127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Dưa Hấu

Wattpad: duahauahihi

---

"Đừng tự trách mình vậy, Killian."

"Anh sẽ mang cảm giác tội lỗi này cho đến lúc chết."

"Không, thực sự anh không cần phải dằn vặt bản thân mình vì điều đó..."

Anh chỉ là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này, nên anh không thể bơi ngược lại dòng chảy nguyên tác.

Lý do anh nhận ra mọi thứ bây giờ là vì tôi đã đáp ứng điều kiện ngoại lệ thứ ba, và dòng chảy nguyên tác đã trở nên cực kỳ yếu.

Không chỉ có Killian, mà có lẽ cả Cliff với công tước nữa.

Vì vậy, tương lai mới quan trọng.

'Từ nay trở đi, xác suất, chứ không phải dòng chảy của nguyên tác, mới là lực lượng chính duy trì thế giới này.'

Không phải tôi đột nhiên trở thành nhân vật chính của thế giới này vì tất cả các quy luật ban đầu của nguyên tác đã biến mất.

Đúng hơn, từ bây giờ trở đi, những điều xảy ra cho dù là tôi, người đã đọc hết câu chuyện gốc, cũng không thể đoán được.

Nhưng tôi không sợ.

'Ngược lại, điều đó có nghĩa là cuối cùng tôi cũng có thể tạo ra cuộc sống của riêng mình!'

Đối với tôi, đây mới là khởi đầu của câu chuyện chính!

Nhưng trước hết, tôi phải thú nhận mọi thứ mà không thể nói với Killian.

Tôi muốn nói với anh về bản thân mình và không che giấu anh bất cứ điều gì nữa, để anh có thể hiểu và yêu con người thật của tôi.

"Em biết là đã muộn, nhưng em muốn nói với anh vài chuyện."

Tôi rút tay mình ra khỏi tay anh và đặt nó lên mu bàn tay anh ấy.

Và lần này, tôi nắm chặt bàn tay anh.

"Em không biết anh đã biết điều này chưa, nhưng em - ý em là Edith Riegelhoff...."

"Em là Edith Ludwig."

U là trời, nhìn mặt anh kìa. Anh nói với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Ừ, tùy anh, dù sao, em đã bị ngược đãi từ khi còn nhỏ ở gia tộc Riegelhoff, và những điều đáng xấu hổ mà em đã làm ở các bữa tiệc đều là do cha em ép."

"Sao em không nói cho anh biết trước đây?"

"Có hai lý do: thứ nhất, em không chắc anh và gia tộc Ludwing sẽ chấp nhận em nếu em nói ra sự thật. Em là con tin để đảm bảo lòng trung thành của gia tộc Riegelhoff, và nếu họ biết em chỉ là một đồ trang trí vô tác dụng..."

"Edith......"

Killian trông tuyệt vọng vì anh ấy không thể bác bỏ những gì tôi nói.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, vì lý do thứ hai quan trọng hơn và khó giải thích hơn.

"Và lý do thứ hai là..."

Cho đến lúc này tôi vẫn đang phân vân không biết có nên tiết lộ sự thật của mình hay không, và nếu có thì tôi nên giải thích nó như thế nào.

"Killian."

Anh ngẩng đầu lên, như thể anh rất ngạc nhiên khi bị gọi đột ngột như vậy.

"Anh có tin vào siêu nhiên không?"

"Tại sao em hỏi anh đột ngột thế?"

"Bởi vì đó là lý do thứ hai em không nói cho anh biết mọi thứ về bản thân em."

"Nói cho anh hiểu đi."

Tôi hít một hơi thật sâu. "Em có tất cả ký ức của Edith, và đồng thời... những ký ức của một người tên là Choi Soo Na."

"Choo Soo Na?"

Tôi bật cười trước cách phát âm của anh ấy.

"Không, không. Choi Soo Na. Em là một phụ nữ 28 tuổi, sống ở một đất nước tên là Hàn Quốc. Bố mẹ em làm nông ở nông thôn, và em làm việc ở thu đô để kiếm tiền, nhưng ông anh trai đáng ghét của em luôn vét cạn túi em, nên em chẳng bao giờ có tiền để tiết kiệm, và khi em còn nhỏ, em mắc một căn bệnh nặng, vì thế em không được khỏe mạnh lắm... Cuộc sống của em khá khó khăn, nhưng em vẫn cố tỏ ra là mình ổn như những người khác."

Chỉ cách đây một năm, tôi là Choi Soo Na, và như đã qua một thời gian dài. Tôi tự hỏi liệu đây có phải tác dụng vụ của sự tái sinh không.

"Thực ra, cuộc sống của em không khác biệt nhiều so với Edith. Bố mẹ em là bố mẹ ruột của em, nhưng anh biết không? Ngay cả bố mẹ ruột cũng không hề yêu thương con gái mình. Bố mẹ em từng vậy đó. Họ không đánh em, nhưng họ gần như bỏ mặc em và anh trai em, còn anh trai em còn tệ hơn Shane Riegelhoff tỉ lần."

Killian ngơ ngác lắng nghe, không thể kiểm soát miệng đang há hốc kể từ khi tôi nhắc đến cái tên 'Choi Soo Na'.

"Anh có nghĩ em bị điên không?" Tôi mỉm cười hỏi.

Killian ngậm miệng lại và lắc đầu. "Không. Hoàn toàn không."

"Chà, em mừng vì anh nghĩ em còn bình thường, vì em muốn nói cho anh biết một số chuyện kỳ lạ hơn..."

"Nói đi."

Killian rót cho tôi một cốc nước từ chai trên bàn cạnh giường ngủ ngay khi tôi ho.

Anh ấy là một người biết lắng nghe.

"Em đã tái sinh thành Edith một tuần trước khi lấy anh. Em đã chết trong một vụ tai nạn ở thế giới khác."

"Tái sinh......?"

"Đúng vậy. Là khi một linh hồn khác nhập vào cơ thể của người khác và tái sinh thành người đó. Nó còn được gọi là chuyển sinh...."

"Ý em là em là... phù thủy?"

"Ấy, không, không, em không có bất kỳ sức mạnh gì cả, em chỉ... tỉnh dậy và nghĩ "Em không hề muốn điều này."

Tôi đã giải thích nó mà không nói lý do?

Liệu "Tôi từ chối sự ám ảnh của anh" cũng là một thế giới nơi mà việc săn phù thủy và thiêu cháy họ có tồn tại không?

Killian nhìn vào không trung khi tôi bồn chồn, rồi nhẹ nhàng thở ra và đổi chủ đề.

"Tại sao em lại gặp tai nạn?"

"Ừ... anh trai em say khướt và đợi em trước cửa nhà khi em vừa đi làm về."

Ký ức vẫn còn sống động.

Cầu thang hẹp của căn chung cư cũ, bốc mùi ẩm mốc.

Mỗi khi đi làm về, tôi thường tự hỏi liệu có một tên cướp nào đó đợi tôi ở những bậc thang đó không.

Và tôi méo thể ngờ tên cướp đó là anh trai tôi....

"Anh ấy đòi em đưa cho anh ấy một ít tiền, nhưng hôm đó tâm trạng em không tốt nên em đã nhất quyết không đưa."

"Sau đó?"

"Sau đó... anh ấy... tát thật mạnh vào má em."

Trong một khoảnh khắc, nắm đấm của Killian siết chặt lại.

"Thật không may, em vừa mới bước lên bậc thang... và cú tát đó khiến cho em ngã ra sau. Em nghĩ là em đã lăn xuống cầu thang... và đầu em bị đập mạnh vào đâu đó, rồi em mất đi ý thức, và khi em mở mắt ra, em thấy mình đang ở trong cơ thể của Edith."

Killian lại bắt đầu mở miệng.

"......mất rồi!"

Tôi thêm hiệu ứng âm thanh trẻ con, duỗi tay ra hai bên như một nhà ảo thuật gia sau khi diễn xong một màn.

"Dù sao thì, em hơi lưỡng lự khi đề cập đến quá khứ của Edith như thể em đã trải qua nó. Em không biết mình có đủ tư cách để đi kể nổi đau khổ của người khác hay không."

"Ha......"

Killian phát ra một âm thanh mà tôi không biết đó là tiếng cười hay tiếng thở dài.

Sự thật là, tôi đã bị hạn chế nên tôi không thể tiết lộ góc khuất của Edith khi tôi muốn. Nhưng để nói đến điều đó, tôi sẽ phải giải thích rằng thế giời này là một cuốn sách, và tác giả có sức mạnh như thần thánh đã áp đặt đủ mọi hạn chế lên tôi.

Nhưng tôi quyết định không nói về điều đó. Tôi không muốn khiến cho Killian bối rối quá nhiều, và dù sao tôi cũng không thể nói đây là một cuốn sách nữa rồi.

"Anh không cần phải tin em đâu. Kể từ khi em bắt đầu cuộc sống với cái tên Edith, em chỉ là Edith, và những trải nghiệm kỳ bí đó của em không còn quan trọng nữa. Em chỉ không muốn giấu anh bất cứ điều gì thôi."

"Nói thật...."

Killian vẫn trầm ngâm một lúc sau khi anh ấy nói.

Tôi hiểu. Chắc hẳn đây là lần đầu tiên anh nghe những câu chuyện như thế này trong đời.

Chắc trong đầu anh đã có những suy nghĩ như: cô ta bị điên à, cô ta đang mơ hay tỉnh vậy, cô ta đang đùa với mình à?

Tôi kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của anh ấy.

"Anh không tin mọi thứ em nói, nhưng nó quá chi tiết đến mức không thể tin được, và chẳng có lý do gì để em phải lừa anh bằng một câu chuyện như vậy cả."

"Em không có ý làm cho anh bối rối, nhưng.... khi anh đến Ryzen, hãy để em giúp anh trong công việc. Ký ức của Choi Soo Na sẽ rất hữu ích cho anh, và thế giới mà em đến phát triển hơn thế giới này một chút."

"Anh cũng nghe nói em có kế hoạch phát triển Ryzen, có vẻ như điều đó là sự thật."

Killian cuối cùng cũng mỉm cười.

Không phải tất cả mọi thứ đều hợp lý, không phải tất cả mọi thứ đều đáng tin, nhưng anh ấy có vẻ tôn trọng câu chuyện của tôi.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi và hôn lên mu bàn tay.

Một cảm giác nhột nhột truyền từ mu bàn tay lên cánh tay và chạy thẳng vào tim tôi.

"Đừng lo. Từ bây giờ anh sẽ lắng nghe ý kiến của em và cố hiểu nó. Anh không muốn mắc lại những sai lầm giống như trước đây."

"Cho dù em nói ba xàm ba lắp?"

"Ngay cả khi em nói với anh rằng em được tái sinh từ một linh hồn đến từ thế giới khác."

Có lẽ điều tôi thực sự muốn nghe từ Killian không phải là anh ấy yêu tôi hay anh ấy sẽ làm mọi thứ cho tôi, mà là anh ấy sẽ cố gắng hiểu tôi.

Có lẽ vì lý do đó, tôi trở nên thỏa mãn và nhẹ nhõm.

"À, nhân tiện... mọi hiểu lầm về em đã được sáng tỏ chưa? Công tước, nữ công tước và Cliff...?"

"Hầu như là có, ừ. Đặc biệt là cha anh đã nói rất xin lỗi em."

"Ừm... với tư cách là người đứng đầu gia tộc, công tước phải cẩn trọng với từng chi tiết nhỏ, em hiểu mà."

"Anh không nên để họ thoát tội dễ dàng vậy. Em sẽ nhận được những gì mình xứng đáng khi chúng ta đến lãnh địa, nên hãy chuẩn bị tinh thần nhé."

Tôi cười khúc khích với Killian, sau đó anh ấy kể thêm cho tôi nghe một chút.

Rằng những người đứng đầu có liên quan đến âm mưu tạo phản này, bao gồm cả gia tộc Langston và Riegelhoff, đã bị treo cổ sáng nay tại cung điện hoàng gia; rằng Anna sẽ đến Ryzen với tư cách là hầu gái trong đoàn tùy tùng của tôi; rằng nữ công tước, người gần như nằm liệt giường sau vụ bắt cóc, chỉ mới ngồi dậy vào ngày hôm qua, và Renon sẽ phải dưỡng bệnh thêm một tuần nữa.

Khi đã nói xong, Killian kết luận:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro