Chap 41 Về lại ngôi nhà xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


– Đón em về nào…

  Ngọc Hải nhẹ nhàng buông lời nói, dáng đứng cao ngạo, to lớn nhìn xuống Văn Toàn hai mắt lưng tròng, cả cơ thể run cầm cập, chiếc điện thoại rơi bộp xuống đất vẫn kêu Tút… Tút.. tiếng gọi điện. Ánh mắt Ngọc Hải chằm chằm nhìn vào khuôn mặt đang đờ ra, rồi bỗng nhiên cô ngã rầm xuống nền nhà, ngất đi

Đêm đấy, căn nhà bị thiêu rụi đi, đám cháy bùng lên dữ dội, toàn bộ đồ đạc trong nhà hóa tro bụi. Ngọc Hải bế cô trên tay, an nhàn đồi trên con xe lái về tòa biệt thự của ngày xưa. Cô ngất lịm không còn biết sự việc sau đó, hai mắt nhắm lì chờ sự an bài số phận…

Về đến lại căn biệt thự- địa ngục trần gian năm xưa của cô, nơi mà cô như chết đi sống lại cả thể xác lẫn tinh thần. Hơn 12 giờ đêm, tiếng cổng mở ra và xe ô tô lăn bánh vào trong khuôn viên biệt thự. Cả đám người làm đứng xếp hàng cẩn thận, ngay ngắn ngoài lối vào nhà. Ngọc Hải xuống xe bế theo 1 bóng hồng nhỏ, ai cũng thắc mắc. Đến cửa nhà, tất cả đồng loạt cúi đầu lễ phép:

– Cậu chủ đã về ạ

Anh không biểu cảm gì, gọi theo hai người làm nọ lên phòng. Rồi đám người đó giải tán đem theo chút tò mò trong lòng: Cô gái đó là ai?

Cả hai người làm lên phòng, Ngọc Hải đặt nhẹ Văn Toàn xuống giường, quay ra nói:

– Tắm rửa sạch sẽ cho cô gái này, thay cho cô ấy 1 bộ quần áo. Bảo nhà bếp chuẩn bị một món ăn nhẹ cho cô ấy. 1 tiếng sau tôi quay lại

Nói rồi anh hôn lên trán Văn Toàn đầy âu yếm, rời sang thư phòng. Cả hai người làm tiến lại, từ từ xem dung nhan của cô gái bí ẩn này. Đoạn cả hai cùng bất ngờ, thốt lên:

– Chị… Chị Văn Toàn sao?

– Cậu chủ… tìm thấy chị sau 3 năm?

Cả hai nhẹ nhàng dìu cô vào nhà tắm, xả bồn nước đầy, kì cọ cơ thể cho Văn Toàn hay chính là phu nhân Văn Toàn năm xưa. Cả hai nhẹ nhàng gội đầu, mát xa chân tóc cho cô, nước hoa nhài dưới bể hương thơm dịu dàng vô cùng. Bao nhiêu năm qua biệt tích, vậy mà cô vẫn không khác gì, vẫn xinh đẹp, kiều diễm như xưa. Chỉ là… Cả hai người họ đều nhìn nhau. Năm ấy, không phải hộ không biết cô bị tra tấn, hành hạ ra sao? Mỗi một lần bỏ trốn lại là một lần thân cô hoang tàn ma dại, mỗi lần như vậy chính hai người họ là người chăm sóc, bồi bổ lại sức khỏe cho cô. Bây giờ đã lọt lại về tay Ngọc Hải, liệu còn hình phạt gì nữa anh muốn dành cho cô?

Cả hai chỉ ngán ngầm nhìn nhau, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao. Xong xuôi họ cuốn cho cô 1 chiếc khăn tắm lớn, một người lau đầu, sấy tóc, một người tìm cho cô 1 bộ quần áo hay 1 bộ váy ngủ gì đấy. Tất cả diễn ra nhẹ nhàng, im lặng nhất có thể. Văn Toàn thì lại như chết lâm sàng, cô không có bất cứ dấu hiệu tỉnh táo nào.

Xong xuôi, đầu tóc được sấy khô, Văn Toàn được mặc 1 chiếc váy hai dây trắng, họ nhẹ nhàng đặt cô lên giường, chăn đắp hờ đến bụng. Nhà bếp mang lên 1 phần bánh pudding socola và 1 phần socola sữa nóng. Họ để ngay ngắn trên bàn. Cả hai người làm ngồi chờ cô một lúc, cô chưa tỉnh dậy.

Khoảng gần 30 phút sau, Văn Toàn mở mắt ra, đập vào là một căn phòng rộng lớn, đầy đủ mọi thứ, cô nằm trên một chiếc giường lớn, và điều quan trọng là… Căn phòng này gợi lại bao điều tăm tối ngày xưa

Văn Toàn hốt hoảng, cô vùng vẫy nhưng phía dưới chân lại có 1 xích nhỏ, dài đủ để cho cô đến nhà vệ sinh nhưng để ra ban công và cửa phòng lại không với tới. Tất cả đã được sắp đặt hết rồi.Chiếc xích nhỏ nhưng chắc chắn vô cùng, nó làm bằng bạc, xích chặt vào cổ chân nhỏ của Văn Toàn, cô không thể nào mà có thể cởi ra nổi. Hai người làm vừa ra ngoài lại quay vào phòng, họ thấy cô đã tỉnh liền chạy lại, nói:

– Phu nhân… Cô tỉnh rồi sao?

Văn Toàn nhìn hai người họ, mọi kí ức trong đầu ùa về, khuôn mặt cô thống khổ, miệng run run lên:

– Nguyệt và Cẩm… Hai người?

Nguyệt thương xót vô cùng, cô ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay Văn Toàn an ủi:

– Bình tĩnh nào... Phu nhân sẽ không sao.

Cẩm đi lại đặt tay lên vai Văn Toàn, an ủi theo:

– Chúng tôi ở đây với cô

Văn Toàn gục đầu xuống, khóc rưng rức như đứa trẻ, miệng lặp bặp lên tiếng:

– Cứu tôi đi… Hức.. Hức

Bọn họ cũng chẳng thể làm gì. Ai lại chống lệnh của Ngọc Hải bao giờ. Cẩm lấy chiếc bánh pudding socola trên bàn, nhẹ nhàng nói với Văn Toàn:

– Phu nhân ăn một chút nhé..

Văn Toàn chỉ ngán ngẩm lắc đầu quay đi, rồi nằm co ro xuống giường, co chân lại, tiếng xích lạch cạch vang lên trong không gian ngột ngạt. Cả hai người họ biết nên rời đi,
Nguyệt bê thức ăn xuống nhà bếp rồi sang thư phòng cùng Cẩm. Trên đường đi cả hai cùng thở dài. Gõ cửa vào thư phòng, Ngọc Hải còn đang giải quyết tài liệu công ty. Họ báo cáo nhanh:

– Thưa cậu chủ, chúng tôi đã tâm rửa sạch sẽ cho phu nhân, mang lên 1 phần bánh pudding và 1 phần sữa nhưng có lẽ mệt nên cô ấy đã đi nằm rồi

Ngọc Hải gật nhẹ, nói:

– Ừm, được rồi

Cả hai đóng cửa về phòng mình. Ngọc Hải đưa hai tay lên day thái dương, đôi mài nhăn lại suy tư. Một lúc sau anh lại rời vào nhà tắm.

15 phút sau, anh bước ra, mặc 1 quần dài và chiếc áo phông da cá, đầu vừa gội lau qua khăn đã rất nhanh khô. Anh nhanh chóng về phòng ngủ.

Mở cửa phòng ra, anh thấy Văn Toàn đang nằm co ro trên giường, mặt hướng ra ngoài bầu trời, phía dưới cổ chân trái là chiếc xích bạc đang ghim chặt vào mép giường. Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Văn Toàn hiếu kì quay lại nhìn. Đập vào mắt cô là Ngọc Hải, anh đang đóng cửa phòng lại. Cô hốt hoảng ngồi dậy, mắt trợn lên, cúi đầu xuống, ngồi lùi ra phía xa, chiếc dây xích kêu lên chói tai. Ngọc Hải khó chịu đi lại, nói gằn:

– Thật phiền phức…

Anh ra mép giường tháo chiếc xích ghim ra, rồi dùng lực tay kéo mạnh đoạn dây ở cổ chân Văn Toàn. Cả người cô bị kéo theo lôi về phía anh. Tình thế nhanh khiến cô không kịp phản ứng, chỉ theo quán tính mà lê ra. Ngay khi Văn Toàn tới gần, anh nắm lấy cổ chân trái, tháo còng xích ra cho cô. Đem sợi xích vứt sang một bên xó phòng rồi quay trở lại giường. Văn Toàn ngồi trên giường, chờ đợi hành động tiếp theo của anh. Ngọc Hải tiến lên giường, xoa tay vào cổ chân trái ấy, hỏi nhỏ:

– Có đau không?

Văn Toàn chưa sẵn sàng cho việc đối mặt với Ngọc Hải, cô im lìm không nói gì. Ngọc Hải có chút bực, anh nắm chặt cổ chân, bóp chặt vào phần da thịt bị xích bó lại. Đến lúc này cô tự mở miệng ra thì thào:

– Đau

  Tay cô dụt dè sờ xuống cổ chân, gỡ bàn tay anh ra rồi xoa chân mình. Ngọc Hải ngồi nhìn hành động của cô, chỉ cần ở gần cô thôi là khát khao của anh luôn bùng cháy. Chỉ là... Ngọc Hải thực sự yêu và ham muốn cô. Anh không muốn mình làm cô sợ hay khiến cô là đồ chơi, búp bê thỏa mãn nhu cầu của anh. Thực sự là không muốn. Anh ôm lấy người cô, đè cô xuống giường, cánh mũi dò xét quanh xương quai, cổ nhỏ. Chưa có sự động chạm gì mạnh bạo hay nhạy cảm. Anh vòng lên tai cô nói nhỏ:

– Ngủ ngon

Nói rồi anh nằm gọn trong lòng của Văn Toàn, ôm chặt cô ngủ như đứa trẻ to xác. Văn Toàn đơ ra tiếp nhận lời nói và hành động lạ này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haitoan