5. Xếp Room

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chàng trai có gương mặt dịu dàng, chuẩn gu của các chị em, mái tóc màu nâu đậm, mắt sáng và ánh nhìn tan chảy lòng người, cử động lẫn lời nói cũng nhẹ nhàng. Cậu ta khá cao, chắc chắn là cao hơn tôi, thân hình mảnh khảnh.

Như thủ tục, cậu ta bấm cái nút và được phân vào Room 4.

Tôi có xem phần trình diễn của cậu ta ở kì đánh giá sơ bộ. Cậu ta nhảy rất giỏi, cảm giác các cơ nhẹ nhàng và dù là động tác khó cậu ta vẫn làm một cách vô cùng dễ dàng. Nhưng tôi quên cậu ta xếp hạng thứ bao nhiêu rồi.

Cậu ta dáo dác nhìn quanh rồi dường như phát hiện ra tôi đang ngồi trong góc với đôi mắt buồn ngủ, lập tức lon ton bước tới làm quen:

- Ờm... cậu là người đến đầu tiên phải không?

Theo phép lịch sự, tôi gật đầu rồi đáp:

- Vâng, tôi ở room 3.

Nhật Minh ngồi xuống cạnh tôi, cười ngại ngùng:

- Tôi ở room 4, tiếc ha.

- Sao lại tiếc ạ?

- Vì không chung room với cậu.

Hả gì cơ? Cậu ta tiếc vì không cùng room với tôi á?

Nhưng mà vì sao? Cậu ta là người tài có thứ hạng cao, còn tôi chỉ là hạng quèn xếp thứ 41 thôi mà?

Tôi chẳng hiểu nổi, cậu ta nói mấy câu vô nghĩa làm thân với tôi chỉ vì có máy quay thôi đúng không? Như vậy người ta sẽ tưởng chúng ta thân nhau lắm mất.

Có hai người cũng không thể làm bầu không khí xôm lên được, chờ đợi dằng dặc vẫn tiếp tục trôi. Cơn buồn ngủ ập tới, tôi mặc kệ mà nằm xuống đất ngủ ngon luôn. Mắc gì bọn kia được ngủ mà tôi phải thức chứ, lỡ như chúng nó được ghi hình với trạng thái tốt còn tôi thì không, đúng là chẳng công bằng chút nào.

Và thế mí mắt tôi trĩu nặng, chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ. Tuy vậy, tôi chỉ trong trạng thái mơ màng thôi, bên tai tôi sau đó rôm rả tiếng nói chuyện và tiếng MC vang lên qua hệ thống âm thanh.

- Suỵt... có người đang ngủ.

- Nói nhỏ thôi, nhỏ thôi!

Tôi cử động mí mắt, cố gắng kéo bản thân khỏi giấc ngủ mà tỉnh dậy.

- Tỉnh ngủ rồi kìa!

Tôi dụi khóe mi, nhìn cho rõ mọi cảnh xung quanh. Hiện tại, tôi có một khoảng trống đủ duỗi chân trong góc hội trường và một đám thí sinh bao quanh tôi.

Trong đó có kẻ đến thứ hai là Đinh Nhật Minh, và bạn cùng phòng Nguyễn Bá Khôi ngồi rất gần, cùng chiếc áo khoác nỉ không biết của ai đang đắp lên người tôi.

- A... Mọi người đến đủ chưa ạ?

Chẳng hiểu sao mọi người tròn mắt nhìn tôi khi tôi cố dụi cục ghèn ở mắt bằng ngón tay út. Gương mặt họ kì lạ, kiểu như đang nhìn thú trong thảo cầm viên vậy.

- Aw! Em ấy như mèo con vậy!

- Dễ thương quá, tôi muốn nựng mèo!

Khoan, họ đang nói về ai vậy? Có con mèo nào đi lạc vào đây sao?

Tôi kéo áo khoác nỉ lên, tỏ ra lễ phép với bọn nhóc kém tôi chục tuổi này.

- Áo này của ai vậy ạ?

Nguyễn Bá Khôi ngại ngùng giơ tay lên:

- C-Của anh. Tại thấy lạnh nên mới đắp cho em.

- Vâng, em cảm ơn anh nhiều ạ.

- Không có gì, ừm... việc nên làm mà.

Nên làm cái khỉ gì chứ, tôi có phải em bé đâu mà cần chăm sóc. Nhục mặt chết thôi, tôi của ba mươi chín tuổi đang cảm thấy sởn cả da gà.

Tiếng thông báo tập hợp vang lên khi số lượng thí sinh đến và chia room đủ hết khi đồng hồ điểm 7 giờ 35 phút sáng. Trên màn hình lớn hiển thị đầy tên của thí sinh, và tôi lướt qua room của bản thân giây lát.

MC lật trang sau của tờ kịch bản, dõng dạc nói:

- Vậy là sau quãng thời gian chờ đợi, các room đã đầy đủ tên của thí sinh. Ngay bây giờ, dựa vào đó các bạn tập hợp room và đứng cùng nhau đi nào!

Dưới sàn nhà có dán vị trí các room để thí sinh biết đường đứng vào chỗ đó. Duy chỉ có Room 8 số lượng là 7 thành viên, còn lại đủ 10.

- Hay quá, anh chung room với Hoàng nè!

Nguyễn Bá Khôi hớn hở khi thấy tôi len qua đám người tiến đến vị trí tập hợp của Room 3. Tôi cũng khá bất ngờ, có điều sự xuất hiện của anh ta chẳng giúp ích gì cho tôi khi khả năng dance của Khôi còn kém hơn cả Gia Hoàng này.

Tôi không nghĩ tôi và anh ta đủ thân để anh ta bày ra gương mặt hớn hở hệt chờ mẹ đi chợ về. Và tôi chẵng rõ anh ta tiếp cận tôi vì gì khi tôi chỉ là một thí sinh mờ nhạt thôi.

Cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, MC cất tiếng nói vang vọng:

- Thử thách đầu tiên của chúng ta đó chính là Trình diễn bài hát chủ đề Đào Tạo XGen season 4!

ZiN bước qua bên phải nhiều, nhường hình ảnh chiếu trên màn hình lớn. Một đoạn video được phát, đó là cảnh hai dancer trình diễn một bài hát EDM bắt tai.

Khác biệt ngàn vì sao trên trời kia
Chỉ có tôi ở đây, trước mặt
Hình ảnh duy nhất thu vào tầm mắt
Là tôi
Và cậu
Giữa chúng ta về sau.

Và một đống vũ đạo trông thì dễ nhưng chưa chắc ai cũng làm được. Ai ai cũng cảm thấy ngao ngán lộ rõ trước máy quay, rõ ràng lần này chương trình đã nâng độ khó lên rất nhiều rồi.

Đoạn video phát hết, vang đâu đó tiếng thở dài và xì xầm với nhau. ZiN quay về vị trí trung tâm sân khấu hội trường, nở nụ cười tiêu chuẩn:

- Các bạn đã xem hết chưa ạ?

- Hết rồi ạ!

- Chúng ta còn thiếu điều gì hiện tại nhỉ?

Các thí sinh đồng thanh nói:

- Phân chia cấp độ ạ!

ZiN gật đầu cười, bước ngang qua một bên để mọi người tập trung nhìn lại màn hình lớn.

<PHÂN CẤP THÍ SINH>

■ Cấp A: Hạng 1 -> Hạng 11
Cấp B: Hạng 12 -> Hạng 21
▪︎ Cấp C: Hạng 22 -> Hạng 43
▪︎ Cấp D: Hạng 44 -> Hạng 55
▪︎ Cấp F: Hạng 56 -> Hạng 77

Thế là rõ, tôi ở cấp C. Còn xém một tí nữa là bị đẩy xuống D rồi, khác biệt có một chút thôi đã cảm thấy một đẳng cấp khác luôn ấy chứ.

Hạng C không phải quá tồi, tôi có thể xây dựng được quá trình từ một thí sinh bình thường đi lên vị trí cao hơn bằng nỗ lực và siêng năng.

Vấn đề hiện tại của tôi bây giờ, là room của tôi khá bất ổn.

- Em xin lỗi, nhưng em có nói với anh trước là khúc đó của anh tệ lắm!

Ai mượn bay quan tâm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro