- Nó chạy vèo về phòng, phù phù, sao nó lại ngại khi bắt gặp ánh mắt màu cà phê sữa của hắn nhìn nó chứ?


Còn lại hắn trong phòng…


-Phù! Nguy hiểm quá! Nhỏ lùn đó…- Hóa ra anh chàng cũng chả hơn gì cô nàng =]]


Lát sau nó xuống, đơn giản với áo phông hình khỉ yoyo và quần short. Đăng và Tuấn đã ra ngoài, hắn đèo nó đi trên chiếc Ducatti phóng vù vù.


-Chậm thôi tui sợ!


-Sợ à vậy thì ôm chặt vào!


‘’ Grrr tên này! Không biết là tui căng thẳng khi ở gần cậu à?”- Nó quàng tay ôm ngang bụng hắn và nhận ra tim hắn cũng đập nhanh không thua gì nó, có khi còn hơn í chứ. Cảm giác nóng bừng như có dòng điện chạy khắp người nó! Và cả 2 im lặng cho tới khi đến trung tâm mua sắm.


-Ưm mua đt nào được đây Phong?- Nó hỏi


-Mua ip5 cho gọn. Giá cả cũng phải chăng!- Phong nói


-Uhm, cậu dạy tui cách sử dụng được không?- Nó hỏi


-Không thành vấn đề! Chị lấy cái đó cho tui!- Phong chỉ vào cái ip màu trắng và nói với cô nhân viên đang nhìn cậu đắm đuối.


-Vâng thưa cậu chủ!


-Ủa đây là của nhà cậu à?- Nó ngơ ngác


-Không thấy chữ ‘’ Hoàng Gia Group’’ to chà pá à?- Phong nói


-Tui không để ý- Vì nãy giờ nó lo suy nghĩ đâu đâu á


-Đi thôi! Lên lầu ăn trưa! Cô chưa ăn trưa phải không?


-Uhm


Hắn dắt tay nó đi giữa hàng trăm con mắt dòm vào hắn và nó. Người ghen tị, người xuýt xoa nhìn hắn. Nó cảm thấy vui vui, nhưng nó tự dặn lòng rằng nó không xứng với hắn. Thật đáng buồn!


-Mai đi học lại rồi!- Nó bắt chuyện khi 2 người đang ăn


-Uhm! Mai là cô bắt đầu nhiệm vụ của mình nhé!


-Tui biết rồi! Mà Huy sống ở đâu vậy


-Khu chung cư cao cấp ở đường X.


-Tính ra cũng thoải mái!- Nó nói- Mà tui phải làm sao nhỉ?


-Chỉ cần thuyết phục nó thôi là đủ!- Phong nói


‘’Cậu thật thương yêu cậu ấy mặc dù cậu ấy chỉ là e cùng cha khác mẹ, cậu không hận cậu ấy vì mẹ cậu ấy phá vỡ hp của cậu. Cậu thật là con người tốt bụng, tui nể phục cậu lắm’’


-Đưa điện thoại cô đây!


-Đây!


Hắn bấm tít tít 1 hồi rồi đưa lại cho nó


-Xong rồi, số của tui lưu rồi. Chỉ cần nhấn vào đây là gọi được thôi. Có chuyện gì phải gọi cho tui liền đấy biết chưa?- Hắn búng mũi nó


-Ơ hiểu rồi- Nó lúng túng quay đi


- Muốn đi xem phim không?


- Xem phim à? Muốn!- Mắt nó lại sáng rỡ lên làm hắn cười trong bụng, nó thật là vô tư. Ở bên nó hắn cảm thấy thật dễ chịu



-Xem phim gì? The shutter hay là Kungfu Panda, hay Transformer


-Cậu chọn đi! Tui không rành lắm


-Vậy ta coi shutter!- Hắn khẽ cười ( hơi hơi nham hiểm)


-Shutter là phim hành động à?- Nó hỏi


-Phải! Phim hành động- Hắn xạo



-Này! Cậu lừa tui! Phim này là phim ma mà! Oái!- Nó hét lên ôm chầm lấy hắn khi bị giật mình


-Mục đích của tui là đây!- Hắn lẩm bẩm


-Gì thế?


-Không có gì! Xem đi!


Suốt bộ phim nó toàn la hét và nắm áo hắn. Còn hắn tuy mắt nhìn vào màn hình nhưng tâm trí lại nghĩ đâu đâu ở con nhóc kế bên. Trong rạp tối có nhiều cặp đôi phát ra tiếng động ‘’bất thường’’


-Thật là bất lịch sự- Nó


Hắn liền quay qua, lấy 2 tay nâng mặt nó lên, mắt nhìn trừng trừng vào mắt nó


‘’ Hắn định làm như mấy cặp đôi kia à??’’ Mắt nó nhắm tịt lại


-Haha! Cô nghĩ gì vậy! Đầu óc sâu bọ quá nghen!- Hắn buông nó ra cười sằng sặc


-Cậu true tui quài nghen- Nó quay mặt đi chu mỏ ra nói


-Khì khì


-Cười hoài!- Nó giãy nãy thì cánh tay hắn chụp nó lại và làm như lúc nãy- Tính true tui típ à? Tui không bị lừa đâu!


Nhưng hắn không đùa, mặt hắn cứ từ từ đưa sát lại mặt nó. Đôi mắt cà phê sữa đậm đặc nhìn thẳng vào đôi mắt nâu trong veo của nó và…


Nó cảm thấy ướt ướt và ngọt ở đầu môi, hôn là như thế này sao. Mắt nó nhắm lại và chìm trong nụ hôn của hắn. Âm thanh và tiếng la phát ra từ bộ phim không còn ảnh hưởng đến nó.


‘’ Tui nhận ra rồi! Tui thích cậu! Phong…!”


Về đến nhà, nó vào phòng đóng cửa lại. Tay bất giác đưa lên môi, đó là nụ hôn đầu của nó. Nhưng nó không khó chịu vì người đó là hắn. Vì lí do duy nhất là nó thích hắn! Từ lúc nào nó cũng không rõ, chỉ nhớ là nó cảm thấy tim đập chân run khi ở gần hắn.


Đêm đó nó ngủ không được, nó luôn nghĩ về nụ hôn của hắn hồi chìu và mùi hương quen thuộc của hắn. Trằn trọc mãi. Ai kia cũng như nó, luôn nghĩ về đôi môi mềm và mũi thơm thoang thoảng từ tóc nó cùng cái biểu cảm dễ thương khi mặt hắn sát vào mặt nó. Hai đôi môi, 2 nụ cười và từ từ chìm vào giấc ngủ...

Chap 18:


Sáng, nó cùng bọn hắn đến trường. Háo hức vì được gặp lại thầy cô ( phải k đó) và Sei, 1 phần vì nó cảm thấy giờ đi học cũng vui hơn vì nó đã quen với Huy. Mong cậu sẽ không nạt nộ hay gì gì nó nữa.


Sau 5 ngày nghỉ, bọn nữ sinh cũng chả thay đổi mấy. Ý là vẫn õng ẹo và luôn khoe khoang về kì nghỉ mình được đi đâu và ra sao blah blah… Nếu bọn nó biết nó trải qua kì nghỉ vừa rồi với những ai chắc tức sôi máu nhưng nó cũng không có ý định nói, nó vốn là người tốt mà hì hì.


Sei vẫn chưa đến, Huy cũng vậy. Nó ngồi đợi Sei vào


-Biết tin gì chưa mấy gái? Ngọc Linh chính là Thùy Linh, là ca sĩ Seina và còn là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Dương thị đó


-Thật sao? Sao cậu ấy lại giả làm con nhỏ nghèo yếu ớt thế nhỉ?- Mấy nhỏ kia sửng sốt thốt lên


-Thời gian qua chúng ta đã ăn hiếp cậu ấy, chết rồi. Còn con nhỏ lùn kia lại là bạn của cậu ấy, chắc nó uy hiếp cậu ấy làm bạn nó đấy- 1 girl chua ngoa trong lớp


-Hèn gì sáng nay cái trường có vẻ hơi nhốn nháo!- Girl khác


Bàn luận chán chê bọn đó tiến về bàn nó và la lên


-Này! Mày dám uy hiếp Seina để cậu ấy làm bạn mày à!- Girl 1


-Mày thật là quỷ quyệt, My vì mày mà bị đình chỉ rồi kà- Girl 2 nắm áo nó kéo


-Bỏ tay đó ra khỏi người bạn cũa tôi- Sei bước vào, không mang lens, không đeo kính đúng như lời cô nói hôm qua


-Ơ! Nó dụ dỗ cậu mà! Bọn tớ chỉ xử nó giúp cậu thôi!


-Sao trên đời này lại có nhiều người không biết điều thế? Thả ra- Sei nói vang lên làm bọn đó sợ quá thả ra, có cho tiền chúng cũng không dám động đến 1 cọng tóc của cô


-Thanks cậu! – Nó phủi phủi tay áo


--Tớ biết là đi học lại cậu cũng sẽ bị như vậy mà- Sei bực dọc ngồi xuống


--Không sao! Tớ quen rồi!- Nó cười


--Cậu..còn cười được! Bó tay cậu luôn- Sei ngắt má nó cho đỡ giận


--Ui tha cho tớ! Tớ biết lỗi rồi- Nó giả vờ đau la oai oái, thấy bọn nó giỡn nhau bọn con gái thì ghen tị với nó còn bọn trai thì thèm thuồng.- Sáng cậu vào đây yên ổn không bị fan cuồng vây lấy à?


--Có! Nhưng tớ đã kịp thuê vài 3 chú vệ sĩ- Sei thở dài


--Hehe! Tội bạn hiền of tui!- Nó xoa đầu Sei


--Uhm uhm!- Sei lại làm mặt như cún con


< Rengggg> Tiếng chuông báo hiệu vào lớp


--Huy lại đi trễ nữa à- Sei nói


--Uhm! Bó tay ông cụ non đó



--Gia Huy chưa vào hả các em?- Cô giáo hỏi



--Chào!- Cửa lớp mở ra và 1 cậu trai cực kì handsome bước vào, không ai khác chính là Huy nhà ta. Áo không bỏ thùng, cravat thắt lệch, tai xỏ khuyên. Mái tóc bạch kim dựng đứng lên và nụ cười ngạo nghễ hiện lên trên môi cậu. Mấy đứa trong lớp bắt đầu xì xào



--Vào lớp đi em!- Cô giáo không nói gì



--Woa! Ai thế? Vào trễ mà bà sát thủ không mắng tiếng nào luôn!- Boy 1



--Cả cái đầu đó đủ để bị đình chỉ 1 tháng rồi í chứ- Boy 2


-Ai vậy? Handsome quá cậu ơi!- girl 1


-Tớ biết rồi! 1 lần tớ được xem cuộc đua xe của Devil và thấy trong 4 người Devil, 3 người kia là Phong- Đăng- Tuấn và còn 1 người mang khẩu trang kín mít. Nhưng đặc điểm duy nhất tớ nhớ là cái đầu bạch kim dựng ngược như thế này!- girl 2



-Vậy là Devil thứ 4 xuất hiện rồi ư? Tớ đoán không sai! Đúng là mỹ nam!- girl 3



-Cậu ấy mới chuyển vào lớp ta hả cô- 1 nam sinh hỏi



-Các em nói gì thế? Đây là Gia Huy đấy! Học chung bữa giờ mà không biết à?- Cô giáo ngơ ngác



-What??? Tên cù lần là Devil 4 ư? Sao hôm nay lớp ta toàn là nhân vật nổi tiếng xuất đầu lộ diện không vậy- Cả lớp nhao nhao ( sốc quá mà)



-Này! Đi học lại có cần phô vậy không bạn hiền?- Sei hỏi



-Haha! Chuyện nhỏ như con thỏ mà bọn nó làm quá lên thì được! Cậu cũng như tớ thôi nói ai- Huy đáp



-Haiz! Tớ sợ 2 người quá! Không thấy cả lớp đang chĩa đạn mắt vào tớ à- Nó nhăn nhó


-Thế à? Các bạn, xin lỗi nhưng mình hơi ghét bị ai nhìn chăm chăm về phía mình- Huy lại nhếch mép nói, lập tức cả đám quay lên đều tăm tắp- Thấy tớ lợi hại chưa Linh, chỉ cần 1 câu nhẹ nhàng thôi. Ai như cậu phải la oang oang lên



-Cậu quan sát nãy giờ à? Sao không vào giải quyết đi?- Linh nói



-Hehe, chuyện của cậu tớ không dám mạo muội xen vào. Với lại có Hội trưởng HHS đứng ra bảo kê cho cậu cậu cần gì tớ giúp nữa- Huy nói



-Hôm nay 2 cậu nói nhiều nhỉ?- Nó hỏi



-3 năm trước vốn dĩ bọn tớ là vậy mà- Huy nói



-Tình bạn của các cậu như trước rồi sao cậu không trở về căn biệt thự ở cho giống như trước luôn! Vẹn đôi đường- Nó nói



-Hehe! Không đơn giản như vậy đâu! Nói cho cậu nghe rằng căn biệt thự đó còn rất nhiều kỉ niệm giữa tớ và Alis! Gợi ý đó



-Sao cậu biết tớ biết về Alis?



-Bữa bạn Linh đây kể cho cậu hết rồi mà phải không? Tớ tình cờ nghe được, hèn gì bữa đó tớ hắt xì ghê gúm- Huy trêu



-Xì!- Nó chu mõ



‘’ Rất nhiều kỉ niệm à? Là kỉ niệm khó quên nên cậu ấy tới giờ vẫn còn ám ảnh kể cả khi lúc ngủ? Kỉ niệm khó quên… đã gọi là ‘’khó quên’’ thì làm sao mà xóa được đây, ôi ôi!”


Bữa học đó, tin đồn 2 nhân vật nổi tiếng xuất hiện trong lớp nó lan truyền đến tốc độ chóng mặt. Giờ giải lao tiết nào bọn học sinh lớp khác cũng đứng chật ních cả cửa lớp. Xầm xì chỉ chỏ to nhỏ, Huy và Sei không nói gì. Cũng bơ đi và chỉ nói chuyện với nó. Vào giờ ăn trưa ( hôm nay học tới 3h chiều) thì tình trạng đó cũng tiếp tục, Nhưng đám học sinh ở cửa lớp bỗng nhiên dạt ra 2 bên và… hội phó và hội trưởng HHS xuất hiện cùng Phong


-Đi ăn nào mọi người!- Tuấn toe toét


-Đi ăn nào Linh!- Đăng mỉm cười dịu dàng với Sei


Còn nó thì đứng lên và đi cùng 3 cậu kia. Bọn nữ sinh thấy lạ tại sao cử chỉ của hắn lại ân cần với nó như thế trong khi đối với bọn họ thì bọn hắn chả có xí gì dòm ngó đến. 6 người đi rồi bọn nữ sinh đứng lại bàn tán sôi nổi


-Seina và Đăng hẹn hò à? Sao nhìn bọn họ thân mật thế- girl 1


-Có lẽ! Còn 3 người kia sao lại quan tâm tới con nhỏ lùn vậy? Nó có hơn gì chúng ta đâu!- Girl 2


-Bọn họ thân nhau từ khi nào thế?- Girl 3


Về phần bọn nó. Cả bọn xuống căntin và chén no nê.


-Tối nay đi chơi không Thanh?- Sei hỏi


-Ơ tớ phải đi làm thêm!


-Làm ở đâu? Nghỉ đi! Đi với bọn tớ- Tuấn nói


-Tớ nghỉ bữa giờ rồi, với lại tớ cũng tính không làm nữa. Làm hết hôm nay tớ nghỉ luôn cho đủ tháng!


-Cậu nghỉ sớm được không?- Đăng


-Nếu bán đủ chỉ tiêu 1 ngày thì được nghỉ sớm


-Được! Để bọn tớ lo- Huy


-Lo gì thế? Các cậu tính quậy à? Không được nghen!- Nó xua tay


-Không phải quậy mà là giúp cô đấy!- Phong nói


Từ sau ngày hôm qua tới giờ nó cứ ngại ngùng khi nhìn Phong. Không biết tại sao hắn lại kiss nó nhỉ?


-Thanh! Cậu mua đt mới à? Lưu số bọn tớ vào này!- Sei nói


-Uhm! Từ nhỏ tới giờ lần đầu tiên có đt- Nó cười



5h chiều, nó đi làm. Buôn bán cũng lai rai cho tới lúc 6h…


-Hey Thanh!


-Các cậu làm gì ở đây thế?- Nó hỏi khi thấy 5 người mang nón, kính đen kín mít vào quán, có cả Huy ( nhưng nó vẫn nhận ra vì cái dáng dong dỏng cao của bọn hắn)


-Tớ đã nói là sẽ giúp cậu để cậu đi chơi với bọn tớ mà- Tuấn nói


-Giúp = cách nào? Hôm nay quán ế lắm, không bán đúng chỉ tiêu sớm được đâu! E là tớ không đi cùng các cậu rồi!- Nó thở dài


-Yên tâm! Nào thực hiện đi các cậu!- Nói rồi cả 5 người tháo nón và kính đen ra. Nhất là Sei, người ta thấy cô ngồi trong quán thì đổ xô vào ăn và để…xin chữ kí. Sei kí mà muốn gãy tay vì đông quá. Chưa đầy 1 tiếng thì tiệm đã vượt mức chỉ tiêu.


-Ok giải tán nào mọi người! Quán sắp đóng cửa rồi!- Tuấn nói với mấy vị khách ngồi nhây nhây hơn cả tiếng đồng hồ ( vì để ngắm giai)


-Đi với bọn tớ được chưa?- Sei nói


-Tớ không mang đồ theo! Nãy mang đồng phục chạy qua đây luôn mà!- Nó nói


-Tớ có mang đồ cho cậu! Thay đồ đi- Sei chìa ra 1 bộ đồ và giày ( có lẽ là váy)


-Uhm! Để tớ xin chị quản lý rồi ta đi!



-Giờ chúng ta đi đâu?- Nó hỏi


-Hỏi Tuấn í! Cậu ấy bảo cậu ấy có 1 idea!- Đăng



-Ưm! Sau bữa đi chơi, tớ nhận thấy rằng ai trong nhóm chúng ta cũng có 1 giọng hát mượt mà. Tại sao chúng ta không tổ chức một street show?



-Street show?- Cả đám đồng thanh



-Uhm! Sẽ vui lắm á. Cũng để gây sự chú ý nữa, hehe! ( chàng ta khoái nổi bật mà). Hơn nữa đã lâu Sei chưa diễn lại nên nhiều fan cuồng sẽ mong nhớ cậu lắm! Nên biểu diễn để không làm họ thất vọng- Tuấn tiếp tục giải thích



-Uhm! Cũng được- Sei nói



-Linh chịu thì tớ cũng ok!- Đăng



-Tớ sao cũng được- Phong



-Được!- Huy



-Tớ không quen hát trước đám đông- Nó gãi đầu



-Không sao! Cậu sẽ tự tin ngay thôi! Vui lắm! Tin tớ đi!- Tuấn nói



-Ok!



-Chúng ta nên biểu diễn ở quảng trường trung tâm thành phố! Ở đó rộng và nhiều người qua lại!- Huy nói.



-Tớ cũng nghĩ vậy nên chuẩn bị sẵn nhạc cụ rồi!- Tuấn



-Tới đó nào!- Cả đám leo lên chiếc limo trắng và cùng tới đó



-Nè! Coi như chúng ta lập 1 band nhé!- Đăng và tớ sẽ chơi guitar điện, Huy đệm đàn organ, Phong chơi trống và 2 bạn nữ hát chính. Bọn tớ chia nhau ra phụ trách phần giọng hát nam và hát bè. Được không?- Tuấn nói



-Có vẻ cậu đã lên kế hoạch sẵn rồi nhỉ- Đăng nói



-Chúng ta sẽ hát những bài nào?- Huy



-Bài nào tớ biết í!- Nó



Sau 1 hồi thảo luận, bọn nó quyết định hát 10 bài thôi. Và cả đám tới quảng trường lớn của thành phố, nó được xây liền với công viên cây xanh. Cảnh rất đẹp nên ở đây rất đông những bạn tham gia street dance…


Khi thấy bọn nó xuất hiện, 2 cô gái dễ thương cùng 4 bạn nam cao to, đẹp trai đã thu hút nhiều người. Bọn họ quan sát bọn nó làm gì. Bọn nó tới chỗ có đầy đủ nhạc cụ và thiết bị đã chuẩn bị sẵn.


-Các cậu học chơi các nhạc cụ từ bao giờ thế?- Nó hỏi


-Từ nhỏ cơ! Nhạc cụ nào bọn tớ cũng chơi được!


-Thế còn nhạc cụ truyền thống của Việt Nam như đàn bầu hoặc đàn tranh chẳng hạn?


-À mấy thứ đó thì đương nhiên là…bó tay! Vì từ nhỏ bọn tớ ở bên nước ngoài và ít khi ở Việt Nam


-Rất đông người bu xung quanh chúng ta rồi! Bắt đầu chứ?- Huy nói


-Ok!


Và cả đám cover lại những bài tiếng anh sôi động như: Live While we young, die young, pom poms, kiss you, call me maybe, I knew you were trouble. Một số bài tiếng Việt: Tình cờ, A và E, my lady, she neva knows. Cả quảng trường sôi động lên vì tiếng hát của nó và Sei. Và người ta nhận ra Sei và bọn hắn nên càng cỗ vũ nhiệt tình hơn. Nó thấy mình được ủng hộ cũng vui hơn và tự tin hơn, cười toe trước những ống kính chĩa vào mình chụp lách tách. Ngay sau đó, trên mạng xuất hiện những bài đăng với chủ đề là ‘’ Street show đường phố với sự tham gia của Seina”, hay là ‘’ Quảng trường công viên XY sôi động hơn với band của Seina’’, ‘’ Thiếu gia, tiểu thư của 3 tập đoàn danh giá thế giới khuấy động công viên XY’’ …, Đúng là dân tình lắm chiện thật! Mà bọn hắn không quan tâm mấy, bọn hắn và Sei vốn không để ý gì đến danh tiếng của mình mà! Sei cũng không sợ mất hình tượng hay scandal, cô đi hát vì thỏa niềm đam mê của mình chứ không phải vì mục đích kinh tế. Sau đó, cả đám kéo vào nhà hàng Delicious.


-Cạn li vì buổi tối vui vẻ!


-Hehe, hôm nay vui quá!- Sei


-Nhờ Tuấn đấy!- Nó nói


-Thanks!- Tuấn gãi đầu đỏ mặt


-Bọn thằng Hưng thách chúng ta lát 10h đua xe- Huy nói làm cả đám mặt hơi nghiêm lại


-Bảo hắn đừng chơi hèn như lần trước! Thua thì gây sự à?- Phong nói


-Lần đó bị dạy dỗ kĩ rồi nên chắc lần này không dám nữa đâu!- Đăng nói


-Lát 10h 2 cậu về trước nghen! Bọn tớ có việc- Tuấn nói


-Cẩn thận nghen Đăng!- Linh nói


Nó lén nhìn Phong, cảm thấy lo lắng, lỡ bọn kia lại chơi xấu tiếp thì sao? Tuấn đã bắt gặp cái nhìn ấy. Thấy trong lòng khó chịu, tại sao nó lại không nhìn cậu như vậy? Cậu ghét thừa nhận cái sự thật cậu đã nhận ra từ lâu. Rằng nó thích Phong hơn là cậu. Nhưng cậu vẫn muốn thử 1 lần xem!

Chap 19:


-Sao cậu không ngăn các cậu ấy đua xe? Nguy hiểm lắm!- Nó hỏi Sei


-Sao mà ngăn được? Đua xe là niềm đam mê của bọn họ! Bọn họ đam mê tốc độ!


-Mặc dù nó nguy hiểm ư?- Nó hỏi


-Cái ‘’nguy hiểm’’ đó là thứ thu hút bọn họ. Cậu biết đấy, những thứ gì mà khó khăn hay mang lại cho người khác cảm giác ngần ngại thì luôn cuốn hút đối với bọn họ. Bọn họ ‘’ khác người’’ thế đấy!- Sei cười


-Uhm!


-Thôi! Lo lắng cho chàng à? Vui lên đi! Tớ dắt cậu đi chợ đêm này! Ở đây bán đồ trang sức và lưu niệm dễ thương lắm! Giá cũng rẻ nữa, tớ thích đi mấy nơi như thế này lắm mà bình thường mắc mấy tên ‘’khô khan’’ kia nên không rủ cậu đi được!- Sei đội tóc giả mang kính vào


-Thế à? Đi nào! Hồi đó tớ cũng hay lang thang trên mấy chợ đêm như thế này lắm nên tớ rất rành! Tớ sẽ dạy cậu trả giá =]]- Nó lôi Sei đi xềnh xệch- Này nhé! Xem tớ mà học hỏi!- Nó ghé vào 1 gian hàng treo những cái móc khóa hình con thú xinh xắn- Cái này bao nhiêu chị?- Nó chỉ vào cái móc hình chú heo xanh mang kính


-70k e ơi!


-Mắc quá! 40k thôi!


-Em bớt giỡn đi! 40k còn gì là vốn của chị


-Thế thì thôi! Em thấy bên hàng bên kia chị kia cũng bán 1 con y chang như vậy!- Nó quày quả nắm tay Sei lôi đi


*Thì thầm*- Cậu trả ghê thế ai mà chịu bán- Sei hỏi


*Thì thầm*- Cậu chờ xem


-Đợi đã em gái ơi!


Nó nheo mắt với Sei như muốn nói “ Tớ đã nói mà!” rồi tới trả tiền cho chú heo đó


-Giờ tớ biết mánh rồi! Xem tớ này! Không thua cậu đâu!- Sei le lưỡi rồi chạy đi


-Hehe! Cứ chờ xem! – Nó chạy theo, lần đầu nó thấy đi chợ đêm lại vui như thế đấy! Chắc là nhờ có bạn đi cùng nó! Nó đã từng nghe câu nói: ‘’ Những người bạn tốt thật sự rất khó tìm được, khó bỏ đi và cũng không bao giờ quên được!” Và giờ nó đã hiểu ý nghĩa của câu nói mà G.Radolf muốn gửi gắm. Nó, nếu 1 ngày Sei không làm bạn với nó nữa nó cũng sẽ không bao giờ quên 1 người bạn nhiệt tình và tốt bụng với mình như cậu ấy, có lẽ là suốt cả đời!


11h, bọn nó về và xách trên tay những nào là giỏ xách, dép, dây chuyền, lắc tay…


-Tạm biệt cậu! Mai gặp!- 2 đứa chào nhau rồi nó vào nhà còn Sei thì về nhà riêng.


Nó vào phòng và làm 1 số bài tập cô giáo giao. Bọn hắn chưa về, nó thắc mắc tại sao ít thấy bọn hắn học mà điểm số lại cao chót vót nhỉ. Hay là do thiên vị? Nhưng nó nghe nói là bọn hắn cũng như bao học sinh khác, cũng trải qua kì thi gắt gao mà không có bất cứ sự thiên vị nào! Chắc vì bọn hắn thông minh, nó chặc lưỡi rồi lấy cái đt mới ra vọc vọc nghiên cứu cách dùng.


< Cốc cốc>


-Tớ vào nhé!- Giọng Tuấn


-Uhm! Cậu vào đi!- Nó nói


-Tối mai…cậu đi với tớ chứ?- Tuấn gãi đầu


-Sao thế? Cậu không đi với 3 người kia à?- Nó ngơ ngác


-Đăng với Linh đánh lẻ, Huy và Phong thì tham gia party của đối tác công ty thay mặt ba cậu ấy rồi! Còn cậu tớ sợ cậu ở nhà buồn nên…


-Hì, thanks đã quan tâm tớ!- Nó cười


-Um! Mai 7h tớ và cậu ra ngoài chơi! Thế nhé!- Huy nói rồi đi mất không đợi nó trả lời. Nó xuống pha ca cao và đưa lên phòng cho 3 người họ. Rồi về phòng tiếp tục suy nghĩ cái gợi ý mà Huy nói lúc sáng. Có lẽ nó chỉ cần giúp cậu quên đi những kỉ niệm với Alisa, nhưng = cách nào? Làm cho cậu ta mất trí nhớ? = cách chọi gạch vào đầu cậu ấy à? Không, không, nó không dã man con ngan như thế. Hay là nói xấu Alisa này nọ cho cậu ta ghét cô ấy? Cũng không! Nó không có thói quen nói xấu người ta! Hay là giới thiệu cho cậu ấy cô khác? Mà nó cũng đâu wen ai đâu mà giới thiệu. Haizz, cách nào đây? Nó lăn qua lăn lại rồi ngủ quên mất tiu tới sáng…


( p.s: Chap sau sẽ có 1 sự việc rất rất cảm động ^^)

Chap 20: Sáng đó, đến lớp thì thấy bọn nhiều chiện lại xầm xì chỉ trỏ nó. Chắc là vị vụ tối qua lan truyền trên mạng. Trong 6 người còn có nó nữa nên mấy nhỏ đó mới ghen tị. Thôi kệ bọn nó, giờ đang sớm. Dạo này Tuấn hay lấy xe máy chở nó đi nên nó tới lớp rất sớm, tên Tuấn cũng lì thiệt. Bị CSGT huýt vì mang đồng phục hs mà chạy xe phân khối lớn, khi thì hắn chạy luôn, khi thì mỉm cười chào chú công an đó rồi tỉnh bơ chạy đi =='' làm nó thót tim mấy lần vì sợ gửi giấy về trường! Hãy còn sớm nên nó lên sân thượng hóng gió.


< Cạch> '' Cửa không khóa! Ai lên trước rồi à?" Nó vào thì thấy cái đầu bạch kim chói lóa đập vào mắt, Huy đang nằm đó, nhắm mắt. Nó tới ngồi xuống và quan sát Huy


'' Huy và Phong cũng giống nhau! Chắc là giống bố! Mình vẫn suy nghĩ phải làm sao để giúp Huy nhỉ?


- Ngắm tớ đủ chưa?- Huy không mở mắt mà nói làm nó giựt mình nẩy lên 1 cái đập đầu vô lan cang cái cốp!


- Á!- Nó rên khẽ


- Không sao chứ? Cẩn thận thôi!- Huy xoa cái đầu nó


- Cám ơn!- Mặt nó hơi đỏ lên, Huy nhìn gần càng giống Phong. Đôi mắt cũng màu cà phê sữa đặc. '' Ax! Mình lại nghĩ về hắn nữa!'' Nó lắc đầu nguây nguẩy, biểu cảm phong phú làm Huy bật cười


- Này! Trông cậu như con cún con í!- Huy nói


- Nè! Trêu tớ à!- Nó giãy nãy


- Ý là tớ bảo cậu dễ thương ấy!- Huy dí sát mặt nó


< Thình thịch>


- Đừng..đừng dí sát mặt tớ như thế! Vào lớp kìa- Nó quay lưng đi để Huy cười sằng sặc.


- Cậu ấy thật dễ trêu! Dễ đỏ mặt như con nít! Cậu ấy rất giống...cô ấy! Mình muốn cậu ấy sẽ phải thích mình!- Huy nói 1 mình


( Cho phép tua nhanh sag buổi tối nghen ^^)


7h.


< Cốc cốc>


- Đi nào Thanh!- Tuấn gõ cửa


- Uhm!- Nó bước ra trong bộ jump voan màu hồng nude, tóc dài thẳng xuống lưng. Nó để ý hôm nay Tuấn ăn mặc cũng có cầu kì hơn ngày thường. Jean dài nạm đinh, so7mi xanh navy khoác nhẹ áo khoác giả vest đen.


- Ta đi ăn trước nhé!- Huy đưa nó vào 1 nhà hàng sang trọng, và gọi món ăn.


- Hôm nay trông cậu có vẻ hơi khác- Nó hỏi, miệng nhấp li nước cam


- Khác thế nào?


- Thì có vẻ trưởng thành hơn hằng ngày 1 xí!- Nó thật thà


- Ý cậu là tớ như con nít à?


- Không, không, ý tớ là bình thường cậu nhí nhố trông vui vẻ hơn bây giờ!


- Uhm! Hôm nay là 1 buổi tối mà tớ phải suy nghĩ kĩ lắm mới quyết định nói ra 1 điều với cậu!


- Điều gì?- Nó ngơ ngác


- Lát tớ cho cậu 1 bất ngờ! Ăn đi nào- Tuấn nói rồi đẩy dĩa bò beefsteak về phía nó- Tớ cắt giúp cậu rồi


- Ờ thanks!



(ps: Đoạn này tớ có chôm ý tưởng của bộ phim :D)


- Đi xe bus đi đâu à?- Nó hỏi


- Cậu không để ý rằng chuyến xe này rất vắng người à?- Tuấn hỏi


- Uhm! Phải ha!


- Tớ khám phá ra chuyến xe này là chuyến xe duy nhất rất hiếm khi có người trên xe! Tớ đã từng đi bus với cậu 1 lần và tớ không chịu nổi mùi người và sự chen chúc trên đó. Giờ tớ muốn nhắc cậu lại kỉ niệm đó í mà!- Tuấn cười


- Thế à? Chuyện quan trọng cậu muốn nói là gì?


- ...


- ?


- Thanh à! Tớ đã thích cậu! Từ lần đầu tớ thấy cậu và nhờ cậu giả làm bạn gái tớ để đuổi nhỏ bám theo. Tớ đã bị cậu thu hút vì cái tính vô tư hồn nhiên của cậu, tớ luôn dõi theo cậu âm thầm suốt từ đó đế giờ mặc dù cậu không để ý gì đến tớ và chỉ xem tớ như là bạn bình thường


- Cậu...đang đùa tớ à? vui đấy?- Nó cười, nhưng tới khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tuấn thì tiếng cười im bặt. Nó hiểu ra đây không phải trò đùa, thật sự quá đột ngột.


- Cậu làm bạn gái tớ chứ?


- Ơ! Thực sự nó quá đột ngột với tớ. Tớ không thể đồng ý được! Hãy hiểu cho tớ!- Nó lúng búng


- Tớ đã biết câu trả lời của cậu từ trước nhưng tớ vẫn muốn nói ra cho nhẹ lòng tớ, để tớ không phải ghen ghét với người đó, không phải đố kị với người bạn thân nhất của tớ. Tớ đã biết ai là người cậu thích, cậu không cần giấu tớ. Wa ánh mắt của cậu nhìn người đó tớ cũng đã hiểu ra rằng tớ không có chỗ trong trái tim cậu.


- Tớ...tớ xin lỗi!- Nó bắt đầu rơi những giọt lệ, hóa ra sau vẻ ngoài vui vẻ của cậu ấy là cả 1 sự buồn bã, ghen ghét vì người mình yêu không yêu mình. Đau lắm ( t.g hiểu cái đó :D)


- Đừng khóc! Hãy đến với Phong! Nó là 1 tên đáng thương! Và hẳn nó cũng cần cậu còn hơn cả tớ nữa!- Tuấn nói


- ...- Nó im lặng khóc


- Thôi nào! Nếu cậu khóc tớ sẽ bùn hơn nữa đấy!- Tuấn cười


- Uhm! Tớ không khóc nữa!- Nó lau lau đi những giọt nước mắt và cố nặn ra 1 nụ cười


- Hì! Ngố quá! Tớ nhờ cậu 1 chuyện được không?


- Chuyện gì?


- Lại đây!


Nó tiến lại gần Tuấn thì cậu bỗng ôm chầm nó, cằm cậu đặt lên vai nó. Nó có hơi giựt mình 1 chút


( )- Cho tớ được cảm nhận mùi hương trên tóc cậu, và cả bờ vai bé nhỏ này trong chốc lát thoy! Lần đầu và cũng là lần duy nhất cậu nhé!

L

-Để yên như thế này đi, chỉ 1 lát thôi, tớ xin cậu đấy!- Tuấn nói, giọng lạc hẳn đi. Vì…cậu đang khóc ( t.g cũng mún khóc theo


-…- Nó để im như thế! Lần đầu nó thấy 1 thằng con trai rơi lệ vì nó. Người ta thường nói:


‘’ Con trai yêu bằng mắt nhưng lại khóc bằng tim. Một khi họ đã khóc bằng mắt thì họ đã yêu bạn quá nhiều!”


-Thanh, lần đầu tớ gặp cậu và tớ đã nghĩ rằng mình sẽ là người che chở cho cậu. Tớ chưa bao giờ yêu ai thật lòng như cậu, cậu là mối tình đầu của tớ. Mối tình đầu quả thật cho ta cảm giác rất bồi hồi, lạ lẫm nhưng nó lại rất đắng!- Tuấn nói, nước mắt vẫn rơi


-Hic!- Nó tiếp tục khóc


-Tớ xin lỗi đã làm cậu buồn, sau khi chuyến xe này kết thúc! Tớ sẽ trở lại làm tớ của trước đây mà cậu yêu quí! Hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra nhé! Và cứ vững bước mà bước đi sau này, vì tớ sẽ luôn luôn dõi theo cậu! Với tư cách là 1 người bạn!- Tuấn mỉm cười, nụ cười của đau buồn.


Lúc xe vừa tới bến, Tuấn xuống trước và thay đổi liền nét mặt ( người đa nhân cách )


-Đi nào Thanh à! Tớ đưa cậu đi chơi game nhé, xả stress của mấy ngày vừa qua nào! Hôm nay bọn đáng ghét kia bỏ mình đi hết rồi bọn mình cũng phải vui hơn cho chúng thấy chứ ^^!


-Uhm!- Nó cười tươi và chạy tới đi ngang với Tuấn, 2 đứa lại rộn rã tiếng cười như ngày nào…


-Giết nó! Chời à! Dễ thế sao cậu không chơi được.- Tuấn nói


-Hơ hơ, fan cuồng của cậu đứng liếc xéo tớ wài làm tớ ớn lạnh- Nó thú thật


-Hì hì, xin lỗi mấy em gái. Anh sẽ rất biết ơn nếu các em không dòm ngó bọn a nữa!- Tuấn quay sang giở nụ cười sát thủ.


-Các cậu làm gì ở đây thế?


-Ủa Sei và Đăng! Các cậu cũng vào đây chơi game à?- Nó hỏi


-Không! Bọn tớ vào đây mua sắm. Đi ngang khu vực game thì thấy nhốn nháo nên vào xem. Ai dè là các cậu!- Đăng nói


)

J

-Bọn tớ có chút stress đang cần xả í mà!- Tuấn nói, tay cầm cái súng đồ chơi ngắm ngắm vào mặt Đăng- Chíu chíu, chít nè


-Thử chơi cưỡi trâu chưa? Vui lắm!- Sei nói


-Chơi rồi. Tớ đã chế ngự được con trâu đó. Tâm trạng không được tốt mà mãi không nghĩ ra trò gì để chơi hết! Các cậu có ý kiến gì không?- Tuấn nói


-Đi dọc bờ song hóng mát đi m.n!- Sei nói


-OK



-Ở đây mát thiệt! Đúng là lí tưởng hóng mát!- Nó nói



-Hồi nhỏ có lần bọn tớ ra đây chơi, sơ ý sao Đăng rơi xuống nước. Nên bây giờ cậu ấy đâm ra ghét nước.



-Hèn gì lúc đi biển không thấy cậu ấy xuống, hồ bơi cũng thế! Đúng là 1 kỉ niệm xấu!- Nó cười



-Hehe! Tớ cũng nghĩ thế! Bây giờ chúng ta cùng nhau tạo ra 1 kỉ niệm đẹp ở nơi này là cậu sẽ quên ngay thôi Đăng à!



-Này! Rồi lỡ Linh bị chết đuối hay sao đó sao mà cậu cứu được?- Tuấn thúc Đăng



-Cậu khỏi lo! Linh bơi rành lắm! Có cả bằng lặn nữa!- Đăng nói



-Này Sei! Nãy cậu vừa nói gì nói lại tớ nghe xem được không?- Nó bất chợt hỏi



-Ơ! Thì tớ nói là… nếu muốn Đăng quên đi kỉ niệm xấu về nước thì phải tạo ra cho cậu ấy 1 ấn tượng tốt đẹp khác về nước để cậu ấy không phải sợ nữa!



-Đúng rồi!! That’s it!! Đó là cái tớ cần!- Nó reo lên



-Hở? Chuyện gì thế?- 3 người ngơ ngác



-Tớ sẽ kể sau, được chứ! Nhờ các cậu mà mớ tơ trong lòng tớ được tháo ra rồi!- Nó cười híp mí chạy lên



-*ngơ ngác không hiểu chuyện gì*


-Nào! Chơi đuổi bắt đi m.n


-*Nhìn nhau* OK!


“ Tớ đã tìm ra phương án cho cậu rồi Huy!”

Chap 21:


Sáng, Tuấn bảo chở nó đi nhưng nó không chịu. Nhất quyết bảo bọn hắn đi trước. Nó đang đi lon ton lon ton, mãi suy nghĩ gì gì đó.


-Coi chừng!!


-Hở?? *binh* Oái!!- Nó tung vào cột điện


-Nể cậu luôn! Suy nghĩ gì mà cột điện trước mắt không để ý?- Huy đưa tay kéo nó dậy


-Không có gì! Cậu đi đâu qua đây vậy?- Nó xoa xoa cái trán sắp sưng 1 cục


-Tớ đang chạy xe đi học thì thấy cậu đi lơ ngơ nên xuống xe chạy bộ theo!- Huy nói


-Thế à? Nè!


-Huh?


-Về vấn đề cậu gợi ý cho tớ í!


-Sao


-Cậu bảo là cậu không thể quên được kỉ niệm của cậu với Alisa, vậy chúng ta cùng tạo ra nhiều kỉ niệm mới, tốt đẹp và vui vẻ hơn là ok rồi!- Nó toe toét


-Uhm! Cũng đơn giản thiệt!Mà ‘’chúng ta’’ là ai?


-Ưm! Thì tớ, cậu, Sei, Phong, Đăng, Huy!


-Hì! Tớ muốn duy nhất mình cậu thôi!- Huy nói


-Ý cậu là sao?


-Ờ thì…trước tiên hôm nay cúp học đi! Đi cùng tớ!


-Lỡ bị phạt thì sao? Tớ còn chưa nói với Sei!


Huy rút đt ra gọi nói nói gì đó cho Phong, và xong cậu nói


-Yên tâm! Tớ đã thông báo cho m.n rồi! Và ngày nghỉ hôm nay của cậu cũng có phép luôn! Đi nào


-Đợi đã! Nhưng mà đi đâu!- Nó chưa dứt câu thì đã bị lôi lên chiếc Rolls Royce của Huy



-Đi công viên hải dương à? Woa! Cá hề kìa! Dễ thương quá- Mắt nó sáng rỡ lên và chạy hết khu này sang khu nọ



-Tham quan đi! Haha cậu nhí nhố thiệt!- Huy cười, ở bên nó thật thoải mái.



Đi vòng vòng chán chê, Huy mới nói


-Đây là nơi tớ và Alis từng đến! Tớ muốn cậu giúp tớ bỏ đi cái ‘’bad memory’’ ở đây!


-Thế à? Làm cách nào?


-Làm những việc mà tớ và cô ấy từng làm ở đây!


-2 cậu vào đây ngắm cá chứ gì? Tớ và cậu nãy giờ ngắm thỏa thuê rồi mà!- Nó ngây ngô hỏi


-Chưa đủ! Bọn tớ còn làm như thế này nè!- Nhanh như cắt Huy bước tới hôn phớt lên má nó làm mặt nó trông không thể nào ngu hơn nữa.


-Nè nè! Lại trêu tớ!- Nó đỏ mặt đấm thùm thụp vào lưng Huy ( kute wa’ )


-Hì hì! Cậu bảo giúp tớ mà! Còn nhiều nơi lắm!- Huy nói


-Nơi nào? Nơi tớ muốn đến cùng cậu nhất là biệt thự của Phong à! ( cho cậu mau quay về lẹ lẹ)


-Chưa đâu bé à!- Huy búng vào mũi nó cái chóc- Còn nhiều nơi lắm!


Và cả ngày đó Huy dắt nó đi rất nhiều nơi, nào là khu mua sắm, khu vui chơi, rạp xem phim, công viên… Và tới chiều, Huy đưa nó tới…1 khách sạn!!


-Nè nè, tớ không vào đây đâu!- Nó la um lên và ôm cái cột


-Sao thế? Cặp đôi yêu nhau thường vào đây mà!- Huy tới sát mặt nó


-‘’ Ực ực, gì nữa đây??” Nhưng…tớ và cậu đâu phải cặp đôi! Mà lúc đó các cậu cũng đang nhỏ xíu vào đây làm gì?


-Cậu muốn biết à? Thế thì vào cùng tớ, tớ sẽ cho cậu biết!- Mặt Huy càng gần nó hơn, mắt no trợn tròn lên nhìn Huy


-Cậu…cậu…- Mặt nó đỏ lè


-Haha! Tớ chỉ trêu cậu thôi! Bọn tớ vào đây để ăn tối, buffet ở đây rất ngon!- Huy quay lưng đi, lưng run run vì…cười


< Khì khì, cậu ấy dễ thương thật! Toàn bị mắc lừa mình! Cái biểu cảm và khuôn mặt thay đổi liên tục cũng rất kute!>- Huy


‘’ Đúng là ae, đùa cũng như nhau!”- Nó


-Giận à? Tớ xin lỗi!- Huy đi theo nó


-…


-Giận thiệt hả? Tha tớ đi mà!


-Quay về biệt thự đi tớ không giận đâu!- Nó quay qua, mắt long lanh nhìn Huy


-Hahaha! Cậu thật là…!


-Sao nào? Về đi! Vui lắm đấy!


-Uhm! Đúng là vui thiệt! Nhưng cần 1 thời gian nữa! Vì tớ vẫn còn thấy có lỗi vì đã dám cướp hôn thê của anh mình!- Huy gãi đầu


-Thế à? Tưởng gì! Để đó tớ lo


-Xong lần này tớ quay về! OK chưa?- Huy nháy mắt- Hết giận nhé!


-OK!- Nó giơ chữ ‘’o’’ lên


Tối đó, nó nt cho hắn : < Về thì ra vườn gặp tui nhé! Tui có chuyện muốn nói !>


Hắn rep: < Uhm>


Nó đi dạo loanh quanh vườn, đang tháng 11 nên trời se se lạnh. Vườn này rộng thế! Nó chưa đi vào sâu trong vườn bao giờ. Mà sợ hắn ra không thấy nên nó lại xích đu ngồi và hát lảm nhảm 1 mình.


-Có chuyện gì thế?- Giọng hắn vang lên sau lưng nó


-Thì về Huy í mà! Có lẽ tui sắp đưa cậu ấy về nhà được rồi!


-Vậy à? Cô giỏi lắm!- Sắc mặt hắn không thay đổi


-Tui nghĩ cậu phải vui mừng chứ sao lại im re thế?- Nó


-Tui nghĩ đưa Huy về không đơn giản vậy đâu! Nhiều người đã thử nhưng cũng chỉ tới mức cao lắm được như cô rồi thất bại!


-Cậu biết vì sao họ không thành công được không?


-Sao?


-Vì thuyết phục Huy thì dễ, mà thuyết phục…cậu thì lại khó! Thế nên họ thất bại là phải! Cậu đã thực sự muốn quên đi chuyện đó mà vui vẻ sống chung với Huy như trước chưa?


-…


-Không trả lời được à? Cậu hãy mở lòng ra với mọi người! Đừng thu mình trong vỏ ốc nữa, hãy biết chia sẻ với những người bạn than của cậu. Có gì đau buồn cũng đừng giấu một mình! Quên chuyện mẹ của cậu đi!- Nó


-Sao cô biết chuyện mẹ tui? Lee đã nói cho cô à?- Hắn hơi khó chịu


-Ơ! Thì… tại tui muốn hiểu về cậu hơn mà! Tui luôn cảm thấy cậu không hay cười thoải mái như mọi người mà có chút gì đó gượng gạo!


-Cô cũng nhận ra à? Phải! Quá khứ đau đớn do người đàn bà tui từng gọi là mẹ gây ra hàng đêm vẫn ám ảnh tui! Từ khi sinh ra tới giờ tui chưa từng biết cảm giác được người ta yêu thương là gì! Vì con người đó, quá hận cha tui nên đâm ra hận đứa con của chính mình và dùng tui để trả thù! Tại sao nhỉ? Tui làm gì sai à? Tất cả đều do cha tui nhưng tui không hận ông ấy, vì dì là người rất tốt, không như bà ta. 1 con người nhẫn tâm! Cha tui đã làm đúng khi lấy dì vì dì không ác độc nhẫn tâm như mẹ của tui. Dì còn rất thương tui xem tui như con đẻ của chính mình- Phong nói, giọng chứa đầy đau khổ.


-Tui hiểu! Tui biết cậu đã chịu nhiều tổn thương trong lòng! Mà hãy cho nó vào dĩ vãng đi, cậu phải sống tốt hơn cho mọi ngưởi thấy được sự mạnh mẽ trong cậu! Và…tui sẽ luôn ở bên cậu!- Nó tới bên hắn và ôm lấy bờ vai vững chắc đang run lên.


-…


-Con người không thể sống mà không có tình yêu! Từ bây giờ, hãy ‘’ Sống chậm lại, nghĩ khác đi, yêu thương nhiều hơn!” ( câu nói iu thích của t.g)


Phong lại đỡ lấy má nó và đặt lên đó 1 nụ hôn nhẹ nhưng nó cảm thấy như bị phỏng ở má. Rất là nóng! Và Phong đi vào biệt thự! Nó ngồi ngẩn ngơ 1 lát rồi vào nhà. Nãy giờ có người đã quan sát hết cuộc trò chuyện giữa 2 nó và hắn


< Giỏi lắm cô bé!>- Quản gia Lee.


< Cốc cốc>


-À Phong! Tui muốn nói tiếp về chuyện Huy…!- Nó vào phòng định bày cách giảng hòa cho họ thì thấy hắn đã ngủ. Chắc tại buồn nên muốn ngủ sớm! (11h đêm rồi sớm quá!)


“ Hì! Khi ngủ trông như đứa trẻ vậy! Hiền quá! Bình thường thì cứ hay xù lên như con nhím!” Nó nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.


-Mẹ! Đừng bỏ con mà!- Hắn nói trong giấc mơ, nước mắt đang ứa ra. Tay thì đang chới với vào khoảng không vô định trước mắt.


-Đừng sợ! Có tui ở đây!- Nó nắm chặt lấy tay Phong


-Mẹ…đừng đi nữa! Ở lại với con!- Phong mỉm cười nói, mắt không mở


-Tui sẽ lấp đầy khoảng trống trong tim cậu! Phong! Tui thích cậu, mặc dù chỉ là đơn phương!- Nó khẽ lẩm bẩm.


Sáng, hắn tỉnh dậy và thấy nó ngồi sụp bên giường. Tay vẫn nắm chặt tay hắn, hắn thầm nghĩ rằng nó đã ở bên hắn cả đêm. Vì nó nên hắn không mơ thấy ác mộng nữa. Hắn khẽ xoa đầu nó


-Cảm ơn em! Nhỏ lùn!



< Rầm>


-Nguy rồi Phong! Thanh mất tích! Tớ không thấy cậu ấy trong phòng! Đi tìm khắp biệt thự cũng không…ơ!- Tuấn và Đăng kéo nhau chạy vào thì thấy cảnh tượng ‘’tình củm’’ đó.


-Cậu xớn xác quá Tuấn! Thanh ở đây vậy mà lôi tớ dậy bắt đi tìm à!- Đăng gãi gãi đầu và ngáp


-Mày! Sao bắt cậu ấy gục bên giường canh mày ngủ như canh em bé hả? Uy hiếp cậu ấy à?- Tuấn chạy lại túm áo Phong


-Nè! Cô ấy tự vào đây nhé! Ăn nói cho cẩn thận!- Phong nắm chặt tay Tuấn


-Hai cậu đang làm gì thế?- Nó thức giấc vì ồn ào, lấy tay dụi dụi mắt.


-Haha, bọn tớ đang tập khiêu vũ buổi sáng í mà!- 2 đứa thay đổi thế đứng liền- Là lá la la!


-Uhm! Không đi học hả các cậu?- Nó hỏi


-Hôm nay Chủ nhật mà học gì cậu?- Đăng cười, bó tay với 2 thằng nhóc kia


-Thế à? Hôm nay ngày mấy?- Nó


-19/11, sao thế?- Đăng


-Chết! Mai là ‘’ngày đó’’ rồi! Mai trường ta có nghỉ học không?


-20/11 làm gì được nghỉ? Nếu cậu muốn thì bảo Hiệu trưởng cho cả trường nghỉ 1 ngày cũng được!- Đăng


-Uhm! Phiền ông ấy quá, vì hôm qua tớ nghỉ rồi mà mai nghỉ nữa sợ không theo kịp. Dù gì cũng sắp thi rồi


-Uhm! Mà mai cậu đi đâu thế?- Tuấn ngừng ‘’khiêu vũ’’ với Phong


-Mai là ngày rất quan trọng! Tớ phải đi gặp 2 người quan trọng nhất đời tớ!- Nó nói


-Ai thế? Người yêu cậu hay bạn than của cậu? Sao bọn tớ không biết?


-Hihi! Không có gì đáng bận tâm đâu! Tớ hẹn rồi! Hôm nay Huy sẽ qua đây chơi đấy!


-Gọi Linh qua luôn đi Thanh!- Đăng


-Uhm! Hôm nay tự tay chúng ta nướng thịt ngoài trời đi! Trời hôm nay cũng đẹp!- Nó nhìn ra cửa sổ- Sao 2 cậu bù xù thế?- Nó hỏi khi cùng Đăng và Tuấn về phòng


-Tại sáng Tuấn qua phòng cậu không thấy nên dựng đầu tớ dậy tìm quá trời!- Đăng nhăn nhó


-Haha! Xin lỗi!- Nó gãi đầu


-2 cậu tiến triển lẹ nhỉ? Tới đâu rồi?- Tuấn cười mỉm trêu nó


-Ơ! Có gì đâu! Tại tối tớ qua thấy cậu ấy gặp ác mộng nên tớ ở lại thôi!


-Xì tưởng gì! Thôi về phòng rửa mặt đi m.n


9h, Huy và Sei tới nhà bọn hắn. Bữa thịt nướng ngoài sân sau diễn ra rất vui vẻ, có tiếng cười đùa, tiếng cãi vã, tiếng khóc ( khóc giả đấy :D),… Đang ăn Huy đi loanh quanh trong vườn, nó đi theo.


-Này! Cậu không ăn tiếp mà đi đâu thế?- Nó hỏi Huy


-Ôn lại kỉ niệm xưa!


-Đã bảo quên đi mà!


-Không phải giữa tớ và Alisa, mà là giữa Phong với tớ. Hồi nhỏ tớ hay chơi với a ấy trong khu vườn này!


-Vậy hả? Vậy tiếp tục nhớ đi! Tớ không phiền cậu!- Nó quay đi thì bị Huy nắm tay kéo lại


-Ở đây với tớ! Sau ngày hôm qua tớ suy nghĩ rất nhiều! Tớ đồng ý quay về…với 1 điều kiện


‘’ Điều kiện nữa? Lắm thế!”


-Chuyện gì? Cậu cứ nói! Giúp được tớ giúp


-Cậu làm bạn gái tớ trong vòng 1 tháng! 1 tháng đó chúng ta tìm hiểu nhau, nếu hết thời hạn cảm thấy được thì đến với nhau thực sự luôn! Nếu không thì đường ai nấy đi!- Huy nói


-Cậu…cậu…T..tớ cần suy nghĩ


-Uhm! Suy nghĩ đi! Mai trả lời tớ! Nếu cậu đồng ý tớ sẽ dọn hành lí về ngay lập tức! Tớ không đe dọa gì cậu đâu nhé! ( giống uy hiếp hơn là đe dọa @@)


-Uhm!



-2 cậu đi đâu về mà mặt Thanh xanh như tàu lá chuối thế?- Tuấn hỏi



-Ơ! Tớ mới gặp rắn!- Nó lắp bắp



-Vô lí! Trong khuôn viên biệt thự làm gì có rắn!- Đăng nói



-Cậu ấy nhìn sợi dây leo mà tưởng rắn lục í!- Huy giải vây cho nó



-Hèn gì mặt cậu xanh như con ‘’rắn’’ luôn, haha!- Tuấn cười.



-Ăn xong chúng tar a đường dạo phố không?- Huy



-Ngày nào cũng đi dạo phố! Không chán chê à?- Sei



-Hôm nay khác! Chúng ta sẽ đi…bộ! Đi bộ khám phá ra nhiều điều lắm! Ví dụ như hôm qua đi lang thang sao tớ thấy 1 cô bé dễ thương lắm lơ ngơ sao mà cụng đầu vào cột điện!- Huy nói và liếc về phía nó như trêu làm nó đỏ mặt



-Haha! Bé nào kute thế? Có xin sđt không? Giới thiệu cho tớ đi!- Tuấn cười


-Bí mật!- Huy ra vẻ bí ẩn



-Ra ngoài thôi!- Phong

Chap 22:


Cả đám đi loanh quanh giữa trung tâm thành phố, gặp 1 người bán cún con thì Sei chịu không được vì thấy tội nghiệp quá nên mua hết và đưa cho Đăng 3 con. Bắt cậu tự chăm sóc lấy ( phen này Đăng nhà ta mệt rồi ==’’) Đi ngag 1 cái ngõ hẹp nghe tiếng nạt nộ, cả đám đi vào thì thấy mấy thằng côn đồ đang trấn lột 1 cậu bạn yếu ớt…


-Cả đám mà ăn hiếp 1 người yếu đuối!- Không thấy xấu hổ à?- Phong lên tiếng


-Mày là ai mà dám xen vào chuyện của bọn tao?- 1 tên hung hăng xông tới thì bị 1 cước nằm sấp.


-Tao là ai không liên quan đến bọn mày! Mà tao cảm thấy ngứa mắt trước hành động của bọn mày! Nó làm tao nhớ đến những thằng côn đồ tao gặp trong quá khứ! ( lúc 5t í ^^)


-Xông vào đánh 4 thằng bọn nó đi ae, xong rồi thì dắt 2 cô em xinh đẹp này đi chơi! Kaka- Cả đám xông vào


-Haiz! Đánh mấy thằng hèn này chỉ bẩn tay- Tuấn móc trong túi ra đôi găng đeo vào.


Mười mấy tên nhào vào đánh bọn hắn, nhưng 1 lát sau cả đám nằm đo ván hết.


-Haiz! Bẩn, bẩn quá!- Tuấn tháo đôi găng vứt đi.


-Không sao chứ Đăng! Cậu bình thường vốn rất ghét đụng tay vào mấy bọn đó vì cậu bảo bẩn mà?- Linh hỏi


Đăng không nói gì, im lặng lấy trong túi ra 1 chai…gel rửa tay khô=]]], Phong và Huy thì toàn xài chân nên không sao (kĩ tính quá đáng ==’’, m.n thấy mấy tên này có sợ bẩn quá mức không?)


-Hắt xì!


-Sao thế Huy? Cảm à?- Tuấn hỏi


-Hình như ai nói xấu hay nhắc nên tớ hắt xì thì phải?- Huy khịt mũi ( chết chết >”<)


-Tớ cũng thấy hơi ngứa tai!- Đăng nói.


-Không sao chứ?- Phong hỏi cậu bạn bị bắt nạt


-Em không sao! Cảm ơn bọn anh!- Cậu bé yếu ớt đó nói


-Phải mạnh mẽ lên! Để không bị bọn nó bắt nạt nữa! Hiểu chưa!- Phong nói rồi quay lưng bỏ đi làm cả đám chạy theo


*Thì thầm* Cậu ta đang liên hệ bản than đấy! Hồi nhỏ cậu ta vốn yếu ớt mà!- Tuấn thì thầm vào tai nó


- Hắt xì!


- A cậu cũng bị cảm rồi à? Có sao không Phong? Tớ lo quá!- Tuấn nhìn Phong với vẻ mặt ngây thơ-vô-số-tội ( gian quá).


- Chị ơi, mua giúp em tờ vé số!- 1 cậu bé chừng khoảng lớp 1, ăn mặc rách rưới, đi dép chiếc này chiếc kia. Người cậu bé rất gầy nhưng mắt rất sáng. Cậu bé nói với nó


- Uhm! Sao em còn nhỏ mà phải đi bán vé số vậy em? Ba mẹ em đâu?- Nó hỏi


- Em không có ba mẹ, ba mẹ em mất trong tai nạn xe rồi!- Cậu bé nói ( hức, tai nạn xe cướp đi mạng sống của nhìu người wá, m.n ra đường lái xe cẩn thận ^^)


- Uhm! Chị không mua mà chị sẽ đưa tiền cho em mua đồ ăn nhé!- Nó nói khi thấy cậu bé đang run lên vì đói


- Không đâu chị!- Hôm nay em mà không bán hết thì mấy anh sẽ đánh đập em chết mất, cậu bé nói với giọng sợ sệt.


- Nào em! Chị sẽ mua hết vé số đó! Đi theo chị!- Sei nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé


( nên t.g đưa 1 n.v như vậy vào truyện ^^ )

L

- Trông thằng bé giống ai đó lúc nhỏ!- Tuấn nói thầm với Đăng ( Sáng nay t.g vừa gặp 1 em bé cũng như em này, tội nghiệp wá


Sei và nó dắt em bé đi tới cửa hàng bán đồ trẻ con, đưa cho các nhân viên tắm rửa sạch sẽ cho cậu bé. Tắm rửa xong trông cậu bé cũng thật dễ thương, tuy da đen do phơi nắng nhìu nhưng bù lại gương mặt sáng sủa và rất có nét ( sau này chắc là 1 mỹ nam đây!). Sau đó bọn nó dắt em đi ăn, em ấy ăn rất vội vàng như sợ thức ăn biến mất.


-Nào! Hiện giờ em sống ở đâu?- Sei hỏi


-Em sống với mấy anh lớn cùng các bạn nhỏ ở khu ổ chuột ạ!


-Mấy anh lớn không đi làm hay sao mà để em đi bán vé số như vậy?- Đăng hỏi


-Dạ mấy bạn khác cũng như em thôi, mấy anh lớn hay say xỉn và đánh đập tụi em nếu tụi em không bán đủ tiền!- Em bé thật thà


-Họ còn bỏ đói, lâu lâu bực dọc lại lôi mấy nhóc ra đánh đúng không?


-Ơ sao anh biết ạ?


-Anh cũng từng bị như thế rồi!- Phong lạnh lùng nói làm cả đám im lặng…


-Vâng! Bọn họ hành hạ bọn em ghê lắm anh chị à!- Em bé nức nở


-Nín đi! Đừng khóc em à!- Nó


-Nhóc ở đâu đưa anh về đó!- Phong


-Ơ, bọn họ dữ lắm! Sẽ đánh anh đó!


-Yên tâm! Nhóc cứ đưa bọn anh đi!- Tuấn nói


Lát sau thằng nhóc dẫn bọn nó đến 1 khu nhà tồi tàn xuống cấp.


-Các anh ấy chưa về!- Em bé nói


-Em tên gì nào? Nãy chị chưa hỏi tên em?- Nó


-Em không nhớ tên thật, chỉ biết mấy anh lớn gọi em là Bi! Đây là các bạn của em! Bo, Bu, Bun, Bim, Bin, Bon.


-7 đứa tất cả hả em?- Sei hỏi


-Vâng!


-Bi về rồi à? Bán hết chưa, bọn tớ còn dư 6 tờ. Chắc mấy anh sẽ đánh bọn tớ chết mất, huhu- 1 bé gái chạy tới


-Các em đi theo bọn anh! Các anh sẽ đưa bọn em đến nơi tốt hơn!- Tuấn nói


-Thiệt ạ? Lỡ các anh lớn biết và xử bọn anh thì sao?- Bi nói


-Yên tâm! Đứng dậy nào mấy đứa! Đi thôi!- Huy


-Bọn này là ai mà dám dắt em của tụi tao đi?- 3 tên nào đứng ngoài cửa nói


-Mấy anh về rồi! Chết mất thôi!- Cả đám khóc um lên làm Sei và nó phải dỗ dành


-Tưởng gì! Ra là bọn vô công rỗi nghề!- Tuấn nhếch mép


-Mày… bọn nhóc của tụi tao. Tụi nó có nhiệm vụ phải đi bán vé số và móc túi để kiếm tiền cho tụi tao nếu chúng muốn sống qua ngày! Bọn mày có lo được cho cả 7 đứa không mà đòi đưa chúng đi


-Tất nhiên là tốt hơn bọn mày rồi!- Huy nói


-Chứng minh đi!


-Nhiêu đây đủ chứng minh chưa?-Phong rút ví và quăng xấp tiền trong đó ra.


-Tiền! Tiền! Được! Tụi mày cứ dắt nó đi đi! Vài bữa bọn tao sẽ tìm những đứa khác- Tên đó lụm tiền


-< Bốp>


-Tao không vừa mắt những thằng vô tích sự như mày! Dựa trên sức lực của những em nhỏ để kiém tiền, như bọn chúng khi xưa đã làm với tao!- Phong nhào vào dần bọn đó tơi tả cho bõ tức.


-Tớ đã nói cảnh sát về việc bọn này lợi dụng trẻ em và hành hạ trẻ em. Cs sẽ đến hốt chúng ngay thôi!- Đăng nói


-Được! Đi nào mấy đứa!- Phong dắt tụi nhỏ đi ( Tích cực nhỉ ^^, vì sao chắc m.n cũng hiểu)



-Woa! Đây là xe limo à! Lần dầu tớ được đi xe này đấy!!- Bọn trẻ quậy tưng trên chiếc xe làm bọn nó phì cười. Đúng là con nít, ngây thơ thiệt! Y chang nó!



-Bọn anh đưa các em đến 1 nơi!- Tuấn



-Đây là cô nhi viện, điều kiện vật chất ở đây tốt hơn những nơi khác. Do ba anh lập nên và ông thường xuyên đích than quản lí. Ở đây các em không lo bị hành hạ hay gì nữa đâu và được đi học đàng hoàng- Đăng nói



-Chúng em có được gặp lại các anh không ạ, cả các chị nữa!- 7 đứa ỉu xìu



-Đừng lo! Bọn chị sẽ thường xuyên đến thăm các em!- Nó và Sei



-Tạm biệt mấy đứa!



-Tạm biệt các anh chị! Những thiên thần!



-Ax! Chúng gọi ta là thiên thần trong khi biệt danh của nhóm chúng ta là Devil!- Tuấn nói khi ngồi trên xe.



-Haha! Trẻ con mà! Có sao nói thế thôi!- Huy nói



Quả thật nó cảm thấy, đối với nó bọn hắn như những thiên thần. Không giống ác quỷ chút nào! Là cứu tinh của đời nó.


-Hôm nay vui thật nhỉ?- Nó nói sei


-Uhm! Giúp được người khác cũng vui ghê! Lần sau tớ và cậu ra ngoài tiếp đi


-OK!


-Này 2 chị cho tụi em xin! Tướng yếu xìu như vậy mà đòi giúp ai? Lỡ gặp bọn côn đồ thì sao?- Đăng nói


-Xì! Bọn này thích!- Sei nói lại Đăng


-Nè nè! Mà thôi! Các cậu cứ đi thoải mái, với điều kiện là cho tụi tớ đi theo!- Tuấn cười toe.


-Được thôi!- Nó và Sei đồng thanh.

Chap 23:


Tối đó, nó mãi nghĩ về hình ảnh của Phong lúc chiều. Cậu ấy thật cool, cậu ấy cũng giúp đỡ nó như vậy. Và vì nó chưa làm gì được cho Phong, nó quyết định đem cậu em trai về cho Phong. Nó lấy đt nt cho Huy vỏn vẹn 3 chữ : ‘’Tớ đồng ý’’ Huy rep: ‘’ Mai tớ sẽ dọn về biệt thự ^^, ngủ ngon!”


Nó đặt điện thoại xuống, mai là ‘’ ngày đó’’. Nó phải đi gặp 2 người mà nó kính trọng nhất trên đời. Sáng, nó dậy thật sớm. Thay đồ rồi xách giỏ đi ra bến xe bus, có 1 người từ cửa sổ đã quan sát thấy nó đi ra cổng. Ngồi trên bus, nó cứ nghe tiếng motô hoài như thể có chiếc moto nào bám theo xe bus vậy. Nó ngồi trên bus trên đó khoảng nửa tiếng rồi xuống. Ghé cửa hàng mua 1 bó hoa và đi bộ tới 1 khúc song. Hôm nay nó vận 1 cây đen, váy cổ Peter pan đen, giày đen, giỏ xách đen… Nó tới sát mép bờ song và đứng đó, có cánh tay thò ra chụp nó lại.


-Này cô tính tự tử à?


-Phong? Sao cậu lại ở đây?- Nó quay lại và bất ngờ khi thấy hắn với bộ mặt hớt hải đang nhìn nó


-Quên đi! Cô đang làm trò gì thế?- Phong nạt nó


-Hả? Tớ đi thăm ba mẹ tớ mà! Hôm nay là ngày giỗ của họ! Tớ đã rắc tro của họ ở khúc song này!- Nó ngơ ngác


-Vậy à? Tui tưởng…!- Phong ngồi phịch xuống đất


-Cậu sao thế?- Nó ngơ ngác hỏi thì bất ngờ hắn ôm chầm lấy nó


-Tui tưởng cô lại bỏ tui đi như những người trước!


-Ơ ơ! Sao tớ lại bỏ cậu? Tớ chưa thực hiện xong điều kiện của cậu mà!- Nó lúng túng


-Thôi quên đi! Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ cô à? Chúng ta cùng chào họ nào!


-Uhm! Con chào bố mẹ! Đây là Phong bạn con, hôm nay chúng con tới thăm bố mẹ nè! Đã 12 năm từ khi bố mẹ đi rồi nhỉ? Bố mẹ sống có tốt không? Con thì ngày nào cũng nhớ bố mẹ đấy, hức hức!- Nó nói 1 hơi rồi khóc nức nở. Phong xoa đầu nó rồi nhìn xuống mặt nước và nói


-Chào cô chú! Cháu là bạn của Thanh! Xin cô chú hãy an lòng mà yên nghỉ, vì cháu sẽ thay mặt cô chú chăm sóc cho Thanh sau này!- Phong nói làm nó ngóc cái mặt ướt nhép lên nhìn


-Ơ! Cậu…


-Tui sẽ chăm sóc cho cô!- Phong nói


-…


-?


-Tớ…bây giờ là bạn gái của Huy!- Nói cười nhẹ


-!! Cái gì? Tại sao?


-Vì tớ muốn đưa cậu ấy về với cậu = cách giữ cậu ấy ở bên tớ, và tớ cũng sẽ luôn ở bên cậu!


-Nếu = cách đó thì tôi không cần! Cô thật ngốc nghếch! Cái con bé này! Cô đâu thích nó phải không?- Hắn la lên


-…


-Cô…khờ quá! Sao lại vì tui mà hi sinh hp của bản thân hả? Nó đâu có đáng


-Vì…vì…tớ đã biết chuyện của cậu khi còn nhỏ. Tớ muốn bù đắp cho cậu = tình yêu thương!


-Tui không cần cô thương hại! Không cần!! Cô không phải tỏ ra thương xót cho tui!- Hắn chua chát bỏ đi


-Phong à! Tớ không thương hại cậu! Vì…Tớ thích cậu… Phong!!- Nó không kiềm nổi và la lên. Hắn đứng khựng lại.


Nó đứng đó và khóc. Nó nghe tiếng chân chạy bịch bịch lại và 1 vòng tay ôm lấy nó, không mở mắt nó cũng biết là hắn vì nó nghe được mùi thơm của hắn thoang thoảng.


-Tui cũng thích cô, à không! Anh thích em, nhỏ lùn của anh….!


-Cười đã chưa?- Hắn hỏi- Khi nào về đây? Cậu tựa vai làm tớ mỏi quá!- Hắn


-Xì!- Nó ngồi thẳng lại thì hắn lại ấn đầu nó lên vai hắn. Cả 2 cùng đỏ mặt cười mỉm


-Chuyện làm bạn gái Huy thì sao?- Hắn hỏi


-Chỉ 1 tháng thôi mà! Cũng là tìm hiểu thôi không phải quen chính thức đâu!- Nó nói


-Nhưng đây thì không thích đằng ấy làm vậy, từ chối đi!


-Lỡ hứa rồi mà!- Nó


-Grrr! Tớ sẽ nói với nó cậu là bạn gái tớ!


-Không! Công sức tớ bỏ ra để thuyết phục cậu ấy tan tành hết à??



-2 cậu đi đâu về thế? Huy về lại nhà rồi nè!- Tuấn và Đăng



-Uhm! Tớ biết rồi! Sei không qua chơi à?- Nó



-Cậu ấy có lịch diễn rồi!- Đăng



-Vất vả cho cậu ấy!- nó



-Chào Thanh!- Huy



-Uhm! Chào cậu



-Mọi người! Tớ có chuyện muốn nói!- Phong vỗ tay bôm bốp



-Ơ…ơ…!



-Chuyện gì thế?- Đồng thanh



-Bắt đầu từ hôm nay, tớ và nhỏ lùn này chính thức quen nhau. Đụng đến nhỏ này là đụng đến bổn thiếu gia đấy!- Phong dõng dạc



-Woa! Vui thế! Tiến triển lẹ nhỉ! Chúc mừng!- Tuấn và Đăng



-Huy…! Tớ xin lỗi vì…- Nó kéo Huy ra ngoài nói chuyện



-Không sao! Tớ đã biết trước điều này sẽ xảy ra mà!- Huy cười



-Cậu không giận tớ mà bỏ đi chứ?



-Tớ đã dọn về rồi! Giờ có đi cũng không đi được!- Huy



-Uhm! Cảm ơn và xin lỗi cậu! Ta quay lại phòng khách nào!- Nó quày quả đi


Còn lại 1 mình, Huy thở dài đưa tay lên sờ trán


-Haiz, đáng lẽ họ vậy mình phải vui mới đúng chứ! Sao lại khó chịu thế này?



-Chúng ta nên tổ chức ăn mừng!- Tuấn



-Làm gì bây giờ?- Đăng



-1 party hoành tá tràng luôn! Mời mấy em xinh tươi đến dự!- Tuấn nói, mắt sáng rỡ



-Phiền lắm! Mắc công Thanh bị người ta ghét nữa!- Phong



-Vậy làm gì?



*Suy nghĩ đăm chiêu*


- Thôi để sau khi thi xong chúng ta tổ chức ra đảo chơi 1 lần, koi như ăn mừng 2 sự kiện luôn!- Đăng nói


- Uhm! Cũng được!


- Tớ quên nói! Tối nay công ti nhà tớ tổ chức 1 party, 6 người chúng ta tới đó ăn luôn 1 thể!- Huy nói- Vì tớ và Phong phải đại diện cho bố!


- Uhm! Thanh à! Cậu chuẩn bị đầm dạ tiệc nhé!- Tuấn


- Khỏi lo! Thôi hôm nay trời mát, thay đồ ra hồ bơi bơi xí đi m.n. Xong ra vườn sau bắt sóc chơi!- Phong


- Ok!



-Đỡ này! Đỡ này! Tên đáng ghét!- Tuấn tạt nước vào hắn, Huy chỉ biết nhìn 2 đứa mà cười, nó thì đang bơi bì bõm = cái phao con vịt


-Cậu không bơi hả Đăng?- Nó hỏi


-À cậu biết tớ vốn không thích nước mà!- Đăng cầm ly nước cam lên uống


Có 3 đôi mắt nhìn nhau gian xảo, cả Huy, hắn và Tuấn đồng loạt kéo nhau lên chỗ Đăng ngồi.


-Hôm nay cậu có thấy nóng không Đăng?- Tuấn vờ hỏi


-Uhm cũng nóng!- Đăng thật thà


-Để bọn này giúp cậu làm mát nghen!- Huy nói


-Nào vô đi ae!- Phong vừa hô hiệu xong cả 3 tên: Huy 2 tay, hắn và Tuấn 2 chân cùng đếm


-1!2!3! Thả nào!- Và cho Đăng bay tự do xuống hồ, nước văng tung tóe


-Haha!- Nó cười


-Mát chưa?- Huy hỏi


-Grrr! Mát rồi! 3 thằng bạn tốt bụng quá!!- Đăng nhắm tịt mắt lại la lên. Mấy chị hầu và mấy anh giúp việc xung quanh đó chỉ đứng và cười ké thôi. Quản gia Lee từ xa quan sát:


-Tốt quá rồi! Cháu làm được rồi! Cô bé à!


-Này Phong! Giờ cậu quen với Thanh rồi! Cậu không phiền nếu tớ làm như thế này chứ!- Tuấn tới chỗ nó vén tóc nó lên và mi 1 cái vào trán nó


-Ax! Giỡn mặt tớ à? Đứng lại đó


-Hehe, giỏi thì bắt đi!!- Tuấn bỏ chạy…


Như là mơ vậy, được sống chung với bọn hắn và trở thành bạn gái của hắn. Người mà nó trước đây rất ghét nữa ^^!


< Cốc cốc>


-Gì vậy các cậu?- Nó ngơ ngác


-Chuẩn bị nào!- cả 3 tên cùng nói


-Giờ mới 4h chiều mà 7h tiệc mới bắt đầu mà!- Nó


-Đi thôi!- Tuấn lôi nó đi


-Á khoan đã! Mà đăng đâu?


-Nó qua đón Linh rồi!- Hôm nay bọn tớ muốn cậu phải nổi bật nhất! Hehe!- Tuấn


Cả 3 đưa nó tới 1 tiệm Salon rất lớn, đẩy nó cho mấy chị phục vụ lôi tuột vào trong. Mấy người đó mát-xa cho nó và đắp mặt nạ cho nó. Dễ chịu quá nó ngủ thiếp đi. Lát sau mở mắt ra thấy họ dán cái miếng gì màu trắng lên chân nó và… Roẹt!! Họ lột ra làm nó hét toáng lên. Ra là wax lông chân. Hix! Đi ăn 1 bữa tiệc thôi mà chuẩn bị kĩ vậy! Bọn họ trang điểm cho nó, đẹp nhưng hơi đậm hơn mọi ngày. Nó được chọn 1 cái đầm dạ hội dài ngang đầu gối, màu xanh dương không tay. Để lộ phần vai trắng ngần, đầm có 1 chiếc nơ điểm xuyến ở eo để tôn lên vòng eo nhỏ nhắn của nó. Nó bước ra thì 3 tên kia ( Đã ăn vận sẵn sàng) đơ luôn vì không nhận ra nó nữa, nhìn lúc này nó thật trưởng thành, khác với vẻ trẻ con hàng ngày.


-Sao? Kì không?- Nó ngại ngùng hỏi


-Đẹp lắm! Đi thôi! Phong khẽ vuốt mái tóc được uốn lọn của nó rồi nhẹ nhàng dìu nó đi vì nó chưa quen mang giày cao như vậy


-Ha! Thanh! Cậu mang giầy cao gót vào nhìn cao ghê!- Tuấn trêu


-Tớ biết tớ lùn rồi! Đừng chọc tớ >”<


-Lùn nhưng rất dễ thương!- Huy lẩm bẩm

Chap 24:


Tiệc đãi ở 1 nhà hàng lớn nhất thành phố, khi cả 4 người bước vào thì mọi con mắt trong nhà hàng dồn về phía họ. Trông bọn họ như 1 bức tranh vậy! Bức tranh về 3 chàng hoàng tử và 1 cô công chúa, Phong và Huy dìu nó đi. Còn Tuấn đi sau, vào nhà hàng thì thấy Đăng và Sei đã đợi sẵn. Sei hôm nay cũng xinh wá chừng! Mái tóc buông dài, mắt xanh. Trông cô đẹp theo 2 kiểu Âu- Á.


-2 cậu kia phải là con của chủ tịch Hoàng không? 2 bọn họ đi với công chúa nào thế nhỉ?- Tiếng xầm xì bắt đầu vang lên


-Ca sĩ teen Seina kìa! Con trai tổng thống Phạm Đông Hải kìa! Hình như bọn họ hẹn hò thì phải!


-Quốc Tuấn con trai tập đoàn tài phiệt giàu thứ 2 cả nước kìa!Woa! Sao toàn nhân vật nổi tiếng chơi với nhau không thế?



-Chào 2 thiếu gia! Chúng tôi là công ty đối tác với ba cậu, đây là con gái tôi!- 1 ông béo phệ tới chào hắn và Huy rồi chỉ vào đứa con gái õng ẹo đi theo sau.



-Dạ em chào anh!- Nhỏ đó tỏ ra nhỏ nhẹ



-Chẳng hay quý cô đây là…!- Ông mập chỉ vào nó



-Đây là công chúa của bọn tôi!- 2 ae đồng thanh và tay Phong choàng sang eo nó còn Đăng thì nâng cánh tay nó lên.



-Thế à! Vậy tôi thất lễ rồi! Tôi có nghe nói cậu Phong đây có vị hôn thê rồi mà?- Ông mập đó típ tục



-Đó là quá khứ rồi! Xin mọi người đừng đồn bậy! Đi nào em!- Phong nói và kéo nó đi cực tình củm làm ông kia quê 1 đống =]] Vốn dĩ tính mai mối con gái ông với bọn hắn vậy mà…



-Ăn đi Thanh! Đồ ăn ngon lắm!- Sei đưa nó 1 cái dĩa không để gắp đồ ăn



-Uhm! Nhưng sao tớ thấy khó chịu sao đấy!- Nó nói



-Có lẽ cậu không quen bị người khác soi mói! Ở đây vốn dĩ luôn là thế! Rất giả tạo nên tớ và Tuấn rất ghét!- Đăng nói



-Còn Huy và Phong thì từ nhỏ đã quen với vnhững việc như thế này rồi! Nên các cậu ấy không hề e ngại trước sự châm chọc hay khiêu khích của những người đó!- Tuấn



-Trông cái cách bọn họ tiếp chuyện với khách kìa! Thật chuyên nghiệp và chững chạc!- Sei nói



-Ba mẹ bọn họ đâu? Từ đầu tới giờ tớ chưa được gặp ba mẹ họ!- Nó nói



-Họ ở bên Mỹ rất ít khi về VN, nên Phong và Huy ở VN có nhiệm vụ quản lí các chi nhánh ở VN!- Đăng



-Anh Phong! Hôm nay trông anh rất bảnh!- Mấy nhỏ con gái tiến lại gần 2ae hắn



-Cảm ơn!- Hắn lạnh lùng



-Anh Huy cũng thế!



-Uhm! Cám ơn m.n!- Huy ráng nặn ra 1 nụ cười



-Tối mai nếu mấy anh rãnh mấy anh có thể ghé wa chỗ bọn em chơi!- Mấy nhỏ đó chắc mẩm bọn hắn cũng có cảm tình với mình nên tiếp.



-…



-Nãy a đi với nhỏ nào vậy? Trông không xứng với anh tí nào!- 1 nàng chân dài bước ra, mang bộ đầm xẻ cao quyến rũ



-Cô ấy mà không xứng thì muôn đời cũng không đến lượt cô! Biến đi!- Phong gắt rồi bỏ đi



-Ơ! Em nói đúng mà fải không m.n? Fải không anh Huy!- Con nhỏ mặt dày típ



-Đây là party để các đối tác của các c.ty gặp nhau và bàn chuyện làm ăn! Không phải nơi để mấy cô nhận xét đánh giá người ta! Xin mời đi cho!- Huy tạt 1 gáo nước lạnh vô người bọn đó



-Ơ..tụi em…tụi em!- Mấy nhỏ bủn rủn tay chân



-Muốn tự đi hay muốn tui gọi bảo vệ ‘’xách’’ ra!- Đôi mắt Huy chợt sắc lại



-Dạ..bọn em đi ngay liền ạ!- Bọn đó như sắp khóc vì thấy ánh mắt đáng sợ như muốn giết người của Huy, đã nghe danh bọn hắn từ lâu. ( vậy mà còn đi nói xấu nó trước mặt bọn hắn)



-Ăn no chưa!- Phong dịu dàng hỏi nó



-Uh rồi! Cậu tiếp khách xong rồi à?- Nó hỏi



-Uhm! Nếu cậu muốn chúng ta về trước cũng được!- Phong



-Thôi không sao! Cậu tiếp tục đi! Tớ còn Sei mà! Ơ!- Nó nhìn sang thì thấy Sei cũng đi tiếp chuyện với người ta, dù gì cũng là thiên kim đại tiểu thư danh giá! Tuấn và Đăng thì khỏi nói, cứ tiếp hết người này đến người khác mệt phờ! Cứ như người của công chúng í!



-Hì! Ta cùng về nào!- Phong dắt nó đi…


-Mình bỏ các cậu ấy về trước có ổn không?- Nó


-Không sao đâu! Bọn nó có chân cũng biết tự mò về mà!- Hắn


-Thế nào Tuấn cũng nhặng xị cả lên!- Nó


-Vậy tớ sẽ tiếp chuyện nó luôn, haha!- Hắn cười, khi hắn cười trong thật đẹp. Hút cả hồn nó vào đó!


-…


-Sao nào? Giờ mới nhận ra tớ đẹp trai à?- Hăn nhìn nó


-Ơ! – Nó bối rối quay đi


-Có cậu là không bao giờ nhận ra vẻ đẹp của tớ thôi đấy!- Phong nói


-Éc! Không phải là không nhận ra! Tại lần đầu gặp mặt để lại ấn tượng xấu quá nên nom cậu xấu luôn! Hehe


-Tới rồi vào đi!


Nó tính mở cửa vào phòng nó thì hắn chặn lại và nói


-Hình như cậu quên gì đó!- Hắn


-Quên gì là quên gì? Tớ xách đủ đồ về rồi mà!- Nó giơ cái túi xách ra


-Ngốc ạ! Là những gì mà người ta hay làm khi iu nhau í!


-Ý cậu là…!


-Phải!- Hắn từ từ đưa sát mặt nó, nó nhắm mắt lại. Nụ hôn thứ 2 diễn ra trước cửa phòng nó, thật ấm áp và dịu dàng, cả mùi thơm quen thuộc của hắn! Hắn ôm nó và bảo:


-Ngủ ngon nhé bé ngốc của anh!


-Vâng!- Nó đưa tay siết nhẹ 2 tay hắn


Nó vào phòng thay đồ và lấy bài ngày mai ra xem, được khoảng chừng nửa tiếng thì hắn nghe tiếng Tuấn quát um lên. Không sai với dự đoán của nó! Bó tay! Nó leo lên giường đắp chăn ngủ. Trời bbỗng đổ mưa. Đang lim dim nó nghe tiếng < Rầm> rất to và mở mắt ra thì thấy chung quanh nó 1 màu đen tối thui. Sấm chớp đánh ngang làm nó khóc toáng lên, nó vốn sợ sấm chớp và bóng đêm mà!


-Thanh! Sao thế?- 4 tên mở cửa chạy vào và thấy nó đang rúc trong bóng đêm.


-Tớ sợ…sợ lắm! Huhu- Nó lại khóc toáng lên khi có 1 cú sấm nữa vang rền


-Bình tĩnh nào! Có bọn tớ nè! Đừng sợ nữa! Bọn tớ ở đây mà!- Hắn ôm chầm lấy nó


-Sao cúp điện thế?- Đăng nói


-Chắc sấm chớp đánh làm vỡ trụ điện trước nhà rồi, nãy tớ nghe tiếng Rầm to lắm!- Huy


-Vậy giờ phải làm sao? Thanh sợ bóng tối và sấm chớp! Sao cậu ấy chịu được? – Tuấn


-Haizz! Phong lo cho Thanh đi! Giờ đang mưa và có sấm nên không ai tới sửa được, đành đợi hết mưa vậy!- Đăng


-Ngoan nào! Nín đi!- Phong vỗ về nó


-M.n hát cho Thanh nghe đi! Cho át tiếng sấm!- Tuấn nói


-Ý kiến hay! Hát trước đi Huy!- Đăng


Và bọn hắn thay phiên nhau hát cho tới khi nó thiếp đi trong vòng tay hắn. Rồi 4 tên cũng ngủ quên luôn và cả 5 người nằm xếp lớp trong phòng nó


Thật là 1 buổi tối yên bình =]]

Chap 25:


Ngày mới lại đến, bọn nó thức dậy trong tình trạng lưng đau nhức, chân tay tê rần ( vì chồng lên ngủ sát nhau cho nó đỡ sợ) uể oải dậy đi học.


Hôm nay, bọn hắn định làm 1 cú đột phá: 3 tên a1 chuyển qua a7 học!! Phong thì sợ nó bị ăn hiếp tiếp ( có Huy và Sei rồi mà vẫn không yên tâm! Xương nó dữ ^^) Đăng thì mún được gần Sei hơn còn Tuấn thì…đi theo =]] Cả cái a8 nháo nháo lên vì sự xuất hiện của đông đủ thành viên Devil, nhưng khi thấy hắn và nó, Đăng và Sei tình củm thì cả đám la oai oái. Và mục tiêu cũng chuyển sang Huy và Tuấn, nhưng vì 2 tên tỏa ra sát khí quá ( do thấy ai kia hp nên ghen xí í ^^) nên không dám lại gần. Hắn dịu dàng quan tâm nó từng chút một! Ai nhận ra hắn là Đại ma vương trường Goldstar nữa nhỉ? Giờ này trông hắn hiền như 1 con mèo con! Nó quả là có tài huấn luyện Sư tử! Những ngày học cứ thế trôi qua êm đềm vui vẻ được 2 tháng…


-Này! 2 tuần nữa thi rồi à? Sao gấp thế?- Nó


-Sao thế Thanh! Thi thì có gì đâu! Chúng ta cứ chơi bình thường thôi!- Sei


-Các cậu thông minh sẵn khác! Tớ chậm tiêu lắm! Tớ phải ôn trước khi thi 3 4 tuần mới được!- Nó


-Thế à? Không sao đâu! Tối nay bọn mình ra công viên đốt pháo đi!- Tuấn


-Các cậu…thực sự không quan tâm gì đến kì thi à?- Nó hỏi


-Có gì phải quan tâm? Chúng ta cứ chơi bình thường thôi!- Cả đám đồng thanh!


-Uhm! Vậy m.n đi chơi đi! Tớ đi học ôn đây! Đi chơi vui vẻ!- Nó xách cặp lên bỏ đi


-Ơi Thanh!- Cả đám gọi nhưng nó không quay lại, có lẽ nó giận vì bọn hắn quá chủ quan xem thường việc học. Hắn chạy theo nhưng không thấy bóng dáng nó nữa. Chân ngắn mà đi lẹ ghê ^^



-Đáng ghét! Bọn họ làm mình thấy xấu hổ! Chả trách ai! Vì IQ mình không cao nên đành phải cố gắng thôi!- Nó bưng 1 chồng sách đặt lên bàn ngồi lẩm bẩm trong thư viện. Đt rung nhưng nó không bắt máy, nó không muốn ai làm phiền nó học.



-Hưm! Cu + H2SO4 đặc nóng sẽ ra 3 sản phẩm là CuSO4 và SO2 và H2O… Khó nhớ nhỉ? Hóa 10 học vô cơ đã vậy còn lên 11 học hóa hữu cơ thì sao nhỉ?



Học cắm đầu mãi nó không biết là đã tới 8h tối, nó đứng dậy xách cặp ra bến xe bus về nhà.


-Cậu đi đâu cả buổi chiều hả? Biết bọn tớ lo lắm không?- Phong nói, cả 4 bọn hắn ngồi trong phòng khách chờ nó về, Sei thì bận diễn lúc 9h nên về trước.


-Tớ đi học!- Nó lẳng lặng


-Sao không nói bọn tớ? Cậu thật là…- Tuấn


-Sao? Các cậu vốn không quan tâm đến kì thi đó liệu tôi nói có ích gì không? Tôi không muốn phá hoại cuộc vui của các cậu!- Nó gắt rồi bỏ lên lầu


-Thanh!- Phong níu tay nó lại


-Bỏ ra! Để tớ yên!- Nó giằng tay lại


-Được! Mặc kệ cậu!Tại sao 5 người bọn tôi lại lo lắng vô ích cho con bé vừa ngốc vừa không biết điều như cậu!- Phong nói trong cơn giận


< Chát>


-Cậu…!- Cơn giận của Phong lên cực điểm vì chưa có ai dám tát hắn từ trước giờ, nhưng khi thấy khuôn mặt đầy nước mắt của nó…


-Đúng! Tôi ngốc nghếch và không biết điều thế đấy! Các cậu cái gì cũng có đủ không thiếu gì làm sao hiểu được cảm giác của tui khi bị người ta khinh thường vì nhà nghèo, mồ côi trong suốt 12 năm qua? Các cậu không hiểu tui!!!- Nó gào lên rồi chạy lên phòng đóng cửa lại


-Thanh à! Cậu hơi quá rồi Phong!- Đăng nói


-Cậu ấy giận thiệt rồi, tất cả do lỗi chúng ta quá vô tâm không để ý đến cảm nhận của cậu ấy!- Huy


-Chết t***! Gọi cho bọn thằng Tiến bảo 15p nữa tập trung đua xe! Kệ cô ta!- Hắn nói.


-Hãy xin lỗi trước khi quá muộn Phong à!- Tuấn đang rất giận Phong vì làm cho nó khóc, nhưng trách sao được. Vì cậu cũng có 1 phần lỗi trong đó


-Nó ngồi trên phòng nghe tiếng motô biết rằng bọn hắn đã đi


‘’ Thời gian qua ở với họ là quá h.p cho mình rồi! Phong nói đúng! Mình là 1 con bé ngu ngốc và khong biết suy nghĩ! Mình không nên làm phiền họ nữa! Giấc mơ đẹp nào rồi cũng phải kết thúc và trờ về thực tế, đâu thể chìm mãi trong nó được! Trở về là con bé nghèo kiết xác trước đây thôi!’’ Nó nín khóc và mở tủ lấy vài bộ quần áo đơn giản nhất, để thẻ tín dụng lại và lấy trong ví số tiền lương đi làm ở tiệm fast food để dành lúc trước bỏ vào giỏ. Và xuống nhà.


-Cháu đi đâu thế?- Quản gia Lee


-Ơ… cháu đi qua nhà Linh ngủ 1 đêm ạ!- Nó dối, vì nó mang ít đồ nên quản gia Lee không nghi ngờ, vả lại ông nghĩ nó chỉ qua đó để tránh mặt hắn sau khi gây nhau xong


-Uhm! Cháu đi rồi mau quay về nhé!- Quản gia cười hiền hậu nhìn nó


‘’ Cháu không về nữa đâu! Xin lỗi vì đã nói dối bác!’’


Nó đi lang thang trên phố, nó lại như lúc trước. Cũng không có nơi mà đi. Đt nó để lại biệt thự nên chắc bọn hắn sẽ không tìm được nó đâu! Nó vào thuê 1 nhà nghỉ giá rẻ ngủ qua đêm, định ngày mai dậy sẽ đi kiếm việc làm


-Có lẽ mình nghỉ học hết năm này! Năm sau mình sẽ nộp hồ sơ xin học lại lớp 10!- Nó nghĩ- Hức!- Nó lại tủi thân nằm khóc vì nhớ hắn, nhớ những lời hắn nói với nó trong cơn nóng giận. Đau lắm! Truyện cổ tích là không có thực, nó sẽ không bao giờ trở thành nàng công chúa của hắn. Nhưng bù lại 3 tháng qua nó sống rất vui vẻ!- Nó thiếp đi vì mệt do khóc nhìu.



Về phần bọn hắn, lúc về nhà Tuấn vào phòng nó định xin lỗi thì không thấy nó đâu, trên bàn có 1 tờ giấy: Cảm ơn các cậu! Thời gian qua rất vui! Nhưng tớ phải quay về sống cuộc sống thật của tớ rồi! Tạm biệt!


-Nguy rồi! Thanh bỏ đi rồi!- Tuấn chạy qua từng phòng và bọn hắn tập trung ở phòng khách.


-< Phịch!> Hắn và Tuấn, Huy ngồi bệch xuống đất. Nó đã bỏ đi, vì tổn thương khi nghe những câu nói của hắn.


Hắn phải làm sao đây? Nó đã rời bỏ hắn ư? Hắn không thể tin được! Hắn ôm đầu gục mặt xuống.


-Tại mày nên cậu ấy mới bỏ đi! Tao đã nhường cô ấy cho mày vì nghĩ mày sẽ làm cô ấy h.p, không ngờ mày chỉ vì nóng giận mà nói ra những lời làm đau cô ấy. Mày coi trọng sĩ diện của mày hơn cô ấy à??- Tuấn túm áo hắn và hét vào mặt hắn


-Bình tĩnh đi Tuấn! Giờ giận cũng đâu giải quyết được gì!- Đăng can ra


-Cậu ấy bỏ đi lúc gần thi như thế này hẳn cậu ấy đã quyết định nghỉ học!- Huy


Hắn đã hứa với nó nếu nó dẫn được Huy về thì hắn có trách nhiệm lo cho nó đến khi học ra ĐH, vậy mà tới kì thi hắn lại chả quan tâm gì việc học của nó, còn mắng nó. Giờ hắn mới nhận ra hắn sai chỗ nào, nó giận hắn là đáng lắm! Nhưng sao lại bỏ hắn đi? Rồi hắn sẽ ra sao?


Bọn hắn đổ xô đi tìm nó cả đêm nhưng không thấy, đi loanh quanh các công viên và nơi nhà cũ của nó. Cuối cùng bó tay đành phải quay về.


Sáng hôm sau, bọn hắn đền trường trong trạng thái mệt mỏi và tâm trạng bực tức vì lo cho nó. Chỉ 1 ai lỡ va vào hắn thôi thì cũng đã tím mắt, mấy bọn con gái còn không dám nhìn bọn hắn vì sát khí tỏa ra quá ghê! Sei không thấy nó thì tò mò hỏi.


-Thanh đâu? Không đi cùng m.n à?- Sei


-Cậu…ấy…!


-Cậu ấy sao?


-*&!#%^&!@#!- Tuấn kể lại


-Sao! Cậu ấy bỏ đi à? Tại sao các cậu không giữ lại?


-Vì bọn tớ đâu biết cậu ấy sẽ lén đi nên đi đua xe giải tỏa bực dọc


-Lại đua xe! Lúc đó các cậu không hiểu tâm trạng của cậu ấy mà còn mặc kệ và bỏ đi đua xe! Vậy lỗi tất cả là do các cậu! Cậu ấy bỏ đi rồi tớ chơi với ai đây?- Sei khóc um lên


-Bọn tớ xin lỗi! Chúng ta nhất định tìm được và mang cậu ấy về!- Đăng


-Tôi không biết! Do các cậu!- Sei chạy ra ngoài.


-Ơ Linh!- Tuấn


-Cô ấy nói đúng! Tất cả do chúng ta!- Huy thở dài


< Thanh à! Giờ cậu đang ở đâu? Quay về với chúng tớ đi! Chúng tớ biết lỗi rồi mà!>


Sei vào tolet đóng cửa ngồi khóc rấm rứt vì mất đi người bạn thân yêu quí, bỗng cô nghe tiếng bọn con gái ở ngoài xì xào


-Này nãy tớ nghe bọn họ nói chuyện, hình như con nhỏ lùn đó bị tống đi rồi!- girl 1


-Thế à! Thật vui quá! Vậy từ nay không ai cản trở chúng ta với các anh nữa!-girl 2


-Uhm! Đáng đời! Dám đeo bám Seina và Devil của chúng ta! Biến đi cho khuất mắt!- girl 3


-Các người vừa nói gì?- Sei đẩy cửa bước ra với tâm trạng phẫn nộ tột cùng, chưa bao giờ cô cảm thấy mất bình tĩnh như thế! Cô vốn là 1 người điềm tĩnh mà nay phẫn nộ vì nó như thế là đủ biết rằng cô yêu quí nó như thế nào.


-Ơ! Bọn tớ có nói gì đâu!- Mấy nhỏ chối đây đẩy vì thấy vẻ mặt giận dữ của Sei, tụi nó không muốn bị như nhỏ Ly và My ( sau khi bị đình chỉ thì không dám đụng vào nó nữa). Dù gì trong trường Sei cũng có quyền mà!


-Đi theo tôi! Nhanh lên!- Sei ra hiệu cho bọn đó đi theo


Cô dắt bọn đó lên phòng HT ( ax!)


-Chuyện gì thế tiểu thư?- Ông HT cung kính


-Đuổi học 3 người này! Ngay lập tức!- Sei nói


-Sao? Xin cậu đừng mà! Bị đuổi khỏi Goldstar bố tớ sẽ không tha cho tớ đâu!- Bọn đó quì xuống năn nỉ


-Đó là hình phạt cho việc nói xấu bạn tôi!- Sei lạnh lùng


-Thủ tục sẽ được hoàn tất ngay bây giờ! Tôi sẽ mời phụ huynh của 3 e này lên trường thông báo cho họ.- Vị hiệu trưởng nói


-Được!- Sei nói rồi tới micro thông báo trong phòn hiệu trưởng và nói vào đó:


-3 học sinh Lê Phương Trâm 11a7, Nguyễn Ngọc Ánh 11a5 và Lâm Gia Hân 11a3 từ ngày hôm nay sẽ không đi học nữa. Và bất cứ ai trong trường đều sẽ chung số phận nếu nói xấu Mai Thanh Thanh bạn tôi! Hiểu chưa?- Sei nói vào micro, giọng lạnh tanh từ trước giờ chưa từng có.


-Mời 3 cô đi về! Mai tôi sẽ gặp phụ huynh!- HT nói


-Phiền ông rồi HT!- Sei nói- Và ông không được chấp nhận hồ sơ xin nhập học của 3 hs này nữa!- Sei bỏ đi để lại 3 nhỏ kia chết trân.



-Linh! Cậu giận bọn tớ à?- Tuấn vừa nói vừa đi theo Sei, theo sau là bọn hắn



-Mấy người tìm ra Thanh thì tui mới nguôi!- Sei



-Thôi nào! Bọn tớ cũng đâu muốn!- Đăng



-Haizz! Thôi giờ cãi nhau có ích gì! Ta phân chia ra tìm Thanh nhé!- Huy



-Thôi được!- Sei



-Thành phố có 10 quận ( chế í), vậy mỗi người chúng ta tìm trong 2 quận nhé! Nhất định phải xin lỗi Thanh! Kì thi thì chúng ta cùng Thanh this au cũng được!- Đăng



-Các cậu phải gọi thêm người tới giúp chứ! Thành phố rộng như này biết khi nào tìm ra!- Sei



-Alô bố hả? Bố cử 40 người trong quân đội tới cho con mượn nghen! Con có chuyện gấp! Dạ…dạ…thỉnh thoảng con sẽ về thăm nhà! Vâng- Đăng móc đt ra nói 1 tăng.



-Quản gia Lee, cử 60 người ở biệt thự C tới cho tôi nhé!- Huy gọi đt cho Lee



-Việc cậu ấy bỏ đi là do lỗi cậu lớn nhất Phong! Nên cậu phải có trách nhiệm nhất trong chuyện này!- Sei nói với hắn



-Uhm!- Hắn trả lời cách mỏi mệt.



-Nghe này m.n! chia thành 5 nhóm: Mỗi nhóm 20 người và theo từng người chúng tôi! Đi lùng khắp thành phố tìm ra Thanh! Đây là hình Thanh! M.n cùng nhận dạng đi!- Huy nói rồi chỉ vào màn hình có hình nó, đang cười rạng rỡ.


< Thanh! Xin lỗi vì làm cậu khóc! Nhất định tớ sẽ đưa cậu về và chuộc lại lỗi lầm!> Hắn tự nói trong tiềm thức.


-Ok! Giờ bắt đầu chia nhau đi tìm!- Tuấn dõng dạc


-Cậu chắc chắn sẽ đi 1 mình được chứ!- Đăng lo lắng hỏi Sei


-Gì mà mấy mình? 20 người kia thì sao?- Sei


-Tớ lo họ không bảo vệ được cậu!- Đăng


-Cậu khỏi lo, cứ lo mà tìm ra Thanh trước tôi! Vì nếu tìm ra bạn ấy tôi sẽ đưa bạn ấy về nhà tôi! Không giao bạn ấy cho bọn vô cảm như các cậu!- Sei bỏ đi,xem chừng con giận lắm vì bọn hắn không trông nom nó kĩ.


Và, chiến dịch đi tìm nó….bắt đầu!!!

Chap 26:


Về phần nó, khi ngủ dậy nó đi lang thang khắp các phố. Tới khi thấy tờ giấy dán trước 1 quán ăn nhỏ ghi là ‘’ Tuyển nhân viên chạy bàn bao ăn ở”. Nó mừng rỡ đẩy cửa vào và xin phép bà chủ, bà ấy đồng ý thì nó rất vui mừng!


-Giờ cháu dọn tới đây đi! Ngày mai cháu có thể làm!- Bà chủ cười, trông bà có vẻ phúc hậu.


Cháu cám ơn cô nhiều!- Nó chạy về nhà trọ lấy đồ, đang đi thì thấy xa xa có bóng dáng chiếc xe Lamborghini Gallardo đen đang chạy về phía nó


“ Chết! Xe của Huy!” Nó giật mình trốn vào cái hẻm gần đó. Quả nhiên Huy không thấy nó


-Xin lỗi m.n!- Nó nhìn theo xe Huy dần xa dần!


Mỗi ngày ở tiệm cơm, sáng 5h nó phải dậy phụ bà chủ dọn quán và chuẩn bị thức ăn. Công việc kéo dài cho tới 10h đêm quán mới nghỉ, nó chạy bàn mệt phở hơi tai. Bù lại, bà chủ rất tốt với nó, chồng bà cũng vậy. Nhưng nó không nhận ra ánh mắt kì lạ của ông ta khi nhìn nó. Thấm thoắt nó ở đó cũng được 2 tuần.


‘’ Giờ này chắc m.n thi rồi!’’ Nó thầm nghĩ khi ngồi trong quán ngắm cơn mưa. Mưa hôm nay to thiệt! Nhưng may là không có sấm chớp.


-Thanh! Hôm nay mưa tới khuya nên ta nghỉ sớm! Cháu tắm rửa rồi nghỉ đi!Chú sẽ giúp cháu dọn quán! Ta qua nhà hàng xóm thăm bạn ta đang bệnh đây!- Bà chủ nói với nó


-Vâng!


Tắm xong nó đi ra, tóc ướt đang quấn khăn. Bất chợt 1 cánh tay vòng qua ngang eo nó…


-Ơ chú! Sao thế?- Nó ngơ ngác khi thấy thái độ kì lạ của ông chú


-Ngoan nào! Nghe lời ta rồi ta nuôi cho ăn ở suốt đời!- Tên yêu râu lộ bộ mặt nham nhở ra.


-Cháu không thích!- Nó vùng tay ra khỏi tên già nhưng hắn mạnh tay quá bế nó lên đưa vào phòng. Nó sợ quá! Nó phải làm gì đây! Tên đó đè nó ra và giở trò. Nó theo phản xạ đá vào hạ bộ của hắn. Hắn đau quá gục xuống ôm lấy ‘’chỗ đó’’. Nhân cơ hội này nó vùng bỏ chạy xuống nhà, mở cửa và chạy đi. Sự nhục nhã dâng lên trong đầu nó, nước mắt hòa trộn với nước mưa. Nó cứ bỏ chạy miết, chạy quài cho tới khi mệt lả. Và nó đi bộ trong màn mưa lạnh tanh…


-‘’ Phong! Em nhớ anh lắm! Hức!’’ Nó vào 1 trạm điện thoại công cộng và trú trong đó…



Về bọn hắn, sau 2 tuần lục lọi khắp thành phố. Vào từng cái nhà nghỉ nhà trọ khách sạn mà hỏi thăm cũng không thấy tung tích nó. Cả bọn như người mất hồn, tập trung bên nhà hắn, sau 2 tuần cả bọn gầy đi thấy rõ. Không đến trường, không đi chơi, không đi diễn mà chỉ ngồi ở nhà chờ tung tích nó. Bỗng hắn đứng dậy đi ra ngoài


-Đi đâu thế Phong?- Tuấn hỏi


-…- Hắn im lặng bỏ đi, hắn muốn dầm mưa với ước muốn mưa có thể gột rửa được cảm giác hối hận tội lỗi trong người hắn. Hắn băng qua nhiều con phố, đi rất xa, rất xa. Nhưng mưa cũng không thể xoa dịu được nỗi đau trong lòng hắn. “ Chúa! Con vốn không tin vào Người! Nhưng…nếu người có thật, xin người hãy giúp con tìm được Thanh! Lúc này con thật sự bất lực không biết phải làm gì hơn là trông cậy vào Người!” Vừa dứt lời, hắn nhìn ra. Xa xa có 1 bóng dáng nhỏ nhắn, đang co người lại vì lạnh. Chính là nó! Đúng nó rồi! Hắn chạy lại ngay lập tức!


-Thanh! Thanh! Em sao thế?- Hắn lay lay nó


-Chúa cũng thực hiện nguyện vọng cuối cùng của em là được gặp anh à? Nếu đây là mơ xin đừng kết thúc!- Nó nói, môi tím tái đi. Trán rất nóng, người run lên bần bật và ngất đi.


-Thanh! Tỉnh lại đi! Anh nè! Đừng ngủ mà! Đừng ngủ! Taxi!- Hắn cuống cuồng gọi chiếc taxi đang đậu ở đó và đưa nó tới bệnh viện.


-Cái gì? Tìm được Thanh rồi à?!- Cả bọn ở nhà nhốn nháo lên và chạy tới bệnh viện sau khi nghe đt của hắn


-Cầm đồ theo cho bọn họ!- Huy


-Được, lấy đồ cho Phong và Thanh!- Tuấn nói với mấy chị giúp việc. Cả đám chạy lên chiếc Mercedes 4 chỗ và phóng như bay tới bệnh viện…


-Thanh đâu? Thanh đâu? Where is she?- Tuấn túm áo hắn kéo kéo


-Đang trong phòng cấp cứu, cô ấy bị sốt cao đến co giật!- Hắn


-Cái gì?- Cả đám đồng thanh


-Sao lại ra nông nổi thế? Thanh à! Không được bỏ tụi tớ!- Sei khóc rấm rứt


-Giờ chỉ còn cách là ngồi đợi thôi!- Huy


Nửa tiếng sau, vị bác sĩ vừa ra, chưa kịp mở miệng thì bị Sei túm lấy áo blu ( dạo này Sei mạnh bạo quá ==’’)


-Cậu ấy sao rồi? Cậu ấy không có mệnh hệ gì chứ? Ông nói đi!- Sei làm 1 tràng


-Calm down Linh!- Đăng tới gỡ tay Sei ra


-Cô bé mà đưa tới bệnh viện trễ tí thì có thể mất mạng, dầm mưa giữa tháng 11! Sốt 41 độ, rất nguy hiểm! Nhưng đã hạ sốt rồi, lát nữa sẽ tỉnh lại!- Vị bs chỉnh lại áo và nói


-Được rồi! Không sao rồi!- Cả bọn mừng rỡ


-Các cậu có thể vào thăm cô bé!- Ông bs nói típ


-Cám ơn bs!



Nó nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, nhưng miệng lẩm bẩm gọi tên hắn. Thấy thương quá, cả đám xúm lại bên giường nó chờ đợi nó tỉnh lại, nhưng đợi mãi… Nghe nó nói nào là Phong! Tại sao thất hứa với tớ? Có lẽ do tớ không thông minh và không cha mẹ nên m.n coi thường tớ? Tớ không muốn phiền m.n!... Có lẽ nó đang nằm mơ và nói mớ, bọn hắn đâu biết chuyện này đêm nào cũng xảy ra trong 2 tuần qua. Hằng đêm nó vẫn khóc thầm, mặt hốc hác quá, bàn tay nhỏ bé đã chai sần vì 1 ngày phải rửa hàng trăm cái bát đĩa.


-Tỉnh lại đi Thanh! Bọn tớ xin lỗi!- Sei nói trong nước mắt, nhưng nó không mở mắt. Nó vẫn mê sảng và mắt nhắm nghiền. Nhìn cảnh đó, lòng hắn-Tuấn-Huy rất đau, như có hàng ngàng mũi kim châm vào tim vậy! Nó bất tỉnh suốt 1 tuần, trong tuần đó bọn hắn thay phiên nhau chăm sóc. Riêng Phong thì ‘’đóng đô’’ ở bệnh viện luôn, hắn sợ nó tỉnh dậy không thấy hắn thì lại khóc tiếp.



Đến ngày thứ 8, nó tỉnh dậy, cả bọn mừng quýnh.


-Thanh! Cậu nhận ra tớ không? Tớ là Seina bạn cậu nè!


-Thanh! Tớ là Tuấn bạn thân nhất của cậu nè!


-Cậu nhận ra bọn tớ không Thanh?- Đăng và Huy


-Em nhận ra anh không?-Hắn


Đáp lại câu hỏi của bọn hắn, nó không nói gì, chỉ trơ mắt ra nhìn rồi quay mặt đi hướng khác


-Sao thế này?


-Bác sĩ!!!!


-Cô bé, vì 1 cú shock tinh thần nên tạm thời không thể nói được!- Vị bác sĩ- Tôi thấy trên người cô bé có vết xây xát như giằng co với ai đó!


-Kì thế? Lúc ngủ cậu ấy còn nói sảng mà! Tên nào dám làm cậu ấy ra nông nổi đó?- Bọn hắn


-Có thể các cậu làm gì có lỗi với cô bé nên cô bé vẫn bị ám ảnh trong mơ nên đâm ra nói sảng khi ngủ. Còn việc không thể nói là do cô gặp lại chuyện gì đó khủng khiếp quá sức chịu đựng của cô!- Vị bs ôn tồn nói


-Vậy bây giờ sao đây bs? Để cậu ấy cứ im im nhìn ra cửa sổ như người mất hồn thế à?- Tuấn


-Các cậu phải giúp cô bé thức tỉnh trở về hiện tại lại, bằng không…cô bé sẽ bị câm suốt đời!- Lời bs nói như sét đánh ngang tai bọn hắn


-Không được! Thanh đã giúp chúng ta quá nhiều! Cậu ấy đã giúp Sei và Phong trở lại là chính mình, giúp Sei và Đăng dũng cảm đối diện vs tình cảm của nhau, giúp Huy trở về nhà ở với Phong! Chúng ta không thể để việc đó xảy ra!- Tuấn


-Nhưng phải làm sao đây?- Sei lo lắng


-Chỉ cần gợi lại những kỉ niệm tốt đẹp giữa các cậu với cô bé!- Vị bs nói


-Thanks bs nhiều!- Đồng thanh.



Ngày thứ nhất.


-Thanh! Bọn tớ đến rồi nè!- Cả bọn đến bv thăm nó, nó vẫn im lặng nhìn bọn hắn, như 1 con búp bê.


-Thanh! Cậu có nhận ra tớ không? Nguyễn Ngọc Linh yếu đuối đây! Nhờ cậu mà tớ có thể trở lại làm con người thật của mình và thẳng thắng đối diện với tình cảm của Đăng!- Sei nói, hôm nay cô mang lens đen và mang cặp kính cận vào


-…- Nó vẫn đơ không cảm xúc


-Thất bại rồi! Thôi để ngày mai


Ngày thứ 2:


-Hey Thanh baby! Tuấn nè! Cậu làm bạn gái giả của tớ đi! Giúp tớ đuổi con nhỏ đáng ghét kia nào!- Tuấn chạy tới nói thầm với nó


-…!- Vẫn im lặng


-Phải thử cách khác


Ngày thứ 3:


-Nhỏ kia! Sao mọi hôm nói nhiều lắm mà nay ít nói vậy!- Huy xuất hiện, với mái tóc gáo dừa và cặp kính gọng dày


-…!- Nó ngước lên nhìn Huy, 1 chút tiến triển. Nhưng nó vẫn không nói gì


-Thanh! Đó là kỉ niệm đẹp giữa bọn tớ và cậu đấy! Cậu không nhớ gì thật sao!- Sei khóc- Bọn tớ phải làm gì đây?


-Phong! Sao cậu toàn im lặng thế? Làm gì đi chứ!- Tuấn nói


Hắn từ từ tiến lại gần nó, khẽ đặt lên môi nó nụ hôn dịu dàng và nói


-Anh yêu em! Nhỏ lùn của anh! Đừng như vậy nữa! Cho anh xin lỗi!- Phong nói, khóe mắt lăn ra 2 dòng nước.


-Phong!- Sei khóc vì quá thương cho hắn và nó


Cả phòng im lặng…


Bàn tay nó nhúc nhích, đưa lên khẽ vuốt tóc hắn. Miệng nó phát ra tiếng nói thầm:


-Phong…!


-Cậu ấy nói rồi m.n ơi!- Cả đám đang buồn tự nhiên nhảy tưng tưng lên, nước mắt nước mũi tè le mà miệng thì cười và reo lên ( như bọn trốn viện)


-Cậu…nhận ra tớ chứ? ( đổi xưng hô cho trong sáng ^^)- Hắn


-*gật*


-Cậu tha thứ cho bọn tớ chứ?- Tuấn


-*gật* vì trong mấy ngày qua không phải là nó mất ý thức, chỉ là không nói được và cần thời gian để dịu lại cú sốc tinh thần thôi, và sự nỗ lực của bọn hắn đã thúc đẩy việc đó xảy ra nhanh hơn!


-Mãi là bạn thân nhé! Bọn tớ không hề xem thường cậu đâu! Thật đấy! Bọn tớ đã vô tâm với cậu! Xin lỗi!-Sei siết chặt tay nó


-Uhm!


-Xin lỗi vì đã mắng cậu, tớ thật xin lỗi!- Hắn


Nó kiss lên má hắn 1 cái, hắn trơ mặt ra ( hành động thay lời nói =]])


-Tránh ra! Chúng ta cùng nhau ôn thi lại nhé!- Tuấn xô hắn ra và nói với nó


-Uhm!- Nó khẽ trả lời


-Thanh! Cậu gặp chuyện gì khi ở ngoài à?- Huy hỏi


-…!


-Thôi! Để cậu ấy khi nào bình phục lại rồi hỏi sau cũng không muộn!- Đăng.


-Thanh! Cậu đã từng bảo tớ: Muốn quên đi 1 kỉ niệm xấu, chỉ cần tạo ra nhiều kỉ niệm mới đẹp hơn! Chúng ta cùng thực hiện nhé!


-*gật*


-Nè! Chúng ta còn kì thi đó! Cùng nhau cố gắng nào!- Hắn


Nụ cười trên môi nó và bọn hắn lại xuất hiện.


Thế là tối nay cả 6 đứa lại có thể ngủ yên giấc vì cả bọn lại có nhau! Liệu kì thi nó có làm bài tốt không? Hạ hồi phân giải=]].

P.s: Sau kì thi 1 nhân vật mới xuất hiện!

Chap 27:


-Thanh à! Đi vắng 2 tuần nhớ tớ không?- Tuấn ghé sát mặt nó chu môi ra thì 1 bàn tay chận ngang


-Hâm mộ tớ đến nổi mi cả tay tớ à? Thanks nghen fan cuồng!- Hắn


-Cậu tránh ra! Tớ đang tâm sự với Thanh!


-1 mình cậu độc tấu thì có! Thanh là của bổn thiếu gia này!- Hắn cự


-Ngon nhỉ, solo với tớ này!


-Nhào zô!- Hắn


2 tên nhào zô chí chóe cho tới khi có tiếng nói rất ư là ‘’nhẹ nhàng’’ vang lên của cô y tá


-Xin các thiếu gia yên lặng cho bệnh nhân nghỉ ngơi!


-Ờ ờ!


-Sao rồi Thanh! Mai cậu có thể xuất viện!- Huy cười với nó


-Uhm! Hôm qua các cậu nói ‘’thi’’ là sao? Chẳng phải kì thi qua rồi à?- Nó hỏi


-À là bọn tớ dời lại kì thi rồi í! 3 tuần nữa thi!- Huy


-Sao thế? Hs sẽ bất bình thì sao?


-Kệ họ! Dám chống! Bọn tớ muốn cho bọn vịt đó biết được sự quan trọng của cậu! Bọn tớ đã trị hết những đứa dám nói xấu cậu rồi! ( đúng là d.s học sinh của Goldstar 2 tuần qua giảm đi đáng kể) – Tuấn


-Phiền các cậu quá!- Nó


-Sau này có gì phải nói rõ với bọn tớ, đừng giấu nữa nghen!- Phong xoa đầu nó.


-Thanh! Hôm nay trời đẹp, bọn mình ra ngoài tản bộ!- Sei và Đăng đẩy cửa bước vào.


-Nào Thanh! Lên đây tớ bế!- Tuấn chìa 2 tay nhăn răng cười


-Miễn bàn! Thanh lên tớ cõng!- Hắn đẩy Tuấn ra


-Tớ tự đi được!- Nó đi làm 2 tên ngẩn tò te.


( hehe sr lát t.g về viết típ nghen. Tg ik với bạn lát thông cảm đừng gạch đá nghen)


Ngày xuất viện, 4 người kia ( trừ hắn vì hắn ở lại bv đêm trông chừng nó mà) đến sớm để đưa nó về.


-Các cậu bữa giờ không đi học à?- Nó hỏi


-Uhm! Không có cậu đi học còn gì vui!- Tuấn


-Giờ cậu khỏe rồi chúng ta cùng ôn thi nào!- Huy nói với nó


-Uhm! Tks các cậu vì đã lo lắng cho tớ!- Nó


-Chuyện! Bọn mình là bạn mà!- Sei


-Uhm! Nè, cậu yếu nhất môn nào? Tớ sẽ kèm đặc biệt cho cậu!- Tuấn cười ra vẻ nham hiểm


-Môn lý í! Hóa nữa!- Nó nói.


-Uhm! Vậy tớ sẽ giúp môn lý! Hóa để tên kia kèm!- Tuấn chỉ vào hắn


-Nếu yếu av thì liên hệ tớ!- Sei nói, vì cô vốn thông thạo 2 thứ tiếng như tiếng mẹ để của mình


-Yếu toán thì nói tớ!- Huy


-Còn tớ phụ trách môn Sinh học và môn văn!- Đăng


-Cám ơn các cậu!- Nó rưng rưng


-Không có chi!


3 tuần học trôi qua trong sự kèm cặp miệt mài của bọn hắn đối với nó, nó cũng không phải là ngốc, cũng rất thông minh ( nhưng thua bọn hắn) nên chuyện tiếp thu hết không phải là khó nếu có đủ thời gian! Nó nhanh chóng bắt kịp bài học trên lớp trong 2 tuần nó vắng! Cuối cùng cũng đến ngày thi…


-Thanh! Chúc cậu thi tốt! Cứ tự tin làm bài!- Sei


-Nè! Tớ kèm cặp nhiệt tình như vậy mà thi điểm thấp là không ổn với tớ đâu!- Tuấn


-Chưa gì cậu làm cậu ấy căng thẳng rồi!- Huy và ĐĂng đồng thanh


-Bình tĩnh nhé! Đừng lo lắng!- Phong dịu dàng xoa đầu nó


-Cảm ơn m.n!- Nó cười toe, hít 1 hơi rồi vào phòng thi…


Woa! Kì thi trôi qua khá suôn sẻ! Khi có kết quả thì…


-Đăng, Phong và Huy đứng đầu khối 10! Không hổ danh!- m.n bàn tán


-Seina cũng đâu có thua kém gì, lịch diễn dày đặc. Thấy cậu ấy lại hay đi chơi mà đồng hạng 3 với Tuấn!- Boy 1



Còn nó, dò bảng xếp hạng. Nó nằm trong top 20! Ư! Mừng quá nó nhảy tưng tưng, trước đây toàn chót bảng ( do đi làm k có time học) mà giờ vào top 20 của ngôi trường danh giá này cũng quả là hãnh diện rồi!


-Hey! Chuyện ra đảo lần trước chúng ta tính í!- Tuấn


-Giờ thực hiện luôn đi!- Huy


-Được!!- Đồng thanh


Tối đó, nó đang háo hức xếp quần áo thì có tiếng gõ cửa. Phong vào.


-Hey! Trông cậu hào hứng quá nhỉ!- Hắn


-Uhm! Đi chơi xa mà không vui sao được!- Nó


-Uhm! Cậu…còn giận chuyện tớ nói cậu lần trước không?- Hắn gãi đầu.


-Tớ đã quên rồi! Do cậu nóng giận quá mà!- Nó cười toe


-Lần sau tớ sẽ ráng kiếm chế lại!- Hắn


-Không sao đâu! Tớ không buồn mà!- Nó


-Chính vì là cậu nên tớ mới phải kiềm chế!- Hắn nói làm nó cảm động hết sức!


-…


-Lại đây!- Hắn ngồi lên ghế trong phòng và ra hiệu nó tiến lại gần!


-Huh?- Nó bước tới thì bị hắn ôm vào lòng


-Thật may là không có chuyện gì! Cậu là tất cả của tớ cậu biết chứ?- Hắn


-Uhm! Tớ hiểu rồi!


-Mà lần trước tại sao cậu đi lang thang ngoài mưa vào giờ đó!- Hắn


-Là vì….


-Sao cậu ấp úng thế! Nói tớ nghe đi!


-Cậu hứa sẽ không nổi giận nhé!


-Uhm!


-Là *%@^!#%!- Nó kể cho hắn nghe vụ tên chủ nhà cố gắng hãm hiếp nó.


-Tớ sẽ giết tên đó!- Hắn hầm hầm đứng dậy


-Đợi đã! Cậu đã hứa sẽ không nổi giận mà!- Nó ôm từ sau lưng hắn làm hắn khựng lại


-Uhm! Nhưng tớ sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa!- Hắn nâng mặt nó lên và…


< Rầm!> - Còn bọn tớ sẽ giết chết tên yêu râu xanh đó!- Tuấn và Huy tung cửa chạy vào, hóa ra nãy giờ 2 anh chàng nghe lén. Bó tay!


-Này! Dù sao bà chủ cũng rất tốt với tớ! Tớ không muốn phá hoại hp gia đình họ!- Nó nói khẩn thiết làm 2 tên kia đang hăng máu cũng ‘’xìu’’ xuống


-Uhm!- Dám đụng vào body quí giá của cậu! Gan cùng mình! Ngay cả tớ còn chưa dám!- Tuấn ngóc mặt lên trời, 2 tay chắp lại ( hình dung nhé ra anh chàng ntn nhé m.n ^^)


-Này! Cậu chạm vào Thanh xem! Chết với bổn thiếu gia đấy!- Hắn


-Xời! Ngon thì bước ra!


-Giờ thích bước zô à! Chơi không!- Hắn


-Nhào zô!- Hai tên lại lao vào đấu võ mồm


-Trời! Thua 2 người đó!- Nó


-Hì hì! Vui mà! Tớ với cậu cá ai thắng đi Huy!- Đăng vừa bước vào


-Được á!- Ngay cả 2 chàng ‘’trông có vẻ đứng đắn’’ này cũng vậy. Nó bó tay toàn tập với 4 tên Devil “ Hổ báo nhất trường mẫu giáo’’ này luôn =]] ( t.g thấy họ kute mừ, fk )

Chap 28:


Sáng đó, 6 đứa leo lên máy bay để xuất ngoại! Xong rồi lại leo lên cái du thuyền thêm 3 tiếng nữa.


-Thanh! Ra mũi thuyền tớ và cậu cùng “Titanic” nào!- Tuấn hồ hởi rủ nó!


-Mơ đi cưng! Anh đá cho mà lọt thuyền nhé!- Hắn xem vào


-Xí!- Tuấn trề môi


-Biển xanh quá!- Nó nhìn xuống nước


-Cẩn thận, biển có cá mập đấy!- Huy


*Chạy lại ôm Sei*


- Ha ha tớ đùa đấy, biển nóng làm gì có cá mập!- Huy


- Xì!- Nó- Mà ta tới chưa? Sao lâu thế?


- Sắp rồi, hòn đảo xinh tươi!- Tuấn


- Kia kìa!- Sei chỉ cho nó cái hòn đảo, trên đảo có vẻ đông đúc người nhỉ!


- Đây là 1 địa điểm du lịch thuộc gia đình tớ!- Huy nói khi thấy nó đang há mồm kinh ngạc


- Đảo tên gì thế?- Nó


- À tên là Calidonia ( t.g chế í >”<)


Thuyền cập bến, cả bọn đi tới khách sạn xây theo kiểu nhà sàn. Được xây trên biển, cho t cảm giác như mình đang ở giữa biển. Nhận phòng và cất hành lí xong, cả bọn đi dọc bãi biển và nói chuyện. Bãi cát trắng dài, nước xanh trong vắt rất đẹp.


-Dạo này cậu không đi diễn nữa hả Sei?- Nó


-Uhm! Đi với cậu vui hơn!- Sei


-Cậu không sợ mất fan à?


-Mặc kệ họ! Tớ hát chỉ để thỏa niềm yêu thích chứ không phải vì tiền! Nếu họ thực sự yêu tớ thì họ sẽ không dễ dàng bỏ tớ đi! Đó mới là 1 fan đích thực- Sei


-Ở đây nhiều người nước ngoài wá!


-Uhm! Hầu hết ở đây là khách nước ngoài! Vì đảo này ở nước khác mà! Haha!- Huy cười khi thấy câu hỏi ngớ ngẩn của nó


-Thanh! Ra biển rồi lát diện bikini tiếp đi!- Tuấn


-Mơ! Tớ không mang bikini nữa đâu!- Nó


-Sao thế? Sợ không đẹp = mấy cô chân dài ở đây à?- Phong trêu nó


-Hứ! Đi mà ngắm chân dài!- Nó vùng vằng đi trước


-Ê! Tớ giỡn mà! – Hắn chạy theo


-Không cần!- Nó


Hắn nhấc bỗng nó lên làm nó xấu hổ la “Thả tớ xuống!”, rồi hắn nói với nó


-Với tớ thì cậu là đẹp nhất!- Làm nó xấu hổ đỏ mặt.


-Rồi! Chúng ta đi ăn!- Hắn dắt tay nó đi như dắt em bé, nó theo sau. Mặt vẫn đỏ lựng…


-Này Thanh! Xem tớ bơi sải nè!- Tuấn nói khi bọn nó đang vùng vẫy dưới nước


-Gúm! Xem đây bơi ch* nè!- Hắn


-Bơi b*** nè!- Tuấn


-Bơi ếch nè!- Hắn


-Bơi ngửa nè!- Tuấn


-Bơi…lặn nè!- Hắn


-Bơi ‘’nhái’’ nè!- Tuấn


-Nhái cũng như ếch thôi!- Hắn


-Khác!- Tuấn gân cổ lên cãi


-Cho tớ xin! Lúc nào 2 cậu cũng cãi nhau được!- Nó tách 2 tên ra


-Nước nóng lên vì 2 cậu rồi á!- Đăng


-Lát đi thả dù thử không?- Huy


-Thả dù ntn?- Nó


-À cậu lên trực thăng xong bay xuống!


-Tan xác mât!- Nó


-Mang dù theo mà! Trong khi rơi xuống thì cậu chỉ cần bấm vào nút để dù bung ra thôi!- Huy


-Ok! Tớ muốn thử! ^^- Nó.



-Woa đã wá!- Nó nói



-Uhm! Vui lắm!- Huy



-Tối nay bọn mình đốt pháo cho đẹp đi!- Tuấn



-Ra biển đốt à?



-Đúng!



Hẹn là làm, cả đêm bọn nó đốt pháo sáng. Pháo cháy rực và nổ tạo ra đủ màu sắc rất đẹp.


-Hồi nhỏ bọn mình hay chơi trò này! Các cậu nhớ chứ?- Đăng


-Đương nhiên, hồi đó vui lắm! Ngày nào cũng cúp học đi chơi!- Hắn


-Giờ lớn lên thấy khác hẳn nhỉ?


-Uhm!



Đêm đó cả đám đang tụ lại xem phim ma thì có đt gọi cho hắn


-Alô quản gia Lee!


-….


-Sao! Được rồi! Mốt tôi về! Cứ tiếp như khách bình thường!


-Chuyện gì thế?- Nó ngơ ngác


-Alisa đã trở lại…!- Giọng hắn lạnh lùng


-Sao?- Đồng thanh


-Cô ta còn mặt dày quay lại đây à?- Tuấn


-Dám hại tớ và Sei hiểu lầm nhau!- Đăng


-Cô ấy quay lại làm gì?- Huy


-Để thực hiện hôn ước!- Hắn


-…!

Chap 29:


Thấy nó lo lắng, hắn xoa đầu nó.


-Đừng lo! Tớ sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu!


-Uhm!- Nó


Tuấn và Huy nhìn nó cách lo ngại. Lạ là tại sao lần này Alis về mà Huy lại không bận tâm = việc lo lắng cho nó. Cậu sợ nó sẽ bị bỏ rơi tiếp vì đây là hôn sự do ba hắn quyết định!


-Này! Mai tớ muốn về sớm!- Nó


-Sao thế? Không chơi tiếp đi!- Cả bọn


-Do tớ cảm thấy muốn về!- Nó


-Thôi được, để dịp sau chúng ta đi chơi tiếp! M.n dọn hành lý đi!- Hắn


Tối đó, nó nằm suy nghĩ


“ Lỡ hắn rời bỏ mình mà lấy Alis thì sao? Mình nghe nói cô ấy rất xinh đẹp! Sao mình sánh = cô ấy được? Aish khó chịu quá!”


SÁng đó cả đám leo lên thuyền trở về nhà…


Lúc về biệt thự


-Cậu không về nhà hả Sei?- Nó


-Không! Tối nay tớ ngủ với cậu! Tớ lo con rắn độc ấy sẽ làm hại cậu!- Sei nói


-Hì! Thanks cậu, mà chắc không sao đâu!


-Cậu đừng bị bề ngoài của nhỏ đó mà mắc lừa, 1 con cáo chính hiệu đấy!- Sei nói


Cả bọn tiến vào phòng khách, 1 cô gái tóc màu vàng ngồi trên ghế Salon, tóc xoăn dài thắt 1 chiếc nơ trên đầu trông y như búp bê. Gương mặt cực kì hiền lành với đôi mắt to, miệng nhỏ xinh.


-A! Phong! Anh về rồi à?- Alisa chạy lại ôm chầm hắn nhưng bị hắn đẩy ta


-Cô về đây làm gì?- Hắn lạnh lùng


-Em về đây thực hiện hôn ước theo ý ba anh mà!- Mặt Alis trông hơi buồn


-Chắc ông ấy chưa biết chuyện cô gây ra cho bọn tui đâu nhỉ?- Đăng nói


-Còn dám vác mặt về nữa!- Tuấn


-Mọi người sao thế?- Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi mà! Em đâu muốn thành ra như vậy!- Alis nói, mặt như sắp khóc


-Nực cười! Biến đi!- Đăng nói


Rồi cả đám kéo lên phòng, để Alis đứng đó như trời trồng.


Chiều, cả đám dùng cơm mà bọn hắn như nuốt không vô vì có sự hiện diện của Alis. Alis cứ quan sát mãi khi thấy Phong nhẹ nhàng gắp đồ ăn vào chén nó. Tuấn cũng vậy, và cô cũng nhận thấy rằng lâu lâu Huy cũng quan sát nó với ánh mắt rất ‘’lạ thường’’.


Tối đó, Alis vào phòng Phong…


-Anh đang hẹn hò với chị đó à? Quên đi! Em là vị hôn thê của anh, do ba anh chọn. Em tốt hơn chị đó nhiều!


-Cô đang nói nhảm gì thế? Ba chọn nhưng tui không chấp nhận! Đừng có tự tin


-Anh đã từng yêu em mà!- Alis nói


-Chỉ có Huy yêu cô thôi! Tui không bao giờ để mắt đến thứ con gái như cô! Từ lâu tui đã nhận ra bản chất của cô rồi. 1 tên tham lam!- Hắn nói thẳng.


-Nhất định em sẽ lấy được anh!- Alis bỏ ra ngoài.


-Thanh!- Hắn mở cửa phòng nó bước vào


-Linh đâu?


-Cậu ấy qua phòng Đăng rồi!- Nó


-Uhm! Sao mặt có vẻ buồn thế?- Hắn xoa đầu nó


-Tớ làm gì buồn!- Nó quay mặt đi, hắn thấy thế thì bật cười. Ôm lấy nó và bảo


-Đừng lo! Tớ không bị con nhỏ đó mê hoặc đâu! Mình cậu thôi!


-Uhm! Phong!


-Hửm?


-Nhắm mắt lại đi!


-Làm gì thế?- Hắn hỏi nhưng vẫn nhắm mắt.


Nó nhắm tịt 2 mắt lại và đưa sát môi nó vào môi hắn và… 1 nụ hôn. Hắn hơi bất ngờ nhưng cũng đáp trả. Lần đầu nó chủ động hun hắn! Hắn không thể kiềm chế được khi bờ môi mềm đó chạm vào người hắn. Tay hắn cứ từ từ đưa xuống dưới, khẽ vén áo lên và luồn vào trong. Cảm nhận làn da mát lạnh của nó ( á nóng quá >”<). Hắn đè nó xuống giường, 2 người cứ chìm đắm vào nhau…


‘’ Á tay cậu ấy! Sợ quá sợ quá!” Mắt nó nhắm tịt lại, hắn biết nó không thích nên ngừng lại. Hôn lên trán nó và bảo


-Tớ xin lỗi! Khi nào cậu thực sự sẵn sàng thì…!


-Uhm! Không sao!- Nó nói, tim vẫn đập thình thịch. Xém chút nữa là nó trở thành người con gái của hắn, nó cũng rất muốn như vậy. Nhưng nó sợ rằng liệu nó có phải là người duy nhất hay…


Khuya…


-Cậu ngủ chưa Sei?


-Chưa!Sao thế?


-Tự nhiên tớ thấy bất an!- Nó


-Tại sao?


-Tớ cũng không biết!


-Uhm! Chắc cậu sợ con cáo đó, mặc kệ đi. Phong không dễ xiêu lòng trước ai như Huy đâu, sẽ ổn cả thôi!


-Hi vọng cậu đúng!


-Uhm! Ngủ đi! Ngủ ngon!


Sáng, nó thức dậy sớm, lăn ra ngủ nữa nhưng không được đành ra vườn đi dạo. Ra vườn thì thấy: Hắn và Alis đang nói chuyện với nhau. “ Sáng sớm mà hẹn nhau ra vườn, có gì giấu mình không đây?”


-Cô gọi tui ra đây làm gì?- Hắn


-Em chỉ muốn nói với anh về chuyện hôn sự của chúng ta!- Alis


-Nói đi!


-Ba anh bảo tới Tết ông sẽ về và đốc thúc hôn sự này! Tức là chỉ còn gần 3 tháng nữa thôi! A và chị ấy liệu mà kết thúc sớm đi! Hãy nhớ rằng em mới chính là hôn thê của anh, anh có lẽ chỉ quen chị ấy qua đường thôi đúng không?-


Nó nghe Alis nói vậy thì rất giận. Định bỏ đi nhưng lại nghe típ


-Đúng là tui đã nghĩ sẽ làm cho cô ấy thích tui rồi tui bỏ cô ấy theo cách tồi tệ nhất!- Hắn nói, Alis chỉ chờ có thế và ôm chầm lấy hắn. Nó liền bỏ chạy vào biệt thự luôn vi không muốn chứng kiến cảnh 2 người kia tình tứ


-Vậy tại sao không thực hiện đi!- Alis nói


-Đó là chuyện của 4 tháng trước khi lần đầu tui gặp cô ấy! Còn bây giờ, tui thực sự iu cô ấy. Cô ấy là tất cả của tui. Loại người như cô đừng mơ mà phá hoại hp của người khác! Mau mau dọn hành lí đi khỏi đây!- Hắn xô cô ta và bỏ vào trong


-Anh…anh! ( Giá như nó nghe được phần sau của cuộc nói chiện)


Còn nó, vừa chạy vừa khóc. Chẳng lẽ ánh mắt ấy, nụ cười ấy đều là giả dối sao? Rồi nó cũng sẽ bị bỏ đi như những đứa con gái khác! Trong chuyện này chỉ có nó là thật lòng ư? Hắn chỉ đùa cợt nó thôi! Phải rồi! Hắn từng bảo nó là con bé nghèo nàn xấu xí, thế nên không có chuyện hắn sẽ đem lòng yêu con bé như nó ( ngốc wá Thanh à >”< ). Đang chạy thì nó đâm sầm vào ai đó và ngã, người đó rất bất ngờ khi thấy nó khóc.


-Thanh! Cậu sao thế? Sao lại khóc?- Huy ngơ ngác


-…!- Nó không nói gì và chỉ ra vườn, Huy thấy Phong và Alis đang đi vào thì hiểu ra vấn đề. Huy đưa nó vào nhà và giải thích cho nó


-Chắc chỉ là hiểu lầm thôi Thanh à! Phong không phải loại người như thế đâu!- Huy


-Nhưng cậu ấy đã nói….!- Nó kể lại cho Huy nghe cả cuộc đối thoại giữa 2 người mà nó thấy lúc nãy. Huy nghe xong cũng không biết phải giải thích làm sao cho nó tin.


-Nghe nè Thanh! Nếu còn xảy ra chuyện như vậy nữa cậu hãy tìm đến tớ ngay lập tức! Tớ sẽ giúp cậu!


-Uhm!- Nó vẫn ngồi thút thít


-Nín đi! Ngoan nào!- Huy xoa đầu nó và lau nước mắt cho nó


-2 người đang làm gì thế?- Hắn đã vào và thấy cảnh Huy lau nước mắt cho nó, nhưng nó quay lưng đi nên hắn không biết nó khóc. Cứ tưởng Huy đang sờ mặt nó.


-Làm gì là làm gì?- Nó hỏi, vẫn không quay mặt lại


-Tại sao trước mặt tui mà 2 ng' dám…!


-Xin lỗi! Còn cậu và hôn thê của cậu thì được à? Phải rồi, tui đâu là gì của cậu nên cậu nỡ đối xử với tôi như thế à?- Nó quay lại la lên, nước mắt lại chảy ra. Hắn thấy như thế thì rất kinh ngạc không hiểu vì sao.


-Thôi mặc kệ họ! Đi nào Thanh!- Huy nói, cậu cũng thấy bức xúc khi Phong bước vào, tay khoác tay với Alis. Chưa hiểu chuyện gì mà dám nói nó và Huy như thế!


-Cậu ra đây cho tớ!- Hắn chạy lại giằng nó ra khỏi Huy lôi nó ra ngoài sau. Ép nó sát vào tường,, 2 tay chống 2 bên nó làm nó không thể thoát ra được!


-Cậu muốn gì?- Nó


-Tại sao cậu lại thân mật với Huy trước mặt tớ? Và còn khóc nữa!- Hắn.


-Tôi không có gì để nói!- Nó


-Cậu không sợ tớ sẽ chấp nhận chuyện đám cưới với Alis à?- Hắn tính hù nó


“ Hừ! Thân nhau tới mức gọi tên thân mật rồi à?”


-Vậy thì lấy đi! Tôi không dám cản trở 2 người!- Nó lạnh lùng


-Cậu…cậu…!- Giọng hắn run run vì giận, hắn không hiểu tại sao nó lại giở chứng như thế.


-Thả ra! Hôn thê của cậu hiểu lầm thì mệt! Cô ấy đang nhìn kìa!- Nó đẩy hắn ra rồi bỏ lên lầu. Để lại hắn với cục tức to đùng mà hắn cũng không dám làm gì nó!



-Thanh sao thế? Sao lại khóc?- Tuấn thấy nó như vậy thì hỏi



-Haiz, vào đây tớ kể lại cho!- Huy nói rồi dắt nó vào phòng nó



-Thanh! Sao thế?- Sei thấy nó như vậy thì cũng hỏi



-Phong, thì ra trước giờ cậu ta chỉ đùa giỡn với tớ!- Nó



-Sao vậy?- Đồng thanh, Đăng nghe được cũng qua nghe ké



-Là $%!#&*(^%#!- Huy kể lại



-Cái gì?- Đồng thanh



-Tớ sẽ cho thằng đó 1 trận!- Tuấn xăng tay áo lên chạy thì bị Sei cản lại



-Đợi đã! Phong không có lỗi! Có xử thì…xử con nhỏ phá hoại kia kìa! Để đó tớ!- Sei hung hăng chạy đi thì bị Đăng kéo lại – Bó tớ ra đi Đăng! Nó dám làm Thanh khóc, tớ biết mà! Tớ cùng bị như Thanh rồi nên hiểu rõ lắm!- Sei vùng vẫy



-Thôi! Các cậu manh động như giờ chẳng được gì đâu! Cứ im lặng và theo dõi họ xem sao!- Đăng



-Nếu thật là thế tớ sẽ không tha cho bọn nó! Nín đi Thanh!- Tuấn dỗ dành nó



-Uhm! Tớ không khóc nữa! Hắn đã không cần tớ vậy thì tớ cũng như vậy, không thèm hắn- Nó nhăn răng cười



-Tội nghiệp bé Thanh của tui!- Tuấn và Sei ôm chầm lấy nó



-Nhớ lời hồi nãy tớ nói nghen Thanh!- Huy nháy mắt



-Uhm!

Chap 30:


-Quản gia Lee, bọn nó đi đâu hết rồi?- Hắn hỏi


-Mọi người ra ngoài từ nửa tiếng trước rồi ạ!- Quản gia Lee cười đôn hậu.


-Hả? Sao đi mà dám bỏ lại mình?



-Hôm nay qua nhà tớ chơi nghen! Sei nói


-Được á! Dù gì tớ cũng chưa biết nhà cậu!- Nó


-Lâu rồi chưa chào ba mẹ cậu!- Tuấn nói


Nhà của Sei là 1 căn biệt thự nằm gần trung tâm thành phố, rất rộng và dài. Nhưng không xây thêm nhiều tòa phụ như nhà của hắn. 2 hàng người làm đứng cung kính chào


-Cô chủ đã về!


-Tôi đã bảo m.n không cần phải chào tôi mà!- Sei cười nhẹ nhàng


-Vâng ạ!


-Mina, Misu, Mia ra đây nào!- Sei gọi 3 chú cún chạy ra


-Đây là mấy chú cún bữa cậu mua trên đường hả?- Nó cầm 1 chú lên nựng, chú cún đó liếm má nó rất nhột.


-Uhm! Mình tự chăm sóc chúng đấy! Còn Đăng, sao tớ qua mà không thấy 2 con tớ cho cậu


-À ờ…- Đăng gãi đầu


-Sao nào?- Sei hỏi


-Tớ đem về nhà tớ cho người làm nuôi giùm rồi!- Đăng cười


-Thật hết biết!- Sei


-Cả đám ngồi ngoài vườn nói chuyện vui vẻ thì 2 người, người phụ nữ là người việt còn người đàn ông người nước ngoài, mắt xanh đi tới.


-Cậu có anh chị mà tớ không biết đấy Sei!- Nó ngây thơ nói


-Phụt! Bó tay với cậu! Đây là ba mẹ tớ đấy!- Sei nói


-Woa! Sao trẻ thế? Tớ cứ tưởng…! Cháu chào bác ạ, xin lỗi vì sự vô lễ của cháu!- Nó


-Không sao! Ta biết ta vẫn còn rất trẻ mà, haha!- Người phụ nữ nói


-Cháu chào 2 bác!- Tuấn và Đăng nói


-Đăng dạo này lớn lên đẹp trai ra phết, hồi nhỏ cháu và con bé Linh vẫn hay chơi trò vợ chồng mừ!- Mẹ Sei trêu


-Ơ! Mẹ này! Quá khứ rồi mà!- Sei đỏ mặt, cả Đăng cũng vậy


-Haha, hồi nhỏ 2 đứa cứ đòi lấy nhau cho = được thôi!- Mẹ Sei vẫn nhây nhây.- Còn tuấn thì sao? Ba mẹ cháu có về VN không?


-Không ạ! Họ cũng như ba mẹ Phong, hiếm khi về lắm!- Tuấn cười


-Lâu rồi ta không gặp họ!- Ba Sei giờ mới cất tiếng nói nhưng nói lơ lớ rất vui


-You can speak English to me!- Tuấn đáp


-OK! It’s been a long time since the last I saw you Tuấn!


-Yeah! I know! And you haven’t changed much. Still handsome as ever haha!


-Haha, thanks. Ok take ur time guys , I won’t disturb!


-Yah! Bye!


-Cô tưởng các cháu nghỉ chơi nhau rồi chứ, 3 năm trước con bé Linh về nhà khóc lóc đòi đi du học làm bọn ta lo lắm!- Mẹ Sei nói


-Haha! Chỉ hiểu lầm thôi cô ạ! Nhờ cô bạn này chúng cháu đã hóa giải được!- Huy nói


-Cháu là Huy phải không? Woa, đẹp trai nhỉ? Cô thích quả đầu đó đấy haha!- Mẹ Sei nhí nhảnh thật ==’’


-Mẹ…!


-Thôi ta không đùa nữa! Bọn ta có việc ra ngoài gặp đối tác, các cháu cứ vui vẻ nghen!


-Vâng!


-Chúng ta im im đi chắc tên kia ở nhà tức lắm đây!- Tuấn hí hửng


-Mà sao không thấy gọi điện gì hết nhỉ?- Huy


< Ring ring> Đt nó reo


-Linh ghê!


-Alô?- Nó bắt máy


-Cậu đang ở đâu?- Hắn


-Ở đâu sao tôi lại phải nói cho cậu!- Nó vẫn còn giận


-Cậu thật là.. sao giận tớ? Cậu phải nói tớ nghe chứ!


-Nói ra được gì đâu, với 1 tên bội bạc như cậu thì còn gì mà nói!- Nó


-Cậu…được lắm!


-Tôi vậy đấy! Đi mà kết hôn đi kìa! Đừng liên lạc với tôi nữa!


-Được thôi! Cậu cũng lo mà tránh mặt tôi đi!


-Yên tâm! Tôi sẽ không về nữa đâu! Bây giờ chúng ta như người không quen biết!


-Này này!- Hắn nghe nó nói ‘’không về’’ thì hết hồn, nhưng nó đã tắt máy và khóa nguồn


-Sei, có lẽ tớ sẽ ở nhà cậu 1 thời gian!- Nó bắt đầu chảy nước mắt


-Cậu muốn ở luôn cũng được!- Sei hào hứng


-Tớ ở 1 thời gian thôi rồi tớ sẽ tự đi tìm nhà ở


-Đừng nói vậy! Chúng ta là bạn mà!- Sei


-Nè Sei! Còn phòng không? Bọn tớ ở lại đây luôn!- Tuấn


-Tớ cũng thế!- Đăng


-Phong sẽ giận các cậu đấy!- Nó


-Mặc kệ anh ấy!- Dù gì bọn tớ cũng về phe cậu!- Huy


-Uhm! Thanks các cậu- Nó


-Woa vui quá! Ở lại hết luôn à? Vậy giờ nhà tớ sẽ vui lắm đây!- Sei


-Nè Linh, cái lầu ‘’color’’ gì đó còn không hay sửa lại rồi


-Gì thế? Đương nhiên là vẫn còn!- Sei


-Vậy tớ màu xanh!- Đăng lanh lẹ giành


-Tớ màu trắng!- Huy


-Các cậu lanh quá! Vậy tớ ở phòng màu đỏ vậy!- Huy nói


-Hì hì! Sei cười


-Lầu ‘’ Color” là sao?- Nó hỏi


-À là nhà tớ căn lầu tớ ở thì mỗi phòng sơn theo 1 màu khác nhau, cậu sẽ ở phòng màu hồng nhé!- Sei


-Sao cũng được


-Đi nào!- Huy


-Đi đâu?- Đồng thanh


-Ra ngoài mua đồ chứ sao! Chúng ta đi đâu mang theo đồ mang đâu!


-OK!- Đồng thanh tập 2


-Để cho tên ác ma kia ở trong căn biệt thự với nhỏ cáo già đi, đáng đời!- Tuấn nói.


-Nè bộ này được nè! Thanh!- Sei ướm thử bộ váy lên người nó


-Mua đồ ngủ nữa Thanh!- Huy


-Thanh mua đồ bơi luôn đi! Nhà Sei cũng có hồ bơi mà!- Tuấn


-Các cậu…bảo đi mua đồ cho cả đám sao toàn mua cho tớ không thế? M.n đang nhìn kìa.- Nó


-Yên tâm! Tớ cải trang rồi! Không ai nhận ra đâu!- Sei cười tinh nghịch


-Thanh áo đẹp nè!


-Thanh cái short này hợp với cậu đấy!


-Giày nữa!


-Đầm này mang đi chơi nè Thanh!


Tiếng ‘’Thanh” í ới 4 phía làm nó mệt nhoài, mấy người này quả là giỏi tra tấn nó. Còn Đăng thì mua xong phần đồ của mình rồi. Rút cuộc nhiều đồ quá nên phải gọi xe chở về nhà Sei ==’’


< ring ring> Điện thoại Đăng reo


-Các cậu đang ở đâu đó?- Giọng hắn


-Bọn tớ hả? Đang ở bên Nhật í!- Đăng nói dối


-Cái gì? Sao các cậu đi không nói với tớ!


-Đưa đây cho tớ!- Tuấn giựt cái đt- Bọn tớ đi Nhật rồi đi Hàn Quốc rồi qua Trung Quốc đến hết kì nghỉ Đông luôn! Cậu ở nhà hạnh phúc với con nhỏ hôn thê hôn thiếc gì đi nghen! Tết bọn tớ về dự đám cười của cậu, bye bye!- Tuấn nói 1 hơi rồi cúp máy


-Chắc anh ấy đang tức lắm đây!- Huy cười


-Đáng đời! Ai biểu dám làm Thanh buồn!- Tuấn


-Được rồi, về nhà thôi m.n!- Sei



-Thức ăn nhà cậu nấu ngon quá!- Nó



-Uhm!, nhà tớ thích ăn món của người Việt hơn! Có lẽ vậy nên cậu thấy ngon!- Sei



-Đúng á! Nhà các cậu ấy toàn đòi ăn đồ ăn Tây! Nhất là tên P…!- Nó định nói gì rồi ngừng lại, mặt lại buồn xo



-Thanh à! Đừng buồn nữa! Coi như chúng ta đang thử thách hắn thôi! Nếu hắn thương cậu thiệt thì sau khi ta về sẽ thấy hắn với nhỏ đó không có gì!- Sei



-Uhm!



-Huy!- Nó kéo Huy ra ngoài nc


-Huh?


-Tối nay tớ và cậu lén vào biệt thự của Phong nhé! Tớ muốn theo dõi 2 người đó thế nào!- Nó


-Uhm! Tớ biết đường vào từ sau nhà!- Huy


-Uhm


Tối đó, Huy đưa nó ra đường sau nhà, có vài chú bảo vệ bắt gặp tính la lên thì im lai vì nhận ra Huy


-Sao cậu chủ vào đường này?


-Bí mật nghen! Đừng nói cho anh Phong!- Huy


-Vâng!


Lúc đó, hắn đang ngồi trong phòng khách. Lẩm nhẩm 1 mình dự định mai sẽ bay sang Nhật tìm bọn nó. Dám bỏ hắn lại, còn nó lại dám giận hắn vô cớ. Tức quá hắn ném đổ vỡ tất cả những gì hắn vớ được.


-Anh sao thế? Chẳng lẽ vì chị ấy bỏ đi mà anh giận dữ như vậy ư? Không giống anh chút nào! Anh vốn không quan tâm đến con gái mà!- Alisa nói


-Cô im miệng đi!- Hắn gằn lên


-Anh xem! Không ai có thể thoát khỏi được sự quyến rũ của em!- Alisa lại gần hắn và từ từ…trút bỏ quần áo!


Còn nó và Huy, khi mở cửa sau núp dưới cầu thang ngó ra thì không nghe 2 người nói gì hết, chỉ thấy Alisa cởi quần áo tiến lại gần hắn…


-2 người họ tới mức đó rồi ư?- Nó nói như sắp khóc


-Lại giở chiêu đó ra!- Huy lẩm bẩm- Nhân cơ hội này…


-Tớ muốn về!- Nó nói


-Được! Tớ sẽ đưa cậu về nhà Linh!



Khi xe Huy dựng trước cổng nhà Linh…


-Thanh! Nếu cậu tiếp tục đau khổ hư vậy hoài, vì yêu a ấy. Chi = hãy đến với tớ, tớ sẽ xóa đi nỗi đau trong lòng cậu!- Huy nói


-…!- Nó không nói gì, thẫn thờ ngồi đó.


-Tớ sẽ không bao giờ để cậu buồn đâu!- Huy chắc nịch


Nó khẽ gật đầu! Và Huy chồm wa ôm lấy nó.


“ Huy tốt bụng hơn hắn, vui vẻ dễ gần hơn. Và…lo lắng cho mình hơn. Không như tên đó!” Nước mắt nó lại chảy ra


-Thanh! Cám ơn cậu vì đã cho tớ cơ hội!

Chap 31:


Sáng…


< Cốc cốc>


-Gì thế Huy?- Nó mở cửa, vẻ mặt đang ngái ngủ


-Cậu rửa mặt đi! Chúng ta cùng đi chơi!- Huy nói


-Cậu rủ m.n chưa?- Nó


-Cậu ngốc quá! Đây là ngày hẹn hò đầu tiên của chúng ta, rủ họ làm gì?- Huy cốc đầu nó


-A đợi tớ lát!- Nó chạy vào rửa mặt VSCN rồi thay đồ, nó chọn bộ váy trắng rớt vai vải xô rũ rồi ra trước, Huy đang chờ nó trên chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ bóng loáng. Tóc bạch kim nhưng không vuốt dựng nên nữa xõa xuống trán trông cậu ấy thật hiền, bộ đồ cậu mang rất phong cách với áo thun màu trắng in hình vẽ khoác áo da đen không kéo khóa, Quần thụng màu đen đi cùng đôi Adidas trắng sọc đỏ. Khuôn mặt hoàn mĩ bị che 1 nửa bởi cặp kính Rayban, miệng thì luôn thường trực nụ cười bất cần đời.


“ Woa! Trông cậu ấy thật bảnh mà trước giờ mình không nhận ra! Những con người hoàn hảo này lại thích 1 con bé như mình ư?”


-Đợi lâu không?- Nó tươi cười chạy lại chỗ Huy


-Không đâu! Cậu lên xe đi!- Huy mở cửa cho nó lên xe. – Hôm nay trời không có nắng nên tớ tháo mui ra, dù vậy, cậu mang cái kính này vào đi cho đỡ chói mắt.- Huy mang cho nó cặp kính Rayban wayfarer.


-Thanks cậu, cậu thật chu đáo quá!- Nó ngượng ngùng đẩy gọng kính lên


-Hì! Bây giờ cậu là girlfriend của tớ mà! Không lo cho cậu thì lo cho ai!- Huy nói


-Uhm!


-Nào xuất phát! Tớ dẫn cậu đến KFC, lâu lâu cũng phải đổi khẩu vị chút!- Huy nói rồi phóng xe đi, xe màu đỏ nổi bật chạy vù vù trên đường khiến ai cũng phải ngoái nhìn ngưỡng mộ cặp trai tài gái sắc. Xe đỗ xịch trước 1 tiệm KFC nhỏ.


-Ăn ở tiệm nhỏ sẽ ít bị chú ý hơn!- Huy xoa đầu nó


-Tớ thì sao cũng được mà! Cậu không cần giải thích đâu!- Nó


-Uhm! Cậu ăn gì nào? Tớ gọi cho!- Huy


-À tớ ăn hambuger này!- Nó chỉ vào menu


-OK!- Huy đứng dậy tới quầy order món, nhìu nhỏ xầm xì chỉ trỏ Huy ngưỡng mộ. Nó thấy nhưng sao nó không cảm thấy ghen như khi với hắn. Nó muốn quên phứt hắn đi nhưng trông có vẻ khó quá!


-Hambuger tới rồi! Nghĩ gì mà ngẩn ra thế cô nhóc!- Huy cười tươi


-Không có gì!


Ăn xong Huy dẫn nó đi xem phim, biết nó vốn nhát nên cậu cho nó xem phim Wall-e. Lúc xem phim, chợt Huy quay qua định hôn nó. Nhưng vừa nâng cằm nó lên thì nước mắt nó lại chảy ra. Vì nơi này cũng là nơi nó và hắn trao nhau nụ hôn đầu tiên.


-Xin lỗi! Nếu cậu mệt chúng ta sẽ về sớm!- Huy


-Không sao!- Nó khẽ cười, lấy tay lau nước mắt và quay sang Huy…đặt môi nó lên môi cậu, mắt nó nhắm lại


-…!- Huy hơi bất ngờ trợn tròn mắt lên, nhưng cũng nhắm mắt lại và…tận hưởng bờ môi mềm của nó.


“ Mày sẽ quên được thôi Thanh à!”


Lát sau, nó cùng Huy đi khu vui chơi.


-Nơi này cả bọn từng chơi rất vui nè!- Nó tung tăng


-Nhưng lúc đó chưa có tớ!- Huy


-Uhm! Hôm nay công viên đông người quá!- Nó


-Lúc đó tớ chưa biết được rằng cậu sẽ là người con gái chiếm lĩnh trái tim tớ!- Huy nói 1 mình


-Cậu sao thế? Chơi trò này đi!- Nó chỉ vào trò bạch tuộc


-Trò đó chóng mặt lắm! Nhưng ôm tớ vào đi!- Huy


-Ok!


Lát sau,


-Tớ buồn nôn!- Nó


-Không sao, ngồi đây tớ mua nước cho cậu!- Huy chạy đi


-Haiz, liệu có quên được hắn và thật sự đến với Huy không nhỉ? Huy tốt hơn nhiều!-Nó ngồi ngẩn ngơ. 1 đám thanh niên lại gần nó


-Em gái xinh đẹp, đi 1 mình à? Đi cùng bọn anh nào!- Rồi kéo tay nó đi


-Nè nè tui đi với bạn tui á!- Nó cãi, nhưng không hiểu sao nó không phát ra được từ ‘’trai’’


-Hè hè! Chắc lại 1 cô bạn khác cũng xinh đẹp như em phải không? Rủ cô ta đi chung luôn!- Tên kia nắm tay nó chặt hơn làm nó phát ra tiếng kêu đau


-Ui da!- Nó


-“ Cô ta” chính là tao đấy!- Huy lạnh lùng đứng trước mặt tụi nó


-Anh, anh Huy của Devil!- Cả đám sợ chết khiếp


-Lần sau bọn mày mà còn đụng đến bạn gái tao thì chuẩn bị tiền mà trồng răng giả đi nghe chưa!- Huy gằn


-Vâng ạ!- Cả đám chạy biến


-Cậu không sao chứ?- Huy hỏi nó


-Trông cậu…hơi đáng sợ. Lần sau đừng như vậy nữa được không?- Nó


-Uhm! Tớ hứa!- Huy ân cần đỡ nó và đưa lon Coca mát lạnh cho nó


-Chúng ta chơi nhà ma đi!- Nó chỉ vào nhà ma


-Cậu chơi được không?- Huy


-Ổn mà, tớ chơi được hết!- Nó bướng


-Uhm! Theo tớ!- Huy dắt nó đi…


1 ngày đi chơi với Huy cũng chưa làm nhòa hình ảnh của hắn trong nó. Lâu lâu đang vui nó lại trầm mặc theo đuổi 1 ý nghĩ nào đó. Huy đã nhận ra, cảm thấy trong lòng đau như có gì đâm vào tim. Cuối cùng cả 2 củng về nhà Sei


-Giỏi nhỉ? Đi chơi úm à?- Tuấn khoanh tay như xử tội 2 đứa


-Từ nay tớ và Thanh quen nhau mừ!- Huy khoác vai nó


-Nếu cậu làm cậu ấy h.p được hơn Phong thì tớ ủng hộ!- Sei nói


-Cố lên thằng bạn!- Đăng đặt tay lên vai Huy


-Nhưng tớ vẫn không thay thế được chỗ của Phong trong lòng Thanh đâu!- Huy nói thầm không để ai nghe thấy


-Nói gì thế Huy?- Tuấn hỏi


-À tớ thấy hôm nay cậu đẹp trai quá!- Huy chối


-Xời! Anh mày ngày nào chả đẹp trai mà hôm nay với hôm kia!- Tuấn vuốt tóc


-Ói!- Sei


-Thanh đâu?- Đăng hỏi


-Cậu ấy mệt nên lên nghỉ rồi!


< Chắc lại khóc thầm trong đó!> - Cả đám cùng chung ý nghĩ.


Những ngày sau đó, bọn nó vẫn cùng nhau chơi vui vẻ. Lâu lâu Tuấn vẫn gọi về chọc tức hắn cho bõ ghét! Thì ra hắn đã bay sang Nhật, Trung Quốc để tìm bọn nó mà không thấy nên đành về lại nhà ( khửa khửa). Khi nào nhỏ Alisa đáng ghét đi thì bọn nó mới trở về. Mấy ngày qua Alia tìm đủ cách quyến rũ hắn nhưng vẫn không được. Đành bò tay đợi đến Tết ba hắn về rồi tính.


Cho đến 1 buổi sáng hôm nọ, nó đang đi dạo trong công viên gần nhà thì…gặp hắn đang đi tập thể dục. Nó và hắn nhìn nhau 1 hồi, nó quay đi. Hắn chạy lại túm lấy tay nó


-Bỏ ra! Chẳng phải cậu bảo tôi đừng xuất hiện trước mặt cậu rồi sao? Tôi đã làm gì sai nữa?- Nó


-Cậu không làm gì sai cả! Do tớ! Do cậu nhìn thấy Alis ôm tớ ngoài vườn nên cậu giận phải không? Tin tớ đi! Nó chỉ là hiểu lầm thôi!- Hắn giải thích


-Sao cậu biết?


-Hôm qua Huy đã gọi điện cho tớ và nói hết mọi sự việc rồi! Nó bảo nếu muốn gặp cậu thì sáng nay tới công viên này


“ Thảo nào sáng nay cậu ấy bảo mình ra đây đợi cậu ấy, thái độ rất lạ!”- Nó


-Tin tớ đi! Chỉ là hiểu lầm thôi!- Hắn- Mấy ngày qua tớ đã cho con nhỏ ấy tự hiểu ra rằng trong lòng tớ chỉ duy nhất mình cậu thôi!


-Còn việc cậu nói cậu định quen tớ sau đó bỏ?


-Thực ra thì…lần thứ 3 gặp cậu ở trường thấy cậu và Tuấn có vẻ thân nhau nên ghen tức tớ đã định sẽ như vậy. Nhưng bây giờ ý định đó đã tan biến rồi, tớ chỉ muốn bảo vệ cậu suốt đời thôi! Thiệt đấy! Tin tớ đi!


-Tớ…tớ cần thời gian suy nghĩ! À còn lần cô ấy cởi đồ trước mặt cậu thì sao? 2 người tới mức nào rồi!- Nó


-Trước đây cô ta cũng quyến rũ tớ như vậy!- Huy từ đâu xuất hiện.- Nhưng vì 1 chút ích kỉ tớ đã không nói cho cậu. Tớ…xin lỗi cậu lắm! Chỉ là tớ rất thích cậu, bắt đầu từ lần đi công viên hải dương với cậu.- Huy gãi đầu


-…!


-Và bây giờ! Tớ mong 2 cậu hạnh phúc, vì cả 2 cần nhau, chỉ có 2 cậu mới mang lại hp cho nhau thôi!


-Huy…!- Cả nó và hắn


-Hôn đi! Hôn đi!- Đăng, Tuấn và Sei không biết từ đâu xuất hiện.


-Các cậu…!- Nó ngỡ ngàng


-Con bé ngốc bạn tớ ơi! Mấy ngày qua bọn tớ quan sát cậu rồi, cả tên kia nữa ( chỉ vào Phong) và bọn tớ hiểu ra rằng tình cảm của các cậu là rất chân thành, là t.y chân chính ( ai mún bít định nghĩa t.y chân chính là gì xin mở sgk GDCD lớp 10 =]])- Sei


-Khi nghe cậu kể về việc Alisa và Phong bọn tớ đã biết là hiểu lầm rồi!- Đăng


-Nhưng muốn thử các cậu xí thôi!- Tuấn tiếp


-Các cậu…tập dợt phân chia lời thoại trước rồi hả?- Nó nói làm 3 đứa kia đóng băng vì…quá đúng! =]]


-Biết rồi thì im đi!- Tuấn gãi đầu chữa ngượng


-Haha!


-Rõ chưa? Thế nên trở về với nhau đi!- Huy


-Vậy việc bọn mình quen nhau chỉ là do các cậu sắp xếp hả?- Nó


-Uhm!- Đồng thanh


-Tuy tớ thích cậu thiệt nhưng tớ không nỡ lén cướp cậu từ tay anh trai tớ đâu!- Huy


-Cám ơn thằng em!- Hắn cảm động


-Tớ sẽ cạnh tranh công = haha, coi chừng nhé anh trai!- Huy nháy mắt


-Tớ nữa!- Tuấn


-2 tên này! Có giỏi thì nhào zô!- Hắn quay sang mi lên má nó 1 cái


-Dám khiêu khích bọn này à!- Tuấn


-Kaka! Hiểu rõ sự khác biệt chưa chú mày!- Hắn cười tinh nghịch ôm nó vào nhìn 2 tên với vẻ khiêu khích



-Mọi người…gọi tôi ra đây chỉ để cho tôi xem cảnh này à?- Giọng Alisa



-Đúng! Cho mặt cô bớt dày mà đi về nước đi!- Sei



-Biến đi cho đẹp trời!- Tuấn



-Được! Chờ xem!- Alisa nói rồi bỏ đi



Ngồi trên xe, cô ta móc đt ra…


-Alô bác hả? Cháu là Alisa đây! Chuyện hôn sự của cháu và con trai bác có người xen vào!


-….!


-Vâng ạ! Cháu sẽ đợi bác về giải quyết việc này giùm cháu!!

Chap 32:


Part 1:


-Noel rồi! Nghe nói nếu đứng dưới cây thông này cầu nguyện thì điều ước thành hiện thực í!- Sei nói. Bọn nó đang đứng dưới cây thông lớn nhất thành phố, ở đây người đông nườm nượp


-Uhm! “ Cầu cho mình và bọn họ mãi bên nhau!”- Nó nhắm mắt cầu nguyện, tai văng vẳng bài ca Giáng Sinh.


-Cầu nguyện gì thế pé?- Hắn khoác vai nó- Hôm nay trông cậu dễ thương lắm đấy!


-Thanks!- Nó, hôm nay nó mang chiếc váy màu đỏ viền trắng, đi giày đỏ.


-Mang thêm cái này vào cho có không khí Noel, và giữ cho đầu cậu không bị lạnh!- Huy mang cho nó chiếc nón Noel vải dày cực dễ thương


-Cậu cũng mang vào đi!- Đăng dịu dàng trùm nón lên đầu Sei


-Đêm Noel nhiều em nhỏ đi lang thang lạnh lẽo ngoài đường lắm! Chúng ta cùng giúp các em nào! Đưa các em vào cô nhi viện ấm áp!- Đăng


-Cũng được!- Cả bọn đồng ý và kéo nhau đi.


3 tiếng sau, bọn nó mệt phờ ngồi trên xe vì đi bộ nãy giờ. Đưa các pé về cô nhi viện, phát quà cho những em bé nghèo. Tuy mệt nhưng rất vui vì làm từ thiện.


< Ring ring> đt hắn vang lên


-Quản gia Lee?


-Ông chủ đã về rồi cậu chủ, có cả bà chủ nữa, ông đang nổi giận vì cô Alisa báo lại rằng cậu phá bỏ hôn sự!


-Vậy à? Lát tôi sẽ về giải quyết!- Hắn


-Vâng!


-Chuyện gì thế?- Huy hỏi


-Tối nay cậu ngủ nhà Sei nhé!- Hắn nhìn vào nó


-Sao thế? Uhm cũng được!- Nó gật đầu


-Lão già về rồi!- Hắn


-Sao!- Cả 4 người ( trừ nó) kinh ngạc


-Chắc vì Alisa nên ông ấy về sớm!- Đăng nói


-Con nhỏ mách lẻo!- Tuấn


-Mà có chuyện gì thế?- Nó


-Không đâu! Đăng đưa Sei và Thanh về nhà họ đi nhé!


-OK!


Còn lại 3 tên ngồi trên xe…


-Bố cậu nhất định sẽ không tha cho ai xem vào chuyện kết hôn của cậu!- Tuấn


-Hừ! Tớ biết tính lão già đó! Lát về tớ sẽ liều 1 phen!- Hằn


-Em sẽ nói giúp anh!- Huy


-Haiz! Về nhà giải quyết mớ bòng bong đi! Tớ…wa nhà Sei chơi với Thanh đây!- Tuấn hí hửng chạy đi.


-Nè! Cấm đụng chạm!- Hắn nói với theo


-Các cậu chủ đã về!- Quản gia và người giúp việc chào bọn nó



-Các con về rồi à?



-Mẹ!- Huy nhìn người phụ nữ trung niên có vẻ mặt hiền hậu



-Phong! Vào đây! Ngồi xuống và giải thích cho tao nghe chuyện Alisa kể là như thế nào?- Người đàn ông nghiêm nghị nhìn Phong, Alisa ngồi bên cạnh



-Là con muốn hủy hôn ước với Alisa!- Hắn nói dõng dạc



< Rầm>


-Mày dám xem thường lời tao nói à? Nên nhớ rằng cuộc hôn nhân này do tao đứng ra quyết định!- Bố hắn đập bàn và gầm lên,cả người ông run run. Alisa thấy ông giận dữ như vậy thì rất khoái


-Bố…!- Hắn nói


-Gì?


-Bố diễn xuất dở quá! Bố đã tập dợt mấy lần trước khi về đây hả?- Hắn nói


*cả phòng đơ ra*, người bố hắn càng run bần bật.


- Haha! Mày thấy diễn xuất của bố khá hơn không Huy!- Bác trai cười phá lên ( thì ra vai run bần bật k phải là giận quá mà là ráng nín cười ^^). Cả phòng ( trừ 3 mẹ con hắn) đơ ra không hiểu chuyện gì.


- Bố! Anh PHong không muốn lấy Alisa, tất cả là có lí do!- Huy nói


- Lý do gì? Kể bố nghe!


- Thì là !@^&^&^&%!- Huy kể lại vụ Alisa cố gắng dụ dỗ chiếm đoạt 2 ae mình, làm cho Sei và bọn hắn nghỉ chơi nhau..v…v..


- Có chuyện đó à? Ta cứ tưởng cháu Alisa ở đây hiền lành lắm chứ! Nói thiệt ta cũng không muốn bắt các con làm theo ý ta. Nhưng tại vì ba mẹ Alisa là đối tác làm ăn nên ta không thể từ chối hôn sự này. Vậy nên…vẫn giữ như cũ!


- Bố à?- Hắn


- Anh ấy có người yêu rồi!- Huy nói


- Thế à? Tính con cũng biết yêu ai à? Thú thật hồi nhỏ thấy con chơi với Đăng và Tuấn bố tưởng con bị Gay cơ đấy haha! ( ông bố này bá đạo quá)


- Mình à! Em nghĩ đừng nên ép bọn nhỏ! Thời này là thời đại nào rồi, chúng có quyền tự do quyết định hạnh phúc của mình chứ!- Mẹ Huy nói


Hắn và mẹ Huy nháy mắt với nhau thay vì trao đổi lời nói: thanks dì nhiều!


-Nếu mẹ con đã nói như vậy thì…mai con đưa người yêu của con đến gặp ta! Sau khi gặp con bé rồi ta sẽ quyết định! Ta muốn 1 thông gia phải môn đăng hộ đối với nhà ta! (mò kim đáy bể à )


-Bố!


-Quyết định vậy đi!- Bố hắn nghiêm mặt lại, hắn biết là ông không giỡn nữa nên đành im lặng. Lúc đó Tuấn và Đăng về…


-2 cháu lớn lên đẹp trai phết nhỉ?- Bố hắn nói


-Thanks bác ạ!


-Mà chưa = ta hồi đó đâu haha!


-…! *bó tay*


-Sao rồi?- 4 tên lên lầu hội ý


-Thì mai phải đưa Thanh đi gặp ông ấy chứ sao!- Hắn nói


-Nãy lo về gấp quá mà quên phần tặng quà nhau luôn!- Tuấn nói


-Thôi sáng mai qua nhà Sei rồi tặng!- Huy


-Uhm! Giờ về phòng đi!


-Nè! Lâu rồi chúng ta 4 người không ngủ chung! Ngủ chung đi!- Tuấn nói


-Ớn, người ta tưởng mình gay á!- Hắn


-Có sao đâu!- Tuấn nói- Ngủ để tâm sự với nhau mà


-Không!- Tuy nói vậy nhưng tối đó cả bọn kéo nhau qua cái phòng lớn nhất mà ‘’tâm sự’’


-Ngủ không được hả Thanh!- Sei quay qua hỏi nó


-Uhm! Tớ sợ pa mẹ cậu ấy ghét tớ!- Nó


-Không thể nào đâu! Cậu dễ thương thế này mà! Với lại ba mẹ của Phong cũng rất tâm lí mà lo gì!- Sei nói


-Uhm!


-Mà cậu tặng quà gì cho tớ thế?


-Bí mật!


-Bật mí đi mà!- Sei năn nỉ


-Không đâu!- Nó chu mỏ


-Không à? Thế thì xem nè!- Sei cù lét nó làm nó chịu không được la oai oái


-Haha nhột lắm, đừng mà! Haha!


2 căn biệt thự- 2 căn phòng đều rộn rã tiếng cười!


Sáng mai,


-Này dậy đi 2 con sâu ngủ, bọn tớ qua rồi nè!- 4 tên mở cửa xông vào


-Sao lại xông vào phòng con gái khi đang ngủ?- Sei nói


-Xì! Hồi nhỏ cởi truồng tắm mưa chung hoài giờ ngại gì nữa!- Tuấn nói, vừa dứt lời thì bị 1 cái đồng hồ bay về mình xém vỡ mặt!


-Ưm! Ra ngoài đợi bọn tớ xí!- Nó dụi dụi mắt và nói


-Trông dáng vẻ cậu khi ngủ dậy dt* lắm đấy Thanh!- Huy nói


-Nè nè! Ra ngoài!- Hắn đuổi cả 3 tên ra ngoài. Lát sau bọn nó tề tựu trước sân, trên tay cầm những quà được gói rất cẩn thận!


-Nè! Quà của tớ nè! Đừng chê nhé! Tớ tự làm í!- No đưa từng người từng gói quà!


-Oa! Găng tay = len dt* quá! Cậu tự làm thiệt hả?- Sei hỏi


-Uhm! Hồi đó trời trở lạnh tớ toàn tự đi mua len về đan áo cho đỡ tốn tiền!


-Của tớ là khăn choàng cổ à?- Tuấn


-Tớ cũng vậy!- Đăng


-Còn tớ, 1 cái nón len trùm đầu! Cậu làm khéo quá Thanh!- Huy


-Thanks, hì hì!


-Này sao tên kia được hẳn cái áo ấm luôn! Tớ cũng muốn 1 cái Thanh à!- Tuấn nói


-À tớ tính đan áo hết mà không kịp thời gian!- Nó gãi đầu


-Uhm! Tốt lắm baby!- Hắn kéo nó wa phía hắn ngồi.


Sau đó cả đám tặng quà lại cho nhau, Đăng tặng nó con gấu bong to ụ, Sei thì tặng nó 1 bộ mỹ phẩm, Tuấn tặng nó 1 chai nước hoa, Huy tặng nó 1cái ipod nghe nhạc, hắn thì tặng nó hẳn 1 cái…Ipad chứa toàn là hình nó trong đó! ( sướng nhỉ)


-Thanh! Chiều nay đi cùng tớ và Phong đến 1 nơi!- Huy


-Đi đâu?


-Đi rồi biết hì hì!


-Ra ngọn đồi sau nhà tớ chơi không?- Sei nói


-OK


-Mà thay đồ đi! Mang đồ đẹp như các cậu mà leo đồi thì bất tiện lắm! Đồ của 3 cậu còn trong phòng í! Vào thay đi!- Sei


-Uhm!


Lát sau, cả bọn leo lên ngọn đồi sau nhà Sei ( khuôn viên lớn đến nổi làm được cả 1 ngọn đồi nhân tạo, hix). Có cả suối và rất nhiều loại cây. Nó và Sei nghịch suối té nước nhau còn bọn hắn thì leo lên cây hái trái.


-Thanh! Sóc chuột nè!- Hắn đưa cho nó 1 chú sóc con rất dt*


-Dễ thương wá!- Nó cầm lấy và vuốt lông chú sóc mập ú


-Bắt cá dưới suối nướng ăn đi! Cho nó tự nhiên!- Tuấn


-Vậy cậu bắt đi!- Đồng thanh


-Grrrr!


-Mốt là hết kì nghỉ đông rồi nhỉ các cậu!- Đăng


-Uhm! Đi học lại rồi!- Huy


-Các cậu dự định sau này theo học ngành nào chưa?- Nó


-Tớ sẽ theo ngành y và vào quản lí các bệnh viện của ba tớ!- Đăng


-Bọn tớ sẽ theo nghiệp của bố!- Huy, Phong, Tuấn và Sei nói


-Uhm! Còn tớ…tớ thích làm 1 y tá chăm sóc bệnh nhân ^^


-Hả? Liệu mỗi khi gặp cảnh máu me cậu có chịu được không? Cậu vốn yếu 3 cái zụ đó mừ!- Cả đám đồng thanh


-Thì…phải học cách trấn áp nỗi sợ chứ các cậu!- Nó cười híp mắt


-Uhm! Nếu cậu đã vậy thì bọn tớ ủng hộ hết mình! Vì có Đăng cũng trong lĩnh vực y học!- Sei


-Hay tốt nghiệp cấp 3 về làm vợ tớ đi! Khỏi đi làm nhọc công!- Hắn trêu


-Tớ đã nói sẽ lấy cậu à!- Nó le lưỡi chạy đi!


-Này đứng lại đó! – Hắn đuổi theo, 4 đứa còn lại phì cười và cũng chạy theo để giúp nó ( xem ra ai cũng về phe nó hết)


1 buổi sáng vui vẻ =]]


Part 2:


Buổi chiều, Huy và Phong lôi tuột nó đi và thả vào 1 tiệm Salon, lại các quá trình như lần trước và cho ra tác phẩm là 1 nàng công chúa! Đôi mắt nâu sáng ngời, nó vẫn tự hào rằng nó giống mẹ vì đôi mắt đó


-Ổn rồi! Đi thôi!- Hắn gật gù rồi lại lôi nó đi.


-Đi đâu thế?- Nó hỏi


-Khoan đã!- Hắn chợt khựng lại làm nó xém tông vào lưng hắn


-…?


-Cậu ngồi xuống đây!- Hắn đỡ nó ngồi xuống ghế và lấy trong túi ra 1 chiếc hộp, trong chiếc hộp là 1 sợi dây chuyền rất đẹp! Hắn mang vào cổ cho nó


-Đẹp quá! Nó nói


-Quà Noel thứ 2 của tớ đấy! Đừng làm mất nhé!- Hắn nhẹ nói rồi kiss vào má nó.


-Uhm!


-Tình củm đủ chưa? Trễ rồi, đi thôi!- Huy nói


-Uhm!Đi nào!



Bọn hắn đưa nó tới 1 nhà hàng lớn nhất thành phố, muốn ăn ở đây phải đặt bàn trước 3 tháng cơ!


-Ăn 1 bữa tối thôi cần gì phải sang trọng quá như thế?- Nó


-Cần chứ! Vì cậu sẽ cùng ăn tối với bố mẹ tớ!- Hắn


-Cái gì? Sao không nói tớ trước để chuẩn bị tinh thần!- Nó


-Không sao đâu! Cậu cứ tự nhiên đi!- Huy


Nó cứ cúi cúi mặt xuống như vậy, bọn hắn đưa nó tới 1 bàn ăn có 3 người ngồi đợi sẵn. Đó là bố mẹ bọn hắn và Alisa, trên môi Alisa khẽ nhếch lên nụ cười khi thấy nó, chắc mẩm rằng mình sẽ thắng


-Tới trễ thế?- Bố hắn hỏi


-Vâng! Xin lỗi bố!- bọn hắn


-Cháu chào 2 bác ạ!- Nó lễ phép cúi chào.


-Cháu gái sao không nhìn mặt ta? Sợ ta lắm à?- Bố hắn hỏi nó


-Kìa anh làm con bé sợ đấy!- Dì hắn nói


-Hừm! Ngước mặt lên nhìn ta nào!- Bố hắn dần mất kiên nhẫn


Nó từ từ ngước mắt lên nhìn, khi bố hắn trông thấy đôi mắt nâu sáng ngời đó thì… ly rượu vang trên tay ông rơi xuống đất, vỡ tan.


-Kìa mình sao thế?- Mẹ Huy hết hồn hỏi


Nó càng sợ nó làm gì sai và cúi đầu nhìn xuống tiếp


-Cháu có phải là Thanh Thanh, con gái của Nhã Thanh?- Bố hắn cất tiếng hỏi


-Sao..sao bác biết ạ?- Nó


-Cháu rất giống mẹ cháu! Nhất là đôi mắt đó!


-Bác là bạn mẹ cháu ạ?- Nó hỏi


-Đúng vậy, thời còn học phổ thông. Mẹ cháu là bạn thân nhất của ta! Lúc đó ta chỉ là 1 thằng nhút nhát vô dụng đụng đâu hư đó, nhờ mẹ cháu…mà ta dần trưởng thành hơn và như bây giờ. Và…lúc mẹ cháu sinh cháu ta có đến! Ta đã nhận cháu làm con đỡ đầu của mình!- Bố hắn nói


-Nhưng…mẹ cháu đã mất 12 năm rồi ạ!- Nó nói


-Ta biết, ta có trở về tìm cháu- con gái đỡ đầu của ta- nhưng không thấy. Vì thế ta đành qua Mỹ lại.


-Suốt 12 năm sau đó Thanh sống trong khổ cực đấy bố ạ! Không bạn bè không người thân thích!- Hắn tiếp


-Ta xin lỗi cháu, con gái của ta. Giờ…cháu có thể gọi ta là bố không?- Ông nói


-Dạ…d..dạ… Bố!- Nó lắp bắp mãi mới phát ra được tiếng ‘’bố’’


-Giỏi lắm! Con rất giống mẹ con lúc trẻ, ta xin lỗi vì để con vất vả. Ta có lỗi với mẹ con, tức ân nhân của ta nhiều lắm!- Bố hắn rưng rưng- Để đền bù, ta bù cho con thằng con ngốc này nè! Chịu không?- Bố hắn đẩy hắn tới chỗ nó


-Sao bố lại gọi con ngốc chứ!- Hắn


-Từ bây giờ con có quyền ở lại nhà ta như 1 tiểu thư trong nhà, và khi con học xong ĐH. Con sẽ kết hôn với thằng nhóc này nhé!- Bố hắn lờ đi và nói tiếp


-Vâng ạ!- Nó vẫn không tin vào tai mình! H.p này là do mẹ nó phù hộ cho nó, phải chi mẹ nó còn sống…


-Tốt quá rồi! Chúng ta ăn nào!- 2 mẹ con Huy đồng thanh


-Thưa bác, còn cháu thì sao?- Alisa nói


-À để lát ta thông báo với bố mẹ cháu là hôn sự sẽ bị hủy!- Bố hắn nói


-Không! Cháu không chịu! Cháu nhất định phải lấy anh Phong!


-Xin lỗi cháu! Phong là của con gái đỡ đầu ta rồi! Rất tiếc! Chúc lần sau may mắn!- Bố hắn đùa


Alisa không nói gì mà bỏ đi. Và trong đêm đó cô ta cuốn gói về Mỹ


-Ngày mai con đưa bố tới chỗ mẹ con nhé!


-Vâng ạ!


Tối đó, hắn và Huy kể lại hết mọi chuyện cho 3 đứa kia.


-Wow! Chắc nhỏ kia tức lắm nhỉ! Tớ không thể nhịn cười khi hình dung bộ mặt của cô ta!- Sei


-Ngày mai không chừng hình cậu in trên trang nhất báo đấy Thanh!- Đăng


-Uhm! Là con gái của chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia,sau này cậu cũng phải chịu cảnh đi đâu cũng bị soi mói như bọn tớ nè, hehe.


-Và sau này sẽ là phu nhân tập đoàn Hoàng gia!- Hắn nói nhỏ với nó


-Này cậu đầu độc gì mà cậu ấy đỏ mặt hết thế? Thanh của bọn tớ còn trong sáng, tên ác quỉ như cậu đừng động vào cô ấy!- Tuấn


-Sao lại của các cậu? Của tớ mới đúng!- Phong nhếch mép cười


-Thôi cho tớ xin 2 người! Để chúc mừng, tớ đã chuẩn bị 1 thứ ở sân sau rồi. Cùng ra ngoài nào!- Huy nói


Cả đám kéo ra sân sau, 1 bàn ăn được chuẩn bị sẵn


-Các cậu ngồi vào ghế hết chưa? Chuẩn bị nhé!- Huy


-Uhm!- Đồng thanh!


-Ok! 1….2….3!!


< Bùm chíu>- Tiếng pháo bông, và bầu trời đầy những màu sắc chói lóa. Đăng và Sei tay trong tay, Tuấn và Huy ngồi dựa nhau ( FA nó thế đấy m.n =]]) Nó tựa người vào lòng hắn xem pháo, trên môi nở nụ cười h.p.


-Trước khi gặp cậu, cuộc sống của tớ rất nhàm chán, chỉ đua xe đánh nhau và nhậu thôi! Sau khi gặp cậu, tớ đã hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Cảm ơn Chúa đã cho tớ gặp cậu. Tớ sẽ bảo vệ cậu suốt đời! Anh yêu em, nhỏ lùn của anh!!


Hàng nước mắt chãy ra trên má nó, những giọt nước mắt của h.p bù cho những năm tháng khổ cực nó đã từng trải qua.


“ Phong, em cũng yêu anh! Chàng ác quỉ dễ thương của em!”


-Hết-

t.g trả cho m.n happy ending rồi đấy, đừng đòi nợ t.g nữa nghen ^^. T.g sẽ viết thêm 1 phần ngoại truyện ( 8 năm sau í)





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro