Tôi và chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những câu nói ngày dạo công viên ấy, tôi không tài nào quên đi được. Có lẽ tôi biết đó là những lần cuối cùng cả hai gặp nhau.
Tôi nhìn bóng dáng chị trên xe, đau lòng bởi sự nhỏ nhoi và cô đơn ấy; nhưng chẳng hé môi được lời nào.

Từ ngữ nào còn phù hợp để tôi không làm tổn thương chị nữa?

Vì tôi hẳn đã làm chị buồn nhiều. Vì tôi đã chẳng còn thương chị mất rồi.
Nếu ai đó hỏi: thương một người là như thế nào? Có lẽ tôi sẽ chẳng thốt ra câu trả lời nỗi, vì chính tôi cũng đã không biết thương mình.
Nhưng lạ lùng thay, nếu hỏi: người thương và bạn bè khác nhau ra sao? Hẳn tôi có thể nhẹ nhàng mà đáp: khác chứ, khác nhiều lắm. Đó là khi người ấy buồn, tôi sẽ chẳng ngần ngại ôm họ vào lòng, nói rằng tôi vẫn ở đây. Nhưng nếu là bạn, tôi sẽ chỉ vỗ vai, lắng nghe và... chỉ dừng mãi ở đó.
Ngày hôm đó, tôi chỉ vỗ vai chị.
Tôi ngồi trên xe và khóc. Khóc vì hiểu ra, tình cảm của mình đã cạn.
Lặng lẽ rơi, như cách tôi lặng lẽ rời khỏi cuộc đời chị.
Ừ thì, người tôi từng nghĩ sẽ đi đến cuối đời, hoá ra chỉ đi cùng tôi đến năm thứ 20. Ừ thì, người từng cùng tôi nói ngàn lời, giờ đây thốt ra một câu cũng trở nên nặng nhọc. Ừ thì, tôi cạn tình, nhưng chị còn thương.
Những ngày giông bão này, mong chị có thể thương lấy mình một chút; vì tôi đã chẳng thể trao yêu thương cho chị mất rồi, ngay khi chị cần tôi nhất.

———————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#toiva